Tà Thiếu Dược Vương

Chương 426: Chơi lớn hả?

Nhưng lúc này, cũng không ai quan tâm Lam Thiên đi như thế nào, hắn đi có chói lóa, lợi hại hơn nữa, cũng không liên quan tới bọn họ.

Bởi vì Nhậm Kiệt nói quá dụ người, mỗi một câu đều chấn người ta choáng đầu hoa mắt.

Một câu cuối cùng làm Lam Thiên tức giận mà đi lại càng dữ dằn cực điểm, lá gan quá lớn. Đúng như hắn nói, dám chơi, chơi lớn, đừng nói Lam Thiên chưa từng gặp, mọi người cũng chưa từng thấy tình huống thế này.

Cửa hàng dược Cao Nhân, Trường Nhạc Đổ Trường, nói một câu liền dám đặt lên, như vậy phải cần... bao nhiêu khí phách chứ.

Bởi vì vừa rồi Lam Thiên đã nói, không nói Thái Cực Cảnh đến đây, tỷ lệ quá nhỏ, thực tế người Thái Cực Cảnh cũng sẽ không tin tưởng, cũng không có thời gian đến đây.

Dù cho người Âm Dương Cảnh dương hồn đỉnh phong đến đây, hắn làm sao giúp người ta tăng lên một đại cảnh giới?

Chẳng lẽ, thật có biện pháp tăng lên tới Thái Cực Cảnh?

Điều này quá khó tin, chuyện như vậy cũng dám nói, rốt cuộc hắn nghĩ thế nào.

Người ở đây vẫn không phản ứng lại, câu cuối cùng của Nhậm Kiệt ảnh hưởng rung động quá lớn, vượt qua cả chiến đấu vừa rồi. Dù sao chiến đấu vừa rồi có đẹp mắt, lợi hại hơn nữa, cũng chỉ là của người khác, chỉ xem náo nhiệt mà thôi. Nhưng chuyện này thì khác.

Thậm chí vì lời của Nhậm Kiệt, mọi người cũng tạm quên mất chuyện Văn Dũng nói Nhậm Kiệt sẽ thành con rể Văn gia, sẽ thành hôn với Văn Thi Ngữ.

- Nhậm gia chủ,ngài không phải chỉ tức giận mới nói thế thôi chứ?

- Đúng đó, ta là Âm Dương Cảnh dương hồn, ngài nói là đại cảnh giới, chẳng lẽ vừa mới đạt tới dương hồn, ngài cũng trở giúp đột phá Thái Cực Cảnh?

- Nhậm gia chủ, nói đùa cũng không nên nói vậy.

Cuối cùng có người không nhịn được dò hỏi, bởi vì chuyện này quả thật quá dụ người, quá trọng yếu, mặc kệ thế nào cũng phải hỏi thử.

Đừng nói bọn họ, ngay cả đám người Lý Thiên Thành vừa dùng dược phẩm, không ngừng điều tức thương thế, cũng đang tròn mắt. Vừa rồi bọn vẫn chiến đấu với mấy người Thiên bảng, lúc này mới hiểu được có chuyện gì xảy ra.

Lão đại cũng ác quá chứ, dám nói như thế, nói quá kiêu ngạo, phải làm sao đây?

Dù sao dính đến xung kích Thái Cực Cảnh, không như những chuyện khác được.


- Lời nói ra như chén nước đổ đi, lời bổn gia chủ nói đặt ở đó, chỉ cần các người dám đến, bổn gia chủ sẽ dám đón nhận. Đương nhiên, quá trình thao tác cụ thể sẽ không tiết lộ ra ngoài, mọi người tiếp tục chơi đi. Chi tiết cụ thể thì các ngươi không cần hỏi ta, Trường Nhạc Thiên Phủ sẽ từ từ công bố ra ngoài, cần một thời gian, nhưng bổn gia chủ nói thì tuyệt đối là tính. Nhậm Kiệt nói lại lần nữa, khoát tay với mọi người, đồng thời khống chế đại trận xung quanh nháy mắt thay đổi, người trong đại trận lại bị ngăn cách, không thấy được người khác.

Ở ngoài đại trận thì càng thêm không rõ bên trong, Nhậm Kiệt dẫn mọi người đáp xuống chỗ Thường lão tứ vừa ở, tuy rằng nơi này không phải cung điện, nhưng có đầy đủ vật phẩm.

- Lão đại, lần này ngươi chơi lớn quá đi chứ, không nói người Thái Cực Cảnh, lỡ như thật sự có người Âm Dương Cảnh dương hồn chọn trúng... Thương thế của Lý Thiên Thành dù rất nặng, nhưng lòng hiếu kỳ càng nặng hơn, vừa đáp xuống liền không nhịn được hỏi.

Ba người Ngụy Lượng, Hải Thanh Vân, Văn Tử Hào thì thảm hại hơn, phải tập trung điều trị.

