Sỹ Đồ Phong Lưu Truyện Full

Chương 602

Cảm ơn sự quan tâm của phó bí thư Dương!

Hai người đều đứng lên đồng thanh nói, rồi đồng thời vái Dương Phàm một cái.

Dương Phàm đứng dậy cười xua tay nói:

- Đừng khách khí như vậy, đây là điều tôi đáp với các cô mà. Được rồi, các cô cứ nghỉ ngơi cho tốt nhé, tôi cũng nên đi thôi.

Kỳ thật Tạ Nhu và Diệp Mị cũng rất muốn giữ Dương Phàm ở lại, cho dù chỉ ngồi không cũng tốt. Chẳng qua trong tình hình hiện nay thì rõ ràng không thực tế. Hai người tiễn Dương Phàm ra ngoài cửa, trông thấy hai người đàn ông mặt đen như đeo mặt nạ sắt đang đứng ở đó, trong lòng Tạ Nhu khẽ thở dài một tiếng. Mấy cái ý nghĩ tự sướng coi như xong, chỉ mong không có gì nghiêm trọng.

Ra khỏi phòng, không thấy Diệp Thiếu Giang đâu, trong lòng Dương Phàm thầm nghĩ người này thật sự biết cách cư xử, ai nói người bên Ủy ban kỷ luật đều là dầu mỡ không trơn, không ai vị tình? Đều là yêu cầu của công việc mà thôi!

…..

Ra khỏi khách sạn Vạn Hoa, quay về trụ sở tỉnh ủy, mới vừa vào phòng làm việc không bao lâu thì Trần Minh Dương gõ cửa tiến vào. Ở phòng ngoài Lý Thắng Lợi thật ra cố gắng đứng lên khách khí bắt chuyện, Trần Minh Dương tuyệt đối cũng không dám ra oai trước mặt thân tín của bí thư như Lý Thắng Lợi, vội vàng chờ nói:

- Phó bí thư Dương không tiện sao?

Lý Thắng Lợi cũng không để cho Trần Minh Dương chờ một chút để thể hiện tầm quan trọng của mình, mà đi thẳng vào phòng trong gõ cửa thông báo. Dương Phàm ở bên trong kêu lên "Vào đi", Lý Thắng Lợi mới quay đầu lại cười cười nói:

- Có thể vào được rồi, trưởng ban thư ký Trần.

- Thắng Lợi không đúng rồi, gọi Trần Minh Dương là được rồi.

Trần Minh Dương cũng không sốt ruột đi vào mà đầu tiên nói khách khí một câu.

Lý Thắng Lợi mỉm cười nói:

- Như vậy không thể được, ở trước mặt lãnh đạo tôi cũng không dám lỗ mãng.

Ngụ ý, trong lòng mọi người đều biết cả rồi. Đã nhận được dấu hiệu có khả năng lén lút tiếp xúc, Trần Minh Dương cũng không dám để lãnh đạo chờ lâu, cười cười đi vào.

- Minh Dương tới đó à, ngồi xuống nói đi.

Dương Phàm cười buông văn kiện xuống. Trần Minh Dương cũng không dám ngồi xuống, cung kính đứng nói:

- Phó bí thư Dương, tôi báo cáo một ít chuyện rồi đi.

- Anh nói đi!

Biểu tình trên mặt Dương Phàm đã chứng tỏ thái độ thỏa mãn đối với Trần Minh Dương.

- Tôi vừa nghe nói một việc, thư ký bí thư Triệu mới đặt hai vé máy bay đi Bắc Kinh.

Trần Minh Dương dứt lời hai tay buông xuống, đầu cũng cúi thấp không hề nhìn phản ứng của Dương Phàm. Cái chi tiết rất quy củ này làm cho Dương Phàm nhìn thấy liền mỉm cười nói:

- Biết rồi, còn có việc gì không?

- Trưởng ban thư ký Quách có tìm tôi nói chuyện phân công cụ thể việc quản lý văn phòng, tôi định để thư ký Lý phụ trách công tác phòng Tổng hợp 2. Ý của ngài thế nào?

Trần Minh Dương nói xong không tự chủ quay đầu nhìn bên ngoài, bóng lưng Lý Thắng Lợi vẫn không hề nhúc nhích.

- Biết rồi, anh tới báo cáo với Quách Giang một chút đi, nghe một chút ý kiến của hắn.

Dương Phàm tỏ vẻ tôn trọng một chút với trưởng ban thư ký. Trần Minh Dương đương nhiên hiểu rõ Dương Phàm đang nhắc nhở mình, không nên bởi vì theo phó bí thư mà lên mặt nhé. Tiểu nhân đắc chí là chuyện mà Dương Phàm rất ghét, tiếp tục cúi thấp đầu mà làm đi.

