Ta Cùng Đát Kỷ Đoạt Nam Nhân

Chương 24: Phượng minh kỳ sơn

Sợ bóng sợ gió, trông gà hóa cuốc, đoạn phía Đông viễn quan Kỳ Sơn bị bao phủ trong bóng tối, những bó đuốc lốm đốm che kín cả bình nguyên, không biết Ân thiên tử mang đến bao nhiêu binh mã.

Khương Tử Nha truyền lệnh tắt bếp lò, Chu doanh tựa người khổng lồ ngủ say, Hạo Nhiên đứng bên ngoài đại doanh, suy tư đạo binh pháp hậu thế lưu truyền, Thái Công Vọng có thật sự là cường giả dụng binh hay không?

“Ngày đó, đa tạ ngươi”

Hạo Nhiên quay đầu lại, phát hiện là Hoàng Thiên Hóa, bèn cười nói: “Có gì đâu, chiến hữu vốn nên chiếu ứng lẫn nhau” Hạo Nhiên hít thật sâu một hơi cỏ tươi trong đêm xuân muộn, lại nói: “Ta không thể sánh cùng Tử Nha, ngày sau khi hai quân giao chiến, Thiên Hóa huynh nhớ kỹ phải nghe theo hắn”

Hoàng Thiên Hóa giễu cợt: “Hắn?” Rồi có chút khinh thường nói: “Ngươi không phải người Côn Lôn, bớt can thiệp vào chuyện của Xiển giáo đi”

Nói xong liền quay lưng men theo ngoài doanh trại rời đi, trong bóng tối truyền tới một câu: “Ta nợ ngươi một mạng”

Hạo Nhiên cũng không so đo, âm thầm lắc đầu, xem ra tiên đạo Côn Lôn đời thứ ba đều là những kẻ chả thèm nghe khuyên bảo, ai cũng tâm cao ngất trời, mai sau Khương Tử Nha còn phải đau đầu nhiều. Giọng truy đuổi nhau của Lôi Chấn Tử và Na Tra từ xa truyền lại, tám vạn binh sĩ đã nghỉ ngơi, tiếng sủa của Hao thiên khuyển cũng dần lắng xuống, Hạo Nhiên chầm chậm bước đi dọc theo một bên đại doanh khác, vô số hồi ức liên tiếp thoáng hiện trong não hải, từ những mảnh vụn thắt nên đoạn thẳng vô hình, phía cuối đoạn, lại dẫn dắt đến một nơi khác của dãy núi, soái trướng giữa đại doanh Ân Thương.

Bất tri bất giác đã xuôi theo ngoại danh đi được nửa vòng, trong bóng tối mơ hồ có tiếng nam tử thở gấp, Hạo Nhiên ngừng cước bộ, chần chừ nửa ngày, hỏi: “Vũ Thành vương?”

Vốn tưởng rằng Hoàng Phi Hổ tức cảnh sinh tình, một thân một mình khóc thảm ngoài đại doanh, Hạo Nhiên rốt cuộc vẫn cất bước đi tới, nhưng lại phát hiện nam tử đang nằm trên mặt đất kia chẳng phải Vũ Thành vương, mà là Hoàng Thiên Hóa vừa ly khai trước đó không lâu.

Hoàng Thiên Hóa co cụm trên mặt đất, hô hấp nặng nề, dường như hết sức thống khổ.

“Thiên Hóa huynh?” Hạo Nhiên đưa tay xoay Hoàng Thiên Hóa qua, cảm giác băng lạnh thấu xương, một trận hàn ý truyền thẳng vào đan điền Hạo Nhiên, cho dù Đông Hoàng chuông tràn đầy tiên thiên nguyên khí, cũng muốn đông cứng lại.

Hạo Nhiên luống cuống tay chân, xem tình hình Thiên Hóa rất giống bị quái bệnh gì đó, vội cúi người xuống, dùng bàn tay đặt lên tiểu phúc Hoàng Thiên Hóa, sau lưng lại có một luồng sáng phát lên, chiếu sáng gương mặt Hoàng Thiên Hóa.

