Tà Thiếu Dược Vương

Chương 206: Giữa lúc sinh tử, Địa Viêm Chu Quả

Hư ảnh Ngọc Tuyền đạo nhân đã sắp điên, vì sao, vì sao lại như thế?

Thằng nhãi con này, vì sao lại như thế?

Năm đó cha hắn hủy diệt thân thể của mình, chẳng lẽ hôm nay mình cũng không hiểu vì sao bị hắn hủy diệt luôn cả lực thần hồn cuối cùng, vậy mình sẽ thật sự hoàn toàn biến mất khỏi thiên địa.

Ngọc Tuyền đạo nhân cực không cam lòng, nhưng lúc này thần thức của Nhậm Kiệt không ngừng tăng cường, hắn hắn muốn dẫn động lực thần hồn còn lại cũng không có cách.

Từ con mồi vừa bắt được, một phần đại lễ trời ban, đột nhiên lại biến thành thế này, Ngọc Tuyền đạo nhân thật muốn khóc chết.

Coi như mình chưa khôi phục hoàn toàn, cũng là lực thần hồn Thái Cực Cảnh, làm sao mà không đối phó nổi một tên còn chưa phải là âm hồn, sâu trong thức hải của tên này có cái thứ gì, sao lại khủng bố như thế?

Thần thức có thể tăng cường đến cỡ này, quá biến thái.

Nếu nói thức hải của hắn như trái bong bóng, lực thần hồn của mình như cây kim, mình đâm cái là nổ, vậy hiện tại thức hải của hắn bị thần thức bao phủ, đã ngưng đọng như vẫn thạch không gian được thiêu đốt rèn luyện vạn năm.

Lực thần hồn của mình không thể tiến vào được, hơn nữa lực thần hồn của mình còn bị thần thức của hắn áp bách sắp tan vỡ.

A!

Lúc này Ngọc Tuyền đạo nhân có cảm giác như mình là con voi khỏe mạnh, lại bị vô số con kiến gặm nhấm, cảm giác bức bối, không cam lòng, cực không cam lòng.

Nếu như chết như thế, tất cả đều xong rồi.

Mình nhẫn nại chờ trong này nhiều năm như thế, còn có thứ kia...

- Ta không xong với cha con ngươi đâu, lực thần hồn, vỡ vụn. Oành.... Bị áp chế lâu nữa sẽ không xong, Ngọc Tuyền đạo nhân sắp tan vỡ đã không cười quỷ dị như khi nãy nữa, điên cuồng gầm lên, một cánh tay thân thể lực thần hồn ngưng tụ trực tiếp nổ tung, vỡ vụn.

Lực thần hồn tự bạo có uy lực cực kỳ kinh người, nháy mắt chấn văng thần thức của Nhậm Kiệt đang áp bách hắn.

Cùng lúc mượn lực thần hồn tự bạo giãy khỏi thần thức của Nhậm Kiệt, lực thần hồn bị tổn thương điên cuồng chạy khỏi thức hải của Nhậm Kiệt, ra khỏi đầu hắn.

Ngọc Tuyền đạo nhân dựa vào lực thần hồn Thái Cực Cảnh, phát hiện Nhậm Kiệt cũng đã tra xét xung quanh, vốn không hề để ý tiến vào thức hải của Nhậm Kiệt, nhưng không ngờ lại thành thế này. Trước kia dù là tiến vào thức hải của cường giả siêu cấp Âm Dương Cảnh, hắn cũng có thể tùy ý đưa một tia lực thần hồn là giải quyết, hôm nay lại chạy trốn như chó nhà có tang.

Lại còn bị bức đến phải tự bạo một phần lực thần hồn, nên biết lực thần hồn bị tổn thương không giống như thân thể, một khi tổn thát thì khó mà trị khỏi.

Hắn gặp phải cơ duyên bằng trời mới được thế này, lần này lại bị tổn hại, còn thua dưới tay con trai Nhậm Thiên Hành, hắn thật sự đau khổ hơn cả chết.

