Tà Thiếu Dược Vương

Chương 266: Khí thế hăm hở

- Oa! Lại bay nữa, lần này đủ mạnh! Mập mạp vừa nói, bỗng không nhịn được cười to.

Tiếp theo khoát tay với Lý Thiên Thành đã bay ra ngoài: - Lão đại của Ngọc Hoàng Học Viện bay tốt lành, trở về ngươi sẽ là anh hùng, nhất định đừng dùng tư thế này bay trở về.

- A... Lúc này, trong lòng Lý Thiên Thành buồn bực, lại bị đạp bay nữa.

Hắn muốn bộc phát lực lượng, khống chế thân mình, nhưng phát hiện mình căn bản không thể khống chế lực lượng, pháp lực như bị phong ấn, căn bản không thúc đẩy được, cả người không ngừng bay lên không trung.

- A... Cuối cùng, Lý Thiên Thành bay vụt lên cao cả buổi, bỗng cảm nhận được thân thể khôi phục pháp lực, lập tức nổi giận gầm lên, pháp lực bùng nổ, Thất Thải Vũ Dực phát động tốc độ cao nhất, thần thức bao trùm.

Lần này mặc kệ thế nào, hắn cũng phải so cao thấp với Nhậm Kiệt, bằng không quá uất ức.

Cái gọi là anh hùng, hắn không cần, dù là bị đánh bại, hắn cũng phải thua rõ ràng.

Nhưng làm hắn chấn động, là chỉ nháy mắt, thần thức của hắn hoàn toàn không tìm được xe linh thú của Nhậm Kiệt.

- Không... không thể nào, tuyệt đối không thể... Lý Thiên Thành lắc mạnh đầu, tuyệt đối không thể, nhanh hơn đi nữa cũng không thể có tốc độ thế này. Mình là Thần Thông Cảnh đại viên mãn, xe linh thú kia nhanh cỡ nào cũng không thể rời khỏi thần thức của mình trong thời gian ngắn như vậy.

Nhưng cố tình mặc kệ hắn tìm thế nào, cũng không tìm ra.

- A... Nhậm Kiệt, ngươi ra cho ta, ta không cần ngươi tặng cho anh hùng gì. Ngươi đường đường chính chính đánh một trận với ta, đi ra. Nhậm Kiệt, ngươi không ra, ta đi Nhậm gia tìm ngươi. Lý Thiên Thành sắp khóc ra, quá sức ủy khuất, uất nghẹn, giận dữ gầm rú, lúc này trên đường vắng lặng, xung quanh không ngừng truyền về tiếng dội.

- La cái gì, sợ người ta không biết ngươi hả. Nhớ kỹ, hiện tại Ngọc Hoàng Học Viện cần một anh hùng, cần một lão đại. Ngọc Tinh Học Viện có cái Thiên Viện kia rất phiền, sau này sẽ không thiếu gây chuyện. Bổn gia chủ không có nhiều thời gian ở Ngọc Hoàng Học Viện, ngươi là lão đại của Ngọc Hoàng Học Viện, vậy thì bảo hộ Ngọc Hoàng Học Viện cho tốt, có chuyện gì không giải quyết được thì tìm ta. Trong ngực ngươi có một khối ngọc bài có thể liên lạc với ta lúc nguy hiểm, còn có một phần công pháp. Phần công pháp này lúc trước đấu giá đến mấy ngàn vạn tiền ngọc, vừa lúc coi như trả lại tiền ngọc ngươi thắng ở Trường Nhạc Đổ Trường, cái này có thể giúp ích cho ngươi đột phá Âm Dương Cảnh. Lúc này, trong đầu Lý Thiên Thành đột nhiên vang lên tiếng nói của Nhậm Kiệt.

- Nhậm Kiệt... ngươi... Lý Thiên Thành cả kinh, vuốt ngực mình, thật có thứ mà Nhậm Kiệt nói.

Lúc nào, hắn bỏ vào lúc nào, sao mình không hề phát hiện?

