Ta Không Khóc

Chương 41

(Hai chương này vẫn là lời của Khanh nha)

Cửu hoàng tử bức vua thoái vị thất bại, mất mạng ngay tại trận, bởi vì Hoàng Thượng pháp ngoại khai ân, miễn tử tội cho đứa con này, chỉ còn lưu đày biên cương!

Ngày đó, ta ở bên giường, hắn lẳng lặng tựa vào đầu giường, ta kể, hắn nghe ~

Thực yên tĩnh, nhưng ai cũng biết khoảng thời gian yên tĩnh này chỉ kéo dài một lúc mà thôi.

“Ngươi xem phải làm sao bây giờ?”

Kéo chăn lên, không trả lời, chỉ đưa tay vươn ra khỏi chăn ~

“Hắn có phải sẽ giết ta không?”

“Sẽ không đâu, bệ hạ sẽ không cho phép!”

“Vậy nếu y cho phép thì sao?”     


“Không…” Sẽ không, muốn nói chuyện đó sẽ không xảy ra, thế nhưng, không hiểu sao trong lòng chợt dâng lên một tia sợ hãi, sợ hãi điều đó sẽ trở thành sự thật!      

Thản nhiên cười, tái nhợt, khuôn mặt tái nhợt, tràn đầy ưu sầu, ta không biết, có lẽ chỉ có chính hắn biết!

“Ta sẽ không bị giết!”

“Trong sách nói như vậy sao?”

“Trực giác thôi!”

Có lẽ cũng không phải là trực giác, quần thần vương triều hiện tại, không ai không cân nhắc kẻ nào sẽ là người chiến thắng cuối cùng, mặc kệ Thất hoàng tử vẫn án binh bất động như trước, kéo nhau rào rạt tới nịnh bợ Thập thất hoàng tử!

Có lẽ ai cũng muốn ở yên một chỗ nhìn mọi chuyện chuyển biến, thế nhưng thắng bại vẫn không rõ, cho dù hiện tại Thất hoàng tử đã tịch thu binh quyền Cửu vương gia, cho dù người đang nằm trên giường này là phạm nhân mang tội tư thụ binh quyền, cho dù, bọn họ đã từng có chút cảm tình vướng mắc.

“Hắn hận ngươi, hắn muốn bắt ngươi!”

“Ta biết!”

Nhẹ nhàng gật đầu, là vì sốt cao khiến đầu óc bị thiêu đốt đến hồ đồ, hay vì cái gì?

“Ngươi đi xuống đi ~!”

Lẳng lặng đẩy cửa rời đi, rời khỏi gian phòng kia, ta không biết cảm giác ấy là gì, ta chỉ biết, sự an tĩnh ấy, rất kỳ lạ!

Đêm hôm ấy, gió lạnh phơ phất, tối khuya đầu thu, tựa như đã mang theo chút cảm giác lạnh lẽo!

Nhiệt độ cơ thể lại tăng lên, mấy ngày nay lúc nào cũng như vậy, ai cũng không biết phải chữa trị như thế nào!


Có lẽ đó là lần đầu tiên thấy hắn rơi lệ, lúc ấy ta như ngây ngốc, ngây ngốc nhìn người đang hôn mê kia khẽ khàng rơi lệ.

Bản thân ta đã từng tự hỏi, phải bi thương đến mức nào mới có thể khiến cho một người phải khóc?

Là cảnh ngộ như thế nào, mới có thể khiến một người chưa từng khóc phải rơi lệ?

Là nhân sinh như thế nào mới có thể khiến một người ngay cả nằm mơ cũng luôn tự nhủ với mình không được khóc?

Muốn bảo hộ hắn, cho nên ngày đó ta đi gặp người mà ta từng yêu!

Tầng tầng cao lầu, tầng tầng thủ vệ, thế nhưng không ai có thể ngăn được ta, không một ai!

“Ngươi rốt cục cũng đến gặp ta ~”

Thanh âm trầm thấp, có thể nghe thấy chút khàn khàn trong giọng nói ấy ~

“Ngươi bị bệnh ~!”

“Hai mươi năm trước đã có bệnh rồi, không phải ư?”


Tẩm cung hôn ám, có lẽ ngoài rộng lớn ra, bên trong cái gì cũng không có, không có độ ấm, không có cảm tình, không có hơi thở!

“Vì sao lại không chịu buông tay, ta đã muốn buông rồi!”

Đến gần y, tiến đến trên tấm thảm gần y, lại phát hiện trên tay y là một bức họa đã muốn ố vàng được cuộn tròn, bên trong là ai, có lẽ ta đã sớm biết.

“Hắn yêu ta……!”

“Ta biết!”

“Ta luôn nghĩ hắn hận ta, hắn không yêu ta, cho nên hắn chọn cái chết để nói rằng hắn không yêu ta, nhưng mà, nhưng mà hai mươi năm sau, hắn lại nói cho ta biết hắn yêu ta, hắn chọn cái chết cùng là vì yêu ta……!”

Một giọt, hai giọt, ba giọt……

Đó là cái gì?