Tà Thiếu Dược Vương

Chương 253: Lăn xuống đi

Nhậm Kiệt giận, giận vì Mặc Hồng lại bỏ chuyện này lại dưới cùng, dĩ nhiên hai tên con cháu Nhậm gia kia là dòng thứ, không liên quan nhiều tới Nhậm gia, về phần tên lão sư kia chỉ có thể coi như rể của Nhậm gia, có chút quan hệ.

Con cháu Nhậm gia học tập và làm việc trong Ngọc Hoàng Học Viện tới mấy trăm tên. Nhậm gia cũng vô cùng khổng lồ, học tập tại học viện các nơi. Bình thường, thân là gia chủ, nếu có người chết, căn bản không cần phiền Nhậm Kiệt, có người đi xử lý. Chuyện này vốn không coi vào đâu. Nhưng Nhậm Kiệt lại cảm thấy như vậy không ổn, hắn muốn sửa lại quy củ, trên chiến trường, hay lúc huấn luyện, những người kia chết không nói làm gì. Nhưng mà ở bên ngoài lại khác. Hắn muốn cho mọi người biết, chỉ cần là người Nhậm gia, thậm chí người làm việc cho Nhậm gia, sau lưng hắn vĩnh viễn có một lực lượng cường đại chống lưng cho. Mà con cháu Nhậm gia thương vong sẽ không còn là chuyện nhỏ nữa, Nhậm Kiệt đã nghĩ kĩ, chuyện này hắn muốn bố trí lại một lần, hắn sẽ thành lập một đội chuyên xử lý chuyện này.

Chuyên điều tra, xác minh, như vậy mới có cảm giác đoàn kết, tự hào, có thể thu nạp lòng người. Khiến cho nội bộ mạnh mẽ, càng tự tin hơn, khiến cho người ngoài phải e ngại.

Hắn muốn cho tất cả người Nhậm gia quan niệm, bất kỳ xảy ra chuyện gì, Nhậm gia vĩnh viễn chống lưng cho hắn.

Chuyện Ngọc Tinh Học Viện chỉ cần không phải người ngu đều biết xảy ra chuyện gì. Không có chứng cớ đúng không, Ngọc Hoàng Học Viện cũng vì không có chứng cớ mà ngậm ngùi, không làm gì được, có khổ mà không nói ra được đúng không? Hừ, Nhậm Kiệt hừ lạnh, con bà nó, bổn gia chủ làm việc cần quái gì chứng cớ.

Dù hắn cũng thấy khó chịu, hắn dù sao cũng là học sinh của Học viện. Huống chi học viện này do 5 đại gia tộc cùng thành lập, mặc dù lấy hoàng gia làm chủ, nhưng thể diện là chung.

Vốn hắn có thể bàng quang xem Hoàng gia xử lý, nhưng mà hoàng gia rõ ràng không đủ lực, vậy thì để cho ta. Chuyện lần trước con trẻ Nhậm gia đi học bị người ta thiêu chết, cho dù hoàng đế, Dĩnh Phi căn ngăn hắn cũng kiên quyết giết chết Quách Tông Hữu, lần này cũng vậy. Nhậm Kiệt suy nghĩ từng bước cải tổ Nhậm gia, không thể để về sau được nữa.

- Đây không phải là đùa chết Ngọc Hoàng Học Viện sao, người Nhậm gia cũng bị phế bỏ, thật là quá đáng. Phiếu cơm lão đại! Tuyệt đối không thể bỏ qua cho bọn họ, Thiên Viện chó má gì, thật là mất mặt, dù sao chúng ta cũng là học viên của học viện à. Trong linh thú tọa giá, mập mạp nghe kể lại tức không chịu được, so ra còn kích động hơn cả Nhậm Kiệt đấy.

Nhậm Kiệt đã bình tĩnh lại rồi, hắn thấy sách lược trước kia của Nhậm gia có vấn đề. Tuy rằng Nhậm gia cường đại, nhưng mà vẫn không thoát khỏi loại ràng buộc.

