Ta Cùng Đát Kỷ Đoạt Nam Nhân

Chương 39: Bồng lai kịch chiến

Một câu bất hòa, lập tức động thủ, Kim giảo tiễn của Bích Tiêu lẹt xẹt một nhát, trong phong mang kia vụt ra hai đạo giao long nhất kim nhất bạc như bão tố, Hoàng Thiên Hóa vội lấy Hạo thiên tháp ra đỡ.

Hạo thiên tháp chính là thần khí thượng cổ, tuy Kim giảo tiễn là một trong thất đại tiên thiên linh bảo, nhưng chung quy phẩm cấp kém hơn, mỗi người xuất pháp bảo tiên giới ra phân cao thấp, Hạo thiên tháp được một tay Thiên Hóa nắm lấy, vẫn không ngừng lộ xuất kim quang. Tức thì nguyên khí cuồn cuộn ầm ầm nổ vang, hai con giao long trong tiễn nọ bắt đầu sợ hãi, lùi ra xa.

Bào tụ của Bích Tiêu tung bay, nhảy lên không trung, cũng đã e sợ, dở khóc dở cười nói: “Đụng chạm ngươi hả!”

Đâu biết rằng Thiên Hóa thổ lộ mấy lần đều thất bại, trong lòng kìm nén vô cùng, lúc này lại bị một con yêu nữ cười nhạo, giống như nghe phải lời nói cực kỳ ác độc, bèn không thèm để ý tới nam nữ khác biệt nữa, quát: “Mặt mũi ngươi mới khó ưa cả nhà ngươi đều mặt mũi khó ưa!!”

“Ba mắt! Đồ đần độn nhà ngươi…”

Mấy lần nhảy lên bắt Bích Tiêu, Bích Tiêu lại bay tới bay lui trên không trung, Thiên Hóa vừa thấy Dương Tiễn phong độ ngời ngời, chắp tay sau lưng, khóe miệng mỉm cười, đang làm bộ mặt xem kịch vui thì hét: “Mau hỗ trợ!”

Dương Tiễn như không liên quan nói: “Tiểu đệ không đánh nữ nhân, Thiên Hóa huynh thỉnh, thỉnh”

Bích Tiêu vừa trốn vừa khiêu khích: “Nho nhã không bằng Thông Thiên giáo chủ, tuấn tú không bằng ca ta Triệu Công Minh…” Né một quyền của Hoàng Thiên Hóa: “Anh khí không bằng Hồng Cẩm…Tang thương thành thục không bằng Ngọc Đỉnh…Cường tráng khí phách thua kém thiên tử nhân gian Ân Thụ Đức”

Hoàng Thiên Hóa sôi máu: “Đây là cái gì!”

Dương Tiễn ôm bụng cười nói: “Bảng xếp hạng ngũ đại mỹ nam hai giới tiên nhân…”

Hoàng Thiên Hóa nghe đến tên Trụ vương thì càng kích khởi chân hỏa. Bèn mắng to: “Chết con mẹ ngươi đi đồ bỏ mỹ nam!”

Chỉ nghe Bích Tiêu chế giễu tiếp: “Nói ngươi mặt mũi khó ưa còn không phục…”

Hạo thiên tháp được hỗn nguyên chính khí trên người Hoàng Thiên Hóa luân phiên thúc giục, đột nhiên vù một tiếng vang lớn, trước người Thiên Hóa đã có thêm một nữ nhân.

Nữ nhân mặc lam bào, mái tóc dài đen nhánh như thác đổ phấp phới theo gió, quát: “Chớ có bôi nhọ hài nhi của ta!” Chính là vong hồn trong tháp, thê tử đã chết trên Lộc Đài của Hoàng Phi Hổ, mẫu thân Thiên Hóa – Cổ thị! Chỉ thấy bào tụ của Cổ thị xoắn lại, kéo lấy đuôi váy Bích Tiêu, ném thẳng Bồng Lai tiên cô xuống, chợt một bạt tay vung qua.

Bích Tiêu vẫn không hiểu nổi, mình đang trêu chọc Thiên Hóa, tại sao đột nhiên lại xuất hiện thêm một phụ nhân, sợ đến la hét chói tai, quên cả né tránh.

