Ta Muốn Đến Cửu Châu

Chương 64

“Nhan Nhược Nhất”.

Ai vậy?

“Bên này”.

Ai đang gọi Nhược Nhất?

Trong một mớ hỗn độn, Nhược Nhất từ từ mở mắt, xung quanh tối đen, bên tai có tiếng nước chảy. Cô cảm thấy chân tay của mình đều vô lực, giống như lơ lửng trên không trung.

Tí tách, tí tách. Cách đó không xa có tiếng nước chảy, Nhược Nhất tìm theo âm thanh, bỗng thấy một mảng màu đỏ rơi xuống đất rồi lại nhanh chóng lan ra.

Cô thầm kinh ngạc, bóng tối xung quanh cũng khiến cô có chút sợ hãi. Đây là đâu? Nhược Nhất hỏi, nhưng không thể phát ra âm thanh.

“Nhan Nhược Nhất”. Tiếng gọi bỗng chốc lớn hơn, đập mạnh vào tai cô, Nhược Nhất kinh hãi, vội vàng quay lại.

Bóng tối xung quanh nhuộm màu máu đỏ, Nhược Nhất sợ hãi nhìn cảnh tượng ấy, Hồng Liên, lại là Hồng Liên. Nhưng lần này hắn không bị đóng đinh trên tường mà là xõa tóc đứng đó. Trên người hắn vẫn là chiếc áo đỏ rách nát, tay chân như bị rút gân, chùng xuống vô lực, nhưng không biết vì sao hắn vẫn có thể đứng đó, sắc mặt trắng bệch, dáng người tiều tụy, giống hệt như bộ dạng của ác quỷ. Nhưng điều khiến Nhược Nhất càng sợ hãi hơn là, đôi mắt từ trước tới nay luôn nhắm lại đột nhiên mở ra, trong tròng mắt màu đen là con ngươi màu đỏ tươi. Khóe mắt hắn dần rớm huyết lệ, còn khóe môi lại nở nụ cười quỷ dị.

“Ngươi cũng đến rồi”. Hắn cười khanh khách, quay người ôm lấy một thứ ở phía sau rồi lại chậm rãi quay lại.

Đồng tử của Nhược Nhất co lại, cô chỉ thấy hơi lạnh từ lòng bàn chân truyền thẳng vào trong dạ dày, sau đó lạnh buốt toàn thân.

Không vì bất cứ điều gì khác, chỉ vì trên tay Hồng Liên là tóc của một nữ nhân, còn nữ nhân ấy, khuôn mặt dần hiện rõ, giống hệt cô. Là đầu lâu của Nhan Nhược Nhất.

Đầu ngón tay Nhược Nhất lạnh buốt, cô chậm rãi sờ lên mặt mình thì thấy ướt dính. Cô ngây người nhìn máu tươi trong lòng bàn tay mình, rồi lại nhìn đầu lâu trong tay Hồng Liên. Ấn đường trên mặt đầu lâu ấy không ngừng chảy máu ướt cả khuôn mặt, nhìn thật đáng sợ.

Đột nhiên, đầu lâu ấy mở mắt nhìn Nhược Nhất, cười ha ha, nói: “Ngươi đến rồi”, nó vừa nói, miệng vừa ộc máu đen.

“Á!”. Nhược Nhất hét lên một tiếng, giật mình tỉnh giấc. Vẫn là căn phòng ở Thanh Khâu, không có gì thay đổi. Nhược Nhất sờ lên trán mình thấy ướt dính, cô giật nảy, giơ tay muốn nhìn cho rõ. Nhưng màn đêm tối đen khiến cô không nhìn thấy gì cả. Nhược Nhất vội vàng xuống giường, không kịp đi giày, đá đổ ghế, run tay quờ được giá nến trên bàn, thắp nến lên để nhìn tay mình…

Không có vết máu, chút ướt dính ấy chỉ là mồ hôi mà thôi.

Đúng là lo sợ chuyện không đâu… Nhược Nhất chỉ thấy toàn thân nhất thời không còn sức lực, cô ngồi trượt xuống đất, cầm tay áo định lau mồ hôi, nhưng cánh tay không còn sức nên không thể nhấc lên được. Giấc mơ lúc nãy quá chân thực, chân thực hơn tất cả những giấc mơ trước đây của cô.