Trần Minh Dương hiểu ý gật đầu nói:

- Tôi biết rồi, không còn việc gì nữa, tôi xin về

Dương Phàm cười nói:

- Đặt ba vé máy bay tới Bắc Kinh vào đêm nay.

Trần Minh Dương nghe xong lập tức gật đầu nói:

- Tôi sẽ đi làm luôn!

Dứt lời liền xoay người muốn chạy thì Dương Phàm đưa tay gọi hắn lại:

- Bốn vé! Anh chuẩn bị một chút, tối nay cùng đi luôn.

Trần Minh Dương bị những lời này mang đến cảm giác hạnh phúc tới nỗi bị đánh gục trong nháy mắt, ngẩn người ngơ ngác không biết nên nói gì. Dương Phàm cũng không nói gì, chỉ mỉm cười nhín hắn. Một hồi lâu Trần Minh Dương mới hồi phục tinh thần lại, nói có chút ngượng ngùng:

- Cảm ơn sự tín nhiệm của phó bí thư Dương.

Trần Minh Dương rời đi, Dương Phàm thu hồi dáng vẻ tươi cười, khẽ thở dài một tiếng. Triệu Phong và mình xem như là cùng một khối rồi. Giả sử có việc gì đó, tất cả mọi người đều hi vọng sẽ nhận được trợ lực của cấp trên. Dương Phàm chắc chắn không hy vọng Hác Nam sẽ nhận kết quả xấu nhất, nếu là như vậy Hác Nam nhất định phải rời khỏi tỉnh Giang Nam, đến lúc đó khả năng lớn nhất là Đỗ Trường Phong tiếp nhận chức vụ, mặc dù là bên trên phái xuống một người thì đối với Dương Phàm mà nói kết quả xấu còn phải xem người xuống là ai.

Mặc kệ kết quả cuối cùng ra sao, Dương Phàm đều hiểu rõ một việc, nhất định phải mau chóng quay về Bắc Kinh một chuyến, đạt được một kết quả chắc chắn. Đến lúc đó thì Dương Phàm mới có thể phát triển bố cục về sau này.

…….

Một cơn bão cát bất thình lình tập kích Bắc Kinh, bởi vậy nên máy bay bay chậm nửa giờ.

Lúc đi xuống phi cơ bằng thang đu thì Dương Phàm có chút uể oải, chẳng qua vẫn liếc mắt nhìn thấy hai chiếc xe Audi đứng cách đó không xa. Vừa nhìn là Dương Phàm đã nhận ra chiếc xe đi đầu là của viện Khoa học xã hội, trông cái ý tứ này, người kế nhiệm không hề có ý thu hồi, hẳn là bình thường vẫn đỗ ở trong sân của biệt thự.

Một vị sĩ quan trẻ tuổi tới nghênh đón, quân hàm là thiếu úy, trước đây Dương Phàm cũng đã gặp qua người này ở nhà của Trương đại tướng, chính là lính cần vụ luôn theo sát bên người Trương đại tướng, không ngờ đã được đeo quân hàm rồi.

- Dương ca, chị dâu đang chờ ở trên xe đó.

Dương Phàm cười nói:

- Vất vả rồi!

Dứt lời liền lững thững lại gần xe Audi. Sĩ quan kia ngăn cản ba người đằng sau cười nói:

- Xin mời ba vị đi cùng tôi.

Lâm Chí Quốc tiến lên một bước, thản nhiên nói:

- Tôi phụ trách sự an toàn của thủ trưởng.

Thiếu úy kia nghe xong cười cười, hơi nghiêng người nhường lối, Lâm Chí Quốc bước nhanh đuổi theo Dương Phàm. Công việc mọi người đều giống nhau, hai người trao đổi ánh mắt với nhau, đều mang theo sự tỉnh táo và luyến tiếc.

Lúc này Trương Tư Tề ngồi ở ghế sau mới mở cửa xuống xe, đứng bên cạnh cửa xe cười tươi như hoa, ánh mắt chan chứa tình cảm. Dương Phàm trông thấy liền bước nhanh tới cười nói:

- Đã trễ thế này còn tới đón làm gì?

Trên mặt Trương Tư Tề liền hiện vẻ kích động khó có thể ức chế, thở hổn hển nói:

- Anh không hy vọng em tới đón sao?

