Sỹ Đồ Phong Lưu Truyện Full

Chương 620

Tiếp theo là đám người Lâm Đốn, Trầm Ninh đều đứng hết lên cạn ly. Dương Phàm ngồi im không nhúc nhích, trên mặt mang theo nụ cười, chờ tất cả mọi người ngồi xuống, lúc này mới đứng lên cười nói:

- Chén này tôi không uống không được rồi.

Nói xong Dương Phàm cũng uống cạn chén. Sau khi ngồi xuống không khí lại hơi ngưng lại, vẻ mặt mọi người ít nhiều có chút cảm khái. Mọi người đều có tâm trạng của mình, có lẽ cũng không thể dùng lời nói mà nói rõ. Bọn họ đều dùng ánh mắt tôn kính và cảm kích nhìn Dương Phàm.

- Tất cả mọi người đừng nghiêm túc như vậy được không? Lão Đại nói chuyện vui đi chứ.

Lưu Thiết mở miệng nói. Lưu Thiết không trong chốn quan trường nên lúc này hắn nói chuyện là thích hợp nhất. Hơn nữa hắn còn là người đứng ra chủ trì việc này. Có hai điểm này hắn nói cũng sẽ không bị ai nghĩ nhầm.

Dương Phàm từ từ thở phào nhẹ nhõm, cười cười nhìn mọi người một chút rồi nói:

- Chuyện vui không phải không có, chẳng qua trước hết phải nói rõ, nói xong mọi người không được chuốc rượu tôi đó.

Dương Phàm không nói lời này, mọi người chưa chắc đã dám làm loạn. Nhưng Dương Phàm vừa nói vậy đó chính là ám chỉ tùy tiện chuốc. Hôm nay là việc vui, uống thoải mái.

Mọi người đều hiểu ý mà cười. Dương Phàm lúc này mới cười cười nói tiếp:

- Sau khi nhận chức, tôi chủ yếu đến hai nơi. Một là thành phố Uyển Lăng, nơi này là đại bản doanh của chúng ta. Cho nên Mẫn Kiến và Ngô Yến, anh chị phải chuẩn bị sẵn sàng về tư tưởng lấy lại căn cứ của chúng ta. Hai là thành phố Tam Hà, Lâm Đốn chuẩn bị đến đó là thị trưởng, tin tức đã nói xong, bây giờ uống.

Trên bàn rượu này không được điểm danh đến, nhưng Dương Phàm đứng lên đã mời Trầm Ninh:

- Hai anh em chúng ta làm một chén trước chứ?

Trầm Ninh vui vẻ đối phó. Có mở đầu này làm cho bữa tiệc trở nên náo nhiệt hơn.

Kết quả ít nhiều có chút ngạc nhiên. Đám đàn ông vốn giỏi uống rượu không ngờ bị uống say hết, chỉ có mình Ngô Yến là nhìn như không có việc gì. Đây thực sự phù hợp với câu nói, người phụ nữ dám lên bàn rượu đều không phải người dễ chơi.

...

Tề Quốc Viễn có sản nghiệp ở thành phố Uyển Lăng, cho nên đám người liên quan không lo không có nơi đi. Không đi cùng Dương Phàm đó là Chu Tử Dương cố ý làm như vậy. Sao lại nói như vậy? Chu Tử Dương có thể cảm nhận được, hôm nay Dương Phàm sẽ đối đãi với đám thủ hạ thân tín, thì thái độ sẽ khác nhau nhất định với mình. Đã như vậy bọn họ nhiều năm không gặp, hôm nay sẽ không tham gia cuộc náo nhiệt này làm gì.

Cho nên Chu Tử Dương nhắn cho Dương Phàm một tin lúc rảnh rỗi liên lạc, sau đó hai chiếc xe nửa đường tách ra. Nguồn truyện: Truyện FULL

Chu Tử Dương và Vu Lỵ Lỵ lên lầu hai, Cao Khiết một mình ở bên dưới xem Tv. Tề Quốc Viễn ở trong sân gọi điện thoại.

- Anh không đi theo có phải là vì em?

Vu Lỵ Lỵ lộ ra vẻ mặt áy náy, cười cười hỏi Chu Tử Dương đang cởi quần áo chuẩn bị tắm. Vừa mới vào Chu Tử Dương không nói gì đã đi lên lầu. Vu Lỵ Lỵ cảm thấy không đúng, lúc này mới lên theo.

