Tới gần cuối năm, Sở Lăng Húc càng thêm bận. Tiết U Nhiễm cũng không
rảnh rỗi, bắt đầu giúp Sở Thạch và Sở Mộng Văn làm móng (nền tảng).
“U Nhiễm, cháu nói xem nha đầu Mộng Văn kia có quá phận hay không chứ.
Nãi nãi và nương cháu tân tân khổ khổ vì nàng tìm hiểu nhân gia, nàng ai cũng chướng mắt. Mắt sao lại cao như vậy, cũng không biết là dạng người gì mới làm nó hài lòng.” Sở nãi nãi than thở, Sở phu nhân cũng sầu mi
khổ kiếm.
“Chuyện này cũng không thể trách Mộng Văn. Ba vị huynh trưởng nhà mình
đứng phía trước, nam tử bên ngoài sao bì được.” Tiết U Nhiễm lấy lời hay dỗ Sở nãi nãi và Sở phu nhân.
“Cháu đứa nhỏ này, nào có người so sánh như vậy?” Nghe xong lời Tiết U Nhiễm, Sở nãi nãi và Sở phu nhân đều bật cười ra tiếng.
“Cái này là không phải là không tự chủ được lấy ra so sánh sao? Ai bảo
nãi nãi và nương đều biết cách dạy như vậy.” Ở chung với người Sở gia
lâu, Tiết U Nhiễm nói lời tâng bốc tuyệt không đỏ mặt.
“Tốt lắm, tốt lắm, U Nhiễm mà nói thêm gì nữa bà già như ta cũng phải đỏ mặt mất. Tiểu Vương gia mới là nhân tài tuấn kiệt hiếm có, cũng không
phải là ai cũng có thể tùy tiện so với.” Sở nãi nãi cười ha ha trả lời.
“Nương, bây giờ cũng không thể gọi là Tiểu Vương gia, phải gọi Đại tướng quân.” Sở phu nhân cười khẽ sửa chữa.
“Đúng đúng. Không phải Tiểu Vương gia, là Tiết đại tướng quân.” Sở nãi nãi liên tục nói đúng.
“Nãi nãi, nương, U Nhiễm cũng thừa nhận gia huynh không tệ. Đáng tiếc
trong nhà đã có Đại tẩu Trưởng công chúa tri thư đạt lễ, Mộng Văn chỉ có thể tìm phu quân khác thôi.” Tiết U Nhiễm nháy mắt mấy cái, vẻ mặt tiếc hận.
“Cháu đứa nhỏ này trêu ghẹo nãi nãi và nương phải hay không? Đừng nói
Đại tướng quân đã thành thân, cho dù chưa thành thân, Mộng Văn của chúng ta cũng trèo không nổi. Chỉ cái tính tình đơn thuần này của Mộng Văn,
sao có thể quản tốt một cái phủ to như thế?” Nhắc đến tính tình của cháu gái mình, trong lời nói của Sở nãi nãi không phải không có bất mãn.
“Nãi nãi và nương muốn vì Mộng Văn chọn một phu quân như thế nào?” Tiết U Nhiễm bắt đầu dò xét ý tứ của Sở nãi nãi và Sở phu nhân.
“Nào có nhiều yêu cầu như vậy? Cũng chỉ cần gia cảnh giàu có, biết đau người là tốt rồi.” Sở phu nhân tiếp lời, khẽ thở dài.
“Nếu là trên không có cha mẹ chồng cần hầu hạ, dưới không có đệ muội cần quan tâm, thì như thế nào?” Nghĩ đến Sở Thạch lẻ loi một mình, Tiết U
Nhiễm hỏi.
“Lẻ loi một mình sao? Cũng không tệ, có thể ở rể.” Như vậy Mộng Văn sẽ không cần rời khỏi Sở gia, Sở phu nhân gật gật đầu.
