Ta Không Khóc

Chương 24

“Tiểu Thiên…… Tiểu Thiên……”

Thanh âm ôn nhu như vậy, trong trí nhớ chưa từng có ai dùng thanh âm ôn nhu như thế gọi tên ta, ngoại trừ những khách nhân trước kia của ta.

Thật muốn nhìn xem bộ dáng người gọi ta, thật muốn hy vọng bản thân không mắc sai lầm nữa, thật muốn……

Mông mông lung lung, khẽ hé mắt, nhìn thấy một khuôn mặt dường như bản thân đã từng quen biết,

Là ai?

Ta đã không còn nhớ rõ nữa,

Rất muốn nhớ ra, nhưng đầu thật đau quá!

“Ngươi…… là ai a?”

Thanh âm khàn khàn, là thanh âm của ai, ta đã không muốn biết nữa!

“Ta là Tiểu P a, Tiểu Thiên!”

Bị ôm vào trong một khuôn ngực thật rộng, thật ấm áp, là vì thân thể của ta vốn lạnh như băng, hay là vì cái ôm y cấp cho ta quá ấm áp?

Đưa tay, muốn nhanh ôm lấy y, thế nhưng lại không còn sức lực.


Tiểu P a, từng là thị vệ bên người một năm, từng là người phụ trách bảo hộ ta, từng……

“Là hắn lệnh ngươi tới cứu ta đúng không?”

Ta không biết tại sao lại có dũng khí như thế, thậm chí là sức lực, gắt gao nắm chặt lấy quần áo của y, tựa như nếu ta chỉ thoáng buông lỏng tay, y sẽ rời đi!

“Nói a, Tiểu P, là Khiếu kêu ngươi tới đúng không?”

Tiểu P sẽ không tự tiện hành động, sẽ không đâu, nhất định là hắn lệnh cho y tới cứu ta!

“A, ân! Là, là Vương gia……!”

Cánh tay thoáng buông ra, ta chợt nhìn thấy ánh mắt hồng hồng của y, là vì thấy ta gặp khổ sở ư?

Nở nụ cười với y,

“Không sao, ta là nam nhân, không sao hết ~!”

“……”

“Ngươi vào đây bằng cách nào?”

Thanh âm vẫn khàn khàn như trước, thế nhưng không biết vì sao, tựa như mọi thống khổ từ trước đến này đều biến mất, đơn giản chỉ vì Tiểu P tới cứu ta, là hắn kêu y tới!

“Thật ra ta đã đến đây thật lâu, nhưng tên Hổ Khâu Diêu này canh phòng thật nghiêm ngặt, nêu không phải hôm qua có người cho ta biết hôm nay có kẽ hở, ta cũng không vào được đâu!”

Đúng vậy, hoàng hậu bị hoàng đế giết, hết thảy không phải sẽ trở thành một đống hỗn loạn sao?

Ngẩng đầu cười cười, hóa ra ngươi chết là vì như vậy, có phải ngươi đã quyết định sẽ chết đi như thế hay không?

Hóa ra ngươi đã hiểu rõ Hổ Khâu Diêu như vậy, hiểu rõ hắn nhất định sẽ vì chuyện như thế mà chĩa kiếm vào ngươi, thậm chí giết ngươi!

Sau đó lưu cho ta một khe hở để trốn thoát!

“Tiểu P……, có thể……. lấy giúp ta kiện quần áo không ~!” Tựa vào trong lồng ngực Tiểu P, cảm nhận sự ấm áp của y.

“Được, được ~!”

Ly khai cái ôm của Tiểu P, cảm nhận rõ nét cái rét lạnh trước nay chưa từng có, cuộn mình lại, hy vọng có thể lưu giữ lại một chút ấm áp nào đó.


“Tiểu Thiên, ngươi sốt rồi ~!”

Thì ra là vậy, trách không được sao lại cảm thấy lạnh như thế ~

“Bây giờ là lúc nào rồi……?” thah âm vẫn khàn khàn như vậy, trong đầu là một mảnh hỗn loạn.

“Đã sắp tối rồi ~”

Thân thể được chậm rãi ôm lấy, cảm nhận hai tay của y run rẩy cẩn thận mặc quần áo cho ta ~

“Chúng ta phải nhanh chóng rời đi ~!”

“Nhưng mà…… ngươi có chịu được hay không?”

Cười cười, miễn cưỡng đứng lên, hay phải nói là dựa vào sự giúp đỡ của Tiểu P mà đứng lên……

Không trả lời, không còn nghe thấy lời Tiểu P nói, ta biết chắc y hiểu ý tứ của ta, y biết!

Gió đêm là vì ánh nến đã tắt mà trở nên điên cuồng, hay là vì đã mất đi vướng bận mà trở nên điên cuồng ~

Bám vào bả vai dày rộng, tuy rằng rét lạnh, nhưng trong lòng vẫ thật ấm áp, ta nghĩ ta sẽ thực hạnh phúc!

Nhảy ra ngoài, chạy trốn, mau trốn ~

Ta suy yếu biết, chúng ta đã thoát ra khỏi hoàng cung, thoát ra khỏi nơi Hổ Khâu Diêu canh phòng nghiêm ngặt kia!

Có thể nghe rõ thanh âm gió lướt bên tai, có thể nghe rõ tiếng suối nước chảy xuôi, có thể nghe rõ tiếng tim đập hữu lực của Tiểu P ~


Ngẩng đầu, mơ hồ tìm kiếm ánh trăng, lại phát hiện thái dương đã dần nhô lên rồi.

“Tiểu ~ P ~”

“Sao vậy ~?”

Có thể thấy trán y rịn một tầng mồ hôi, muốn vì y lau đi, nhưng tay lại không thể nâng lên được, tựa như chúng đã không còn là của mình nữa…

“Chúng ta có ~ an toàn không?”

“Ân, tạm thời an toàn, Hổ Khâu Diêu sẽ không dễ dàng đối phó như thế ~”

Đúng vậy, nếu dễ đối phó, sự tình sẽ không biến thành như thế này!

Lại một lần áp vào lưng Tiểu P, rất lạnh, ta biết nhiệt độ đã dần tăng lên, chỉ vì muốn thấy hắn, ta nguyện ý buông tha mọi phút giây nghỉ ngơi ngắn ngủi.

Tầm mắt dần trở nên mơ hồ, trong mũi nồng đậm nhiệt khí, tựa hồ muốn cười, bởi vì có lẽ từ khi ta sống đến bây giờ, đây là lần đầu tiên khi ta phát sốt có người ở bên cạnh ta.

Có người ở bên cạnh mình, thật tốt.

Chậm rãi nhắm mắt lại, ta không còn sợ hãi khi mình mở mắt sẽ là lúc đối diện một mình với ngươi,

Ta không sợ.