Tà Thiếu Dược Vương

Chương 36: Tận tình dày vò đi

Nhậm Kiệt, còn thằng mập hạ tiện không đáng một đồng kia, các ngươi đợi đấy cho ta.

Trong lòng Phương Viêm có một tiếng nói không ngừng gào rú, dù là chính hắn có lòng muốn lợi dụng chuyện này để cho Phương Thiên Ân, thất công chúa thậm chí là Hoàng thượng nhìn, nhưng nghĩ tới Nhậm Kiệt không thèm nhìn, sỉ nhục ngôn ngữ cùng với những lời của tên mập này, hắn vẫn khó có thể ức chế được lửa giận trong lòng.

Gia chủ, dựa vào gia chủ con rối như ngươi mà còn không biết ngượng gào to, sớm muộn gì sẽ có ngày cho ngươi biết, cái gì mới là gia chủ chân chính nắm giữ 5 đại gia tộc.

Phương Kỳ, Cao Bằng cùng Nhậm Kiệt, ta kém hơn các ngươi cái gì, cùng là trực hệ 5 đại gia tộc, chỉ bởi vì lão tử ta không lên làm gia chủ, ta liền kém hơn những người các ngươi. Không, Phương Viêm ta không hề kém hơn bất cứ ai, ta muốn dẫm đạp tất cả các ngươi ở dưới bàn chân mình.

Thất công chúa, Phương Kỳ, Phương Thiên Ân bọn họ cũng chỉ là đá lót đường cho ta đi lên đỉnh cao.

Nếu không phải các ngươi tốt số, nếu như ta cũng có được quyền thừa kế, ta lại chịu đi làm phò mã chó má gì đó, đi lấy lòng công chúa kia.

Phương Viêm căm phẫn nhìn Nhậm Kiệt cùng Cao Nhân, lau vết máu bên khóe miệng, nhanh chân bước đi.

...............

- Phun ra... phun ra, oa, thật phun máu rồi! Thật ra mập mạp vẫn luôn lén nhìn đằng sau, nhìn thấy sau khi bọn họ bước đi, rốt cuộc Phương Viêm hộc máu, mập mạp vô cùng hưng phấn nói.

Tuy rằng vẫn luôn bực mình Phương Viêm này, nhưng theo lý thuyết mình cũng hiểu Phương Viêm này, trước đó nhìn hắn có lúc nổi giận hoặc là đóng thính giác, cũng khó đoán được là hắn có nổi giận thật hay không. Nhưng lúc này nhìn hắn bị tức hộc máu, cuối cùng mập mạp khẳng định một chuyện, tên này thật bị tức không nhẹ.

- Quân tử rộng lượng, tiểu nhân hẹp hòi. Trên thực tế người xấu chân chính cũng chưa chắc nhỏ mọn như thế, vậy mà cũng tức hộc máu. Nếu không phải hắn cố ý diễn trò, vậy chỉ có thể khẳng định một điều, hắn là tiểu nhân chân chính. Nhậm Kiệt cũng lười quay đầu nhìn, bây giờ thần thức của hắn không kém bao nhiêu so với Phương Viêm đạt tới Thần Thông Cảnh tầng thứ nhất, hơn nữa ở đây là Nhậm gia, cho nên hắn có thể sử dụng thần thức tra xét được bất kỳ cử động nào của Phương Viêm.

- Hắn là người ủng hộ Phương Kỳ kiên quyết nhất Phương gia, cũng là người đầu tiên đề xuất Phương Kỳ là nữ nhân lên làm gia chủ. Phương Kỳ coi hắn như phụ tá đắc lực, nghe nói năm trước sở dĩ hắn giành được hạng nhì tỷ thí võ Trạng nguyện, cũng có liên quan rất lớn tới Phương Kỳ vận động. Dựa vào nhiều lần leo lên, hắn mới đột phá Thần Thông Cảnh, bây giờ nhìn hắn cùng Nhị hoàng tử, như là thông đồng một chỗ, xem chừng hắn theo đuổi thất công chúa cũng chưa chắc là thật lòng thích nàng.

