Tà Thiếu Dược Vương

Chương 448: Sư phụ anh hùng, đồ nhi hảo hán

Nhưng con người dù sao cũng có hạn, tâm cảnh của Thường lão tứ vẫn chưa hoàn toàn đạt tới độ cao nhất định, gần đây còn chưa thích ứng với một vài biến hóa, nên bất ngờ đối mặt với Tông chủ Ngự Phong Tông cũng có chút luống cuống.

Dù sao tông chủ một tông trước kia đã từng là tồn tại chí cao vô thượng ở trong mắt hắn, đây chính là không thể kém chút nào so với hoàng đế.

Cộng thêm chính đương sự Phong Bất Quy rơi vào thế đuối lý, cho nên hắn cũng có phần luống cuống, thẳng đến sau khi gặp Nhậm Kiệt, hắn mới ổn định tâm thần, tiếp đó đột nhiên hiểu rõ, câu hỏi của Nhậm Kiệt lúc này càng làm cho hắn hoàn toàn nghĩ thông suốt.

Mà Nhậm Kiệt vừa rồi không nói gì chỉ đứng đó nhìn, chờ Thường lão tứ tự mình điều chỉnh xong đột nhiên hỏi một câu, đến cuối cùng thầm chấp nhận để Thường lão tứ tiếp tục xử lý chuyện này, còn hắn thì sẽ đích thân đi theo trợ uy cho hắn...

Đây chính là cách dạy đồ đệ của Nhậm Kiệt.

Điều này tạo nội tình cho Thường lão tứ, bất tri bất giác cũng giúp tăng lên tâm cảnh của hắn.

Trong Trường Nhạc Thiên Phủ có một khu phương trận chủ yếu nhằm vào phát triển không trung, bởi vì nơi này chính là nơi khảo nghiệm tốc độ thường quy, khảo nghiệm thân pháp, tỷ thí so đấu thân pháp tốc độ.

Dĩ nhiên, khảo nghiệm này chủ yếu là trên không trung, phạm vi không trung rộng lớn vô hạn, trên không trung cao tới nghìn trượng có một viên cầu to lớn, chu vi chừng ngàn thước, giống như một cái phao khí cầu to lớn treo lơ lửng trên không trung, nhưng bên trong lại có đan dược, một số công pháp lơ lửng trong đó. Phao khí lớn này không là gì khác, đó là hình cầu Nhậm Kiệt mời lão Đan Vương Ngọc Trường Không ngưng tụ thành, chỉ người có tốc độ đạt tới trình độ nhất định mới có thể vào được trong đó.

Dĩ nhiên, căn cứ lực lượng bất đồng quả cầu kia cũng chia ra mấy tầng, bởi vì lực lượng bất đồng yêu cầu khác nhau: tỷ như khảo nghiệm tốc độ của Thần Thông Cảnh, không có khả năng so sánh cùng Âm Dương Cảnh dương hồn, yêu cầu của từng người bất đồng, thì khảo nghiệm lực lượng khác nhau.

Những điểm sáng trên không trung kia bất đồng, phải đi ngang qua những điểm sáng đó mới có thể xông vào bên trong hình cầu cực lớn kia.

Quả cầu này chia ra ba tầng là Thần Thông Cảnh, Âm Dương Cảnh âm hồn, Âm Dương Cảnh dương hồn, bên trong mỗi tầng đều có phần thưởng khác nhau, người nào hoàn thành là có thể nhận lấy một loại.

Chỉ có điều độ khó cũng vô cùng cao, nhưng trong quá trình này cũng có thể học được rất nhiều thứ, cho nên có người từng hết lần này tới lần khác nộp linh ngọc đến đây thử, xông pha muốn đi vào bên trong hình cầu kia.

Mà giờ này ở bên trong tầng một hình cầu kia, lại đồng thời có mười mấy người, trong đó một phương đúng là với Tông chủ Ngự Phong Tông Trường Phong Vạn Lý cầm đầu, Trường Phong Vạn Lý mang theo hai trưởng lão Ngự Phong Tông tu vi Âm Dương Cảnh dương hồn đang lạnh lùng nhìn phía đối diện, sắc mặt âm trầm.

