Tà Thiếu Dược Vương

Chương 43: Đồ đệ Thần Thông Cảnh tầng chín

- Hôm nay nghe buổi nói chuyện của gia chủ, Thường lão tứ ta mới biết đời này sống uổng. Không trách người ta đều nói người so với người tức chết người, so với người nhực, Thường lão tứ ta thật sự là sống uổng nửa đời người. Thường lão tứ ta cả đời lấy đánh bạc mà sống, vì có thể theo sư tôn ta học tập kỹ năng đánh bạc, ta tám tuổi đem hai ngón tay của mình bẻ xuống làm lễ bái sư, ta chưa từng hối hận bởi vì ta chỉ mê nghề này. Sư tôn nói cho ta biết nghề đánh bạc vô cùng vô tận, chỉ tiếc Thường lão tứ ta một mực không có biện pháp lĩnh ngộ.

- Sư tôn từng nói, đánh bạc không chỉ là thắng bại, là một chuyện phi thường thần thánh, làmột sự nghiệp đáng giá chúng ta cố gắng cả đời. Nhưng ta một mực cố gắng, cho dù là đem Trường Nhạc Đổ Phường làm đến một trong ba đại sòng bạc Ngọc Kinh Thành, nhưng cũng không có biện pháp thay đổi cái gì, càng thêm không làm đến loại trình độ đó. Hôm nay nghe buổi nói chuyện của Nhậm gia chủ, Thường lão tứ đời này không hối tiếc, nếu Nhậm gia chủ không phải loại thân phận địa vị này, Thường lão tứ ta dù sống ít 30 năm, chỉ còn lại 20 năm tuổi thọ cũng nguyện ý bái ngài làm thầy, cùng ngài học tập.

- Chỉ là gia chủ thân phận đặc biệt, Thường lão tứ không dám trèocao, chỉ cầu có thể đi theo làm tùy tùng cùng khai sáng sự huy hoàng của nghề đánh bạc này. Chỉ cần sinh thời có thể nhìn thấy huy hoàng này, Thường lão tứ ta xem như không sống uổng đời này. Thường lão tứ nói xong, rồi lại rất cung kính quỳ xuống hành đại lễ, ngược lại cầu Nhậm Kiệt.

Giờ khắc này đối với Thường lão tứ mà nói, những thứ khác đều đã không trọng yếu.

Móa!

Mập mạp Cao Nhân xem mà liên tục váng mắt, vậy cũng được hả!

Tuy nhiên nghĩ lại, nếu như thật sự có một người ở phương diện luyện đan có thể khiến cho chính mình kinh là người trời, nhìn thấy hy vọng tương lai nghĩ cũng khó thể nghĩ tới, chính mình cũng không tiếc hết thảy đi theo.

Cao Nhân đồng dạng đối với luyện dược rất là say mê, hắn tương lai muốn trở thành Linh Đan sư cường đại nhất, thậm chí sẽ vượt qua Linh Đan sư đỉnh cấp trong truyền thuyết kia.

Cho nên giờ khắc này hắn ngược lại có thể lý giải hành động của Thường lão tứ, chỉ là nhìn Nhậm Kiệt hắn cảm thấy rất quái dị, quá cmn kỳ quái.

Lâu như vậy rồi, sao mình không biết trong đầu hắn có nhiều thứ như vậy. Lúc trước hắn nhưng là bị rất nhiều người coi là coi tiền như rác làm thịt, vẫn là chính mình hỗ trợ, hắn mới thắng được mấy lần tiền, lúc trước chưa từng thắng qua.

Mà đối với Thường lão tứ si mê đánh bạc mà nói, giống như tín đồ nhìn thấy thần, có thể nghĩ mà biết tín ngưỡng đó phải kiên định cỡ nào, những thứ khác đều đã không trọng yếu!

Yeah! Nhậm Kiệt trong lòng cũng thở ra một hơi dài. Từ trước khi cùng Phương gia đưa ra yêu cầu này hắn liền từ trong trí nhớ vốn có sửa sang lại. Thường lão tứ này là kẻ vì đánh bạc mà điên cuồng, hắn kinh doanh không chỉ là sòng bạc, vì không chỉ là lợi ích.