- Thôi đi, mặc kệ nó. Mập mạp nói một hồi đột nhiên nghĩ tới chuyện khác, vội nói với Nhậm Kiệt: - Phiếu cơm lão đại, có chuyện đình nói với ngươi đây, tuy rằng bọn họ không ngăn cản ta đi vào hiệu thuốc, nhưng mà hiệu thuốc cũng chia ra rất nhiều, những chỗ hơi bí ẩn đều bị bọn họ khống chế hết. Cho nên chúng ta nên mau nghĩ cách tìm tài lộ của mình, sau khi đấu với trưởng lão hội, khẳng định về sau bọn họ sẽ càng coi kỹ hơn. Bên phía Phương gia vừa làm thế, bọn họ có thể nào thật bỏ qua?

- Hắn là gia chủ Phương gia, ta là gia chủ Nhậm gia, đầu tiên hắn sẽ không cảm thấy có chướng ngại gì, hắn vì cứu con gái phải nắm lấy cọng rơm cuối cùng, cho nên hắn khẳng định sẽ đến. Nhậm Kiệt phi thường nắm chắc, về phần bên phía trưởng lão hội, tạm thời hắn không tính phản ứng của bọn họ, trước tiên kiếm được thùng tiền đầu tiên ở Phương gia, sau đó từng bước nghĩ cách.

Gia chủ Nhậm gia danh chính ngôn thuận, Nhậm Kiệt căn bản không sợ không lấy được tiền, nếu không phải chính hắn hiểu rõ, mình phải tiếp tục xem đoạn phim trong thức hải, xem Thánh nhân luận đạo cần có số năng lượng khủng bố, chỉ sợ hắn sẽ lập tức nghĩ tới chơi một hồi với trưởng lão hội. Nhưng dù là có thắng bọn họ, thì chân chính vận dụng tài chính cũng chỉ có hạn, bởi vì làm quá sẽ tổn thương nặng tới nguyên khí Nhậm gia, thuộc loại tự phá hỏng cơ sở của mình, bản thân mình nếu là gia chủ Nhậm gia, sớm muộn gì Nhậm gia này đều phải triệt để do mình nắm giữ.


Cho nên vừa không thể làm người khác chú ý, vừa phải nghĩ cách kiếm tiền mới được.

Sau khi trở lại chỗ ở, Nhậm Kiệt lại tiến vào trong thức hải, chiếc laptop đi theo bản thân vẫn nằm ở chỗ cũ, không có gì thay đổi. Dù sao cũng là thứ đi theo mình đến thế giới này, mỗi lần nhìn thấy, Nhậm Kiệt đều có cảm giác thân thiết, chỉ là dĩ nhiên không đủ năng lượng để mở ra đoạn phim kia.

Cho nên Nhậm Kiệt dạo một vòng liền rút khỏi thức hải, hôm qua bởi vì lão nhân mặt cười mà cuối cùng đột phá, hơn nữa trạng thái tinh thần cũng đạt đến tốt nhất, cho nên lúc này Nhậm Kiệt lại bắt đầu tu luyện Ngọc Hoàng Quyết Luyện Thể Thiên tầng thứ tư. Vận chuyển công pháp, cô đọng vòng tròn khí kình, hiện giờ số lượng vòng tròn khí kình lại gấp đôi, lên tới 288 cái.

Cũng may hiện giờ Nhậm Kiệt nắm giữ lực lượng bản thân cũng mạnh hơn nhiều, tốc độ nhanh hơn một chút. Vốn hắn vừa tu luyện Ngọc Hoàng Quyết cùng vừa đợi lão nhân mặt cười, kết quả cả một đêm trôi qua, Nhậm Kiệt ngưng luyện 193 vòng tròn khí kình, thẳng đến hừng đông cũng không thấy lão nhân mặt cười xuất hiện.

Tên kia sẽ không phải bị mình tức chạy rồi đó chứ, Nhậm Kiệt xấu xa nghĩ, tuy nhiên khả năng lớn hơn là hắn chuẩn bị cho mình tu luyện 3 tháng, lại bị mình hoàn thành trong một đêm, xem chừng hoàn toàn làm rối loạn kế hoạch của hắn.

Hoặc là, hắn đang chuẩn bị kỹ càng rồi mới đến nữa.

Không chờ được lão nhân mặt cười, ngược lại vừa sáng sớm liền chờ được tin tức của Phương Thiên Ân.

