Ta Là Đệ Nhất Nữ Phụ

Chương 18: Quan tâm

Đầu Hạ Tiểu Mễ đau như búa bổ. Nó lơ mơ mở mắt, thứ đầu tiên khiến nó khó chịu đó chính là mùi thuốc sát trùng trong bệnh viện. Nhớ lại, nó bị Hứa Lệ bắt cóc, bị cô ta dùng gậy sắt đập vào gáy. Ai, thảo nào hiện giờ nó đau đầu khủng khiếp.

"Mễ Mễ, em tỉnh rồi?". Giọng nói vui mừng của Khúc Hành truyền tới khiến Hạ Tiểu Mễ phấn khởi lên hẳn.

Nó quay đầu nhìn anh, nháy mắt liền cảm thấy sống mũi cay cay. Đây là lần thứ hai nó tỉnh dậy trong tình trạng ở bệnh viện (lần trước ở trong phòng y tế, không tính nha), hai lần tỉnh dậy, nó đều nhìn thấy anh. Anh hiện giờ trông vô cùng mỏi mệt, đôi mắt thâm quầng vì thức đêm.

Hạ Tiểu Mễ chảy nước mắt, ôm chầm lấy anh:"Anh, xin lỗi anh, xin lỗi vì đã khiến anh phải lo lắng!". Cũng chỉ vì bất cẩn của nó mà ra nông nỗi này.

Khúc Hành khẽ vuốt tóc nó, nhẹ nhàng đặt lên một nụ hôn trấn an:"Đừng tự trách mình, có trách, hãy trách anh, nếu không phải vì anh thì Hứa Lệ sẽ không tìm đến em gây nguy hiểm". Nếu anh chịu giải quyết nhanh gọn, thì vốn chuyện này sẽ không thể xảy ra.

Hạ Tiểu Mễ lắc đầu, mỉm cười, cũng không nói gì nữa.

"Đúng rồi Mễ Mễ, Hứa Lệ cô ta....còn nhớ là đánh em bằng tay nào không?". Như nhớ ra, Khúc Hành nhìn nó cười hỏi. Nhưng sâu trong đôi mắt kia, có thể hình dung được tia căm tức không nhẹ.

Hạ Tiểu Mễ suy nghĩ, sau đó trả lời:"Ừm, em bị đánh từ phía sau nên không biết cô ta đánh bằng tay nào. Nhưng để đánh một người với lực đạo mạnh như vậy, hẳn phải dùng cả hai tay".

"Vậy à? Được, anh hiểu rồi. Anh có việc phải đi, em ở lại, lát cô chú Hạ, Vãn Tình sẽ tới sau". Cười lạnh, Khúc Hành nói, sau đó xoa đầu Hạ Tiểu Mễ, dặn dò vài câu rồi ra ngoài.

...

"Sao rồi, đầu con không sao chứ?". Bà Hạ nhìn nó, đau lòng không thôi.

Hạ Tiểu Mễ lắc đầu, vươn tay, tựa theo dáng của lực sĩ mà tự hào nói:"Xí, mẹ nghĩ con mẹ là ai chứ? Con khỏe như trâu ý. Hơ hơ hơ!".

Bà Hạ lắc đầu chào thua với nó.

Ông Hạ và bà Hạ ở lại nói vài câu, giúp nó trò chuyện giải khuây, hỏi han rồi trở về.

Trong phòng còn lại nó và Hạ Vãn Tình.

Cô nhìn nó, thở dài nhưng hơi thở rất nhỏ, khó có thể nghe thấy. Cũng có thể chứng tỏ cô đã lo lắng cho đứa em trên danh nghĩa này như thế nào.

Lấy từ trong túi áo một quyển sách, giọng cô đều đều hơi lạnh:"Tiểu Mễ, tôi đã tìm ra cách để trở về!".

"Hả?". Nó nhìn cô. Cô đã tìm ra cách để trở về hiện thực rồi sao? Nhưng mà....

"Mấy ngày qua, tôi âm thầm tìm hiểu cách mà tôi tới đây, từ đó, cũng tìm ra cách để quay lại". Hạ Vãn Tình điềm tĩnh, nắm lấy cuốn sách:"Đây là cuốn sách chứa đựng thế giới này. Tuy nhiên, chi có vài trang đầu là có chữ, còn lại, đều là trang trắng....".

Trang trắng? Đúng rồi, lần trước nó lên mạng, cũng là trang truyện trắng, không có chữ nga. Hạ Tiểu Mễ bừng tỉnh.

"Để quay về....chúng ta cần.....".

"Chị hai, trước hết, chị hãy suy nghĩ. Liệu chị có muốn trở về thế giới đó không?". Hạ Tiểu Mễ cắt ngang lời nói của cô.

Hạ Vãn Tình nhìn nó, rũ mắt. Muốn hay không, cô có thể quyết định sao? Tổ chức rèn luyện cô, để cô đi làm nhiệm vụ. Từ lúc vào tổ chức, cô chẳng cần quan tâm mình muốn hay không muốn cái gì. Bởi chỉ cần đó là nhiệm vụ do tổ chức giao, thì cho dù đó là chuyện phi lý hay khó khăn đến đâu cô cũng làm. Trước đến giờ, muốn hay không, đó là chuyện mà cô chưa nghĩ tới.

