"Vì sao lại bảo Hà Tiến đừng đợi nữa? Sao mày biết Hà Tiến đang đợi người? Dương Phàm cảm thấy kỳ quái, lời của Trầm Ninh có chút không đầu không đuôi.
Trầm Ninh cười ha hả nói:" Mày không hiểu con người lão Hà Tiến này đâu, tao chơi với lão ấy cũng tương đối lâu rồi, cũng biết được tính cách của lão ấy. Hà Tiến không phải ngu, tốt nghiệp đại học giao thông Thượng Hải đó, người ngu làm sao mà vào được trường tốt như vậy chứ? Tính ra thì lão ấy cũng là sư huynh của bọn mình đấy. Lão ấy có cái bệnh cuồng vọng, nếu không phải vì cái bệnh này, Hà Tiến cần gia thế có gia thế, cần học vị có học vị, tại sao tốt nghiệp bảy năm mới lên được cái cấp chính khoa quèn chứ? Nhưng Hà Tiến có một ưu điểm, chỉ cần ông già lão nói lão làm sai việc gì lão sẽ nhất quyết sửa chữa. Tao đoán rằng sau khi lão ấy gây sự với mày khẳng định sẽ gọi cho ông già lão để xin ý kiến. Hà Trường Nhạc gần đây thường tới chỗ ông già tao, mục đính là để xin xỏ vào ban thường trực. Mày bây giờ ở trong hai ban nghành lớn nhất thành phố cũng được coi là nổi tiếng rồi, Hà Trường Nhạc không thể nào không biết tới mày được. Người từng trải như Hà Trường Nhạc, biết mày đánh Cát Kính Tùng xong cũng chỉ bị điều đi làm khoa trưởng, tự nhiên sẽ hiểu mày có người chống lưng. Trong thời khắc sống còn như thế này, cho dù mày gây sự với Hà Tiến làm ông ta bất mãn thì ông ta cũng sẽ không có biểu hiện gì, hơn nữa còn chửi thằng con là đồ ngu nữa. Hà Tiến bị ông già chửi, khẳng định sẽ suy nghĩ cẩn thận nguyên nhân khiến mày tức giận. Lão ấy khẳng định nghĩ mày mất mặt quá sẽ quay về khoa ngồi, tự nhiên sẽ chờ mày ở văn phòng để trả lại thể diện cho mày rồi."
Trầm Ninh phân tích một mạch như vậy, trong lòng Dương Phàm kinh ngạc không nhỏ, không ngờ thằng ôn nhìn thì ngờ nghệch này lại có tâm tư sâu sắc như vậy.
"Thằng đĩ kia, mày trưởng thành rồi đó." Dương Phàm cảm khái một tiếng, Trầm Ninh nghe xong bật cười nói:" Sau khi vào đời, tao đã gặp không biết bao nhiêu cái đinh cản đường rồi. Con người ông già tao mày còn chưa biết hay sao? Khi chưa lên được ghế cao nhất, tuyệt đối là một người khiêm tốn. Cho dù tao có chịu thiệt ở ngoài, ông ấy cũng khó mà ra tay. Thời gian dài rồi tao cũng bị ép phải động não, đây cũng là thứ mà tao học khi từ cái thời lông bông với mày đó, hiện tại nghĩ lại, ba năm cao trung theo mày học được ối thứ."
Dương Phàm cười mắng:" Mày bớt nói vớ vẩn đi!" Rồi Dương Phàm nhớ tới cuộc họp đảng ủy cục chiều nay, trong lòng chấn động, nói với Trầm Ninh:" Mày bảo Hà Tiến tới ngay đi, tao gọi cho Ngô Yến luôn."
Nói xong Dương Phàm gọi cho Ngô Yến, nói rõ quan hệ của Trầm Ninh và Hà Tiến. Ngô Yến vừa nghe vậy liền nói:" Ừ, việc này rất quan trọng, có ảnh hưởng rất lớn tới cuộc họp chiều nay, em đừng lo cho chị, chị ăn vớ vẩn ở đâu đó là được rồi. Nhưng mà em phải cố mà về sớm trước nửa tiếng để chúng ta bàn bạc qua nhé."
Cúp máy xong, Trầm Ninh cũng đã liên hệ với Hà Tiến, nói hắn phải tới ngay. Hà Tiến nói hắn biết một quán đặc sản không tồi, món ăn và văn nghệ rất khá, trưa nay chọn địa điểm tại chỗ đó luôn.
Dương Phàm và Trầm Ninh ra khỏi văn phòng liền gặp phải sở trưởng Liễu Chính Khôn. Vừa nghe Trầm Ninh giới thiệu xong, Liễu Chính Khôn liền tới bắt tay Dương Phàm một cách thân mật, còn nói trưa nay sẽ mời cơm.
