Giờ khắc này đây, Dương Phàm chỉ biết đứng đờ ra đó, đầu óc trống rỗng. Từ khi chủ động đề nghị giúp chuyển nhà và nhìn thấy một Ngô Yến thay đổi diện mạo hoàn toàn, Dương Phàm đã cảm thấy màn này có thể xảy ra rồi. Hiện tại nên làm thế nào? Quay lại và mạnh tay đẩy Ngô Yến ra, sau đó ra sức phê phán hành vi trâu già gặm cỏ non này sao? Làm như vậy thì sau này hai người đừng hòng nhìn mặt nhau, nếu nghiêm trọng hơn nữa có khi Ngô Yến nhảy thẳng từ tầng ba xuống vì xấu hổ ấy chứ. Quay lại ôm chị ta lên giường thịt luôn cho đỡ lằng nhằng thì sao? Khách quan mà nói, nếu lúc này Dương Phàm làm vậy Ngô Yến đảm bảo sẽ không có chút kháng cự, ngược lại còn phối hợp điên cuồng là đằng khác. Đáng tiếc Dương Phàm lúc này lại không chuẩn bị đủ tâm lý, thậm chí còn cảm thấy làm như thế quả là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.
Dương Phàm không phải là loại đũn đù cởi trần ôm gái cả đêm mà không làm gì cả, nếu như Ngô Yến chủ động làm tới thì Dương Phàm cũng chỉ còn cách thuận nước đẩy thuyền. Hai người đứng như hai pho tượng dưới ánh đèn chùm trong phòng khách, một người không có thừa thắng xông lên, người còn lại cũng không hề có ý muốn phản công. Thời gian từng giây từng phút cứ thế trôi qua, cũng không biết hai người đã đứng được bao lâu.
"Tê chân rồi, đổi tư thế có được không?" Dương Phàm cũng không biết phải làm gì, không ngờ ma xui quỷ khiến thế nào lại thốt ra một câu như vậy, nói xong Dương Phàm rất muốn khen ngợi bản thân mấy câu, "Mình ăn nói quả là trơn như mỡ."
Bầu không khí nặng nề bị phá vỡ và họ có thể ngửi thấy một mùi hương nhè nhẹ.
Ngô Yến hạ giọng nói một câu:" Lưng cậu thật là rộng, thật là chắc, dựa vào rất thoải mái." Ngô Yến nói xong liền thả tay ra, đứng ở đó như một em bé làm sai bị phạt trong nhà trẻ, cúi gầm đầu xuống, một chân đang ngoáy ngoáy, hai tay khoanh như thể không biết đặt vào nơi nào.
"Ngồi xuống đi, nếu mệt thì tôi cho chị mượn vai để dựa đó."
Dương Phàm mỉm cười, lúc này cười là hữu dụng nhất. Ngô Yến nghe lời ngồi xuống theo Dương Phàm, đầu dựa lên vai Dương Phàm. Sau khi đổi tư thế, hai người lại không có gì để nói với nhau. Cứ im lặng ngồi như tượng tiếp.
"Ối, 10 giờ rồi à, tôi còn chưa tắm nữa!" Ngô Yến đột nhiên hét toáng lên, mông như thể lò xo bật phắt dậy, bộ dạng vô cùng vội vã, không chào một tiếng đã chạy ra khỏi cửa rồi.
Dương Phàm thở phào, bất ngờ phát hiện trong quá trình tiếp xúc xác thịt lúc nãy mình lại không có chút phản ứng sinh lý nào, là vì hồi hộp sao? Dương Phàm cảm thấy vui vì lúc nãy không có phản ứng gì, nếu không lúc Ngô Yến dựa vào vai mình khẳng định có thể nhìn thấy.
Uể oải bước vào phòng ngủ, bật máy tính lên mạng, không có lòng dạ nào mà chơi cờ vây TOM vào lúc này, hắn liền dạo quanh mấy cái diễn đàn xem có gì vui không. Đột nhiên điện thoại reo lên, cầm lên nhìn thì thấy Ngô Yến nhắn tin tới nói:" Bên tôi không có nước nóng mất rồi!"
Dương Phàm suy nghĩ rồi trả lời:" Mười phút nữa sang đây mà tắm." Sau khi nhắn tin Dương Phàm liền cầm lấy đồ ngủ, đi vào nhà tắm, sau khi tắm ù một cái, mặc áo vào rồi lại tiếp tục lướt mạng.
Một lúc sau chuông cửa reo lên, Dương Phàm mở cửa cho Ngô Yến vào rồi lập tức quay người đi thẳng, khó khăn lắm mới làm dịu được ngọn lửa dục vọng trong lòng, đâu dám để cho cô ta khơi nó dậy thêm một lần nữa.
