“U U, ta đi trước. Ngày mai trở lại thăm nàng.” Đưa Tiết U Nhiễm về phòng, Sở Lăng Húc nhẹ nhàng nói.
“Hả?” Tiết U Nhiễm còn chưa hồi lại thần kinh ngạc nhìn về phía Sở Lăng Húc. Mặc dù biết rõ Sở ngốc tử có thể dễ dàng ra vào Tiết Vương phủ, nhưng liên tục hai đêm đều tới dường như không được ổn thỏa lắm.
Cũng biết U U không nhớ được ngày mai là ngày gì, nhẹ nhàng gõ đầu Tiết U Nhiễm một cái, Sở Lăng Húc ngậm nụ cười nhạt rời đi. Có một số việc vẫn là tự mình phát hiện ra sẽ thú vị hơn.
Sở ngốc tử đây là có ý gì? Nhìn bóng đen biến mất ở trong bầu trời đêm, suy nghĩ lời của Sở Lăng Húc trước khi rời đi, Tiết U Nhiễm yên lặng không nói. Ngày mai? Mùng bảy tháng bảy? Lại là đêm thất tịch!
Dùng hết tâm tư suy nghĩ nên thoát khỏi Tần Trạch Dật thế nào, hoàn toàn quên mất hôm nay là ngày nào. Không nghĩ tới Sở ngốc tử thế nhưng để ở trong lòng. Chỉ tiếc trước mắt thời cơ không đúng, không thể cùng Sở ngốc tử đi dạo Tuyên thành...
Ôm nhàn nhạt tiếc nuối, Tiết U Nhiễm nghênh đón đêm thất tịch đầu tiên sau khi nàng sống lại. Chỉ có điều, sau khi nhìn thấy Tần Trạch Dật nhiều ngày nay chưa từng xuất hiện, hăng hái của Tiết U Nhiễm biến mất hầu như không còn. Lúc này nàng phát hiện, thật ra thì Mạc Thần Viễn tới không phải là không có lợi. Ít nhất hắn có thể yên lặng ngẩn người, không mang đến cho nàng bất kỳ ảnh hưởng gì.
Tần Trạch Dật đương nhiên biết đêm nay là đêm thất tịch. Vốn không chuẩn bị tới, nhưng là thám tử báo cáo mấy ngày nay Thần Viễn ngày nào cũng tới Tiết Vương phủ, hơn nữa lần nào cũng chạy thẳng tới Quận chúa các. Tần Trạch Dật cũng không biết Thần Viễn ấp ủ loại tâm tư nào, nhưng lại mơ hồ cảm thấy có cái gì không đúng. Mà địa phương không thích hợp, lại không có xuất hiện ở trên người Thần Viễn mà là ở Quận chúa các này.
So với Tiết U Nhiễm thì Mạc Thần Viễn quan trọng hơn. Không muốn cùng Thần Viễn xuất hiện bất kỳ khoảng cách nào vì vậy hắn không nhịn được lại tới Quận chúa các.
Nụ cười trên mặt Tiết U Nhiễm lúc nhìn thấy Tần Trạch Dật ngoài ý muốn xuất hiện cứng lại một cái, ngay sau đó cố làm ra vẻ tự nhiên hành lễ: “Ra mắt Thái tử điện hạ.”
Tiết U Nhiễm biểu hiện rơi vào trong mắt Tần Trạch Dật lại được cho là chột dạ, trong lòng dâng lên chút không vui. Nhìn thấy bản Thái tử liền không vui như vậy? Chẳng lẽ nàng ta cho rằng người tới là Thần Viễn? Tiết U Nhiễm đây là thật sự đánh chủ ý lên người Thần Viễn? Hay vẫn là một loại thủ đoạn khác, muốn mượn chuyện đến gần Thần Viễn để lấy được vị Thái tử phi?