“Hàn độc” Dương Tiễn cầm tam tiêm kích, ánh huỳnh quang nơi đầu kích lấp lánh, nói: “Hắn lúc nhỏ từng bị Huyền Lẫm băng xà cắn qua, độc tính trên người mãnh liệt, dù là Thanh Hư Đạo Đức chân quân cũng vô pháp tiêu trừ”

Hạo Nhiên quay đầu lại, Dương Tiễn lạnh lùng nói tiếp: “Đêm đêm giờ Tý độc phát, khi mặt trời lên mới khỏi” Nói xong cưỡi Hao thiên khuyển bay lên không trung, đi về phía đông Kỳ Sơn.

“Ngươi muốn đi đâu! Dương Tiễn!” Hạo Nhiên còn chưa kịp gọi, Dương Tiễn đã dung hòa làm một thể vào đêm đen. Khí tức Hoàng Thiên Hóa mang hơi sương băng, nhãn thần mê ly, cả người lạnh đến phát run, co ro lại, mất đi ý thức.

Thế gian có vô số sao gây họa, nhất là hai sư đồ Thái Ất và Na Tra chính là cực phẩm trong cực phẩm, chuyện kể rằng mười năm trước trên Côn Lôn sơn, thần xà Thái Ất chân nhân nuôi dưỡng tháo chạy, lủi xuống Triều Ca, cắn thương trưởng tử của Vũ Thành vương.

Hoàng Thiên Hóa khi đó vẫn còn là hài đồng mười hai tuổi, trúng độc xà liền hôn mê, toàn thân đông thành băng khối, sư phụ Vũ Thành vương là Văn Trọng, nếu suy ra sư môn, thì chính là đồ tôn của Thông Thiên giáo chủ. Họa đã gây, Thanh Hư Đạo Đức chân quân đành phải đích thân hạ sơn, thu nhặt tàn cuộc cho sư đệ sấm họa tinh của mình. Đem hết tất cả vốn luyến, uy không biết bao nhiêu linh đan diệu dược, cuối cùng cứu tỉnh Hoàng Thiên Hóa, nhưng lại rớt xuống một bệnh căn, độc xà vô pháp trừ sạch, thường xuyên phát tác, Thanh Hư chân quân đành phải thu Hoàng Thiên Hóa làm đệ tử, dẫn về Côn Lôn sơn truyền thụ chân khí tiên gia, đến khi Hoàng Thiên Hóa được hai mươi hai tuổi, bệnh hàn độc đã không còn mãnh liệt như lúc nhỏ nữa, mới dám để hắn hạ thế.

Huyền Lẫm băng xà kia, nguyên là Thái Ất chân nhân tìm được ở biển Bắc Minh, nơi cực bắc của Thần Châu đại lục, vốn muốn luyện thành pháp bảo hiếm lạ cổ quái, thật không nghĩ tới “Côn Bằng” – hóa thân của Đông Hoàng, chính là thượng cổ thần thú trong biển nọ, thời cổ nói rằng “Bắc Minh có một loại cá, tên nó là Côn”. Trên người Hạo Nhiên mang theo chân khí cùng nguồn gốc, vừa chạm vào, hàn độc trong cơ thể Hoàng Thiên Hóa bị hút đi chút ít, hơi chuyển hảo. Hạo Nhiên liền một tay đỡ Thiên Hóa dậy, mi tâm tiếp xúc lẫn nhau, chuyển tiên thiên nguyên khí qua.

Chốc lát sau độc tính của Hoàng Thiên Hóa giảm bớt, nhưng vẫn thần trí bất thanh, giống như người đang vùi thân trong hầm băng thoáng thấy một luồng hỏa diễm, bèn ôm Hạo Nhiên thật chặt, môi lạnh tím tái, dán vào cánh mũi Hạo Nhiên cọ sát qua lại, lẩm bẩm: “Lạnh…Lạnh…”

Hạo Nhiên thở dài, hai người ở cùng một chỗ, hơi thở Hạo Nhiên ấm áp, da thịt nam tử nóng rực, từ mi tâm, khí hải, cho đến đan điền dưới tiểu phúc chân khí lưu chuyển, Hoàng Thiên Hóa mới hơi hơi ổn định, chẳng qua vẫn ôm chặt Hạo Nhiên không buông.

Thân thể băng lãnh kia khiến Hạo Nhiên nhớ tới một đêm khá lâu trước đây, nến đỏ cẩm trướng loáng thoáng hiện ra trước mắt, nhưng thiên tử anh vĩ lại cách xa tại bên kia dãy núi.