Bàng chi là nhân viên vòng ngoài không được thừa nhận, không được ủng hộ, không có được tài nguyên. Không có gia tộc cường đại làm chỗ dựa vững chắc. Những sách lược này đều sai cả, muốn trở thành tồn tại cường đại chân chính thì phải bắt tay vào cải tổ chuyện này. Hắn muốn cho bất kỳ người Nhậm gia nào, cho dù tiểu nhị làm việc cho Nhậm gia cũng được hưởng ứng, được che chở. Y muốn cho bất kỳ thế lực nào, cho dù động vào tên tiểu nhị của Nhậm gia hay bất cứ ai cũng phải e dè Nhậm gia. Thoạt nhìn chuyện này ban đầu có vẻ phiền phức một chút, nhưng mà về sau sẽ rất dễ làm. Giống như người Mỹ kiếp trước, nếu có thế lực, quốc gia nào động vào công dân của bọn họ sẽ lập tức bị trả đũa. Dần dần thái độ của bọn họ sẽ biến hóa, đây là hiệu ứng bá chủ. Thân là gia chủ Nhậm gia, Nhậm Kiệt phải làm chu đáo, Nhậm gia quan hệ với người khác đều phải cao hơn người một bậc, không ai dám khinh thị. Hắn muốn cho dù tiểu nhị hay con cháu cốt cán Nhậm gia xảy ra chuyện cũng được bảo hộ như nhau.

- Nhậm gia cần cải tổ vài chuyện. Về phần Ngọc Tinh Học Viện, còn có Thiên Viện gì đó, vậy thì đùa với bọn họ một chút, tốt nhất là đùa chết bọn họ. Chuyện này làm cho Nhậm Kiệt nghĩ tới Quách Tông Hữu thiêu học đường chi nhánh của Nhậm gia. Hắn có ý định cải tổ, không có Nhậm Hàn Lâm bọn họ làm vướng chân vướng tay, mình cũng nên làm chút chuyện. Nhậm gia hôm nay hắn không hài lòng, trong đầu nghĩ những chuyện này, nghe mập mạp nói, y gật đầu trầm giọng nói. Mập mạp liên tục gật đầu đồng ý, con mèo đỏ trong tay gã cũng ngưng thần nghe, mập mạp vội che tai nó lại.

- Hồng Hồng ngươi còn nhỏ, không nên nghe những chuyện này. - Khó nghe! Mập mạp gọi nó là Hồng Hồng khiến nó bất mãn lắc đầu, lập tức lên tiếng kháng nghị.

- Vậy gọi ngươi là Miêu Miêu nhé!

- Thật là khó nghe!

- Tiểu Hồng Miêu?

- Khó nghe hơn.

- Mỹ Mỹ?

- Không! Một người một mèo tranh luận cái tên.

Tiểu tử kia hôm nay có vẻ có chút tinh thần, thấy Nhậm Kiệt muốn chạy qua. Nhậm Kiệt mải suy nghĩ không để ý tới nó, nó lại rúc vào cánh tay y nhún nhảy, chỉ khi có đồ ăn mới chạy qua chỗ mập mạp.

Tiểu tử này không hài lòng với cái tên nào mập mạp đặt cho nó. Tinh thần nó càng ngày càng tốt, sau khi ăn linh ngọc xong mới trở lại chỗ mập mạp nghỉ ngơi. Nhỏ nhắn, lại khả ái, nó cảm thấy mới lạ ngó ngoay xung quanh.

Học viên của Ngọc Hoàng Học Viện vốn đi đâu cũng ưỡn ngực ngẩng đầu rất là kiêu ngạo, trong học viện có rất nhiều học viên, người đều mang thủ hạ, cả Ngọc Hoàng Học Viện giống như một cái thành thị nhỏ vậy, náo nhiệt vô cùng.

Nhưng hôm nay không khí lại nặng nề, không có sinh khí. Người lui tới đều cảm giác áp lực, mất mặt, nói giỡn cũng không muốn. Bọn họ cũng không dám ngẩng cao đầu, sợ người nhận ra mà mất mặt. Thậm chí có người cúi đầu đi bộ, dứt khoát trở về nhà bế quan, cả học viện trở nên tiêu điều hiu quạnh.