Có nhiều việc cuối cùng cũng vẫn là theo ý trời, Dương Phàm mặc dù không xấu xa tới mức muốn lẻn vào nhà tắm nghía thân thể Ngô Yến cho đỡ thèm, nhưng sau khi đọc xong một câu truyện cười trên mạng, cái gì phải đến cũng đã đến.
Truyện như thế này:" Có một thằng đi dạo phố bắt gặp người yêu cũ đi với bồ mới, trong lòng ấm ức, đi tới nói với bạn trai của người yêu cũ: chú mày dùng hảng thải của anh đó. Bạn gái cũ cười lạnh nói: mới chọc được có một đốt tay mà thôi, hàng cũ hàng thải cái gì chứ."
Dương Phàm phì cười, cà phê trong miệng bắn ra sàn. Dương Phàm vội để laptop xuống, rời khỏi giường tìm chổi lau nhà. Vừa vặn Ngô Yến tắm xong mặc đồ ngủ bước ra từ trong nhà tắm.
"Chị xong rồi à, đúng lúc quá!" Dương Phàm nói một câu rồi đi vào nhà tắm tìm chổi, Ngô Yến ở đằng sau hét lên:" Đừng, đừng vào đó, tôi... ."
Rất rõ ràng, Ngô Yến nói muộn rồi, Dương Phàm đã đi vào và hắn liền nhìn thấy xi líp, xu chiêng treo vắt vẻo trên thanh sắt. Khi chiếc quần xi líp ren màu đen xuất hiện trước mặt, Dương Phàm đờ người ra, lập tức nói một câu:" Mẹ nó chứ!" Sau đó lấy chổi quay lại phòng ngủ.
"Đừng dùng cái đó, sàn gỗ đấy!" Ngô Yến cầm một cái khăn ẩm đi tới, sau khi thấy vết cà phê trên sàn, đỏ mặt nhỏ giọng nói:" Để đấy tôi làm cho."
Dương Phàm không thể chối từ, khi đem chổi trở lại nhà tắm, hắn thấy Ngô Yến đang quỳ trên sàn, chổng cặp mông cong cong lên và lau sàn. Áo ngủ của Ngô Yến làm bằng vải cô tông, sau khi tắm nước trên da làm cho nó bó sát lại, thế nên Dương Phàm có thể nhìn thấy một cái khe đào nguyên có hình dạng như một con bào ngư mềm mại hiện ra trước mắt. Đàn ông nào mà chịu được cảnh này chứ, bê đê thì không nói làm gì, vừa rồi dục hỏa khi nhìn thấy xi líp còn chưa tan, bây giờ thằng em nó đã giơ cờ khởi nghĩa rồi.
Ngô Yến không chú ý tới phản ứng của Dương Phàm, cũng không ngẩng đầu lên nói:" Sao cậu lại bất cẩn phun khắp cả thế này." Vì sao lại dùng chữ phun hả trời?
Trong lòng rên rỉ, Dương Phàm ho khan hai tiếng giải thích:" À, đọc truyện cười trên mạng nên nhất thời không kìm được đó mà."
"Truyện gì mà buồn cười thế? Để tôi xem với." Ngô Yến ghé vào bàn, cong mông lên đọc truyện cười, xem xong quay lưng lại với Dương Phàm, vai cứ rung lên từng trận, có lẽ là buồn cười nhưng không dám cười.
Lúc này từ góc độ của Dương Phàm nhìn tới, có thể thấy rõ một đám lông đen tuyền dưới ánh đèn mờ mờ trong phòng ngủ. Ông trời ơi, tại sao lại hành hạ tôi thế này chứ?
Khi Ngô Yến quay lại, thấy thằng em của Dương Phàm đang chào cờ, liền há mồm tỏ vẻ kinh ngạc. Dương Phàm rất muốn nhún vai giải thích:" Tôi không cố ý đâu, chị không mặc quần con, tôi nhìn mà không có phản ứng quá là không phải đàn ông rồi." Đáng tiếc, Dương Phàm không dám nói vậy. Nhìn trộm là đã đáng xấu hổ, nhưng nhìn trộm xong còn dám nói cho người ta biết thì nó biến thành đẳng cấp mặt dày vô đối rồi.
"Truyện này buồn cười quá." Ngô Yến nói xong cúi đầu xuống, hai tay kéo áo lại che phần dưới.
