Tà Thiếu Dược Vương

Chương 12: Hạ độc Phương Kỳ

- Tên béo đáng chết nhà ngươi, ngươi có rồi còn giành của ta.

- Trên đó không có ghi tên... ai cắn được là của người đó, a.... tay của ta...

- Ha ha! Đó là ngươi nói, bây giờ là của ta, không phải cả ngày ngươi cứ nói phải có phẩm vị, phải biết hưởng thụ cuộc sống, ăn ít là được, chờ lát nữa sẽ có đại tiệc cho ngươi ăn.

- Lúc đói bụng thì ai còn nghĩ nhiều như thế, ăn no nê xong mới đi nói phẩm vị, ngon, đã lâu chưa ăn ngon như vậy.

....................

Mấy người hầu xung quanh nhìn đến trợn mắt há mồm, vừa nãy gia chủ cùng Cao Nhân đi ra la đói, bọn họ vốn muốn chuẩn bị một bữa tiệc lớn, kết quả bị mắng một chập mới hiểu được là chuyện gì, dọn ra một ít điểm tâm có sẵn, thậm chí là những thứ có trong phòng bếp đem hết lên.

Sau đó bọn họ liền thấy cảnh tưởng kinh người, gia chủ cùng mập mạp này như dân chạy nạn mới trốn ra, càn quét như bão, ngươi giành ta giật, đồ ăn trước mắt theo bọn họ thấy đủ cho 6-7 người lại bị càn quét sạch.

Mập mạp dựa vào ghế, vỗ bụng: - Thoải mái quá, đúng là đói bụng mới ăn thật ngon.

- Không vấn đề, có thể thỏa mãn nguyện vọng của ngươi, về sau ba ngày cho ngươi một bữa. Nhậm Kiệt tu luyện Ngọc Hoàng Quyết Luyện Thể Thiên tiêu hao càng lớn, nếu không phải trong cơ thể có dược lực tích tụ từ trước kia, chỉ sợ hắn đã không chống đỡ được đến giờ.

- Ậy.... Thật ra lúc nào ta ăn cũng ngon miệng như thế. Cao Nhân vừa nghe liền trở mặt nhanh hơn ai hết, nhưng tiếp theo hắn liền như nhớ ra, nhìn Nhậm Kiệt: - Phiếu cơm lão đại, ta là vì luyện chế thuốc mà ngươi đột nhiên thay đổi mới tốn ba ngày hai đêm, ngươi đang làm gì, sao mà cũng chưa ăn uống?

Cao Nhân một khi tập trung vào luyện dược liền quên hết mọi thứ mới trở nên như thế, nhưng hắn không hiểu được có chuyện gì làm cho Nhậm đại gia chủ trước kia chưa chịu chút khổ nào cũng bị đói thành như vậy.

- Thân là gia chủ Nhậm gia 5 đại thế gia Ngọc Kinh Thành, bổn gia chủ tự nhiên phải cố gắng làm gương tốt, quên ăn quên ngủ mà tu luyện. Nhậm Kiệt nghiêm túc nói.

Cố gắng, còn quên ăn quên ngủ?Cao Nhân vừa nghe thiếu chút nữa cười phun ra, nếu người khác nói lời này còn được, Nhậm Kiệt nói, căn bản là nói đùa.

- Muốn cười thì cười đi, nhìn mặt ngươi sắp rút gân rồi. Đúng rồi, luyện thuốc thế nào? Nhìn thấy bộ dạng nghẹn cười của Cao Nhân, Nhậm Kiệt cũng cảm thấy buồn cười. Có những lúc không nhất thiết nói khoác thì đừng nói, mà hắn không cần nghĩ cũng biết, dù là hắn nói vậy, cũng sẽ không ai tin hắn nói, hoàn toàn chỉ coi hắn đang nói đùa, nếu đã vậy thì cần gì phải nói khoác chứ.

Tuy nhiên Nhậm Kiệt cũng không muốn dây dưa trên chuyện này, thấy bộ dạng muốn cười lại cố nhịn của mập mạp, hắn chuyển đề tại sang thuốc.

