Tà Thiếu Dược Vương

Chương 147: Tồn tại bị trấn áp vô số năm trong bia đá?

- Ngươi là ai, sao lại bị nhốt?

- Ngươi là ai?

Nhậm Kiệt lại hỏi lần nữa, kết quả ngừng một lát, đối phương không trả lời câu hỏi của hắn, lại đi hỏi ngược lại hắn.

- Ta hỏi ngươi trước, tự nhiên phải ngươi trả lời trước.

- Trả lời xong, tới phiên ngươi. Rất đơn giản, cũng rất trực tiếp rõ ràng, hắn quăng về hai chữ trả lời, coi như đáp lại Nhậm Kiệt.

- Được, được. Nhậm Kiệt cười nói: - Ta tên Nhậm Kiệt, đây là chỗ nào.

- Ở ngoài thiên địa. Lần này nhanh chóng trả lời câu hỏi của Nhậm Kiệt.

Quả nhiên, trong lòng Nhậm Kiệt khẽ động, người này dường như không muốn nói nhiều về câu hỏi vừa nãy, có thể bị nhốt trong này dĩ nhiên không phải người bình thường, ước chừng thật không muốn nói tới chuyện đó. Trên thực tế, dù hắn thật nói ra hắn là ai, Nhậm Kiệt cũng chưa chắc biết được. Tựa như hắn nói ở ngoài thiên địa, Nhậm Kiệt cũng không biết là chỗ nào.

- Nếu chúng ta có thể gặp nhau ở nơi ngoài thiên địa, coi như có duyên, nói chuyện mấy câu được chứ. Nhậm Kiệt nói rồi, vỗ mập mạp ở bên cạnh, trực tiếp ngồi xuống đằng trước tấm bia đá bóng loáng như gương này.

- Vô cùng được. Lần này trên tấm bia đá hiện ra ba chữ nhanh hơn lần trước.

Không phải được, không phải đồng ý, cũng không phải rất được, mà lại là vô cùng được, xem ra hắn cũng rất muốn nói chuyện. Nhưng mà ngẫm lại, không nói đâu xa, tuy rằng không biết tồn tại bên trong bia đá nói năm tháng vô tận là bao lâu, nhưng ít ra trong gia tộc mình có ghi chép lại cũng đã hơn 1000 năm, cách 10 năm mới có người đến một lần, mỗi lần hỏi một câu liền rời đi. Loại cảm giác này, đủ làm người ta tan vỡ, nổi điên, phát cuồng.

- Ngươi biết tại sao lại hỏi ngươi có phục hay không, nếu ngươi nói phục rồi thì sẽ thế nào.

- Không phục!!

- Không phải bảo ngươi nói phục hay không, là hỏi ngươi sẽ như thế nào.

- Không phục!!

- Sặc! Ngươi đúng là quá cứng ngắc, không phải dụ dỗ ngươi nói chữ phục kia, thôi đi, đổi đề tài khác. Nhậm Kiệt phát hiện, chỉ cần dính đến vấn đề có phục hay không, trên bia đá sẽ xuất hiện hai chữ, không phục.

Nhậm Kiệt bất đắc dĩ đành hỏi vấn đề khác, tiếp tục trò chuyện, sau đó mập mạp thấy mới lạ thú vị, cũng bắt đầu hỏi theo, có điều vấn đề hắn hỏi cũng khá là... kỳ quái.

- Ngươi phạm vào lỗi bao lớn, bao nặng, ngươi là tiên hả, còn bao lâu nữa ngươi chết, có chỗ tốt gì cho chúng ta, ngươi còn có nguyện vọng gì không...

Kết quả mập mạp liền nhanh chóng hỏi đến vui vẻ, cũng như người vừa mới học được nói chuyện, dù là những lời mà Nhậm Kiệt xem ra nhàm chán chết được, nhưng mập mạp lại bừng bừng hứng thú. Còn ở mặt bên kia cũng không phiền chán, ngược lại bọn họ nói chuyện còn vui vẻ hơn cả Nhậm Kiệt.

Ban đầu Nhậm Kiệt hỏi vài câu, trong lúc mập mạp nói chuyện thì chú ý tình hình xung quanh. Nơi này hoàn toàn không giống một cái thế giới, xung quanh bị tầng tầng tia sáng đặc thù bao phủ, chỉ có một mảnh xung quanh bia đá giống một cái quảng trường khổng lồ.


Ở trước tấm bia đá cao ngất tận mây, không cảm ứng được thứ gì khác, Nhậm Kiệt cũng sử dụng thần thức dò xét bia đá, lại phát hiện thần thức hiện tại đã đạt đến Âm Dương Cảnh âm hồn tầng thứ hai mà lại không dò xét được chút tin tức nào.