Đừng nói học viên, ngay cả lão sư của học viện cũng vô cùng khó chịu, học viên không có tâm tư đi học, càng không có tâm tư nghe giảng.


Một dãy nhà to nhất học viện, Lý Quân đứng trên tòa kiến trúc cao nhất nhìn xuống chau mày, ánh mắt như bốc lửa.

Đây là một gian phòng rất lớn, nhưng cũng không bố trí xa hoa, căn phòng bày đầy tranh sách. Sau Lý Quân là một lão già râu trăng, tóc trắng một thân nho bào.

- Tiểu Quân, tính tình của ngươi không hợp làm lão sư, bệ hạ và 5 đại gia tộc tuy rằng rất giận nhưng chuyện này sớm hay muộn cũng phát sinh. Con đường tu luyện dài đằng đẵng, triều đình có mạnh yếu cũng không quan trọng. Những cọng dược liệu kia là thứ cuối cùng gia tộc chúng ta truyền thừa xuống. Có thể giúp người trở thành cường giả siêu cấp Âm Dương Cảnh trẻ tuổi nhất Ngọc Kinh Thành. Chuyện này mới quan trọng, ta thấy ngươi nên nghỉ ngơi một chút, chuyện học viện không cần người quản, mọi việc có ta xử lý.

Lão già nhẹ giọng khuyên bảo, người này chính là Viện trưởng Lý Ngọc Bá của Ngọc Hoàng Học Viện. Rất ít khi học viên nhìn thấy lão, bởi vì gần như lão chưa bao giờ ra mặt, mọi việc đã có Phó viện trưởng xử lý.

Hơn 100 năm trước Lý Ngọc Bá là một nhân vật đặc biệt của Minh Ngọc Hoàng triều, là thiên tài tu luyện hiếm có của hoàng gia. Lão chưa tới 30 tuổi đã đột phá Âm Dương Cảnh. Nhưng về sau ra ngoài bị người ta móc mù mắt, trở về ẩn dật. Cho dù cường giả Âm Dương Cảnh bị mù mắt cũng không bị ảnh hưởng quá lớn, có không ít biện pháp phục hồi như cũ, nghe nói hoàng gia tìm được phương pháp, nhưng mà chính lão lại không chịu chữa.

Sau khi trở về khổ tu 20 năm trở thành một trong những Đại Nho đương thời, từ đó về sau chưa từng xuất thủ qua. Bởi vì lão là cường giả Âm Dương Cảnh cho nên tuổi thọ rất dài, lại còn là một trong Đại Nho xuất sắc nhất của hoàng gia, vì thế được bổ nhiệm làm viện trưởng. Nhoáng một cái đã 100 năm, lão là tằng tổ phụ của Lý Quân, tuổi cũng không kém lão lão Đan Vương Ngọc Trường Không.

- Không thể sống thế được. Ngài nhìn xem hiện giờ Ngọc Hoàng Học Viện thành ra cái gì, cho dù Lý Quân ta không đột phá Âm Dương Cảnh cũng phải nhả cục tức này. Đám người kia dám làm ra chuyện tày đình này, ta phải cho bọn họ một bài học nhớ đời. Ngài không cần khuyên ta, ta phải đi đây. Lý Quân nói xong cất bước ra ngoài.

Lý Ngọc Bá bất đắc dĩ lắc đầu, đứa nhỏ này giống mình quá. Mặc dù trong mắt người khác Lý Quân đã vô hạn tiếp cận Âm Dương Cảnh rồi, nhưng mà trong mắt lão vẫn chỉ là một đứa nhỏ, tính cách này chỉ làm hại bản thân mình thôi. Ôi!

Chuyện đã vầy, thắng thì đã sao, hoàng đế không coi trọng, cố gắng thì làm được gì, huống chi tình huống Lam Thiên và Thiên Viện rất đặc biệt, lão già Ngọc Tinh Học Viện kia muốn làm gì, tên Lam Thiên kia rốt cuộc có lại lịch gì?

