Tà Thiếu Dược Vương

Chương 113: Càng đuổi càng xa

Chuyện Nhậm Kiệt bị ám sát vốn là một bí mật, nhưng khi ba đại trưởng lão Nhậm gia mang thi thể sát thủ cùng mật ước của 5 đại gia tộc đi vào hoàng cung, sau đó gia chủ 3 đại gia tộc kia lập tức được vời vào cung... ở giới thượng tầng của Ngọc Kinh Thành cũng bắt đầu từ từ truyền ra chuyện này.
Tuy nhiên tương đối mà nói chuyện này người biết còn không nhiều lắm, chỉ là người có lòng lại đều biết hết.

- Ngài nhất định phải nói thật với ta, chuyện Nhậm Kiệt này thật sự không phải là ngài làm chứ? Lúc này ở trong một chỗ thiền điện Hoàng đế dành riêng cho sủng phi Quách Dĩnh, tạm thời để cho phụ thân Quách Tông Hữu ngụ lại, sau khi đóng kín cửa sổ đồng thời cho người canh chừng ở bên ngoài, sủng phi Quách Dĩnh vội vàng hỏi thăm Quách Tông Hữu.

Quách Tông Hữu tim đập thình thích, mừng như điên, kích động, bởi vì hắn đã đoán được đã xảy ra chuyện gì.

- Cái gì chuyện Nhậm Kiệt này... À... Có phải tên Nhậm Kiệt kia đã xảy ra chuyện gì hay không? Đáng kiếp! Hạng người như hắn sớm nên chết cho rồi. Vi phụ cực khổ sáng lập Thánh Dược Đường cơ hồ bị phá hủy, ta thật ra sớm muốn hắn chết đi! Tuy nhiên con cũng thấy đấy, nếu ta sớm có thể giết chết hắn, cần gì phải trốn tới chỗ này! Thời khắc này Quách Tông Hữu lộ ra một mặt gian xảo, tức giận nói: - Cũng không biết bệ hạ suy nghĩ thế nào nữa, cứ để mặc cho tên Nhậm Kiệt này tùy ý làm càn! Đúng rồi! Xem sắc mặt con như vậy, có phải đã xảy ra chuyện gì hay không? Con hỏi ta như vậy, chẳng lẽ tên Nhậm Kiệt kia thật đã xảy ra chuyện rồi chăng?

- Nhậm Kiệt bị ám sát bị thương nặng nguy ở sớm tối, hiện tại nghe nói hắn đi Minh Ngọc Đan Vương nơi đó cầu cứu rồi! Hiện tại vì chuyện này mà làm lớn chuyện, Nhậm gia dường như muốn làm chuyện gì đó, Hoàng đế nghe xong cũng rất tức giận, nhưng dường như bọn hắn mang theo thứ gì đến đây, Hoàng thượng cũng không khỏi không hạ lệnh triệu tập các gia chủ kia tới. Lúc đó vừa lúc bệ hạ ở chỗ này của ta, ta mơ hồ nghe được bệ hạ nói một câu cái gì ước định, không thể để cho Nhậm gia nhân cơ hội này thu lợi, nhất định phải báo cho 3 đại gia tộc kia cùng hợp lực, bất kể như thế nào cũng phải bắt được người ở phía sau! Quách Dĩnh cũng không tính lớn tuổi lắm, nhưng ở hậu cung còn có thể nhận được Hoàng đế sủng ái một chút, tự nhiên cũng không phải nữ nhân tầm thường. Lúc này thấy Quách Tông Hữu như vậy, nàng cũng không hoàn chỉnh tin tưởng Quách Tông Hữu, bởi vì nàng hiểu rất rõ phụ thân rất nuông chiều đệ đệ, cho dù đệ đệ nói muốn sao trên trời, nếu phụ thân có thể làm được cũng sẽ không chút do dự lấy xuống.

Đây... đây là chuyện gì xảy ra? Quách Tông Hữu vừa nghe cũng phải trợn tròn mắt, Nhậm Kiệt bị ám sát nhiều lắm là Nhậm gia phẫn nộ, vì sao Hoàng đế cùng 3 đại gia tộc kia phải liên hợp lại hỗ trợ bắt hung thủ?

