Tà Thiếu Dược Vương

Chương 456: Chết tiệt, cái này cũng kêu phá trận!

Vốn Nhậm Kiệt còn cảm thấy kỳ quái, dù sao lão tổ hai đại tông môn ra mặt, còn mang theo Thái Cực Cảnh, đội hình như thế này đã khá khủng bố rồi. Nếu như nói để tông chủ đi theo để lịch lãm hoặc khi tiến vào có gặp cơ duyên hay không, nhưng cũng không cần mang theo nhiều người như vậy à.

Bây giờ nhìn bọn họ cùng phá trận, Nhậm Kiệt mới hiểu ra. Cũng vì từ trước tới giờ hắn gặp trận pháp gì đều tự mình phá giải, cũng không cần nhiều người như thế này bao giờ.

Nếu như lúc này hai người Tư Mã Thiên Thần và Thủy Phi Tường biết Nhậm Kiệt đang có ý định làm hoàng tước trục lợi thì nhất định bọn họ sẽ kích động muốn bóp chết hắn.

Những di tích thượng cổ hoặc động phủ của tồn tại cường đại, muốn tiến vào đều rất khó khăn, nếu không có phương pháp trực tiếp đi vào thì phải trả giá rất cao, và tốn rất nhiều công sức, có đôi khi phải trả giá lớn mời trận pháp Tông sư cường đại hỗ trợ mới được. Mà tồn tại tự mình giải quyết được tất cả như Nhậm Kiệt thì rất hiếm có.

- Oanh... Đột nhiên một tiếng nổ lớn vang lên, mặt đất mười mấy dặm chung quanh đều chấn động, tiếp đó nghe tiếng reo hò.

- Không đúng, các ngươi đã dẫn động trận pháp phản kích. Phải nhanh chóng chế trụ mấy đạo trận pháp bên trên, nếu không sẽ xảy ra vấn đề. Ở bên phải... Tư Mã Thiên Thần nóng giận rống lên.

- Sao ngươi không nói sớm! Thủy Phi Tường cũng rống lên, tiếp đó mang người lập tức chế trụ mấy đạo trận pháp kia, đồng thời phá giải những trận pháp khác.

- Chết tiệt! Động tĩnh lớn như vậy! Nếu cứ tiếp tục khẳng định sẽ khiến người khác chú ý. Nếu lúc cuối cùng người ta chạy tới còn may, nếu bị biết sớm thì náo nhiệt rồi. Quanh đây có một ít đại trận, đáng tiếc... Nhậm Kiệt nhìn trận pháp xung quanh mà muốn xông lên gia cố giúp bọn họ một chút. Nhưng nếu làm như vậy thì hắn sẽ bại lộ, hắn đành tiếp tục ẩn núp xem bọn họ xử lý ra sao.

- Vèo, vèo... Đúng lúc này, hai đạo kiếm quang từ xa xa nhanh chóng vọt tới. - Chắc là ở chỗ này. Thiên Thủy Tông này nhất định có vấn đề, nói không chừng có bảo vật xuất thế! - Đi, qua đó xem một chút! Hai người trên kiếm quang nói.

- Lão tổ, có người đến? Hai người này vừa tiếp cận, Tư Mã Dần và Thủy Chí Bằng đều đồng thanh nói với lão tổ tông môn mình.

- Giết! Hai vị lão tổ cũng trả lời giống nhau như đúc. Người tới khẳng định đều muốn dò xét, phải giết chết bọn họ, không cho bọn họ hồi báo lại.

- Vâng! Tư Mã Dần, Thủy Chí Bằng đều là tông chủ một tông, hai người lập tức vọt lên xông tới hai người tới. - Thiên Hàng Trường Hồng! Tư Mã Dần khóa lấy một người, Thiên Hồng Kiếm vẽ ra một đạo cầu vồng từ chân trời lướt tới người kia.

- Phân Thủy Thiên Mạc! Thủy Chí Bằng cũng không yếu thế, Phân Thủy Kiếm chém ra một đạo thủy mạc, đánh về người còn lại. - Á, không xong...


- Các ngươi dám, chúng ta là Đông Hoang trung bộ...

- Oanh, oanh... Đột nhiên bị tập kích, hai người trên hai đạo kiếm quang lập tức biết không ổn, đang tiếc tuy hai người đều là Âm Dương Cảnh dương hồn, nhưng còn kém hai vị tông chủ này quá xa, ngay cả cơ hội báo danh tánh cũng không có, trực tiếp bị chém chết.

