Tà Thiếu Dược Vương

Chương 129: Ta là thiên tài, ngươi chính là phế vật, hừ!

- Lạnh quá, lạnh quá . . .
Ngoài Minh Ngọc sơn trang bởi vì chiến đấu mà bị hủy diệt rất nhiều, nhưng bên trong có không ít địa phương, đi theo lão Đan Vương Ngọc Trường Không vào bên trong, Nhậm Kiệt vừa mới rời khỏi đại điện lập tức như người bình thường mới vừa tiến vào nơi băng tuyết ngập trời.

Ngọc Vô Song cũng đi theo, kinh ngạc nhìn Nhậm Kiệt.

- Không lạnh a, a, không phải mới vừa rồi ngươi bị thương, hay là trúng độc?

- Lạnh, rất lạnh . . .

Mập mạp ở một bên vô cùng rõ ràng, gật đầu nói.

- Chẳng lẽ mới vừa rồi ngươi không có cảm nhận được vô số ánh mắt lạnh như băng ở phía sau, quả thực muốn đóng băng người ta a.

Ngọc Vô Song len lén, nhưng ngay sau đó bị chọc cười, bất quá vừa nghĩ tới lão tổ tông còn ở bên cạnh, vội vàng đưa tay che cái miệng nhỏ nhắn len lén cười.

- Không bị người ta ghen ghét là tài trí bình thường, năm đó phụ thân ngươi chính là thừa nhận ánh mắt ghen tỵ của cả Minh Ngọc Hoàng Triều mà lớn lên, mặc dù lúc ấy ta đang tu luyện chưa từng gặp mặt hắn, nhưng vẫn là biết rất nhiều chuyện của hắn, dám cười Bát Đại Vương Giả đều là hạng người sợ chết nhát gan, cũng chỉ có phụ thân ngươi. Khi đó so sánh với hắn, chút ít ánh mắt nhìn ngươi chăm chú thì không coi vào đâu.

Ngọc Trường Không cười nhạt một cái rồi nói, bất quá trong lòng hắn còn có một câu chưa nói, nếu như tuyên truyền toàn bộ việc làm của Nhậm Kiệt ở Luyện Thể Cảnh ra ngoài, sợ rằng so với lão tử Nhậm Thiên Hành của hắn lúc trước cười Bát Đại Vương Giả là hạng người nhát gan sợ chết, sẽ càng làm thiên hạ khiếp sợ.

- Cười Bát Đại Vương Giả, có chuyện như vậy sao?

Nhậm Kiệt thật không biết chuyện này, thậm chí Bát Đại Vương Giả gì đó hắn cũng không rõ ràng, bất quá khi Đan Vương Ngọc Trường Không nói đến Bát Đại Vương Giả, hắn lập tức nhớ lại lão nhân mặt cười luôn tự cho mình là Bổn vương, lại đồng thời nghĩ tới Đan Vương, Cửu Đầu Long Vương, tựa hồ không có chuyện trùng hợp như vậy a, hẳn là có quan hệ rất lớn cùng bọn họ.

- Bát Đại Vương Giả chính là lấy Minh Ngọc Hoàng Triều làm hạch tâm, tồn tại cường đại nhất trong thế tục bao trùm ở chung quanh tam đại quốc gia cùng mười mấy nước nhỏ, nói trắng ra là người tiếp cận Thái Cực Cảnh nhất. Phải biết rằng, một khi có thể đạt tới Thái Cực Cảnh, chính là người tu luyện cao cao tại thượng chân chính, có thể một mình khai tông lập phái, vượt xa hoàng quyền thế tục, tồn tại cường đại cao cao tại thượng. Bởi vì đạt tới Thái Cực Cảnh, tuổi thọ cơ bản nhất cũng có thể đạt tới 500, đây đã không phải người bình thường có thể đạt tới.

Vừa nói chuyện, bọn họ đã đi tới bên trong một phòng khách nhỏ không bị tổn hại trong mật thất, Ngọc Trường Không cùng Nhậm Kiệt ngồi xuống cùng nhau, không có một chút tư thế như mới vừa rồi đánh chết Cửu Đầu Long Vương, đi từ phía trên không trung xuống nói chuyện cùng mọi người, giống như bạn vong niên, lão bằng hữu của Nhậm Kiệt.