Quách Tông Hữu vốn không biết quan hệ phức tạp giữa 5 đại gia tộc, có thể dựa vào nhau cùng chung kinh doanh Minh Ngọc Hoàng Triều ngàn năm nay, quan hệ giữa nhau rất phức tạp, người ngoài khó có thể tưởng tượng.

- Con nhìn ta như vậy làm gì? Thánh Dược Đường bị phá hủy đệ đệ bị thương nặng dĩ nhiên ta hận không thể giết chết tên Nhậm Kiệt kia, nhưng ta còn chưa kịp làm gì đâu! Hơn nữa đệ đệ con ngay cả lão tổ tông đều nói có thiên phú, có hắn, ta cũng có thể được theo về tông môn, thì làm sao ta lại làm loạn chứ! Phát hiện chuyện náo động lớn, Quách Tông Hữu càng chết sống không nói. Sát thủ đã chết, Tàn Hồn bên kia sẽ càng thêm không thể tiết lộ tính danh người thuê, chỉ cần mình kiên quyết không thừa nhận thì không có chuyện gì.

Thấy phụ thân nói kiên định như vậy, tuy rằng trong lòng Quách Dĩnh vẫn không tin, nhưng cũng không nói gì thêm. Dù sao cũng là cha mình, sở dĩ nàng muốn hỏi rõ là muốn giúp phụ thân một chút đường lui. Nhưng dù như thế, nàng vẫn ngồi lại thương lượng với Quách Tông Hữu, dù sao cũng không thể để Quách Tông Hữu ở lại trong thiền điện. Tuy rằng Hoàng thượng đặc biệt cho phép nhưng lúc này dù sao cũng không tốt.

Mà cùng thời gian này, Phương Viêm đang ở trong quân doanh lôi kéo lòng người, khi nghe được tin tức này liền cười to vài tiếng, sau đó đột nhiên lại phẫn nộ đập phá toàn bộ vật dụng bên trong căn phòng. Nhậm Kiệt chết hắn rất vui vẻ, nhưng không thể tự tay đánh chết báo thù rửa sạch nhục nhã trước đây làm cho hắn thống hận, khiến hắn phẫn nộ.

Bởi vì sỉ nhục đó, cừu hận quá sâu đó, sâu đến tận xương tủy, hắn gần đây điên cuồng tu luyện, không tiếc làm rất nhiều chuyện trái lương tâm thậm chí bắt đầu từ từ rời xa Phương gia, cũng là để rửa sạch mối nhục trước đây, kết quả hiện tại đột nhiên nghe Nhậm Kiệt bị ám sát, lại sắp chết rồi.

...

"Bốp..." Cao Bằng đang ngồi uống rượu một mình, lẳng lặng suy tư phương án cải cách... vừa nghe được phụ thân truyền đến tin tức này, chén rượu trong tay hắn bất giác rơi xuống vỡ vụn.

Đã chết rồi sao? Nguy trong sớm tối, sẽ chết sao?

Nhậm gia làm động tác lớn muốn vận dụng mật ước như vậy, xem ra là thật sự đã xảy ra chuyện lớn, bất kể hắn có chết hay không, không thể để cho Nhậm gia mượn mật ước làm việc.

- Người đâu! Lập tức triệu tập tất cả người phụ trách, nhanh! Cao Bằng lập tức bỏ hết mọi chuyện trong đầu, đột nhiên đứng bật dậy, bởi vì một khi vận dụng mật ước này hậu quả hắn rất rõ ràng. Nhậm Kiệt chết sống hắn không cần quan tâm, nhưng phải làm sao trong sóng gió lần này không để Cao gia bị hao tổn, ngược lại chiếm được ích lợi mới là trọng yếu nhất.

...


- Hừ! Xem ra người muốn hắn chết thật đúng là nhiều, lại có người giành trước ra tay! Phương Kỳ ngồi trong đại sảnh, trưởng lão trong gia tộc cũng toàn bộ đến đông đủ, bởi vì Phương Thiên Ân vừa biết tin tức liền tìm cơ hội bí mật truyền về trong nhà. Dù sao cũng là Nhậm gia muốn vận dụng mật ước ngàn năm giữa 5 đại gia tộc, không thể để bọn họ nhân cơ hội làm một số chuyện thì phiền toái rồi.