Hiện tại xem ra quả nhiên không sai. Người như thế muốn cũng không đơn giản chỉ là kiếm tiền như vậy, giống như một Luyện Khí sư không có theo đuổi, không có giấc mộng, chỉ vẻn vẹn vì tiền rất khó trở thành Linh Khí sư đỉnh cấp. Bất kỳ lĩnh vực đều có người vì lĩnh vực này mà lâm vào điên cuồng, loại động lực này đã vượt qua theo đuổi của bọn họ đối với kim tiền và những thứ khác, đó là tín ngưỡng của bọn họ.


Nguyên bản Nhậm Kiệt còn chuẩn bị rất nhiều thứ, chuẩn bị thuyết phục Thường lão tứ, đạt tới mục đích. Kết quả không nghĩ tới căn bản không cần mình nói, hiệu quả đã tốt đến mức khiến Nhậm Kiệt đều bất ngờ.

- Ta tin tưởng lão tứ ngươi hẳn là có thể nhìn ra, nếu có ta toàn lực duy trì thúc đẩy, một khi chuyện này thành, cho dù ta chỉ là phân cho ngươi một nửa cổ phần, ngươi có được cũng là gấp 10 có dư hiện tại, hơn nữa...

- Không! Không đợi Nhậm Kiệt nói xong, Thường lão tứ đã kích động nói: - Ta nếu như chỉ vì kiếm tiền, với tu vi của ta đến những địa phương khác ngoài Ngọc Kinh Thành đủ để xưng bá một phương, kiếm được tiền nhiều hơn hiện tại gấp 10. Hơn nữa với kỹ thuật đánh bạc của ta, càng là có thể tung hoành thiên hạ, căn bản không cần ở Ngọc Kinh Thành như thế. Bởi vì công pháp ta tu luyện, ta gửi gắm tình cảm vào đánh bạc, muốn đột phá cũng phải ở đánh bạc có đột phá. Bất luận là vì giấc mộng của mình hay là vì có thể đột phá đến Âm Dương Cảnh, ta đều phải ở lại Ngọc Kinh Thành để hoàn thành giấc mộng của ta. Chính vì vậy ta mới sáng tạo Trường Nhạc Bang.

- Hôm nay nghe Nhậm gia chủ nói chuyện, Thường lão tứ ta nghĩ thông, ta thậm chí có thể cảm giác được, nếu như ta thật sự có thể đem đánh bạc thăng hoa đến loại tình trạng này, như vậy ta tuyệt đối có thể tăng lên một tầng, bất luận là ở kỹ năng đánh bạc hay là lực lượng. Nhậm gia chủ không cần cho ta bất kỳ vật gì, chỉ cần Nhậm gia chủ nếu không ngại, Trường Nhạc Bang sau này sẽ là của ngài, bao gồm tất cả tài sản riêng của ta. Những tài sản này, chút lực lượng bang phái này tính cái gì.

Thường lão tứ nhưng là nhân vật Thần Thông Cảnh tầng 9, bằng vào một thân tu vi này là có thể ngạo thị như vương hầu, càng không nói là kỹ năng đánh bạc của hắn. Chính như hắn nói, nếu như hắn nguyện ý, lựa chọn của hắn rất nhiều, loại nào đều tốt hơn hiện tại.

Nên biết Thần Thông Cảnh tầng 9, đó là cường giả chân chân chính chính, khoảng cách vượt qua phạm trù nhân lực chỉ kém một bước. Thần Thông Cảnh tầng 9 lực lượng mạnh mẽ đến cực hạn, nhưng sẽ không vì vậy mà gia tăng tuổi thọ. Âm Dương Cảnh sở dĩ bất đồng, là bởi vì một khi bước vào Âm Dương Cảnh, tuổi thọ bắt đầu kéo dài, cho nên đây là một bước ngoặt.

Mà Thường lão tứ tuổi này đạt tới Thần Thông Cảnh tầng 9 đã là tiến cảnh kinh người. Đây cũng là nguyên nhân người bình thường không dễ dàng nguyện ý chọc hắn, Trường Nhạc Bang có thể trở thành một trong 10 đại bang phái Ngọc Kinh Thành, các thế lực lớn đều muốn lôi kéo hắn.

