Tà Thiếu Dược Vương

Chương 19: Trở về đi, hết chuyện của các ngươi rồi

Mà đám người nhị hoàng tử, Phương Viêm, Văn Tử Hào đồng thời đều cảm giác thở nhẹ ra một hơi. Hết thảy đều phát sinh quá nhanh, khiến lòng của bọn họ dâng lên, căng thẳng có một loại cảm giác muốn gãy bất cứ lúc nào.

- Phụ hoàng cho ta tới đón tiếp các vị gia chủ, trước cửa hoàng cung há cho phép ầm ĩ, chư vị vẫn là mau chóng chuẩn bị một chút đi. Gia chủ Phương gia, Văn gia đã tới rồi, canh giờ lập tức tới. Lúc này, nhìn thời gian đã sắp tới, cộng thêm giờ khắc này Nhậm Kiệt đã buông đao xuống, nhị hoàng tử đi ra hòa giải.

Chỉ là giờ khắc này lại không có người để ý lời hắn nói, bởi vì quyền quyết định hoàn toàn không ở chỗ hắn.

Tên này khi nào lớn gan như vậy, rồi lại đem Cao Bằng nổi danh Ngọc Kinh Thành ép đến loại tình trạng này. Trừ Lam Thiên ra, trước giờ còn chưa từng có một người như thế. Phương Kỳ lúc trước chính muốn đối phó hắn, có thể nào có quan hệ với điều này không đây? Phương Viêm nhìn Nhậm Kiệt, trong lòng hiện lên một ý niệm trước giờ chưa từng có.

- Đẹp trai! Mập mạp Cao Nhân thì hưng phấn ở một bên nắm chặt hai tay, khẽ vung lên, như là cổ vũ bơm hơi cho Nhậm Kiệt vậy. Kỳ thật là chính hắn đã kích động, hưng phấn quá mức, so với phóng hỏa đốt chỗ ở của Phương Kỳ, dùng ghế thiết mộc đập Cao Phi còn đã nghiền hơn gấp trăm lần.

Nhất là cứng rắn ép buộc vị Cao Bằng đại danh đỉnh đỉnh Ngọc Hoàng Học Viện – Cao bảng nhãn quỳ xuống rơi nước mắt. Lại nghĩ vẻ vênh váo và nụ cười chán ghét của hắn lúc trước liền có một loại cảm giác vô cùng sảng khoái, quá cmn sảng khoái!

Ngẫm lại một số chuyện gần đây nhất, Cao Nhân đột nhiên phát hiện, đi theo Nhậm Kiệt ra ngoài dường như cũng sẽ không giống như lúc trước nữa, mỗi lần về đều sẽ nghẹn một bụng lửa giận, ngược lại là mỗi lần đều rất sảng khoái. Bất tri bất giác, khi nào thì biến thành như vậy.

Nhậm Kiệt khoát tay, Đồng Cường liền như người máy, căn bản không để ý bất kỳ mọi chuyện, trực tiếp buông Cao Bằng ra. Khi hắn buông Cao Bằng lập tức có người của đội cận vệ Nhậm gia mang Cao Bằng rời đi, bọn họ lại vẫn đem Nhậm Kiệt và tọa giá của hắn bảo hộ ở trong. Ngay cả đám người nhị hoàng tử, Phương Viêm, Văn Tử Hào giờ phút này đều bị người của đội cận vệ gạt ra khỏi bên cạnh Nhậm Kiệt.

Thân là đội trưởng đội cận vệ gia chủ Nhậm gia, sứ mệnh lớn nhất của hắn chỉ có một – bảo hộ an toàn của gia chủ cao hơn hết thảy. Điểm này là lý niệm các gia tộc lớn đều đang cố gắng rót vào, chỉ là có thể làm được như Đồng Cường lại không có mấy nhà.

- Ngươi... ngươi gây rối đủ chưa, ngươi có biết vừa rồi mình làm gì hay không? Lúc này thân là trưởng lão Nhậm gia, naqada, Nhậm Hàn Lâm và Nhậm Văn Húc cũng rốt cuộc có cơ hội tiến vào. Nhậm Hàn Lâm vừa tiến vào chỉ vào Nhậm Kiệt tay đều đang run lên.