Phương Kỳ lầm bầm lầu bầu nói, tuy rằng thời điểm này nàng cũng rất muốn giết Nhậm Kiệt, nhưng nàng suy tính đi suy tính lại nhiều chuyện, bất quá lúc này nàng cảm thấy mình còn suy tính không đủ, cũng giống như chuyện hiện tại Nhậm gia sẽ vận dụng mật ước ngàn năm trước giữa 5 đại gia tộc, là nàng chưa từng nghĩ tới.

Tuy nhiên lần này Nhậm gia có điểm tự mình muốn chết: đang lúc bị bệ hạ hiểu lầm mà còn dám làm loại chuyện như vậy. Nếu như bọn họ thật sự dám mượn chuyện này khuếch trương thế lực lớn, đả kích các gia tộc kia tính cả hoàng gia, thì chỉ sợ thật sự sẽ chạm vào giới hạn của bệ hạ.

Theo lý thuyết gia chủ 5 đại gia tộc được triệu tập, bình thường chỉ có chờ gia chủ trở về mới có thể biết tin tức, hiện tại gia chủ vừa mới đi liền có cơ hội cho người truyền tin tức về, hiển nhiên là bệ hạ cố ý để như thế.

- Dựa theo ta vừa nói đi làm chuẩn bị, mặt khác làm tốt thanh lý nội bộ, vấn đề phòng ngự của gia tộc mình, đồng thời chuẩn bị mấy nhóm người âm thầm đợi lệnh, một khi Nhậm gia có động tác lớn thì chúng ta giúp bọn họ một chút! Trong phút chốc Phương Kỳ đã nhanh chóng hạ mấy chục mệnh lệnh, lúc này mới phất tay ra hiệu cho các trưởng lão và quản sự rời đi làm việc.

Tất cả trưởng lão cùng quản sự đáp một tiếng rồi lui xuống, chỉ có Phương Nhạc Tùng tam trưởng lão Phương gia ngồi ở đó, tim đập thình thịch, bởi vì vừa rồi ngay từ đầu Phương Kỳ bảo hắn ở lại nói có chuyện khác thông báo. Là chuyện gì đây?

- Tam trưởng lão! Tên Nhậm Kiệt kia sống hay chết ta không màng tới, tuy nhiên bây giờ nếu đã như vậy, chúng ta cũng không cần động thủ. Nhưng tóm lại vật trong tay hắn ta không muốn để cho bất kỳ kẻ nào nhìn thấy, không muốn để cho bất kỳ kẻ nào biết, ngài hiểu chưa? Bởi vì lúc đó có Phương Nhạc Tùng ở đây, cho nên chuyện này Phương Kỳ quyết định để cho Phương Nhạc Tùng phụ trách. Vì chuyện này luôn làm cho nàng ăn ngủ không yên, mỗi khi nghĩ tới cảnh tượng lúc đó đều làm cho nàng thức tỉnh nửa đêm rồi phẫn nộ.

- Dạ! Đại tiểu thư yên tâm, vật đó ta nhất định sẽ lấy về! Bởi vì Phương Kỳ có thân phận hành lệnh thay gia chủ, cộng thêm quan hệ của nàng và Lam Thiên, nên trưởng lão Phương gia cũng không dám chậm trễ chút nào, Phương Nhạc Tùng lại từng chứng kiến Phương Kỳ làm chuyện lãnh khốc tàn nhẫn, cho nên vội vàng đứng dậy đáp ứng một tiếng.

- Tên Nhậm Kiệt có thể mượn lực lượng của thị vệ bên cạnh, mà lực lượng của những thị vệ kia tuy rằng không mạnh, nhưng so ra cũng phiền toái, cũng phải phòng ngừa Nhậm gia phái tiếp tới những người khác... Phương Kỳ vừa nói, vừa suy nghĩ.