- Thật ra thì Bát Đại Vương Giả tạo thành ở trăm năm gần đây, trước kia cũng có thời đại Cửu Đại Vương Giả, Thập Đại Vương Giả, trên căn bản là chỉ những người đạt tới Âm Dương Cảnh đỉnh phong, vượt qua người bình thường rất nhiều, vô cùng có hy vọng đánh sâu vào Thái Cực Cảnh. Trên thực tế người có hi vọng đánh sâu vào Thái Cực Cảnh trong thiên hạ khẳng định cũng có, nhưng có thể được gọi là Vương giả, cũng là tồn tại có một không hai ở lĩnh vực nào đó, vượt xa Âm Dương Cảnh đỉnh phong bình thường. Giống như là Cửu Đầu Long Vương kia, dưới tay hắn có nhiều vị đại yêu hóa hình, thực lực cá nhân vượt qua gấp mấy lần đại yêu hóa hình bình thường, từng đánh chết siêu cấp cường giả tu vi Thái Cực Cảnh dương hồn tầng thứ tám, hắn chính là Vương của yêu thú trong Bát Đại Vương Giả.

- Ý của Đan Vương chính là . . .

Nhậm Kiệt cười nhìn Ngọc Trường Không.

- Ừm!

Ngọc Trường Không mỉm cười, khẽ gật đầu nói:

- Cho nên năm đó ta cũng bị cha ngươi cười nhạo, bởi vì một bước cuối cùng âm dương dung hợp và đánh sâu vào Thái Cực Cảnh sau khi âm dương dung hợp của Âm Dương Cảnh, cũng là vấn đề sống hay chết. Mà một khi âm dương dung hợp phải đạt tới Thái Cực Cảnh trong vòng một năm, nếu không . . . Hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Nói xong lời cuối cùng, Ngọc Trường Không cũng không có e ngại, chỉ là có chút lo lắng không bỏ xuống được, ánh mắt tựa hồ có thể nhìn xuyên mật thất dưới đất này, bao phủ cả Minh Ngọc sơn trang. Hắn không lo lắng cho mình, chẳng qua là lo lắng cho Minh Ngọc sơn trang, bởi vì hắn biết rõ tình huống của mình, hiện tại mặc dù cường thế, nhưng bởi vì lúc trước đột phá bị hao tổn, còn muốn đánh sâu vào Minh Ngọc sơn trang rất không có khả năng, hơn nữa chỉ có thời gian một năm, nói cách khác một năm hắn chỉ có một con đường chết.

Lúc trước Nhậm Kiệt nhìn trong thư tịch cũng không có miêu tả quá nhiều về Thái Cực Cảnh, hắln cũng là bây giờ mới biết. Đồng thời trong lòng hắn vừa động, lập tức hiểu được tại sao Ngọc Trường Không xuất hiện ở tình huống đặc biệt này, Ngọc Trường Không hiển nhiên là muốn vật lộn đọ sức một phen, lúc ấy hắn hẳn là nghĩ nhất cổ tác khí ( một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm), dung hợp âm dương, sau đó đánh sâu vào Thái Cực Cảnh, kết quả ở giữa có vấn đề, thành ra bộ dáng lúc Nhậm Kiệt đến đã nhìn thấy.

- Không có gì hẳn phải chết không thể nghi ngờ, sự do người làm, tựa như lúc trước nha, đúng rồi, mới vừa rồi ngươi nói Bát Đại Vương Giả, Vương của yêu thú là Cửu Đầu Long Vương, hẳn là còn có Đan Vương là ngài, vậy còn dư lại lục đại Vương giả là?


Nhậm Kiệt thật đúng là không rõ ràng lắm, giờ phút này hắn đột nhiên hiểu thêm ý nghĩa việc làm mới vừa rồi của Ngọc Trường Không. Trong lòng hắn đã tự biết bản thân sống không lâu, cho nên hắn không muốn làm cho Nhậm Kiệt trở thành địch nhân của Minh Ngọc sơn trang, càng không muốn làm cho Nhậm gia trở thành địch nhân của Minh Ngọc sơn trang, hơn nữa còn chứa nhiều suy nghĩ, mới có hành động kia.

Bất quá Nhậm Kiệt cũng không nói nhiều, sau đó chuyển hướng đề tài.

Có thể vượt qua ư, nghe được Nhậm Kiệt nói luôn luôn có biện pháp, bản thân Ngọc Trường Không cũng lộ ra một nụ cười khổ, bởi vì bị thương căn bản bất đồng cùng lúc trước. Lúc trước mặc dù nguy hiểm, nhưng căn nguyên không có bị đả thương, bị thương căn nguyên chính hắn cũng có thể cảm nhận được tánh mạng đang tiêu tán, mặc dù giờ phút này lực lượng của chính mình đạt tới cường độ chưa từng có, trong đầu hắn hiện tại chính là nghĩ làm như thế nào để cho Minh Ngọc sơn trang sau khi hắn mất đi có thể tiếp tục bảo toàn.

