"Chớ nói nhảm. Cũng đã muộn thế này, U Nhiễm sao còn chưa trở lại?" Mặc dù cảm thấy Quý Như Nhã quả thật không tệ, nhưng là bây giờ Tần Trạch Dật không muốn cùng nàng ta nhấc lên quá nhiều quan hệ. Lúc này bị Tiết Kỳ Văn trêu ghẹo, Tần Trạch Dật trong lòng rất không thoải mái.
"Huynh không thích nghe, ta không nói là được. Chính là, nha đầu U Nhiễm này thế nào còn chưa trở lại?" Không phải là chưa từng mở ra nói đùa Tần Trạch Dật và nữ tử khác, hắn trước kia cũng sẽ không để ý. Hôm nay sao lại đột nhiên không cho nói? Còn đột nhiên nhắc đến U Nhiễm? Tiết Kỳ Văn cảm thấy chuyện hình như có cái gì không đúng. Hiện nay Tần Trạch Dật giống như đặc biệt chú ý đến U Nhiễm.
"Ca, muội đã trở về." Bởi vì từng cam kết với huynh trưởng đại nhân nhà mình là sẽ mang điểm tâm của Khách Duyệt lâu trở lại, Tiết U Nhiễm về đến Vương phủ liền chạy thẳng đến viện của Tiết Kỳ Văn.
"Cuối cùng cũng trở lại. Muội nha đầu này đã chạy đi đâu? Trễ thế này mới trở về?" Trong miệng nói thầm, ánh mắt Tiết Kỳ Văn lại chăm chú nhìn chằm chằm vào bọc giấy trong tay Tiết U Nhiễm.
"Đi mua điểm tâm cho tiểu Vương gia nhà chúng ta a! Đây chính là sản phẩm mới ra của Khách Duyệt lâu, nếm thử một chút xem thế nào?" Lắc lư bọc giấy trong tay, Tiết U Nhiễm đắc ý nói. Đây chính là phu quân nhà mình đặc biệt bảo chưởng quỹ giúp nàng đóng gói, tiện nghi huynh trưởng đại nhân.
"Sản phẩm mới ra? U Nhiễm, mặt mũi của muội thật đúng là lớn. Sản phẩm mới ra của Khách Duyệt lâu muội cũng lấy được." Không thể chờ đợi mở ra bọc giấy, Tiết Kỳ Văn thở dài nói.
"Đương nhiên. Bản Quận chúa là người bình thường sao?" Có Sở gia đương gia ở, còn sợ không ăn được điểm tâm mới ra của Khách Duyệt lâu sao? Chính là nếm lần lượt tất cả điểm tâm của Khách Duyệt lâu, cũng không phải là không thể.
"U Nhiễm đi Khách Duyệt lâu? Vì sao không đợi Thái tử ca ca cùng đi với muội?" Hiển nhiên là bị hai huynh muội không để mắt đến Tần Trạch Dật hỏi. Bắt đầu từ khi nào, trong mắt U Nhiễm nhìn đến người đầu tiên không còn là hắn? Đi vào lâu như vậy, nàng thế nhưng chỉ cùng Kỳ Văn nói chuyện, hoàn toàn coi thường sự tồn tại của hắn?
"Nếu là Thái tử điện hạ muốn đi, lần sau mọi người có thể cùng đi. Ca, nghe nói Khách Duyệt lâu gần nhất sẽ đưa ra không ít sản phẩm mới. Huynh nhớ phải đi đặt phòng bao." Thu được Sở Lăng Húc dụng tâm đáp lễ, lúc này tâm tình của Tiết U Nhiễm cực tốt. Nghe Tần Trạch Dật nói như vậy, nàng nghĩ đến đầu tiên chính là Khách Duyệt lâu. Dù sao cũng là muốn tiêu bạc, còn không bằng đem bạc đưa vào hà bao của phu quân nhà mình.
"Tốt. Mới vừa Trạch Dật vẫn còn đang nói, phải gọi Chu Trinh, Triệu Thụy mấy người bọn họ đi tụ tập. Đến lúc đó U Nhiễm cũng cùng đi. Dù sao mấy tiểu tử kia muội đều biết." Điểm tâm U Nhiễm mang về thật ngon, Khách Duyệt lâu quả nhiên là danh bất hư truyền. Nghe được còn có thể sẽ đưa ra điểm tâm mới Tiết Kỳ Văn bận rộn không ngừng nói.