“U Nhiễm đã có nhân tuyển?” Sở nãi nãi ánh mắt híp lại, nghiêm túc hỏi. Ở rể là không thể, dù là Sở gia sản nghiệp nhiều, cũng không thể rơi vào
trong tay người ngoài.
“Nãi nãi, không phải ở rể. Trong tay người kia còn có không ít bạc tồn,
muốn tìm một nàng dâu an an ổn ổn sống.” Nhớ lại Trưởng công chúa Đại
tẩu đã từng nhắc qua ở rể có rất nhiều phiền toái, Tiết U Nhiễm giải
thích nói. Việc ở rể này Mộng Văn cũng cực không đồng ý. Sở Thạch dù sao cũng là hạ nhân Sở gia, đột nhiên trở thành con rể Sở gia, tóm lại có
rất nhiều xấu hổ.
Sở nãi nãi lập tức được ăn định tâm hoàn, yên lòng tiếp tục hỏi: “Nhân phẩm như thế nào?”
Tốt nhất vẫn nên gặp một lần.” Sở phu nhân đi theo yêu cầu. Không nhìn thấy người, thế nào cũng không yên tâm.
Tiết U Nhiễm cười, thắt nút nói: “Nghe nói người nọ đã mua một tòa nhà ở Tuyên thành. Tuy rằng không lớn, nhưng cũng đủ nuôi Mộng Văn trồng hoa, ngắm cá, tản bộ. Đến lúc đó Sở gia chúng ta lại thêm mấy nha hoàn bà tử vào của hồi môn, cuộc sống của Mộng Văn tất nhiên sẽ không kém hơn ở
nhà.”
“Hẳn là cần phải vậy. Trong nhà hạ nhân đều biết rõ, tìm người bên ngoài sợ là sẽ không được vừa ý như vậy.” Theo lời Tiết U Nhiễm nói, Sở phu
nhân đã bắt đầu nghiêm túc suy xét.
“U Nhiễm, người này nghe qua quả thật không tệ, nhưng là không thể trực
tiếp đồng ý. Nha đầu Mộng Văn kia ngày thường thì tốt, gặp gỡ chuyện cả
đời này, bướng bỉnh cực kỳ. Muốn con bé đáp ứng, khó.” Sở nãi nãi lại
không lạc quan như Sở phu nhân. Chọn nhiều nhà như vậy đều bị Mộng Văn
phủ quyết, lần này sao có thể thuận lợi như vậy?
“Nãi nãi, nương, Mộng Văn cũng không còn nhỏ, hôn nhân đại sự cũng không thể toàn bộ đều dựa vào tiểu tâm tư của nàng đúng không? Nữ nhi gia,
cũng không phải không có lúc khẩu thị tâm phi.” Tiết U Nhiễm đương nhiên sẽ không nói mối hôn sự này là chính Mộng Văn cầu tới. Cô nương chưa
xuất giá, khuê danh quan trọng nhất. Cho dù là trưởng bối nhà mình, cũng vẫn không thể nói.
“Đúng vậy. Nhân gia tốt tự nhiên không thể từ tính tình của nàng đến.”
Nghĩ đến mấy lần trước Mộng Văn kháng cự, Sở nãi nãi có chút đau đầu.
“Nếu thật sự là người trong sạch, cho dù Mộng Văn không đồng ý cũng phải gả. Sao có thể vòng vo thuận theo ý của nàng, mặc nàng hồ nháo?” Sở phu nhân cũng là bụng đầy bất mãn. Việc hôn nhân này nói vài tháng, cũng đã kéo dài vài tháng. Khuê nữ nhà ai giống như Mộng Văn nhà bà kéo đến kéo đi, chọn đến chọn đi? Vốn cũng không sợ nàng chọn, nhưng chọn nhiều thị phi cũng nhiều. Toàn bộ Tuyên thành đều biết Tứ tiểu thư Sở gia không
dễ sống chung, nhà nào trong sạch còn dám muốn?