Ở phía đối diện, Đồng Cường chỉ huy cận vệ đội ngưng tụ thành trận pháp, mượn cả đại trận tùy thời phòng bị Trường Phong Vạn Lý có hành động gì chăng.

Đương nhiên bọn họ có biện pháp không cần dùng phương thức tăng tốc đi vào bên trong, mà ở phía sau bọn họ là Phong Bất Quy một tay cầm một viên Thiên Đan hạ phẩm, một tay cầm một bổn công pháp thân pháp lúc này lại cúi đầu, có vẻ cực kỳ bất đắc dĩ, cực kỳ lúng túng. Nên biết, Trường Nhạc Thiên Phủ khai phủ lâu ngày như vậy, bên trong tầng khảo nghiệm tốc độ này tới nay vẫn chưa có người nào đi vào trong đó, vừa rồi sau khi hắn xuất quan liền vô cùng khoa trương, dưới ánh mắt nhìn chăm chú của vô số người xông vào bên trong.

Sau khi đi vào, trong lúc Phong Bất Quy đang hưởng thụ vô số người tán thưởng, hoan hô cảm khái, lại không nghĩ rằng Tông chủ Ngự Phong Tông Trường Phong Vạn Lý đột nhiên mang hai đại trưởng lão cũng xông vào trong, may mà Thường lão tứ cũng trước tiên mang Đồng Cường bọn họ đi theo vào, tạo thành thế giằng co tới giờ này.

Nhưng đối mặt với Trường Phong Vạn Lý, Phong Bất Quy lập tức liền ỉu xìu, đồng thời trong ánh mắt toát ra hận ý khó kiềm chế.

Lần này tuy rằng hắn mượn công pháp của Nhậm Kiệt cho hắn một hơi đột phá đến cảnh giới Âm Dương Cảnh dương hồn, nhưng đối mặt với Tông chủ Ngự Phong Tông Trường Phong Vạn Lý, hắn không có bất kỳ chút vốn làm được gì.

­ Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? ­ Nghe nói người này là người của Trường Nhạc Đổ Trường, làm sao lại trộm công pháp của Ngự Phong Tông? ­ Không trách được tốc độ của hắn nhanh như vậy, thì ra là tu luyện công pháp của Ngự Phong Tông! ­ Người này vừa rồi ngông cuồng như vậy, đắc ý như vậy, người khác nói vật gì đó bên trong hoàn toàn không có khả năng chiếm được, hắn còn rất lớn lối rất đắc ý nói để mọi người mở mang tầm mắt, rồi thi triển thân pháp hoa lệ của hắn...

lúc này thì tốt rồi...

­ Nhìn hắn như vậy, hết tám thành là thật, cái này có trò hay để xem rồi đây! Người ở đây vốn cũng không ít, bởi vì người biết nơi này xảy ra chuyện, rồi thông báo cho nhau chạy đến tham gia náo nhiệt, nên lúc này chung quanh có không ít người vây quanh, rối rít bàn tán.

­ Hừ! Lúc này Trường Phong Vạn Lý lạnh lùng nhìn Phong Bất Quy được Đồng Cường bọn họ bảo vệ lạnh lùng nói: ­ Không trách được trước nay luôn không tìm được tên tiểu tạp chủng ngươi, thì ra trốn ở Ngọc Kinh Thành, nếu không phải ngươi tự mình thi triển ra thân pháp này, đúng là không nhận ra ngươi.