"Vậy đến lúc đó ca ca nhớ cho muội biết một tiếng." Những thứ bạn xấu kia của huynh trưởng đại nhân nhà mình bản tính đều không hư, Tiết U Nhiễm không chút suy nghĩ liền đồng ý. Có thể đi Khách Duyệt lâu, nàng cầu cũng không được. Huống chi cứ như vậy, nàng cũng không cần một mình ở chung với Tần Trạch Dật. Một mũi tên trúng hai con chim là chuyện tốt, nàng dĩ nhiên là sẽ không bỏ qua.
"Không thành vấn đề. Ta ngày mai phải đi tìm mấy người... tiểu tử kia." Tiết Kỳ Văn nói xong cũng tiếp tục cúi đầu bận rộn ăn.
Chuyện nói xong. Tiết U Nhiễm mượn cớ muốn thỉnh an mẫu phi, cáo từ rời đi.
Nhìn bóng lưng của Tiết U Nhiễm, khuôn mặt Tần Trạch Dật đen thành một mảnh. U Nhiễm như vậy không có điêu ngoa tùy hứng của trước kia, lại so sánh với trước kia trong mắt lại càng thêm không có người. Thật đúng là đáng giận! Nhưng vì Sở gia, hắn tạm thời không thể phát tác. Hừ lạnh một tiếng, Tần Trạch Dật phẩy tay áo bỏ đi.
Hiệu suất làm việc của Tiết Kỳ Văn từ trước đến nay rất cao. Ngày mười tám tháng năm, Tiết U Nhiễm lần nữa đi đến Khách Duyệt Lâu. Mới vừa vào cửa, Tiết U Nhiễm liền thấy khuôn mặt luôn luôn tươi cười đón người của Trương chưởng quỹ lúc này sắc mặt hết sức khó coi nhìn chằm chằm vào cửa một phòng bao. A? Đã xảy ra chuyện gì sao?
"Chưởng quỹ, phòng bao chữ Thiên." Nhìn thấy Trương chưởng quỹ, Tiết Kỳ Văn trực tiếp hô.
Nghe đến phòng bao chữ Thiên, sắc mặt của Trương chưởng quỹ càng khó coi hơn. Quay đầu gọi tiểu nhị, cứng ngắc giao phó nói: "Mang mấy vị khách quý đi phòng bao chữ Thiên."
Tiểu nhị nghe vậy sửng sốt, ngay sau đó hướng về phía trước mặt Tần Trạch Dật và Tiết Kỳ Văn cúi đầu khom lưng nói: "Mấy vị khách quý, mời đi theo tiểu nhân."
Thấy Tần Trạch Dật và Tiết Kỳ Văn đi theo tiểu nhị dẫn dường đi lên lầu, Tiết U Nhiễm không nói gì, sau đó đuổi theo.
"Gia, Kỳ Văn, các ngươi đến chậm. Nên phạt!" Vừa thấy Tần Trạch Dật và Tiết Kỳ Văn đi vào phòng bao, Triệu Thụy lập tức kêu to lên tiếng.
"Phạt cái gì mà phạt? Không thấy tiểu muội bảo bối nhà ta ở đây à? Còn càn quấy!" Đưa tay kéo Tiết U Nhiễm ở sau lưng qua, Tiết Kỳ Văn cười mắng.
"A? U Nhiễm muội muội cũng đến? Đến đến đến, ngồi bên này. Muốn ăn cái gì, Triệu đại ca giúp muội gọi." Ban đầu không có chú ý đến Tiết U Nhiễm đi sau Tiết Kỳ Văn, Triệu Thụy vội vàng nhiệt tình chào hỏi.
"Còn cần ngươi đến gọi? Ta đây thân ca ca đặt ở chỗ nào?" Đợi sau khi U Nhiễm ngồi xuống, Tiết Kỳ Văn thuận thế ngồi ở bên phía tay phải Tiết U Nhiễm tiếp tục cùng Triệu Thụy đấu võ mồm.
"Ta thật vất vả mới nhìn thấy xinh đẹp ưu nhã U Nhiễm muội muội, ngươi còn không cho ta cơ hội để biểu hiện thật tốt? Gia, ngài nói có đúng hay không?" Bất mãn trợn mắt nhìn Tiết Kỳ Văn một cái, Triệu Thụy hướng về phía Tần Trạch Dật vẫn chưa mở miệng xin giúp đỡ.