Nghĩ tới Mộng Văn nhiều lần hiên ngang lẫm liệt, thề sống chết không gả, Tiết U Nhiễm không phúc hậu ở trong lòng cười trộm một lát, lập tức ra
vẻ nghiêm túc nói: “Thật ra nhân tuyển này là phu quân đưa ra, có điều
châm chước vẫn là cần nãi nãi và nương suy xét nhiều hơn.”
“Húc tiểu tử đưa ra? Người nọ nhân phẩn nhất định là không có vấn đề,
cũng không biết là công tử nhà ai?” Từ trước đến nay Sở nãi nãi thập
phần tín nhiệm mắt nhìn người của cháu trai mình. Nghe nói là Sở Lăng
Húc chọn, vội vàng tìm hiểu gia thế bối cảnh người nọ.
“Húc nhi đưa ra, nói vậy người nọ nhất định sẽ không kém. U Nhiễm, rốt
cuộc là công tử nhà ai?” Sở phu nhân cũng là vẻ mặt đồng ý.
Chỉ biết lôi Sở ngốc tử ra nhất định sẽ thành công, Tiết U Nhiễm giọng
điệu có hãnh diện nói: “Chính là công tử Sở gia chúng ta.”
“Cái gì?” Sở nãi nãi và Sở phu nhân quá sợ hãi, vẻ mặt khiếp sợ. Trừ bỏ ba huynh đệ Sở Lăng Húc, Sở gia ở đâu ra công tử?
Trong lòng biết không nên dừng lại, Tiết U Nhiễm ngượng ngùng le lưỡi, trấn an nói: “Phu quân nói chính là Sở Thạch.”
Sở nãi nãi và Sở phu nhân cùng nhau thở phào nhẹ nhõm, chấn kinh vươn
tay vỗ vỗ ngực: “U Nhiễm, về sau đừng dừng ở chỗ mấu chốt của câu
chuyện. Thực sự dọa nãi nãi và nương rồi.”
“U Nhiễm biết sai.” Tiết U Nhiễm vội vàng bày ra sắc mặt thành khân, cúi đầu nhận sai. Kinh hách này quả thật có chút dọa người.
Bị Tiết U Nhiễm hù dọa, người nọ là Sở Thạch ngược lại lại không khiếp
sợ lắm. Sở nãi nãi và Sở phu nhân trầm tư hồi lâu, đắn đo nói: “Sở Thạch và Mộng Văn?”
“Sở Thạch và Mộng Văn nhận thức nhiều năm, quan hệ thân mật, Mộng Văn gả qua sẽ không xa lạ. Sở Thạch cũng coi như hiểu rõ, cũng không cần quá
mức lo lắng hắn sẽ khi dễ Mộng Văn. Phu quân nói trước khi Sở Thạch đến
Sở gia cũng từng là một vị công tử thế gia, gia cảnh giàu có. Chính là
sau này gia gặp biến đổi lớn, cơ duyên xảo hợp gặp được phu quân, thế
này mới đi đến Sở gia.” Tiết U Nhiễm đưa ra lý do thoái thác đã sớm cùng Sở Lăng Húc thương lượng tốt. Thật ra bọn họ cũng không nói dối, Sở
Thạch quả thật từng là công tử thế gia, cũng quả thật là gia gặp biến
đổi lớn, có điều cơ duyên xảo hợp này là sau khi Sở Thạch gia nhập Hàn
Tinh các.
“Hóa ra là như vậy. Trách không được Sở Thạch xử sự với người không bằng Sở Bạch, ngược lại vô cùng lạnh lùng.” Ngẫm lại tính tình của Sở Thạch, Sở nãi nãi tỉnh ngộ.
“Đúng. Sở Thạch cũng không biết lấy lòng người khác, vẻ mặt vui cười.
Húc nhi cũng thật là, sao có thể để Sở Thạch làm hạ nhân? Sở gia còn
không nuôi nổi một Sở Thạch sao?” Lần đầu tiên nghe nói lai lịch của Sở
Thạch, Sở phu nhân cảm thán nói.