- Như vậy, ta sẽ phái năm Thần Thông Cảnh, cùng 20 tên thiết vệ tinh anh Chân Khí Cảnh bí mật đi theo, để bảo đảm vạn vô nhất thất. Nhớ kỹ, bây giờ công khai tranh đoạt cũng không sao, những người khác có thể giết toàn bộ, chỉ cần đừng giết tên Nhậm Kiệt kia là đượca! Vốn Phương Kỳ là muốn giết luôn cả Nhậm Kiệt, tuy nhiên hiện tại nếu chuyện đã náo động lớn như vậy, thì cũng đành phải biến đổi sách lược một chút.


- Dạ! Phương Nhạc Tùng vừa nghe nói không cho giết Nhậm Kiệt, trong lòng cũng buông lỏng. Nhậm Kiệt bị người khác giết không sao, hắn cũng không muốn cuối cùng trở thành vật hy sinh. Nếu như Nhậm Kiệt không ngốc, chuyện kia cũng sẽ không náo loạn quá lớn, đúng như Phương Kỳ nói: trực tiếp tranh đoạt cũng không sao, nhất là ở bên ngoài. Về phần thị vệ bên người Nhậm Kiệt và bản thân Nhậm Kiệt, thật ra Phương Nhạc Tùng cũng không có để ở trong mắt. Ở Ngọc Kinh Thành người có thể được hắn để ở trong mắt đúng là không nhiều lắm.

...
- Tốt lắm, tốt lắm! Xem ra tổ chức Tàn Hồn cũng không biết Cửu Tự Sát Ấn ở trên người tên sát thủ này, nếu không không có khả năng để mình thoải mái rời đi như vậy! Sau khi rời Ngọc Kinh Thành đi chừng nửa ngày, mập mạp luôn rất lo lắng, cho nên không ngừng thúc giục Đồng Cường bọn họ. Bởi vì tốc độ của linh thú tọa giá khẳng định không có vấn đề, cho nên chỉ lo là tốc độ của cận vệ đội. Lúc cận vệ đội xuất hành Đồng Cường đã dựa theo tiêu chuẩn thời điểm chiến tranh, toàn bộ đều dẫn theo hai con ngựa, chạy đi với tốc độ cao nhất.

Lúc này bọn họ đã xuyên qua một tòa thành, cách Ngọc Kinh Thành đã rất xa, mập mạp mới hơi yên tâm một chút, tựa lưng vào trên ghế rộng lớn trong linh thú tọa giá, quay đầu nhìn về phía Nhậm Kiệt, lại phát hiện Nhậm Kiệt vẫn đang ở đó nghiên cứu Cửu Tự Sát Ấn.

Ở trong linh thú tọa giá thì không cần lo lắng khí tức, sát khí của Cửu Tự Sát Ấn này lộ ra ngoài, cho nên Nhậm Kiệt vừa bước vào linh thú tọa giá liền bảo mập mạp lấy ra Cửu Tự Sát Ấn, hắn bắt đầu nghiên cứu.

Linh khí tuyệt phẩm này còn có ý nghĩa đặc thù, là pháp bảo thuộc về Cửu Sát chữ Nhân trong tổ chức sát thủ Tàn Hồn, mà chỉ có Sát thứ chín mạnh nhất mới có thể nắm giữ.

Tuy rằng từ một vài chỗ rất nhỏ có thể cảm nhận được Sát Ấn chữ Nhân này không tầm thường, cũng có thể phân biệt ra là Linh khí tuyệt phẩm, nhưng Nhậm Kiệt phát hiện mình vẫn không có biện pháp nhìn thấu Linh khí tuyệt phẩm này, khác với nhìn một loại Linh khí hạ phẩm: vừa có thể nhìn thấu tốt xấu, thậm chí kết cấu nội bộ, rèn luyện các thứ.


Nói trắng ra là, nếu như phân tích cẩn thận, thậm chí Nhậm Kiệt có thể từng bước một làm cho Linh khí hạ phẩm trở lại như cũ, ngay cả tài liệu sử dụng, hỏa hầu, thủ pháp người luyện chế sử dụng, phù văn ẩn chứa cùng với những lực lượng bên trong, trải qua chiến đấu gì... đều có thể nhìn thấu.

Nhưng Linh khí tuyệt phẩm này thì không được, nhưng càng như thế, Nhậm Kiệt càng cảm thấy huyền diệu và cao thâm trong đó.