Lão già kia mệnh bài vỡ nát, coi như lão may mắn, bất quá nếu ngươi còn sống thì quá tốt! Lập tức cùng ta trở về Ngự Phong Tông, đừng tưởng rằng ai có thể giúp được ngươi, một ngày ngươi vào Ngự Phong Tông ta, sống chết cũng là người của Ngự Phong Tông! Lúc Trường Phong Vạn Lý nói đến tiểu tạp chủng, nói đến lão già kia, trên mặt Phong Bất Quy từ đầu luôn rất bất đắc dĩ liền lộ ra vẻ tức giận, nhưng nghe thanh âm của Trường Phong Vạn Lý, trong lòng hắn không kiềm được run rẩy, từng màn trước kia lóe lên trong đầu hắn thậm chí hắn không dám ngẩng đầu...

Đó là một loại sợ hãi phát ra từ nội tâm.

­ Trộm chí bảo của tông môn, phản bội tông môn, bất kỳ thế lực nào cũng không thể lưu lại ngươi, ngươi hãy dập tắt hy vọng đi, ngoan ngoãn theo ta trở về tông môn nhận trừng phạt! Trường Phong Vạn Lý nói, ánh mắt lạnh lùng nhìn lướt qua Đồng Cường bọn họ bảo vệ phía trước Phong Bất Quy; đồng thời lời nói này cũng là nói cho mọi người bên trong Trường Nhạc Thiên Phủ cùng nghe, để bọn họ biết đây là mình bắt phản đồ của tông môn.

Bình thường loại chuyện như vậy, không có người nào tùy tiện nhúng tay, dù sao người như thế người nào cũng không ai muốn ra mặt cho hắn.

Vừa nghe nói phải đi về, thân mình Phong Bất Quy hơi co rụt lại, thậm chí có xu thế muốn chạy trốn.

Giờ khắc này Phong Bất Quy bị Trường Phong Vạn Lý dạy dỗ giống như một đứa trẻ ba tuổi, vô cùng sợ hãi.

­ Nói cái gì vậy? Ngươi tưởng đây là nhà của ngươi sao? Ngươi muốn mang ai đi thì mang đi sao? Đúng lúc này, đột nhiên vang lên một thanh âm, trong nháy mắt Thường lão tứ đã từ đàng xa bay tới, chợt lách người một cái đã đi vào bên trong hình cầu.


Tốc độ của hắn tự nhiên không có đạt tới tiêu chuẩn, nhưng nơi này chính là Trường Nhạc Thiên Phủ, hắn là người phụ trách, tự nhiên có biện pháp cùng phương pháp khác đi vào.

­ Hừ! Lại là ngươi? Thấy là Thường lão tứ đi mà quay lại, Tông chủ Ngự Phong Tông Trường Phong Vạn Lý khinh thường nói: ­ Nhậm Kiệt đâu? Vừa rồi Thường lão tứ này bị mình nói mấy câu vội chạy đi, vốn nghĩ là hắn chạy đi tìm Nhậm Kiệt ra mặt, Trường Phong Vạn Lý đã tính toán mượn cơ hội này làm khó dễ, để xem Nhậm Kiệt ứng phó như thế nào.

Tuy rằng trước mắt hắn còn đang quan sát, không có hoàn toàn kết minh cùng Lam Thiên, nhưng đã để cho con gái đầu phục vào với Lam Thiên nơi đó, bản thân Trường Phong Vạn Lý cũng đã đại biểu một loại thái độ.

Trên thực tế, nếu như con gái là nữ chủ nhân đứng ở bên cạnh Lam Thiên, thì hắn nhất định đã ủng hộ Lam Thiên rồi.

Hiện tại tuy rằng còn kém một chút, nhưng hắn cũng có quyết định của chính mình, nếu như có thể mượn cơ hội này giúp Lam Thiên tìm về chút ít mặt mũi, sau này cũng dễ nói chuyện.

Huống chi, Phong Bất Quy có quan hệ cùng Ngự Phong Tông như vậy, bất kể như thế nào đều phải bắt trở về.

Phong Bất Quy là kẻ phản đồ của Ngự Phong Tông, mình bắt hắn là chuyện đúng đạo lý, cho dù Nhậm Kiệt cũng không có khả năng vì một tiểu nhân vật này, mà đắc tội với một tông môn.