Tần Trạch Dật hi vọng là đáp án sau, nếu không hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Tiết U Nhiễm. Huynh đệ của hắn không phải là Tiết U Nhiễm có thể tùy tiện mơ ước. Thê tử của Thần Viễn, tất nhiên phải là tiểu thư khuê các biết tri thức hiểu lễ nghĩa, mà không phải là loại tiểu thư điêu ngoa tùy hứng. Nếu như Tiết U Nhiễm cũng có thể đánh chủ ý lên Thần Viễn, hắn càng vui lòng gả Tần Thi Y cho Thần Viễn hơn. Ít nhất, Tần Thi Y là nữ nhi Tần gia, là công chúa của Hoàng thất.
Lại tới một người không nói lời nào. Tiết U Nhiễm chán ghét đến cực điểm, nhưng lại không thể không lên tinh thần để ứng phó. Tùy tiện tìm ghế ngồi xuống, ý bảo Tư Nguyệt châm trà cho Tần Trạch Dật.
Đi tới trước mặt Tiết U Nhiễm ngồi xuống, Tần Trạch Dật tự tiếu phi tiếu hỏi: “U Nhiễm mấy ngày nay tựa hồ trôi qua rất thích ý.”
Cái gì gọi là thích ý? Không phải là tìm Mạc Thần Viễn tới giám thị nàng hay sao? Tiết U Nhiễm trong bụng không ngừng mắng Tần Trạch Dật dối trá, nhưng trên mặt lại không có bất kỳ biểu hiện nào. Những lời này, nàng không muốn trả lời.
“U Nhiễm và Thần Viễn rất quen thuộc sao?” Không có so đo chuyện trong mắt U Nhiễm không có mình, Tần Trạch Dật hỏi dò. Nếu không quen, Thần Viễn sao lại liên tiếp bốn ngày đều tới Tiết Vương phủ?
“Không phải là Mạc tiểu Hầu gia đến tìm ca ca hay sao?” Ngươi không muốn làm rõ, ta theo ngươi diễn tiếp là được.
“Kỳ Văn? Thần Viễn là tới tìm Kỳ Văn?” Khẽ nhíu mày, Tần Trạch Dật có chút kinh ngạc. Thần Viễn tìm Kỳ Văn, tại sao lại chạy thẳng tới Quận chúa các?
Tần Trạch Dật rốt cuộc là muốn giả bộ tới trình độ nào? Chịu đựng chán ghét trong lòng, Tiết U Nhiễm gật đầu. Cho dù Tần Trạch Dật muốn tìm mình gây phiền toái, có phải cũng nên cao minh hơn một chút hay không? Mạc Thần Viễn có phải là đến tìm ca ca nhà nàng hay không, không phải là hắn nên đi tìm Mạc Thần Viễn hỏi hay sao? Nàng cũng không phải là con giun trong bụng Mạc Thần Viễn, hỏi nàng thì làm được gì?
“Trạch Dật tới sao lại không thông báo cho huynh đệ một tiếng?” Đang nói chuyện, Tiết Kỳ Văn vừa la hét vừa đi vào.
“Thần Viễn?” Thấy Mạc Thần Viễn đi theo phía sau Tiết Kỳ Văn, trên mặt Tần Trạch Dật đều là ý hỏi thăm. Thần Viễn và Kỳ Văn cùng xuất hiện, chẳng lẽ U Nhiễm không có lừa gạt hắn?
“Thái tử biểu ca.” Từ hôm biết được tin U Nhiễm sẽ bị gả cho Sở gia, lần đầu tiên tâm Mạc Thần Viễn mê mang. Thật ra thì hắn cũng không biết hắn tới Quận chúa các rốt cuộc là muốn làm cái gì, lại có thể làm cái gì. Chỉ là muốn tới xem một chút mà thôi. Hi vọng nàng xuất hiện ở trong tầm mắt hắn...