- Nga, ngươi không biết?

Nếu như người bình thường không biết thì Ngọc Trường Không không ngoài ý, bởi vì đây vốn cũng không phải là chuyện tình tất cả mọi người có thể biết, không tới tầng thứ cùng cảnh giới hoặc là độ cao nhất định sẽ không thể nào biết đến, nhưng Nhậm Kiệt bất đồng, hắn chính là gia chủ Nhậm gia.

Nhậm Kiệt buông tay lắc đầu nói:

- Ta mặc dù là gia chủ Nhậm gia, bất quá vẫn chưa hoàn toàn tiếp quản chuyện tình của gia tộc, trước mắt còn đang đi học ở Ngọc Hoàng Học Viện, có một số việc còn chưa tiếp xúc.

Nếu như giờ phút này Ngọc Nhân Long ở nơi này, nhất định sẽ tức giận hô to, ngươi là một tên bù nhìn, ngươi cũng muốn biết, nhưng ngươi chỉ là một phế vật hoàn khố, cho nên ngươi mới có thể không biết.

Nhưng lão Đan Vương Ngọc Trường Không không biết những thứ này, thậm chí đối với việc Nhậm Kiệt tiếp nhận gia chủ Nhậm gia, hắn cũng là biết từ chỗ của Ngọc Thành.

Ngọc Trường Không khẽ gật đầu nói:

- Người bình thường tự nhiên không thể nào biết, cho dù Chân Khí Cảnh cùng Thần Thông Cảnh cũng rất khó có cơ hội, nhưng đối với thế gia tầng chót của Minh Ngọc Hoàng Triều mà nói, đây cũng không phải bí mật quá lớn, nhất là sau khi phụ thân ngươi đã cười nhạo Bát Đại Vương Giả.

Kháo, mặc dù lời của Ngọc Trường Không rất bình thản, nhưng Nhậm Kiệt không khỏi cười thầm trong lòng, hiển nhiên vị lão Đan Vương này vẫn là rất để ý những lời của cha mình năm đó, cũng không biết năm đó nói cái gì.

- Xếp hàng thứ nhất trong Bát Đại Vương Giả là Hải Vương Hải Vô Thường, người này thành danh đã hai trăm năm, rất nhiều người suy đoán hắn có khả năng sớm đã đạt đến đại nạn 300 tuổi, chẳng qua là không biết sử dụng bí pháp gì để kéo dài tánh mạng mà thôi. Xếp hạng thứ hai là trang chủ của Thiên Long kiếm trang ngang hàng với Minh Ngọc sơn trang chúng ta, Long Ngạo, người này ngạo khí vô cùng, một lòng muốn khai tông lập phái, biến Thiên Long kiếm trang thành Thiên Long Tông, dùng thời gian ba mươi năm khai sáng Thiên Long kiếm trang liền nổi danh cùng Minh Ngọc sơn trang. Ngọc phân biệt cũng không lớn, bởi vì Minh Ngọc sơn trang ta luyện chế đan dược tương đối lợi hại, cộng thêm nội tình tương đối hùng hậu, cho nên có người liệt Minh Ngọc sơn trang vào top3, sau đó chính là Vương của yêu thú Cửu Đầu Long Vương tới Minh Ngọc sơn trang của ta gây chuyện lúc trước. Người này thật ra là bản thể của Cửu Đầu Trùng, nhưng có long huyết thượng cổ mỏng manh, lại có được mấy lần kỳ ngộ, dùng hơn một nghìn năm tu luyện tới tình trạng hiện tại, năm đó hắn từng bị ta đánh cho bị thương nặng. Trừ mấy người bên trên, còn dư lại chính là Đại Tế Ti của Liên minh bộ lạc Tuyết Nguyên, được xưng là Vương của Tuyết Vực Già Đồ Nhĩ. Còn có Vương của sát thủ một thân một mình tung hoành thiên hạ, người này hành tung quỷ bí, không ai biết tên cùng bộ dáng của hắn, bất quá hắn làm việc cũng là có quy củ của mình, chẳng qua là mục tiêu bị hắn để mắt tới chưa từng có người còn sống. Còn có Cầm Vương, người này cũng là quái nhân, tên họ cũng không có người nào biết được, lấy đàn mà sống, yêu đàn như mạng, không ngừng phiêu bạt.