Kỳ quái, quá kỳ quái, từ tin tức có được ban đầu, Nhậm Kiệt hiểu lúc ra ngoài chỉ cần cầm theo ngọc giản đi ra là có thể ra ngoài được.

Nhưng bây giờ hắn lại tò mò, không muốn ra ngoài nhanh như thế.

Nhưng mặc kệ Nhậm Kiệt dò xét thế nào, cũng không có một chút hiệu quả. Kỳ quái, căn cứ gia tộc ghi lại đại cơ duyên mà suy đoán, nếu trên bia đá xuất hiện chữ phục, vậy có thể ngạo thị thiên hạ, thiên hạ này tuyệt đối không phải thiên hạ thế tục, còn có vô địch.

Nhậm Kiệt càng thêm tò mò, hắn cũng không muốn phải 10 năm vào một lần để hỏi lại nữa, bởi vì nhìn tình huống của Nhậm Thiên Hành cha của hắn, sau này hắn cũng không cách nào vào nữa, chỉ có chờ ngọc giản này chủ động xuất hiện cửa mới vào được.

10 năm quá lâu, hơn nữa đến cảnh giới như Nhậm Thiên Hành còn chưa làm rõ, không được, nhất định phải cố gắng thử một chút. Nhậm Thiên Hành cũng không được, mình phải làm sao, có lẽ... một biện pháp, cũng chỉ có một biện pháp này. Mình có bài tẩy lớn nhất mà người khác không có, Nhậm Kiệt nhìn mập mạp trò chuyện vui vẻ với bia đá, không kinh động hắn, thần thức vừa động đã đi vào trong thức hải, trực tiếp mở ra đoạn phim.

Vì cứu lão Đan Vương cũng là vì cứu mình, hao tốn linh ngọc hơn 1000 vạn tiền ngọc, đương nhiên phần sau là Minh Ngọc sơn trang bỏ vốn mình thu lợi, vừa lúc đột phá Chân Khí Cảnh thu được linh ngọc trong nhẫn trữ vật của gia chủ, kết quả vì thúc đẩy Cửu Tự Sát Ấn mà lại tiêu hao sạch. Hiện tại đúng là tiêu xài cực lớn, nếu không phải trong nhẫn trữ vật của sát thủ kia còn lưu lại 100 khối linh ngọc thượng phẩm, lúc này Nhậm Kiệt cũng chỉ có nói mấy câu với bia đá bóng loáng như gương này rồi rời đi, chờ 10 năm sau mới tính tiếp.

Điều này nói rõ ràng, vẫn phải ra sức kiếm tiền mới được. Tuy rằng linh ngọc xếp tận trên cao, nhưng nếu có lưu thông, giá trị mua bán, Nhậm Kiệt vẫn quen gọi là tiền.

Má nó, muốn xem là chuyện gì, cái thứ gì, lấy được là có thể ngạo thị thiên hạ, vô địch thiên hạ, xảy ra chút vấn đề liền diệt tộc, diệt quốc, diệt thế nghiêm trọng như thế.

Oành! Nhậm Kiệt lại thúc đẩy đoạn phim, lại lần nữa đi vào không gian Thánh nhân luận đạo độc đáo. Lần trước có tiến bộ rõ ràng, lần này cảm giác tới gần một chút, nhưng dường như chỉ là cảm giác, vẫn chỉ thấy được chứ không làm được gì.

Nhưng mà tốc độ tiêu hao linh ngọc kinh người lại càng thêm khủng bố, má nó, Nhậm Kiệt không dám sơ xuất, thần thức nháy mắt vươn ra dò xét bia đá bóng loáng như gương này.

Lần trước phát hiện lão Đan Vương luyện công xảy ra vấn đề, có nguy hiểm muốn nổ tung như đạn hạt nhân, sau đó một đường thế như chẻ tre đi vào chỗ chỗ lão Đan Vương tu luyện, sau đó kiểm tra thân thể hắn dưới tình huống mà bản thân lão Đan Vương cùng mười mấy cường giả siêu cấp khác cũng không phát hiện được.

Cảnh giới, lực lượng cùng cảm giác dưới cảnh giới Thánh nhân luận đạo của Nhậm Kiệt hiện giờ được tăng lên rất nhiều, nhưng kiểm tra tấm bia đá bóng loáng như gương này lại có cảm giác không thấm vào được, hoàn toàn không có bất cứ khe hở nào. Không thể nào.

Nhậm Kiệt từng thử, đừng nói là loại bia đá này, cho dù là tiến hành phân tích vật chất cực nhỏ, dưới cảnh giới Thánh nhân luận đạo độc đáo cũng có thể không ngừng phân tích ra các loại kết quả.