Huống chi còn là làm trái đạo nghĩa, làm trái với quy tắc, cho nên Trường Phong Vạn Lý rất có nắm chắc, nói rất tự tin.

­ Trường Phong Vạn Lý...

­ Hừ! Trường Phong Vạn Lý phản ứng còn tương đối nhanh, Thường lão tứ vừa mới gọi thẳng tên hắn, lập tức sắc mặt hắn sa sầm xuống, hừ lạnh một tiếng: ­ Không biết lớn nhỏ, sư phụ ngươi chính là dạy ngươi như vậy sao? ­ Sư phụ ta dạy ta chính là gặp người nói chuyện người, gặp quỷ nói chuyện ma quỷ, ngươi dám gọi thẳng tên sư phụ ta, tại sao ta còn phải quan tâm tới ngươi! Lúc này Thường lão tứ mười phần phấn khích, chuyện vừa rồi làm hắn có cảm giác hiểu được thông suốt, huống chi còn có sư phụ ở một bên theo dõi.

Thời khắc này hắn nhìn Trường Phong Vạn Lý nói, không nhượng bộ chút nào.

­ Càn rỡ.

­ Tiểu bối muốn chết...

Hai trưởng lão phía sau Trường Phong Vạn Lý vừa nghe nói, lập tức phẫn nộ quát, dám nói chuyện với tông chủ như thế.

Thân hình bọn họ vừa mới nhích động, pháp lực cuồn cuộn bạo phát, đồng thời ngay lúc đó Đồng Cường cũng bước một bước về phía trước đứng bên cạnh Thường lão tứ; những người khác cũng lập tức tạo thành trận thế, mà cả lực lượng trong Trường Nhạc Thiên Phủ đồng thời bạo phát cùng cận vệ đội.

"Ầm..." Trong tiếng nổ ầm ầm, tạo thành một trận thế khổng lồ, bao vây Trường Phong Vạn Lý cùng người của hắn, chỉ cần bọn họ có bất kỳ dị động, liền sẽ gặp phải công kích toàn lực của cận vệ đội cùng cả đại trận của Trường Nhạc Thiên Phủ. Nếu như nói riêng về lực lượng từng người, cho dù hiện nay Thường lão tứ cùng Đồng Cường đều vừa mới đạt tới cảnh giới dương hồn, cũng còn kém xa so với hai trưởng lão bên cạnh Trường Phong Vạn Lý kia...

Thế nhưng nơi này là Trường Nhạc Thiên Phủ.

­ Oa...

Sắp đụng độ nảy lửa rồi đây, thật muốn đánh nhau rồi! ­ Lần này đúng là náo nhiệt rồi! Trường Nhạc Thiên Phủ vừa rồi quấy đảo Lam Phủ Thiên Tông, hiện tại lại muốn khai chiến cùng Ngự Phong Tông, quá hung mãnh đi! ­ Tuy nhiên trước đó hai Thái Cực Cảnh đều không làm gì được, lần này chỉ sợ Ngự Phong Tông cũng chưa chắc có thể chiếm được chút tiện nghi gì! ­ Ngự Phong Tông dù sao cũng là một tông môn to lớn, nếu như lần này đám người Nhậm Kiệt không nể tình, về sau khẳng định bọn họ sẽ trả thù! ­ Đúng vậy, Ngự Phong Tông chính là tông môn nhãn hiệu lâu đời, nghe nói rất có thể có lão tổ ngàn tuổi tồn tại! ­ Không có khả năng đâu! Lão tổ ngàn tuổi...

Một gia tộc siêu cấp cường đại hoặc là lão tổ Thái Cực Cảnh của tông môn, thường thường quyết định gia tộc này có thể phồn vinh bao lâu, nhưng trong các lão tổ cũng có khác biệt.

Giống như năm đại gia tộc trong Minh Ngọc Hoàng Triều, tuy rằng mỗi một gia tộc cách một đoạn thời gian đều có thể xuất hiện lão tổ Thái Cực Cảnh, nhưng không nói Thái Cực Cảnh muốn tăng lên một tầng đều vô cùng khó khăn, mà ngàn tuổi là một tấm chắn lớn, gần như rất khó vượt qua.