Đi đến phía bên trái U Nhiễm ngồi xuống, Tần Trạch Dật thản nhiên nói: "Gia ta đến giúp U Nhiễm gọi, không cần đến hai người các ngươi."
"Gia... Sao ngài cũng cùng ta giành? Thật là quá đáng! U Nhiễm muội muội, muội nói, có muốn Triệu đại ca giúp muội gọi không?" U Nhiễm muội muội chắc chắn sẽ không hư hỏng giống như gia và Kỳ Văn, Triệu Thụy trực tiếp nhìn về phía người trong cuộc.
"Ừ... U Nhiễm cảm thấy Chu đại ca giúp U Nhiễm gọi thì tốt rồi. Triệu đại ca sao, vẫn là chiếu cố tốt kiều khách* bên cạnh huynh đi!" Cười như không cười nhìn nữ tử bên cạnh Triệu Thụy, Tiết U Nhiễm rốt cuộc cũng biết vì sao sắc mặt Trương chưởng quỹ lại khó coi như vậy. Tiêu Vũ Sắt, ngươi ra tường cũng trắng trợn như vậy sao? Cũng dám bò đến địa bàn của Sở gia.
(*) Kiều khách: Kiều: ý chỉ người con gái, mềm mại.
khách: người khách.
"Chu Trinh, thì ra ngươi mới là đối thủ của ta. Ngươi đi ra cho ta, ta muốn một mình đấu với ngươi. Người nào thắng thì người đó giúp U Nhiễm muội muội gọi thức ăn." Oán hận nhìn chằm chằm Chu Trinh vẫn yên lặng không nói chuyện, Triệu Thụy bất mãn kêu gào nói. Về phần kiều khách cái gì, hắn cho đến bây giờ đều không để ở trong lòng. Cũng chỉ là nữ tử ham phú quý mà thôi. Nếu không phải hôm nay ra cửa xui xẻo bị nàng đụng vào, còn xui xẻo bị cuốn lấy, hắn mới sẽ không mang theo Tiêu Vũ Sắt này đến đây. Thật đúng là phiền toái, là lúc nên quăng rồi.
Không nghĩ đến lại đột nhiên bị kéo vào xung đột, Chu Trinh không sao cả gật đầu một cái, nói: "Tốt. Đấu thế nào? Đao hay là kiếm?"
"Ai muốn động đao động kiếm với đồ mãng phu như ngươi? Đấu văn, ta muốn đấu văn với ngươi." Người nhà Binh bộ Thượng thư là mãng phu, hắn mới sẽ không ngây ngốc cùng tên kia đấu võ.
"Đấu văn? Đấu văn thì ngươi tìm Trịnh Khải. Hắn đấu với ngươi." Dù sao đã bị bắt xuống nước, kéo thêm một người nữa xuống nước cũng không quá đáng. Chu Trinh chỉ chỉ Trịnh Khải con của Hình bộ Thượng thư ở bên cạnh.
"Đề tài hình như bị các ngươi kéo đi xa. U Nhiễm muội muội đến bây giờ còn chưa ăn đồ ăn đâu!" Bị điểm đến tên Trịnh Khải nhẹ nhàng nói một câu, liền đem lực chú ý của mọi người một lần nữa tập trung đến trên người Tiết U Nhiễm.
Tiết U Nhiễm cười cười, tùy ý nói mấy cái tên. Những món này đều là lần trước Sở Lăng Húc đã giới thiệu qua.
Phía trước tiểu nhị dẫn đường từ sau khi vào cửa vẫn đứng bên cạnh chờ đợi, lúc này vội vàng lên tiếng trả lời rồi đi xuống.
"Tiểu nhị, đương gia của các ngươi hôm nay có đến sao? Nếu có đến, mời hắn đến đây nói chuyện. Cứ nói là có người quen mời." Tần Trạch Dật đột nhiên gọi lại tiểu nhị đang chuẩn bị rời đi, phân phó nói.
"Dạ, tiểu nhân sẽ chuyển lời đến chủ tử." Không chỉ có nói chuyện vị công tử này biết chủ tử nhà mình, vị tiểu thư vừa rồi mới gọi thức ăn kia cũng là người quen của chủ tử. Tiểu nhị tự nhiên là rất nghiêm túc. Về phần Tiêu Vũ Sắt, thủy tính dương hoa*! Nữ nhân không biết xấu hổ!