Nương lưỡng liên thủ, thiên hạ vô địch, Cổ thị giơ tay tát, vả chát lên má trái Bích Tiêu.

Năm dấu ngón tay hằn rõ trên mặt Bích Tiêu, nàng ngơ ngác chốc lát, đột nhiên “Oa” khóc ầm lên, quay đầu bỏ chạy, vừa chạy vừa khóc, nháy mắt tiêu thất vào sâu trong đình đài.

Bốn phía an tĩnh, Cổ thị chỉ cười lạnh nói: “Bồng Lai tam Tiêu, quả nhiên hạ tiện cả lũ” Xoay khép bào tụ, xoay người qua nhìn Hoàng Thiên Hóa.

Từ lúc mười tuổi Thiên Hóa đã lên núi tu đạo, đã có mười hai năm chưa từng gặp qua thân mẫu, chỉ ngơ ngẩn đứng đó, nửa ngày sau mới chảy nước mắt.

Cổ thị diện dung mỹ lệ, phong vận vẫn còn, nhưng đã là một thiếu phụ, chỉ là biểu tình tựa như băng sương mỹ nhân, không vì mẫu tử trùng phùng mà có chút thư thả, thở dài nói: “Nhận không ra nữa rồi, nhận không ra con ta nữa…”

Thiên Hóa thở dài, một tay vuốt vuốt chóp mũi, nghẹn ngào nói: “Nương” Sau đó chậm rãi quỳ xuống.

Cổ thị đáp: “Ngươi còn cao hơn nương nữa. Hai mươi tuổi tới nơi rồi mà còn khóc lóc sướt mướt”

Mẫu tử hai người cũng không thèm để ý Dương Tiễn bên cạnh, đi tìm một tảng đá sạch sẽ ngồi xuống, Thiên Hóa gục trước người Cổ thị nửa ngày, rồi đứt quãng nói vài lời, Cổ thị chỉ lắng nghe, không lên tiếng. Đợi Thiên Hóa nói một hồi mới mở miệng: “Hài nhi, tính tình ngươi vẫn y chang lão phụ ngươi, không thay đổi chút nào cả”

Nhắc đến Phi Hổ, trên mặt Cổ thị hiện lên vẻ ôn nhu, bèn ấm giọng nói: “Năm đó tính nết Phi Hổ cũng rất ngang bướng, mà thôi” Thở dài, nói tiếp: “Đại trượng phu lấy công danh xưng hùng thiên hạ, sao có thể dùng bề ngoài để kết luận được? Thứ lòe loẹt đỏm dáng, điệu bộ như hát tuồng thì ích lợi gì?”

Thiên Hóa hơi ổn định, nói: “Hài nhi cũng hiểu…”

Cổ thị mỉm cười nói: “Sư thúc ngươi Hồng Cẩm, đồng bái Lục Áp đạo quân làm sư với ta, từng là mỹ nam tử cực nổi danh tại tiên giới, nhưng cuối cùng nương lại chọn cha ngươi định chung thân. Hồng phấn bạch nhan đều là gối thiêu hoa, vô dụng cả”

Cổ thị lại thản nhiên nói: “Huống hồ hài nhi ta vốn cực anh tuấn” Nói xong duỗi ngón tay ra, nhẹ nhàng xoa vết đao trên mặt Thiên Hóa, nói: “Huyết khí phương cương, đường đường chính chính, hành sự không thẹn với lương tâm mới là vĩ trượng phu”

“Thiên Tường hiện giờ thế nào?” Cổ thị lại hỏi.

