Tà Thiếu Dược Vương

Chương 209: Cửu Đầu Long Vương tìm tới cửa

Nhậm gia đại trạch đoạn thời gian gần nhất phi thường yên tĩnh, thậm chí là yên tĩnh dị thường. Tuy nhiên bình thường lại phòng bị nghiêm ngặt, ngẫu nhiên cũng sẽ có điều động một ít nhân viên, tất cả mọi người đều suy đoán Nhậm Kiệt đến tột cùng sẽ đối với mạch khoáng linh ngọc Ngọc Tuyền Sơn chọn dùng động tác tiếp sau như thế nào.

Trên thực tế ngay cả người bên trong Nhậm gia cũng không có bao nhiêu người rõ ràng rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Gia tộc lớn như Nhậm gia trải qua tích lũy hơn ngàn năm, thật nhiều thứ đều đã hình thành làm theo từng bước.

Rất nhiều chuyện Nhậm gia lấy gia chủ phân phó, cho một số người quản sự ở một mức độ nhất định trước tiên tự do quyết định, tất cả mọi chuyện vận chuyển dựa theo lẽ thường, một số tin tức trọng yếu thì sẽ đưa về chỗ Vạn Hồng, có một số thật sự không quyết định được thì là lục gia Nhậm Thiên Tung quyết định.

Mà ở trong đại viện gia chủ của Nhậm Kiệt, giờ khắc này trong một viện nhỏ đơn độc nơi lão Đan Vương ở, lão Đan Vương vừa mới đep dược phẩm ăn vào thôi hóa.

Bởi vì đã tốt hơn nhiều, hơn nữa chỉ là thôi hóa một loại dược phẩm, cho nên lão Đan Vương Ngọc Trường Không trực tiếp ở trong đình nghỉ mát hoàn thành, mà mập mạp thì đứng ngay bên cạnh.

- Cảm giác khỏi bảy, tám phần rồi, còn có một chút địa phương vết rách nhỏ bé chưa chữa trị. Sau khi hoàn toàn thôi hóa, lão Đan Vương Ngọc Trường Không đem tình huống bản thân nói với mập mạp một tiếng, đến hiện tại đối với dược phẩm mập mạp điều phối ra hắn đã thành tâm bội phục.

Dĩ nhiên, càng thêm bội phục chính là Nhậm Kiệt rời đi đã lâu kia. Hắn phá vỡ luật sắt vô số người vững tin, rồi lại khiến cho dược phẩm có được tác dụng như vậy, hoàn toàn vượt qua nhận thức và tưởng tượng của mọi người.

Trên thực tế, loại chuyện như vậy cho dù người khác nói với lão Đan Vương, hắn cũng sẽ không tin tưởng. Nhưng cố tình chuyện này xảy ra ngay trên người hắn, hắn là người thiết thân thể nghiệm, cho nên sau mỗi lần hắn dùng dược phẩm, cũng sẽ vô cùng cảm khái.

Đồng thời hắn cũng bắt đầu suy nghĩ, một số nhận thức và được mất ở luyện đan của mình.

- Vậy thì tốt, phiếu cơm lão đại từng nói tiến trình của ngài sẽ chậm một chút, bên kia Ngọc Thành tận lực nghĩ biện pháp gom đủ dược vật còn lại. Mà một ít dược vật khó kiếm nhất cũng cho lão già gàn Kiếm Vương Long Ngạo kia đi kiếm. Mới đầu là vì thương thế của ngươi còn rất nặng, không dám cho lão già gàn kia đi địa phương quá xa, lo lắng xảy ra vấn đề gì. Hiện tại thương thế của ngài tốt hơn một chút, đã cho hắn ta đi kiếm một chút dược vật cuối cùng, tin tưởng không bao lâu ngài cũng có thể khôi phục. Nhìn thấy lão Đan Vương lúc này khôi phục tốt đẹp, mập mạp rất là hài lòng gật đầu.