Bởi vì có thể xưng là lão tổ ngàn tuổi, ít nhất cũng phải đạt tới Thái Cực Cảnh tầng thứ bảy, chân chính vượt qua Thái Cực Cảnh tầng thứ sáu mới có thể vượt qua ngàn tuổi, mới xứng xưng là lão tổ ngàn tuổi.

Lão tổ ngàn tuổi là chỉ những tồn tại sau khi đột phá Thái Cực Cảnh tầng thứ sáu, chân chính cường đại kinh khủng, đột phá đại nạn tuổi thọ 1000 tuổi đến 2000 tuổi..

Sống qua ngàn năm, đó là tồn tại kinh khủng bực nào, hơn nữa trình độ, lực lượng cũng vượt qua một cảnh giới mới, uy lực khó có thể tưởng tượng.

Đây cũng đồng dạng là một loại so đấu tỷ thí giữa các tông môn, chỉ có tông môn có lão tổ ngàn tuổi mới tính là tông môn nhất lưu.

Toàn bộ Minh Ngọc Hoàng Triều tự nhiên có thể so với tông môn nhất lưu, nhưng có người nói là bởi vì thực lực tổng hợp, bởi vì mấy đại gia tộc liên hợp lại mới có thế lực cường đại, cũng có người nói là hoàng gia có lão tổ ngàn tuổi.

Nhưng cả Minh Ngọc Hoàng Triều như thế, cũng không đại biểu Nhậm gia có thể, cho dù Nhậm gia hôm nay có Văn gia duy trì, có hai Thái Cực Cảnh tồn tại, nhưng cùng so sánh thì còn kém rất nhiều.

Phía dưới kích động bàn tán xôn xao, nhưng thân là đương sự Trường Phong Vạn Lý thì lại biến đổi sắc mặt mấy lần, ngay lúc hai trưởng lão không nhịn được muốn bạo phát, hắn chậm rãi nâng tay lên cản bọn họ lại.


Trường Phong Vạn Lý đưa mắt lạnh lùng nhìn Thường lão tứ, thời điểm này trong lòng hắn vô cùng kinh ngạc khó hiểu, bởi vì Thường lão tứ vừa rồi hoàn toàn không phải bộ dáng này, vì sao sau khi trở lại dường như đổi thành một người khác? Đây là chuyện gì xảy ra? Nhưng bất kể xảy ra chuyện gì, Trường Phong Vạn Lý cũng không bị kích động đến mức ra tay ở Trường Nhạc Thiên Phủ, dù sao bài học của Lam Thiên trước đó vẫn còn sờ sờ trước mắt.

Vốn hắn nghĩ rằng dựa vào uy thế của Ngự Phong Tông, cộng thêm Phong Bất Quy là phản đồ của tông môn, ăn cắp công pháp các thứ...

cũng đủ để Trường Nhạc Thiên Phủ lập tức giao người ra, nhưng hiện giờ xem ra hiển nhiên là có phiền toái rồi.

­ Nhậm gia chủ không ra mặt sao, ngươi có thể làm chủ được sao? Ngươi có biết hắn là hạng người gì hay không, là phản đồ, là ăn cắp công pháp sư môn, là mọi người truy sát, bao che hắn sẽ khiến người ta thóa mạ, nếu như hiện tại giao hắn cho ta, Ngự Phong Tông ta sẽ nhận lĩnh mối ân tình, sau này có gì cũng dễ thương lượng! Trường Phong Vạn Lý nghi hoặc trong lòng, không biết Thường lão tứ này sau khi rời đi một chuyến đã phát sinh điều gì? Nhưng nhìn Thường lão tứ một hồi, hơi trầm ngâm một lúc, hắn trầm giọng nói.