Thiên Hóa vội nói: “Thiên Tường chung đội với Na Tra, đi phía đông rồi. Lúc này không biết ở đâu nữa”

“Thôi” Cổ thị nói: “Ngươi đi ngay đi, không thể trễ nãi chính sự”

“Nương” Hoàng Thiên Hóa nghĩ mình chỉ mới được gặp mẫu thân chốc lát mà giờ lại phải phân ly, trong lòng khổ sở, chỉ nghe Cổ thị mắng: “Không được khóc nữa, còn ra thể thống gì, người ai mà không chết? Đợi trăm năm sau, Phi Hổ mang hai người các ngươi tới, cả nhà đoàn tụ nói nói cười cười cũng được mà”

Cổ thị lại nghiêm mặt nói: “Thiên Hóa, Triệu Công Minh và Bồng Lai tam Tiêu đều chẳng phải hạng dễ đối phó, sư đệ ta Hồng Cẩm và Vân Tiêu từng có một đoạn nghiệt duyên, đợi ta đi tây Côn Lôn mang cứu binh tới giúp ngươi, ngươi cứ đi làm chính sự trước, chớ nghĩ nhiều” Nói xong giương tụ phất một cái, một luồng hồn phách bồng bềnh trôi về phía tây.

Dương Tiễn mới thở phào nhẹ nhõm, nói với Thiên Hóa: “Nương ngươi dũng mãnh thật…”

Thiên Hóa hồi thần lại, lắc đầu cười nói: “Nhân sinh anh dũng không cần giải thích” [*đại loại là ‘ta có thực lực vậy đấy, không cần phải giải thích với ai hết, vì có nói mấy người cũng chả hiểu đâu’, dùng để chỉ những người tự tin vào bản thân]

“Lại là Hạo Nhiên dạy à?”

“Ừm” Hoàng Thiên Hóa gật gật đầu, cùng Dương Tiễn đi tới chính điện của Bồng Lai đảo.

.

Một nơi khác trên đảo Bồng Lai.

Thiên Tường như một con khỉ treo trên lưng Na Tra, hai tay ôm cổ Na Tra, ở trên vai hắn ló đầu ra, hiếu kỳ quan sát nữ nhân kia.

Khóe miệng Quỳnh Tiêu hơi nhếch, cầm một cái vò lớn, hiếu kỳ đánh giá tiểu hài nọ.

Hồi lâu sau, Quỳnh Tiêu mới khụ một tiếng, cầm cái vò kia nghiêm mặt nói: “Khương Tử Nha đúng là điên rồi, phái hai tiểu hài nhi đến…”

Thiên Tường hít vào một hơi, học theo giọng điệu của phụ thân và huynh trưởng kêu to: “Tướng tới_____xưng danh!” Âm thanh thơ ngây của hài đồng chọc cho Quỳnh Tiêu cười phá lên, sau một trận cười run rẩy cả người, Quỳnh Tiêu mới bất đắc dĩ nói: “Thôi, ta không chiến với hai người các ngươi đâu”


Na Tra nói: “Ôm chặt” Chợt tà tà quay người qua, một quyền nhắm vào Quỳnh Tiêu.

Thiên Tường om sòm mấy câu, thân thể Na Tra chợt chấn động mạnh một cái, vòng càn khôn rời tay, Quỳnh Tiêu lập tức nghiêng vò to, một tay đỡ đáy vò, vòng càn khôn liền “Binh” một tiếng bị hút vào trong vò.

Na Tra giật giật cánh tay, nhưng không thấy vòng càn khôn bay về, đờ đẫn nói: “Mất rồi?” Chợt trở tay nhấc hồng anh thương, đầu thương xoay chuyển trên cánh tay, phun ra hỏa long cuồn cuộn, lại bị cái vò của Quỳnh Tiêu hút sạch, đầu Hồng anh thương phun “Phừng” ra một đám lửa rồi tắt ngúm.

Cái vò của Quỳnh Tiêu chính là Hỗn nguyên kim đấu chứa vạn vật, hải nạp bách xuyên, hữu dung nãi đại*, Hỗn nguyên kim đấu được chế thành từ đá ngầm san hô vạn năm ở Đông hải, lúc tế khởi lực hút cường hãn, có thể thu vô số phi hành pháp bảo**, chân khí tứ tượng, thậm chí cả thiên lôi địa hỏa, sông núi Giang Hà. Trong pháp bảo tiên giới, pháp bảo có tính hấp thu ngoại trừ Sơn hà xã tắc đồ thì chính là Hỗn nguyên kim đấu này, uy lực có thể tưởng tượng được. Na Tra vừa vung vừa xua, vòng càn khôn, hỗn thiên lăng, hồng anh thương đều bị thu sạch, chỉ còn lại một đôi phong hỏa luân xoay tròn, lập tức ngơ ngác. [*ý nói khổng lồ, như biển cả có thể chứa trăm sông; **pháp bảo thuộc loại bay]