Sau khi giết chết hai người này, hai vị tông chủ cũng không lập tức quay lại, phía dưới có hai vị lão tổ trấn giữ, phá giải trận pháp bọn họ cũng không giúp được một tay, không bằng ở lại lưu ý xem còn ai tới nữa không, nếu có giết không tha.

Ồ, không tệ lắm. Nhậm Kiệt trốn tại chân núi cách hai vị này không tới 500 thước, thân hình như hòa một thể với đá núi, thần hồn lực bao phủ, cho dù hai vị lão tổ kia cũng không phát hiện được, huống chi là hai vị này.

Nhìn hai người này xuất thủ, không ngờ Nhậm Kiệt ngoài ý muốn phát hiện, trải qua di tích Vô Song lần trước, không ngờ thực lực hai người này đều gia tăng. Lúc này bọn họ tuyệt đối vượt qua cả Kiếm Vương Long Ngạo lúc mình mới gặp. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Tư Mã Dần này có thể trở thành tồn tại Thái Cực Cảnh của Thánh Đan Tông đấy.

Dĩ nhiên hắn phải có cơ hội mới được, Nhậm Kiệt cười nhìn Tư Mã Dần. Lần này khác lần trước, lần trước là hắn đuổi giết mình, còn lần này mình tự thân tới đây chơi đùa.

- Oanh... Oanh... Một số trận pháp phá giải có vấn đề, buồn bực, hai vị lão tổ dứt khoát trực tiếp phá hủy.

Phá giải trận pháp giống như mở ổ khóa vậy, phá giải từng tầng một, nếu như dùng kỹ xảo phá hủy thì tự nhiên không một tiếng động, cũng không có người phát hiện ra, nhưng nếu mạnh mẽ phá hủy, thì chỉ khiến trận pháp phản kích mạnh mẽ hơn, uy thế không kém cao thủ đối chiêu, uy thế kinh người.

- Ôi trời, phá trận như vậy mà cũng xưng là trận pháp Tông sư sơ cấp sao? Tư cách Tông sư này chắc là dùng tiền mua được đây.

- Ôi, chỉ thiếu một chút, hơi quay lại một chút là được ròi. Đánh cái quái gì vậy.

Nhậm Kiệt nhìn đám người kia phá trận mà thở dài than thầm. Thực tế hầu hết mọi người đều phá trận như thế. Bình thường trận pháp do người khác lưu lại, muốn hiểu được hoàn toàn thì cũng khó như lên trời, trừ phi là hạng người si mê trận pháp từ từ nghiên cứu.

Bởi vì động tĩnh quá lớn cho nên không ít người chạy tới, mà hai người Tư Mã Dần và Thủy Chí Bằng đại khai sát giới, người tới bao nhiêu bị giết bây nhiêu, hiếm có người là đối thủ của hai người bọn họ.


Đúng lúc này vòng ngoài trận pháp cũng bị mở ra, dù sao đã trải qua mấy ngàn năm, trận pháp cũng không phải hạng kinh khủng như di thích thượng cổ, bọn họ lại hiểu biết ít nhiều, có hai lão tổ Thái Cực Cảnh xuất thủ thì phá mở là chuyện sớm muộn.

- Oanh... Khe núi ầm ầm chấn động, sóng xung kích tản ra bốn phía chấn động linh khí xung quanh. Cũng cùng lúc đó Nhậm Kiệt cảm nhận được một cỗ linh khí hùng hậu tuy không bằng di tích Vô Song, nhưng mà cũng rất kinh khủng. Linh khí trào ra chấn khe núi liên tục sụp xuống.

Nhậm Kiệt dùng thần hồn lực luôn lưu ý cho nên mới tìm được nơi này. Đó vốn là một trong những cửa vào mà Vạn Trường Hồng để lại. Mà vừa rồi bọn họ lại mạnh mẽ đánh ra một cái động trên cánh cửa này, nhưng cũng khiến cho nó bắt đầu bị hủy diệt, muốn tiếp tục từ đây đi vào là không có khả năng.

- Vèo... Vèo... Nhậm Kiệt cũng lao xuống theo hai người Tư Mã Dần và Thủy Chí Bằng, tốc độ cũng không chậm hơn bao nhiêu.

- Không xong, còn có người khác nữa... Nhậm Kiệt lập tức ẩn núp, nhưng hắn vừa mới động lại bị lão tổ Thủy Phi Tường phát hiện.