Lão già gàn là một ngoại hiệu mập mạp đặt cho Kiếm Vương Long Ngạo, mỗi lần lão Đan Vương Ngọc Trường Không nghe mập mạp nói đến ngoại hiệu nàng đặt cho Kiếm Vương Long Ngạo, lão Đan Vương liền có một loại cảm giác dở khóc dở cười. Ngxhi tới mỗi lần sắc mặt khó coi kia của Kiếm Vương Long Ngạo, hắn cũng cảm giác rất vui vẻ. Cũng chỉ có tài năng của tên mập mạp này và phiếu cơm lão đại của hắn, vị Nhậm gia chủ vĩnh viễn khiến người nhìn không thấu kia mới dám đối xử với Kiếm Vương tính tình không tốt, cố tình bọn họ còn có thể trị được tính tình của hắn.

- Nhậm gia chủ đại khái bao lâu có thể trở về? Hiện tại lão Đan Vương rất muốn gặp Nhậm Kiệt, càng phát hiện sự thần kỳ của những dược phẩm này, lão Đan Vương càng cảm giác sự đặc biệt của Nhậm Kiệt, hiện tại càng muốn gặp hắn.

- Cái này... Mập mạp nhún vai bất đắc dĩ cười khổ nói: - Ngươi chỉ có thể đi hỏi chính phiếu cơm lão đại, chuyện của hắn không nói chắc, không bảo đảm được. Nói không chừng một hồi, nói không chừng còn phải chờ một đoạn thời gian. Ngài cũng không cần gấp, dù sao ngài còn phải qua một đoạn thời gian lành bệnh. Tuy nhiên nói đến chuyện này, trở về tà còn phải nói với lão già gàn một chút, ngươi xem ngươi khôi phục tốt như vậy cũng không kích động giống như lão già gàn, vừa thét dài lại muốn thế nào, đồng dạng đều cùng thứ hai trong 8 đại vương giả, ngươi xem chênh lệch...

- Khụ... Nghe thấy mập mạp nói như vậy, lão Đan Vương cũng ngượng ngùng không kìm được khẽ kho khan một tiếng, che giấu ý cười của mình. Trên thực tế hắn muốn nói là, lúc ấy mập mạp nói Kiếm Vương hắn đều thấy được, cũng cười không thôi, hắn lại làm sao tái phạm sai lầm giống như Kiếm Vương Long Ngạo.

Tuy nhiên lại nói tiếp, hắn lúc ấy cũng từng cân nhắc, nếu như đổi là hắn chỉ sợ cũng sẽ rất kích động, ít nhất sẽ không kém Long Ngạo bao nhiêu. Nên biết, âm hồn dương hồn vỡ vụn, nghĩ đến hẳn phải chết không nghi ngờ, kết quả trong thời gian ngắn chẳng những không chết còn thực lực tăng vọt, còn có cơ hội đánh vào cảnh giới cao hơn, làm sao có thể không cao hứng. Đương nhiên, hiện tại hắn ít nhất sẽ không kích động hưng phấn như thế, chỉ là trong lòng mừng sẽ thầm một chút mà thôi.


- Đúng rồi, Nhậm gia chủ thường... mất tích không tìm được như vậy sao? Lão Đan Vương vẫn muốn nhanh chóng cùng Nhậm Kiệt trao đổi, bởi vì lần này thương thế của Kiếm Vương Long Ngạo ngay cả mình đều không làm sao được đều bị Nhậm Kiệt cứu lại, hắn hiện tại càng mong đợi cơ hội nói chuyện với Nhậm Kiệt.

Có lẽ, trong mấy tháng còn lại, thật sự có thể có kỳ tích. Bởi vì từ khi gặp được Nhậm Kiệt trở đi, Nhậm Kiệt liền một mực sáng tạo từng kỳ tích một.

- Ngẫu nhiên thôi. Mập mạp nghĩ nghĩ rồi nói.