­ Chuyện của sư phụ đương nhiên ta không làm được, sư phụ ta xử lý đều là đại sự, ta cũng không có khả năng đó! Lúc này Thường lão tứ đã dần dần đi vào trạng thái ưỡn ngực ngẩng đầu nhìn thẳng Trường Phong Vạn Lý, ngay lúc Trường Phong Vạn Lý lộ ra vẻ cười khinh thường, nhếch khóe miệng vừa muốn nói, Thường lão tứ lại nói tiếp: ­ Nhưng chút chuyện nhỏ đánh rắm bên Trường Nhạc Thiên Phủ này ta còn là làm được, nhất là chuyện của tên Phong Bất Quy này, ta càng có thể làm chủ! Chuyện nhỏ đánh rắm ư!?.

Trường Phong Vạn Lý vừa nghe nói trong lòng lập tức phẫn nộ, đây là đang chuyển hướng xem thường hắn, xem thường Ngự Phong Tông mà! ­ Làm chủ được đúng không? Vậy ngươi tốt nhất hãy biết rõ một điều: nếu hôm nay ngươi không giao ra tên Phong Bất Quy này, Ngự Phong Tông ta tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ.

Tên này là phản đồ của Ngự Phong Tông ta, còn lấy trộm công pháp Ngự Phong Tông lén lút tu luyện, người nào cũng không thể che chở cho hắn, vì để duy trì tôn nghiêm của Ngự Phong Tông ta, mặc dù toàn diện khai chiến cũng... không...

tiếc...

Lúc nói tới mấy chữ cuối, thanh âm của Trường Phong Vạn Lý từ từ chậm lại, nói gằn từng chữ từng chữ.

Loại kiên quyết đó, loại khí thế đó, làm cho không ít người phía dưới đều hít ngược một hơi khí lạnh.

Thân là tông chủ một tông môn lúc nói ra câu nói bực này, thì đúng là vô cùng nghiêm trọng.

Toàn diện khai chiến cùng một tông môn, cho dù là cả Minh Ngọc Hoàng Triều cũng không muốn, huống chi chỉ là một Nhậm gia.

Không ít người còn nghĩ rằng thời điểm này Nhậm Kiệt không có ở đây, lão đồ đệ của hắn sắp gây ra đại họa cho hắn rồi. Đã gây ra họa, thật sắp gây họa, mà chỉ vì một người như vậy hoàn toàn không đáng! Trên thực tế, lúc này Nhậm Kiệt đang ở một bên lẳng lặng nhìn, hắn ở trên không trung nhìn xuống hết thảy, mặc dù cục diện hiện tại thoáng cái trở nên vô cùng khẩn trương, nhưng Nhậm Kiệt cũng không có ý định ra mặt.

Hắn là muốn cho Thường lão tứ tự mình đi xử lý chuyện này, Nhậm Kiệt sẽ xem xét tình thế, làm ra quyết định bất đồng ứng phó, nhưng từ trước đến nay hắn chưa từng sợ chuyện.

Cho tới thời khắc này, khi Trường Phong Vạn Lý nói ra những lời đó, Nhậm Kiệt nghe ra đều là rắm chó, hôi thúi không ngửi được, không có bất kỳ giá trị gì! ­ Lão...

tứ...

Chuyện này...

là do ta gây họa, chuyện của chính ta...

để ta giải quyết đi...

Lúc này, Phong Bất Quy đứng ở phía sau cố lấy dũng khí, cuối cùng mở miệng, nhưng thân mình hắn không kiềm được run rẩy, hiển nhiên hắn đang vô cùng sợ hãi.

Nhưng vừa nghe Trường Phong Vạn Lý nói, Phong Bất Quy càng lo lắng Trường Nhạc Thiên Phủ sẽ xảy ra chuyện gì chăng.

­ Đi qua một bên, chuyện nơi này dính dấp gì tới ngươi! Thường lão tứ nhìn thấy bộ dáng Phong Bất Quy lúc này liền tức giận không chỗ phát tiết.

Tên này trước đây ngông cuồng như vậy, không phải hoa lệ trở về chính là hoa lệ đứng ở đỉnh phong sao? Hiện tại lại giống như một con chim cút co rúc ở nơi đó...

