Sỹ Đồ Phong Lưu Truyện Full

Chương 607: Xác lập ưu thế

Thái độ này của Trầm Ninh làm Dương Phàm cảm thấy rất ấm áp trong lòng, cười cười nhỏ giọng nói:

- Có hứng thú quay về quê nhà không? Tao tranh thủ lấy chức giám đốc cho mày.

- sở Công an tỉnh?

Trầm Ninh hiểu rõ Dương Phàm, cho nên hỏi rất trực tiếp.

- Trong điện thoại trao đổi không tiện. Mày tranh thủ về một chuyến, chúng ta nói chuyện cho rõ. Dương Phàm cười cười với Lý Thắng Lợi đang đứng ở cửa, Lý Thắng Lợi ra hiệu xe đã chuẩn bị xong.

- Được, tao lập tức đặt vé bay về.

Trầm Ninh đáp ứng rất dứt khoát.

Dương Phàm cười cười đứng lên, thầm nghĩ sử dụng mấy người thân thiết như Trầm Ninh là yên tâm nhất. Nghĩ đến Trầm Ninh, Dương Phàm không khỏi nghĩ tới Lâm Đốn. Vì thế Dương Phàm nói với Trầm Ninh:

- Mày thông báo Lâm Đốn một chút, bảo cậu ta cũng quay về đây đi. Bọn mày là cán bộ năm đó mượn dùng, bây giờ là lúc chuẩn bị về giúp tao.

Dập máy, Dương Phàm chú ý đến vẻ hâm mộ trên mặt Lý Thắng Lợi, không khỏi cười cười chỉ vào Lý Thắng Lợi mà nói:

- Sao? Cậu có suy nghĩ gì không?

- Thực lòng mà nói có ai mà không muốn tiến bộ? Nhưng lúc này bên cạnh ngài không thể không có người mà.

Lý Thắng Lợi không hề che giấu suy nghĩ của mình. Hành động này thoạt nhìn lỗ mãng, nhưng do hiểu rõ Dương Phàm, Lý Thắng Lợi biết nói khách khí càng làm cho Dương Phàm khó chịu. Không muốn khó chịu thì mày còn đi lăn lộn làm gì? Nói dối, lãnh đạo chẳng lẽ không nghe ra hay sao?

- Đúng vậy, làm thêm năm nữa, quá độ một chút ở tỉnh ủy, tôi sẽ lo lắng vấn đề của cậu.

Dương Phàm cười cười gật đầu nói, đưa ra lời hứa. Ở tình hình bình thường, từ trong miệng Dương Phàm rất khó lời hứa hẹn. Nhưng một khi Dương Phàm đã hứa, chuyện này coi như định đoạt rồi. Cho nên Lý Thắng Lợi cũng không khách khí, cười nói:

- Vậy bắt đầu từ bây giờ tôi sẽ bắt đầu tìm một thư ký đủ tư cách cho ngài.

- Sao vậy, không muốn làm cho tôi đến mức này cơ à?

Dương Phàm có tâm trạng khá vui vẻ nên trêu chọc. Lý Thắng Lợi cười ha hả cầm lấy cặp trong tay Dương Phàm, rồi nói:

- Sao có thể chứ? Ngài tiến thêm một bước nữa, tôi có thể nước lên thuyền lên. Đạo lý này tôi hiểu mà.

....

Về nhà khách, Dương Phàm vừa vào phòng ngủ, Tiếu Vũ đã gõ cửa đi vào cười nói:

- Ăn cơm thôi.

- Ừ.

Dương Phàm gật đầu đáp ứng, vừa ngẩng đầu lên thì thấy Tiếu Vũ mặc một chiếc váy như ô sin, đang cười hì hì đứng ở cửa.

- Sao lại mặc như vậy?

Dương Phàm có chút kinh ngạc cười nói.

- Em thấy một ít nữ giúp việc người nước ngoài trên Tv mặc thế này rất có khí chất, vì thế em đi mua một bộ, dù sao em làm cũng như vậy mà.

Tiếu Vũ cười cười tự giễu mình. Dương Phàm nghe xong khẽ nhíu mày, thầm nghĩ trong đầu Tiếu Vũ vẫn còn cái ý tưởng đó. Cẩn thận suy nghĩ, Dương Phàm thầm nghĩ không đúng, cô gái này rất có ánh mắt mà, không đến mức như vậy chứ?

