Tà Thiếu Dược Vương

Chương 162: Một chữ chấn khiếp

Tại đại viện gia chủ Nhậm gia, mập mạp mới vừa vào tới chỗ ngụ Nhậm Kiệt đã lên tiếng rống lớn: - Phiếu cơm lão đại! Ta không chịu được nữa, dù lão đại có giết ta, ta cũng không quản tên khốn này, hiện tại ta muốn bế quan, ta muốn tu luyện, ta... Tóm lại chính là Nhậm gia đừng quản tới hắn... Mập mạp vào tới liền tức giận gào thét.

- Hả? Lúc này Nhậm Kiệt từ trong phòng đi ra, đứng ở trên lan can lầu nhìn xuống Tề Thiên cùng mập mạp vừa mới đi vào: - Thế nào?

- Ai biết! Nàng đi dạo phố, ta ở lại học viện nghe lão Đại Nho cái gì kia giảng bài, sau đó nàng liền chạy tới kéo ta trở về, sau đó cứ như vậy!

- Ngươi còn không biết xấu hổ nói... Mập mạp tức giận không chịu được nói: - Ngươi làm vậy cũng kêu nghe giảng bài, ngươi ở đó làm gì...

- Nghe Đại Nho giảng bài, sau đó thì sao? Nhậm Kiệt vừa nghe, lập tức nghe ra chỗ có vấn đề.

- Tiểu lão đầu kêu Hồng Thanh Tuyền kia là có một chút xíu tư chất, ta thấy hắn có nhiều chỗ sai, liền chỉnh một chút cho hắn. Bất quá năng lực chịu đựng của hắn còn kém một chút, kết quả là trào máu hôn mê. Tuy nhiên nếu hắn có thể vượt qua cửa ải này, thì sẽ có cơ hội lấy khí dưỡng thần, với mạch văn cuồn cuộn trực tiếp ngưng tụ âm hồn. Tuy rằng sức chiến đấu sẽ không mạnh bao nhiêu, nhưng cũng có thể kéo dài tuổi thọ đạt tới một cảnh giới mới! Tề Thiên lơ đễnh nói.

“Vậy cũng được sao!” Nhậm Kiệt vừa nghe, thật muốn dựng lên ngón tay giữa với Tề Thiên. Hắn biết nhất định là có chuyện đã xảy ra, nhưng không nghĩ rằng Tề Thiên làm ra chuyện lớn như vậy: Hồng Thanh Tuyền chính là đại gia Nho học hiện nay, là đệ nhất nhân của Nho học đương triều, không ngờ cũng bị tức tới hộc máu.

- Phiếu cơm lão đại nghe được chưa? Trước đó ta dẫn hắn tới chỗ Trương Thiết Chủy, mướn Trương Thiết Chủy bồi tiếp nói chuyện với hắn, kết quả hắn nói Trương Thiết Chủy nói hươu nói vượn trực tiếp đánh cho Trương Thiết Chủy rụng răng đầy đất; Sau đó tới chỗ Hồng Thanh Tuyền, tên này lại gây chuyện... Tóm lại phiếu cơm lão đại! Ta thật sự không chịu nổi con khỉ thúi này nữa, nếu ta là Như Lai phật tổ trong chuyện cổ tích ngươi nói kia, nhất định ta sẽ không trấn áp con khỉ kia, mà trực tiếp đập chết nó! Mập mạp buồn bực nói.

- Đừng kích động như vậy! Nhậm Kiệt phất tay áo, lập tức lại nhìn về phía Tề Thiên không biết làm sao! Hắn cũng không thể thường xuyên bồi tiếp hàn huyên với Tề Thiên, nhưng Tề Thiên này tính cách lại rất đặc biệt, bệnh nói không ngừng, nhưng cũng không phải tùy tiện tìm người nào đó là có thể hàn huyên cùng hắn. Hoặc là vật gì đó có thể học được hoặc là người có thể trao đổi với hắn, nếu không căn bản không được. Mà tên khốn này hiểu biết các thứ cũng quá nhiều, trừ chính mình dựa vào đại cảnh giới Thánh nhân luận đạo ra, Nhậm Kiệt thấy qua hắn là người có tốc độ học tập nhanh nhất.

Loại người này thật không có cách trị, Nhậm Kiệt ngẫm nghĩ một lúc, rồi nhìn về phía Tề Thiên nói: - Ngươi đi Tàng Thư Các, hoặc là đi tu luyện cái gì đi?