- A... Nhậm Thiên Hành, ta không xong với cha con ngươi đâu, ngươi chết cho ta, giết hắn... Lực thần hồn của Ngọc Tuyền đạo nhân chạy khỏi đầu của Nhậm Kiệt, trực tiếp ngưng tụ giữa không trung. Tay trái tự bạo vỡ vụn, đầu còn cái hố chưa khôi phục, nhìn càng thêm dọa người, dữ tợn gầm rú, thúc đẩy lực thần hồn.

Chạy.

Ngọc Tuyền đạo nhân lao ra khỏi đầu mình, thân thể Nhậm Kiệt đã lao ra khỏi quả núi linh ngọc bị hắn hấp thu phần lớn, liều mạng lao lên trên. Hiện tại thần thức của hắn mạnh mẽ, nhưng bởi vì lực thần hồn của Ngọc Tuyền đạo nhân ở trong đầu, hắn mới liều mạng xem thử có diệt được hắn không.

Lần này để hắn trốn ra, mình không trốn thì là muốn chết.

Vừa rồi hấp thu bao nhiêu linh ngọc, Nhậm Kiệt cũng không biết, dù sao còn nhiều hơn cả lúc mình hấp thu linh khí ẩn chứa trong Ngọc Tinh để cứu lục thẩm, bởi vì số lượng quá mức khổng lồ. Trong quá trình này, Nhậm Kiệt liều mạng thúc đẩy, lực lượng của hắn cũng tăng cường rất nhiều.

Lúc này liều mạng, càng sử dụng hết tất cả tốc độ, lực lượng, Ngũ Hành Độn Giáp, thân pháp.

- Oành... Đáng tiếc, là dưới động tác của Thú Vương kiến lửa khổng lồ, tốc độ của Nhậm Kiệt trở nên vô cùng chậm chạp, Thú Vương kiến lửa trực tiếp há miệng phun ra một đoàn dung nham liền bao phủ Nhậm Kiệt ở trên không trung.

Nhiệt độ của đoàn dung nham cao vượt quá tưởng tượng, nháy mắt dung nham tiếp xúc thân thể, Ngũ Hành Độn Giáp trực tiếp vỡ vụn, chiến giáp Linh khí thượng phẩm liền vỡ nát như thế.


- A! Chân cương hộ thể mặt ngoài người cũng trực tiếp nổ tung, sau đó ngọn lửa nhập vào trong người Nhậm Kiệt.

Nhậm Kiệt hừ nặng một tiếng, đau đớn kịch liệt làm hắn muốn hôn mê, may mắn lúc này cường độ thần thức của hắn đã đạt tới trình độ khủng bố, nhưng càng tỉnh táo, cơn đau càng rõ ràng.

Thần thức của Nhậm Kiệt liều mạng trấn áp ngọn lửa này, miễn cưỡng dùng thần thức mạnh mẽ không cho ngọn lựa xâm nhập vào trong thân thể, nhưng ở bên ngoài đã bắt đầu thiêu đốt, tay, ngực của hắn đang bốc cháy.

Chênh lệch quá xa, nhiệt độ ngọn lửa này quá cao, thậm chí ẩn chứa một tia pháp tắc hỏa diễm.

Đó là Nhậm Kiệt, nếu đổi lại là Âm Dương Cảnh khác, đã sớm chết rồi. Dù cho cấp bậc như Kiếm Vương Long Ngạo, lão Đan Vương Ngọc Trường Không, bị dung nham này trực tiếp đánh vào người, cũng không thể chống đỡ được bao lâu.

Thân thể Nhậm Kiệt không ngừng rơi xuống, liều mạng vận chuyển thần thức, vừa rồi hắn cũng không khách khí, nhét vô số linh ngọc vào nhẫn trữ vật, lúc này tiếp tục nhồi linh ngọc thúc đẩy đoạn phim.

Thần thức còn đang vận chuyển, vận chuyển điên cuồng.

Dựa vào công pháp Ngọc Hoàng Quyết, dựa vào thần thức, hắn tạm thời chế trụ được lực lượng dung nham xâm nhập ngũ tạng lục phủ, nhưng bên ngoài thân thể bị hủy diệt, lúc này còn đang rơi xuống.

Không phải không có cách, nhưng có cách không có nghĩa là làm được....

Oành... Phập... Một cái móng vuốt thật dài, sắc nhón, nhanh đến khó tưởng, trực tiếp đâm tới.