Tần Trạch Dật gật đầu, không nói thêm gì nữa. Nếu như Thần Viễn chỉ là đến tìm Kỳ Văn, vậy hắn cũng không có gì phải lo lắng. Chẳng qua là không nghĩ tới, cũng chỉ là một Tiết U Nhiễm mà thôi, lại có thể làm cho hắn nhức đầu như thế. Hắn quả thật là đã quá coi thường bản lãnh của Tiết U Nhiễm.đọc thêm nhiều truyện hay tại Doc Truyen . o r g
Hai huynh đệ này giả bộ thật đúng là giống! Tiết U Nhiễm cúi đầu trên mặt hiện ra ý giễu cợt. Suy nghĩ một chút, thu liễm xong tâm tư ngẩng đầu lên. Ai ngờ vừa đúng lúc chống lại ánh mắt của Tần Trạch Dật, Tiết U Nhiễm trong bụng cả kinh. Chẳng lẽ Mạc Thần Viễn thật sự không phải là Tần Trạch Dật phái tới? Bên tai vang lên Sở Lăng Húc nhắc nhở, liên tưởng đến đêm qua Sở ngốc tử đột nhiên xuất hiện. Dị thường? Sở ngốc tử hỏi nàng có phát hiện Mạc Thần Viễn khác thường hay không, cũng chính là nói Mạc Thần Viễn quả thật có dị thường. Chẳng qua là cái dị thường này, từ đâu mà đến?
“Hôm nay là đêm thất tịch, ba người đại nam nhân chúng ta vùi ở Quận chúa các của U Nhiễm còn ra thể thống gì? Đi, đi ra ngoài tìm Triệu Thụy và Trịnh Khải đi uống rượu!” Mắt thấy không khí có chút đông lạnh, Tiết Kỳ Văn đề nghị. Hắn chỉ biết là xảy ra chuyện. Ánh mắt Mạc Thần Viễn nhìn U Nhiễm tuyệt đối có gì đó không đúng, hành động trong mấy ngày nay càng thêm khác thường. Thật đúng là sợ cái gì sẽ gặp cái đó. Còn không phải sao, sau khi cách nhiều ngày, Trạch Dật lại lần nữa tới cửa viếng thăm.
Biết Trạch Dật đi Quận chúa các, hắn lập tức bảo Thanh Lạc canh giữ ở cửa lớn. Chỉ cần Mạc Thần Viễn xuất hiện, lập tức thông báo cho hắn. Trạch Dật và Thần Viễn rốt cuộc là đang làm trò quỷ gì hắn đoán không ra, nhưng hắn dám khẳng định hành động khác thường trong mấy ngày nay của Mạc Thần Viễn cũng không phải là Trạch Dật bày mưu đặt kế. Hắn biết U Nhiễm hiểu lầm rằng Mạc Thần Viễn là Tần Trạch Dật phái tới. Hắn không định giải thích, cũng không muốn để U Nhiễm lâm vào trong quá nhiều gút mắc.
Trạch Dật đã từ từ mất đi hứng thú với U Nhiễm, Mạc Thần Viễn chặn ngang một cước chỉ biết sẽ lần nữa đưa tới lực chú ý của Trạch Dật. Trạch Dật sẽ không cho phép Mạc Thần Viễn và U Nhiễm có bất kỳ dính dấp. Mạc Tiểu Hầu gia với Thái tử điện hạ, với Hoàng hậu nương nương mà nói, là người mình, là người thân, là tồn tại mà người khác không ccahs nào sánh bằng. Trạch Dật sẽ không để cho Tần Thi Y gả cho Mạc Thần Viễn, lại sẽ càng không để U Nhiễm gả qua.
“Ta cũng quên hôm nay là đêm thất tịch. Vậy thì cùng đi ra ngoài thôi! U Nhiễm cũng cùng nhau đi đi, thuận tiện gọi cả Tâm Lam.” Nghe được lời của Kỳ Văn, Tần Trạch Dật nói. Một đoạn thời gian này cũng chưa tới nhìn Tâm Lam, không biết nàng còn tốt không.
“Ca, bảo Trịnh đại ca mang Trịnh tỷ tỷ cùng đi.” Vừa nghĩ tới phải cùng Tiết Tâm Lam đi ra ngoài, Tiết U Nhiễm lập tức quyết định kéo thêm đồng minh.
“Không bằng gọi cả Lạc tiểu thư, thấy thế nào?” Bây giờ Tiết Kỳ Văn chỉ cần vừa nhắc tới Trịnh Thiến là nghĩ đến lời đồn đãi mấy ngày nay. Thật ra thì hắn cảm thấy Lạc Thấm Nhi thật rất tốt, U Nhiễm có thể thử làm bằng hữu. Chuyện này với U Nhiễm mà nói, tuyệt đối là chuyện tốt.