Bình thường Dương Phàm, Lý Thắng Lợi, Lâm Chí Quốc cùng nhau ăn. Hôm nay đi ra chỉ thấy một mình Lý Thắng Lợi.

- Tiểu Hà tới, Chí Quốc đi đón máy bay.

Lý Thắng Lợi hiểu rõ Dương Phàm liền cười cười kịp thời giải thích. Dương Phàm gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Lúc này điện thoại di động của Lý Thắng Lợi vang lên. Lý Thắng Lợi vội vàng ra ngoài nghe, không lâu sau đi về cười nói:

- Chuyện thật là trùng hợp, Mã Hủy cũng tới, còn nói muốn đột nhiên tập kích kết quả bị cảnh vệ ngăn lại.

Dương Phàm đang uống canh nghe thế không khỏi ho khan một tiếng. Tiếu Vũ vội vàng đi tới vuốt lưng cho hắn. Dương Phàm lấy lại hơi mới cười nói:

- Lòng dạ phụ nữ đúng là khó có thể cân nhắc. Tốt lắm, tôi cho cậu nghỉ phép ba ngày để ở bên bà xã, tiêu pha bao nhiêu tôi chi trả. Đúng, bảo Trần Minh Dương an bài một lái xe.

Lý Thắng Lợi đang định ra ngoài, Dương Phàm vẫy vẫy rồi nói:

- Chờ chút, không cần thông báo cho Trần Minh Dương. Tôi tự mình lái xe, người lạ dùng không quen.

Lý Thắng Lợi cười cười đi ra. Trước cửa nhà khách tỉnh ủy, Mã Hủy mang theo bao lớn bao nhỏ đang bị cản không cho vào cửa. Thấy Lý Thắng Lợi đi ra, Mã Hủy lập tức tỉnh táo, trừng mắt nhìn hai cảnh vệ mà nói:

- Thấy không, tôi không lừa các người mà. Ông xã tôi ra đó.

Sao lại nói như vậy? Mã Hủy ăn mặc quá bình thường, hai cảnh vệ có ý dựa vào bề ngoài đánh giá người. Phu nhân của thư ký phó bí thư tỉnh ủy sao lại như một bà già thế này.

Hai cảnh vệ thấy đúng là phu nhân của thư ký Lý, trên mặt liền nhăn nhó, vội vàng xin lỗi:

- Xin lỗi, xin lỗi, lãnh đạo nhà khách có chỉ thị, lãnh đạo tỉnh ủy ở bên trong, trách nhiệm chúng tôi rất lớn.

Lý Thắng Lợi vừa nhìn liền biết có chuyện gì rồi. Mã Hủy là người vì gia đình, ăn mặc vẫn rất tiết kiệm, bình thường mặc khá bình thường, bộ quần áo mặc trên người này là mua từ vài năm trước. Nhìn thấy cảnh này, Lý Thắng Lợi không khỏi đau lòng, bước nhanh đi tới.

- Thư ký Lý, xin lỗi, chúng tôi ...

- Sao không gọi điện sớm một chút.

Lý Thắng Lợi không có nhìn cảnh vệ đang xin lỗi, đi lên cầm hành lý của Mã Hủy. Hai cảnh vệ thấy thế mặt mày tái nhợt. Lý Thắng Lợi nếu muốn đập chén cơm bọn họ chỉ là mở miệng mà thôi.

- Anh đi theo Phó bí thư Dương làm việc, em không muốn ảnh hưởng đến anh mà. Nguồn: https://truyenfull.vn

Mã Hủy cười giải thích. Mặc dù biết Lý Thắng Lợi xả giận cho mình. Nhưng Mã Hủy rất thiện lương nên không đành lòng, vì thế kéo Lý Thắng Lợi, ý bảo cảnh vệ đang xin lỗi.

Lý Thắng Lợi lúc này mới quay đầu lại nhìn bảo vệ đang đứng ngoài cửa xin lỗi; cười nói:

- Các anh đừng như vậy, thái độ đảm bảo an toàn của lãnh đạo là đáng để khen ngợi.

Vừa nói Lý Thắng Lợi liền kéo Mã Hủy, không đi vào trong mà lại đi ra ngoài.

- Anh định làm gì thế?

Mã Hủy có chút khó hiểu, khẩn trương hỏi. Lý Thắng Lợi hừ một tiếng rồi nói:

- Mắt chó không thấy người, không dạy bảo một chút để những tên này nhớ đời.