Nhậm Kiệt còn chưa rơi xuống, thân thể đã trực tiếp bị móng vuốt của Thú Vương kiến lửa đâm xuyên.

Phụt...

Nhậm Kiệt phun máu, vừa rồi trấn áp ngọn lửa cũng xâm nhập hoàn toàn vào người, ngũ tạng lục phủ, thậm chí đầu cũng bốc cháy. Lúc này cả người Nhậm Kiệt thiêu đốt như người lửa, thân thể bị móng vuốt nhọn của Thú Vương kiến lửa đâm xuyên, treo trên cao.

Nhưng dù là đến lúc này, Nhậm Kiệt vẫn không ngừng vận hành thần thức, vẫn bảo vệ thân thể, làm hắn vẫn còn một hơi, làm hắn không hoàn toàn chết đi.

- Khốn kiếp, cha con các ngươi đều đáng chết, đáng hận... Lúc này thân thể Ngọc Tuyền đạo nhân ngưng tụ từ lực thần hồn đứng giữa không trung, sắc mặt dữ tợn, điên cuồng gầm thét, la mắng.

Vốn lúc này là cơ hội tốt nhất đi vào thức hải khống chế Nhậm Kiệt, nhưng hiện giờ hắn sợ, sợ thần thức quỷ dị của Nhậm Kiệt. Cho nên hắn lựa chọn tiêu diệt thằng nhãi này, giết hắn.

Lúc này khống chế Thú Vương kiến lửa đâm xuyên người Nhậm Kiệt, nhìn hắn từ từ bốc cháy, nhìn hắn từ từ chết đi, Ngọc Tuyền đạo nhân mới cảm thấy thoải mái hơn.

- Khụ... Khụ... Nhậm Kiệt ho dữ dội, lần hành động này làm hắn hoàn toàn không ngờ tới, lại biến thành thế này.

Mình còn nói Nhậm Quân Dương nữa, xem ra sau này làm việc gì cũng phải cẩn thận, mình cho rằng có bài tẩy, liền quá sơ ý.

Vốn cho là có Ngũ Hành Độn Giáp thì không sao, không ngờ tới căn bản không phải dư nghiệt Ngọc Tuyền đạo nhân, ngay cả Ngọc Tuyền đạo nhân cũng không thật sự chết đi.

Đáng tiếc, thần thức của mình còn rất nhiều biện pháp, nhưng còn chưa đủ lực lượng.

Lúc này Nhậm Kiệt vận chuyển thần thức, dù là đến nước này, cũng không phải không có không có cơ hội bảo vệ tánh mạng. Chờ một chút, hắn biết mình sắp không được, nhưng lúc này dù liều mạng thúc đẩy Cửu Tự Sát Ấn, cũng chưa chắc làm được gì.

Chẳng qua Nhậm Kiệt biết, có liều thế nào, Thú Vương kiến lửa vượt xa Âm Dương Cảnh đại viên mãn, thân thể gần như Thái Cực Cảnh, bây giờ mình khó mà chống lại.

Thời cơ, mình cần một thời cơ, tranh thủ một đường sinh cơ cuối cùng.

Thình thịch thình thịch...

Lúc này, mặt ngoài chiếc hòm chứa hạt châu Ngọc Tinh nằm trên ngực Nhậm Kiệt, cùng với trận pháp bố trí mặt ngoài, bị ngọn lửa dung nham thiêu đốt, cũng biến thành tro bụi, nháy mắt yêu đan đập có tiết tấu ngày càng mạnh lên.

Nhất là mặt ngoài có máu của Nhậm Kiệt chảy ra, cùng với hơi thở của Thú Vương kiến lửa như đang kích thích tồn tại bên trong yêu đan đập mạnh.


Oành... Nháy mắt yêu khí hung lệ tận trời lại xuất hiện, tuy rằng phạm vi không rộng như trước, nhưng vẫn vô cùng kinh người.

Hơn nữa lúc này cảm giác như muốn ngưng tụ, yêu khí này trời sinh mang theo mcỗ hung tàn, mơ hồ có sấm chớp ánh lửa, làm cho yêu khí hung lệ càng thêm vô tận, mênh mông, chỉ thẩm thấu ra một chút yêu khí đã đạt đến mức khủng bố thế này.