Ngẫu... nhiên! Lão Đan Vương Ngọc Trường Không nghe mà dở khóc dở cười, đoán chừng cũng chỉ có Nhậm Kiệt mới có thể như thế, dù sao hắn nhưng là đường đường đứng đầu một nhà.

- Chơi mất tích thật ra không có gì, tuy nhiên không mang theo ta thì thật sự phải tham thảo kỹ một chút, chẳng lẽ phiếu cơm lão đại rời nhà ra đi? Mập mạp nhiều ngày như vậy trong lòng một mực lo lắng, giờ khắc này vừa nhắc tới đề tài này liền không khống chế nổi, lầm bầm lầu bầu.

- Còn rời nhà ra đi, ngươi cho rằng ta là ngươi à. Lời của mập mạp còn chưa dứt, cách đó không xa đột nhiên truyền đến thanh âm của Nhậm Kiệt.

Lão Đan Vương Ngọc Trường Không và mập mạp đồng thời ngạc nhiên vui mừng ngẩng đầu, phát hiện ở cửa Nhậm Kiệt đang đi tới, lão Đan Vương Ngọc Trường Không bởi vì ở trong đại trạch của Nhậm Kiệt, cho nên ngay cả thần thức đều không phóng ra dò xét, sợ như vậy không tốt. Mà mập mạp căn bản không có biện pháp phát hiện Nhậm Kiệt đến. Cho nên lúc này Nhậm Kiệt đột nhiên xuất hiện ở cửa, ngược lại khiến hai người đều ngạc nhiên vui mừng một phen.

- Ta... Ta rời nhà ra đi cái gì, phiếu cơm lão đại ngươi cũng quá không phụ trách, cứ như vậy làm chưởng quầy vung tay bỏ đi, hơn nữa lâu như vậy. Năm mới cũng đến rồi, còn nữa, bên phía Ngọc Hoàng Học Viện cũng đều vào học, không có biện pháp chúng ta cũng không đi được, liền cho người tạm thời xin nghỉ. Đúng rồi, ngươi những ngày này rốt cuộc đi đâu vậy, vì sao đi? Cũng không nói một tiếng.

Vừa nhìn thấy Nhậm Kiệt, mập mạp lập tức trạng thái hoàn toàn bất đồng, loại vui sướng đó là một loại kích động không che giấu được.

Đương nhiên, chỉ có phía trước câu rời nhà ra đi kia là lẩm bẩm một câu, sau đó rất lớn tiếng tiến lên hỏi.

Điều này khiến cho lão Đan Vương Ngọc Trường Không ở một bên nhìn rất là kỳ quái, luôn cảm giác mập mạp này có chút quái lạ, tuy nhiên hắn cũng không nghĩ nhiều, đứng dậy hướng về phía Nhậm Kiệt rất nghiêm túc, rất chính thức khom người thi lễ.

- Ta xem ngươi vẫn là rất béo, cũng không mệt gầy mà, chờ sau này có thời gian lại cùng người nói chuyện chơi vui, lần này nhưng là còn kinh hiểm kích thích hơn lần trước.

Nhậm Kiệt vỗ vỗ bờ vai mập mạp tiến lên đón, tuy rằng cảm nhận được thịt béo mập trắng như vậy, nhưng hiện lên trong đầu Nhậm Kiệt lại là một loại xúc cảm khác lúc ấy, hướng về phía mập mạp nói một câu sau đó cũng vội vàng đáp lễ lão Đan Vương Ngọc Trường Không.

Hắn cũng không ngăn cản lão Đan Vương Ngọc Trường Không. Một là hắn cho rằng ngăn cản ngược lại khiến lão Đan Vương Ngọc Trường Không không biết nên làm thế nào cho tốt, trước khi chưa có hành động khác, còn không bằng để hắn dùng phương thức của chính mình biểu đạt lòng biết ơn.