- Đừng có ngươi ta nữa, mau về Ngọc Hoàng Học Viện. Đừng về quá sớm cũng đừng về quá trễ, sau này bổn gia chủ sẽ tìm người ghi sự tích lợi hại của lão đại Ngọc Hoàng Học Viện vào sách, cho người kể chuyện tuyên truyền ở Ngọc Kinh Thành, ngươi sẽ nhanh chóng trở thành đại anh hùng ở Ngọc Hoàng Học Viện. Dĩ nhiên, cũng sẽ trở thành kẻ địch lớn nhất của Ngọc Tinh Học Viện, nhất là Thiên Viện, chính ngươi tự cẩn thận đi. Đơn giản quyết một vấn đề, lấy lại thể diện không khó, nhưng khó ở chỗ sau này còn xảy ra chuyện thì làm thế nào.

Đây mới là nguyên nhân làm Nhậm Kiệt cho Lý Thiên Thành làm nổi bậc, nhường lại mọi thứ cho hắn, sau này Ngọc Hoàng Học Viện còn xảy ra chuyện, để Lý Thiên Thành ra mặt là được.

- Không được, ta muốn hiểu được, ta... Lý Thiên Thành cảm nhận được Nhậm Kiệt không muốn nói tiếp, liền vội gọi.

- Hiểu cái gì, trên thế giới này có nhiều chuyện ngươi không hiểu được, nói cả buổi mà tên nhóc ngươi còn không nghe ra. Hiện tại Ngọc Hoàng Học Viện cần anh hùng, cần phải có người bảo vệ, nếu như ngươi làm lão đại, Ngọc Hoàng Học Viện cần người bảo hộ, vậy ngươi đi làm là được, nói nhiều quá, ngươi không phiền, ta lại phiền. Còn nữa, trên thế giới này không có đường đường chính chính tỷ thí, ngươi cho rằng cha đang dạy con hả, còn chờ ngươi chuẩn bị xong. Nghĩ kỹ lại chuyện hôm nay, trước khi nói phải nghĩ kỹ vấn đề rồi mới nói.

Cái gì đường đường chính chính, căn bản cũng không có cái gọi là đường đường chính chính, chiến đấu sinh tử, chỉ có thắng thua.


Có lẽ còn chia ra đối đầu trực diện hay âm mưu quỷ kế, nhưng Nhậm Kiệt lười giảng giải nhiều lời. Bởi vì Lý Thiên Thành không ngu ngốc, Nhậm Kiệt tin nói vậy là đủ rồi, nói xong liền không để ý tới Lý Thiên Thành, trực tiếp cắt thần thức liên lạc.

Bằng thần thức của Nhậm Kiệt hiện giờ, cắt thần thức liên lạc với Lý Thiên Thành, hắn căn bản không dò ra được.

Lúc này Lý Thiên Thành mở ra Thất Thải Vũ Dực hết sức hoa lệ, người lại ở giữa không trung, nhìn về phía Ngọc Kinh Thành xa xa, hắn biết khẳng định Nhậm Kiệt trở về Ngọc Kinh Thành. Bây giờ hắn đi Nhậm gia sẽ có thể tìm được Nhậm Kiệt, có lẽ còn không gặp được Nhậm Kiệt liền bị đuổi ra ngoài. Ở chỗ Nhậm Kiệt, Thành Vương như hắn không có tác dụng gì, hoặc là bị người ta trực tiếp ném ra, hoặc là...

Tóm lại, nếu Nhậm Kiệt không muốn gặp mình, vậy khẳng định mình sẽ không gặp được hắn.

Mà những lời Nhậm Kiệt nói, cũng làm hắn suy nghĩ rất nhiều, nghĩ tới đám người Ngụy Lượng hưng phấn gầm rú xoay quanh xe linh thú, nghĩ tới Ngọc Tinh Học Viện bị nhục, toàn bộ Ngọc Hoàng Học Viện không khí nặng nề, nghĩ tới.

Đường đường chính chính, cha dạy con, chuẩn bị xong...

Nghĩ tới những lời Nhậm Kiệt nói, bản thân Lý Thiên Thành cũng bỗng cảm giác những lời mình nói quá là ngốc. Ngẫm lại, bất luận Nhậm Kiệt đột nhiên kéo mình xuống, đánh cho chết đi sống lại, hoặc là ở trong xe linh thú nhìn thấu công pháp, thần thông, pháp thuật của mình, giúp mình đột phá, chỉ điểm mình phá trận. Cùng với hành động đạp bay mình khi nãy, nếu như là kẻ địch, vậy mình đã chết không biết bao nhiêu lần rồi.