Lúc này, Thú Vương kiến lửa bị sợ hãi, rụt trở ra sau.

Bùm... Đằng sau là vách tường lớn, xung quanh có trận pháp bảo vệ, đụng mạnh vào, sau đó Thú Vương kiến lửa run rẩy co rút không dám động đậy.

Đây... đây là chuyện gì, yêu khí ở đâu ra.

Con bà nó, tà môn, tiểu tử này chỉ là Chân Khí Cảnh, thần thức lại trọng thương mình, có thể điên cuồng tăng vọt không hạn chế, bây giờ còn có yêu khí này.

- Quay lại... Thân thể lực thần hồn ngưng tụ của Ngọc Tuyền đạo nhân muốn trở về Thú Vương kiến lửa, vốn đó đã là thân thể như bản tôn của hắn, lúc này bên trong lại có một loại sợ hãi.

Lúc này Ngọc Tuyền đạo nhân thật muốn khóc, sao lại thế này, chỉ còn thiếu chút nữa.

Nếu thân thể của mình được chữa trị hoàn toàn, dù cho thần thức tiểu tử kia mạnh hơn nữa cũng không sợ.

Nếu như mình có thể hoàn toàn khống chế Thú Vương kiến lửa biến dị này, làm nó không còn bản năng đó, hiện tại sẽ không phải co chân.

Không thể lập tức khống chế Thú Vương kiến lửa, Ngọc Tuyền đạo nhân càng cảm thấy giận dữ, tại sao mình làm cái gì cũng kém một chút, mình đã đủ mạnh mẽ, tại sao còn kém một chút.

Thú Vương kiến lửa lùi lại, móng vuốt cắm vào ngực Nhậm Kiệt cũng rút mạnh ra, thân thể Nhậm Kiệt chấn động, người rơi xuống dưới.

Ngũ Hành Độn Giáp bị hủy, hiện tại thân thể mình đã bị hủy hoại đến cỡ này, má nó.

Có thể sống được hay sao, nhưng cuối cùng cũng phải liều, hiện tại chỉ có thể xông qua trong hầm mỏ.

Lúc này Nhậm Kiệt hoàn toàn dựa vào Ngọc Hoàng Quyết cùng thần thức mạnh mẽ, miễn cưỡng chống đỡ, nháy mắt người rơi xuống dưới, thần thức mở ra, tra xét tình hình xung quanh, xem từ đây có thể chạy chỗ nào.

Đó là?

Chỉ là ngay khi thần thức của Nhậm Kiệt vươn ra, đột nhiên phát hiện bên dưới chỗ Thú Vương kiến lửa có một cái hang, trong đó rõ ràng là nơi Thú Vương kiến lửa rút lấy dung nham, mà bên cạnh nó có một gốc thực vật.

Đó là một gốc thực vật đỏ rực như lửa, bên trên chia ra ba nhánh, trong đó một nhánh là hoa, hai nhánh khác treo trái cây đỏ rực.

Địa Viêm Chu Quả! Nhậm Kiệt đọc sách đã thấy thứ này, tuyệt đối là trọng bảo thiên địa, vô cùng thần kỳ. Nghe nói chỉ sinh trưởng trong dung nham lòng đất, phải trên ngàn năm mới chín muồi. Khi đó Nhậm Kiệt nhìn trong sách ghi Địa Viêm Chu Quả, nhưng giống như ghi lại vật trong truyền thuyết thần thoại.

Lúc này thần thức của Nhậm Kiệt đã thúc đẩy đến trình độ chưa từng có, thần thức tra xét, nháy mắt kết hợp tình huống thân thể, thứ này có thể giúp mình, ít nhất khôi phục được thân thể cháy trụi không ra người không ra quỷ của mình.

Đồng thời cũng có hiệu quả đặc thù với lửa, lúc này Nhậm Kiệt không cố được nhiều như thế, dù sao đã thế này rồi.

Hơn nữa thần thức của hắn tra xét được, phát hiện Ngọc Tuyền đạo nhân đột nhiên ngây người điên cuồng gào thét giữa không trung, dữ tợn gọi Thú Vương kiến lửa, căn bản không hề chú ý mình rơi xuống.