Thiên Tường và Na Tra đần mặt nhìn Quỳnh Tiêu. Chỉ thấy Quỳnh Tiêu vừa bực mình vừa buồn cười nói: “Còn chiêu nào hết? Cô nương không chơi với hai đứa tiểu hài nhi bọn mi nữa, mau mau cút khỏi đảo đi”

Thiên Tường ngẫm nghĩ, “A” nói: “Trả pháp bảo lại cho Na Tra ca của ta!”

Quỳnh Tiêu cười nói: “Cầu xin người ta mà dùng cái giọng điệu đó hả?”

Con ngươi Thiên Tường đảo vài vòng, cười làm lành: “Đại thẩm, cầu ngươi trả cho bọn ta…”

“…”

“Ngươi mới là đại thẩm, cả nhà ngươi đều là đại thẩm!!!” Quỳnh Tiêu trợn tròn đôi mắt hạnh, nhấc Hỗn nguyên kim đấu lên, không nói hai lời mắng to Na Tra và Thiên Tường: “Quỷ con vô phép tắc nhà ngươi!”

“A a a_____!” Thiên Tường hét chói tai, lực hút của Hỗn nguyên kim đấu cường hãn vô cùng, Na Tra bị hút đến lắc đông ngã tây, phong hỏa luân triển khai toàn lực vẫn bị hút từng tấc đến gần trước người Quỳnh Tiêu.

Thiên Tường sợ hãi gào thét, la hét một hồi đột nhiên nhớ tới một chuyện, vội không ngừng thò tay vào ngực lấy bình Luyện yêu, Na Tra kéo tay Thiên Tường, Thiên Tường khó khăn lấy Bình Luyện yêu ra, cơn lốc hút xả kia liền chậm lại. Ngay sau đó hai chân Thiên Tường bị hút vào Hỗn nguyên kim đấu, một tay ôm thân bình, hướng miệng bình vào Hỗn nguyên kim đấu.

Quỳnh Tiêu thấy bình Luyện yêu mà không biết là vật gì, trong mấy hơi ngắn ngủi, bình Luyện yêu phát ra lực hút xả vạn lũ, xoắn vào Hỗn nguyên kim đấu, Na Tra và Thiên Tường đã đứng vững, Thiên Tường cười to nói: “Ta cũng có bảo vật hút thi với ngươi nè!”

Quỳnh Tiêu biến sắc, lúc này đổi lại chính mình bị hút qua, vội vàng rót chân khí tiên gia ồ ạt vào kim đấu, vò kia xoay tròn thần tốc, chỉ thấy leng keng mấy tiếng, vòng càn khôn, hỗn thiên lăng, hồng anh thương bị hút vào lúc trước đều rớt ra ngoài, bay về phía Na Tra, Na Tra đưa tay tiếp lấy, Thiên Tường hưng phấn khó nhịn nói: “Hút hút hút!”

“Ngừng_____!” Quỳnh Tiêu cuống quýt hô to, thình lình trên tay run lên, Hỗn nguyên kim đấu thất thủ, bay về phía Thiên Tường, “Bộp” một tiếng bị hút vào trong bình Luyện yêu.

“…”

Quỳnh Tiêu trợn tròn mắt.

“Hố hố!” Thiên Tường cười sung sướng nói: “Ta thắng rồi, đại thẩm!” Lật bình Luyện yêu lại lắc lắc, nhưng không thấy Hỗn nguyên kim đấu rơi ra, chỉ nghe Quỳnh Tiêu thét chói tai: “Đây không phải sự thật!! Ta đang nằm mơ!!” Rồi cũng chạy thẳng hướng chính điện Bồng Lai không quay đầu lại.

“Chuồn rồi” Thiên Tường bĩu môi: “Ta định trả lại cho nàng mà”

Na Tra đáp: “Ờ, đi thôi”

.