Trên cái ấn không lớn này có chín chữ Sát vô cùng rõ ràng, toàn bộ đều màu đỏ, đỏ như máu, hơn nữa còn ở dưới trạng thái máu tươi đó, dường như có cảm giác lưu động. Chỉ là trên Cửu Tự Sát Ấn này thật ra có phong ấn, điểm này Nhậm Kiệt có thể nhìn thấu một chút, cho nên tạm thời cũng không dám thử khống chế, sử dụng.

- Phiếu cơm lão đại! Ngươi nhìn đủ chưa, ngươi định xử lý vật này như thế nào? Nhìn kiện Sát Ấn chữ Nhân này, luôn làm cho mập mạp có chút đứng ngồi không yên. Lúc này rốt cục mập mạp không nhịn được liền đi tới hỏi.

Nhậm Kiệt ngẩng đầu nhìn thoáng qua mập mạp, lúc này thân thể Nhậm Kiệt cũng đã thích ứng rất nhiều, khí sắc cũng khá hơn một chút.

- Chiến đấu ngươi không sợ, mạo hiểm ngươi không sợ, chế thuốc có nguy hiểm đến tính mạng ngươi cũng không sợ, bình thường cũng không phải loại người tinh tế đó, trước kia chuyện lớn mật cỡ nào ngươi cũng dám làm... Hiện tại sao ngươi lại luôn thận trọng với Sát Ấn chữ Nhân này như vậy? Trước kia ngươi còn nói người ngươi quen biết đã từng có, những thứ này ngươi còn biết cặn kẽ như vậy, người kia hẳn là người nhà của ngươi...

Thấy Nhậm Kiệt nhìn mình, nói ra điều này, đột nhiên mập mạp có một loại dự cảm xấu, chỉ là còn chưa hiểu đây rốt cuộc là Nhậm Kiệt muốn làm cái gì, nói những điều này để làm gì?

- Điều ngươi sợ thực sự hẳn không phải là Tàn Hồn này, có lẽ cũng lo lắng một chút, tuy nhiên sao ta luôn có cảm giác ngươi giống như là một đứa nhỏ bỏ nhà đi hoang, sợ người trong nhà tìm được vậy? Tuy rằng Nhậm Kiệt sẽ không chủ động tìm hiểu chuyện riêng tư, bí mật của mập mạp, nhưng trong vấn đề này mập mạp dây dưa quá lâu, Nhậm Kiệt trực tiếp nói ra suy đoán cùng phán đoán này của mình, đồng thời nở nụ cười nhìn mập mạp.

- Ách... Mập mạp lập tức ngẩn người tại chỗ. Tuy rằng hắn muốn cực lực làm như bình tĩnh, nhưng vẻ giật mình cả kinh trong nháy mắt đó đã bị Nhậm Kiệt thấy được.

Làm sao có thể? Làm sao phiếu cơm lão đại lại biết mình bỏ nhà đi hoang, chẳng lẽ chỉ là suy đoán?!

Mập mạp hơi có chút bối rối, bởi vì hắn hoàn toàn không nghĩ tới Nhậm Kiệt lại trực tiếp nói ra những điều này, mà lại... đã đoán trúng.

- Ta chỉ là tùy tiện nói thôi, trước đừng nói ngay cả Tàn Hồn cũng không biết cái Sát Ấn chữ Nhân này ở trong tay chúng ta, cho dù Tàn Hồn biết khoảng cách bị người nhà ngươi biết phỏng chừng cũng cách xa vạn dặm đấy! Hơn nữa chúng ta vì an toàn cũng không thể để cho Tàn Hồn biết được. Cho nên ngươi hãy yên tâm vứt bỏ lo lắng vào trong bụng, bình thường một chút! Hiện tại chúng ta dùng tốc độ cao nhất chạy tới phụ cận Minh Ngọc Đan Vương, từ đó đi vào Yêu Thú Thâm Uyên. Tuy rằng ngươi chủ yếu là phụ trách đào hái dược vật, nhưng cũng cần phải đi theo cùng chung tu luyện chiến đấu, cho nên... Nhậm Kiệt cười nói tiếp: - Tu luyện mau mau một chút, nếu không ngươi hẳn biết hậu quả nếu chờ ta tự mình giúp cho ngươi tu luyện...