Trong hoảng hốt, thân thể đầy vết thương của Hoàng Thiên Hóa như hợp làm một cùng người kia, trăng như lụa, côn trùng kêu vang như mộng, ngón tay Hạo Nhiên chạm đến đôi môi lạnh lẽo của Hoàng Thiên Hóa, rồi vén lọn tóc rối trên trán Hoàng Thiên Hóa ra, nhẹ giọng nói: “Mọi người đều sợ lạnh”

Hoàng Thiên Hóa hơi ổn định, nhắm hai mắt, nặng nề thiếp ngủ, Na Tra lượn mấy vòng trong doanh địa, không thấy Hạo Nhiên, bèn bay ra ngoài doanh, gặp hai người dưới ánh trăng: Thiên Hóa toàn thân chồng chất vết thương, như một con rối rách nát; còn Hạo Nhiên thì được bao phủ trong một tầng ngân huy, hoàn mỹ tựa phi ngọc. Na Tra ngơ ngác nhìn nửa ngày, cởi Hỗn thiên lăng bên thắt lưng tiện tay ném qua, che lên người Thiên Hóa và Hạo Nhiên, rồi lập tức quay đầu bay đi.


.

.

.

Hôm sau, Hạo Nhiên đem Hỗn thiên lăng buộc lên hông Na Tra, rồi vỗ vỗ vai hắn, nói: “Quân sư khi nào mới vào núi?”

“Không biết” Na Tra hờ hững đáp. Rất có địch ý mà liếc Hoàng Thiên Hóa.

Chuyện đêm qua, Hạo Nhiên không nói, Hoàng Thiên Hóa cũng chẳng nhắc. Thiên Hóa chỉ lấy tay che trước mắt, nhìn về hướng mặt trời mọc, nơi đó một mảnh tĩnh mịch, không thấy dấu hiệu Thương quân tập kích, đáp: “Sáng sớm đã vào núi, sắp nổi trống tới nơi rồi”

Trong núi một chấm đen lung lay sắp đổ, đợi tới lúc đến gần, chúng nhân mới thấy rõ là Dương Tiễn mặt mũi bầm dập, vừa mới lộ diện, trừ Na Tra, các tướng lĩnh đều lộ ra thần sắc quái dị.

Dương Tiễn hừ lạnh một tiếng, cưỡi Hao thiên khuyển thẳng vào soái doanh, Hạo Nhiên và Hoàng Thiên Hóa mới bùng nổ một trận cười to không thể ức chế.

Đại quân đang muốn nhổ trại, đột nhiên nghe vạn tiếng hét vang, Thương quân như thủy triều cuốn tới, đã chiếm cứ lối ra Kỳ Sơn. Trống trận dồn dập, đài chủ soái đội đất ngoi lên, dưới đài chúng tướng xếp thành hàng, một tướng dẫn đầu, cưỡi đại mã đỏ thẫm, hẳn là Trương Quế Phương.

Phía sau Trương Quế Phương có tứ tướng bám theo, ba người cưỡi dị thú, duy nhất một hài đồng úp sấp trên một quả cầu khổng lồ lơ lửng, chậm rãi trôi nổi giữa không trung, đích thị là Cửu Long đảo tứ thánh không thể nghi ngờ.

“Hoàng Phi Hổ!” Trương Quế Phương quát lớn: “Ra chịu chết!”

Vũ Thành vương vung cương sóc, đang muốn tiến lên, lại bị Khương Tử Nha giữ chặt, nói: “Không thể, Trương Quế Phương bẩm sinh có dị năng, kêu tên ai là người đó té ngựa, ngươi phải chờ ở đây, để Na Tra tiến lên lãnh giáo hắn”

Hạo Nhiên nói nhỏ với Na Tra: “Chút nữa khai chiến, nhớ kỹ phải nghe Tử Nha sư thúc ngươi phân phó”

Na Tra đáp ứng, lúc này đài chủ soái Ân Thương lại đẩy lên hai người.