Dù là tùy tiện lan tỏa lên bầu trời, cũng có thể vô hạn mở rộng tin tức thu về. Thậm chí Nhậm Kiệt từng nghĩ, nếu như ở trong hoàn cảnh đặc thù có đủ linh ngọc, có thể nào nhìn ra kết cấu cực nhỏ như phân tử, nguyên tử hay không.

Có thể nào cảm nhận được thiên địa này ở nơi nào, có còn trong vũ trụ Địa Cầu mà mình học tập nhận thức hay không.

Dĩ nhiên, đó cũng chỉ là suy nghĩ lúc rảnh rỗi, hiện tại hắn không có tư cách không có vốn liếng tiêu xài, lãng phí như vậy. Nhưng bây giờ hắn không tin, hôm nay đối mặt với một tấm bia đá lại thành thế này. "Đậu! Bổn gia chủ không tin!" Nhậm Kiệt bất chấp mọi giá, bất chấp tiêu hao linh ngọc thượng phẩm, không ngừng tăng tốc thần thức tiến hành tìm kiếm.

Rất khó khăn, rất khó khăn, nhưng thần thức của Nhậm Kiệt không ngừng tìm kiếm, dưới ảnh hưởng của môi trường Thánh nhân luận đạo độc đáo, cuối cùng Nhậm Kiệt tiêu hao quá nửa linh ngọc thượng phẩm, cảm giác được một tia thay đổi, sau đó thần thức thẩm thấu vào một chút.

Nhậm Kiệt liền hít một hơi lạnh, cảm giác này như một người nguyên thủy giật mình nhìn thấy được phi thuyền trên không trung do khoa học kỹ thuật hiện đại tạo thành. Đi tới thế giới này, Nhậm Kiệt dựa vào cảnh giới của bản thân tăng lên, tự nhận khống chế các loại lực lượng trận pháp, phù văn đã là tương đối khá. Nhưng lúc này hắn mới phát hiện, đó là vì tầm mắt hạn chế của mình, lúc này hắn như người nguyên thủy ở Địa Cầu thời đại bảy tám ngàn năm trước, đột nhiên thấy được đô thị phồn hoa, thấy được máy bay trên trời, khắp nơi là đèn sáng, ô tô.


Trận pháp cấu tạo phức tạp đến trình độ khủng bố, bố cục cùng lực lượng cấu thành chặt chẽ đến mức khiến người ta nổi điên, mỗi một cỗ lực lượng đều kết hợp hoàn mỹ.

Lực lượng lại có thể dung hợp với phương pháp luyện khí, phù văn lại có thể sử dụng như thế, trận pháp lại có thể làm được đến trình độ này, lực lượng còn có thể như thế...

Nhậm Kiệt quả thực mở rộng tầm mắt, nhưng sau đó hắn rùng mình, bởi vì hắn ý thức được hiện tại không còn thừa nhiều linh ngọc thượng phẩm, mình phải nghĩ cách kiếm được thứ gì đó, dò xét cỗ lực lượng kia. Ngay lúc này, mập mạp đang không ngừng nói chuyện với cái tên không chịu nói chuyện trong bia đá.

Lúc này Nhậm Kiệt mơ hồ cảm giác được một cái trận pháp nhỏ ở vòng ngoài, một cỗ lực lượng cực yếu đang nhanh chóng tiêu tán, yếu đi rất nhỏ

Nhưng đó cũng khoảng cách gần nhất, Nhậm Kiệt cảm nhận được trận pháp khủng bố kết hợp các loại lực lượng áp chế cỗ lực lượng này, căn bản không có cách, cũng không có năng lực dò xét vùng trung tâm, chỉ phát hiện ra một tia biến hóa yếu ớt ở vòng ngoài.

Thần thức của Nhậm Kiệt toàn lực tìm hiểu, cũng may lực lượng vòng ngoài gần như tiêu tán, hơn nữa cũng thuộc vùng trận pháp, trong trận pháp bao hàm trận pháp nhỏ cũng lực lượng trận áp khác gần như tiêu tan. Tuy nhiên cỗ lực lượng này cũng rất cứng đầu, dù là không địch nổi nhưng vẫn bướng bỉnh cố gắng.

"Thì ra là vậy, ồ, đang trong luyện hóa, cỗ lực lượng nhỏ bị chấn nhiếp đang trong quá trình luyện hóa, có điều kẻ bị trấn áp cũng đủ ngang bướng. Một phần yếu như thế, bị trận pháp, phù văn cùng lực lượng luyện hóa dung hợp áp chế, luyện hóa xong vẫn chưa tiêu tán hoàn toàn, tuy rằng đó chỉ là một phần ngàn tỷ của cả đại trận." Nhậm Kiệt thầm nghĩ, từ từ cảm giác linh ngọc thượng phẩm đã tiêu hao hết.