Dương Phàm khách sáo nói:" Liễu sở trưởng, không phải là không nể mặt anh nhưng trưa nay em có hẹn mất rồi. Để lần sau nhé." Dương Phàm không muốn lằng nhằng với Liễu Chính Khôn, liền liếc mắt với Trầm Ninh.
Trầm Ninh liền nói với Liễu Chính Khôn:" Liễu sở trưởng à, còn cơ hội mà, em và Dương Phàm còn phải đi gặp một người bạn, có chút việc quan trọng."
Liễu Chính Khôn cũng không nài nhưng vẫn tiễn hai người ra tận cổng, Dương Phàm có chút bực mình liền hỏi Trầm Ninh:" Liễu Chính Khôn lần đầu tiên gặp tao, tại sao lại thân thiết thế?"
Trầm Ninh cười ha ha:" Hôm trước sau khi mày với chị mày đi, Liễu Chính Khôn cũng tìm đến. Thằng ôn Lưu Thiết uống say rồi, liền đem hết mọi việc nói ra, nào là việc Hồ Tiến Học và Mẫn Kiến trước mặt chị mày cung kính ra làm sao. Nó còn nói nó với anh em mình là chung một hội. Lúc đó nếu không phải có Liễu Chính Khôn và Dư Dũng ở đó thì tao vả vỡ mồm thằng ôn này rồi."
Dương Phàm nghe ra Trầm Ninh định gài mình, liền cười nói:" Được rồi đấy mày, bây giờ còn biết gài tao nữa cơ đấy. Lưu Thiết lúc đó uống say hả? Nó chắc là cố ý lấy việc tao với mày ra để nói đấy? Mày đấy, cái gì cũng tốt, chỉ là hay thích nói nghĩa khí vớ vẩn, sau này nhớ mà quản cái tật này của thằng Thiết đấy."
Trầm Ninh bị bóc mẽ liền xấu hổ, cười mấy tiếng đối phó. Hai người ngồi lên xe Dương Phàm, lái tới một cái cây bên cạnh đồn công an đợi, một lúc liền thấy một chiếc Kim Bôi đi tới, Trầm Ninh vội xuống xe vẫy tay gọi:" Hà Tiến, ở đây này."
Hà Tiến dừng xe lại, chạy tới bên cạnh nói::" Đừng khách sáo nữa, anh đi trước dẫn đường, chú cứ theo anh."
Hai xe một trước một sau lên đường, Trầm Ninh thấy mới có 11 giờ trưa liền cười nói:" Giờ mà ăn cơm quả hơi sớm đó mày."
Dương Phàm nói:" Ai lo ăn cơm vào lúc này? Càng sớm càng nhiều thời gian để nói chuyện."
Xe Kim Bôi chạy ra khỏi địa bàn thành phố, lái về hướng làng Song Kiều. Nguyên nhân của cái tên Song Kiều này là bởi vì làng có hai cây cầu bắc qua, hơn nữa còn khá gần nhau. Trước mặt là cây cầu tên Đông Khê, trước cây cầu một chút là quán đặc sản Đầu cầu. Nguồn truyện: Truyện FULL
Sau khi lái xe vào đỗ ở sân, Hà Tiến chủ động tới chào hỏi, bắt tay Dương Phàm nói:" Ông em, chuyện hôm nay quả thật đáng xấu hổ."
Dương Phàm mỉm cười nói:" Anh đã coi em là anh em rồi còn cần khách sáo làm gì, sau này mọi người cũng nhau có lợi là được."
Trầm Ninh ở bên cạnh nói chen vào:" Được rồi, đều là người thẳng thắn cả, ngại ngùng làm cái gì?"
Ba người đi vào quán đặc sản mới phát hiện bên trong không nhỏ, trước mặt là một tòa nhà ba tầng, rộng khoảng 300 mét vuông. Xuyên qua tòa nhà trước mặt là tới một cái sân rộng, trong đó trồng đủ loại tre, ở giữa là một con đường bằng đá cuội. Trên cái cổng vòm có bốn chữ " Khúc Kính Thông U".
Dương Phàm dừng lại nhìn bốn chữ này, cảm thấy rất có ý tứ.
Hà Tiễn dẫn đường, vừa đi vừa giới thiệu:" Ông chủ quán này trước là trợ giảng trường đại học truyền hình, thấy dạy học không kiếm được là bao liền mở cái quán đặc sản này, mời đầu bếp với nhân viên toàn là gái bên Thủy Dương cả."