Chiến đấu, còn đấu bằng cái gì.

Mình chỉ là không cam lòng, không cam lòng lại bị Nhậm Kiệt nhìn bề ngoài không mạnh, danh tiếng bị tuyên truyền kém cỏi, lại kinh người như thế. Mình thua không hiểu được, không tìm được nguyên nhân mà thôi.

Lúc này Lý Thiên Thành bỗng cảm thấy mình quá buồn cười, ngay vào lúc này, hắn bỗng cảm thấy mình trưởng thành lên nhiều.

Vuốt thứ trong ngực, ngây người chừng nửa canh giờ trên không, Lý Thiên Thành mới nhìn phương hướng Nhậm Kiệt rời đi, lẩm bẩm: - Coi như ngươi giỏi, ta muốn làm lão đại lợi hại nhất Ngọc Hoàng Học Viện từ trước tới nay, ngươi chính là lão đại của lão đại lợi hại nhất Ngọc Hoàng Học Viện từ trước tới nay.

Nói rồi, Lý Thiên Thành cất đồ vật vào nhẫn trữ vật, Thất Thải Vũ Dực khẽ động, nháy mắt cả người bao phủ trong hào quang bảy màu, tốc độ tăng vọt bay thẳng về phía Ngọc Hoàng Học Viện.

- Phiếu cơm lão đại, chúng ta không về học viện? Nhìn Lý Thiên Thành bay về, mập mạp vẫn còn có chút chưa thỏa ý, chuyện hôm nay quá đặc sắc, quá đã tay.

- Ngươi cũng muốn làm anh hùng, vậy có thể đi về, thuận tiện ta nói người kể chuyện đi tuyên truyền, nhắc luôn tới ngươi. Nhậm Kiệt tùy ý nói.

- Anh hùng... Mập mạp nghe vậy, lắc đầu nói: - Thôi đi, ta không có hứng thú với cái đó, để cho Lý Thiên Thành làm anh hùng đi.

- Vậy ta đi về nhà, hiện tại trong nhà có không ít người, còn không ít chuyện. Vừa nói, Nhậm Kiệt không khỏi nhớ tới mấy người lục thúc, lục thẩm, lão Đan Vương Ngọc Trường Không, đồng thời lại nhớ tới lão nhân mặt cười một mực không có tin tức.

Lúc này hắn càng cảm thấy không đúng, dù cho lão nhân mặt cười không dẫn Tôn Nhị đi mạch khoáng linh ngọc Ngọc Tuyền Sơn, nhưng mình đi ra lâu như vậy thì hắn phải xuất hiện rồi chứ.

Nhưng cho đến giờ, vẫn không xuất hiện, vậy thì kỳ quái.


Mập mạp cùng Nhậm Kiệt nói mấy câu, thấy phiếu cơm lão đại rõ ràng không có tâm tư gì, hắn cũng không lên tiếng, chơi với bé con trong tay, muốn nghiên cứu xem làm sao nó phát ra tiếng hổ gầm kia.

Ngay khi mấy người Nhậm Kiệt rời Ngọc Tinh Học Viện không lâu, không đợi hắn trở về bố trí người kể chuyện tuyên truyền những chuyện này, những người tin tức linh thông trong Ngọc Kinh Thành đã sớm hiểu rõ tình huống hiện trường không sót một chữ.

Dù sao lúc đó có đông người như vậy, chỉ cần nhân viên tình báo phản ứng nhanh, muốn thu được tin tức là chuyện quá đơn giản.

Chính vì không sót một chữ, làm cho người nào đó lúc này đang vô cùng tức giận buồn bực.

- Nhậm Kiệt đáng hận, hắn thật là nhớ tới ta. Rắc... Trong Thính Tuyết Hiên, Phương Viêm tuy rằng mặc áo thường, nhưng trạng thái tinh thần, khí sắc vô cùng tốt, thậm chí còn có chút phấn khởi, hắn tức giận vừa khinh thường bóp nát khối linh ngọc trong tay, biểu hiện ra pháp lực mạnh mẽ của hắn.