Hoàng Phi Hổ chứng kiến tình hình này, tức sùi bọt mép, hai người kia là ai? Chính là lão phụ của Vũ Thành vương, Hoàng gia lão tướng Hoàng Cổn trấn thủ Giới Bài quan. Hoàng Cổn tóc hoa râm, hai tay bị trói chặt sau lưng. Một hài đồng mười tuổi khác, tứ chi bị trói trên cọc gỗ, khóc lóc không ngừng, chính là ấu tử của Hoàng Phi Hổ, đệ đệ Hoàng Thiên Hóa – Thiên Tường.

Chỉ nghe trên đài cao Phí Trọng giũ hoàng cẩm, cao giọng lưu loát một tràng, toàn là chỉ trích Hoàng Phi Hổ phản quốc, Tây Kỳ thân là thần tử mà lại dung nạp bao che, Khương Tử Nha không đáp trả, lén lút giao phó bốn người Na Tra, Hạo Nhiên, Dương Tiễn, Hoàng Thiên Hóa sau khi khai chiến phải làm thế nào, Hoàng Cổn trên đài cao kia cũng đã chửi ầm lên.

“Nghịch tử bất hiếu! Ngươi thẳng tay thí lão phu, cả nhà Hoàng gia ta trung liệt, sinh ra nghiệt chướng ngươi, vì một phụ nhân mà phản quân theo giặc…”

Thanh âm từ xa truyền lại, Hoàng Phi Hổ nghe đến hồn đoạn thần thương, liền muốn bẻ kích tự sát, Khương Tử Nha thấy không thể kéo dài hơn nữa, vỗ vai Hạo Nhiên nói: “Đi ngay đi, hành sự cẩn thận!”

Hạo Nhiên gật đầu, Hoàng Cổn đang mắng to, đột nhiên thấy trước mặt nhiều thêm bốn người, chưa hết sửng sốt thì Hạo Nhiên đã thu Thái cực đồ, một quyền hung hăng nhắm tới Phí Trọng, đánh hắn rớt khỏi đài, không biết sống chết. Hoàng Thiên Hóa vung Mạc Tà bảo kiếm, cọc gỗ tức khắc gãy lìa, Hoàng Thiên Tường thét chói tai, từ trên cao rớt xuống, Na Tra đưa tay đón, thoáng chốc xoay người. Dương Tiễn và Thiên Hóa lại giẫm lên đài cao, tà tà đảo xuống, ầm ầm rơi ngay chính giữa đại trận Thương quân.

Một tiếng pháo vang lên trong quân Tây Kỳ, hai vạn quân mã xông ào lên, giết vào lối ra Kỳ Sơn.

Chiến cục vừa khai, trong thiên địa tràn ngập sương khói bụi mù, cửa Kỳ Sơn cuồn cuộn khói đặc, đao binh va chạm, huyết nhục tung tóe, tiếng kêu thảm thiết không dứt, Hạo Nhiên đã mất phương hướng, đành phải chạy về phía đông người, giọng hét kinh khủng của Trương Quế Phương như đòn phủ đầu, chấn đến chúng nhân kinh tâm đảm chiến.

“Dương_____Tiễn_____!”

Gào một tiếng, Dương Tiễn đã rớt khỏi tọa kỵ, nhưng không sợ hãi, vũ khai tam tiêm lưỡng nhận kích vẽ ra một huyết vực* bên người, Hạo Nhiên đang muốn tiến lên tương trợ thì lại nghe trong cốc tiếng gió ù ù không ngừng, một con rắn lớn bằng tòa cung điện lao ra! [*lằn ranh bằng máu]


Ngồi trên đầu cự xà là một thiếu nữ, trong tay thiếu nữ ôm một cái bình đồng, chính là Hồ Hỉ Mị và bình Luyện yêu!

Trong nháy mắt đầu đuôi cự xà vỗ mạnh, đánh tan thế công của quân Chu, một tọa kỵ vọt ra dưới thân cự xà, võ sĩ trên kỵ quát: “Hoàng Phi Hổ!”

Lòng Hạo Nhiên xoắn lại, Thương thiên tử xuất chiến rồi.