Nếu như giờ khắc này, những người muốn lôi kéo Thường lão tứ phát hiện hắn đang quỳ xuống cầu Nhậm Kiệt thu lấy tài sản, bang phái của hắn, muốn đi theo Nhậm Kiệt, chỉ sợ những người đó nhất định sẽ cho là đang nằm mơ, sẽ bị dọa sợ.

- Không cần. Nhậm Kiệt khoát tay nói: - Ngươi nghe ta nói trước. Ta sẽ không cho ngươi quá nhiều, nhưng cũng sẽ không quá ít, hơn nữa ngươi nhất định phải nhận lấy. Không chỉ vì chính ngươi nhận lấy, còn vì thủ hạ, con cháu đời sau của ngươi. Sau này ta chiếm 7 phần nắm giữ hết thảy, lão tứ ngươi chiếm một phần, các huynh đệ của ngươi chia một phần, còn lại một phần toàn bộ dùng để cứu tế. Loại cứu tế này không phải là quyền cho người khác, mà là phải đến đúng chỗ. Ngươi có thể không tin đầy trời thần phật, nhưng phải tin lương tâm, dựa vào lương tâm làm việc, cầu không thẹn với lương tâm. Một phần nói nhiều không nhiều, nói ít không ít. Ba phần này của các ngươi vĩnh viễn không thay đổi, về sau lại đầu nhập hoặc mở rộng toàn bộ từ bảy phần của ta chi ra, lâu dài tích lũy cũng là rất khủng bố.

Nếu thật sự đạt tới loại tình trạng mà Nhậm Kiệt nói, một phần đã tuyệt đối rất khủng bố, hơn nữa một phần này là ngồi mát ăn bát vàng, đầu nhập không cần lại có thể theo quy mô mở rộng đạt được lợi ích. Thu nhập của một phần này thật sự rất khủng bố.

Người khác không rõ, Thường lão tứ một mực lấy đây làm giấc mộng, thậm chí lấy nó xem như đột phá Âm Dương Cảnh thì quá rõ.

- Tiếp tục nghe ta nói. Thường lão tứ kích động muốn nói, Nhậm Kiệt trực tiếp ngăn hắn lại, nói tiếp: - Hơn nữa ngươi không nói ta cũng sẽ nói, bởi vì thân phận ta đặc thù, có một số thời điểm ta không tiện ra mặt, cho nên mọi chuyện đều cần ngươi đi làm.

Thường lão tứ gật mạnh đầu, dùng sức gật đầu. Nhậm Kiệt không cho hắn nói chuyện hắn đang dùng loại phản ứng này để biểu đạt tâm tình của mình.


- Cho nên ta cũng sẽ không cho ngươi chịu thiệt. Ta sẽ không giống đám người Phương Viêm chỉ nhìn lực lượng của ngươi, cùng với ngươi có thể kiếm tiền muốn lợi dụng ngươi. Đến lúc đó ta sẽ công khai thu ngươi làm đệ tử. Ta thân là gia chủ Nhậm gia, cũng có thể dạy ngươi một số thứ, dùng một câu người giỏi làm thầy thu ngươi làm đồ đệ cũng không quá. Đến lúc đó ngươi chính là đồ đệ của Nhậm Kiệt ta, toàn bộ Nhậm gia sẽ là hậu thuẫn của ngươi, tuyệt đối không phải là cái loại vụng trộm duy trì. Còn nữa, vừa rồi là vì để cho trong lòng ngươi không có mâu thuẫn mới nói như vậy, ở Phương gia là ta đưa ra muốn bọn họ bỏ tiền mua Trường Nhạc Đổ Phường của ngươi, những thứ khác chắc là ta cũng không cần nói nhiều nữa. Nhậm Kiệt biết, loại chuyện này phải dao sắc chặt đay rối.

Phương gia muốn mượn chuyện lần này thu phục Thường lão tứ và Trường Nhạc Bang, làm một mẻ khỏe suốt đời. Cộng thêm chuyện lúc trước, nếu như Thường lão tứ chỉ là theo chính mình, Nhậm Kiệt đều có thể tưởng tượng ra được, Thường lão tứ có thể sống bao lâu. Bọn họ sẽ không cho Nhậm gia thêm một vị cường giả Thần Thông Cảnh tầng 9, với tuổi của hắn thậm chí có cơ hội đánh vào Âm Dương Cảnh.