Sau khi giới thiệu xong bảy người, Ngọc Trường Không đột nhiên dừng lại nhìn về phía Nhậm Kiệt, trên thực tế hắn cũng vô cùng tò mò về Nhậm Kiệt, người trẻ tuổi này mang cho hắn quá nhiều ngoài ý muốn, quá nhiều vui mừng.
- Có liên quan tới ta?

Vừa thấy Ngọc Trường Không đột nhiên dừng lại nhìn mình, Nhậm Kiệt lập tức đoán được chuyện gì xảy ra.

- Xem ra ngươi thật không biết!

Ngọc Trường Không cười nhạt một cái nói.

- Âm Dương Cảnh nhìn như là một cảnh giới, thật ra thì cũng là đường ranh giới khổng lồ giữa người phàm của thế tục cùng người tu chân chân chính, Âm Dương Cảnh phân ra âm hồn, dương hồn, tính cả Đại viên mãn cơ hồ là hai đại cảnh giới, hơn nữa sau khi đạt tới âm dương hợp nhất cuối cùng muốn đánh sâu vào Thái Cực Cảnh càng là khảo nghiệm sinh tử. Dĩ nhiên, người bình thường muốn đạt tới tầng này đã khó như lên trời, sinh thời sau khi đạt tới muốn đạt tới đỉnh phong đều cơ hồ là không thể nào, chớ đừng nói chi là mưu toan đánh sâu vào Thái Cực Cảnh. Cho dù ở bên trong một chút tông môn cường đại lánh đời, Âm Dương Cảnh cũng là một khảo nghiệm lớn, có thể đạt tới Âm Dương Cảnh hậu kỳ cũng là lực lượng trung kiên, người có thể trở thành Vương giả cơ hồ đều có năng lực đặc biệt, không phải Âm Dương Cảnh bình thường có thể sánh bằng. Bát Đại Vương Giả cũng kéo dài rất lâu, vốn là có người cho rằng phụ thân ngươi lúc quật khởi sẽ biến thành Cửu Đại Vương Giả, nhưng kết quả phụ thân ngươi cũng không có dừng lại ở Âm Dương Cảnh dương hồn tầng thứ chín, dung hợp âm dương, trực tiếp hoàn thành dung hợp âm dương, cười nhạo tất cả mọi người. Ngược lại Lục thúc Nhậm Thiên Túng của ngươi năm đó đã đánh chết một vị Vương giả khác, trở thành người cuối cùng trong Bát Đại Vương Giả hiện giờ, Tu La Vương.

- Tu . . . La . . . Vương . . . Không phải . . .

Lúc trước Nhậm Kiệt thuận miệng hỏi, nghe Ngọc Trường Không giới thiệu những người này cũng nghe được say sưa, hoàn toàn không nghĩ tới còn có chuyện về Lục thúc, mới vừa rồi hắn thấy Ngọc Trường Không nhìn chính mình, còn tưởng rằng là vị lão nhân lánh đời kia của Nhậm gia.

Lục thúc dĩ nhiên là một trong Bát Đại Vương Giả, đây cũng quá . . . Bất khả tư nghị.


Nhưng ngay sau đó trong đầu hắn lại nghĩ tới lão nhân mặt cười, bởi vì chỉ dựa vào cảm giác trực quan, hắn cảm giác lão nhân mặt cười mạnh hơn so sánh với Lục thúc nhiều lắm, Lục thúc hẳn là ngưng tụ âm hồn ở Âm Dương Cảnh mà thôi, tại sao có thể là một trong Bát Đại Vương Giả.

Nhìn uy thế lúc trước của Ngọc Trường Không là có thể nhìn ra, Bát Đại Vương Giả này cùng cường giả siêu cấp Âm Dương Cảnh bình thường xê xích nhiều lắm.

- Bởi vì trong vài năm nay ta đều bế quan, cho nên cũng không có tiếp xúc với Lục thúc của ngươi, bất quá nghe nói vị Tu La Vương này một khi bộc phát là rất kinh khủng, cho nên mới có người nói Tu La tắm máu tàn sát thương sinh, tình huống cụ thể e rằng ngươi chỉ có đi về hỏi Lục thúc của ngươi.

Ngọc Trường Không thấy Nhậm Kiệt kinh ngạc, cũng không ngoài ý, bởi vì người biết chuyện tình Tu La Vương cũng không nhiều.