Nói xong Lý Thắng Lợi cười cười dịu dàng nói với Mã Hủy:

- Hôm nay anh mang em đến ở phòng tổng thống tại khách sạn Hilton, trong thời gian này em cứ việc hưởng thụ.

- Nói linh tinh, như vậy cần bao nhiêu tiền chứ?

Mã Hủy vội vàng kéo tay Lý Thắng Lợi, không chịu bước đi. Lý Thắng Lợi cười giải thích:

- Không có việc gì, Phó bí thư Dương nói tất cả chi tiêu do ngài trả.

Mã Hủy vẫn không chịu đi. Lý Thắng Lợi đứng lại cầm tay Mã Hủy, nhỏ giọng nói:

- Mấy năm nay anh theo Phó bí thư Dương đến nam, xuống bắc, cũng không chiếu cố gia đình được bao nhiêu. Em vất vả rồi, hôm nay theo anh được không? Đúng, Phó bí thư Dương hôm nay nói với anh, một năm nữa là được điều làm chức khác, đến lúc đó sẽ có thời gian bên em.

Mã Hủy bị Lý Thắng Lợi nói vậy đến đỏ mắt lên, vội vàng gật đầu nói:

- Chỉ cần anh có thể tiến bộ, em khổ một chút có sao đâu? Còn có thể khổ hơn lúc trước khi anh ngồi ghế lạnh tại tỉnh ủy sao?

Lý Thắng Lợi cười ha hả, đứng lại vỗ gáy:

- Xem anh này, quên lái xe ra rồi. Em chờ đây chút, anh đi lấy xe.

....

Dương Phàm tiếp tục ăn cơm. Tiếu Vũ biến mất một lát liền trở về, đã thay một bộ quần áo khác. Dương Phàm mới đầu còn không để ý, ăn xong bát cơm ngẩng đầu lên, trong lúc nhất thời liền ngẩn ra một chút. Tiếu Vũ đổi một chiếc váy thấp ngực gợi cảm, váy chỉ có thể miễn cưỡng che kín mông, đôi chân thon dài trắng nõn đầy ưu thế được hiện ra đầy đủ. Tất cả ưu thế của cơ thể cùng làn da được lộ hết.

Dương Phàm ngẩn ra một chút rồi rất nhanh đưa bát tới trước, Tiếu Vũ cầm lấy xới cơm, sau đó cẩn thận ngồi bên cạnh Dương Phàm, bưng chén cơm từ từ ăn như nhai rơm.

Dương Phàm ăn rất nhanh, bỏ bát đi về phòng. Tiếu Vũ lộ ra một tia thất vọng, khẽ cắn môi nâng chung trà lên không gõ cửa đi vào trong phòng. Vừa mở cửa thì Tiếu Vũ lập tức choáng vàng, ngẩn ra nhìn cảnh trước mặt.

Lúc ăn cơm Tiếu Vũ ăn mặc như vậy, Dương Phàm đã bị kích động ngọn lửa trong lòng. Hơn nữa năm nay mùa hè đến sớm, ăn xong bữa mà người Dương Phàm đầy mồ hôi. Sau khi vào phòng chuyện đầu tiên là cởi quần áo đi tắm, nhưng không ngờ Tiếu Vũ có thể đi vào theo.

Tiếu Vũ thấy chính là Dương Phàm đã cởi hết quần áo chỉ còn chiếc quần sịp, hai người mắt nhìn nhau, Dương Phàm đúng là có chút tức giận nhìn lướt qua. Tiếu Vũ sửng sốt một lát rồi luống cuống, vội vàng quay đầu lại. Chẳng qua cái đáng nhìn thấy cũng đã nhìn thấy, dáng người rắn chắc và chỗ nhô lên trong quần của Dương Phàm đang không ngừng chuyển động, chạy thật nhanh trong đầu Dương Phàm.

Dương Phàm không có tức giận, cầm lấy khăn lông bên cạnh quấn ngang hông rồi nói:

- Lần sau vào nhớ gõ cửa.

Nói xong Dương Phàm đi vào toilet. Tiếu Vũ đứng ở ngoài chờ cửa toilet đóng lại, lập tức cả người mềm nhũn tựa lưng vào cửa.

