Tà Thiếu Dược Vương

Chương 103: Hoảng hốt chạy trốn

- Sướng. Hại người cuối cùng hại mình, quá sảng khoái. Hôm nay nhất định phải uống thống khoái. Mập mạp vui vẻ hết mức, vỗ tay hưng phấn khen hay.

- Nữ nhân kia chạy rồi, khốn kiếp.

- Đối phương là Thần Thông Cảnh tầng bảy trở lên, căn bản không có biện pháp đuổi theo.
- Thảm rồi, lúc này làm sao bây giờ.

- Biết ngay cmn nữ nhân đó không phải là thứ tốt gì, làm sao bây giờ?

.....

- Không được, ta sắp ngứa chết rồi. Ai da, da ta đều cào rách rồi...

- Hu hu... Ta không muốn chết.

.....

Lúc này Phương Kỳ vừa đi như vậy, đám người kia liền loạn thành một đoàn. Một ít người hung hãn đám thiếu gia kia thuê mang tới tức giận mắng chửi, mà lúc này có người nhát gan rồi lại khóc ầm lên, càng có người đau chịu không nổi cào rách da.

- Ta [email protected] bà ngoại nàng, nàng chạy chúng ta làm sao bây giờ. Mẹ, không chịu nổi, nàng chạy liền bắt hai người này giải độc, trước làm hai người bọn họ rồi tính.

- Đúng, chính là hai người bọn họ, trước làm bọn họ.

...

Lúc này có mấy người hung hãn vừa thấy Phương Kỳ đi mất, ánh mắt nở rộ dâm quang, trực tiếp xông về phía hai nha hoàn của Phương Kỳ.

- A! Mập mạp nguyên bản còn vì Phương Kỳ chật vật chạy trốn mà vui vẻ chợt thần tình biến đổi, nhưng loại tình huống khoảng cách gần như vậy, hắn muốn nhúng tay cũng không kịp. Không đợi hắn nói chuyện, thanh âm của Nhậm Kiệt đã lạnh lùng vang lên.

- Đồng Cường, phế bọn họ. Thanh âm của Nhậm Kiệt vô cùng lạnh băng, mặc dù là dược vật do hắn hạ, nhưng tương đối mà nói thành phần xuân dược còn thật sự không mạnh đến mức đó, ít nhất hiện tại còn chưa phải thời gian phải thời gian phát tác. Thuốc này chủ yếu là ngứa ngáy khó chịu, cũng chính là cào tim gãi phổi.

Bởi vì nhiều thiếu gia háo sắc thành tính như vậy đều có thể nhịn được, cố tình những người này rồi lại ở trước mặt mọi người muốn làm loại chuyện này, hơn nữa chuyện đến nước này quả thật cũng cần khống chế.

Tuy nhiên đây là Ngọc Hoàng Học Viện, tuy rằng chuyện náo loạn đến giờ đều không thấy có người ra mặt, nhưng cũng không có nghĩa là không có người biết. Đối với chuyện của đám con cháu gia tộc lớn này, Ngọc Hoàng Học Viện sẽ không tùy tiện quản, muốn quản cũng là sau khi làm lớn chuyện.

Nhậm Kiệt chưa bao giờ cho là mình là người tốt lành gì, nhưng cũng tuyệt đối sẽ không làm loại chuyện này. Nếu như nói hai tên nha hoàn này của Phương Kỳ gặp lúc chiến đấu, hắn sẽ đối phó không chút lưu tình, nhưng lại sẽ không tuyệt đối nhìn bọn họ bị người cường bạo trước mặt mọi người. Đây là vấn đề giới hạn làm người thấp nhất.

Mà giờ khắc này, hắn cũng tuyệt đối sẽ không cho phép chuyện như vậy xảy ra.

Ầm... rắc rắc... Đồng Cường nghe thấy mệnh lệnh của Nhậm Kiệt, thân hình trong nháy mắt giống như một quả cầu ánh sáng màu vàng, người trong áo giáp vận chuyển Kim Cương Bất Hoại Thể, hào quang màu vàng có vẻ càng thêm kinh người, xông lên một quyền đánh tới một người trong đó. Người này cũng là một người Thần Thông Cảnh, tuy nhiên vừa rồi đã bị thương, hơn nữa chỉ là một gã Thần Thông Cảnh tầng ba, nhìn thấy Đồng Cường một quyền đánh tới, hắn cũng bản năng đánh ra một quyền.