- Tu La tắm máu tàn sát thương sinh, Chiến Long nổi giận phá thương khung.

Nhậm Kiệt không khỏi nhớ tới những lời này, lúc trước biết đến còn không có cảm giác, bởi vì đây là lần trước lúc gõ vang trống trận mọi người cùng nhau uống rượu say, trong lúc vô tình nghe được có người lầm bầm, về sau Nhậm Kiệt cũng uống nhiều, cũng không có quá để ý. Thật không nghĩ lục thúc dĩ nhiên là Tu La Vương, Chiến Long kia nhất định chính là Chiến Thiên Long, nhưng nhìn bộ dáng Chiến Thiên Long cũng không giống lợi hại như vậy.

Nhưng nghe ý tứ của lời này, tựa hồ cũng rất trâu bò a.

Bất quá hiện tại hắn cũng đột nhiên hiểu được, tại sao lục thúc ở Nhậm gia không ra khỏi rừng rậm nguyên thủy, nhưng vô luận là Phương Thiên Ân, Hoàng đế cùng những trưởng lão trong gia tộc vì cái gì kiêng kỵ hắn như vậy, thì ra là như vậy.

Thực lực của Lục thúc thật cường đại a, dựa lưng vào cây lớn hưởng bóng mát, chính mình phải mau chóng làm cho cây đại thụ này khôi phục lần nữa, đến lúc đó chính mình tiếp tục làm hoàn khố, gia chủ phế vật trong mắt người khác, trước khi thực lực đủ cường đại, vĩnh viễn không để cho người ta chân chính biết sâu cạn, lá bài tẩy của mình.

Lúc Nhậm Kiệt tính toán tiếp tục hàn huyên cùng lão Đan Vương Ngọc Trường Không, Ngọc Thành mang theo sáu vị Thái thượng trưởng lão cùng Ngọc Nhân Long đi đến, nguyên nhân là vì đánh lui yêu thú nên hưng phấn, nhưng mơ hồ trên mặt của mỗi người đều nhiều hơn một tia trầm trọng, tựa hồ mới vừa xảy ra chuyện gì.

- Bái kiến lão tổ, lão tổ, mới vừa rồi Ngọc Ngưng Thái thượng trưởng lão sau khi chiến đấu . . . Mới phát hiện đèn đã cạn dầu, cuối cùng chạy về trong nhà gặp con cháu một lần, hiện giờ đã . . . Đi rồi.

Âm Dương Cảnh Thái thượng trưởng lão là lực lượng trụ cột của Minh Ngọc sơn trang, lần này cả sơn trang thiệt hại nghiêm trọng, Thần Thông Cảnh cùng đệ tử bên dưới chết thảm trọng. Vì cứu Ngọc Trường Không, chín vị Thái thượng trưởng lão chết đi ba vị, tổn thất này quá nặng, quá nặng.

Ngay cả Ngọc Trường Không nghe được, vẻ mặt cũng là cứng đờ, nếu như hắn có thể đột phá đến Thái Cực Cảnh, tuổi thọ tăng trưởng đến năm trăm năm, vậy hắn có đầy đủ thời gian để cho Minh Ngọc sơn trang trở nên càng cường đại hơn, một ít hy sinh cũng coi như đáng giá. Nhưng hiện tại, hết thảy tất cả đổi lấy chẳng qua là một năm tuổi thọ của hắn, tư vị trong lòng hắn dĩ nhiên là khó chịu.

- Hảo hảo đối xử tử tế với hậu nhân của bọn họ, sau này tập trung bồi dưỡng, trong ba vị Thái thượng trưởng lão chết đi còn sáu vị các ngươi nữa cũng chọn ra một vị hậu bối truyền nhân, ta sẽ tự mình truyền thụ một chút cách luyện chế đan dược cho bọn hắn, để Minh Ngọc sơn trang ta hương khói tràn đầy. Về phần Cửu Đầu Long Vương kia . . .

Thanh âm Ngọc Trường Không run lên, mặc dù vẫn phong khinh vân đạm, nhưng lãnh đạm hơn rất nhiều, nói:

- Thù ngày hôm nay đến tập kích Minh Ngọc sơn trang ta, tất trả gấp mười lần, Cửu Long Đàm kia nhất định phải tiêu diệt.

- Tạ ơn Đan Vương!