Vừa nãy Tiếu Vũ cảm thấy tim mình sắp nhảy ra ngoài, hai chân dán sát vào nhau, trong đồng không ngừng hiện lên hình ảnh của Dương Phàm vừa nãy, hai chân không tự chủ mà cọ cọ vào nhau. Thở dốc một phen, Tiếu Vũ từ từ lấy lại bình thường, thầm mắng trong lòng một câu "Tên đáng chết, cứ như vậy nữa xem còn nhịn được không?" Vừa tức, Tiếu Vũ cũng lấy lại không ít tự tin, thời gian này bị lý trí của Dương Phàm đả kích khá nặng nề, hôm nay coi như có được một kết luận làm mình hài lòng.

"Giả vờ" Tiếu Vũ lẩm bẩm một câu, trên mặt mang theo vẻ đắc ý, nhẹ nhàng đóng cửa rồi đi tới cửa toilet, vểnh tai nghe một trận, đáng tiếc chỉ nghe thấy tiếng nước chảy ào ào.

Tiếu Vũ không có dã tâm gì lớn, chỉ muốn một công việc ổn định và một người đàn ông có thể dựa vào. Ở tình hình bây giờ thì Dương Phàm không thể nghi ngờ là sự lựa chọn tốt nhất. Lặng lẽ đi tới trước cửa sổ, Tiếu Vũ ngồi trên giường mà trong lòng như nổi sóng, bụng nhỏ không khỏi nóng rực, chỗ bí ẩn có cảm giác tê dại xúc động dây thần kinh. Tiếu Vũ cắn chặt răng đấu tranh nội tâm.

Két, cửa toilet mở ra, Dương Phàm quấn khăn tắm, một tay cầm khăn mặt khô lau đầu. Thấy Tiếu Vũ ngơ ngác ngồi đó, không khỏi có chút sửng sốt mà nói:

- Sao cô vẫn còn ở đây?

Tiếu Vũ vừa tích tụ được một ít tự tin, bây giờ bị câu nói này của Dương Phàm làm cho sợ hãi không còn. Tiếu Vũ nhảy dựng lên quay đầu lại đỏ mặt, có chút khẩn trương nhìn Dương Phàm, trong miệng nhỏ giọng nói:

- Em thu dọn giường, ngài còn gì cần sai em không?

Tiếu Vũ như vậy rơi vào trong mắt đúng là có ý đáng để nghi ngờ, nhưng cũng rất dễ làm người ta xúc động. Giờ phút này chỉ có thể che một nửa, chiếc quần lót nhỏ bé màu hồng nhạt căn bản chỉ là hình thức, mấy cây cỏ không an phận nhô đầu ra, đang lắc lư giữa hai chân trắng nõn.

Dương Phàm vừa mới dìm được ngọn lửa xuống, trong nháy mắt lại bị thiêu đốt, đồng thời còn có chút tức tối:

- Cô lại đây.

Dương Phàm vẫy vẫy tay, Tiếu Vũ khẩn trương đến gần một ít, đứng ở cách Dương Phàm một bước cúi đầu không nói gì.

- Ngẩng đầu lên.

Dương Phàm thản nhiên nói. Tiếu Vũ ngẩng đầu lên, đôi mắt đẹp hơi trái khỏi ánh mắt của Dương Phàm. Bộ ngực không ngừng phập phồng của Tiếu Vũ đã nói rõ lúc này cô đang vô cùng khẩn trương.

- Cô muốn được gì từ tôi?

Dương Phàm cười nói.

Tiếu Vũ vội vàng xua tay, lắp bắp cố gắng giải thích:

- Không có, em ...

Dương Phàm tiến lên một bước, đưa tay nâng cằm Tiếu Vũ, mập mờ cười nói:

- Tôi muốn nghe lời thật.

Tiếu Vũ khẩn trương đến độ đôi môi đỏ mọng hơi hé ra, muốn nói chuyện nhưng không tìm thấy từ ngữ thích hợp. Sau một phen thở hổn hển, Tiếu Vũ ngửa mặt nhắm mắt lại, ra vẻ mặc cho người ta xâm lược.

- Cô về nghĩ rõ ràng, tối trả lời tôi. Nhưng tuyệt đối đừng nói với tôi là cô yêu tôi đó.

Cảnh trong đầu Tiếu Vũ đã không xảy ra, mấy ngón tay lạnh lẽo của Dương Phàm đã rời khỏi cằm, xoay người từ từ đi tới trước bàn làm việc, tay mở máy tính lên.

