Ta Là Chính Thê Của Chàng

Chương 102

Khi Tiết Vương gia tỉnh lại, Tiết Vương phi đang phân phó Vương ma ma

chuẩn bị nhiều thức ăn chút đưa đến sân Trưởng công chúa. Xem khuôn mặt

dịu dàng mang ý chút ý cười nhẹ giọng nói chuyện, Tiết Vương gia đột

nhiên có loại cảm giác phảng phất như đã cách mấy đời. Cũng không nói

chuyện, chỉ yên lặng nhìn Tiết Vương phi.

Lúc Tiết Vương phi phát giác người nằm trên giường hơn một tháng đã tỉnh cũng không có quá nhiều kinh ngạc. Thái y từng đến xem, nói dư độc trên người Vương gia đã được thanh lọc hết, chỉ đợi tỉnh lại là được. Lập

tức đứng lên, đi tới cạnh cửa phân phó nói: “Đi phòng bếp bưng một cát

cháo tới đây.”

Hạ nhân lĩnh mệnh đi, Tiết Vương phi quay đầu nói với Tiết Vương gia:

“Vương gia đã tỉnh lại, thiếp thân đi đây. Chỗ Trưởng công chúa phải có

người xem mới được.”

Tiết Vương gia thấy Tiết Vương phi vốn còn mang chút ý cười trong giây

lát liền lạnh nhạt, cũng không chờ ông mở miệng liền ra cửa. Cảm thấy

rầu rĩ, nhưng cũng không nói được gì. Khi tỉnh lại đó, nhìn đến người

đầu tiên là nàng, đã đủ.

Biết được phụ vương đã tỉnh, Tiết U Nhiễm vội vàng kéo Sở Lăng Húc đến sân Tiết Vương phi: “Phụ vương...”

“Khóc cái gì chứ? Phụ vương gừng càng già càng cay, không có việc gì.”

Nói đến yêu thương Tiết U Nhiễm, Tiết Vương gia dung túng người khác

tuyệt đối không thể so. Lúc này thấy Tiết U Nhiễm khóc y mít ướt, cười

an ủi.

“Phụ vương, con trịnh trọng cảnh cáo người, về sau còn dám gây ra chuyện bực này, con liền sống mãi ở Sở gia không bao giờ trở lại nữa.” Tiết U

Nhiễm đỏ mắt cả giận nói. Hơn một tháng lo lắng khi nhìn thấy nụ cười từ ái quen thuộc trên mặt Tiết Vương gia biến thành điêu ngoa tùy hứng

cảnh cáo.

“Khó mà làm được. Nếu con không trở lại, mẫu phi con sẽ không bao giờ để ý đến phụ vương nữa rồi.” Tiết Vương gia nằm ở trên giường cùng Tiết U

Nhiễm đấu võ mồm.

“Dù sao mẫu phi vốn cũng không quan tâm phụ vương.” Tiết U Nhiễm không cam lòng yếu thế tranh luận.

“U U, không được nói bậy.” Giữ chặt Tiết U Nhiễm, Sở Lăng Húc ấm giọng

trách cứ. Chuyện của trưởng bối thì trưởng bối sẽ giải quyết, vãn bối

không thể xen mồm.

Tiết U Nhiễm chu miệng, không lại nói chuyện.

“Phụ vương lần này thật sự dọa mẫu phi không nhẹ, nhận lỗi sợ là không

thể thiếu được.” Tiết Kỳ Văn theo sau tới vừa bước vào cửa vừa nói.

“Phụ vương biết.” Bị nữ nhi nhà mình thuyết giáo, Tiết Vương gia có chút ngượng ngùng, nhưng không có tức giận.

“Muốn nhận sai thì phải lấy ra thành ý.” Tiết Kỳ Văn tiếp tục nói. Làm

con không nên bất kính với phụ vương, nhưng thật sự là quá mức đau lòng

mẫu phi hơn một tháng này chịu khổ.

Tiết Vương gia không trả lời, chỉ gật đầu.

Tiết Vương phi không có lại xuất hiện trước mặt Tiết Vương gia, Tiết

Vương gia vẫn ở lại nhà kề bên sân Tiết Vương phi. Thái y nói Vương gia

trải qua kiếp nạn này, nguyên khí bị thương tổn lớn, phải tĩnh tâm tu

dưỡng một năm mới có thể hoàn toàn hồi phục. Tiết Vương phi không đuổi

người, Tiết Vương gia cũng không rời đi.