- Không quản nhiều như vậy, chúng ta vào trước thôi! Lão tổ Tư Mã Thiên Thần khoát tay cuốn những người Thánh Đan Tông xông về phía trước, không chút do dự vọt vào nơi tràn ngập ánh sáng màu đen mông lung. Thủy Phi Tường cũng không dám trễ nãi, nhanh chóng vọt xuống, lão không thể để cho đám người Thánh Đan Tông chiếm được chỗ tốt trước. Nhậm Kiệt cũng nhanh chóng nối tiếp vọt vào.

Mà đúng lúc cửa vào không gian độc lập bị mạnh mẽ phá mở, xa xa 3 đạo ánh sáng cũng vọt tới. - Tiểu thư, tiểu thiếu gia, là dao động cửa vào không gian độc lập bị phá mở, có người phát hiện động phủ... Trong nháy mắt ba đạo ánh sáng tới gần, Hoa Văn Triết nhìn hai người Hao Thanh Thanh và Hoa Mỹ Ngọc nói.

- Đã tìm tòi mấy vạn dặm gần đây mấy ngày rồi mà không phát hiện tăm hơi tên kia, cứ lục soát như vậy cũng không ổn. Rất có thể là lão già kia cố ý chỉ sai. Cũng nên vào xem một chút, xem có thu hoạch gì không, sau đó trở về diệt cái thôn kia, rồi nghĩ biện pháp tìm tiếp. Hoa Thanh Thanh giọng lạnh lùng nói.

Hoa Mỹ Ngọc tuy không muốn dây vào chuyện khác, nhưng tìm lâu như vậy cũng không có một chút đầu mói, nên cũng không thể nói được gì, đành phải gật gật đầu.

Cùng lúc mười mấy dặm xung quanh đó sụp đổ, 3 đạo ánh sáng này cũng vọt tới.

- Bịch bịch bịch oanh... Nhậm Kiệt vọt xuống, lúc này bị phát hiện hay không cũng không quan trọng. Bên trong là một cái động tối như mực, vừa xuyên qua cửa vào, nó liền sụp xuống. Hắn không thể không vận chuyển lực lượng, chấn tan loạn tích rơi xuống.

Càng tiến vào sâu lại càng bị cản trở mạnh mẽ, cũng may thân thể Nhậm Kiệt đủ mạnh, hơn nữa cánh giới trận pháp lợi hại, thần hồn lực nhanh chóng điều chỉnh thân hình lách qua những nơi ít tàn tích sụp đổ nhất, lực cản trở ít nhất.

- Hả? Sau khi mạnh mẽ xông qua, Nhậm Kiệt cũng thở phào một hơi, vặn người mấy cái, lại theo thói quen dùng thần hồn lực dò xét tình huống xung quanh.

Không gian cũng không quá lớn, thần hồn lực tra xét phát hiện chỉ rộng mấy ngàn dặm. Tuy không lớn, nhưng nếu tự mình mở ra không gian này, thì người kia cũng khá lợi hại. Nên biết, tồn tại Thái Cực Cảnh có thể luyện chế ra một ít vận phẩm không gian như nhẫn trữ vật... Trừ tình huống đặc biệt, thì chỉ có tồn tại Thái Cực Cảnh đỉnh phong mới có thể mở ra không gian độc lập. Mà loại không gian này cũng không quá lớn, mười mấy dặm cũng đã rất kinh người rồi. Mà mấy trăm dặm cũng là dùng pháp bảo cường đại trợ giúp. Nhưng mà không gian độc lập của Vạn Trường Hồng mở ra lại lớn tới 5, 6 ngàn dặm, đủ thấy người này còn mạnh hơn Thái Cực Cảnh đỉnh phong nhiều.

Trong không gian cũng không có tồn tại khác, chỉ có một đỉnh núi duy nhất ở trung ương, bên trên có suối thác. Quan trọng là xung quanh có bao trùm đại trận, nhân thần hồn lực cũng khó dò xét được, xem ra đây là cỗ quan trọng nhất của động phủ này.

Ngay lúc Nhậm Kiệt dò xét, không đợi hắn phản ứng, hai đạo kiếm quang ầm ầm chém về phía hắn. Một đạo trong đó giống như cầu vồng phủ xuống, một đạo như thủy quang chớp động, đúng là Thiên Hồng Kiếm của Tư Mã Dần và Phân Thủy Kiếm của Thủy Chí Bằng.