5 gia tộc lớn với hoàng gia cầm đầu tuy rằng trước giờ chưa từng hòa thuận với nhau, nhưng bình thường sẽ không quá trở mặt, cân bằng mặt ngoài là phải có. Nhưng cử chỉ này của Nhậm Kiệt tương đương là đang đánh mặt Cao gia, Cao Bằng kia lại là kỳ tài ngút trời, nhân tài Cao gia mấy trăm năm khó được một người, về cơ bản là người lựa chọn gia chủ tương lai. Một khi chờ hắn kế thừa gia chủ, có thể nghĩ mà biết hắn sẽ làm như thế nào.

- Nơi này nhưng là hoàng cung, ngươi xem xem... Ngươi ở trước hoàng cung làm cái gì. Ngươi đây là công nhiên khiêu khích uy nghiêm hoàng gia, pháp luật quốc gia. Ngươi... ngươi... thân là gia chủ Nhậm gia, ngươi nên biết mỗi một lời nói cử chỉ của ngươi đều đại biểu Nhậm gia.

Nhậm Văn Húc cũng tức giận đến toàn thân run rẩy.

Nhậm Quân Dương nhìn Miễn Tử Ngọc Bài trong tay Nhậm Kiệt, sắc mặt âm trầm khó coi đến cực điểm: - Miễn Tử Ngọc Bài làm sao có thể dùng như vậy. Đây là vật sở hữu chung của toàn gia tộc, ngươi có biết như vậy sẽ tạo thành hậu quả như thế nào không? Ngươi có biết không, như vậy sẽ khiến cho thế lực với Cao gia cầm đầu và Nhậm gia chúng ta toàn diện trở mặt, cũng sẽ khiến cho những gia tộc lớn khác kiêng kỵ, rất có khả năng ép bọn họ liên thủ. Ngươi a... ngươi...


- Ta làm sao vậy? Nhậm Kiệt tay cầm Miễn Tử Ngọc Bài quơ quơ trước mặt ba vị trưởng lão đã kích động hết mức: - Không dùng như vậy thì dùng thế nào, ngày ngày thờ phụng? Còn nữa, Miễn Tử Ngọc Bài sở hữu chung của gia tộc là lão tổ tông truyền xuống, của ta đây là lão ba ta Nhậm Thiên Hành đạt được. Người cho ta chính là đồ của ta, đồ của ta ta muốn dùng như thế nào thì dùng.

- Liên thủ, số lần bọn họ liên thủ còn ít sao? Nhậm Kiệt cười lạnh một tiếng, không để ý tới ba vị trưởng lão chỉ biết vênh mặt với người nhà, trực tiếp khoát tay chặn lại nói: - Được rồi, canh giờ đến, bản gia chủ phải tham gia ngự yến của Hoàng đế bệ hạ, các ngươi trở về đi.

Cái gì... Trở về?

Nhị trưởng lão Nhậm Quân Dương, tam trưởng lão Nhậm Hàn Lâm, tứ trưởng lão Nhậm Văn Húc vừa nghe đều ngây ra ở đó. Nhậm Kiệt rồi lại bảo bọn họ trở về, bọn họ nhưng là chuẩn bị thật lâu mang theo Nhậm Kiệt tới tham gia ngự yến.

Hơn nữa ở trên ngự yến, bọn họ còn có rất nhiều chuyện chuẩn bị muốn làm, nhưng hiện tại Nhậm Kiệt một câu trở về, bọn họ đều choáng. Giờ khắc này bọn họ đột nhiên ý thức được một chuyện, truyền thống này quả thật là chỉ bày tiệc mời gia chủ, gia chủ mang người tham gia.

Đúng vào lúc này, lại là hai đội nhân mã từ xa chạy tới, chính là đoàn xe của gia chủ Văn gia Văn Dũng và gia chủ Phương gia Phương Thiên Ân.

- Nhị hoàng tử, canh giờ đến rồi. Đúng vào lúc này, Phương Viêm nhẹ giọng bẩm báo nhị hoàng tử.

Sắc mặt của nhị hoàng tử giờ khắc này cũng rất khó coi, bởi vì mọi việc vừa rồi quá khẩn trương, ngay cả Miễn Tử Ngọc Bài đều vận dụng, nhưng sau khi sự tình qua đi càng nghĩ càng không phải tư vị. Chính mình đường đường nhị hoàng tử bị tên này mắng thành như vậy, hơn nữa chính mình phụ trách tiếp đãi, hắn rồi lại không nể mặt chút nào. Đây cũng không phải là tương đương làm hỏng chuyện của mình, đánh mặt mình sao?