Dương Phàm đang muốn tiến lên ôm lấy Trương Tư Tề, nghe thấy tiếng bước chân phía sau liền biết là Lâm Chí Quốc đuổi theo tới, chỉ đành cười nói:

- Trông em kìa, lên xe đi, về nhà nghỉ ngơi sớm một chút.

Câu nói này đầy ám muội khiến cho khuôn mặt Trương Tư Tề hơi ửng hồng lên. Sau khi lên xe Trương Tư Tề kéo chặt cánh tay Dương Phàm không nói lời nào. Lâm Chí Quốc đương nhiên chiếm lấy vị trí lái xe, nổ máy lái xe ra khỏi sân bay. Bắc Kinh trong đêm tối bị bao phủ bởi một cơn mưa lất phất xám xịt, đèn đường cũng u ám trong tiếng gió chập chờn.

Trong xe hai vợ chồng lặng lẽ kề sát nhau, một hồi lâu Trương Tư Tề mới thở dài yếu ớt nói:

- Em không ở bên cạnh anh, anh không trách em chứ?

- Nghĩ như thế nào mà lại nói như vậy?

Dương Phàm hỏi có chút kỳ quái. Trương Tư Tề thở dài nói:

- Ở nhà còn có nhiều người chờ anh, chúng ta đã lâu ngày không gặp nhau rồi.

Hóa ra là vì cái này, Dương Phàm cười đồng thời trong lòng cũng thầm căng thẳng, tình thế quả nhiên nghiêm trọng.

Xe của Trần Chính Hòa đỗ trong sân của biệt thự, khi chiếc xe Audi của Dương Phàm vừa dừng ở cửa thì hai người cảnh vệ như quỷ hồn từ trong bóng tối xông ra. Mặc dù là nhận ra chiếc xe này nhưng hai người cảnh vệ này vẫn giơ tay chặn chiếc xe không chút do dự nào.

Trương Tư Tề mở cửa xe bước xuống, cảnh vệ trông thấy cũng không có ý tránh né, mãi cho đến khi Dương Phàm xuống xe, phát hiện phía sau không có vấn đề thì lúc này hai người cảnh vệ mới tránh ra.

" Canh phòng nghiêm ngặt thật!"

Dù ngoài miệng không nói nhưng Dương Phàm nghĩ thầm trong lòng. Dương Phàm lần đầu tiên nhìn thấy cảnh vệ cấp bậc này của Trần Chính Hòa, trước kia khi còn ở nhà, nhân viên bảo vệ khó nhìn thấy được một người. Ngẫm lại sau này bản thân mình nếu cũng ngồi vào vị trí này, tiếp nhận mức độ bảo vệ như này, Dương Phàm không nhịn được cười khổ, không biết mình có thể quen được hay không?

11h 30 đêm, đèn trong phòng khách vẫn sáng trưng, Dương Lệ Ảnh đứng ở cửa với vẻ mặt mệt mỏi, ánh mắt dịu dàng dang rộng hai tay ra. Dương Phàm tiến vào ôm lấy mẹ, ngày thường hơn phân nửa thời gian Dương Lệ Ảnh ở tại nơi này giúp đỡ chăm sóc con cái.

- Vào đi, cũng đợi con hơn hai tiếng rồi.

Dương Lệ Ảnh cười khẽ nói một câu. Trong lòng Dương Phàm hơi rùng mình, bình tĩnh bước vào phòng khách.

Trần Chính Hòa đứng ở cạnh ghế salon, vẻ mặt không chút thay đổi, hai cha con chỉ khẽ gật đầu với nhau chứ không hề có ngôn ngữ hay cử chỉ thân mật nào khác.

- Thời gian con quay về chậm hơn một tuần so với bố dự tính!

Lời mở đầu của Trần Chính Hòa làm cho tim Dương Phàm hơi nhói lên một chút, sau khi từ từ ngồi xuống lấy thuốc ra châm một điếu, rít một hơi thật sâu. Nguồn truyện: Truyện FULL

- Có nhiều vấn đề nghiêm trọng không?

- Bây giờ còn khó mà nói, chẳng qua thái độ về hai phương diện rất kịch liệt. Hác Nam làm ở Giang Nam mấy năm nay, chuyện cán bộ xảy ra vấn đề chưa từng ngừng lại bao giờ. Có người coi đây là mượn cớ, đưa ra nghi vấn về năng lực nắm quyền của Hác Nam.

Trần Chính Hòa nói đầy ngưng trọng nhưng vẻ mặt thì lại rất bình thường.

- Tỷ lệ Hác Nam phải rời đi là bao nhiêu vậy bố?

Đây mới là vấn đề Dương Phàm quan tâm nhất!

- 50-50!