Muốn một sát thủ lấy lòng người, vẻ mặt vui cười? Tiết U Nhiễm không nói một lời, mở miệng giúp phu quân nhà mình nói chuyện: “Là tự Sở Thạch
không muốn ăn cơm không trả tiền. Tất cả dĩ vãng đều đã qua đi, tay làm
hàm nhai mới là nam tử nên làm đúng không?”
Nghĩ Sở Thạch gia gặp biến đổi lớn, còn lưu lạc đến Sở gia làm hạ nhân,
Sở nãi nãi và Sở phu nhân cũng không có quá nhiều truy cứu chuyện cũ. Đã lựa chọn cải danh đổi họ, sợ là kiếp nạn rất lớn thôi! Nghĩ vậy, khúc
mắc về thân phận hạ nhân của Sở Thạch trong lòng hai người cũng theo đó
biến mất. Lại nghĩ tới lời nói phía trước của U Nhiễm, hỏi: “Sở Thạch
mua nhà rồi hả?”
“Dạ. Phu quân nói trước đây Sở Thạch không có dự định thành gia, trong
nhà lưu lại bạc vẫn luôn không động tới. Thời gian trước rời đi chính là về nhà cũ lấy bạc.” Sở Thạch quả thật phải đi lấy bạc, có điều nhà cũ
này chính là Hàn Tinh các.
Sở nãi nãi và Sở phu nhân liền không lại hỏi nhiều, bắt đầu thì thầm, tranh luận thiệt hơn.
Tiết U Nhiễm cũng không sốt ruột, ngồi yên nghe hai người thương lượng, thỉnh thoảng xen vào một hai câu.
Chuyện của Sở Thạch và Mộng Văn cứ như vậy mở ra trước mặt người Sở gia. Đúng lúc mừng năm mới, có lẽ là không khí vui mừng cảm nhiễm Sở nãi nãi và Sở phu nhân. Khi biết Mộng Văn không kháng cự như lúc trước, hai
người cũng ngầm đồng ý. Sở lão gia lựa chọn phủi tay. Việc hôn nhân của
nhi nữ (con trai+con gái), ông cũng không cẩn thẩn bằng Sở nãi nãi và Sở phu nhân, vẫn là không trộn lẫn vào thì tốt hơn. Còn Sở Diệp Triển và
Sở Kinh Triết thì trực tiếp đi tìm Sở Thạch. Sau một phen giao thiệp,
hai huynh đệ vừa lòng rời đi, không lại nhúng tay vào việc này. Sở Lăng
Húc và Tiết U Nhiễm không phát biểu ý kiến gì, duy trì thái độ khoanh
tay đứng xem. Đương sự Mộng Văn thay đổi khuôn mặt u sầu lúc trước, lại
lần nữa vui vẻ. Về phần Sở Thạch, vẫn mặt lạnh như trước, có điều nhìn
kỹ cũng thấy nhu hòa hơn trước.
Sở gia cứ như vậy vui vẻ hòa thuận trôi qua đêm thất tịch năm Tuyên
Nguyên mười một, nghênh đón mùng một đầu năm Tuyên Nguyên mười hai.
Khi tin tức Tiết Vương gia ngã xuống truyền đến, Tiết U Nhiễm đang ôm Sở Quân Ức mỉm cười nhìn Sở nãi nãi và Sở phu nhân giúp nàng chuẩn bị quà
tặng khi trở về nhà mẹ đẻ ngày mùng hai. Thân mình run lên, cả người
cứng đờ. Làm sao có thể? Phụ thân đang lúc tráng niên, thân mình vững
vàng, sáng sủa, làm sao có thể đột nhiên gặp chuyện không may?
Thấy U U hoảng thần, Sở Lăng Húc vội vàng ôm Sở Quân Ức giao cho Sở phu nhân ôm, kéo U U đi thẳng đến Tiết Vương phủ.