Tuy nhiên khi hai nắm tay chạm vào một chỗ, mặt của hắn lập tức trở nên vặn vẹo, ngay sau đó liền nghe thấy tiếng xương ngón tay, cổ tay cùng cả cánh tay không ngừng vỡ vụn.

Bịch! Đồng Cường sau đó một cước đá trúng người này, trực tiếp đá hắn bay ra ngoài. Mấy người khác Đồng Cường cũng ra tay không hề khách khí. Trong đám người này vốn không có một người là địch thủ của hắn, huống chi bọn họ hiện tại tình huống như vậy, cho nên Đồng Cường không mất công sức gì liền đem mấy tên dữ nhất đánh phế ném sang một bên.

Mà hai tên nha hoàn đã bị khống chế, ngã xuống đất đều đã sợ choáng váng. Các nàng đi theo bên cạnh Phương Kỳ cũng là sống an nhàn sung sướng, kỳ thật điều kiện còn tốt hơn so với đại tiểu thư bình thường, lúc bình thường không ít người vì nịnh bợ Phương Kỳ, đầu tiên phải qua cửa ải của các nàng. Các nàng cũng là mắt cao hơn đỉnh đầu, tuy rằng lực lượng cũng không tính là quá yếu, cũng trải qua một phen khổ tu, nhưng ở đâu ra mắt trận thế như vậy, lúc này đều đã sợ choáng váng.

- Gia chủ có lệnh, dừng tay. Đồng Cường nhận được mệnh lệnh của Nhậm Kiệt, sau khi phế bỏ mấy người quát lớn một tiếng, lập tức chấn nhiếp toàn trường, khiến cho tất cả mọi người lập tức đều yên tĩnh.

Dĩ nhiên, người toàn thân khó chịu, trong miệng phát ra tiếng thống khổ vẫn còn, nhưng lại không có người tiếp tục đánh nhau, cũng tạm thời không ai dám nói lung tung gì khác.

- Có mấy lời không cho phép muốn người khác đi nói, mau chóng đuổi theo nữ nhân ném các ngươi lại đi. Nói cho nàng, nơi này là Ngọc Hoàng Học Viện, không có khả năng xảy ra chuyện cường bạo, bản gia chủ cũng sẽ không nhìn loại chuyện này xảy ra. Cút đi. Nhậm Kiệt sẽ không để cho người cường bạo các nàng nhưng cũng sẽ không cho rằng các nàng là thứ tốt gì, đối với các nàng tự nhiên cũng sẽ không khách khí cái gì.

Nhìn thấy hai nha hoàn kia cùng thị vệ của Phương Kỳ rối rít chạy trốn, ánh mắt của Nhậm Kiệt nhìn về phía mấy trăm người ở đây. Trải qua chiến đấu vừa rồi, giờ phút này đám người này càng thảm.

- Hiện tại sướng rồi chứ, không có chuyện không học tốt chuẩn bị thi học kỳ, chạy tới chỗ bản gia chủ ồn ào cái gì, bị người lợi dụng cũng không biết. Hiện tại nhìn thấy rồi chứ, bản gia chủ cũng lười nói các ngươi, vì tránh cho các ngươi thú tính phát tác làm ra một số chuyện quá đáng, hiện tại bản gia chủ sẽ cho các ngươi một bộ phận giải dược, sẽ chỉ hóa giải cảm giác ngứa ngáy, sẽ không triệt để tiêu trừ, đây xem như là cho các ngươi một lần dạy dỗ. Về phần những thứ khác, các ngươi nghĩ biện pháp tự mình giải quyết đi. Tuy nhiên vẫn là giống như những người lúc trước kia, không được làm loạn cũng không cho đi địa phương hạng sang gì, đi nơi rẻ nhất, sau đó bày ra sự lợi hại của đám con nhà giàu các ngươi, hỏi các ngươi cần bao nhiêu tiền sau đó gấp vạn lần đập xuống.