Dương Phàm bật bài nhạc lên, bài nhạc lọt vào trong tai Tiếu Vũ lại mang theo ý châm chọc. Tiếu Vũ ngơ ngác đứng tại chỗ hơi xoay người lại, nhìn Dương Phàm đang để trần thân trên. Tiếu Vũ khẽ cắn răng đi tới phía sau, đưa tay nhẹ nhàng kéo dây lưng, chiếc váy ngắn không còn được giữ rơi xuống bên hông, cơ thể gần như trần truồng dán vào, áp thẳng vào lưng Dương Phàm.

- Ngài sẽ cho em cái gì.

Tiếu Vũ nhắm mắt lại, run rẩy mà nói. Ngượng ngùng và khẩn trương làm da Tiếu Vũ mẩn lên, run nhè nhẹ chờ đợi.

Bàn tay mạnh mẽ nắm lấy chiếc eo nhỏ yêu kiều, hơi dùng sức một chút, Tiếu Vũ giống như bình hoa trong ngăn tủ ngã về trước, cả người đã nằm trong bộ ngực rộng lớn.

"Bịch" một tiếng, cửa đã được đóng lại, trên giường chăn chiếu đang lộn xộn, một bàn tay trắng nõn thon dài đưa ra, sau đó lộ ra cái đầu với mái tóc rối của Tiếu Vũ, vẻ hồng hào trên mặt chưa tán đi, chỗ ẩm ướt bên dưới khe rãnh vẫn chưa xử lý. Tiếu Vũ vẫn không nhúc nhích nằm đó thở hổn hển. Tình cảm mãnh liệt vừa nãy dường như đã lấy hết toàn bộ sức lực của Tiếu Vũ, bây giờ nàng cảm thấy sức lực toàn thân như bị nước thoát ra ngoài.

Chuyện đã qua như một cuốn phim quay trong đầu Tiếu Vũ. Tiếu Vũ dù như thế nào cũng không nghĩ đến mình sẽ điên cuồng như vậy. Chuyện nam nữ, Tiếu Vũ chưa phải chưa từng làm. Chỉ là trong trí nhớ làm chuyện này cũng không có chỗ nào đặc biệt. Nhưng vừa nãy khi trên giường, Tiếu Vũ bị từng đợt sóng dữ đánh vào mang theo khoái cảm. Tiếu Vũ theo bản năng không ngừng ưỡn mông lên truy tìm cực hạn cao trào, giây phút đó đầu óc Tiếu Vũ cũng không quá rõ ràng. Bây giờ nhớ lại, Tiếu Vũ ít nhiều lo lắng một vấn đề, hắn ta có thể ghét bỏ vì không phải lần đầu tiên của mình không. Tâm trạng suy tính thiệt hơn lăn qua lăn lại trong lòng Tiếu Vũ. Tiếu Vũ đột nhiên nghĩ đến một vấn đề liền vội vàng ngồi bật dậy, sức lực mất đi đã trở lại.

Lao vào toilet rửa ráy một phen, Tiếu Vũ ăn mặc cẩn thận đi ra ngoài cửa, cẩn thận quan sát xung quanh thấy không ai chú ý đến mình, lúc này mới từ từ ra khỏi nhà khách tỉnh ủy, chạy sang cửa hàng thuốc bên đường đối diện. Tiếu Vũ không muốn cũng không dám mang phiền phức cho Dương Phàm, cho nên báo cho mình phải cẩn thận.

....

Một mình lái xe đến trụ sở tỉnh ủy, trên đường đi Dương Phàm có chút xấu hổ. Dương Phàm thầm nghĩ không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà lại làm chuyện đó với Tiếu Vũ, khả năng khống chế như về thời kỳ 20 tuổi vậy.

Lúc đỗ xe, Dương Phàm thấy một người phụ nữ đang đi về phía này, vòng eo ưỡn ẽo rất quyến rũ. Dương Phàm nhìn thoáng qua thầm nghĩ đây không phải cô cháu gái của Bao Minh Nghị sao? Cô ta chạy đến đây làm cái gì?

- Phó bí thư Dương, sao ngài lại tự mình lái xe thế này?

Thấy Dương Phàm từ vị trí tay lái đi ra, Vu Lỵ Lỵ cười duyên một tiếng, không hề có vẻ khách khí gì hết.