Nhậm Kiệt nhìn ra vẻ hoảng loạn của mập mạp ở trong mắt, bất quá hắn cũng không tính tiếp tục nói chuyện này nữa. Sở dĩ hắn nói như vậy chỉ là để cho mập mạp an tâm, đừng cả ngày ở đó suy nghĩ lung tung, lo chuyên tâm tu luyện. Quả nhiên, vừa nghe Nhậm Kiệt nói muốn đích thân giúp hắn tu luyện, lập tức mập mạp sợ tới mức thịt béo trên người đều run run, vội vàng lắc đầu, xua tay, tỏ ý việc mình có thể làm nhất định phải tự làm, tuyệt đối không thể lần nữa làm bị thương nặng tâm linh hoặc để phiếu cơm lão đại làm lụng vất vả như vậy nữa.

Rốt cục mập mạp không còn ưu sầu lo lắng suốt ngày, Nhậm Kiệt lại đùa vui một hồi mới đưa lại Cửu Sát chữ Nhân cho mập mạp thu cất, cũng bắt đầu chuyên tâm tu luyện.

Mà Nhậm Kiệt bọn họ rời Ngọc Kinh Thành không bao lâu, Phương Nhạc Tùng dẫn một đám người cũng bí mật rời Ngọc Kinh Thành. Bọn họ không gióng trống khua chiêng giống như Nhậm Kiệt bọn họ, nhưng vừa ra khỏi Ngọc Kinh Thành liền căn cứ tin tình báo cũng lập tức điên cuồng chạy đuổi theo. Bởi vì căn cứ tin tình báo cho biết, Nhậm Kiệt bọn họ đã rời Ngọc Kinh Thành mấy canh giờ rồi, khoảng cách đã xa tới 600, 700 dặm, nhất thiết phải nhanh chóng đuổi theo.

Phương Nhạc Tùng dẫn đầu đoàn người một đường đuổi theo, đuổi một mạch tới trời tối lúc này mới liên lạc với nhân viên tình báo của Phương gia. Đây là một khối tử mẫu linh ngọc đặc thù, thông qua thủ pháp luyện chế đặc thù luyện chế trận pháp, tổng bộ có thể nhanh chóng truyền tới tin tức.

"Nửa canh giờ trước phát hiện đám người Nhậm Kiệt, khoảng cách với vị trí hiện tại của các người là ngoài 900 dặm..."

Ngoài... ngoài... 900 dặm...

Phương Nhạc Tùng nghe tin tức này liền sửng sốt, điều này sao có thể? Lúc xuất phát xác nhận khoảng cách không tới 700 dặm, kết quả mình dẫn người liều mạng đuổi theo gần nửa ngày, hôm nay sắc trời bắt đầu tối, đối phương lại đang ở ngoài 900 dặm... điều này sao có thể, có lầm lẫn gì không?

Phương Nhạc Tùng lập tức sử dụng pháp lực, truyền về cho gia tộc ý nghĩ của mình, bao gồm giờ địa phương mình đang ở lúc này, để bọn họ xác nhận có phải lầm lẫn hay không.

"Xác nhận không lầm! Linh thú tọa giá của gia chủ Nhậm gia, là mới vừa đi qua Phong Tháp Thành, đã thông báo cho nhân viên tình báo Phương gia dọc đường tùy thời chú ý."

Vừa đọc xong những dòng chữ này, sắc mặt Phương Nhạc Tùng cũng biến thành vô cùng khó coi: đuổi theo nửa ngày lại đuổi thành cái kết quả này, mất mặt mà, quá mất mặt mà!

- Đi! Không được có bất kỳ ngừng nghỉ, hết tốc lực tiến tới trước, ngựa chạy chết cũng không được dừng! Đuổi theo... đuổi theo suốt đêm! Phương Nhạc Tùng thu cất tử mẫu linh ngọc truyền tin, chợt quát to một tiếng, giục ngựa tăng tốc đuổi theo, phía sau 25 người cũng liều mạng giục ngựa tiếp tục đuổi theo...