- Còn nữa, lát nữa khi bản gia chủ cho người phát giải dược, các ngươi mỗi người đều đánh giá chủ nhân nơi này một chút. Vốn là một chuyện rất đơn giản, bản gia chủ là muốn bán cho nàng một ân tình lớn, để cho nàng tùy tiện nói mấy câu là đem các ngươi nhiều người như vậy đều thu mua. Lòng người vô giá, kết quả nàng ngay cả mấy câu nói đều không chịu nói, thật đáng tiếc. Tận tình đánh giá! Nhậm Kiệt nói rồi, đem thuốc bột có thể hóa giải ngứa ngáy lấy từ chỗ mập mạp ném cho Tiểu Điểu, để cho hắn dẫn theo mấy người ở lại chỗ này, Nhậm Kiệt thì nói với Thú bá một tiếng, chạy về chỗ ở.

Ở trong Ngọc Hoàng Học Viện, chuyện có thể tới nước này cũng đã không tệ rồi, bởi vì Nhậm Kiệt sớm đã mơ hồ cảm giác được có một số ánh mắt đang chú ý, đang lưu ý.

Người chính là như vậy, lúc trước Nhậm Kiệt cường thế chèn ép buộc bọn họ xông lên, sau đó chứng kiến Phương Kỳ ngay cả một câu nói cũng không chịu. Hiện giờ Nhậm Kiệt chỉ cho giải một bộ phận độc, chỉ là tạm thời khiến cho bọn họ ngứa ngáy hóa giải một chút không đến mức quá đau đớn, không ít người thậm chí đều kích động khóc ra.

Mà một câu đánh giá Nhậm Kiệt nói, ngay từ đầu nói gì cũng có, sau khi mấy người lên tiếng mắng, phía sau mắng lại càng nhiều. Người phía trước mắng nhiều cộng thêm chuyện lúc trước cũng khiến người phía sau tràn đầy đồng cảm, chờ đến lượt mình cũng đều mắng chửi.

- Trước kia còn chưa tin, hiện tại thật sự hiểu rõ cái gì gọi là tâm địa rắn rết rồi. Một câu nói là có thể cứu nhiều người như vậy, ngươi rồi lại không cứu.

- Ngươi biết chúng ta làm sao biến thành như vậy, còn không phải là vì ngươi. Ngươi cmn cho nha hoàn ngươi ban đầu đáp ứng bao nhiêu.

- Tiện nhân, Phương Kỳ ngươi chính là một tiện nhân, ngươi thật cho rằng nam nhân toàn thiên hạ đều có thể bị ngươi đùa bỡn đấy. Trước kia cho rằng ngươi bị người hãm hại trúng độc, chúng ta không phải là coi trọng ngươi, là cảm giác ngươi nói vô tội như vậy mới muốn giúp ngươi ra mặt. Kết quả ngươi hiện tại ngay cả một câu nói cũng không chịu nói.

- Ngươi có còn có một chút lương tâm hay không hả, nha hoàn đi theo ngươi nhiều năm như vậy ngươi cũng mặc kệ, chính ngươi liền chạy mất.

- Ngươi coi người khác là ngốc à, ngươi đem bọn họ để lại, vạn nhất bọn họ xảy ra chuyện ngươi ngược lại có lý. Thật là chưa từng thấy nữ nhân ác độc, hiểm độc như ngươi.

- Con mẹ nó, chỉ loại nữ nhân như ngươi, nếu ai ở chung với ngươi xui xẻo tám đời.

.....

Những người này càng nói càng kích động, phía sau có người dứt khoát trực tiếp phun ra nhiều lời thô tục. Có người sau khi lấy được thuốc giải còn phun một tràng. Nhìn thấy sự tình phát triển đến hiện tại, Tô Vũ rúc trong đám người âm thầm may mắn, thầm nghĩ may mắn mình học ngoan, không làm chim đầu đàn nữa, nếu không bất luận ra sao đều sẽ không có kết cục tốt.


Hiện tại nhìn thấy những người này mắng Phương Kỳ, tuy rằng trong lòng hắn đối với Phương Kỳ cũng rất tức giận, hơn nữa giày vò như vậy cũng không có những ý nghĩ lúc trước nữa, ít nhấtnhận rõ chính mình tuyệt đối không có khả năng tán được Phương Kỳ. Nhưng hiện tại hắn lại thật sự thông minh, lặng lẽ cúi đầu cầm thuốc giải lập tức liền chạy, chẳng qua là như hắn hiện tại dù sao là số rất ít, đa số người đều vô cùng kích động.