Chút lý trí duy nhất còn sót lại biến mất rồi, Dương Phàm vô ý thức tới gần Ngô Yến, Ngô Yến bỗng quay người lại, tay đặt lên bàn, không dám đối mặt. Lần này Dương Phàm không còn do dự nữa, nhào tới ôm Ngô Yến từ phía sau mà vuốt ve mơn trớn khắp người cô ta, hắn ra sức nhào nặn cặp vú săn chắc rồi sau đó luồn tay xuống dưới. Hắn hất eo chọc thẳng vào giữa hai đùi Ngô Yến.
( Thằng tác giả mất dậy nó lại cắt cho nên dịch giả tự chém gió thêm mấy câu cho nó hot. Còn lại anh em mặc sức mà tưởng tượng nhé. )
Trong buổi liên hoan chào đón cục trưởng mới của cục công thương, phó bộ trưởng bộ tổ chức Lý Quân đang diễn thuyết rất hùng hồn.
"... ..., các đồng chí phải rút được kinh nghiệm! Tránh phảm phải vết xe đổ đó! Khi đồng chí Ngô Yến làm phó chủ nhiệm ủy ban thành phố đã làm việc rất tận tụy, năng lực xuất chúng, sau này cục công thương dưới sự lãnh đạo của đồng chí Ngô Yến nhất định sẽ đưa nền kinh tế Uyển Lăng phát triển lên một tầm cao mới, phát huy tác dụng lớn hơn nữa... ... . . . . ."
Lý Quân nói thao thao bất tuyệt tới hơn nửa tiếng, nào là nói về sai phạm của cục trưởng cũ, rồi tổng kết lại những kinh nghiệm đã được rút ra, cuối cùng nói về triển vọng tương lai.
Dương Phàm ở bên cạnh nghe mà mệt chỉ muốn ngủ, mùa xuân mà, tối qua còn bị hành xác nữa chứ. Những sai lầm trong quan hệ tình ái gần đây xảy ra liên tục. Nghĩ kỹ lại, với Du Nhã Ny là do việc xảy ra bất thình lình, bản thân quá yêu kém mà không chống lại được cám dỗ. Với Chúc Vũ Hàm thì là ma xui quỷ khiến, mà mình cũng thực lòng thích chị ấy. Còn Ngô Yến thì sao? Dương Phàm không có câu trả lời, sâu thẳm trong nội tâm hắn đã có một đáp an vô cùng xấu xa, chỉ là không dám nghĩ nhiều tới nó. Bởi vì, Dương Phàm phát hiện mình khi làm tình với Ngô Yến, trong đầu luôn nghĩ ra những thế mới và trò mới, hơn nữa hắn còn đem chúng ra thực hành. Quan trọng chính là Ngô Yến như thể muốn nịnh nọt Dương Phàm cho nên vô cùng phối hợp, kiểu gì cũng chiều, thế gì cũng xong, muốn bao nhiêu lần cũng được.
Cuối cùng cũng tới lượt Ngô Yến nói rồi. Ngô Yến sau khi được tưới tắm đầy đủ, mặt mày rạng rỡ đứng lên phát biểu:" Các đồng chí, những gì nên nói phó bộ trưởng Lý đã nói hết cả rồi. Tôi chỉ có một câu thôi, sau này mọi người giám sát hành vi của tôi, tôi cũng sẽ giám sát hành vi của mọi người. Cuối cùng, tôi xin giới thiệu một nhân tài mà lãnh đạo thành phố đặc ý đưa về từ trên tỉnh, đồng chí Dương Phàm. Lãnh đạo thị ủy điều cậu ấy tới cục công thương của chúng ta, đây là xem trọng chúng ta, cũng là bổ sung lực lượng cho chúng ta. Tôi xin hết. Bây giờ mời đồng chí Dương Phàm phát biểu vài lời."
Cái này, Dương Phàm cười khổ liên hồi, phát biểu trong trường hợp này đây mới là lần đâu tiên. Nhưng sau này những việc như vậy sẽ rất nhiều, Ngô Yến cũng đang giúp cho mình nhập vai sớm thôi.
Dương Phàm bình tĩnh lại rồi đứng lên, nở nụ cười tự tin, khẽ nói:" Xin chào mọi người. Tên tôi là Dương Phàm. Sau này chúng ta là đồng nghiệp, mong mọi người giúp đỡ nhiều nhiều."
Dương Phàm nói xong ngồi xuống, Ngô Yến lại hỏi hai ông cục phó xem họ có gì cần nói không, theo lý thì trong buổi liên hoan này, hai người họ nói hay không nói cũng không quan trọng, hành động này của Ngô Yến là để ám chỉ tôi đây rất tôn trọng các đồng chí lão thành mà thôi.
Tạ cục phó ho khan một tiếng nói trước:" Sau này tôi nhất định sẽ hiệp trợ Ngô cục trưởng trong công tác."