Trần Chính Hòa trả lời rất nhanh, xem ra trong lòng đã nắm rõ.

- Mấy năm nay, vấn đề quan chức tham ô, hủ bại ngày càng nghiêm trọng, không phải chỉ có vấn đề của tỉnh Giang Nam nổi lên đó sao?

Dương Phàm không nghĩ tới vấn đề đột nhiên trở nên phức tạp như vậy, không thể không hỏi sâu thêm một chút.

- Sắp tiến hành đại hội.

Trần Chính Hòa chậm chạp khẽ nói. Dương Phàm nghe xong có cảm giống như đang ở trong sương mù đột nhiên nhìn thấy mặt trời. Đột nhiên chuyển đề tài, nhìn Trần Chính Hòa hỏi đầy nghiêm túc:

- Tình hình của bố thế nào?

- Cuối cùng con cũng hỏi đến trọng điểm rồi!

Trần Chính Hòa mỉm cười, cầm lấy bao thuốc trên bàn, dưới ánh mắt soi mói của Dương Lệ Ảnh, khà khà cười cười châm một điếu từ từ nói:

- Mấu chốt bây giờ là để xem có thể lướt qua được cái hố trước mắt hay không đã, nếu qua được, có thể bố sẽ tới đảm nhiệm bí thư thị ủy thành phố J, Chúc Đông Phong thì quyết định điều đến tỉnh L, có thể lên cao thêm một nấc nữa hay không thì cũng chưa biết.

Thành phố J là thành phố trực thuộc trung ương, Trần Chính Hòa đến làm chủ nơi đó chính là tính toán cho tương lai, sau khi làm một lần có thể tham gia vào nội các chính phủ hay không, đó là chuyện tương lai, ít nhất có thể xuống thì có nghĩa là mang theo một khả năng! Làm boss tỉnh L, theo tiền lệ là đủ điều kiện nhập nội các, nói cách khác Chúc Đông Phong có thể vào nội các, điều này có ý nghĩa là phe cánh có thắng lợi rất lớn.

Chuyện liên lụy đến cấp trên, tất cả đều biến đổi làm cho người ta khó có thể cân nhắc, lần đầu tiên Dương Phàm ý thức được bản thân mình nhận thức không đủ về phương diện này.

- Nói một chút cảm giác của con đi!

Trần Chính Hòa thấy Dương Phàm không nói lời nào, trên khuôn mặt nghiêm túc lộ ra mỉm cười.

- Chịu đòn bị động, không phải là chuyện gì. Về phần con, quan tâm tới những chuyện quá phận thì không có ý nghĩa, trước mắt chủ yếu vẫn là xây dưng căn cơ vững chắc. Tình thế tỉnh Giang Nam lúc này rất mơ hồ, ý nghĩ của con là tranh thủ ảnh hưởng ba đến năm thành phố, thiết lập uy tín trong nội bộ tỉnh ủy!

Dương Phàm suy nghĩ một chút, giọng điệu trở nên hết sức cẩn thận.

Trần Chính Hòa cười cười không tỏ thái độ, đứng lên nói:

- Không còn sớm nữa, kỳ thực ngày hôm nay bố không nên tới. Nghỉ ngơi sớm một chút đi, ngày mai cùng đi thăm ông.

Trần Chính Hòa nói đi là đi, không hề dừng lại. Dương Phàm đứng dậy tiễn ra tới cửa, nhìn hai chiếc xe việt dã bảo vệ chiếc xe Hồng Phát dần dần đi xa, trong lòng Dương Phàm lại thoải mái hơn rất nhiều. Vừa nãy đã nói hết những gì trong lòng với Trần Chính Hòa, Dương Phàm không nghĩ được quá xa, cũng không muốn nghĩ quá xa. Chỗ dựa trước mắt, nếu sách lược đã được định ra, Dương Phàm hiển nhiên dễ dàng hơn rất nhiều.

- Mẹ đi trông cháu, các con nghỉ ngơi sớm một chút.

Dương Lệ Ảnh không hề đi cùng, thấy hai vợ chồng đã trở về, biết ý cười lên lầu.

Trương Tư Tề bị những lời này nói làm cho mặt ửng hồng, dù đã là một người mẹ nhưng vẫn ngượng ngùng như trước. Ngượng ngùng thì ngượng ngùng nhưng tay Trương Tư Tề vẫn kéo chặt cánh tay Dương Phàm, hai khối thịt mềm mại ngồn ngộn cọ cọ trên cánh tay, bày tỏ ám chỉ mãnh liệt.