Vương cung Triều Ca, trong thư phòng, làn trầm hương cháy tẫn bị gió thu mang đi. Đát Kỷ nhíu mày nhẹ bước vào, nhìn thiên tử gục trên án, bèn giũ mở áo choàng phủ lên người Trụ vương.

Trụ vương như đang ngủ say, ngón tay mảnh mai của Đát Kỷ sờ lên án, chạm chạm vào gò má thiên tử, ánh mắt lại rơi xuống hắc huyên trên tay hắn, đang muốn lấy ngọc huyên đang nắm chặt ra thì Trụ vương thở dài, ngẩng đầu hỏi: “Giờ nào rồi?”

Đát Kỷ cười cười, nhìn qua đồng hồ, đáp: “Giờ Sửu rồi”

Trụ vương bảo: “Ngươi ra ngoài đi, hôm nay Cô ngủ ở thư phòng”

Đát Kỷ cười nói: “Thu lương như thủy, ngày mai đại vương hãy phê duyệt tấu chương cũng được mà…”

Trụ vương mất kiên nhẫn nói: “Ra ngoài”

Đát Kỷ ngẩn ra, thu tay nói: “Dạ”

Trụ vương ngồi thẳng người dậy, ngáp một cái, gập ngón tay nhu nhu song nhãn giăng đầy tơ máu. Lẩm bẩm: “Phá Cửu khúc Hoàng hà trận rồi à?”

Qua thật lâu, thiên tử lại bắt đầu mơ màng, nước đồng hồ rơi tí tách không ngừng, đang muốn ngủ thì trong hắc huyên kia rung vù vù, rốt cuộc đợi được Hạo Nhiên cầu trợ, Trụ vương đột nhiên phấn chấn tinh thần. Ngón tay hơi phát run.

“Văn Trọng?!” Giọng Hạo Nhiên trầm muộn trong huyên, nghe vào thập phần kỳ quái, Trụ vương nhịn không được mỉm cười, đến khi Hạo Nhiên kêu vài tiếng mới nói: “Thế nào?”

Hạo Nhiên đáp: “Ta đã lấy được mộc hồn, vốn tưởng rằng có thể phá trung ương trận hoàng thổ, nhưng mãi chẳng tìm được thổ hồn, mà tường gió kia lại càng lúc càng lớn…Phải làm sao đây?”

Trụ vương thu liễm tâm thần, nói nhanh: “Đừng kích động, Khương Tử Nha đâu?”

Hạo Nhiên tức giận nói: “Tên quân sư đầu cẩu đó đã sớm trốn biệt rồi…”

Trụ vương cắt ngang: “Nếu đã vậy…” Chợt nghĩ tới ngữ khí của mình chênh lệch quá lớn với Văn Trọng, bèn nghiêm nghị mắng: “Côn Lôn sơn đều là một đám phế vật!”

Chỉ nghe Hạo Nhiên nói: “Đừng nói nhiều nữa, mau…” Tiếng gió gào thét dội ào ào vào hắc huyên, Trụ vương hoảng hốt: “Lui! Lui ra ngoài!”

Hạo Nhiên hô: “Không có chỗ nào để lui hết!”

Lúc này hắn đã dốc hết toàn lực, Thái cực đồ lóe hào quang liên tục, lướt qua lướt lại, trong thiên địa toàn là đá vụn cát sắc, chỉ nghe trong huyên nói đứt quãng: “Tới trung tâm cơn bão nhanh…”

Hạo Nhiên thầm rùng mình, lúc này bão cát dữ dội vô cùng, mình như con diều bị thổi đến không nhận rõ phương hướng, càng tới gần vòi rồng kia, sức gió càng kinh khủng, xông bừa vào giữa lốc xoáy chắc chắn sẽ bị loạn thạch cuồng sa nghiến thành thịt vụn, nhất thời thấp thỏm bất an, không biết có nên nghe theo hay không. Chốc lát sau hít sâu một hơi, nói: “Ngươi…”

Trụ vương rống lớn mấy lần vào hắc huyên: “Cực âm hóa dương, cực dương chuyển âm! Hiểm cảnh mới có thể cầu sinh! Đi mau!”