Vẫn là hai người này, vẫn là cách một bức tường này, người vốn lo lắng

thì an tâm, người vốn nên ngủ ngon lại hoảng hốt. Một người mỗi ngày ra

ra vào vào bận việc chiếu cố Trưởng công chúa. Một người khác mỗi ngày

nằm trên giường tĩnh dưỡng, yên lặng nghe động tĩnh của người bên tường

kia. Phảng phất như không có cùng xuất hiện, lại phảng phất như có một

sợi dây trong chỗ tối liên hệ hai người.

Người ta nói họa phúc kề nhau, ý trời dường như vĩnh viễn khó dò. Sau

khi Tiết Vương phủ gặp phải hơn một tháng kiếp nạn, vui mừng tới cửa.

Tuyên Nguyên tháng hai năm mười hai, Cố Luân Trưởng công chúa Tần Thiên

Ngọc thuận lợi sinh hạ một đôi tiểu công tử.

Nhìn hai tiểu nhân nhi sóng vai nằm trong nôi, Tiết Vương phi cười hết

sức xán lạn. Một tôn tử không nói, còn là hai nam tôn, quả thực là việc

vui bằng trời. Người tiến cung báo tin vui trở về nói, long nhan cực kỳ

vui mừng, liên tiếp thưởng. Tuy rằng thánh thượng còn chưa hạ chỉ, nhưng cũng là vinh hạnh đặc biệt trân quý. Ngày đó Lạc gia và phủ Thái tử đưa đến hạ lễ long trọng, dặn dò đầy tháng phải làm lớn.

Tần Thiên Ngọc là đại công thần của Tiết Vương phủ, thân thể tôn quý

cũng vì vậy mà trở nên có chút gầy yếu. Tiết Kỳ Văn vừa đau lòng vừa hối hận, trực tiếp đưa hai đứa con trai tới sân Tiết Vương phi để nương tử

mình có thể nghỉ ngơi thật tốt.

Tần Thiên Ngọc bất mãn bị cường thế trấn áp, khó được phát ra hờn dỗi.

“Nương tử, mẫu phi sẽ chăm sóc tốt hai tiểu tử đó.” Tiết Kỳ Văn tiến lên vẻ mặt buồn cười nói.

Tần Thiên Ngọc không nói chuyện, xoay người đưa lưng về phía Tiết Kỳ Văn.

“Thấy nương tử chịu khổ, vi phu ta rất đau lòng!” Tiết Kỳ Văn ghé vào bên tai Tần Thiên Ngọc, ôn nhu nói.

“Đó là con chúng ta.” Tần Thiên Ngọc rầu rĩ mở miệng.

“Không sai, là đứa nhỏ của hai chúng ta. Nhưng cũng không thể vì hai xú

tiểu tử đó mà mệt nương tử đúng không?” Tiết Kỳ Văn tiếp tục lấy lòng

nói.

“Cái gì xú tiểu tử? Đó là con ta. Ta muốn nhìn bọn hắn.” Đứa nhỏ mang

thai mười tháng sinh ra lại không ở bên người một ngày đã bị tiễn bước,

Tần Thiên Ngọc nghĩ liền cảm thấy ủy khuất.

“Đúng đúng, không phải xú tiểu tử. Nếu nương tử muốn thấy bọn hắn, để

Tôn ma ma ôm trở về xem là được.” Tiết Kỳ Văn ra vẻ không nghe thấy lời

Tần Thiên Ngọc nói.

“Ta muốn tự mình mang đứa nhỏ.” Thấy Tiết Kỳ Văn giả vờ nghe không hiểu ý nàng, Tần Thiên Ngọc trực tiếp nói.

“Chờ thân thể nương tử tốt hẳn, khi nào muốn mang đều có thể.” Tiết Kỳ Văn lưu loát đáp.

“Thân thể của ta không có việc gì.” Tần Thiên Ngọc trở mình, trừng Tiết Kỳ Văn.

Tiết Kỳ Văn chống trán mình lên trán Tần Thiên Ngọc, thâm tình nhìn vào

tròng mắt tức giận của Tần Thiên Ngọc: “Nương tử, vi phu còn muốn một nữ nhi.”

“Chàng...” Mặt Tần Thiên Ngọc lập tức đỏ bừng.

“Nương tử ngoan, ngoan ngoãn dưỡng thân mình. Hai xú tiểu tử đó mẫu phi

mỗi ngày đều sẽ ôm qua đây cho nương tử xem, nhưng là không thể nuôi

trong phòng chúng ta.” Thái y nói thân mình nương tử hắn chiều chuộng,

lại ở nơi cực lạnh như hoàng lăn ba năm, trụ cột kém, không thể sơ suất.

