Ta Không Khóc

Chương 10

Đêm đã khuya, không gian chìm vào yên lặng đến lạ kỳ. Rừng cây yên lặng, ngã tư đường yên lặng, hai con người cũng yên lặng ngồi như thế.

Ta dường như đã say, say đến cho rằng người ngồi bên cạnh thực sự yêu ta.

Hắn cũng dường như say rồi, say đến mức không còn đánh mắng ta nữa.

Nhân sinh như mộng, có lẽ say một hồi cũng tốt.

Ta và ngươi dựa sát vào nhau, nâng đỡ nhau, chậm rãi cùng về nhà.

Về nhà, có lẽ người đi bên cạnh sóng vai ta là ai cũng không còn quan trọng nữa, cho dù là còn tình yêu trống rỗng này đi chăng nữa.

Ngẩng đầu ngắm nhìn bầu trời trên kia,

Bầu trời hiện trăng sáng đã bị những đám mây đen che phủ,

Để rồi, ta và ngươi cùng tiến nhập vào màn đêm tăm tối ấy.

“Khiếu, ngươi có thích ta chút nào không?”   

Ta cảm nhận rõ người bên cạnh chợt cứng ngắc lại. Nguyên bản muốn mở miệng, lại bị một bóng người lao ra từ màn đêm ngắt lời.

Sát thủ!

Đao đầu tiên hướng ta mà chém xuống!

Ta không muốn chết!

Đây là điều duy nhất ta có thể nghĩ đến, ta không muốn chết, ít nhất là hiện tại, ta không muốn chết!


Có lẽ đến rượu cũng không thể chống chọi lại sự sợ hãi đang dâng trào, thân thể theo bản năng mà tránh thoát một đao kia!

Gắt gao nắm chặt lấy Khiếu ở bên cạnh,

Ta tin hắn sẽ bảo hộ ta,

Ta tin là như thế!

Một trận chém giết bắt đầu. Ta chỉ có thể nắm chặt lấy quần áo hắn, ở trong đám người trốn tránh đủ phía.

Đừng chết, Khiếu, đừng chết!

Ta cầu nguyện, ta cầu nguyện, ta không muốn hắn chết, ta không muốn!

Mắt thấy tiểu P mang người tới,

Ta thật cao hứng, cao hứng vì mọi thứ sẽ hóa hiểm vi di*! (*biến nguy thành an)

“Chủ tử có lệnh, bắt sống Thất hoàng tử!”

Hắc y nhân hét lên, ta kinh ngạc nghe thấy bọn họ nói muốn bắt Khiếu. Ta sẽ không để các ngươi bắt hắn đi, sẽ không bao giờ có chuyện đó!

Gắt gao nắm chặt lấy quần áo của Khiếu, cơ hồ muốn dùng thân thể của mình vì hắn mà chắn đi mọi nguy hiểm sắp ập tới!

Ta chỉ vừa mới trộm được một chút cảm tình từ hắn thôi, ta không muốn chút cảm xúc ấy bị hủy đi!

Hết thảy đều ầm ĩ, một màn chém giết ồn ào náo loạn, có người ngã xuống đất, lại có người vùng đứng lên,

Ta đã không thể quản được nhiều thứ như thé,

Ta chỉ cần ngươi không ngã xuống mà thôi!

“Bảo hộ thất hoàng tử……!”

Bên tai là tiếng thét của ngươi, thất hoàng tử, ta là thập thất hoàng tử, không phải thất hoàng tử, không phải!

Quay đầu lại, nhìn thấy ánh mắt của ngươi,

Nguyên lai hết thảy đều là như vậy!

Nguyên lai mọi ôn nhu hôm nay đều là vì thế,

Trên người là áo khoác vừa nãy ngươi khoác lên cho ta,

Ở đó vẫn là miếng kim bài chứng minh thân phận của ngươi,

Có người vung đao lên hướng ngươi chém xuống,

Ta nở nụ cười!

Ta vượt lên che trước người ngươi,


Giờ phút này, ta không còn sợ hãi cái chết nữa, thật sự, ta đã không còn sợ nữa!

Sau lưng là nỗi đau đớn kịch liệt,

Từng ngón tay ta vẫn như trước, vẫn gắt gao nắm chặt lấy phục của ngươi, đôi tay của ngươi.

Chợt bị người nào đó chắn eo ôm lấy,

Ta biết đó là thích khách muốn bắt thất hoàng tử,

Mà ta, chính là vị thất hoàng tử đó!

Nhìn thấy ánh mắt của ngươi, bên trong là chút cảm xúc gì đó mà ta không thể hiểu, nhưng ta vẫn luôn cho rằng có lẽ đó là tình cảm mà ngươi dành cho ta, cho dù chỉ có chút xíu như vậy.

Ta đã hy vọng xa vời rằng lúc này ngươi có thể vì ta mà đánh lui mọi địch nhân muốn bắt ta đi,

Ta đã hy vọng xa vời rằng lúc này ngươi có thể nói với ta rằng, mọi chuyện không phải là như thế,

Ta đã luôn hy vọng xa vời rằng……

Gắt gao lôi kéo tay ngươi, nhưng lại phát hiện ngươi đã muốn buông tay ta ra rồi,

Chỉ có ta vẫn cố chấp lôi kéo ngươi mà thôi…

Mỉm cười, mỉm cười nhìn ngươi,

Hóa ra ta vẫn là một kẻ vô cùng ngu ngốc như trước!

Ta chẳng thể cho ngươi cái gì,

Điều ta có thể cho, cũng chỉ là nụ cười này thôi.

Ta không có tài cán để làm gì cho ngươi,

Việc ta có thể làm, cũng chỉ là có thể là không nói cho bọn họ biết, ta không phải là thất hoàng tử.

Buông tay, ta đã không còn ao ước được đôi tay rộng lớn của ngươi nắm chặt nữa.


Buông tay, ta đã hoàn toàn tỉnh rượu rồi.

Buông tay, mong rằng ngươi sẽ luôn khoái hoạt, khoái hoạt sống trong một thế giới không có ta.

“Rút lui ~!”

Dần dần rời xa, có thể thấy thân ảnh tiểu P xông lên phía trước, có thể thấy bóng dáng ngươi lẳng lặng đứng ở nơi xa nào đó nhìn ta rời đi, có thể thấy hy vọng đang dần rời xa ta.

Ngẩng đầu, ánh trăng vẫn như trước trốn sau tầng tầng lớp mây đen. Trăng này, có phải ngươi cũng không muốn nhìn thấy một kẻ ngốc nghếch như ta hay không?

Ha hả, ông trời, ta rất muốn lớn tiếng nói với ngươi rằng, đừng đùa giỡn ta nữa, đừng lừa gạt ta nữa, ta từ bỏ ~

Ta đã không cần thân tình gì nữa, không cần tình bạn, lại càng không còn hy vọng xa vời sẽ có được tình yêu,

Như vậy, có thể khoan dung với ta một chút được không? Để ta không thể nghe thấy, không thể nhìn thấy, không thể nhớ nhung gì nữa!

Nhắm mắt lại, khôi phục bình tĩnh,

Thân thể xóc nảy, ta biết ta vẫn đang trên đường rời xa hắn,

Nhưng mà, ta sẽ tới nơi nào đây?

Ta đã không còn khí lực để suy nghĩ nữa,

Ông trời, ta thật sự đã mệt mỏi lắm,

Cho tới bây giờ, ta mới biết được, kẻ ngốc, vẫn là ta!

Không phải sao?