“Ca...” Tiết U Nhiễm bất mãn chu miệng. Đột nhiên ánh mắt chuyển một cái, mở miệng nói, “Nếu đã gọi vậy thì cũng gọi cả Quý Như Nhã luôn đi!”
Tại chỗ ba người kinh ngạc nhìn về phía Tiết U Nhiễm. Đêm thất tịch gọi cả kẻ thù không đội trời chung, lại còn là kẻ địch mấy ngày trước đây mới khi dễ qua. U Nhiễm còn ngại chưa đủ loạn sao?
“Quý Như Nhã đắc tội ta, còn chưa nói xin lỗi với ta. Hôm nay nhưng thật ra là cơ hội tốt.” Loạn thì loạn thôi! Nàng ngược lại thật rất muốn xem chống lại Lạc Thấm Nhi, Quý Như Nhã và Tiết Tâm Lam nên làm cái gì. Mà cùng lúc chống lại Lạc Thấm Nhi và Quý Như Nhã thì Tiết Tâm Lam lại sẽ làm cái phản ứng gì.
“U Nhiễm, sự kiện Quý tiểu thư đến đây chấm dứt. Muội so đo như vậy, sau này gặp mặt còn ở chung như thế nào?” Nhìn ra Tiết U Nhiễm không có ý tốt, sắc mặt Tần Trạch Dật trầm xuống.
“Nếu Thái tử điện hạ cảm thấy U Nhiễm không đúng thì có thể ở bên cạnh nhìn. Huống chi còn có Trịnh tỷ tỷ và Lạc tiểu thư ở, nếu Quý Như Nhã không nói xin lỗi vậy thì mặt mũi ta để ở đâu? Cứ như vậy mà chấm dứt, sau này gặp mắt mới có thể càng thêm khó ở chung không phải sao?” Mang theo chút cố ý, mang theo chút thật ý, Tiết U Nhiễm không cam lòng yếu thế mạnh miệng nói. Tần Trạch Dật, Tiết U Nhiễm không hề thích ngươi nữa sao có thể lại đem tâm tình của ngươi để ở trong lòng? Ngươi cao hứng cũng tốt, tức giận cũng được, cùng ta có quan hệ gì đâu?
“U Nhiễm nói không sai. Bất kể lúc ấy đến tột cùng là ai đúng ai sai. Nhiều tiểu thư ở đó như vậy, Quý tiểu thư rời đi trước để người nắm được chuôi. Bên ngoài chỉ đồn đãi chỉ trích U Nhiễm ỷ thế hiếp người, lại quên rằng lúc ấy Trưởng công chúa cũng có ở đó. Nếu U Nhiễm thật sự không đúng, Trưởng công chúa sao có thể ngồi yên không để ý đến? Bất luận là có xin lỗi hay không, gặp mặt nói rõ ràng ngược lại cần thiết.” Đối với sự thật của lời đồn đãi, tâm Mạc Thần Viễn vẫn còn hoài nghi, lúc này càng thêm là chuyện đương nhiên giúp Tiết U Nhiễm nói chuyện.
Mạc Thần Viễn vẻ mặt nghiêm túc không nhìn ra bất kỳ tâm tình, không nghiêng lệch nhìn thẳng Tần Trạch Dật.
Thật sâu nhìn Mạc Thần Viễn hồi lâu, Tần Trạch Dật mới mở miệng nói: “Nếu Thần Viễn đã nói vậy, như vậy thì tùy các ngươi thôi!”
Một khi Trạch Dật lên tiếng, Tiết Kỳ Văn lập tức phái người đi thông báo cho mọi người gặp mặt ở đầu đường Đông. Thấy tình hình phát triển giống như nàng suy nghĩ, Tiết U Nhiễm ngầm trộm cười không dứt. Tối nay, nhất định sẽ rất náo nhiệt.