- Ha... A... Ha... Không, không... Cao Nhân khoát tay, ra sức lắc đầu, nhưng không thể che giấu được tiếng cười, thẳng đến khi Nhậm Kiệt hỏi tới chuyện thuốc, hắn mới miễn cưỡng khống chế được.

- Ta ra tay tự nhiên không thành vấn đề, chẳng những luyện chế thành Bách Huyễn Độc này, bởi Bách Huyễn Độc này đột phá 100 loại biến hóa khó lường, hiện tại ta đã vững vàng tiến vào hàng ngũ Diệu Dược sư đỉnh cấp, về sau sẽ luyện chế được các loại dược phẩm đỉnh cấp. Vừa nhắc tới, mập mạp Cao Nhân lập tức trở nên vô cùng hưng phấn, kích động, bởi vì hắn không chỉ luyện chế ra thuốc này, trình độ luyện dược của bản thân cũng tăng lên rất nhiều.

Diệu Dược sư đỉnh cấp đấy, nếu như Cao Nhân bày ra thân phận này, sẽ trở thành ngôi sao ở cả Ngọc Hoàng Học Viện. Bởi vì một khi hắn trở thành Linh Đan sư, thậm chí địa vị còn cao hơn cả Thần Thông Cảnh bình thường, dù chỉ là Diệu Dược sư đỉnh cấp cũng sẽ được các đại gia tộc coi trọng, đừng nói gì tuổi như hắn còn đang trong học viện.

Chỉ là Cao Nhân chưa bao giờ để người khác biết thân phận Diệu Dược sư của hắn, bình thường ở trong mắt người khác, hắn chỉ là du côn lăn lộn theo Nhậm Kiệt từ sòng bạc đi ra, là một thành viên trong nhóm nịnh bợ được Nhậm Kiệt ưa thích mà thôi.


Những năm trước, Ngọc Hoàng Học Viện có một học viên năm thứ ba đạt tới Diệu Dược sư đỉnh cấp trước khi tốt nghiệp, nghe nói trực tiếp bị một tông phái luyện đan dẫn đi, làm cho mọi người Ngọc Hoàng Học Viện uy phong một trận, mà tuổi thật của người kia có thể còn lớn hơn Cao Nhân rất nhiều.

- Bách Huyễn, tên này cũng không tệ, được, chuẩn bị một chút chúng ta liền ra tay. Nếu là người khác, thậm chí là có con cháu trẻ tuổi trong gia tộc đạt tới Diệu Dược sư đỉnh cấp, vậy cũng là chuyện lớn. Nhưng Nhậm Kiệt trải qua quá nhiều chuyện thần kỳ, hiện giờ cảnh giới, tầm mắt cũng rất cao, sẽ không quá để ý. Còn mặc dù Cao Nhân có chút kích động, nhưng cũng không coi Diệu Dược sư đỉnh cấp là gì, bởi vì hắn có thể sớm đạt đến Diệu Dược sư đỉnh cấp trước nửa năm, hoàn toàn là vì Nhậm Kiệt, mà hắn trước nay cũng chưa coi Diệu Dược sư đỉnh cấp ra gì.

Phản ứng của hai người này như thế, để cho người khác biết thì nhất định sẽ tức đến dậm chân. Dù cho gia chủ các đại thế gia, đối mặt với người trẻ tuổi như thế mà đột phá Diệu Dược sư đỉnh cấp cũng không thể bỏ qua như vậy.

- Còn chuẩn bị cái gì chứ, đã sớm không vừa mắt Phương Kỳ kia, hiện giờ chúng ta đi ngay. Mập mạp vừa nghe lập tức nhảy dựng lên, hết sức tích cực, nóng lòng muốn chuẩn bị ra tay.

- Đừng có vội. Nhậm Kiệt nhìn ra bên ngoài, ba ngày trước lúc về là trời tối đen, lúc này cũng sắp tối nữa. - Chưa có nghe qua đêm đen giết người hay sao, chờ trời tối rồi nói.