Trước đây đã lâu, tại Uyển Lăng có một câu truyền miệng, "Mứt táo Thủy Đông, con dâu Thủy Dương, gái điếm Tân Hà." Có ý gì chứ? Thủy Đông nổi tiếng toàn quốc là quê hương của mứt táo, cái này có thể hiểu được. Còn câu con dâu Thủy Dương, nó nói tới màu da của con gái Thủy Dương, chưa kết hôn thì nhìn không thấy có gì đẹp đẽ hết, kết hôn rồi thì nảy sinh biến hóa cực lớn, trở nên mơn mởn vậy. Còn về phần gái điếm Tân Hà, câu nói này hơi quá, nguyên nhân đại khái là gái làng Tân Hà có truyền thống bán thân. Dương Phàm luôn cho rằng câu nói này là bịa đặt, không đáng tin.
Ba người rẽ vào một con đường mòn, trước mặt không xa xuất hiện một tòa nhà hai tầng. Trước cửa có hai em xinh tươi khoảng 25, 26, mặc sườn xám bó sát người, nhìn bọn hắn cười nói:" Xin chào quý khách."
Lúc này ở bên trong có một thiếu phụ nhan sắc còn nhỉnh hơn một chút đi ra, cười tươi đến nói với Hà Tiến:" Hà chủ nhiệm, tất cả đã sắp xếp theo lời anh dặn rồi."
Hà Tiến hình như là khách quen nơi này, lấy tay ra bóp mông cô thiếu phụ một phát rất tự nhiên, nói:" Hiểu Vân à, hôm nay anh mời khách quý đấy, em mà làm ăn không ra gì lần sau anh không đến nữa đâu đấy nhé."
Cô thiếu phụ tên Hiểu Vân rõ ràng là đã quen với kiểu bỡn cợt này rồi, không hề tức giận, chỉ lấy tay đánh nhẹ Hà Tiến nói:" Muốn chết à, người ta vừa mới thay quần con xong! Anh sờ ra nước lát anh giặt nhé?"
Lời nói phóng đãng như vậy khiến Dương Phàm choáng, nơi này còn pờ rồ hơn so với Ngu Nhạc Thành của thằng Lưu Thiết nữa.
Dương Phàm ghé sát vào Trầm Ninh hỏi:" Tới ăn cơm hay tới bắn pháo đấy mày?"
Hiểu Vân tai thính, nghe được Dương Phàm nói gì, đi tới cười nói:" Anh đẹp trai này nói rất có ý tứ nha, có cần em giải thích không, chỗ bọn em được gọi là nơi cải cách sinh đẻ hai người cùng sướng đó. Anh cứ vui vẻ mà vào, đảm bảo anh ăn ngon, chơi vui!"
Câu nói này khiến Dương Phàm nghĩ tới hàm ý trong câu "con dâu Thủy Dương", hàm ý đó chính là nói con gái Thủy Dương rất e thẹn, nhưng con dâu Thủy Dương lại rất lẳng lơ. Bên Thủy Dương còn có một câu nói nữa như thế này, "Gái chưa chồng là gái vú vàng, gái có chồng là gái vú bạc, gái có con là gái vú đất." Ý gì hả? Trên đường phố Thủy Dương, ta có thể thấy có mấy cô thiếu phụ đứng ở bên cửa, vén áo cho con bú một cách ngang nhiên, ai nhìn mặc ai. Đáp án là nó đó.
Dương Phàm còn nghĩ tới bốn chữ "Khúc Kính Thông U" rất tao nhã kia, phối hợp với những cô gái ở bên trong, có phải là có hai nghĩa không.
Đáp án sắp có rồi!
Hiểu Vân thấy Dương Phàm không sờ mó lung tung như khách bình thường, ngược lại còn nhíu mày, liền không tiếp tục trêu ghẹo nữa. Lắc cặp mông săn chắc được chiếc sườn xám bó sát lại mà dẫn đường, đưa ba người vào một căn phòng trang trí cổ xưa.
Một cô em mang ba tách trà xanh tới, Hiểu Vân mời ba người uống rồi cười hỏi Hà Tiến:" Anh Hà à, Khiên Ngưu luôn nhé?"
Hà Tiến cười nhìn Dương Phàm và Trầm Ninh nói:" Hai chú có nghe anh không?"
Trầm Ninh nhìn Dương Phàm, ý bảo Dương Phàm cứ bắt chước làm theo. Dương Phàm cũng hơi tò mò, Khiên Ngưu là cái gì? Liền cười gật đầu.
Hiều Vân quay ra vỗ tay với bên ngoài, ba cô em diện mạo tương đối, ngực to như bưởi năm roi đi vào, Dương Phàm ngẩn ra, hình như hắn đã biết rõ đáp án.