Trịnh Thiến và Lạc Thấm Nhi vốn đã hẹn xong tối nay cùng nhau ra cửa. Bởi vì mấy vị công tử của Lạc gia đều theo Lạc tướng quân đi biên quan, cho nên Trịnh Thiến muốn kéo theo ca ca Trịnh Khải của mình cùng đi. Chẳng qua là Trịnh Khải còn chưa kịp tới nói chuyện này với Trịnh Khải, thì thấy người Thái tử tới mời.
“Ca, chuyện gì xảy ra? Thái tử tại sao lại đột nhiên hẹn ta và Thấm Nhi ra cửa?” Trịnh Thiến nghi hoặc nhìn Trịnh Khải. Nàng và Thái tử cũng không có giao tình gì, tại sao lại mời nàng?
“Là U Nhiễm muội muội đề nghị. Kỳ Văn đã bảo Thanh Lạc tới nói rõ ràng. U Nhiễm muội muội chẳng những hẹn muội và Lạc tiểu thư, mà ngay cả Quý tiểu thư cũng hẹn.” Tối nay nhất định là có kịch hay để xem, Trịnh Khải hăng hái bừng bừng nói.
“Quý Như Nhã? U Nhiễm đây là muốn diễn tuồng a!” Nghe được Quý Như Nhã cũng đi, Trịnh Thiến thấy buồn cười. Lần trước sau khi Quý Như Nhã bị Lạc Thấm Nhi mắng, khóc rời đi cũng bớt phiền. Không có người phá rối, phần sau của yến hội cũng bình tĩnh.
Chẳng qua là không nghĩ tới lời đồn đãi sẽ truyền thái quá như vậy. Toàn bộ mũi nhọn đều chỉ vào U Nhiễm, hoàn tòa không có nhắc tới Lạc Thấm Nhi. Hơn phân nửa là quỷ kế của Quý Như Nhã. Không chọc nổi Lạc Thấm Nhi, liền lấy U Nhiễm đơn thuần xả giận. Thật là quá không ra gì! Nàng phải trước nói với Thấm Nhi giúp U Nhiễm nhiều hơn mới được. Dù sao Quý Như Nhã vì chuyện lần trước đã hoàn toàn đắc tội Thấm Nhi, Thấm Nhi sẽ không dễ dàng bỏ qua cho nàng ta.
“Đi rồi chẳng phải sẽ biết sao? Muội trước chỉnh đốn một chút, đợi ra phủ.” Trịnh Khải nói xong liền định rời đi.
“Ca, chúng ra phải đến Lạc gia đón Thấm Nhi trước, sau đó sẽ cùng nhau đi đến đầu đường Đông.” Trịnh Thiến nhắc nhở.
“Được, không thành vấn đề.” Muội muội nhà mình và Lạc tiểu thư có quan hệ tốt cũng không phải là ngày một ngày hai, Trịnh khải gật đầu một cái lên tiếng.
Lúc Lạc Thấm Nhi nhận được tin tức, trầm tư chốc lát. Sau khi bẩm báo với nãi nãi và mẫu thân, ưu nhã tự nhiên ngồi ở trong nhà yên lặng đợi Tiểu Thiến tới đây. Thái tử ước hẹn sao? Còn có Quý Như Nhã? Tiết U Nhiễm lại chơi cái chiêu gì đây?
Chu Trinh đã rời đi Tuyên thành, Triệu Thụy mấy ngày nay đang nhàn rỗi đến nhàm chán. Nghe được có thể đi ra ngoài chơi, vội vàng đuổi đi người truyền tin. Trong miệng hô to Thái tử mời, dưới sự nhắc nhở của cha mẹ đi ra cửa.
Cũng không biết có phải là Tiết Kỳ Văn cố ý hay không, người tới Quý gia truyền tin chỉ nói Thái tử mời Quý tiểu thư đến đầu đường Đông rồi cùng đi chơi đêm thất tịch, cũng không nói tới những cái khác. Người truyền tin là Tiết Kỳ Văn tùy ý chọn, người này vừa vặn lại là một trong những thị vệ thiếp thân của Tần Trạch Dật. Mặc dù không bằng Mặc Bắc, những cũng thường xuyên đi theo bên người Tần Trạch Dật.