(*) Thủy tính dương hoa: ý nói những nữ nhân lẳng lơ.
Cái gì? Hôm nay Húc ca ca cũng đến Khách Duyệt lâu? Hôm nay không phải là ngày mùng mười a! Tiêu Vũ Sắt trên mặt thoáng qua một tia hoảng sợ. Sáng sớm ra cửa, nàng không ngờ đến sẽ trùng hợp đụng phải Triệu công tử. Sau lại nghe Triệu công tử nói hắn cùng với một đám huyn đệ ước hẹn. Triệu công tử là con nhà quan, được hắn xưng là huynh đệ sao có thể là người bình thường? Tiêu Vũ Sắt lập tức đã nghĩ, nàng nhất định phải nắm giữ cơ hội có thể càng thêm đến gần Triệu công tử. Vì vậy, nàng kiên trì muốn cùng đi đến đây để biết người mà Triệu công tử gọi là huynh đệ. Chẳng qua là vạn vạn không nghĩ đến, nơi bọn họ ước hẹn lại là Khách Duyệt lâu.
Ôm một trái tim thấp thỏm, Tiêu vũ Sắt cuối cùng vẫn là đi theo Triệu Thụy bước vào Khách Duyệt lâu. Sớm muộn đều phải nói rõ ràng. Nếu Sở gia ngay cả một cái vòng ngọc cũng không bỏ được, nàng cần gì phải treo cổ trên cây Sở gia này? Húc ca ca rất tốt, nhưng lại luôn để cho nàng có cảm giác rất xa. Hai năm, Tiêu Vũ Sắt không thể không thừa nhận thật ra thì nàng chưa bao giờ từng đến gần Sở Lăng Húc. Nam tử kia dịu dàng như ngọc, ôn hòa bao dung, nhưng là thủy chung cùng nàng cách nhau rất xa. Cho nên, nàng bỏ qua...
Cố gắng bỏ qua ánh mắt tức giận lẫn khinh thường của Trương chưởng quỹ, Tiêu Vũ Sắt ngẩng cao đầu, liều lĩnh dứt khoát đi vào phòng chữ Thiên. Sau đó, nàng gặp được cũng xuất thân bất phàm Chu công tử và Trịnh công tử. Mặc dù hai người đối với nàng đều không quá mức thân thiện, nhưng là không có làm khó nàng. Bốn người ngồi cùng một bàn, tất cả đều có việc riêng, cũng bình an vô sự.
Bên trong phòng bao chỉ có một nữ tử là nàng, Tiêu Vũ Sắt không có cách nào kiềm chế có chút lâng lâng. Có thể cùng một lúc kết giao được nhiều con em nhà quan như vậy, chính là cơ hội tốt mà không phải người nào cũng gặp được. Vậy mà, tất cả tốt đẹp cũng theo vị "U Nhiễm muội muội" đến mà tan thành mây khói. Thấy được mấy người bọn họ thân thiện đối với "U Nhiễm muội muội" đến sau này, bây giờ Tiêu Vũ Sắt mới hiểu được không phải hai vị công tử kia là người lạnh nhạt, chỉ là nàng căn bản không có vào mắt bọn họ mà thôi. Cho dù bị vị "U Nhiễm muội muội" kia nói đến, Triệu công tử cũng không có bất kỳ phản ứng nào.
Nhìn Tiêu Vũ Sắt rõ ràng là bị mọi người bỏ qua, Tiết U Nhiễm cười mà không nói. Ngay sau đó dời đi tầm mắt, yên lặng xem huynh trưởng đại nhân và Triệu Thụy tiếp tục đấu võ mồm.
Hôm nay Sở Lăng Húc vốn là không định đến Khách Duyệt lâu, chẳng qua là đột nhiên nghĩ đến Tiết U Nhiễm nói muốn ăn điểm tâm mới của Khách Duyệt lâu. Mà hai ngày nay Khách Duyệt lâu lại có sản phẩm mới ra, cho nên hắn đến đây giữ lại. Ai ngờ mới vừa vào cửa đã bị Trương chưởng quỹ kéo sang một bên. Hắn chưa kịp mở miệng hỏi thăm Trương chưởng quỹ vì sao lại có một bộ dáng thần thần bí bí, Trương chưởng quỹ đã vừa nói vừa mắng đem sự tình tiền căn hậu quả nói rõ ràng.