- Nhậm Kiệt mượn thế đã đến trình độ đỉnh cao, trước kia còn không cảm thấy gì, càng nhiều lần càng cảm nhận ra, thân phận của hắn bày ra đó, rất hiểu lợi dụng thân phận, lực lượng của mình... Ngồi ở đối diện Phương Viêm, tự nhiên là Cao Bằng gần đây như thành người ẩn hình, dần biến mất khỏi ánh mắt của mọi người. Lúc này Cao Bằng như quan văn bình thường nhất, không nóng không vội nói, cảm thán Nhậm Kiệt lợi hại.

- Hừ! Hắn chưa nói hết, Phương Viêm đã không vui hừ một tiếng: - Nói tới nói lui, cuối cùng còn không phải thực lực quyết định mọi thứ, thật sự trở mặt ra tay còn không phải thực lực nói là tính. Bây giờ nhìn Thiên Viện kia cũng chỉ là thế, xem ra trước kia chúng ta quá đề cao Lam Thiên, theo chúng ta tiến bộ, đã không còn là tình hình năm đó. Về phần Nhậm Kiệt, chờ ta đột phá sẽ tìm hắn tính sổ.

Đang thưởng thức trà, Cao Bằng sững sờ, Phương Viêm biến hóa còn nhiều hơn hắn nghĩ, hắn thật không ngờ Phương Viêm lại lớn lối đến mức nói ra những lời này. Tuy rằng ở trước mặt mình, hắn đã cố gắng thu liễm, nhưng vẫn bày ra đầy đủ khí thế, điệu bộ.

Hôm nay dù nói Nhậm Kiệt, Lam Thiên là kẻ địch chung, nhưng thái độ của Phương Viêm cũng quá thể. Trong lòng Cao Bằng rất rõ ràng một chuyện, có như thế nào cũng không thể khinh thường kẻ từng đánh bại ngươi, nhất là trước khi ngươi chưa hoàn toàn báo được thù. Tình huống cùng sâu cạn của Nhậm Kiệt, trước mắt hắn cũng không đoán được, cho nên hắn một mực ẩn nấp, một mực làm các loại chuẩn bị, không tùy ý ra mặt, không tùy ý va chạm với Nhậm Kiệt.

Còn Lam Thiên là yêu nghiệt mà đời này hắn ít thấy, đối với Lam Thiên, hắn chỉ có một loại cảm giác, mình tuyệt đối mình tuyệt đối không phải là đối thủ của hắn, ít nhất từ tài hoa là vậy. Ưu thế của mình, chính là mình có một Cao gia, mình có thể dùng lực lượng của cả gia tộc làm rất nhiều chuyện, cũng chỉ là thế thôi.

Cao Bằng nghĩ thế, nhưng không ngờ Phương Viêm...

- À, lúc này đột phá? Cao Bằng cũng không nói gì thêm, cũng không lộ ra cái gì, nâng ly trà thưởng thức, chậm rãi hỏi.

- Gần đây ta tính bế quan, có thể sử dụng bảo vật lấy được lần này, đến lúc đó ta không chỉ đột phá đến Âm Dương Cảnh, còn có thể hoàn thành tích lũy mà người khác phải đi mấy chục năm, hoàn toàn vượt qua đám người Lam Thiên, Nhậm Kiệt. Lần này ta gọi ngươi ra, là nói cho ngươi một tiếng, trong những ngày ta bế quan, những chuyện khác cần phiền ngươi chú ý theo dõi. Hôm nay vừa mới triệu tập đại quân, đang trong huấn luyện, tuy rằng ta sẽ ở trong đại quân, nhưng không thể thiếu cung cấp bên ngoài, nhất là cung cấp các loại vật tư.

Hai người hùn vốn, chuyện này đã sớm nói là do Cao Bằng phụ trách, điều này không có gì. Mà rõ ràng Phương Viêm có một chút giao phó, bất luận triều đình hay những mặt khác đều hy vọng Cao Bằng hỗ trợ chú ý, nhưng giọng điệu nói lại làm người ta cảm thấy không đúng.