Càng vừa vặn hơn nữa chính là, Quý Như Nhã lại vừa đúng đã gặp qua tên thị vệ này. Nghe được thị vệ truyền lời, Quý Như Nhã không chút nghi ngờ, thưởng thật nặng. Thái tử ước hẹn? Vui mừng to lớn cỡ nào đặc biệt truyền đến vào đêm thất tịch này, trực tiếp đánh trúng trái tim Quý Như Nhã. Vội vàng trở về phòng để cho nha hoàn giúp nàng trang điểm, tỉ mỉ trau chuốt trang nhan (quần áo+dung nhan).
Đường Đông là đường phồn hoa nhất Tuyên thành. Thời điểm một nhóm năm người Tần Trạch Dật đến, Triệu Thụy đã chờ ở đó từ lâu, lúc này đang ngắm đường Đông. Nhìn thấy năm người bọn họ, vội vàng chạy tới.
“Gia, cuối cùng ngài cũng đến.” Triệu Thụy vui vẻ chạy đến trước mặt Tần Trạch Dật, đưa lên một khuôn mặt cười.
“Triệu Thụy, trong mắt của ngươi cũng chỉ nhìn thấy gia?” Tiết Kỳ Văn liếc mắt một cái, không khách khí nói.
“Làm sao có thể? Ta còn nhìn thấy U Nhiễm muội muội. U Nhiễm muội muội, hôm nay muội vẫn cao quý xinh đẹp như vậy, tinh khiết không nhiễm bụi trần…” Triệu Thụy vừa nói vừa tiến lên trước mặt Tiết U Nhiễm, đặc biệt khoa trương nói. Triệu gia không có nữ nhi, Triệu Thụy rất là thương yêu U Nhiễm người muội muội này. Mỗi lần gặp mặt, cũng sẽ không chút tiếc rẻ thổi phồng một phen.
“Triệu đại ca vẫn anh tuấn tiêu sái như cũ…” Không chút khiêm tốn tiếp nhận Triệu Thụy ca ngợi, Tiết U Nhiễm trả lời.
“Dừng! Hai người đều dừng lại cho ta. Mỗi lần gặp mặt đều chơi trò này, không chán ư!” Tiết Kỳ Văn tiến lên từng bước, đứng ở giữa Triệu Thụy và Tiết U Nhiễm hô lớn. Tiểu tử Triệu Thụy này, đều sắp vui đến quên trời đất. Không biết rằng U Nhiễm nhà hắn chỉ là đang trả lễ thôi sao?
“Kỳ Văn, ngươi đây là ghen tỵ! Ghen tỵ U Nhiễm muội muội khen ta không khen ngươi!” Oán hận nhìn chằm chằm Tiết Kỳ Văn, Triệu Thụy rất là tức giận vì bị hắn quấy rối. Kỳ Văn lần nào cũng đều ỷ vào thân phận ca ca ruột của U Nhiễm mà cố ý cắt đứt U Nhiễm muội muội ca ngợi, thật là rất đáng ghét.
“Được rồi được rồi, tự mình đi làm dáng đi. Đừng kéo theo U Nhiễm nhà ta.” Không nhịn được Triệu Thụy tự cho là đúng phất tay một cái, Tiết Kỳ Văn kéo U Nhiễm đi xa mấy bước rồi đứng lại.
Triệu Thụy vốn chuẩn bị tiếp tục phản bác, khóe mắt thấy ba người bọn Trịnh Khải đi về phía bên này. Vội vàng hô to: “Trịnh Khải, bên này!”
Đầu đường Đông rộn ràng nhốn nháo, muốn tìm người quả thật không dễ dàng. Chỉ có điều đoàn người bọn Tần Trạch Dật cực kỳ nổi bật, căn bản là không cần Triệu Thụy la lên. Ngược lại một tiếng kêu này của Triệu Thụy, tầm mắt của người đi đường toàn bộ đều nhìn về phía này.
Trịnh Khải bất đắc dĩ phát hiện trong nháy mắt ba người bọn hắn trở thành đối tượng được mọi người chú ý, rất muốn xông lên đánh cho Triệu Thụy một trận.