Nhưng lúc này còn có chính sự, hắn cũng chỉ có thể hạ lệnh mở cửa.

- Minh Ngọc Hoàng Triều, năm nhà một thể, bệ hạ có chỉ, mở tiệc chiêu đãi bốn đại gia chủ Nhậm, Cao, Phương, Văn cùng thương nghị quốc sự. Mở cửa, tấu nhạc. Lúc này, một tiếng độc đáo của nội cung thái giám vang lên, cửa chính hoàng cung mở ra, dàn nhạc tấu lên nhạc khúc, mở màn cho ngự yến truyền thống kéo dài ngàn năm này của Minh Ngọc Hoàng Triều.

- Chờ một chút... Ngươi hiện tại còn chưa trưởng thành... ngự yến sẽ liên quan đến lợi ích gia tộc, phải có trưởng lão cùng đi... Nhìn thấy Nhậm Kiệt đã lên linh thú tọa giá muốn tiến vào, Nhậm Quân Dương lập tức quát ngừng.

Trở về. Nếu cứ như vậy trở về thì mất mặt lớn, hắn tiếp theo sau nghĩ tới lý do. Không sai, ba người mình là thành viên trưởng lão hội, bọn họ hiện tại mới là người chân chính có quyền lực quyết định chuyện của Nhậm gia.

Nhậm Hàn Lâm và Nhậm Văn Húc vừa nghe cũng lập tức gật đầu, ngay cả tiền tiêu vặt của gia chủ ngươi đều là chúng ta khống chế, ngươi hiện tại có thể làm chuyện gì.


- Bản gia chủ hôm nay chỉ mang theo một thị vệ bên người Thiết Tháp, một tên ăn tạp chuyên gia mỹ thực tiến vào dự tiệc dự tiệc, chuyện khác bản gia chủ không có tâm tình để ý. Nguyện ý cùng bệ hạ thương nghị đại sự tự các ngươi đi tìm bệ hạ. Thú ba, chúng ta đi. Nhậm Kiệt gọi mập mạp Cao Nhân và Thiết Tháp lên tọa giá, trực tiếp thúc xe tiến vào trong.

- Ngươi... Nhậm Hàn Lâm giơ tay muốn gọi Nhậm Kiệt lại, nhưng lại đã không còn kịp, trơ mắt nhìn Nhậm Kiệt tiến vào bên trong.

Nên biết loại ngự yến này truyền thừa ngàn năm, tuy rằng hiện giờ đa số thời gian là hình thức, nhưng ý nghĩa tọng đại. Khi hơn một năm trước lần đầu tiên tới tham gia, Nhậm Quân Dương, Nhậm Hàn Lâm, Nhậm Văn Húc ba lão già bọn họ đã kích động thật nhiều này. Sau khi trở về, lại càng cảm giác vô cùng vinh quang, nhất là trong lúc nói chuyện liền tranh thủ được rất nhiều ích lợi, khiến các chi bọn họ có không ít người bởi vậy thượng vị. Điều này cũng khiến địa vị của bọn họ ở trong gia tộc tăng lên rất nhiều.

Loại ngự yến đặc biệt này một năm chỉ một lần, lần này bọn họ chuẩn bị sung túc, ôm đầy hy vọng, lại không nghĩ tới hiện giờ chỉ có thể đứng ở cửa hoàng cung nhìn tọa giá của Nhậm Kiệt tiến vào...

Tuy rằng dọc theo đường đi rất uy phong chạy tới, nhưng tiến vào hoàng cung dự tiệc lại phi thường nghiêm ngặt, chỉ có thể ngồi linh thú tọa giá của gia chủ mới có thể tiến vào, bất kỳ người nào khác không được tự mình tiến vào. Một ngày này Hoàng đế là không để ý bất kỳ chuyện gì khác, nếu như tự tiện xông vào là giết chết không bị tội.

Cho nên Nhậm Kiệt không cho ba người bọn họ lên linh thú tọa giá, bọn họ muốn đi vào cũng không thể nào.