Vừa nghe lời này của lão Đan Vương Ngọc Trường Không, những Thái thượng trưởng lão kia nhất thời ngây ngốc, lão Đan Vương tự mình đào tạo, đích thân luyện chế đan dược, còn cao đến đâu a.

Không nói những thứ khác, sau này trong hậu bối tuyệt đối sẽ có một người quật khởi, Minh Ngọc sơn trang thật ra thì phi thường to lớn, các mạch đông đảo, các Thái thượng trưởng lão cũng hy vọng người trong nhất mạch của chính mình có thể có người kiệt xuất nổi lên.

- Nhân Long, còn chưa lên nhận lỗi với Nhậm gia chủ.

Đừng thấy Ngọc Trường Không nói chuyện tỉ mỉ, bình thản lạnh nhạt cùng Nhậm Kiệt, nhưng lúc xử lý sự tình khác, mặc dù chuyện lớn cũng chỉ là một câu nói, hai câu nói, phong phạm Đan Vương hiển lộ không thể nghi ngờ, lúc này xoay chuyển ánh mắt nhìn về phía Ngọc Nhân Long.

Vốn Ngọc Nhân Long thấy Nhậm Kiệt cùng lão Đan Vương ngồi ngang hàng, chuyện trò vui vẻ cũng đã tức giận trong lòng không phục, lúc này đột nhiên nghe được lão Đan Vương nói vậy, hắn nhất thời sửng sốt.

Cái gì, bảo mình nhận lỗi với hắn, nói xin lỗi, hắn xứng sao.

- Lão tổ tông . . . Vốn là ngài nói gì Nhân Long cũng nên làm theo, cho dù bảo ta hiện tại không biết tự lượng sức mình đi giết Cửu Đầu Long Vương, biết rõ hẳn phải chết Nhân Long tuyệt đối sẽ không chút do dự mà đi làm, nhưng . . .

Vẻ mặt Ngọc Nhân Long thay đổi mấy lần, nghĩ tới chuyện lúc trước, nhìn lại Nhậm Kiệt hiện giờ hắn vẫn là không nhịn được, cất bước đi ra mạnh mẽ ngẩng đầu nhìn Nhậm Kiệt, không cam lòng nói:

- Nhưng nếu bảo ta nói xin lỗi, tuyệt đối không thể nào, ta cũng không có làm gì sai, huống chi hắn chẳng qua là tên bù nhìn, ở Ngọc Hoàng Học Viện tranh giành tình nhân cùng người ta bị người ta đánh gần chết, làm xằng làm bậy ở Ngọc Kinh Thành mọi người đều biết. Ở bên trong Nhậm gia xung đột cùng trưởng lão, lập tức bị trưởng lão của Nhậm gia tổ chức đại hội trưởng lão của gia tộc, đến lúc đó hắn cũng không còn là gia chủ Nhậm gia nữa, người như hắn không có bất kỳ chỗ nào đáng giá để ta bồi lễ nói xin lỗi. Nếu như không phải thực lực của hắn quá yếu, kém đến mức ta cũng lười để ý tới hắn, sợ người khác nói ta khi dễ hắn, ta đã sớm tự thân động thủ thu thập hắn. Lão tổ tông, nếu như nói hắn chuyện gì, Minh Ngọc sơn trang ta thiếu hắn cái gì, hôm nay ta coi như đưa cái mạng này cho hắn xem như trả lại tất cả cũng được, nhưng bảo ta chịu nhận lỗi trước tên phế vật, cặn bả này là tuyệt đối không thể nào.

Ngọc Nhân Long vô cùng thông minh, tự nhiên nhìn ra một chút đầu mối, giờ phút này hắn đã tàn nhẫn quyết tâm, hạ quyết định, cho nên dứt khoát nói hết.

Sau khi nói xong, nhìn về phía Nhậm Kiệt lần nữa.

- Nói, nếu như là ngươi cứu lão tổ tông, Minh Ngọc sơn trang ta thiếu ngươi, ngươi muốn mạng của ta chỉ cần ngươi há mồm, Ngọc Nhân Long ta hiện tại sẽ tự sát tại chỗ, Minh Ngọc sơn trang ta chưa bao giờ thiếu người ta cái gì. Nhưng muốn để ta chịu nhận lỗi, cúi mình với ngươi, ngươi đánh lầm chủ ý rồi, ngươi còn chưa đủ tư cách kia, lúc nào ngươi có thể đánh bại ta thì lại đến nói những lời này, bất quá chỉ bằng ngươi, hừ, cho ngươi một vạn năm cũng là một phế vật.