- Tàng Thư Các của Nhậm gia các ngươi ta đã xem rồi, rất nông cạn, không có ý nghĩa! Tu luyện, phân thân của ta này rất khó tăng lên thêm gì nữa. Hơn nữa cảnh giới, lực lượng sẽ từ từ khôi phục từng chút một, nhưng cũng có cực hạn, dù sao không phải bản thể. Hơn nữa, từ xưa tới nay ta tu luyện vốn cũng không phải là tự mình bế quan tu luyện, ngươi chỉ có dung nhập tụ tập nhiều trường phái, thì trong thực chiến mới có thể... Vừa nhắc tới điều này, Tề Thiên lại không dừng được.

Mập mạp ở một bên vội bịt lỗ tai, đau khổ nhìn về phía Nhậm Kiệt cầu cứu.

Nhậm Kiệt cũng biết, tiếp tục như vậy đích thật là phiền toái. Tên khốn Tề Thiên này rõ ràng không chịu ngồi yên, không biết hắn vốn là cá tính đã như thế, hay là bị nhốt lâu năm nên có tật xấu. Bất quá tính cách này, thật giống y hệt như con khỉ, chẳng qua là một con khỉ bác học, mà điều này mới thực sự là phiền toái đây!

Rất nông cạn, quá nông cạn...

Trong lòng Nhậm Kiệt đột nhiên vừa động một cái: “Vậy ta sẽ tìm cho ngươi thứ gì đó cao thâm một chút!”

Trong lòng nghĩ tới đây, đột nhiên Nhậm Kiệt nghĩ đến mình đi vào không gian Thánh nhân luận đạo, từ rất xa nhìn thấy các Thánh nhân đang luận đạo, chung quanh có đôi khi lóe lên một vài chữ viết, những chữ đó nhoáng lên một cái rồi tắt, Nhậm Kiệt ở trong loại cảnh giới đó, còn không có đạt tới có thể nhìn thấy rõ ràng, nhưng cũng ghi nhớ học tập những chữ nhoáng lên một cái kia.

- Ngươi chờ một chút, ta cho ngươi một món khác! Nhưng lúc này vừa nhớ tới, Nhậm Kiệt xoay người đi về lại thư phòng, giấy và bút mực đều có sẵn, lập tức Nhậm Kiệt cầm bút lên.


Nhậm Kiệt cũng không có lập tức viết ra mà lẳng lặng đứng ở nơi đó, trong nháy mắt thần thức thúc giục đoạn phim. Hiện tại linh ngọc của hắn tuy rằng không nhiều lắm, nhưng lúc này hắn cần làm cũng không phải thúc giục thời gian dài bao lâu, chẳng qua là thúc giục đoạn phim đi lướt vào cảnh giới Thánh nhân luận đạo đặc thù kia.

Nhậm Kiệt tập trung toàn bộ thần thức vào văn tự lóe lên bên cạnh Thánh nhân ở xa xa. Những văn tự đó là từ trong miệng Thánh nhân nói ra, sau đó bay ra chung quanh rồi trong nháy mắt biến mất tại đó, Nhậm Kiệt mô phỏng theo thần thức nắm bắt được.

Chỉ là trong nháy mắt, cảm nhận được loại ý cảnh đó, sau khi chộp được một chút Nhậm Kiệt lập tức đi ra, bởi vì nếu như nghiên cứu sâu thứ đó thì tiêu hao sẽ quá lớn, hơn nữa cũng không có ý nghĩa nhiều lắm.

Giống như một học sinh tiểu học, có thể chép một đoạn văn cao thâm, nhưng không thể hiểu được những gì mình viết! Nhậm Kiệt chính là cố sức bắt chước chỉ cần mô phỏng một chút xíu cảm giác là được.

“Bịch”, theo Nhậm Kiệt múa bút thoăn thoắt, tuy rằng chỉ là bắt chước văn tự độc đáo hắn cũng không nhận ra này, nhưng khi viết xong chữ này, cây bút trong tay Nhậm Kiệt lập tức nổ tung; bản thân Nhậm Kiệt cũng có cảm giác mệt lả, còn mệt mỏi hơn so với chính mình tu luyện.

Mà chữ viết này hoàn toàn bắt chước theo loại cảm giác kia. Sau khi viết xong, Nhậm Kiệt tự mình nhìn xem: Hả! Không nhận ra!

Nhưng lại có thể cảm giác được, chữ này ẩn chứa một loại cảnh giới đặc biệt, cái loại cảm giác này nói không rõ nghĩ không ra.