“Nhưng là...” Dù sao cũng là thai đầu, Tần Thiên Ngọc người mới làm mẫu thân chính là luyến tiếc.

“Ít nhất tháng này không được. Chờ nương tử ra cữ, lại xem thái y nói

thế nào.” Không chịu được nương tử mình có chút xíu không vui, Tiết Kỳ

Văn buông miệng.

Biết Tiết Kỳ Văn là vì tốt cho nàng, Tần Thiên Ngọc cũng không lại kiên trì, khẽ gật đầu.

Hôm tắm ba ngày, Tiết Vương phủ ngênh đón thánh chỉ tứ phong. Con Trưởng công chúa được thánh tâm, ban thưởng tên Tiết Diệc Khiên và Tiết Diệc

Tễ, đặc phong Khiên Vương và Tễ Vương.

Tần Thiên Ngọc không thể ra phòng, thánh chỉ từ Tiết Kỳ Văn tiếp. Nhìn

thánh chỉ trong tay, lại nhìn nhìn hai xú tiểu tử trong lòng phụ vương

và mẫu phi, Tiết Kỳ Văn không thể không thừa nhận, nhi tử nhà hắn phong

hào tôn quý hơn hắn.

Tần Thiên Ngọc nghe xong nội dung thánh chỉ cũng nở nụ cười. Phụ hoàng

đây là cố ý đúng không? Cố ý gia phong cho tiểu ngoại tôn, lại lướt qua

con rể, rõ ràng là làm khó phu quân nhà mình.

“Nương tử, nàng làm sao có thể cười vi phu? Vi phu bây giờ vẫn là Tiểu

Vương gia, hai xú tiểu tử kia thế nhưng đều thành Khiên Vương và Tễ

Vương. Phụ hoàng ra bài không ấn theo lẽ thường như vậy, cũng không sợ

khiến nhiều người tức giận.” Vừa sinh ra đã nổi bật lớn như vậy, khó

tránh khỏi bị người đố kị.

“Quốc pháp Tuyên quốc có quy định nhi tử phong hào không thể lớn hơn phụ thân sao? Phụ thân của trạng nguyên các triều đại cũng không nhất định

lớn hơn trạng nguyên đúng không? Khiên Nhi và Tễ Nhi là ngoại tôn của

phụ hoàng, người khác không bắt được nhược điểm này.” Trên người hai đứa nhỏ đều có một nửa dòng máu của hoảng thất, người dài mắt sẽ không lôi

chuyện này ra nói.

Được rồi! Nương tử nhà hắn nói không sai. Chỉ bằng hai xú tiểu tử này là ngoại tôn của hoàng thượng, liền không có người dám sinh sự. Thôi thôi, dám đảm đương cười trước mặt hắn đều là người quen, tất nhiên là không

có ác ý. Về việc người không quen thấy thế nào, có quan hệ gì với hắn

đây?

Thánh chỉ này quả thật đưa tới phần đông phản ứng khác nhau.

Trong phủ Thái tử, Tần Trạch Dật chau mày, không nói một lời. Phụ hoàng

xưa nay yêu thương Trưởng công chúa, có thánh chỉ này cũng là bên trong

dự kiến. Tiết Vương phủ nguyên bản chỉ có một Vương gia, hiện tại biến

thành hai vương gia, không có quá nhiều chuyện.

Lạc Thấm Nhi uống một ngụm trà, thản nhiên cười. Ân điển của Hoàng

thường đối biểu muội, cũng là ân điển đối Lạc gia. Cho dù Lạc gia không

có binh quyền, vẫn có chỗ dựa vững chắc như cũ.

Quý Như Nhã nghiêm mặt, giận sôi lên. Hoàng thượng cũng không khỏi quá

mức bất công. Ngoại tôn lại được coi trọng như thế, trưởng tôn và trưởng nữ lại làm như không thấy, vô hình trung lại cổ vũ Lạc Thấm Nhi kiêu

ngạo.

Nghe được thánh chỉ này, Sở gia lại có phản ứng hoàn toàn khác.

Bắt lấy bàn tay nhỏ bé của Tiểu Quân ức, Tiết U Nhiễm thở dài: “Lần này

Tiểu Quân ức nhà ta có thể bị Khiên vương và Tễ vương kéo xuống thấp

rồi!”