Chu Tử Dương làm như vậy cũng là có nguyên nhân. Mục đích của Chu Tử Dương là muốn cho Vu Lỵ Lỵ một ấn tượng sâu sắc, để tránh sau này xảy ra chuyện như vậy nữa. Nói thật Chu Tử Dương vẫn cảm thấy Vu Lỵ Lỵ rất hiểu chuyện. Hôm nay không biết tại sao lại như thế này.

- Đừng nghĩ nhiều như vậy, chuyện này không quan hệ gì với em.

Chu Tử Dương ra vẻ không thèm để ý, nhưng vẻ mặt kia của hắn lại nói cho Vu Lỵ Lỵ biết không phải như vậy.

Vu Lỵ Lỵ tiến lên ôm lấy Chu Tử Dương từ phía sau, trong miệng nhỏ giọng nói:

- Xin lỗi, em không muốn xa anh, cho dù là mấy ngày ngắn ngủi.

Một câu nói đơn giản của Vu Lỵ Lỵ đã làm phòng tuyến trong lòng Chu Tử Dương sụp đổ. Chu Tử Dương quay đầu lại ôm Vu Lỵ Lỵ mà hôn, Vu Lỵ Lỵ nhiệt liệt đáp lại. Hai người quấn lấy nhau rồi từ từ di động về giường, trên mặt đất rơi loại quần áo được cởi ra vội vàng.

- A ...

Tiếng rên rỉ rõ ràng truyền xuống lầu, Cao Khiết đang không yên lòng khẽ nhíu mày tắt Tv đi ra ngoài. Vừa lúc Tề Quốc Viễn đi vào nghe thấy động tĩnh trên lầu cười mắng:

- Lão Chu này cửa cũng không đóng lại.

Trong lòng Cao Khiết đúng là có chút khó xử, cảm thấy mình giống như thành người thừa. Lần này mình đến Uyển Lăng có lẽ là sai lầm. Vừa có suy nghĩ này trong đầu, hình bóng của Dương Phàm trong đầu Cao Khiết như ngọn núi cao chỉ có thể đứng dưới mà nhìn.

...

Dương Phàm khi uống say có một điểm tốt đó là yên tĩnh, ngủ ngoan như một đứa trẻ. Vừa tỉnh lại đã là hoàng hôn. Dương Phàm mở mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh trời chiều nhuộm đỏ rèm cửa sổ. Núi Kính Đình vẫn như xưa, thay đổi chính là thành phố phía xa xa. Nhiều năm không đi lại trong thành phố, Dương Phàm có một cảm giác xa lạ.

Cửa nhẹ nhàng được mở ra, Ngô Yến đi vào, cười cười mà nói:

- Chị ở dưới phòng khách nghe thấy tiếng động.

Dương Phàm cười cười với Ngô Yến:

- Mấy người kia đâu?

- Nghỉ ngơi ở phòng khác, đều uống say hết rồi.

Ngô Yến hé miệng cười rồi bưng một ly trà đến cho Dương Phàm.

Uống cạn cốc trà, Dương Phàm vào toilet. Ngô Yến tựa cửa cười nói:

- Lần này em về mấy ngày?

Đợi một lát nhưng Dương Phàm ở bên trong không nhúc nhích. Ngô Yến có chút khó hiểu đẩy cửa ra.

Dương Phàm đứng ở trước gương ngơ ngác nhìn hình ảnh của mình trong đó. Ngô Yến nhẹ nhàng đi tới phía sau, nhìn thoáng qua ánh mắt của Dương Phàm trong kính khá ngây ngô, quan tâm hỏi:

- Làm sao thế?

Dương Phàm không nói gì, đưa tay chỉ vào một sợi tóc bạc không quá bắt mắt bên tai trái, vẻ mặt lộ ra sự mệt mỏi.

- Đáng thương cuộc sống con người.

Ngô Yến cười cười đưa tay cầm lấy sợi tóc bạc rồi nhổ mạnh. Dương Phàm khẽ nhíu mày trong giây lát, sợi tóc bạc đã xuất hiện trong tay Ngô Yến.

Ngô Yến đưa tóc bạc cho Dương Phàm rồi nhẹ nhàng nói:

- Đừng làm quá mệt.

Dương Phàm cười cười lắc đầu, giơ sợi tóc bạc lên trên miệng khẽ thổi, thản nhiên nói:

- Đường do mình chọn nên em chỉ có thể đi xuống. Em cũng không cho rằng mình có thể thành vĩ nhân gì gì đó. Nhưng em kiên trì tin tưởng mình có thể giữ được đạo đức và lương tâm.