- Vẫn là câu nói kia, ngài lão không cần khách khí với ta, bởi vì một ngày nào đó ta cần ta cũng tuyệt đối sẽ không khách khí với ngài. Sau khi thi lễ Nhậm Kiệt cười nói.


- Tốt, cho dù ta không còn, chỉ cần Minh Ngọc sơn trang còn, ngươi có chuyện gì cứ việc lên tiếng. Lão Đan Vương Ngọc Trường Không cười nói, ân tình của Nhậm Kiệt đối với hắn đối với Minh Ngọc sơn trang khiến hắn không có biện pháp nói thêm gì, nghe thấy Nhậm Kiệt nói vậy hắn tự nhiên cười đáp ứng.

- A... Nghe thấy lời này của lão Đan Vương Ngọc Trường Không, Nhậm Kiệt cũng cười nói: - Ngài cứ việc yên tâm đi, trước tiên đem thương thế hiện tại khôi phục cho tốt, đem sức chiến đấu điều chỉnh đến tốt nhất. Nguyên bản ta nắm chắc cũng không quá lớn cũng không bảo đảm gì, nói cái gì, tuy nhiên hiện tại tình huống không đồng dạng. Ta đã tìm được thứ có thể trợ giúp ngươi, chỉ cần đạt được món đồ đó gần như nắm chắc cho ngài đột phá gia tăng bảy phần trở lên. Cho nên ngài cứ yên tâm dưỡng thương.

Địa Viêm Chu Quả đối với trị liệu thương thế thần hồn trợ giúp lớn nhất, nếu không Ngọc Tuyền đạo nhân lúc trước cũng không có khả năng lực lượng thần hồn còn sót lại lại được khôi phục. Nhậm Kiệt trong lúc hôn mê đem lực lượng Địa Viêm Chu Quả dùng vào bảo vệ mình, trọng tố thân thể. Nếu để cho những nhân vật cường đại kia biết, nhất định sẽ tức hộc máu, bởi vì đó căn bản là đại tài tiểu dụng, lãng phí trong lãng phí, phá của trong phá của.

Lúc trước Nhậm Kiệt biết, tình huống của lão Đan Vương Ngọc Trường Không cho dù chính mình cảnh giới đủ rồi, có biện pháp cũng không có tác dụng lớn. Bởi vì lão Đan Vương Ngọc Trường Không là bị thương cơ sở, cần không chỉ là một biện pháp, mà là thiên tài địa bảo tuyệt đối đủ cấp bậc trợ giúp mới được. Hiện tại biết chỗ Địa Viêm Chu Quả kia, hơn nữa còn nhất định phải tiêu diệt Ngọc Tuyền đạo nhân, Nhậm Kiệt liền đã nghĩ đến một biện pháp.

Trên đường về, Nhậm Kiệt một mực suy tính vấn đề này, lúc này nghe thấy lão Đan Vương Ngọc Trường Không lại lần nữa nhắc tới chuyện này, Nhậm Kiệt dứt khoát trước tiên ném ra một viên thuốc an thần cho hắn.

Tình huống... Không đồng dạng?

Bảy... bảy phần? Lão Đan Vương Ngọc Trường Không cho rằng mình đang nằm mộng, cho rằng nghe lầm, nhìn Nhậm Kiệt hồi lâu chưa phục hồi tinh thần.

Nguyên bản hắn bởi vì Nhậm Kiệt liên tiếp sáng tạo kỳ tích, cho nên sau khi nghĩ tới tình huống bản thân, liền cân nhắc, có lẽ Nhậm Kiệt thật sự có biện pháp. Nhưng hiện tại sâu trong lòng hắn lại biết, đây giống như là người thường thế tục rơi xuống nước, muốn chộp lấy một sợi rơm cuối cùng mà thôi, không hơn.

Nhưng hiện tại Nhậm Kiệt lại nói... lại nói...

Mình không nghe lầm chứ?