Đám người Phương Kỳ, Phương Viêm càng thêm sẽ trả thù, bọn họ không dám trực tiếp tập kích chính mình, như vậy Trường Nhạc Đổ Phường, Thường lão tứ đầu nhập vào mình sẽ thảm. Nguyên bản Nhậm Kiệt còn đang suy nghĩ làm thế nào, vừa rồi Thường lão tứ nói chuyện thu đồ, Nhậm Kiệt liền trong lòng vui vẻ. Cũng được, như vậy mình liền thu một đồ đệ.

Chỉ là trước khi thu đồ, Nhậm Kiệt nói ra lời thật, đối với người mình hắn cũng không hy vọng lừa bịp đối phương. Ban đầu chẳng qua là một chút thủ đoạn đàm phán, khiến cho Thường lão tứ không đến mức sinh lòng mâu thuẫn mà không nghe lọt tai. Giờ khắc này nếu đã muốn thu hắn ta làm đồ đệ, Nhậm Kiệt cũng nói thẳng ra.

- Cái này... Thường lão tứ quả thật không thể tin được, trên thực tế hắn vừa nghe lời nói kia của Nhậm Kiệt, sau khi quỳ xuống mà nói đi theo Nhậm Kiệt cũng đã từng nghĩ đến sẽ cuốn vào tranh đấu giữa hai gia tộc lớn, thậm chí có khả năng trở thành vật hy sinh.

Nhưng chính hắn cũng biết, cho dù là chết hắn đều sẽ không buông bỏ.

Lại không nghĩ tới Nhậm Kiệt suy tính chu đáo như vậy, những điều này đều nghĩ tới, đây là muốn che chở chính mình!

Về phần lời nói sau cùng kia của Nhậm Kiệt, Thường lão tứ đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó trong lòng ấm áp. Bởi vì Nhậm Kiệt hoàn toàn không cần đem lời này nói ra, nhưng hắn nói như vậy chỉ nói rõ một điểm, hắn quả thật muốn đem mình coi là người mình đối xử, không muốn lừa gạt. Chuyện này mặc dù là Nhậm Kiệt khơi mào, nhưng Phương gia muốn thâu tóm Trường Nhạc Bang của mình hiển nhiên không phải là ngày một ngày hai, cho nên mới sẽ có chuyện như vậy. Thường lão tứ lại lập tức nghĩ thông mấu chốt trong đó.

- Làm sao, chẳng lẽ vừa rồi lời ngươi nói không phải là thật lòng, hiện tại lại không muốn bái ta làm sư phụ. Hay là ngươi cho là lúc trước ta lừa ngươi? Nhậm Kiệt đùa giỡn nói.

Bịch... Bịch... Bịch... Thường lão tứ dập đầu ba cái thật mạnh, kích động nói: - Đồ nhi Thường Tứ bái kiến sư phụ.

Xong rồi, đây trực tiếp thật sự là cmn xong rồi.

Điên rồi, đều điên cuồng rồi.

Mập mạp ở một bên sớm đã hết chỗ nói, dùng sức nắm tóc của mình, hận không thể đem mái tóc nhổ xuống.

Bởi vì hết thảy quả thật quá... quá... quá khó tin.

Nhậm Kiệt không ngờ một hồi như vậy thu một đồ đệ Thần Thông Cảnh tầng 9. Thần Thông Cảnh tầng 9 a! Ngay cả Hoàng đế đều muốn mời chào. Huống chi còn có tiềm lực đánh vào Âm Dương Cảnh, trở thành nhân vật có thể một mình chống đỡ một gia tộc cường đại trăm năm.

Thần Thông Cảnh tầng 9, khai tông lập phái, môn phái nhỏ bình thường vậy là đủ rồi. Nếu đạt tới Âm Dương Cảnh, đó tuyệt đối là cấp bậc bá chủ một phương, ngay cả 5 gia tộc lớn đều sẽ không dễ dàng trêu chọc.

Hiện tại... không ngờ... cứ như vậy bái sư. Quá điên cuồng!