Không thể nào, Cao Nhân ngày càng phát hiện, mấy ngày trước sau khi Nhậm Kiệt bị đánh một chập, cả người liền trở nên khác với trước kia.

Trước kia quả thật là si mê đối Phương Kỳ, đương nhiên, Nhậm Kiệt trước kia cực si mê với bất cứ mỹ nữ nào, ngay cả nói bậy một câu cũng không cho mình nói, hiện tại hoàn toàn không nhìn, giống như càng chán ghét nữ nhân kia hơn cả mình.

Còn nữa, chuyện phối dược đến nay vẫn còn làm Cao Nhân hết sức khó hiểu, một bộ dược phẩm có thể hỗ trợ mình đột phá đến Diệu Dược sư đỉnh cấp, giá trị không kém hơn Linh Đan trung phẩm bình thường.

Hơn nữa một câu đêm đen giết người, càng làm cho Cao Nhân vô cùng kinh ngạc, làm hhư hắn giết người cũng là chuyên nghiệp?

Sắc trời cũng tối dần, đang nhá nhem, cho nên không chờ mập mạp Cao Nhân kinh ngạc bao lâu, sắc trồi đã tối lại.

Không cho mập mạp có cơ hội hỏi, Nhậm Kiệt đã gọi hắn chạy đến chỗ Phương Kỳ đang ở.

Mặc dù Ngọc Hoàng Học Viện là học viện hoàn khố, nhưng không phải mọi người đều tự tại tùy tiệnnhư Nhậm Kiệt, lúc này đi qua mấy chỗ vẫn thấy có người đang cố gắng tu luyện, học tập, cũng có vừa dùng cơm xong đi dạo quanh học viện. Những con cháu trực hệ 5 đại thế gia như Nhậm Kiệt, Phương Kỳ, vẫn có giới hạn tự do rất cao ở Ngọc Hoàng Học Viện.

Chỉ là ở trong mắt người khác, Phương Kỳ cùng những con cháu 5 đại thế gia có như thế nào cũng là bình thường, chương trình học viện bình thường đều tham dự, thậm chí phần lớn sau đó còn có kế hoạch huấn luyện đặc biệt. Còn Nhậm Kiệt ở trong mắt mọi người thì triệt để là hoàn khố, loại hoàn khố thuần túy rác rưởi này nếu không phải tốt số cực điểm, dù là con cháu trực hệ 5 đại thế gia cũng sẽ rất thảm. Nhưng cố tình hắn lại là gia chủ Nhậm gia, dù cho theo mọi người thấy hắn chỉ là gia chủ trên danh nghĩa, nhưng có rất nhiều chuyện không thể không cố kỵ.

Giữa học viên còn được, đưa lên tầng học viện, vậy thật là không ai chịu chọc tới hắn, cho nên Nhậm Kiệt cũng trở thành người tự do nhất Ngọc Hoàng Học Viện từ trước đến nay, đến học viện lâu như vậy hắn quả thật không có thật nghiêm túc dự học mấy lần.

Nhậm Kiệt phát hiện thậm chí mình còn không biết bên trong học viện còn những chỗ nào khác, trừ một số chỗ có mỹ nữ, xem ra có thời gian phải đi tàng thư Ngọc Hoàng Học Viện xem thử, may mà trí nhớ ban đầu về nơi ở của Phương Kỳ vẫn còn rõ ràng.

Hai người nhanh chóng đi đến bờ hồ cạnh chỗ ở của Phương Kỳ, trời đã đen, hai người từ xa xa nhìn chỗ ở của Phương Kỳ.

- Thức ăn, nước uống là phương thức trực tiếp nhất, tiếp xúc thân thể thì kém hơn, nhưng mà nhất định phải xác định kỹ, bằng không lan tới những người khác thì rắc rối. Nếu trên người không đủ vật cứu mạng, đủ để lấy mạng người rất nhanh. Tuy rằng ta đã pha chế thuốc giải, nhưng mà như thế không chỉ chúng ta bại lộ, còn mất hết công sức. Đáng tiếc không đủ thời gian, bằng không nghiên cứu Bách Huyễn Độc này đến trạng thái không màu không mùi thì tốt rồi.