Một khối đá lớn nghênh diện đập tới, Hạo Nhiên không thể chọn lựa nữa, đành hét lớn một tiếng, nhảy vào giữa phong nhãn.


Nháy mắt vân đạm phong khinh, gió bão như vách đá tản ở phía sau, trong phong nhãn lại là khoảng đất trống bao la, chính giữa có một quang cầu màu vàng lơ lửng. Hạo Nhiên vẫn chưa hết hoảng sợ, lẩm bẩm: “Ngươi thật sự…”

Trụ vương mới nặng nề dựa vào lưng ghế, thở dài, trầm giọng nói: “Tìm được rồi à?” Chỉ phút chốc ngắn ngủi kia thôi mà sau lưng đã đầm đìa mồ hôi, cả người như vừa từ dưới nước chui lên.

Đát Kỷ và Hỉ Mị hai người ở ngoài thư phòng nghe rất rõ ràng, sắc mặt trắng bệch, hai mặt nhìn nhau, Đát Kỷ nhỏ giọng hỏi: “Hắn đang nói chuyện với ai thế?”

Hỉ Mị mờ mịt lắc đầu.

Hạo Nhiên nói: “Ta còn tưởng rằng ngươi kêu ta đi chịu chết chứ…”

Trụ vương nhịn cười nói: “Ta và ngươi là địch chứ đâu phải bạn, kêu ngươi đi chịu chết vốn cũng bình thường thôi”

Hạo Nhiên lại hỏi: “Ngươi rốt cuộc là ai?”

Trụ vương trầm ngâm chốc lát, đáp: “Văn Trọng, nhưng không hoàn toàn là Văn Trọng”

Hạo Nhiên nghi hoặc: “Có ý gì?”

Trụ vương chậm rãi nói: “Ta kế thừa ý chí của Văn Trọng”

Hạo Nhiên khó hiểu, đang muốn hỏi tới thì “Ý chí Văn Trọng” trong hắc huyên kia lại nói: “Không thể trì hoãn, phá thổ hồn mau”

Hạo Nhiên vội móc nhánh cây xanh từ trong ngực ra, nhánh cây gặp gió lập tức mọc dài, chốc lát sau tràn ra vô số dây lục diệp, bao lấy quả quang cầu giữa phong nhãn kia, sau đó xoắn thật mạnh, thổ hồn ầm ầm tan vỡ.

Cửu khúc Hoàng hà trận bị phá hủy trong nháy mắt, nội thính chợt lóe bạch quang, trước gương Thiên đô thủy nguyệt có thêm sáu nhân ảnh.

Quỳnh Tiêu, Bích Tiêu nước mắt lưng tròng, đứng hai bên vương ỷ, Cửu khúc Hoàng hà trận trong tay Vân Tiêu vỡ vụn, được Triệu Công Minh che ở phía sau.

“Yêu hê_____” Triệu Công Minh nâng chung cười nói: “Từ biệt mấy năm, vi huynh rất tưởng niệm!”

Cơ Phát liều mạng lên tiếng: “Ngô…”

Trong đại thính rộng mở, sáu người Côn Lôn, bốn người Bồng Lai trở thành thế cục đối lập từ xa. Hạo Nhiên nói: “Thả đồ đệ ta ra” Chợt một tay ấn trước người, tiếng chuông khánh quanh người vang ông ông. Triệu Công Minh cười nói: “Đã lâu rồi Bồng Lai chưa từng náo nhiệt như thế này” Nói xong chìa bàn tay, Phược long tác trói Cơ Phát tự động giải khai, rồi trở về cổ tay.

Cơ Phát được trả tự do, hai ba cái giật miếng vải rách trong miệng ra, lăn lê bò càng ra sau lưng Hạo Nhiên, nói: “Sư phụ! Ta biết ngươi sẽ…”

Hạo Nhiên nhỏ giọng nói: “Câm miệng!” Rồi ngẩng đầu: “Triệu Công Minh, ngươi muốn thế nào?”