- Mấy người tạm thời có việc, hôm nay tôi có một mình. Cô tìm tôi có việc gì?

Dương Phàm mới phạm sai lầm lập trường không kiên định với Tiếu Vũ. Bây giờ Vu Lỵ Lỵ ăn mặc cẩn thận, đoan trang mà không mất vẻ xinh đẹp xuất hiện trước mặt, Dương Phàm nhắc nhở mình đừng phạm sai lầm nữa.

- Còn không phải vì chuyện của Bao Lực sao? Cô của tôi cả ngày nói lẩm bẩm trước mặt chú, phiền chết được. Hơn nữa còn bảo tôi tìm ngài hỏi một câu, có thể cho bảo lãnh người ra trước hay không, sau đó giải quyết riêng tư.

Vu Lỵ Lỵ vừa nói liền lấy một tay che trán, một tay móc khăn tay ttrong ví ra, một cơn gió thơm đập vào mặt. Vu Lỵ Lỵ mở to đôi mắt đẹp nhìn Dương Phàm, dường như đang muốn nói trời nắng như vậy, ngài không mời tôi lên lầu ngồi xuống nói chuyện sao?

- Chuyện này tôi cũng không tiện làm chủ, phải hỏi ý kiến của em gái tôi đã, dù sao cô ấy là người trong cuộc.

Dương Phàm không thả lỏng tay, không phải là lăn qua lăn lại Bao Lực một chút sao. Người như vậy không cho hắn chút bài học nhớ đời, sau này còn có thể gây phiền phức nữa.

Vu Lỵ Lỵ nghe xong không khỏi thầm mắng trong lòng, thầm nghĩ anh nói không tính, vậy ai nói thì tính. Nghĩ thì nghĩ như vậy nhưng Vu Lỵ Lỵ có mục đích mà tới lại cười duyên một trận, cười nói:

- Phó bí thư Dương, ngài đối với em gái thật tốt, tôi thật hâm mộ cô ấy.

Vu Lỵ Lỵ vừa nói vừa dùng khăn tay lau mồ hôi trán, nhỏ giọng nói:

- Hôm nay trời nóng thật.

- Như vậy đi, cô về trước, tôi hỏi em gái tôi một chút rồi nói.

Dương Phàm không đưa ra yêu cầu mời lên, Vu Lỵ Lỵ cũng không cho rằng đối phương vừa gặp mặt đã si mê mình, dù sao cũng không còn trẻ nữa. Hơn nữa Vu Lỵ Lỵ cũng không định dùng mình làm con mồi, điểm này Vu Lỵ Lỵ cũng biết.

- Như vậy ư, cũng được, luôn chào đón ngài đến chỗ tôi ngồi xuống.

Vu Lỵ Lỵ cười cười rồi chào rời đi, vào một chiếc xe Mercedes – Benz màu đỏ bên cạnh, lái xe rời đi. Sau khi khởi động xe, Vu Lỵ Lỵ còn quay đầu lại vẫy vẫy tay với Dương Phàm. Dương Phàm chú ý tới trên xe của Vu Lỵ Lỵ có giấy thông hành. Dương Phàm thầm nghĩ người phụ nữ này cũng biết lăn lộn, xe mà cũng có giấy thông hành vào trong trụ sở tỉnh ủy.

Vừa đến cửa phòng làm việc, Dương Phàm ngoài ý muốn nhìn thấy Lý Thắng Lợi đã ở bên trong. Bản thảo trước mặt Lý Thắng Lợi, Dương Phàm liếc mắt một cái là nhận ra. Đó là bản thảo của Chu Minh Đạo, thái độ công việc này của Lý Thắng Lợi làm Dương Phàm có chút vui mừng. Lý Thắng Lợi thực ra vừa nãy cũng nghe được tiếng bước chân của Dương Phàm, làm thư ký phải có cái tai thật tốt. Vốn Lý Thắng Lợi muốn đướng dậy nghênh đón một chút, nhưng nghĩ lại rồi tiếp tục vùi đầu vào bản thảo.

- Sao cậu không ở bên Mã Hủy?

Dương Phàm cười cười đi vào, Lý Thắng Lợi lúc này mới lấy lại tinh thần từ trong công việc, đứng lên cười nói:

- Đã bố trí cho Mã Hủy xong. Tôi không yên tâm với chuyện sáng nay ngài dặn, vì thế tôi về làm cho xong rồi đi. Dù sao vợ chồng nhiều năm, cô ấy có thể hiểu.