Oành... Cuối cùng hao hết linh ngọc thượng phẩm, Nhậm Kiệt lại bắn ra khỏi đoạn phim.

"A!" Nhậm Kiệt bị ném ra, nắm chặt tay muốn gào to, má nó, linh ngọc, có thêm một chút thì tốt rồi. Sở dĩ hắn kích động như thế, là bởi vì ngoài khám phá ra lực lượng đặc thù yếu ớt áp chế vòng ngoài, hắn phát hiện đại cảnh giới của mình lại tăng lên, tuy nhiên lần này chỉ là tăng lên Âm Dương Cảnh âm hồn tầng thứ hai đỉnh phong, suýt nữa đột phá đến tầng thứ ba.

Má nó, linh ngọc hơn 1000 vạn tiền ngọc, thậm chí tăng lên một tầng đại cảnh giới cũng không được, nhìn tốc độ tiêu hao này, ngay cả bản thân Nhậm Kiệt cũng cảm thấy biến thái cực điểm.

Chỉ là... cuối cùng cũng được, tuy rằng không đột phá đại cảnh giới, cũng may cuối cùng biết mặt ngoài bia đá bóng loáng như gương này có một trận pháp rất yếu.

- Thái Cực Cảnh mới sống 500 tuổi, ngươi nói ngươi sống vô số năm tháng khó mà tính được, thật là không thể nào. Chẳng lẽ ngươi là tiên nhân trong truyền thuyết. Đúng rồi, tiên nhân có thể bất tử bất diệt không, ngươi là tiên nhân hả. Lúc này mập mạp có rất nhiếu tò mò, rất nhiều câu hỏi, lúc này đang nói chuyện vui vẻ.

- Không phải, tiên nhân là bã.

- Sặc! Ngươi không phải tiên nhân còn nói tiên nhân là bã, lớn lối như vậy.

- Được rồi, ngừng lại đã, các người khoan nói chuyện. Nhậm Kiệt cắt lời mập mạp, nhìn vào trong bia đá to lớn bóng loáng như gương. - Chúng ta không nói những thứ hư vô mờ mịt, nói chuyện thực tế chút, nếu như ta có thể thả ngươi đi ra, ngươi sẽ thế nào.

- Đi ra, ngươi cho rằng ngươi là ai. Trên tấm bia đá to lớn, bóng loáng như gướng nhanh chóng xuất hiện mấy chữ, sau đó lại xuất hiện một hàng chữ. - Ngươi, suốt đời suốt kiếp cũng không được.

Rất đơn giản, không nhiều chữ, nhưng hoàn toàn không tín nhiệm Nhậm Kiệt làm được.

Suốt đời suốt kiếp, vậy chúng ta thử xem.

Oành!

Nhậm Kiệt mới tra xét hiểu được tình hình trận pháp ở một góc bia đá bóng loáng như gương này, lúc này thần thức vừa động nháy mắt đã xông vào, khéo léo kích hoạt trận pháp cực nhỏ trong góc. Dưới tình huống không đụng tới lực lượng trấn áp, nháy mắt mở ra trận pháp kia, cỗ lực lượng bị trấn áp bỗng chốc xông ra, lực lượng đặc thù ầm ầm tràn ra không gian này.

- Tới đây... Bên dưới bia đá cũng đột nhiên xuất hiện một nam nhân cao to, hình thế cao lớn còn hơn cả Thiết Tháp, lông tóc rậm rạp, ánh mắt tràn đầy ngạo nghễ thiên hạ, không phục mọi thứ, trong khoảng khắc hắn đi ra liền ngây người tại chỗ.

Đi ra rồi, mình đã đi ra, không, không phải mình đi ra, là một tia lực lượng phân thân đi ra.

Tuy rằng rất yếu ớt, nhưng loại cảm giác này quá tốt, giống như phạm nhân bị nhốt trong ngục giam vô số năm, đến một ngày bỗng nhiên khống chế người máy, mượn ánh mắt, lỗ tai, thậm chí cảm quan của nó để cảm nhận mọi thứ bên ngoài.

Tuy rằng không phải bản thân thật sự đi ra, nhưng cũng có cảm giác thu được tự do.

Quan trọng nhất là, ngay sau đó nam nhân này ý thức được một chuyện khủng bố, kinh người, làm hắn cực kỳ kinh hãi, chấn động. Tên tiểu tử này, tiểu tử yếu ớt đến đáng thương này vừa mới nói... hắn nói có thể thả mình ra, liền thật sự làm được. Cái này... hắn làm sao thật sự làm được. Trong nháy mắt nam nhân này suy nghĩ rất nhiều, nhưng phản ứng tiếp theo là cách không ngưng tụ lực lượng, trực tiếp cách không hút lấy Nhậm Kiệt cùng mập mạp.