Ta Không Khóc

Chương 66

Ôm thân hình tái nhợt của hắn, ta sợ hãi, sợ hắn sẽ chết, ngày đó, khi ta vén rèm lên ấy, ta đã chấn kinh rồi!

Ta vĩnh viễn cũng không nghĩ rằng, người vĩnh viễn sẽ luôn nở nụ cười kia lại lựa chọn phương thức ấy để rời khỏi thế giới này, ta nghĩ hắn sẽ luôn ra sức đứng lên sau mỗi lần ngã xuống như trước, thế nhưng một khắc kia, ta biết mình đã sai rồi, sai khi nghĩ rằng hắn thực kiên cường, sai khi để vẻ tươi cười kiên cường bên ngoài của hắn lừa gạt!

Kỳ thực hắn rất yếu ớt, yếu ớt đến mức một va chạm nhẹ cũng có thể khiến hắn ngã xuống!    

Vuốt ve khuôn mặt trắng như sứ của hắn, đau lòng lại càng tăng thêm.

Hắn không chết, nhưng lại chìm trong hôn mê sâu, dường như linh hồn hắn đã không còn ở đó nữa, lưu lại bất quá chỉ còn thân thể không khí lực của hắn mà thôi!

“Nếu có một ngày ta không còn là ta nữa, ngươi có còn đứng phía sau ta như trước hay không?”

Ngươi cười, cười hỏi ta, hỏi ta có luôn đứng phía sau ngươi hay không, mà ta lại nói cái gì?


Ta nói ta sẽ, thế nhưng ~

Thế nhưng khi ngươi bị mọi người hiểu lầm, ta lại lựa chọn buông tay, từ bỏ mọi cơ hội chứng minh ngươi vô tội!

“Câu nói kia, ngươi còn nhớ không?”

Câu hỏi khi đó, ta lựa chọn trốn tránh, trốn tránh đôi mắt tràn ngập thê lương kia của ngươi, ta biết, khi nói ra lời ấy, ánh mắt ngươi như đang cầu xin ta quay đầu lại, thế nhưng, ta lại vẫn cự tuyệt!

Nhìn ngươi bước ra khỏi thiên lao, tận đến khi mê man ngươi ngay cả liếc mắt cũng không cho ta đến một lần!

Nhìn ngươi đi ra khỏi thiên lao, ngươi tiều tụy lại quay đầu cười với ta, mạt cười kia, có phải nói lên sự tuyệt vọng của ngươi đối với ta hay không?

Buổi tối hôm đó, đi qua mai viên, lại thấy Vương gia đứng giữa vườn mai, y phân vân, phân vân có nên buông tay hay không, phân vân giữa hận và yêu!

Rời khỏi mai viên, bóng tối bao trùm con đường nhỏ hẹp, cuối con đường ấy là phòng của ta, vậy, cuối con đường của ngươi là gì?

Ta không hiểu, thậm chí còn bàng hoàng, ta nên hận ngươi vì đã phản bội, hay nên thương tiếc sự yếu ớt của ngươi?

Nếu ta đối với Vương gia là tận trung trước sau như một, vậy cảm tình ta đối với Tiểu Thiên là gì?


Là tình yêu? Là có tình? Hay là thân tình?

Ta không biết, cho đến cuối cùng, ta lại một lần rời đi Vương phủ, đi theo bóng dáng yếu ớt kia, ta vẫn không biết!

Lặng lẽ đi theo, sợ một người yếu ớt như hắn phát hiện ra, thầm nghĩ chỉ cần lẳng lặng bảo hộ hắn, không để hắn chịu thương tổn là được rồi!

Thế nhưng, hắn trong sự bảo hộ của mọi người lại lựa chọn cách tự sát, ngay lúc mọi thứ vẫn chưa ổn định hẳn, lựa chọn cách mỉm cười rời đi!

Tình yêu của hắn, đau khổ của hắn, xa cầu của hắn, sau nụ cười cuối cùng ấy cũng đã lặng lẽ trôi đi!

Về nhà ư?

Nhà ngươi ở đâu?

Ta không biết, lúc này ta mới phát hiện, hóa ra bản thân chưa bao giờ hỏi ngươi, nhà ngươi ở nơi nào.


Nơi đó có người yêu của ngươi hay không?

Hay là người thương tổn ngươi thật sâu?

Gắt gao ôm,

Ta thề, ta sẽ không buông ngươi ra nữa!

Ta thực hiện lời ta nói trước kia

Vĩnh viễn đứng sau lưng ngươi!