Khi đến Tiết Vương phủ, Tiết Vương phủ bình tĩnh trong dĩ vãng không còn tồn tại nữa, đè nén khẩn trương. Chờ ở ngoài cửa chính là Tôn ma ma bên người Trưởng công chúa, Tiết U Nhiễm trong lòng còn tồn may mắn ầm ầm
sụp xuống, chuyển thành lạnh băng thật sâu.
Tôn ma ma hướng Tiết U Nhiễm và Sở Lăng Húc cúi chào xong, dẫn bọn họ
đến viện Tiết Vương phi. Trên đường, Tôn ma ma đem sự tình tỉ mỉ nói một lần.
Tiết Vương phủ cơm đêm tất niên là Vương gia, Vương phi, Tiểu Vương gia
và Trưởng công chúa bốn người ăn. Nhị phu nhân vốn không có tư cách lên
bàn, tất nhiên là không xuất hiện. Vốn vui vẻ hòa thuận ấm áp lại xuất
hiện vết rách khi canh ngọt xuất hiện. Trưởng công chúa thân mình nặng,
Tiểu Vương gia từ sớm liền bồi Trưởng công chúa về phòng. Khi canh ngọt
đưa đến chỉ có hai bát, Nhị phu nhân tự tay bưng lại. Dù sao cũng là đêm tất niên, Vương phi tuy rằng bất mãn nhưng cũng không đuổi Nhị phu nhân đi, lập tức đặt canh ngọt lên bàn liền không để ý tới. Tiết Vương gia
không thích đồ ngọt, tự nhiên cũng không lập tức uống. Chỉ riêng Nhị phu nhân không thức thời, cũng không lui ra, đứng một lúc lâu mới rời đi.
Hai chén canh để lâu bị lạnh, Vương phi liền bảo người bưng xuống.
Đêm đã khuya, khi Vương gia và Vương phi đứng dậy trở về phòng, Nhị phu
nhân lại xuất hiện lần nữa, còn bưng đồ ăn khuya tới. Vương phi nhắm mắt làm ngơ, không nói một lời. Vương gia thì trực tiếp mở miệng đuổi
người. Ai ngờ Nhị phu nhân khóc sướt mướt, ép buộc không thôi. Vương gia nghĩ đuổi đi cho xong chuyện, liền nhận một bát canh trong đó ăn khuya. Nhị phu nhân cũng không chịu bỏ qua, la hét Vương phi cũng phải ăn.
Vương phi triệt để phiền, phủi tay chạy lấy người. Vương gia thấy tình
huống như vậy, cũng không tiếp tục để ý tới Nhị phu nhân còn khóc nháo,
đuổi theo.
“Sau đó đâu? Phụ vương tại sao lại ngã xuống? Chẳng lẽ là ăn khuya?”
Tiết U Nhiễm vẻ mặt hoảng sợ, tay chân lạnh run. Nếu là Nhị phu nhân hạ
độc, bà ta độc không chỉ phụ vương, còn có mẫu phi. Chính là mẫu phi
không để ý tới bà ta mà thôi.
“Vương gia đêm qua một mình nghỉ ngơi trong phòng bên cạnh phòng Vương
phi. Sáng sớm không thấy Vương gia thức dậy, Vương phi liền phái người
tiến đến hầu hạ rửa mặt. Ai biết cửa phòng khép chặt, bên trong một chút động tĩnh cũng không có. Cảm giác sự tình không thích hợp, Vương phi
sai người phá cửa vào. Sau đó liền nhìn thấy Vương gia sắc mặt xanh đen
nằm ở trên giường, chẳng biết hôn mê từ lúc nào.” Thấy Ninh An công chúa sắc mặt tái nhợt, Tôn ma ma trấn an nói, “các thái y trực trong cung
hôm nay đều qua đây, đang giúp Vương gia khám bệnh.”