Cái lão già kia, ôi, chẳng lẽ cứ để cho hắn chơi đùa như vậy nữa, chẳng lẽ tưởng rằng bằng vào cái này mà có thể... Ôi.

* Có thể cái gì? Tác giả tịt ngòi. Linh thú tọa giá của Nhậm Kiệt tiến thẳng vào học viện, nhưng mà xung quanh không có cận vệ đội, bởi vì chiến đấu lúc trước mà không ít người bị thương, có người tu luyện, người dưỡng thương. Nhậm Kiệt cũng luyện chế cho bọn họ lượng lớn dược phẩm trị liệu.

Y còn cho cả Thiết Tháp và hai gã thị vệ trở về bế quan. Tiến vào học viện, Nhậm Kiệt bảo Thú bá tạm thời ở lại chỗ bọn họ ở lúc trước. Hắn và mập mạp tới chỗ tập trung.

- Tên nào cũng âm trầm như âm hồn ấy. Mập mạp nhìn tình cảnh học viện mà cảm thán một câu.

- Ít nhất bọn họ còn biết vinh nhục, biết học viện mất mặt cũng là bọn họ mất mặt. Đổi một góc độ khác thì chuyện lớn cái rắm gì, ai cũng làm như trời sắp sập vậy, chút ý chí chiến đấu cũng không có. Nhậm Kiệt lắc đầu, không thèm để ý tới bọn họ nữa rảo bước nhanh hơn.

Gặp phải đả kích, khó khăn, nếu là cường giả chân chính thì ý chí chiến đấu sẽ sục sôi, quyết chí vượt qua. Chẳng qua hầu hết mọi người không làm được điều này.

- Ngươi xem, tâm trạng ta rất tốt. Mập mạp rảo bước theo Nhậm Kiệt vỗ ngực nói.

- Ngươi chỉ được cái bề ngang, không tim không phổi thì có gì tốt chứ? Nhậm Kiệt nghiêng đầu liếc gã. - Hắc hắc... Mập mạp lấy một khối linh ngọc nữa cho Tiểu Hồng Miêu, sau mấy trăm lần đặt tên gã tạm thời dùng tên Tiểu Hồng Miêu, nghe Nhậm Kiệt nói gã cười nói:

- Đây là ta hoàn toàn tín nhiệm phiếu cơm lão đại, chúng ta là học viên của Ngọc Hoàng Học Viện, phiếu cơm lão đại sao lại không ngó ngàng, huống chi đám người Thiên Viện còn có người của Lam Thiên, sớm muộn gì cũng là địch nhân của chúng ta. Còn nữa, người Nhậm gia cũng bị trọng thương, dù gì đi nữa thì lão đại cũng không thể không quản, chỉ cần phiếu cơm lão đại xuất thủ, nghĩ tới ta lại cảm thấy bọn họ sắp thảm rồi, nghĩ mà cao hứng.

Nhậm Kiệt bị lời này của mạp mạp chọc cười, tên này thật là, bất quá từ trong giọng điệu có thể nghe ra đó là tín nhiệm xuất phát từ nội tâm.

Võ Đấu Trường cấp năm hai lớn khoảng 5000 thước vuông. Lúc này lại có không tới 200 người lẻ loi tản ra đứng, phía dưới võ đài có đặt 20 ghế ngồi, ngồi ở đây có thể nhìn xuống lôi đài phía dưới, lại có thể quan sát từ trên cao chỉnh thể đấu trường, có cảm giác cao cao tại thượng. Chỉ là lúc này lại không có người nào ngồi.

Bên cạnh mỗi chỗ ngồi có đặt một cái khay, mà ở trung ương có đặt một chiếc nhẫn trữ vật. Còn chưa chính thức bắt đầu, người phía dưới đã nghị luận.

- Thế này là thế nào, sao lại chỉ có mỗi chúng ta? - Trên đài là cái gì vậy?