"Chị hai, em biết chị là sát thủ, vì vậy cần trở về để hoàn thành nhiệm vụ. Nhưng thế giới đó có gì tốt? Ngược lại, ở lại đây, chị có thể làm những điều chị muốn, bảo vệ những người chị yêu thương. Thế giới đó, chị không có lấy một người thân. Ở đây, chị có ba, chị có người chị thương. Chẳng lẽ chị thật sự nỡ rời xa họ ư? Chị nỡ ư?". Hạ Tiểu Mễ nhìn vào mắt Hạ Vãn Tình, từng câu từng chữ rót vào tai cô khiến cô không thể phản bác. Bởi....đúng là cô có người cô thương. Rời khỏi đây đồng nghĩa với việc rời xa người đó. Nỡ hay không? Nếu nói có, vậy là nói dối rồi.

Hạ Vãn Tình đứng lên, môi cong lên, nở nụ cười hiếm gặp:"Tiểu Mễ, cám ơn em!". Nói rồi, cô quay đầu bước ra khỏi phòng, để lại vẻ mặt ấm áp của nó.

...

Hôm sau, Hạ Tiểu Mễ đang nhậu với Chu Công, đột nhiên tiếng gõ cửa khiến nó khó chịu nhăn mặt, muốn bơ tiếng gõ cửa chết dẫm kia nhưng cứ vang lên hoài khiến nó tức điên đầu, lập tức dùng điện thoại ném về phía cửa.

"Ái".

Chiếc điện thoại đập mạnh vào trán Chu Vân Dực khiến hắn ta la lên. Chẳng là nghe tin nó bị bắt cóc, lại bị đánh vào đầu, bất tỉnh phải nằm trong bệnh viện nên hắn tới thăm. Gõ cửa mãi chẳng thấy ai mở cửa nên Chu Vân Dực mở cửa vào luôn, không ngờ vừa mở cửa đã bị ăn headshot rồi. Nhục kinh.

Hạ Tiểu Mễ nghe tiếng kêu la, liền giật mình, sợ làm ai bị thương. Nhưng khi thấy người đó là Chu Vân Dực thì liền bĩu môi nằm xuống, tiếp tục sự nghiệp....ngủ.

Thu hết biểu tình của Hạ Tiểu Mễ vào mắt, Chu Vân Dực xoa xoa trán tức giận không thôi.

"Mễ nhi, sao không thèm quan tâm tới anh vậy?". Cất giọng oán trách, hắn cảm thấy khó chịu không thôi.

Hạ Tiểu Mễ liếc hắn ta, trợn mắt:"Đừng gọi lão nương là Mễ nhi, nghe gớm thấy mẹ!". Đối với loại người như Chu Vân Dực, Hạ Tiểu Mễ thật muốn bùng nổ. Sao lại có hạng người trắng trợn như tên này và Trác Lý Ngôn chứ?

Nghe nó nói vậy, hắn có chút đau lòng hụt hẫng.

"Há há há, chuẩn luôn chị. Mà em nói nè, lần sau để em mang gạch tới cho chị ném nhá. Chứ ném điện thoại thì có gì ghê gớm chớ.". Thôi Hoàng Ân từ đâu lòi ra, lao vào Hạ Tiểu Mễ mà cười đắc thắng, hướng ánh mắt hả hê nhìn Chu Vân Dực.

Hắn tức nghẹn họng.

Hạ Tiểu Mễ cảm thấy đệ của mình sao mà thông minh chết được.

"Đúng rồi Hoàng Ân, Lạp Dương không có cùng đến à?". Nó nhìn Thôi Hoàng Ân, hỏi.

"Nó nói sẽ thăm chị, nhưng phải đi cắt tiết con mụ đánh chị bị trọng thương như thế này trước rồi mới tới!". Cậu trả lời nó, nhớ lại gương mặt đầy rắn rết bọ cạp của Hạ Lạp Dương mà vừa tự hào vì đã huấn luyện được thằng em trọng tình nghĩa, lại vừa lạnh sống lưng bởi độ đáng sợ của cậu ta.

Cũng phải thôi. Ba mẹ của Hạ Tiểu Mễ và Hạ Lạp Dương mất sớm. Năm đó, vừa 13,14 tuổi, Hạ Tiểu Mễ đã phải đi kiếm việc ngoài để nuôi nó lẫn em trai. Một cô gái quật cường, yêu thương em trai hết mực như vậy cũng khiến Thôi Hoàng Ân phải siêu lòng. Đó cũng là lý do mà Hạ Lạp Dương đi theo cậu, mong muốn được mạnh mẽ hơn để có thể bảo vệ chị mình. (eo ơi, tự nhiên cưng tiểu Dương dễ sợ á).

Nghe cậu nói vậy, nó không những không bất ngờ mà còn vô cùng hưởng ứng:"Thật hả? Vậy nhớ nói Dương tử phải cắt cho sạch, vắt kiệt từng giọt máu của cô ta nghe chưa. Hớ hớ hớ!". Sau đó, hai chị em cười như mụ phù thủy vừa chế ra loại thuốc độc nào đấy khiến Chu Vân Dực ở cạnh vừa khó hiểu vừa sởn gai ốc.