Thường lão tứ càng nhìn càng tức giận.

Dĩ nhiên, giờ này, không quản hắn thế nào, Thường lão tứ cũng không thể để Trường Phong Vạn Lý mang hắn đi. Thường lão tứ đẩy Phong Bất Quy vừa muốn tiến lên đi trở về, lập tức quay đầu nhìn về phía Trường Phong Vạn Lý, vô cùng khẳng định, vô cùng kiên định nói: ­ Ngươi muốn duy trì tôn nghiêm của Ngự Phong Tông ngươi, nhưng hắn bây giờ là người của Trường Nhạc Thiên Phủ ta, muốn trách phạt cũng là chuyện nhà của chúng ta, không tới phiên ngươi đến đây nhúng tay vào.

Nơi này là địa phương so tài, không phải là chỗ để ngươi ở đây kêu gào! Nếu như không phục có thể lập tức động thủ, những chuyện khác không cần nói, Trường Nhạc Thiên Phủ ta không có khả năng giao ra người nào! Thường lão tứ nói xong lời nói này, cũng tận lực khống chế tâm tình của mình, bởi vì nói như vậy chẳng khác nào là trực tiếp khiêu chiến với một tông môn.

Hắn đã tận lực nghĩ xem, nếu là sư phụ thì xử lý như thế nào, nhưng suy nghĩ một hồi, dưới tình huống nguyên tắc không thể thay đổi, thật không cần thiết phải nói gì với Trường Phong Vạn Lý, nếu như hắn thật muốn không tiếc hết thảy khai chiến cùng Trường Nhạc Thiên Phủ, cùng Nhậm gia, vậy chỉ cần không giao người ra, nói thêm gì đều phí lời vô ích.

Một khi đã như vậy, thì cũng không cần nói nhảm nhiều, cứ đuổi người đi là được! Chỉ có điều làm như vậy, đối với Thường lão tứ chính là lần đầu tiên, hắn cảm thấy trái tim trong ngực không ngừng đập nhanh.

Tuy rằng ở ngoài mặt còn không lộ vẻ gì, nhưng cả người hắn đã căng cứng.

­ Được! Trường Nhạc Thiên Phủ quả nhiên không tầm thường! Các ngươi nhớ kỹ, phản đồ của Ngự Phong Tông, ta khẳng định phải mang về! Các ngươi hãy chờ đấy cho bổn tông chủ! Trường Phong Vạn Lý không phải không muốn ra tay, nhưng sau một hồi cân nhắc hắn vẫn quyết định không ra tay.

Tuy rằng bản thân hắn cũng là Âm Dương Cảnh dương hồn đỉnh phong, cộng thêm pháp bảo của tông môn thì dù gặp nhân vật cấp bậc tám đại Vương giả cũng không đáng ngại.

Thế nhưng một màn giữa Nhậm Kiệt cùng Lam Thiên trước đó quá khắc sâu ấn tượng cho hắn.

Vạn nhất thật sự liều mạng, tên kia không quản hết thảy, mình thật sự chết ở chỗ này thì làm sao!?.

Nếu đã tìm được Phong Bất Quy rồi, cũng không sợ không bắt được hắn! Hơn nữa Nhậm Kiệt đối địch với Lam Phủ Thiên Tông, sao mình không liên hiệp với Lam Phủ Thiên Tông...

Cho nên cuối cùng Trường Phong Vạn Lý phất tay áo, lưu lại một câu dọa dẫm liền rời đi.

Thường lão tứ cũng không phải là Nhậm Kiệt, tuy rằng cũng cảm thấy Trường Phong Vạn Lý nói lời dọa dẫm như vậy, rất dễ dàng tìm lời chống lại, nhưng hắn cũng không biết nên nói gì thêm, có thể làm được tới giờ này là đã hết sức hắn rồi.

Dù sao hắn còn là lần đầu tiên làm loại chuyện thế này...