- Ngươi ngồi bên kia, lát nữa nói cho ngươi. Nhậm Kiệt vỗ hắn, bảo hắn ngồi xuống chữa thương, sau đó chắp tay hành lễ với lão Đan Vương Ngọc Trường Không, Kiếm Vương Long Ngạo, Văn Dũng: - Cảm ơn gì thì không nói, đều là người một nhà, mọi người ngồi đây trước, ta còn chút việc, lát nữa sẽ trở lại.

A!

Vốn là Nhậm Kiệt bảo mình ngồi xuống trước, lát nữa sẽ nói, sau đó nói chuyện với lão Đan Vương Ngọc Trường Không, Kiếm Vương Long Ngạo, Văn Dũng, cho nên Lý Thiên Thành cũng gật đầu cho là đúng. Dù sao lần này chân chính vượt qua được một ải này, thậm chí còn khiến Lam Thiên chật vật rời đi, đều là dựa vào ba người bọn họ.

Nhất là Văn Dũng, sắp thành nhạc phụ của lão đại, tự nhiên phải chiêu đãi bọn họ trước.

Không chỉ Lý Thiên Thành nghĩ vậy, đám người Thường lão tứ, Đồng Cường, Mặc Hồng theo sau cũng cho là thế, đây là chuyện đương nhiên.

Trong lúc mọi người nghĩ thế, hoàn toàn không ngờ Nhậm Kiệt lại tới một câu như vậy. Không phải chứ, ở đây là hai vị Thái Cực Cảnh, còn có một vị là nhạc phụ, lão đại có ý gì.

Chuyện gì, còn trọng yếu hơn nữa chư, thế này...

Không đợi Lý Thiên Thành xoay chuyển được đầu óc như tương hồ, Nhậm Kiệt lóe lên đã lên trên không trung, bởi vì trận pháp xung quanh là do Nhậm Kiệt khởi động, đồng thời có một chút biến đổi, mạnh mẽ hơn là Thường lão tứ bố trí dựa theo lời Nhậm Kiệt. Nhậm Kiệt lao vào liền biến mất, ngay cả lão Đan Vương Thái Cực Cảnh cũng không phát hiện được hắn đã đi nơi nào.

- Hai vị... tiền bối, Văn gia chủ chớ để ý, nhất định là sư phụ có chuyện gấp phải xử lý, ba vị nghỉ ngơi trước đã. Thường lão tứ vừa thấy sư phụ đi như thế, vội vàng phản ứng lại, cung kính mời ba người ngồi xuống.

Trong lòng lại nghĩ, cũng chỉ có sư phụ dám làm như vậy.

- Vẫn là cái kiểu đó.. Kiếm Vương Long Ngạo tuyệt không bất ngờ nói một câu, tiếp theo lại cẩn thận liếc xéo qua Tề Thiên. Nhìn đến Tề Thiên lẳng lặng ngồi một bên, hoàn toàn không để ý xung quanh, lúc này hắn mới thoáng yên lòng, hắn thật là sợ tên này. Dù cho hiện giờ lĩnh ngộ được kiếm ý, dựa vào trạng thái hiện tại, có thể liều mạng với người vừa đột phá Thái Cực Cảnh, hắn vẫn không muốn bị tên Tề Thiên này quấn lấy.

Nhưng mà ngẫm lại, mình có thể lĩnh ngộ ra kiếm ý, dường như có chỗ thật sự phải cảm ơn Tề Thiên, có điều hắn thật không muốn trải nghiệm lại mùi vị đó nữa.

Sợ, thật sợ rồi.


- Ha ha... Văn gia chủ, mời... Lúc này. Lão Đan Vương Ngọc Trường Không tâm tình thoải mái, cười đưa tay mời Văn Dũng: - Văn gia chủ chớ trách, tính của Nhậm gia chủ là thế, vậy là nói rõ ở đây đều không phải người ngoài, chúng ta ngồi xuống tâm sự đã, sau này đều là người một nhà.

Lần này đến phiên Văn Dũng bị dọa.

Nói thật chuyện vừa xảy ra, hắn ra quyết định công khai tuyên bố đem con gái gả cho Nhậm Kiệt, trực tiếp đối mặt với Lam Phủ Thiên Tông, Lam Thiên, hắn cũng không kinh hãi như vậy.

Bởi vì lúc này có một vị Thái Cực Cảnh đang khách khí với mình. Nên biết, tồn tại Thái Cực Cảnh có thể mặc kệ tông chủ tông môn, bởi vì ở bên trong tông môn, tồn tại Thái Cực Cảnh là lực lượng vượt qua tông chủ.

Thái Cực Cảnh luôn ở trên cao, huống gì là mình, hôm nay còn mời mình ngồi xuống, còn giải thích thay Nhậm Kiệt, còn người một nhà?

Có ý gì, vốn hắn nghĩ lão Đan Vương Ngọc Trường Không chẳng qua là hỗ trợ, nhưng lời này sao như tỏ ý lão Đan Vương Ngọc Trường Không muốn sát nhập Minh Ngọc sơn trang, trở thành một phần của Nhậm gia vậy chứ?