Dương Phàm chỉ cười cười không khen. Người bên cạnh mình mà khen, ngược lại còn làm Lý Thắng Lợi lo lắng. Dương Phàm gật đầu rồi vào phòng làm việc. Lý Thắng Lợi bình tĩnh đi vào rót trà. Lý Thắng Lợi hiểu rõ Dương Phàm, trong lòng hiểu rõ mình làm đúng. Tâm trạng Dương Phàm lúc này thoạt nhìn không kém, nụ cười trên miệng mặc dù không quá rõ ràng, nhưng đúng là tồn tại. Đây là thói quen khi tâm trạng của Dương Phàm vui.

....

Vu Lỵ Lỵ ra khỏi trụ sở tỉnh ủy, mặt mũi cô ta có chút khó chịu. Tối ngày hôm qua Cao Thiên lại đến quán trà, nói chuyện với Vu Lỵ Lỵ hơn 2 tiếng về Dương Phàm. Kết luận chính là Dương Phàm ngoại trừ có chút dấu vết về chuyện phụ nữ ra, còn đâu không tìm được nhược điểm nào khác. n oán giữa Cao Thiên và Dương Phàm là như thế nào, Vu Lỵ Lỵ không biết rõ. Vu Lỵ Lỵ chỉ biết Cao Thiên vào tù là vì Dương Phàm. Căn cứ hiểu biết của Vu Lỵ Lỵ về Cao Thiên. Người đàn ông này rất ích kỷ, tà ác, độc ác. Năm đó Vu Lỵ Lỵ thích vẻ đẹp trai của Cao Thiên, mọi người thường xuyên đi chơi với nhau. Không ngờ sau khi lên giường, Cao Thiên dùng máy ảnh chụp lén vài cái, kết quả từ đó về sau Vu Lỵ Lỵ bị Cao Thiên khống chế. Sau khi Cao Thiên vào tù, Vu Lỵ Lỵ đã vào biệt thự của Cao Thiên, cố gắng tìm mấy thứ kia, nhưng kết quả không tìm được.

Vu Lỵ Lỵ hiểu rất rõ nếu như trong lúc Cao Thiên ngồi tù, mình ăn tiền kia của hắn ta, vậy kết quả rất thảm. Vu Lỵ Lỵ tuyệt đối không nghĩ tới sau khi Cao Thiên ra tù, tìm tới mình lại đưa ra yêu cầu này.

- khó khăn quá lớn.

Vu Lỵ Lỵ lẩm bẩm một câu, trong mắt hiện lên một tia oán độc, nhỏ giọng mắng:

- Mày không cho bà đường sống, bà cũng không cho mày sống sung sướng.

Vu Lỵ Lỵ tuyệt đối sẽ không quên ở một buổi tối nhiều năm về trước, sau khi biết Cao Thiên làm chuyện này, Vu Lỵ Lỵ đã đưa ra yêu cầu không lui tới, quan hệ nữa. Cao Thiên cười lạnh một tiếng rồi lấy chiếc Usb ra, sau đó làm cho mình nhìn vào màn hình máy tính xách tay xem cảnh đắc sắc. Đồng thời Cao Thiên từ phía sau còn thô bạo đâm tới, cười dâm đãng nói:

- Mấy bức ảnh này đẹp đó chứ? Tư thế này cưng thích nhất mà. Cưng xem trình độ chụp ảnh của anh có được không?

Còn một loạt các lời nói khác.

Bắt đầu từ ngày đó, Cao Thiên được Vu Lỵ Lỵ đánh giá là ma quỷ. Vu Lỵ Lỵ thậm chí còn phải đưa hàng cho Cao Thiên một lần.

...

Lý Thắng Lợi bận rộn xong liền cười cười đi vào nói:

- Lãnh đạo, tôi xong việc rồi.

Dương Phàm cười nâng tay nói:

- Đi chơi với Mã Hủy đi.

Lý Thắng Lợi đi chưa lâu, Trần Minh Dương đã đi vào. Không thấy Lý Thắng Lợi ở đây, Trần Minh Dương có chút kỳ quái. Chẳng qua Trần Minh Dương không mở miệng hỏi loạn, gõ cửa đi vào cười nói với Dương Phàm:

- lãnh đạo, Bí thư Hác đi máy bay về Giang Nam, tiếng rưỡi nữa là đến sân bay.