Hồng Liên không còn kêu cứu nữa, không còn bị đóng đinh trên tường, mà lại cầm đầu lâu của Nhược Nhất. Nhược Nhất ngồi nghỉ một lúc mới có thể đưa tay day Thái Dương. Cô ép mình bình tĩnh lại, nghĩ xem giấc mơ lúc nãy có ngụ ý gì. Nhưng Nhược Nhất càng muốn bình tĩnh thì càng cảm thấy xung quanh lạnh tới đáng sợ. Nhược Nhất lại nằm vào trong chăn, mượn sự ấm áp trong chăn bông để xua đi cái lạnh. Nhưng cô phát hiện, vừa nằm xuống thì trong đầu cô lại hiện lên những cảnh tượng đáng sợ ấy.

Dường như có một người lúc nào cũng nhìn cô chằm chằm, chỉ đợi cô chìm vào giấc ngủ, sau đó chui vào giấc mơ của cô và tạo ra những cảnh tượng kỳ quái.

Không thể ngủ được nữa. Nhược Nhất quyết định khoác áo, đi giày và đẩy cửa ra ngoài. Đêm tối ở Thanh Khâu không có trăng, nhưng ánh sao vẫn lấp lánh đầy trời. Nhược Nhất nhìn cửa phòng đóng chặt phía đối diện, cô mỉm cười.

Thương Tiêu đã thành thần, nửa đêm trong phòng Nhược Nhất phát ra tiếng động như vậy, hắn không có lý nào không nghe thấy. Lý do duy nhất có thể là hắn không cảm thấy nguy hiểm, vì thế Nhược Nhất bị ác mộng giày vò dĩ nhiên không khiến hắn bận tâm.

Nhược Nhất hít một hơi thật sâu, ngắm nhìn bầu trời đầy sao, chậm rãi đi dạo trong vườn. Có lẽ là ánh sao quá đẹp, Nhược Nhất nhất thời nổi hứng đi ra sân, ngẩng đầu ngước nhìn bầu trời sao, hoàn toàn không quan tâm xem mình đang đi đâu. Sau khi Nhược Nhất dạo bước đi ra khỏi sân, một con quạ vỗ cánh đậu trên xà nhà, xoay đầu kêu hai tiếng “quạ quạ”, nó đang vỗ cánh định bay đi thì một cơn gió mạnh thổi tới khiến nó rơi xuống, giãy giụa dưới đất rồi không có bất cứ động tĩnh nào nữa.

***

Một vạt áo màu đỏ tươi hiện lên rõ rệt trong đêm tối. Cửu Diệm nhìn con quạ dưới đất, quay sang hỏi: “Không đi theo sao? Dáng vẻ của tỷ ấy rõ ràng là bị người đó thi triển thuật chú”.

Bóng người màu trắng nấp trong bóng tối, im lặng một lúc rồi bình tĩnh nói: “Nhân cơ hội này có thể dụ hắn ra”.

Cửu Diệm cau mày không tán đồng: “Đừng đến lúc Nhan Nhược Nhất bị thương huynh mới phát điên lên. Thiên hạ này đã loạn lắm rồi, không thể chịu đựng sự giày vò của huynh nữa đâu”.

“Trong cơ thể nàng ấy có thần lực. Sẽ không sao đâu”.

“Không sao thật chứ?”.

Người áo trắng không trả lời nữa. Cửu Diệm lắc đầu: “Thần minh ơi thần minh, bác ái nhưng vô tình. Thương Tiêu huynh bây giờ không phụ thiên hạ nhưng lại phụ tỷ ấy. Huynh muốn thiên hạ sau này phải báo đáp tỷ ấy thế nào?”.

Thương Tiêu nói: “Tự ta sẽ trả cho nàng”, rồi quay gót, biến mất trong nháy mắt.

Cửu Diệm nhướn đôi lông mày đẹp đẽ, không hiểu ý Thương Tiêu muốn nói. Cửu Diệm đá con quạ chết cứng dưới đất, lẩm nhẩm như nghĩ ngợi điều gì: “Mẹ kiếp…”.