- Trước đây không phải ngươi nói các thứ đều nông cạn, cái này cho ngươi! Cầm tờ giấy có chữ này Nhậm Kiệt đi ra ngoài, từ bên trên nhẹ nhàng vung tay, trong nháy mắt tờ giấy bay xuống.

- Phiếu cơm lão đại viết là cái gì, công pháp bí tịch hay là thứ gì? Hả... Chỉ một chữ ư? Mập mạp đang lấy làm lạ, phiếu cơm lão đại đi vào một hồi lâu tưởng làm cái gì, lúc này nhìn thấy Tề Thiên nhận vào tay dĩ nhiên là một chữ... Không đúng! Nói chữ cũng không giống như là chữ, căn bản không biết là thứ gì!

“Phiếu cơm lão đại suy nghĩ cái gì vậy?” Mập mạp kỳ quái nhìn Nhậm Kiệt: “Vật này có tác dụng gì?”

- Phiếu cơm lão đại cũng bị tức giận rồi sao? Tề Thiên con khỉ thúi này thật không dễ đối phó! Mập mạp vừa động thần thức, liên lạc cùng Nhậm Kiệt, trong lòng thầm nghĩ: “Không biết phiếu cơm lão đại nghĩ như thế nào, vật này mà có thể được sao?”

Ngay cả Trương Thiết Chủy và Hồng Thanh Tuyền đại sư Nho học đều bị hắn nói cho hộc máu, tên khốn này căn bản không chịu ngồi yên mà!

- Ngươi xem kìa! Lúc này, Nhậm Kiệt ở trên lan can nhìn xuống Tề Thiên phía dưới, bởi vì sau khi hắn đưa tờ giấy cho Tề Thiên, liền phát hiện Tề Thiên vừa nhìn thấy chữ này lập tức đổi sắc, sau đó cả người đứng ngẩn ở nơi đó, không còn nói chuyện tiếp nữa.

- Hả? Mập mạp cũng sững sờ, lập tức ý thức được một chuyện: “Đúng vậy, như thế nào Tề Thiên không lên tiếng nữa?” Liền quay đầu nhìn, nàng lập tức ngẩn người tại đó.

Bởi vì nàng thấy Tề Thiên hai tay cầm tờ giấy kia, cả người giống như bị người thi pháp định thân đứng ở nơi đó không nhúc nhích, mí mắt cũng không nháy mắt một cái.

- Này... Mập mạp ngạc nhiên lấy tay quơ quơ ở trước mắt Tề Thiên một hồi, phát hiện hắn vẫn không có cảm giác.

- Không thể nào! Phiếu cơm lão đại... làm sao được vậy? Lập tức mập mạp không dám tin nhìn về phía vật gì đó giống chữ viết trong tay Tề Thiên, căn bản không nhìn ra là cái gì, giống như là tùy ý vẽ một thứ gì đó.


Chuyện này cũng quá khó tin đi, Lập tức mập mạp quay xung quanh Tề Thiên, nói chuyện cùng hắn, gọi hắn...

Nhưng bất kể mập mạp làm gì, Tề Thiên cũng không có chút phản ứng, hoàn toàn giống như là một tượng đá điêu khắc.

- Oái! Phiếu cơm lão đại! Chẳng lẽ ngươi hạ độc hắn, trúng độc rồi sao? Cuối cùng Mập mạp nhìn về phía Nhậm Kiệt, nói với vẻ mặt sùng bái, kinh ngạc, khiếp sợ.

Nhậm Kiệt cười nói: - Cái gì hạ độc, cho hắn xem một chút thứ không nông cạn, để hắn yên tĩnh một chút. Tốt lắm, hiện tại mọi người đều có thể yên tĩnh rồi. Chuẩn bị một chút đi, đấu giá lập tức sắp bắt đầu, bên kia rất náo nhiệt, sẽ không còn để cho ngươi nhức đầu nữa!

Mập mạp vừa nghe nói hưng phấn gật đầu, nhưng sau đó còn là vô cùng không hiểu, lại đi vòng quanh bên cạnh Tề Thiên một hồi lâu, nhưng làm thế nào cũng không nhìn ra là nguyên cớ gì, lúc này mới rời đi.

Đợi một lát sau, nàng cố ý ra nhìn xem một chút, phát hiện Tề Thiên vẫn còn đứng ở nơi đó giống như một tượng điêu khắc.

Ban đêm nàng lại ra xem một lần, vẫn y như thế.