- Ha ha! Không thành vấn đề, ngươi yên tâm, có ta ở đây, chắc chắn sẽ không để bên ngươi xảy ra chuyện. Cao Bằng lại hoàn toàn không có cảm giác gì, cười đáp.

- Vậy cám ơn, ngươi và ta phối hợp ăn ý, hôm nay không ít người Phương gia bắt đầu âm thầm tiếp xúc với ta, hơn nữa lần này ta có thể huấn luyện một chi đội ngũ tinh anh, tuy rằng nhân số chỉ 1000 người, nhưng đủ ngăn cản 10 vạn đại quân, cùng với mấy chục đại quân đại quân hiện tại, cộng thêm tài nguyên hùng hậu, ngang với nắm giữ trăm vạn đại quân ở gần Ngọc Kinh Thành, những người Phương gia cuối cùng cũng biết ai mạnh ai yếu. Còn phải cảm tạ Cao huynh hỗ trợ ban đầu, có ngươi giúp đỡ ta mới có được hôm nay, ngày sau Cao gia có chuyện, ta nhất định toàn lực hỗ trợ. Phương Viêm rất có khí khái đại tướng quân một phương, thống lĩnh trăm vạn tướng sĩ, nói.

- Ha ha! Được, vậy ta cảm tạ trước, lấy trà thay rượu, cạn ly! Cao Bằng không chút phật lòng, cười nâng ly.

- Cạn! Phương Viêm nâng ly trà, ra vẻ một hồi liền đặt xuống nói: - Gần đây có mấy tông môn nhỏ xuống dốc, còn có người trang viên trước kia muốn đến gia nhập, ta phải xử lý một chút. Bởi vì trong đó có một môn phái có mười mấy Thần Thông Cảnh cùng một cường giả siêu cấp Âm Dương Cảnh, không thể coi thường, ta đi trước. - Được, ngày khác chúng ta bàn tiếp. Cao Bằng đứng dậy tiễn đưa, nhìn Phương Viêm rời đi.

Trên mặt Cao Bằng một mực treo nụ cười tùy ý, đưa Phương Viêm đi hắn liền đến cửa sổ, nhìn thấy Phương Viêm cùng người của hắn. Lúc này Phương Viêm không như mới nãy, dù mặc áo thường lại như đổi quần áo khác, bởi vì bên ngoài có ba cường giả siêu cấp Âm Dương Cảnh đi theo bên mình, còn có mười mấy Thần Thông Cảnh, cùng với một đội thị vệ nhân số trăm người vô cùng tinh nhuệ, toàn là Chân Khí Cảnh luôn túc trực.

Sau khi hắn đi ra, những người này đi theo sau hắn, lập tức dẫn tới người xung quanh kinh hô. Dù sao đồ sộ, uy vũ hơn cả tộc trường 5 đại gia tộc đi ra ngoài, tự nhiên dẫn tới nhiều người chỉ trỏ.

Còn Phương Viêm thì khí thế hăm hở, dẫn người đi xa, Cao Bằng lắc đầu cười khẽ, ngồi xuống nhìn chỗ ngồi trống rỗng phía trước.

- Ha ha! Đột nhiên Cao Bằng bỗng cười, hiện tại hắn coi như thật hiểu được cái gì là tiểu nhân đắc chí, lúc này nhìn Phương Viêm biến đổi trong thời gian ngắn, hắn quả thật muốn cười. Người ta nói, lấy người làm gương, mới chân chính nhìn ra bản thân, quả nhiên là thế.

Phương Viêm à Phương Viêm, giỏi lắm, giỏi lắm.

Hiện tại hắn hận không thể cho cả thiên hạ đều biết, dưới tay của hắn có bao nhiêu cường giả siêu cấp, biết hắn mạnh mẽ cỡ nào, thái độ nói chuyện với mình như chỉ bảo, giống như là thủ hạ của hắn. Hắn hoàn toàn quên mất không lâu trước hắn như thế nào, là ai một tay nâng hắn lên.

Nhưng mà bộ dạng ngông nghênh này cũng hay, rất hay, mình chính là muốn như thế, chỉ là nhìn một người biến đổi như thế, làm cho trong lòng hắn có chút cảm xúc.