- Phiếu cơm lão đại, ngươi lần này ra ngoài đi làm gì, rất kích thích sao? Còn nữa, ngươi dường như dọa đến lão Đan Vương rồi. Mập mạp ở bên cạnh Nhậm Kiệt, nhìn thấy lão Đan Vương gần như cứng đờ, biểu tình vô cùng khiếp sợ, cười trộm thấp giọng nói.

- Kích thích, đương nhiên rất kích thích, đợi có thời gian lại nói với ngươi. Ta hiện tại muốn đi chỗ lục thúc một chuyến, ngươi tiếp tục chiếu cốt tốt lão Đan Vương chữa thương. Còn nữa, ngươi cho Đồng Cường phái người âm thầm thông tri đám Chiến thúc thúc, Ngọc Thành đi tới, lát nữa ta có chuyện trọng yếu muốn bố trí. Trong mạch khoáng linh ngọc Ngọc Tuyền Sơn, chuyện Ngọc Tuyền đạo nhân không chết phải mau chóng xử trí, nếu không thật sự để hắn dẫn dắt đại quân Thú Vương kiến lửa kia xông tới thì thật là sinh linh đồ thán.

Tuy rằng như vậy thoạt nhìn vẫn là bị Hoàng đế lợi dụng, tuy nhiên Thú Vương kiến lửa cùng Địa Viêm Chu Quả kia, cùng với một địa phương tốt như vậy, cuối cùng ai khóc còn chưa nhất định.

Hơn nữa loại chuyện này, cho dù không phải là bị Hoàng đế lợi dụng, Nhậm Kiệt cũng sẽ dốc toàn lực đi làm.

Có thể âm mưu quỷ kế, nhưng trái phải rõ ràng phải có phán đoán của mình, không thể bởi vì tính kế người khác mà tạo thành hậu quả khó thể cứu vãn.

Huống chi Ngọc Tuyền đạo nhân này đối với Nhậm gia hận thấu xương, muốn đối phó đầu tiên chính là Nhậm gia. Cùng với như thế còn không bằng tiên phát chế nhân. Đây là một cái đuôi năm đó cha mình để lại, chính mình bất kể từ mặt nào đều có trách nhiệm xử lý.

Vừa nghe Nhậm Kiệt nói như vậy, mập mạp cũng biết xảy ra chuyện lớn, lập tức gật đầu đáp ứng.

Mà Nhậm Kiệt cũng nhanh chóng rời khỏi chỗ ở, chạy vội tới rừng rậm nguyên thủy của lục thúc. Mà lão Đan Vương Ngọc Trường Không thẳng đến sau khi Nhậm Kiệt rời đi mới chợt tỉnh lại, nhưng nghĩ lại vừa rồi mình thất thố, hắn lại thất thần một hồi lâu, bởi vì sự rung động này quá lớn, quá khó tin.

- Ngọc Trường Không lão bất tử ngươi, nếu như còn chưa chết thì cút ra đây cho bổn Long Vương. Ha ha, tiểu tử khốn kiếp, bổn Long Vương hôm nay rốt cuộc bắt được tiểu tử giảo hoạt ngươi, hôm nay xem ngươi còn chạy đi đâu. Nhậm Kiệt còn chưa chờ đến rừng rậm nguyên thủy đột nhiên nghe thấy trên trời một tràng thanh âm như sấm rền, vang dội toàn bộ Nhậm gia, vang dội cả Ngọc Kinh Thành.

Móa, Nhậm Kiệt vừa nghe thanh âm này không nhịn được mắng một câu. Đây cmn là chuyện gì xảy ra. Tề Thiên còn chưa trở về, đám người kia làm sao lại trực tiếp tìm tới cửa rồi, bọn họ làm sao mà biết được? Nếu như bọn họ chỉ là tìm tới cửa muốn bắt chính mình Nhậm Kiệt cũng không ngoài ý muốn, nhưng há miệng liền nói Ngọc Trường Không, điều này khiến trong lòng Nhậm Kiệt cũng rất là kỳ quái.