- Phương Thiên Ân đã đến cửa chính, bởi vì hắn là chính thức đến thăm, cho nnê ba vị nhị trưởng lão, tam trưởng lão, tứ trưởng lão đã mời vào đại điện, gọi gia chủ mau dựa theo quy định đến tiếp đãi. Người truyền lời nói, trưởng lão cố ý nói cho gia chủ, thân là gia chủ Nhậm gia không thể làm mất lễ số. Từ khi cận vệ đội trở lại chỗ gia chủ Nhậm Kiệt, Nhậm Kiệt để cho Đồng Cường khống chế xung quanh, bình thường dù là có người đến truyền lời, cũng nhất định phải thông qua Đồng Cường.

Còn Đồng Cường thì trung thực hoàn thành nhiệm vụ này, dù là nói không dễ nghe, hoặc là có hàm nghĩa khác, hắn đều truyền không sót một chữ.

Lại chơi cái trò này, Nhậm Kiệt vừa nghe liền biết bọn họ chơi cái mánh gì, loại chuyện này không phải lần một lần hai. Thân là gia chủ Nhậm gia, có chuyện trọng đại, cần tiếp đãi nhân vật trọng yếu, đều phải có quy củ nhất định.

Tựa như Phương Thiên Ân gia chủ Phương gia chính thức đến thăm, Nhậm Kiệt phải cùng trưởng lão hội đi ra lễ tiết tiếp đón, đến sau đó gia chủ hắn cũng thành bày biện. Đương nhiên, hiện giờ Nhậm Kiệt khác với trước kia, chỉ là giằng co với đám người nhị trưởng lão trên chuyện này cũng không có chỗ tốt nào, hắn mới lười làm chuyện vô nghĩa như thế.

- Nói cho Phương Thiên Ân, bổn gia chủ thấy hắn nóng lòng cứu con gái, hiện giờ trực tiếp chạy đến Phương gia, gọi mập mạp nói Thú bá chuẩn bị. Nhậm Kiệt nói xong, đã đứng dậy đi ra ngoài.

- Ta sẽ gọi người tập hợp. Đồng Cường thưa một tiếng, nói xong liền chuẩn bị ra ngoài tập hợp cận vệ đội.

- Không cần. Nhậm Kiệt ngăn hắn lại. - Các ngươi mặc những áo giáo kia cũng không thoải mái, không mặc thì trạng thái tinh thần, thậm chí thực lực của các ngươi rất dễ bị những người cố ý quan sát ra, sẽ khó tránh khỏi bại lộ, các ngươi cứ ở lại tiếp tục cố gắng tu luyện là được. Nói lại ta cũng không phải đi vào đầm rồng hang hổ gì, ngươi giám sát mọi người liều mạng tu luyện, tuyệt đối không được lười biếng.


Cửa đại điện Nhậm gia, xung quanh thị vệ uy phong lẫm liệt, Nhậm Quân Dương dẫn theo Nhậm Hàn Lâm, Nhậm Văn Húc đang ở cửa lớn, từ nơi này liếc nhìn ra cách xa mấy dặm mới là cửa chính, từ xa đã mơ hồ nhìn thấy đội ngũ gia chủ Phương gia Phương Thiên Ân đang không nhanh không chậm tiến lên.

- Hừ! Người đã sắp đến rồi, hắn vẫn còn chưa đến. Nhậm Hàn Lâm cực kỳ khó chịu nói.

Nhậm Văn Húc nhìn đoàn xe Phương Thiên Ân từ xa xa đến đây, nói: - Xem ra Phương Thiên Ân đúng là tuyệt vọng cái gì cũng thử được, đúng là hết cách, rối loạn tấc lòng mà. Lúc trước phái Phương Viêm đến, bị vị đại gia chủ của chúng ta nhục nhã một phen hộc máu bỏ đi, hiện giờ lại đích thân đến, thật không biết chuyện này sẽ kết thúc thế nào. Toàn bộ Phương gia cũng không có cách, bó tay trước loại độc dược đó, ngự y cũng hết cách, ngay cả Bảo Mệnh Linh Đan trung phẩm cũng không cứu được, hắn lại nói có cách. Nếu không thể giải quyết hậu quả, chỉ sợ Phương gia sẽ trở thành Cao gia thứ hai.