Nhậm Quân Dương tức giận đến ngực phập phồng, chuyện vừa rồi còn chưa tính, hiện giờ lại đem bọn họ ném ở ngoài cửa. Tức chết ta, tức chết ta!

Nhậm Hàn Lâm và Nhậm Văn Húc cũng đều cảm thấy mặt mo nóng rực, hận không thể tìm một cái lỗ nẻ để chui vào.

Nhưng là mặc cho bọn họ thở phì râu trừng mắt, tức giận gần chết cũng không có biện pháp lại đi theo vào.

- Tử Hào, lên đi. Lúc này linh thú tọa giá của gia chủ Văn gia trải qua, là một con Thất thải linh lộc cấp bốn trung kỳ kéo xe, khi trải qua chỗ Văn Tử Hào kêu hắn lên giống như không biết bên này xảy ra chuyện gì, trực tiếp tiến vào hoàng cung.

Mà tọa giá của gia chủ Phương gia Phương Thiên Ân là một con linh lang thật lớn, nghe nói năm đó là do hai con yêu lang cấp bảy hậu kỳ bị hàngphục sinh ra. Tuy rằng sau khi trưởng thành cấp bậc cũng hạ xuống cấp sáu, nhưng nghe nói cũng là trình độ cấp sáu hậu kỳ, đó nhưng là tương đương trình độ Chân Khí Cảnh đại viên mãn. Xe của Phương Thiên Ân cũng trực tiếp trải qua tiến vào. Nhìn linh thú tọa giá của Nhậm Kiệt tiến vào hoàng cung, lại nhìn linh thú tọa giá của gia chủ Văn gia, gia chủ Phương gia trước sau tiến vào hoàng cung, ba người Nhậm Quân Dương đứng ở đó như trong dung nham núi lửa phi thường khó chịu.

Toàn thân tức giận đến huyết mạch sôi trào, khó chịu, xấu hổ!

- Kỳ cục... Quá kỳ cục... Phải lập tức mở hội nghị trưởng lão... Phải... Nhậm Văn Húc tức giận đến hết mức, đã không nhịn được gần như muốn hét lên.

- Ồn ào cái gì, đưa gia chủ vào chúng ta trở về, có chuyện gì về gia tộc rồi nói. Đi thôi! Còn ngại mất mặt chưa đủ sao. Nhìn ánh mắt của Phương Viêm, nhị hoàng tử và những thị vệ khác kia, Nhậm Quân Dương giận quát một tiếng, không còn mặt mũi ở lại chỗ này, mang theo Nhậm Hàn Lâm và Nhậm Văn Húc lập tức chạy về Nhậm gia.

Nhìn thấy ba vị trưởng lão Nhậm gia bị tức rời đi, nhị hoàng tử nguyên bản tức giận, Phương Viêm ở một bên cân nhắc, trong mắt đều hiện lên một tia khác thường. Nhậm Kiệt này nếu như thật sự thông minh, làm sao sẽ gây thù hằn trong ngoài, tiếp tục như vậy rất khó có hành vi gì. Như vậy xem ra, hắn còn thật là không biết mình điên cuồng như thế nào đây, kế tiếp sẽ có trò hay để xem.

Mà Đồng Cường thì khoát tay, thành viên đội cận vệ lập tức xếp đội hình, ở ngoài hoàng cung chờ Nhậm Kiệt đi ra.

- Nhậm Kiệt tiểu nhi... Bằng nhi, ngươi yên tâm, ta nhất định vì ngươi đòi một sự công bằng. Người tới, lập tức đưa thiếu gia về phủ... Lúc này, gia chủ Cao gia Cao Chiến Uyên nhìn Cao Bằng bất kỳ lúc nào đều lạnh nhạt bình tĩnh hơn mình, gặp biến cố không sợ hãi lúc này mặt đầy là máu, máu trong miệng càng không ngừng trào ra, đau lòng nước mắt muốn rơi xuống.

- Ta không sao, thù này ta sẽ đòi Nhậm Kiệt kia gấp 10, gấp 100 lần. Đến lúc đó nếu hắn muốn chết thống khoái đều không được, ta sẽ khiến hắn muốn sống không được, muốn chết không thể. Lửa giận cừu hận trong mắt Cao Bằng đều như muốn nổ tung, hận – hắn hận hơn ai khác.