- Nào cần tốn công như thế, trực tiếp bôi lên mũi kim, ngấm vào máu còn không được. Nhậm Kiệt cũng nhìn chỗ ở của Phương Kỳ, đứng nhìn từ xa, người khác không nhìn ra những gốc cây này có gì kỳ quái, Nhậm Kiệt lại phát hiện được vấn đề.


Cao Nhân vừa nghe liền lắc đầu: - Phiếu cơm lão đại ngươi nói thì dễ, đừng nói chỗ cô ta có thị vệ, chỉ riêng một mình Phương Kỳ đã có thể tùy tiện nhẹ nhàng đánh ngã hai người chúng ta, chưa chờ tới gần đã bị người ta đánh thành đầu heo rồi.

- Không có chuyện gì đi đến gần cô ta làm chi, thếnày, ngươi qua bên kia ném cây đuốc vào phòng cô ta, sau đó ta nghĩ cách ép cô ta tiến vào đằng sau rừng cây, như vậy có thể làm cho cô ta tự chủ động đạp vào bẫy. Nhậm Kiệt chỉ vào phòng Phương Kỳ, bảo mập mạp mau phóng hỏa.

Phóng hỏa, buộc cô ta đi vào rừng cây thì có ích gì?

Chỉ là Nhậm Kiệt không chờ Cao Nhân hỏi, bản thân đã nhanh chóng nương theo bóng đêm, nhanh chóng tiến vào rừng cây đằng sau chỗ ở của Phương Kỳ.

Phiếu cơm lão đại của mình sao mà ngày càng cổ quái, luôn làm những chuyện mà người ta không hiểu nổi, rõ ràng là nói tới đây hạ độc, làm sao mà thành phóng hỏa vậy chứ. Thôi, trước tiên cứ phối hợp xem, không được thì tự mình nghĩ cách.

- Tử, tử, sinh... Lúc này Nhậm Kiệt đã đi đến rừng cây đằng sau chỗ ở Phương Kỳ, vừa nãy từ xa hắn đã phát hiện rừng cây này có vấn đề, bởi vì nó hoàn toàn là một trận pháp chưa phát động, một khi có chuyện gì thì có thể lập tức thay đổi vài chỗ, vận hành trận pháp chỗ này.

Cho nên có thể nhìn ra được tính cách của Phương Kỳ, tâm tư kỹ lưỡng, cẩn thận từng chút, ngay cả ở trong học viện cùng chừa lại chuẩn bị, cũng nói rõ nàng căn bả không tín nhiệm người khác.

Giống như Cao Nhân nhìn phối hợp các dược vật, Nhậm Kiệt chỉ liếc mắt cũng liền nhìn thấu biến hóa của trận pháp này, ít nhất vây khốn tồn tại dưới Chân Khí Cảnh tầng sáu cũng không thành vấn đề. Dù cho gặp phải tồn tại Chân Khí Cảnh tầng tám, tầng chín cũng có thể ngăn cản một hồi. Còn Nhậm Kiệt chỉ suy nghĩ một chút, liền nhìn ra được một Sinh Môn duy nhất trong này, tiếp theo dùng một cây kim sắt thường thấy nhất, nhúng vào Bách Huyễn Độc của mập mạp luyện chế sẵn, sau đó cắm xuống đất.

Nơi này là chỗ phải đi qua, hơn nữa nhìn trận pháp này, cô ta khẳng định phải đạp qua chỗ này đi ra, tuy nhiên vì lý do bảo đảm, Nhậm Kiệt vẫn gắn thêm vài cây kim độc.

- Không tốt, cháy, cháy, mau cứu hỏa... Ngay vào lúc này, bên chỗ ở của Phương Kỳ đã bắt đầu nổi lửa.

Nhìn bên này bốc cháy, Nhậm Kiệt tăng tốc rời khỏi rừng cây, nhanh chóng đến gần cửa chính chỗ ở của Phương Kỳ, thần thức vừa động liền từ xa xa thấy được Phương Kỳ bước ra từ bên trong.