“Hả?” Sở Lăng Húc có chút không hiểu.

Tiết U Nhiễm khẽ cười một tiếng: “Có Khiên vương và Tễ vương, chuyện nam nhi hòa thân liền không tới phiên Tiểu Quân Ức nhà chúng ta rồi.”

Con ngươi Sở Lăng Húc xẹt qua tia sáng, nghĩ nghĩ cuối cùng mở miệng: “Tiểu Quân Ức thân gia đã được định xuống rồi.”

“Cái gì?” Tiết U Nhiễm lập tức quay đầu lại kinh hô.

“Chuyện này...” Dường như đang suy nghĩ lời nói, Sở Lăng Húc dừng lại.

“Sở ngốc tử, Tiểu Quân Ức con ta muốn cưới ai liền cưới người đó. Nếu

chàng dám can đảm tự chủ tương định ra cái gì nhi nữ thân gia, ta sẽ

không để yên cho chàng!” Sở ngốc tử cũng dám lén nàng định hôn cho Tiểu

Quân Ức, tuyệt không cho phép.

“Thuốc giải của phụ vương là dùng hôn sự của Tiểu Quân Ức đổi về.” Sau

khi cân nhắc thật lâu, Sở Lăng Húc dùng cách trực tiếp rõ ràng nhất nói

ra.

“Cái gì? Đổi? Không phải nói Tam đệ và Hoàng thượng Lăng quốc... Chuyện đó... Huynh đệ...” Tiết U Nhiễm kinh hãi, ấp a ấp úng.

“Ừ, là huynh đệ. Hoàng thượng Lăng quốc nói, huynh đệ ruột cũng phải

tính rõ. Thuốc giả chính là báu vật của Hoàng thất, nếu muốn lấy đi thì

phải lấy của quý hơn đến đổi.” Nghĩ đến nụ cười hồ ly khi Hoàng thượng

Lăng quốc nói những lời này, Sở Lăng Húc có chút không biết nói gì.

“Của càng quý hơn chính là Tiểu Quân Ức của chúng ta?” Tiết U Nhiễm nghe vậy không thể tin được. Nhi tử nàng khi nào thì trở thành của quý rồi?

“Là trong thư Tam đệ gửi cho Hoàng thượng Lăng quốc cực lục khoe ra Tiểu Quân Ức của chúng ta tài mạo song toàn, độc nhất vô nhị, chính là trân

bảo tuyệt thế.” Nhắc tới việc này, Sở Lăng Húc không biết nói gì cho

phải.

Tiết U Nhiễm sững sờ nhìn Tiểu Quân Ức đang mở to hai mắt cười với nàng, đầu óc một mảnh hỗn độn. Tài mạo song toàn? Độc nhất vô nhị? Trân bảo

tuyệt thế?

“Mặc kệ sự thật như thế nào, dù sao Hoàng thượng Lăng quốc đã tin là thật rồi.” Hiểu rõ U U rung động, Sở Lăng Húc nói.

Lạc xác định chuyện thực Sở Kinh Triết chính là một ngôi sao gây rối,

Tiết U Nhiễm mờ mịt nhìn Sở Lăng Húc: “Nói cách khác, Tiểu Quân Ức đã bị công chúa Lăng quốc định chắc rồi? Hoàng thượng Lăng quốc có nói vị

công chúa nào không?”

“Chính là vị Phượng nữ kia?” Nhìn khối ngọc bội trên cổ Tiểu Quân Ức, Sở Lăng Húc nói ra đối tượng định hôn.

Tiết U Nhiễm đã không biết nên nói gì. Giật nhẹ khối ngọc bội trên cổ

Tiểu Quân Ức, trong lòng thầm áy náy. Lấy việc hôn sự của con đổi tính

mạng cho ngoại công, là cha mẹ xin lỗi con.”

Đã biết U U sẽ suy nghĩ linh tinh, Sở Lăng Húc lại tuôn ra nội tình động trời: “Vị Phượng nữ kia năm năm sau sẽ đến nhà chúng ta ở.”

“Ở? Sở ngốc tử, rốt cuộc chàng và Hoàng thượng Lăng quốc đã đạt thành

hiệp nghị gì? Nói hết toàn bộ?” Tiết U Nhiễm giận. Đầu tiên là hôn sự,

tiếp theo là ở, còn có chuyện gì nàng không biết?”