Đám người Tiểu Điểu rất phối hợp, dựa theo Nhậm Kiệt phân phó, bọn họ không ngừng đem những cảnh tượng này dùng linh ngọc ghi chép hết lại bảo tồn.

- Sảng khoái, quá sảng khoái. Lần trước hạ độc nàng là bởi vì nàng một mực hôn mê, không nhìn thấy phản ứng và biểu tình của nàng, một mực còn cảm giác không đã nghiền. Hôm nay là hoàn toàn đem ác khí lúc trước đều trút ra, sảng khoái, quá sảng khoái! Mập mạp nằm ở trong linh thú tọa giá, sờ bụng tròn vo vô cùng vui vẻ nói.

Trong linh thú tọa giá đều thường chuẩn bị sẵn các loại đồ vật, mặc dù hiện tại Nhậm Kiệt không cần những nha hoàn kia ở trong này hầu hạ, nhưng loại chuyện này mập mạp đều sẽ chuẩn bị rất tốt. Khác không nói, ở địa phương linh thú tọa giá và mập mạp xuất hiện, là tuyệt đối sẽ không thiếu đồ ăn vặt.

- Chính Phương Kỳ phỏng chừng đều không nghĩ tới chuyện sẽ náo loạn lớn như vậy, nàng chính là muốn buồn nôn một chút, dù sao nàng và đám người Quách Tông Hữu của Thánh Dược Đường không giống nhau, nàng suy tính còn rất nhiều. Chẳng qua là nàng không nghĩ tới, vốn là một lần tùy ý, thuận tay làm buồn nôn, làm khó ta lại biến thành loại chuyện như vậy, nghĩ lại biểu tình của nàng khi trở về đều sảng khoái. Lúc trước tu luyện, hiện giờ lại giày vò như vậy, Nhậm Kiệt cũng hơi đói bụng, tiện tay cầm mấy món ăn vặt lên vừa ăn vừa nói.

- Chừa một chút cho ta... Thật đúng là, bận rộn giày vò như vậy thật đói... Mập mạp nhìn thấy Nhậm Kiệt ăn đồ, lập tức ngồi dậy giành một ít. Tuy rằng trong linh thú tọa giá hắn để rất nhiều đồ ăn, tuy nhiên lại theo thói quen cùng Nhậm Kiệt giành mấy thứ Nhậm Kiệt đang ăn, ăn như vậy dường như đặc biệt ngon.

- Sảng khoái là sảng khoái thật, tuy nhiên... ừm...

Mập mạp vừa ăn vừa gập ngón tay, tuy nhiên gập nửa ngày cũng không tính rõ ràng. Hắn có chút hơi tham tiền, nhưng nói lời thật phương diện sổ sách thật đúng là không được.

- Lúc này thiệt lớn. Lần trước tuy rằng không sảng khoái bằng lần này, nhưng dù sao thu hoạch phong phú. Nhất là tiền từ bên phía Phương gia, Phương Kỳ gõ được, đó mới gọi là sảng khoái. Lần này là mua bán lỗ vốn, tuy nhiên... thôi, đáng giá! Cuối cùng dứt khoát không tính nữa, nghĩ chuyện tối nay, chuyện vừa rồi hắn lại không nhịn được phì cười thành tiếng.

- Lỗ vốn, vì sao phải lỗ vốn? Nhậm Kiệt cười nói: - Đối với loại người này, cho dù là một đao cắm vào trong bụng, đều phải đem tiền máu bọn họ làm ô nhiễm vũ khí kiếm lại, lần này mới thật sự là kiếm nhiều tiền, làm sao có thể sẽ lỗ vốn chứ. Ta khi nào làm chuyện mua bán lỗ vốn?

- Kiếm nhiều tiền? Mập mạp tay cầm đồ ăn không khỏi sửng sốt, không hiểu nhìn về phía Nhậm Kiệt, ánh mắt thì lại đảo vòng nghĩ chuyện xảy ra lần này, không biết từ chỗ nào còn có thể kiếm nhiều tiền.