- Có chuyện gì, tại sao lại cháy? Phương Kỳ vừa đi ra, nhíu chặt chân mày, bởi vì hỏa hoạn này quá khó hiểu.

- Hừ hừ... tại sao lại cháy? Ngay vào lúc này, tiếng hừ lạnh vang lên trong đầu Phương Kỳ: - Chưa có nghe qua đêm đen giết người, gió lớn phóng hỏa hay sao, hôm nay chính là tới giết Phương đại tiểu thư ngươi, tới đây giết người phóng hỏa, chuẩn bị chịu chết đi...

- Oong... Phương Kỳ liền cảm giác đầu óc oong một cái, thần thức thật mạnh, ít nhất là Chân Khí Cảnh tầng tám trở lên, lại là đến giết mình.

Mà lúc này đã phóng hỏa, căn bản không phải là nói đùa, bởi vì dám tới đốt phòng của nàng đã nói rõ ràng.

Lúc này Phương Kỳ đã không kịp suy nghĩ gì khác, thị vệ theo cạnh nàng ở trong học viện cũng chỉ coi như thị vệ giữ cửa bình thường, mà đối mặt với Chân Khí Cảnh thì nàng không có sức chống trả, chỉ trong nháy mắt nàng đã thả người nhảy lên, phóng qua tường, người nhắm thẳng vào rừng cây phía sau.

- Rầm... Rầm... Ngay đằng sau rừng cây, hoàn toàn không cần nhìn, người vừa vào rừng cây liền đồng thời vung tay lên, trực tiếp đánh bay hai cây gỗ bay ra.

Ngay khi Phương Kỳ đánh bay hai cây gỗ, rừng cây vốn nhìn như bình thường lập tức xuất hiện biến hóa. Cảnh vật bên trong trở nên không rõ ràng, biến thành mờ ảo, còn Phương Kỳ đã nhanh chóng ẩn vào bên trong.

- Muốn trốn, chuyện gì thế này, đây là thứ gì, chỉ dựa vào một cái trận pháp cùi bắp này đã muốn ngăn cản ta... Nhìn Phương Kỳ bị dọa đến chật vật chạy trốn, nhớ lại nàng hãm hại mình, còn làm ra những chuyện âm hiểm độc ác, lúc này Nhậm Kiệt cũng suýt không nhịn được cười phun ra.

Tuy nhiên diễn trò phải làm nguyên bộ, tuy rằng trận pháp đã được thúc đẩy, nhưng cảnh giới của nhưng Nhậm Kiệt bày ra đó, hắn rất dễ dàng nhìn thấu trận pháp này, cộng thêm thần thức hùng mạnh vẫn đưa tiếng nói truyền vào đầu Phương Kỳ.

Bị người phóng hỏa, Chân Khí Cảnh tầng tám trở lên tới đuổi giết, lại còn hiểu được trận pháp, mau, trốn mau...

Đây là ý nghĩ duy nhất trong đầu Phương Kỳ lúc này, mượn trận pháp dây dưa một lúc, đồng thời lấy ra tín vật liên hệ gia tộc, liên hệ cao thủ trong gia tộc mau chạy đến...

- A! Đột nhiên, Phương Kỳ dựa theo bố trí trận pháp này nhanh chóng tiến vào Sinh Môn chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên cảm giác bàn chân đau đớn, thân mình chợt khựng lại. Đầu choáng váng, sao lại như thế, bị tính kế rồi, bị gài rồi, bản thân mình lại bị... bị người... độc... độc... độc gì mạnh như vậy....

Phương Kỳ vốn còn muốn vận chuyển khí kình trong người ngăn cản một chút, nhưng tiếp theo nàng phát hiện ý thức của mình bắt đầu mơ hồ, lập tức ý thức được chuyện không đúng. Lập tức bóp nát linh liên lạc khẩn cấp với gia tộc, run rẩy lấy ra một viên Bảo Mệnh Linh Đan nhét vào miệng.

- Bùm! Tiếp theo thân thể lảo đảo mấy cái,cuối cùng không chống nổi mà ngã xuống.