Lúc này mập mạp càng thêm tò mò, càng thêm khiếp sợ: “Rốt cuộc không biết phiếu cơm lão đại làm gì vậy? Trên tờ giấy kia chỉ là vài nét bút viết đơn giản như vậy, lại làm được ư?”

- Ầm... Ha ha... Ta hiểu rồi... hiểu được rồi... Ngày thứ hai, ngay lúc mập mạp cùng Nhậm Kiệt chuẩn bị xuất phát đi Phòng đấu giá Ngọc Tinh, đột nhiên, Tề Thiên một mực đứng ở nơi đó đột nhiên thân thể bạo phát lực lượng khí thế, lập tức tờ giấy trên tay hắn vỡ nát.

Cả người khí thế, lực lượng toàn bộ đều có tăng lên, ngay cả trước đó hắn nói cảnh giới không thể nào tăng lên đều có biến chuyển.

- Cảnh giới phân thân của ta không ngờ lại tăng lên, quá mạnh mẽ! Tiểu tử hư hỏng! Có còn nữa hay không, mau mau...

- Toàn bộ đều viết ra cho ta, nhanh lên một chút...

- Ha ha... Cảnh giới của ta tăng lên, nếu như ta có thể luôn tăng lên như vậy, sau này khi ta sáp nhập vào bản thể sẽ càng mạnh hơn!

Lúc này, Tề Thiên lập tức vọt tới gần Nhậm Kiệt, trực tiếp đi theo Nhậm Kiệt cùng đi vào linh thú tọa giá.

- Choáng váng rồi! Mập mạp vừa nhìn thấy Tề Thiên, lập tức cảm thấy nhức đầu. Tuy nhiên lúc này đúng là rất tò mò, bởi vì giờ khắc này khí thế trên người Tề Thiên đích xác mạnh hơn rất nhiều so với trước.

Nàng vừa rồi còn đi xem qua, Tề Thiên vẫn đứng ở nơi đó, chuyện này là thế nào vậy?

“Không thể nào! Đúng là phiếu cơm lão đại viết vài nét bút không giống chữ viết như vậy, làm sao có thể?” Mập mạp kinh ngạc, khiếp sợ, kỳ quái nhìn về phía Nhậm Kiệt, cũng nhìn về phía Tề Thiên, nàng thật là mơ hồ.

- Đã sớm chuẩn bị cho ngươi rồi! ở đây có mấy chữ ngươi từ từ xem đi! Tuy nhiên ngươi đừng đứng ở trong sân nữa, nếu không để cho người khác thấy được còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì. Bằng không sau này khi không có chuyện gì làm, ngươi cứ ở trong linh thú tọa giá tìm hiểu những chữ này đi! Ngay lúc đó mặc dù Nhậm Kiệt chỉ là mở ra đoạn phim thời gian không lâu lắm, nhưng trong nháy mắt đó cũng nắm bắt được tới mấy chục chữ, Chỉ có điều mỗi lần vẽ ra đều cảm giác rất cực khổ, nhưng vì để cho Tề Thiên yên tĩnh không gây sự nữa, Nhậm Kiệt lại phải mô phỏng vẽ ra một số.

Những chữ này hiện tại hắn cũng xem không hiểu, nếu Tề Thiên có thể xem hiểu, cứ để hắn xem đi xem lại: một việc làm có nhiều tác dụng tốt như vậy, cớ sao không làm chứ!?.

- Tốt lắm, tốt lắm! Tề Thiên liên tục gật đầu, giành lấy tờ giấy trong tay Nhậm Kiệt, rồi lập tức ngồi ở đó, lại lần nữa rơi vào trạng thái như trước. Tuy nhiên lúc này, thật ra hắn tốt hơn một chút so với lúc ban đầu, rõ ràng có cảm ứng một chút với bên ngoài.

- Lợi hại! Mập mạp thấy bệnh nói nhiều, phiền toái, luôn không yên tĩnh, luôn chọc gây phiền toái của tên Tề Thiên này, lại cứ như vậy bị Nhậm Kiệt làm cho ngừng nghỉ, mà chỉ là do mấy tờ giấy, mấy chữ viết... mập mạp trừ kinh ngạc, khiếp sợ chính là bội phục. Mập mạp giơ ngón tay cái lên, phát ra tiếng tán thưởng từ nội tâm.

Nhậm Kiệt cười nhún vai một cái, hắn cũng là trong lúc vô tình nghĩ tới biện pháp này, kết quả đúng là có tác dụng, như vậy mọi người đều có thể tốt một chút, nếu không đúng là hành hạ người ta!