Chỉ thấy một đạo kim quang bay đến, Thiên tử kiếm, kim giáp khải, tứ mục Thanh thông*, áo choàng hắc sắc như ô vân cuồn cuộn, cả người lẫn ngựa đâm sầm vào giữa chiến trường khốc liệt. [*ngựa thanh thông bốn mắt; thanh thông là loại ngựa có hai màu đen và trắng]

Song phương mấy vạn người phát ra một tiếng reo hò, chủ soái quyết đấu, tàn binh rối rít thối lui, nhường ra một mảnh đất trống, Hoàng Phi Hổ vỗ ngũ sắc thần ngưu, tay rung cương sóc, một kích vung lên, muốn hất Trụ vương xuống ngựa, bất ngờ ở hậu trận Trương Quế Phương hét lớn tên Vũ Thành vương, lập tức té ngựa. [=)), chết cười với cha Trương Quế Phương, năng lực gì mà bá đạo vãi]

Trong lúc hỗn loạn, Hạo Nhiên xoay người tới cứu nguy, lại bị một người chặn đứng.

Người nọ tóc dài chấm đất cột đuôi ngựa, một tay chỉ thiên, trên lòng bàn tay có một viên minh châu lam sậm lơ lửng, cười nói: “Ngươi là ai?”

Hạo Nhiên bứt thân lui nhanh, ngưng thần nói: “Cao Hữu Càn?”

Cửu Long đảo tứ thánh chi Cao Hữu Càn: pháp bảo, Hỗn nguyên châu. Viên châu song sinh, mẫu châu đặt dưới đáy biển ngoài Cửu Long đảo, có thể hấp thu nước đại dương bao la, tử châu mang theo bên người, song châu liên thông, chuyển dời biển cả.

Cao Hữu Càn tế khởi pháp bảo, hồng thủy ào ào đổ tới, một cổ cự lực đánh trúng ***g ngực Hạo Nhiên, đẩy hắn bay thẳng. Hạo Nhiên mấy lần dùng lực Thái cực đồ lướt ngang, nhưng vô luận thế nào cũng thoát không khỏi cột nước như quỷ mị nhập thân này. Cao Hữu Càn đang chăm chú quan sát tung tích Hạo Nhiên thì thình lình ngực căng thẳng, đã bị một đôi cánh tay gắt gao ôm chặt.

Cao Hữu Càn trong lòng đại kinh, mãnh liệt vùng vẫy, nhưng người phía sau đồng thời hấp khí, chỉ nghe một tiếng chuông kêu oanh trời chấn đất, chỗ sóng âm lan tới, hết thảy pháp bảo đều mất đi hiệu lực trong chớp mắt, Hỗn nguyên châu ở gần nhất nổ thành phấn vụn, phiêu tán khắp thiên địa.

Hồng thủy trong Hỗn nguyên châu thất khống, ồ ạt vô tận, trong thoáng chốc đã nhấn chìm hơn phân nửa chiến trường, cuốn tới Hoàng Phi Hổ và Trụ vương. Hồng thủy tách rời loạn quân trong trận, phía xa cự xà dưới tiếng chuông kinh hoảng cuống quýt chạy thục mạng, trốn vào sơn cốc, Hồ Hỉ Mị hét lên một tiếng, té xuống.

Cao Hữu Càn thất khiếu chảy máu, rớt xuống đất, Hạo Nhiên không thèm liếc mắt tới, lập tức chuyển thân đánh tới Hồ Hỉ Mị.

Hồ Hỉ Mị ngụp lặn trong hồng thủy, uống mấy ngụm nước biển mặn, sặc gần chết, vội thôi động bình Luyện yêu hút đi hồng thủy trên trận, quanh mình hình thành một vòng xoáy khổng lồ, cũng không biết cuốn vào bao nhiêu thi thể, binh khí, đang vô sự vui mừng, muốn triệu hồi Quỳ xà thì đầu tóc căng thẳng, đã bị túm lên.

Hồ Hỉ Mị ăn đau, thét inh ỏi, buông rơi bình Luyện yêu, Hạo Nhiên quơ nhẹ, bình Luyện yêu vào tay, tức thì thân như hồng nhạn xẹt qua mặt nước.

“Bắt trộm_____!” Hồ Hỉ Mị điên cuồng gào thét.

Tại nơi Trụ vương và Hoàng Phi Hổ quyết chiến bị nước lũ đột nhiên xuất hiện kia tập kích, nhất thời loạn thành một đoàn. Binh lính song phương tiến lên đoạt lại chủ soái, hậu trận quân Tây Kỳ “Đinh” một tiếng chiêng vang, Tử Nha truyền lệnh thu binh, đại quân lập tức hối hả rút lui, quân Thương cứu Trụ vương về, tháo chạy vào trong sơn cốc.