Triệu Công Minh tiếp nhận Kim giảo tiễn Bích Tiêu đưa qua, thuận tay giũ, phong mang đan xen, thanh như long ngâm, Công Minh cười dài nói: “Từ khi quen biết ngươi, ta vẫn chưa thấy qua bản lĩnh của thần khí thượng cổ, giáo chủ từng nói rõ không được làm khó ngươi, Hạo Nhiên lão đệ; hôm nay nể mặt giáo chủ, đồ nhi trả lại cho ngươi; vi huynh sẽ lấy pháp bảo Côn Lôn đánh cược, hai ta so tài so tài, thế nào?”

Cơ Phát chỉ tay mắng: “Đồ ỏng ẹo! Ai xưng huynh gọi đệ với ngươi, sư phụ ta là…”

Nhưng Tử Nha đã kéo lấy Cơ Phát, bịt miệng hắn lại, nói: “Nếu chúng ta thắng, Công Minh sẽ tính sao đây?”

Triệu Công Minh nói: “Bồng Lai ta sẽ rút khỏi hải ngoại, từ nay không màng chuyện Thần Châu nữa. Nếu ngươi thua, thì đống phế liệu này cũng sẽ trả lại cho ngươi, thả tiên đạo Côn Lôn trở về” Nói xong giũ bao bố bên cạnh ghế, một đống pháp bảo rơi ào ào xuống, Triệu Công Minh nheo song nhãn, trong mắt lộ ra một tia tinh quang, nói tiếp: “Nhưng Hạo Nhiên ngươi phải nán lại nhà vi huynh vài ngày”

Hạo Nhiên hơi trầm ngâm nói: “Được”

Nhưng Hoàng Thiên Hóa lại tiến lên một bước, giành nói: “Triệu Công Minh! Ta sẽ lĩnh hội ngươi trước!”

Triệu Công Minh mỉa mai: “Thiên Hóa, si tình không thể làm nên trò trống gì đâu, tỉnh táo chút đi”

Lời vừa thốt, Thiên Hóa mặt đỏ tới mang tai, mắng: “Ngươi không dám thì có!”

Tử Nha lại nói: “Không sao” Kế đó cười với Triệu Công Minh: “Cho mượn lại Mạc Tà bảo kiếm dùng chút”

Triệu Công Minh khẽ nâng một tay, đoản côn hắc sắc từ bên chân bay tới, rơi vào lòng bàn tay Hạo Nhiên, Hạo Nhiên điều chỉnh chuôi kiếm, ông một tiếng, trong đoản côn kia bắn ra một đạo kim quang, sau đó đao binh kêu réo rắt từng trận không dứt bên tai.

Tử Nha nói: “Hạo Nhiên ngươi hãy dùng nhất mạch kiếm pháp Côn Lôn mà Thiên Hóa truyền thụ lãnh giáo Công Minh huynh đi”

Hạo Nhiên hiểu ý, mũi kiếm hư chỉ xuống đất, chớp mắt đỉnh điện nổ thành vô số mảnh vụn, xuất hiện bầu trời đêm rộng lớn, Hạo Nhiên và Triệu Công Minh đều bay nhanh lên không, thoáng chốc nguyên khí thiên địa điên cuồng ập tới, sấm sét rền vang, ba đào dữ dội.

Chỉ thấy song long trong Kim giảo tiễn xoáy tròn, trường thanh kêu vang, Đông Hoàng chuông chính khí cuồn cuộn, chân khí trùng trùng điệp điệp kia tụ vào mũi kiếm, một kiếm vung qua kích khởi sóng thần ngút trời!

Chân trời mơ hồ xuất hiện một mạt ngân bạch sắc, Triệu Công Minh cười dài nói: “Đó là thức gì vậy?”

Hạo Nhiên quát lớn: “Kinh hồng kiếm pháp!”

Chúng tiên đạo sĩ ngẩng đầu nhìn trời, Cơ Phát còn nắm quyền hô to: “Sư phụ! Đập chết tên ẻo lã đó đi!”

Nhưng khi sóng biển ngất trời kia chụp tới thì đã không còn thấy thân ảnh của hai người Hạo Nhiên Công Minh nữa. Uy lực của Kim giảo tiễn trào dâng long trời lở đất, lại bị một tiếng chuông ngân chấn triệt thiên hạ khua nát vụn!