***

Nhược Nhất hoàn toàn không biết mình lại đi xa như vậy, tới khi cô sực tỉnh thì cảnh sắc xung quanh đã đổi khác. Cây cỏ khô cằn, đất đai hoang vu. Rõ ràng là cảnh tượng xa lạ nhưng cô lại cảm thấy quen thuộc đến mơ hồ. Nhớ tới giấc mơ lúc nãy, trong lòng Nhược Nhất có chút sợ hãi, cô nhìn trái nhìn phải, muốn tìm đường mình vừa đi để quay về. Nhưng Nhược Nhất quay lại thì chỉ thấy một vùng hoang vu trống trải.

Nhược Nhất không ngờ mình lại đi tới giữa mảnh đất trống này, cô lùi lại hai bước, bỗng nhìn thấy bên cạnh có một bia đá khổng lồ. Nhược Nhất do dự một lúc rồi đi tới đó. Trên bia đá khắc hai chữ “Hồ Trủng” khổng lồ, phát ra màu sắc kỳ dị dưới ánh trăng.

“… Sau núi có một cấm địa ai cũng được vào tên là Hồ Trủng, không có hồ cũng không có mộ”. Giọng nói của Võ La vang lên trong đầu Nhược Nhất khiến cô rùng mình ớn lạnh.

Cấm địa ở phía sau núi… Chỉ một thời gian ngắn như vậy mà cô có thể đi tới sau núi Thanh Khâu. Dù cho Nhược Nhất có chậm hiểu thế nào thì lúc này cô cũng biết sự việc có gì đó không ổn.

Nhưng chân cô chưa kịp rời khỏi mặt đất ba tấc thì từ dưới lòng đất hoang tàn có một bàn tay nhợt nhạt chợt thò ra, túm chặt gót chân của cô. Nhược Nhất sợ tới nỗi mặt tái mét. Không cho Nhược Nhất thời gian để hét lên thì bàn tay ấy đã kéo cô xuống. Nhược Nhất chỉ thấy trước mắt tối om rồi không biết gì nữa.

Cơn gió thổi qua vùng đất hoang vu này, hai chữ trên bia đá như có sinh mệnh, bắt đầu biến hình. Loáng cái, hình như trong đó có vô số người đang giãy giụa, gào thét đòi bò ra ngoài. Nhưng, cùng với gió đêm lướt qua, không gian lại dần trở nên tĩnh mịch.

***

Sáng sớm hôm sau, Võ La đi tới trước cửa phòng của Nhược Nhất, đang định gõ cửa thì nhìn thấy Thương Tiêu người đầy sương, mệt mỏi đi từ phía ngoài vào. Võ La thấy lạ, hỏi: “Biểu ca, huynh làm gì vậy?”.

Thương Tiêu liếc nhìn Võ La, thản nhiên nói: “Đêm qua nàng ấy ngủ muộn, lại rất mệt, đừng đánh thức nàng ấy”.

“Ơ…”. Võ La bắt đầu tưởng tượng, nàng đỏ mặt, lúc quay người đi còn lẩm nhẩm: “Chẳng phải đã thành thần rồi sao… xem ra sự việc không bi quan như Nhược Nhất nghĩ”.

Tới khi không còn nghe thấy tiếng bước chân của Võ La nữa, Thương Tiêu mới đi đến trước phòng Nhược Nhất, mở cửa ra. Trong phòng không có ai, lạnh lẽo và trống vắng, hắn liếc nhìn, ghế đổ dưới đất, chén trà vỡ vụn và sáp nến đã cháy hết. Nhớ lại tiếng thét của Nhược Nhất đêm qua, Thương Tiêu biết lúc ấy chắc chắn cô vô cùng sợ hãi.

Bàn tay bất giác nắm chặt. Thương Tiêu dựng ghế lên, lặng lẽ ngồi xuống, nhắm đôi mắt trong veo lại rồi hít thở đều đặn, nói đi nói lại:

“Sẽ không sao đâu”.

Sẽ không sao đâu.

Cũng không biết hắn đang nói cho ai nghe.