Cơ hội tốt ngàn năm một thuở, lúc Nhậm Kiệt chưa rơi vào dung nham phía dưới, hai tay đã cháy lộ ra xương cốt bùng nổ, nháy mắt dùng thần thức dẫn dắt đánh ra chân khí mạnh mẽ, trực tiếp phản chấn làm mình bay sang bên kia.

- Đó là của bổn đạo gia, dừng tay... Oành... Mắt thấy Nhậm Kiệt sắp rơi vào đường hầm hình tròn, nối với Địa Viêm Chu Quả, Ngọc Tuyền đạo nhân bỗng tỉnh táo lại, thân hình mạnh mẽ muốn xông lên, nhưng đột nhiên nhớ tới nguy cơ vừa rồi, thân mình khựng lại, sau đó khoát tay, ngọn lửa trực tiếp xuất hiện trong tay hắn, bắn như tia chớp về phía Nhậm Kiệt.

Chênh lệch quá xa, Nhậm Kiệt đã vươn tay chụp lấy Địa Viêm Chu Quả, nhưng sau đó phát hiện Ngọc Tuyền đạo nhân ngưng tụ ngọn lửa bắn như chớp vào người mình.

Đây là lực lượng pháp tắc ngưng tụ, trực tiếp hình thành ngọn lửa, uy lực khó tưởng tượng, nháy mắt Nhậm Kiệt cảm giác được bản thân, kể cả yêu đan đang đập cũng bị đả kích hủy diệt.

Thân thể như vỡ vụn, chỗ bị đánh trúng cũng bị bắn xuyên qua, hạt châu Ngọc Tinh cũng bị nứt ra một khe, yêu đan đang đập bên trong cũng yếu dần, từ từ ngừng lại.

Má nó, cuối cùng cũng xong rồi.

Lần này chơi lớn quá, chỉ biết nói người ta, bản thân mình cũng quá sơ ý.

Lúc này, Nhậm Kiệt sắp mất đi ý thức, hoàn toàn rơi xuống dưới, đột nhiên cảm giác tay nắm được thứ gì. Trong nháy mắt này, thần thức của Nhậm Kiệt vẫn luôn chống đỡ hắn, dưới tình huống thân thể mất đi ý thức, sắp theo dòng dung nham chảy vào trong đường hầm dung nham, tay của hắn nắm được một trái Địa Viêm Chu Quả, nhét vào miệng mình.

- Không... Đó là của ta... Ngọc Tuyền đạo nhân quả thực muốn điên, không ngờ tới cuối cùng trước khi chết, tên này còn hái đi Địa Viêm Chu Quả mà mình chờ đợi nhiều năm, gần như đã chín.

Mình chỉ chờ khoảng khắc cuối cùng, chỉ trong vòng 100 ngày nữa là có thể sử dụng, hoàn toàn hòa hợp lực thần hồn với Thú Vương kiến lửa, chẳng những có thể thêm một phân thân Thú Vương kiến lửa, còn làm mình một hơi thành tựu lực thần hồn.

Nhưng lúc này hắn muốn xông tới cũng đã trễ, bởi vì Nhậm Kiệt nắm lấy Địa Viêm Chu Quả, bị lực lượng pháp tắc ngọn lửa tia chớp của hắn đánh trúng, thoáng cái chìm sâu vào trong hố dung nham địa hỏa.

Dù sao hắn chỉ là lực thần hồn, dù cho lực thần hồn Thái Cực Cảnh, cũng không cách nào sinh tồn trong dung nham địa hỏa. Lúc trước hắn mượn thân thể Thú Vương kiến lửa dùng một trái Địa Viêm Chu Quả, quá nửa bị Thú Vương kiến lửa hấp thu, cho nên biến dị thành thế này.

Dù là đạt đến đại yêu hóa hình đỉnh phong, vẫn cứ không thể hóa hình, một phần nhỏ bị lực thần hồn của Ngọc Tuyền đạo nhân hấp thu, mới để hắn sinh tồn trong này nhiều năm, nhưng vẫn không dám đi vào.

Chỉ có thể nhìn vào hang đi sâu vào dung nham địa hỏa, liều mạng rống giận, gầm thét, mắng chửi.