- 20 cái ghế, chẳng lẽ muốn chọn rút, mà cái ở chỗ cao nhất kia là gì vậy? - Ai biết. Nghe nói bọn họ căn bản không phân cấp năm một năm hai gì, thành viên chính thức của cấp năm hai Thiên Viện đều có thể đánh bại Thần Thông Cảnh tầng 7, tầng 8. Vậy còn đánh thế nào nữa. - Ôi, rốt cuộc Thiên Viện là nơi gì vậy, tạp vụ cũng lợi hại như thế. - Ngay cả lão sư cũng không phải là đối thủ của tạp vụ, vậy còn đánh cái rắm.


- Nghe nói lão sư và học viên đều bị phế bỏ, ai còn dám tham gia đây, ai mà đi mạo hiểm tính mạng, tu vi của mình cơ chứ.

- Không ai biết rõ chuyện gì xảy ra, nhưng phía dưới đều là học viên cấp năm một năm hai, tuyệt đối là tinh anh. Yếu nhất cũng là Chân Khí Cảnh tầng tám trở lên mới có tư cách được gọi tới, hơn nữa sắp tỷ thí với Ngọc Tinh Học Viện, bởi vậy không ai ngốc mà dính vào.

Ai ai cũng than thở, chuyện không thể xoay chuyển được nữa. Lần trước ngay cả lão sư dẫn đội năm ba năm bốn cũng bị đám người Thiên Viện phế đi. Chênh lệch quá xa, không thể so sánh.

Quan trọng nhất không chỉ thua về so tài, mà còn bị phế đi, đây chính là hoàn toàn bị thất bại. Tuy rằng có nhiều biện pháp, nhiều thiên tài địa bảo khôi phục lực lượng, khôi phục thân thể, kinh mạch... Nhưng cái giá lại đủ bồi dưỡng ra mời người như vậy. Tình huống như vậy, không thế lực nào bỏ đại giá ra mà chữa trị, bởi vậy đám người kia hoàn toàn trở thành phế nhân.

Bởi vậy có không ít người khiếp đảm, đây cũng không phải tỷ thí đơn thuần, đây là liều mạng à.

Gia thế mỗi người bọn họ không tầm thường, chỉ cần chiếu theo tình huống bình thường trưởng thành là có tương lai sáng lạn, không ai muốn liều mạng mạo hiểm.

Nếu không phải Lý Quân ra lệnh, không còn con đường sống, thì chỉ sợ không có ai tới đây. Cũng có một số người thông báo bế quan đột phá, không thể tới được.

- Phiếu cơm lão đại, ngươi nói bọn họ có phải rất ngu hay không? Trên có ghế lại không ngồi, còn đứng ngây ra ở đó làm gì?

Tuy rằng có không ít người nói chuyện, nghị luận, nhưng đa số đều dùng thần thức trao đổi. chỉ có ít người thấp giọng nói chuyện, khiến cho không khí càng thêm nặng nề, yên tĩnh, đúng lúc này thanh âm mập mạp đột ngột vang lên, khiến cho không ít người quay lại nhìn gã.

Có người không vui trợn mắt lườm, nhưng mà khi nhìn thấy người phía sau, hầu hết đều lui lại. Đám đông hai trăm người lập tức nhường ra một con đường cho Nhậm Kiệt và mập mạp, giữa đường có vài tên không nhận ra y vẫn đứng trơ ra. Phần lớn đều là người mới xuất quan chạy tới, hoặc kẻ mới nhập học.

- Nhanh tránh ra, ngươi không muốn sống hay sao? Đây là gia chủ Nhậm gia đấy!

- Gia chủ Nhậm gia thì thế nào, đây cũng không phải là nhà hắn à, mọi người đều là học viên học viện.

- Đừng có vênh váo, cẩn thận hắn dùng tiền đập chết người đấy. Cao Phi bị hắn đánh chết tươi, ngươi quên mấy hôm trước hắn đã đuổi giết quốc trượng trong hoàng cung trước mặt hoàng đế sao? Ngươi lợi hại hơn cha vợ hoàng đế không? Ngọc Bài Miễn Tử Nhậm gia vẫn còn hai khối đấy.