Hoàng Thiên Hóa vốn muốn rút lui, chợt thấy Ân thiên tử bị đánh bay mũ sắt, lui về sơn cốc, thù giết mẹ chưa báo, một hơi khó nuốt trôi, quát lớn: “Ân Thụ Đức! Ngươi hoang *** vô đạo, bức tử mẫu thân ta! Hôm nay ta Hoàng Thiên Hóa phải thế thiên…”

Dương Tiễn đang hồi trận thì nghe tiếng hét của Hoàng Thiên Hóa, bèn quay người lại vũ khởi tam tiêm kích, đánh tới Trụ vương. Tam tiêm kích, Mạc Tà kiếm, hào quang vạn đạo, binh khí vù vù rung động, hộ vệ bị pháp bảo tiên giới quét đến gân cốt gãy đoạn, Trụ vương bị nước lạnh trùng kích, né tránh không kịp, trong mắt chỉ còn ánh hiện một kiếm một kích đâm tới trước ngực! [Dương Tiễn này ở đâu có chuyện cũng thấy ảnh ló mặt vào, thành phần nguy hiểm =))]

Đang cho rằng hôm nay phải chết tại Kỳ Sơn thì kích kia vừa cách trái tim nửa xích liền bị chặn đứng.

“Ngươi…” Trụ vương chưa kịp hồi thần, Hạo Nhiên đã vặn mạnh một cái, một tay bắt lấy đầu kích, máu tươi chảy ròng ròng, đẩy tam tiêm kích ra nửa tấc, tiếp theo đó, sau lưng lộ ra nửa đoạn kiếm phong Mạc Tà.

Khóe miệng Hạo Nhiên chảy tiên huyết, tay trái níu cổ áo Trụ vương, tay phải phản thủ nắm lấy Mạc Tà kiếm đang đâm dưới xương sườn, gian nan ngẩng đầu, mặt hướng qua Hoàng Thiên Hóa, chậm rãi nói:

“Thế thiên…Thiên đạo chẳng có nghĩa lý gì…Lời ta nói, mới định đoạt…”

“Ta mới là thiên mệnh!” Hạo Nhiên chợt hét lớn, Thái cực đồ trên mu bàn tay quang mang vạn trượng, túm lấy thiên tử, tiêu thất ngay giữa chiến trường.

Chiêng vang lần thứ hai, chỉ một tiếng, mà vang vọng khắp chiến trường, Dương Tiễn và Hoàng Thiên Hóa bị tiếng chiêng kia cả kinh, bứt thân bay lên trời cao. Giọng Khương Tử Nha từ phía sau truyền lại.

“Tế cửu thiên cửu địa! Phong băng xuyên cốc, tử hải vạn lý!” Khương Tử Nha quát lên, ngay sau đó hướng Đả thần tiên tới biển nước mênh mông vung thật mạnh, khối băng cứng đầu tiên hình thành, trong nháy mắt dùng tốc độ như tia chớp, khuếch trương đến cửa hang Kỳ Sơn.

Toàn bộ tiếng reo hò trong thiên địa lắng xuống, từ quân Tây Kỳ cho đến hơn mấy dặm Thương doanh Kỳ Sơn kết thành một tầng băng thật dầy.

Kỳ Sơn như long, uốn lượn gần nghìn dặm, trận chiến ở phía tây Kỳ Sơn, tổn thất hơn vạn sinh linh, trời giáng lôi nộ, mây đen từ bốn phương tám hướng tràn về, che lấp trời quang, bạo vũ như trút, tẩy đi huyết tích loang lổ trải dài trên vô số núi non.

Trong một nơi thâm sơn cách chiến trường hơn trăm dặm, phù văn lưỡng nghi tản ra, Hạo Nhiên hao hết khí lực, cùng Trụ vương hai người ngã mạnh vào khe núi.

Một con trĩ kê bay tới, ngó dáo dác miệng sơn động, nhìn trộm chốc lát, rồi mới hóa thành hình người.

Hồ Hỉ Mị rón rén nhìn vào sơn động, Trụ vương và Hạo Nhiên kiệt sức rã rời dựa vào nhau, đưa tay ra, muốn biết sự việc thế nào, thỉnh hạ hồi phân giải.