Cuồng phong bạo vũ, sóng lớn ầm vang, tấm chắn tiên khí Bồng Lai tản đi dưới uy lực của Đông Hoàng chuông, đoàn người Tử Nha Dương Tiễn chạy ra ngoài điện, cơn lốc kia như bẻ gẫy nghiền nát tốc mái ngói đình đài cuốn ra khơi.

Trên bầu trời truyền tới tiếng gào thét liên tục của Hạo Nhiên và Công Minh, lần nữa hiện thân trong đám mây!

“Đi!” Tử Nha nói: “Các ngươi lên thuyền!”

Thiên Hóa nói: “Không được! Hạo Nhiên vẫn còn đang cùng tên kia…”

Tử Nha nói: “Cứu binh sắp tới rồi! Nghe lời ta!”

Chiến cục còn đang dây dưa thì chân trời phương đông lại có một người bay nhanh tới, Vân Tiêu thét chói tai: “Hồng Cẩm_____! Tên súc sinh ngươi!”

Người đến chính là môn đồ của Lục Áp, thanh mai trúc mã của mẹ Thiên Hóa – Hồng Cẩm.

Hồng Cẩm thanh y tung bay, anh tư hiên ngang, quanh người bọc một vầng hào quang bảy sắc, sừng sững giữa biển cả. Đột nhiên phát ra vạn đạo kiếm khí đao khí, sắc bén không chịu nổi. Bức tường sóng hung hãn thoáng chốc bị cắt vỡ tan tành.

Trong chiến đoàn Hạo Nhiên và Triệu Công Minh đang đấu hăng say thì thình lình nghe được một giọng nam tử.

“Đông Hoàng chuông, ta được sư tỷ phó thác đặc biệt tới trợ giúp ngươi…”

Trên đảo Thiên Hóa lại quát: “Hạo Nhiên, đi mau! Đó là cứu binh nương ta thỉnh tới!”

Vô số phù văn Thái cực xoay tròn quanh Hạo Nhiên, Hạo Nhiên nghe vậy bèn hít sâu một hơi, nhìn qua Triệu Công Minh nói: “Đợi ngươi giải quyết hắn xong rồi mới đấu tiếp hay sao?”

Triệu Công Minh nói: “Ngươi đi đi, ta đang muốn tìm tên này tính sổ đây…”

Hạo Nhiên nói: “Chậm đã, ngươi cho ta là hạng nhát gan chắc?” Chợt xoay người lại hét: “Người tới xưng danh, ngươi là ai?”

Triệu Công Minh cười lạnh nói: “Đó là kẻ đã bội tình bạc nghĩa với muội ta Vân Tiêu, môn đồ của Lục Áp, tây Côn Lôn Hồng Cẩm”

Chỉ thấy Hồng Cẩm môi mỏng như đao, da trắng tựa tuyết, mục quang sắc bén vô cùng, ngũ sắc thần quang bao phủ quanh thân, bạch nhận bén ngót lấp lánh trong tay, cất cao giọng nói: “Xiển Tiệt lưỡng giáo đang phủ chiến ngoài Giai Mộng quan, chiến dịch này tàn hại sinh linh, ắt bị trời phạt, chi bằng Đông Hoàng chuông ngươi hãy tới…”

Nhưng Triệu Công Minh không để Hồng Cẩm nói hết, mỉa mai: “Lãng đãng tử*, ngươi tay không bất quá chỉ là thứ phế vật mà thôi, giờ lại trộm pháp bảo của sư phụ ngươi tới khiêu chiến à!” [*tay ăn chơi]

Ngũ sắc thần quang xung quanh Hồng Cẩm và Trảm tiên phi đao trong tay chính là bí bảo trấn sơn của Lục Áp đạo quân, bị Triệu Công Minh nói huỵch toẹt ra, tức khắc nộ khí dâng trào, Triệu Công Minh cũng vứt bỏ Hạo Nhiên, Kim giảo tiễn phân ra làm hai giết tới Hồng Cẩm!

——————————————–