Nhậm Kiệt cười nói: - Đừng nghĩ nữa, còn nhớ vừa rồi lúc đi ta để cho bọn Tiểu Điểu đem lời những người kia đánh giá Phương Kỳ ghi lại không, ngươi nghĩ xem đồ vật này nếu là truyền ra ngoài sẽ như thế nào. Đến lúc đó chúng ta cầm cái này bán đấu giá, ta nghĩ nhất định sẽ có người ra giá cao mua.

- Ờ... ờ...ờ...

Mập mạp càng nghe mắt càng tỏa sáng, cuối cùng mặt đã sắp cười nở hoa, không ngừng gật đầu: - Đúng, đúng, đúng. Càng là nữ nhân như Phương Kỳ càng sợ người khác nói. Ừm, không đúng, tuy nhiên hôm nay náo loạn thành như vậy, chuyện này khẳng định sẽ truyền ra ngoài? Cứ như vậy, những thứ ghi chép lại kia cũng liền không có giá trị gì.

- Hắc... Nhậm Kiệt cười nói: - Truyền ra, chuyện gì truyền ra. Hiện tại đám người kia đều bị giày vò đến hết mức, tới tới lui lui giày vò đến mơ hồ. Đợi sau khi chuyện này qua đi, ngươi cho rằng bọn họ sẽ tuyên truyền loại chuyện này sao? Hơn nữa với tính cách của Phương Kỳ, những người này nàng sẽ cho người đi cảnh cáo từng người, nơi này cũng không có người dám chân chính đắc tội Phương Kỳ đắc tội người của Phương gia. Cộng thêm chính bọn họ cũng không phải là rất vinh quang, cho nên chuyện hôm nay sẽ chỉ từ con đường hạ nhân ngẫu nhiên tản ra ngoài một chút, sẽ không tạo thành ảnh hưởng gì.

- Ừm, nói như vậy vật này liền có giá trị. Mập mạp vừa nghe lập tức hiểu rõ cách nghĩ của Nhậm Kiệt.

- Cho nên nói chuyện này không vội, từ từ chơi với nàng. Nhậm Kiệt rất có lòng tin nói, trong lúc nói chuyện linh thú tọa giá cũng đã về tới chỗ ở. Nhậm Kiệt cho người lần nữa thu thập một chút đồng thời cũng chuẩn bị một chút, sau khi thi học kỳ liền lập tức xuất phát.

- Ôi, phiếu cơm lão đại, Tả Thủ Tà Kiếm kia sao còn không có tin tức?

- Nên nói chúng ta đã nói, nên làm chúng ta đã làm, còn lại là chuyện của hắn.

- Cũng đúng, có lẽ tên khốn này thật sự phế rồi, ngay cả tâm sức đều bị Lam Thiên đánh mất hết.

- Lời như vậy đừng nói thì hơn.

Xuống linh thú tọa giá cũng một mực tán gẫu, trong lúc vô tình đã sắp tiền vào phòng Nhậm Kiệt.

- Ồ, sao chạy tới đây rồi... Đáng nói chuyện, mắt thấy sắp vào phòng Nhậm Kiệt, mập mạp mới giật mình cảm thấy không đúng.

- Ha ha, không sao, nếu không tối nay ngươi liền ở đây. Nhìn thấy mập mạp lúc này đang ở cửa, một chân trong một chân ngoài, trong đầu Nhậm Kiệt không khỏi lại hiện lên một màn nhìn thấy lúc vừa thanh tỉnh. Cộng thêm quan sát về sau, luôn cảm giác không thích hợp, tuy nhiên hắn cũng không tìm hiểu sâu. Dù sao mỗi người đều có bí mật của mình, chẳng qua là giờ khắc này cộng thêm cảnh này, Nhậm Kiệt không nhịn được trêu đùa mập mạp.

- Móa, phiếu cơm lão đại ngươi sẽ không bị trúng phấn ngứa cào tim gãi phổi chứ. Thật là, hai đại nam nhân ở cùng một chỗ tính là chuyện gì. Mập mạp bộ dạng sợ sệt, vội vàng xoay người rời đi.

- Hai đại nam nhân sao, ha... Thấy mập mạp rời đi, Nhậm Kiệt cười lẩm bà lẩm bẩm.