Trịnh Thiến và Lạc Thấm Nhi cũng rất xấu hổ, trong ánh nhìn chăm chú của mọi người đi tới trước mặt Tần Trạch Dật thấp giọng nói: “Để cho gia đợi lâu.”
“Không sao, chúng ta cũng là vừa tới. Hiện tại người đến đông đủ, chúng ta đi thôi!” Tần Trạch Dật tự nhiên là cũng không thích đứng ở chỗ này bị mọi người chú ý, lập tức chuẩn bị bỏ đi.
“Nhưng là Quý Như Nhã còn chưa tới…” Tiết U Nhiễm bị Tiết Kỳ Văn kéo sang một bên mở miệng nhắc nhở. Quý Như Nhã chính là trọng tâm của tuồng, thiếu nàng thì chơi sẽ không vui.
“Nàng ta sao còn chưa tới?” Giọng nói của Tần Trạch Dật lộ ra không vui. Trịnh Khải cũng liền thôi, đều là huynh đệ của mình, hơn nữa cũng chỉ chậm mấy bước. Nhưng là Quý Như Nhã này, bày ra dáng vẻ Đại tiểu thư làm gì? Không muốn tới thì trực tiếp cự tuyệt không được sao?
Tiết U Nhiễm rụt rụt cổ, quay đầu đi không nhìn Tần Trạch Dật. Nàng làm sao mà biết Quý Như Nhã vì sao còn chưa tới, chẳng lẽ là bận trang điểm tới gặp người trong lòng ư!
“Không đợi. Đi thôi!” Ngắm nhìn bốn phía, người đi đường càng ngày càng nhiều. Tần Trạch Dật trong bụng không kiên nhẫn, lạnh mặt nói.
“Đã như vậy, vậy thì đi thôi!” Gửi cho Tiết U Nhiễm ánh mắt “Tự thu xếp cho tốt”, Tiết Kỳ Văn trả lời. U Nhiễm muốn xem kịch, cũng phải xem người khác có phối hợp hay không chứ? Quý Như Nhã này quá kiểu cách.
Mấy người khác tất cả đều không có ý kiến, đi theo sau lưng Tần Trạch Dật đã xoay người rời đi.
Tần Trạch Dật quay người lại, Tiết Tâm Lam một mực yên lặng đi theo bên cạnh hắn tất nhiên theo sát phía sau, một tấc cũng không rời. Mặc dù chẳng biết tại sao lại nhiều hơn mấy vị tiểu thư, nhưng là nàng tuyệt đối sẽ không chắp tay nhường Thái tử ca ca.
Tiết U Nhiễm vốn là không định đếm xỉa đến, cố ý rơi ở phía sau mấy bước, đi ở bên cạnh Tiết Kỳ Văn. Mạc Thần Viễn thủy chung trầm mặc vẫn chặt chẽ nhìn vào cử động của Tiết U Nhiễm, lúc này một cách tự nhiên tiêu sái đến phía bên kia Tiết U Nhiễm. truyện mới nhất chỉ có tại Doc Truyen . o r g
Triệu Thụy vốn cũng muốn tiến lên cùng đi với U Nhiễm muội muội của hắn. Ai ngờ lại bị Mạc Thần Viễn đoạt trước, lại nhìn sang Trịnh Khải ở bên cạnh. Quên đi, đi cùng huynh đệ của mình cũng được.
Trịnh Thiến và Tiết U Nhiễm giao tình không tệ, nhưng Lạc Thấm Nhi lại là khăn tay chi giao của nàng. Dưới sự cân nhắc, nàng lôi kéo Lạc Thấm Nhi đi ở một bên kia của huynh trưởng nhà mình.
Cứ như vậy, phía trước nhất là Tần Trạch Dật và Tiết Tâm Lam. Ở giữa là Tiết Kỳ Văn, Tiết U Nhiễm và Mạc Thần Viễn. Đi cuối cùng là Lạc Thấm Nhi, Trịnh Khải, Trịnh Thiến và Triệu Thụy. Khoảng cách trước sau của mấy người cũng không xa, mỗi người một tâm tư đi về phía trước.