Trương cục phó híp mắt lại, ít nhiều cũng có chút u ám nói:" Tôi không có gì để nói cả, tôi sẽ phục tùng sự sắp xếp của tổ chức."
Những nhân viên già đời trong cục công thương, lúc này ánh mắt mập mờ, bởi vì trong những cuộc họp trước kia, có gì cần nói cũng là Trương cục phó lên tiếng trước, Tạ cục phó không có nhiều quyền phát ngôn cho lắm. HÌnh như Tạ cục phó chủ quản hậu cần và kế hoạch hóa gia đình thì phải? Trương cục phó thì quản tài vụ, nghiệp vụ và văn phòng.
Rất nhiều người chắc đang thầm chửi Tạ cục phó mặt dày? Nhưng, hừ, cũng có rất nhiều người đang ghen tị với Tạ cục phó vì ông ta có cơ hội để mà mặt dày. Một thay đổi nho nhỏ như vậy đã khiến ánh mắt của mấy chủ nhiệm và khoa trưởng trở nên phức tạp. Trương cục phó hình như có chút thân cô thế cô rồi, lão Tạ này dựa dẫm vào tổ chức quả thật quá nhanh. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Nói là buổi liên hoan chào mừng, thật ra các nhân viên đang bắt đầu tính toán trong lòng.
Trương cục phó nói xong, Ngô Yến mặt không biểu tình đứng lên nói:" Buổi liên hoan đến đây thôi. Giải tán!"
Ngô Yến dẫn hai ông cục phó và Dương Phàm tiễn phó bộ trưởng Lý Quân ra tận cổng. Khi lên xe, Lý Quân nhìn khắp mọi nơi, hình như đang tìm gì đó, cuối cùng nhìn về phía Dương Phàm ở tít phía sau.
"Tiểu Dương à, mẹ cháu là Dương Lệ Ảnh phải không? Cô giáo ở trường trung học Song Kiều?"
Dương Phàm ngẩn ra, đi tới trả lời:" Đúng thế! Nhưng mà mẹ cháu từ chức rồi, đang định đổi nghề khác."
Phó bộ trưởng Lý không thèm nhìn mấy người khác, vẻ mặt cảm khái nói:" Ài! Chú năm đó cũng là học sinh của ông ngoại cháu đấy, còn là bạn cùng lớp của mẹ cháu nữa. Tiểu Dương à, rảnh rỗi tới nhà chú chơi nhé!"
Lý Quân lên xe đi khỏi, ở chiêu thương cục bây giờ Ngô Yến là to nhất rồi.
"Sao không thấy phó thư ký Triệu đến?" Cũng không biết Ngô Yến đang hỏi ai, Tạ cục phó chủ động nói:" Triệu thư ký bị bệnh đã nhập viện được vài ngày rồi."
"Thế à. Tạ cục phó, làm phiền anh dẫn đường. Tôi tới bệnh viện thăm phó thư ký Triệu trước. Những việc khác cứ để đấy đã."
"Hừ!" Trương cục phó hừ một tiếng, quay người lại đi luôn mà không thèm chào hỏi.
Dương Phàm cũng định tới khoa nghiệp vụ của mình, Ngô Yến gọi lại nói:" Dương Phàm, cậu lái xe đưa tôi đi một lát đi. Tạ cục phó à, anh bảo lái xe đi trước dẫn đường đi."
Tạ cục phó mặt vui mừng, liên tục gật đầu, chạy như điên đi lo liệu xe cộ.
Trên đường tới bệnh viện, Ngô Yến cười lạnh hai tiếng nói:" Trương cục phó không thể giữ lại được. Đợi chị thăm phó thư ký Triệu xong, chiều nay sẽ mở cuộc họp đảng ủy cục công thương, phân công công tác lại, trước tiên lấy lại quyền tài vụ, dọa ông ta một chút, ông ta mà vẫn không chịu nghe lời thì cút. Trong cục có một lão cậy già lên mặt, việc gì cũng gây phiền phức như thế này, tuyệt đối không thể lưu lại được."
Dương Phàm cười nhạt nói:" Sự xuất hiện của chị rất có khả năng đe dọa tới vị trí của ông ta. Vốn từ khi cục trưởng bị bắt, toàn bộ công tác đều là do ông ta chủ trì, thời gian mặc dù không dài nhưng tâm tính đã thay đổi. Ông ta nếu biết điều thì cứ để ông ta đấy, vừa mới chân ướt chân ráo tới, đừng làm lòng người hoảng loạn chứ."
Ngô Yến cười nói:" Em quả là không có kinh nghiệm, người ta càng cảm thấy bất an, đối với chúng ta càng có lợi. Lúc này là lúc ta có thể nhìn ra lòng người và phẩm hạnh đó."