Lập tức người quen kéo bọn chúng ra nhường đường. - Oa, phiếu cơm lão đại, uy phong quá. Mập mạp cười trộm.

- Bọn họ không ngồi thì chúng ta ngồi, lên đó ngồi. Nhậm Kiệt cười cười mang theo mập mạp lên đài. - Hai người này muốn làm gì? Sao lại lên đó.

- Không thể nào, đây rõ ràng là dành cho người tỷ thí với Ngọc Tinh Học Viện, chẳng lẽ Nhậm Kiệt cũng muốn tham gia? - Nhậm Kiệt ăn linh đan tuyệt phẩm, được lão Đan Vương trị khỏi thương thế thực lực tăng vọt.

- Có tăng thì phế vật vẫn là phế vật, lực lượng tăng cũng không có nghĩa là hắn lợi hại, tỷ thí dù có Ngọc Bài Miễn Tử cũng vô ích, là gia chủ cũng vô ích.

- Ta đoán là đi lên giả bộ, lát nữa Lý Quân lão sư tới là biết ngay, không biết lão có nổi giận đùng đùng hay không?

- Trời ơi, mau nhìn, hắn còn ngồi ở ghế giữa hàng đầu nữa chứ. Còn tên mập mạp chết tiệt kia, ta kháo, đường đường là một nam nhân còn ôm sủng vật, đó là gì vậy, là sóc ư? Hay là chuột? Lại còn màu đỏ nữa chứ.

- Hắn tưởng hắn là ai? Quá kiêu ngạo đi, hắn tưởng hắn mạnh nhất cấp năm một, năm hai sao?

- Đúng thế, người mạnh nhất năm một chính là hắn.

- Cái đó đâu tinh, hắn mượn lực lượng người khác, lần này lại khác à.

Nhìn Nhậm Kiệt và mập mạp ngồi xuống, đám người phía dưới tức mình chửi bới. Dù sao vị trí kia bọn họ đã đoán được đại biểu cho cái gì, chính vì thế mà bọn họ không dám đi lên, vậy mà tên phế vật kia lại lên ngồi chỗm chệ nữa chứ. Có mấy người tức quá không kìm được phát ra dao động lực lượng Thần Thông Cảnh.

- Thấy không, đây là hiệu ứng đàn dê, chính bọn họ không có can đảm, sợ sệt, liền cho rằng mọi người cũng như vậy. Một khi có người không giống mình thì sẽ cho rằng không bình thường.

Nhậm Kiệt ngồi xuống, nghe đám người phía dưới chửi bới cười nói. Gã hứng thú cầm đồ vật trên khay lên, định mở ra thì thấy nó bị phong ấn, nhìn hình dáng không tệ lắm.

- Buông xuống, lập tức cút xuống cho lão tử, lão đại chúng ta còn chưa tới đấy, kẻ nào có tư cách ngồi đó, có nghe không? Hai tên khốn kiếp các ngươi lập tức cút xuống cho ta. Đúng lúc này, xa xa đột nhiên truyền tới tiếng quát tháo, toàn trường yên tĩnh lại, mọi người quay người nhìn sang, quả này náo nhiệt rồi, lại có người không nhận ra Nhậm đại gia chủ mà quát tháo. Mà lão đại hắn là kẻ nào?

Thủ hạ mà đã lớn lối như vậy, lại còn dùng pháp lực quát lên, tiếng rống ầm ầm, rõ ràng đã đạt tới Thần Thông Cảnh. Thủ hạ đã vậy, vậy lão đại của hắn thì...

Lão đại là người nào, Ngọc Hoàng Học Viện lúc nào lại có một lão đại như vậy?

Hơn nữa, còn dám thách thức Nhậm Kiệt, Nhậm đại gia chủ nữa chứ.

Đừng nói bọn họ, ngay cả Nhậm Kiệt và mập mạp cũng sững sờ nhìn qua.