- Sắp đến cuối năm rồi, ta xem cần phải yêu cầu mở đại hội trưởng lão toàn thể quản lý hắn, còn để hắn dày vò như thế nữa, đến lúc đó mọi người Ngọc Kinh Thành đều sẽ thành kẻ địch với Nhậm gia chúng ta. Tuy rằng chuyện Nhậm Tiền Trình đã qua, nhưng đến nay Nhậm Hàn Lâm vẫn chưa nguôi giận, thậm chí mỗi lần nhớ đến đều giận dữ khó chịu.

Dù là lúc trước Nhậm Thiên Hành làm gia chủ, cũng không thể không nể mặt mình như thế, có chuyện gì xử lý nội bộ là được rồi, lại đi làm lớn ra như thế.

Đó không chỉ là chuyện Nhậm Tiền Trình, mà là thể diện của Nhậm Hàn Lâm hắn cũng bị mất sạch.

- Trước tiên cứ xem đã, một hồi nữa tốt nhất buộc hắn nói rõ, rốt cuộc lão gia chủ để lại chí bảo giải độc gì, nếu thật có thể hóa giải được độc mà Phương Kỳ trúng phải, vậy bảo vật kia cũng rất trọng yếu với Nhậm gia. Nhậm Quân Dương không tỏ ý kiến, chính là đang suy tư chuyện này.

Nhậm Hàn Lâm cùng Nhậm Văn Húc vừa nghe, lập tức hiểu được Nhậm Quân Dương có ý gì, hai người đều vội gật đầu.

- Hả, sao đoàn xe ngừng lại, đó là ai? Đột nhiên, nhìn thấy đoàn xe bỗng dừng lại cách bọn họ chỉ khoảng 300-400m, Nhậm Hàn Lâm sững ra.

- Đồng Cường, hắn tới đây làm gì? Nhậm Quân Dương cũng nhíu mày.

- Đi. Đột nhiên, đoàn xe gia chủ Phương gia Phương Thiên Ân ngay ở trước mặt bọn họ đột nhiên chuyển hướng, đội sau biến thành đội trước, tiếp theo trực tiếp tăng tốc, nháy mắt biến mất, chạy vụt qua khỏi cửa.

Cái.... cái chuyện gì thế này?

Để lại ba vị trưởng lão Nhậm Quân Dương ngẩn người tại chỗ, hết sức xấu hổ, không biết đã xảy ra chuyện gì?

Bọn họ chờ ở đây nghênh đón, hiện tại người ta đột nhiên quay đầu bỏ đi, cái này là chuyện gì.

Chỉ là còn muốn gọi Đồng Cường lại, nhưng phát hiện sau khi Đồng Cường thông báo, cũng trước tiếp bỏ đi, cuối cùng Nhậm Hàn Lâm đành hạ lệnh cho thị vệ ở gần đó đi qua đây. Cũng may lúc đó Đồng Cường không phải nói riêng, cũng không truyền âm, cho nên thị vệ gần đó đều biết là có chuyện gì.

Trực tiếp đi Phương gia, khó trách Phương Thiên Ân lập tức quay đầu bỏ đi.

- Rầm... Đáng ghét, thế này không phải đang đùa giỡn chúng ta hay sao? Nhậm Hàn Lâm vốn đã rất giận dữ, lúc này lại bị đùa giỡn, một chân dậm xuống đất, tảng đá dày dưới chân trực tiếp biến thành bụi phấn.

- Còn ra thể thống gì, quả là... quả là không thể nói nổi. Nhậm Văn Húc nhìn sang Nhậm Quân Dương, nói: - Nhị trưởng lão, chúng ta phải quản giáo vị gia chủ của chúng ta hơn nữa, tiếp tục như thế thì Nhậm gia chúng ta sẽ bị hắn phá hỏng.

- Đây là chuyện riêng của hắn, làm sao quản được, chúng ta bảo vệ Nhậm gia không để hắn làm loạn là được, mọi chuyện chờ đại hội trưởng lão toàn thể rồi nói. Sắc mặt Nhậm Quân Dương âm trầm, nói xong xoay người trực tiếp bước đi.