Câu nhắc nhở này của Trần Minh Dương rất có chú ý, không trực tiếp hỏi Dương Phàm có phải nên đi đón máy bay hay không. Chuyện chụp bàn quyết định, đương nhiên là do lãnh đạo đi làm mà. Còn có một chút, cách gọi "lãnh đạo" này là thói quen của Lý Thắng Lợi, bây giờ Trần Minh Dương cũng áp dụng như vậy.

- Vậy à, anh không nhắc thì tôi cũng quên mất, phải đi đón một chút chứ.

Dương Phàm cười cười đứng lên, cười nói:

- Đã thông báo bên phía ủy ban nhân dân tỉnh chưa?

- Đã thông báo, chẳng qua hình như bên phía ủy ban nhân dân tỉnh mở hội nghị do phó chủ tịch tỉnh Viên chủ trì, bên phía tỉnh ủy thì trưởng ban Triệu còn đang ở Bắc Kinh, các thường ủy khác cũng đã nhận được thông báo.

Trần Minh Dương đã cẩn thận nghiên cứu qua, Dương Phàm trước kia họp đều nói rất ngắn ngọn, rất ít nói nhảm và vòng vo. Cho nên mỗi lần khi Trần Minh Dương báo cáo với Dương Phàm đều là đơn giản tóm tắt đi thẳng vào chủ đề. Nói đơn giản, không mang theo nhận định cá nhân. Trước mặt lãnh đạo như Dương Phàm, thuộc hạ thông minh khi báo cáo thì không nên mang theo nhận định cá nhân.

Dương Phàm không tiếng động cười cười, đứng lên thu dọn đồ, cầm cặp định gọi Lý Thắng Lợi thì mới nhớ hắn ta không có ở đây. Trần Minh Dương thấy thế lập tức tiến lên một bước, vươn tay ra nhận lấy cặp cho Dương Phàm, sau đó lui ra sau một bước đứng bên cạnh cửa.

....

Hác Nam đi xuống cầu thang thấy Dương Phàm đang đứng trước xe Audi, miệng không khỏi hơi giật giật một chút, rất nhanh đã tươi cười đầy mặt đi xuống. Dương Phàm có thể đến đón máy bay, đã nói rõ rất nhiều vấn đề. Lời mà mình để Quách Giang chuyển thanh, xem ra Dương Phàm đã động tâm. Hác Nam hiểu rất rõ, Dương Phàm tuyệt đối không phải kẻ thích dưới người khác, chiêu này coi như dùng đúng rồi. Từ nay về sau coi như Bí thư Hác đã xác lập được ưu thế trong hội nghị thường ủy.

Phía sau Dương Phàm còn có chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Thôi Tiểu Hạo, bí thư đảng ủy công an Mao Chinh, trưởng ban thư ký tỉnh ủy Quách Giang. Ba vị này khi nhận được thông báo liền tỏ vẻ đến đón máy bay. Thêm Hác Nam nữa thì ở đây đã có 5 vị thường vụ tỉnh ủy ở đây. Nếu thêm một phiếu của tư lệnh Quân khu tỉnh Giang Nam, ưu thế của liên minh đã quá rõ ràng.

Đây được coi như thắng lợi của Hác Nam, đồng thời cũng là thắng lợi của Dương Phàm.

Hác Nam bước nhanh tới trước bắt tay Dương Phàm:

- Dương Phàm, cậu cần gì phải làm như thế này?

- Bí thư Hác, nên mà.

Dương Phàm thản nhiên nói với Hác Nam, sau đó đứng sang bên. Hác Nam bắt tay các đồng chí khác, vẻ tươi cười không hề ngừng lại.

- Dương Phàm, chúng ta ngồi cùng xe.

Hác Nam đưa ra yêu cầu, Dương Phàm gật đầu.

Sau khi xe ra khỏi sân bay, nhìn xe cảnh sát đi trước mở đường, Hác Nam mỉm cười quay đầu lại nói với Dương Phàm ngồi bên cạnh:

- Tình hình ổn chứ?

Dương Phàm gật đầu đưa ra một đáp án khẳng định. Sau đó Dương Phàm hỏi:

- Tình hình Bắc Kinh như thế nào?