- Có thể làm được điểm này là tốt lắm rồi.

Ngô Yến nói xong có chút bất đắc dĩ. Người trong chốn quan trường khi hiểu rõ quy tắc mới nói như vậy.

- Đi ra ngoài dạo một chút, nhân lúc bọn họ chưa tỉnh lại, mình ra ngoài tìm quán nào đó ăn.

Dương Phàm cười cười đề nghị. Ngô Yến sửng sốt một chút, ăn ở quán ven đường đã là ký ức quá xa xôi với chị.

- Chị đi lấy xe.

Ngô Yến cười cười ra vẻ muốn làm kẻ trộm.

...

Thành phố Uyển Lăng về chiều khá vội vàng, dòng người và dòng xe vội vã đan xen nhau tạo thành một cảnh tượng khá náo nhiệt. Thật sự khi đi trên phố, Dương Phàm phát hiện những quán nơi mình rất quen thuộc trước đây bây giờ đã không còn. Đi một vòng cuối cùng cũng thấy mấy quán hàng trong ngõ cũ nhỏ.

Trước cửa quán không có đỗ xe, Ngô Yến tìm một lát mới tìm được vị trí đỗ xe. Tìm một bàn gọi mấy món ăn đặc sản, Dương Phàm và Ngô Yến ngồi xuống. Lúc này điện thoại di động bắt đầu vang lên.

Điện thoại di động của hai người cùng vang lên. Hai người nhìn nhau cười rồi đồng thời nghe máy.

- Thủ trưởng, tự tiện hành động là sai lầm nghiêm trọng của ngài.

Lâm Chí Quốc có chút khẩn trương, nói chuyện cũng không khách khí.

- Ngô Yến, Phó bí thư Dương có ở đó không?

Mẫn Kiến vội vàng hỏi. Ngô Yến nhướng mày đưa điện thoại di động cho Dương Phàm.

Dương Phàm lớn tiếng nói với hai chiếc điện thoại di động trong hai tay:

- Tôi là người Uyển Lăng, tùy tiện đi dạo một chút có thể xảy ra chuyện gì chứ? Không có việc gì gấp không được phép gọi điện, không mấy khi được yên ổn mà.

Trời hơi nóng, Dương Phàm nói xong dập máy thì trên người đã đổ mồ hôi. Dương Phàm cười nói:

- Em nếu cởi áo sơ mi, mặc áo trong thì không ai nói em là phó bí thư tỉnh ủy chứ?

Ngô Yến cố nhịn cười gật đầu, Dương Phàm cởi áo sơ mi, trên người còn áo trong, một bát chè đã vào trong bụng.

- Thoải mái.

Buông bát Dương Phàm thở dài một hơi, cảm giác này thật quá lâu mới có. Ngô Yến chỉ nhẹ nhàng ăn một ngụm rồi bỏ bát xuống. Hai người ngồi trước mặt nhau, tâm trạng khá vui vẻ.

- Hồi học cấp ba, em thường xuyên hâm mộ những người vào quán ăn, cảm thấy bọn họ đúng là có tiền.

Ánh mắt của Dương Phàm có chút xa xăm, nhìn người và xe đi trên đường, hắn không khỏi nghĩ đến chuyện trước đây.

Ngô Yến cười cười nhìn Dương Phàm một lát, không nói gì. Trong lòng Ngô Yến cảm thấy có thể ngồi với Dương Phàm như thế này đã rất thỏa mãn. Thực ra bây giờ thoạt nhìn Ngô Yến chỉ như người phụ nữ khoảng 37, 38 tuổi, đây là do mấy năm nay chăm sóc rất tốt. Tuy nhiên có những thứ bên trong lại không thể thay đổi như tâm trí.

Ăn xong khi tính tiền, Dương Phàm gọi chủ quán tới định lấy tiền ra thì phát hiện mình không mang theo ví. Kết quả Ngô Yến cười hì hì thanh toán tiền. Dương Phàm bị bà chủ quán nhìn đầy khinh bỉ, ý chính là tên này chỉ có cái mã.

Dương Phàm thật ra không để ý cầm lấy khăn tay Ngô Yến đưa cho mà lau mồ hôi. Hai người đi một lát trên đường. Khi đèn được bật sáng, Dương Phàm đứng ở bên đường đột nhiên hỏi Ngô Yến:

- Biệt thự ở thành Tây vẫn còn chứ?