“Đây là ý của Hoàng hậu lăng quốc. Phượng nữ năm tuổi sẽ đến Sở gia ở

một năm, sau đó Tiểu Quân Ức bồi Phượng nữ về Lăng quốc ở một năm. Dùng

phương thức này, thẳng đến mười bat tuổi thành thân, Phượng nữ theo Tiểu Quân Ức về Sở gia ở lâu dài.” Thấy U U nổi giận, Sở Lăng Húc không lại

giấu giếm.

“Như vậy không khỏi cũng quá ép buộc thôi? Tuyên quốc và Lăng quốc vừa

đến vừa đi ít nhất cũng mất hai tháng. Hai đứa nhỏ nhỏ như vậy, qua lại

bôn ba vất vả không nói, vạn nhất trên đường xảy ra chuyện gì..” Bồi

dưỡng tình cảm Tiết U Nhiễm không phản đối, nhưng chủ ý này cũng không

phải rất tốt.

“Hoàng hậu nói như vậy gọi là cùng chung hoạn nạn.” Sở Lăng Húc chi tiết chuyển cáo.

“Nếu Tiểu Quân Ức không đi Lăng quốc, lại như thế nào?” Dù sao là Phương nữ qua đây trước, cùng lắm thì giữ Phượng nữ ở Sở gia.

“Chuyện này Hoàng hậu cũng đã lo lắng đến. Nghe nói Hoàng hậu sẽ tự mình dẫn người tấn công Tuyên quốc, thề sống thề chết muốn cướp Tiểu Quân Ức về Lăng quốc.” Nhớ tới tình cảnh vị Hoàng hậu bữu hãn kia vung tay lên

nóng lòng muốn thử, Sở Lăng Húc không chút nghi ngờ nàng ấy nói thật.

Tiết U Nhiễm lập tức ủ rũ. Không thể khiến cho hai nước giao chiến, càng không thể để Tiểu Quân Ức trở thành nam nhan họa thủ người người phỉ

nhổ. Nói đến mức này, cưỡng bức cũng tốt, cưỡng dụ cũng thế, hôn sự này

không đồng ý cũng phải đồng ý.

Sở Lăng Húc đứng lên, đi tới ôm lấy Tiết U Nhiễm, trấn an nói: “Không

cần lo lắng. Phượng nữ kia có thích Tiểu Quân Ức của chúng ta hay không

cũng không nhất định.”

Tiết U Nhiễm bất đắc dĩ gật đầu. Chỉ mong Phượng nữ và Tiểu Quân Ức nhìn nhau không vừa mắt, chỉ mong Hoàng hậu Lăng quốc chỉ là hứng khởi nhất

thời, chỉ mong không có mối hôn sự này...

Ngày Khiên vương và Tễ vương đầy tháng, Đại tổng quản bên người Hoàng

thượng đưa hạ lễ tới. Trong lúc nhất thời, vừa hâm mộ vừa ghen tị thay

nhau nổi lên.

Khi Tần Trạch Dật và Lạc Thấm Nhi tới chúc mừng, như trước không mang

theo Tần Tử Huyền. Sau khi xảy ra chuyện Tiết Nhị phu nhân độc hại Tiết

Vương phi không thành ngược lại độc hại Tiết Vương gia, Tiết Tâm Lam

càng trở thành tồn tại chán ghét trong Tiết Vương phủ. Ngày vui, vẫn là

không cần rước lấy không vui cho thỏa đáng.

Vây quanh hai tiểu bảo bảo giống nhau như đúc, Tiết U Nhiễm và Lạc Thấm

Nhi hâm mộ không thôi, Trịnh Thiến thì đỏ mắt. (Thèm muốn ấy).

“Tiểu Thiến, thích liền tự mình sinh một đứa.” Lạc Thấm Nhi cười xấu xa nói.

Trịnh Thiến mặt đỏ lên, thấp giọng nói: “Loại chuyện này không phải muốn tới là tới.”

“Trịnh tỷ tỷ, việc này hẳn nên tìm Tiểu hầu gia.” Tiết U Nhiễm nháy mắt với Trịnh Thiến.

“Không được nói bừa.” Trịnh Thiến hờn dỗi một tiếng, sau đó nói: “Sao không thấy Tiểu Quân Ức đâu?”

#Tác giả có chuyện muốn nói: hàng năm đều phải qua lại bôn ba, Sở Quân

Ức nhất định không làm được các chủ Hàn Tinh các. Ôi, nói không chừng

thật sự trở thành tiểu quần là áo lượt trong lời mọi người, ha ha ha ha.