- Mời ngài, mời ngài... Văn Dũng được sủng mà sợ, vội lui ra một bước cung kính nói. Mặc kệ là nói bối phận, hay là lực lượng của lão Đan Vương Ngọc Trường Không, hắn thật không dám càn rỡ tùy ý, tối thiểu không dám tùy ý như với Nhậm Kiệt.

- Văn gia chủ quá câu thúc, tới đây, ngồi. Nhìn Văn Dũng như thế, lão Đan Vương Ngọc Trường Không cũng biết mình không ngồi thì hắn sẽ không ngồi, dù sao không có nhiều người như Nhậm Kiệt hoặc những người thần kinh thô thiển bên cạnh hắn. Nghĩ tới đây hắn còn không nhịn được liếc Tề Thiên, cùng với Hổ Hổ lại chạy ra, đang chơi với hai con vượn trắng nhỏ.

Thấy lão Đan Vương Ngọc Trường Không ngồi xuống, lúc này Văn Dũng mới chịu ngồi.

- Ta đi theo gia chủ ở lâu dài tại Nhậm gia, coi như là nửa người Nhậm gia. Hôn lễ của Nhậm gia chủ phải làm cho tốt, chờ lát nữa trở về, chúng ta cùng nhau thương lượng. Đúng rồi, vị vừa rồi có phải là tiền bối Văn Mặc đi vào Thái Cực Cảnh 360 năm trước? Tuy rằng Văn Dũng hành lễ vãn bối, nhưng lão Đan Vương Ngọc Trường Không vẫn tùy tiện khách khí với hắn, dù sao hắn cũng là nhạc phụ của Nhậm Kiệt.

Mà đối với Nhậm Kiệt, hiện tại lão Đan Vương Ngọc Trường Không đã không còn lời để nói, mình có thể đến được hôm nay, mấy lần vượt qua sống chết, thậm chí đạt đến Thái Cực Cảnh, đều là nhờ Nhậm Kiệt ban tặng.

Càng vì đạt đến Thái Cực Cảnh, hắn càng hiểu rõ Nhậm Kiệt lợi hại. Những thứ mà Nhậm Kiệt dạy, đến hiện tại hắn cũng không thể lĩnh ngộ hoàn toàn.

Cho nên đối với Nhậm Kiệt, lão Đan Vương Ngọc Trường Không sẽ không vì mình đạt đến Thái Cực Cảnh mà có gì thay đổi, ngược lại càng thêm tùy ý, cũng không muốn ra ngoài độc lập. Bởi vì hắn biết mình đạt đến Thái Cực Cảnh thì lại càng nguy hiểm hơn, hơn nữa Nhậm Kiệt, Nhậm gia hiện tại đang lúc mấu chốt, bây giờ hắn còn dự tính đưa Minh Ngọc sơn trang quy phục Nhậm gia, hơn nữa hắn cũng đang làm vậy, chỉ là còn chưa chính thức nói với Nhậm Kiệt mà thôi.

- Đúng là tổ tiên Văn Mặc, mấy ngày trước lão nhân gia cũng nói có cảm ứng, còn nói đợi ngài đột phá rồi cùng nhau tâm sự. Văn Dũng vội vàng trả lời.

- Được, được lắm. Đợi bên này xong chuyện, ta nhất định đến thăm lão nhân gia... Năm đó Văn Mặc cùng lão Đan Vương Ngọc Trường Không còn có chút kết giao, khi đó Ngọc Trường Không còn trẻ, thoáng cái đã là chuyện hơn trăm năm trước.

Bọn họ thì nói, đám người Thường lão tứ ở một bên nhìn, Tề Thiên lẳng lặng nhắm mắt dưỡng thần như không tồn tại, đám người Lý Thiên Thành đang trị thương.

Trường Nhạc Thiên Phủ tiếp tục vận hành, những người khác cảm xúc tuôn trào thế nào, Nhậm Kiệt không để ý, lúc này hắn đã sớm chạy về Ngọc Kinh Thành.

Tuy nhiên hắn không muốn để người khác biết, cho nên lúc ra khỏi Trường Nhạc Thiên Phủ, là dùng một bộ mặt khác, đi vào Ngọc Kinh Thành tìm một chỗ, đeo lên mặt nạ cười kia.

Trước đó một đường chạy về, vừa đến gần Ngọc Kinh Thành liền đụng Lam Thiên phá bãi, lúc đó tình huống nguy cấp, Nhậm Kiệt không kịp nghĩ nhiều. Lúc này xong chuyện bên đó, Nhậm Kiệt liền tìm đến chỗ phát hiện khí tức của tiểu nha đầu Đan Diệu.

Làm Nhậm Kiệt không tưởng được, chỗ này ở trong một khu biệt viện, rất gần hoàng cung.

Không phải chứ, tên này có trốn cũng không vào chỗ tối, lại đến chỗ này.

Chẳng lẽ...