Dương Phàm cúi đầu nhìn cái dái tai đã đỏ bừng bằng ánh mắt ám muội, cười cười cất bước lên lầu.

- Em đi xả nước nóng!

Trương Tư Tề cúi đầu chạy nhanh vào phòng vệ sinh, Dương Phàm cười đuổi theo.

Lưng Trương Tư Tề nhìn vẫn lả lướt như trước, thay đổi chỉ có cơ thể hơi đẫy đà hơn. Dương Phàm dựa vào cửa nhìn Trương Tư Tề khom lưng pha nước nóng, cái mông chổng lên, ánh mắt cứ lưu luyến mãi trên bờ mông chắc mẩy đó. Tựa hồ cảm giác được ánh mắt xấu xa của phu quân, Trương Tư Tề bất an uốn éo cơ thể, quay đầu lại cười quyến rũ, vẻ mặt mang theo cầu khẩn:

- Anh đi ra ngoài chờ được không?

Dương Phàm nhún vai một cái, cười cười tỏ ra bộ dáng rất vô tội nói:

- Em rất thích hợp khi mặc quần jean!

Phụ nữ rất hiểu rõ cơ thể của mình, Trương Tư Tề hiển nhiên biết trong lời nói của chồng mình ám chỉ điều gì. Có thể làm cho người đàn ông của mình say đắm cơ thể mình, ngoài mặt thì Trương Tư Tề tỏ vẻ óan trách nhưng thật ra trong lòng thì rất ngọt ngào, liếc nhìn một cái.

Nhớ tới trước kia, Dương Phàm cảm giác được phụ nữ thật sự là rất kỳ quái, lần đầu tiên gặp mặt thì biểu hiện của Trương Tư Tề rất thoải mái, dâng trào. Sau khi tiếp xúc, ở cùng một chỗ, thì biểu hiện ngược lại lại rất kín đáo.

Pha nước nóng xong, Trương Tư Tề cầm lấy quần áo đã chuẩn bị đưa cho Dương Phàm, cười nói:

- Nhanh đi tắm rửa đi!

- Em không giúp anh hả?

Dương Phàm cười hỏi. Trương Tư Tề cười ngọt ngào, tay vỗ vỗ Dương Phàm khuôn mặt Dương Phàm, nói đầy mẫu tính:

- Ngoan!

Từ trong phòng toilet đi ra, đèn trong phòng ngủ cũng đã tắt. Nhờ ánh sáng trong phòng toilet, có thể nhìn thấy tấm chăn trên giường đã phồng lên. Dương Phàm cười không thành tiếng, thầm nghĩ kết hôn mấy năm rồi sao còn ngượng ngùng như vậy. Khi đi tới phía trước cửa sổ, một cánh tay trắng múp thò từ bên dưới chăn lông ra, lạch cạch một tiếng đèn phòng lại sáng. Dương Phàm sửng sốt một chút, cúi đầu nhìn xuống chiếc chăn đang từ từ được kéo xuống.

Tới khi thấy rõ cảnh tượng trước mặt, thiếu chút nữa máu mũi Dương Phàm phun trào. Một bộ đồ lót tiết kiệm vải vóc đến mức tận cùng, ở trên thân thể trắng bóc lại rất bắt mắt, biểu lộ những bộ phận có khả năng hấp dẫn đàn ông nhất. Trương Tư Tề cũng không nghĩ tới.

- Không tệ chứ? Em cố ý mua đấy!

Những lời này của Trương Tư Tề rõ ràng có phần dư thừa, bởi vì ánh mắt nàng đã nhìn thấy phản ứng của Dương Phàm, cho nên lúc nói chuyện còn cười càng thêm quyến rũ, miệng khẽ hé ra, đầu lưỡi hơi thò ra liếm môi, hai chân cũng dạng ra một chút, đây là một tư thế cực kỳ hấp dẫn.

Bởi vậy có thể thấy được, phụ nữ xinh đẹp chính là cao thủ trời sinh ra để hấp dẫn đàn ông!

……

Tình cảnh "hài hòa" theo tiếng thở thật dài của Trương Tư Tề kết thúc, khi Dương Phàm muốn xoay người xuống thì bị hai cẳng chân dài kịp thời quặp chặt eo.

- Cứ như vậy, đừng xuống!

Giọng nói dịu dàng tràn đầy thỏa mãn và thư sướng, hai tay mới vừa rồi múa may điên cuồng, giờ phút này lại vô lực vắt lên lưng người đàn ông.

- Anh đi châm điếu thuốc!

Dương Phàm khẽ cười nói. Hai chân Trương Tư Tề không muốn buông ra, tới khi tách hai chân ra thì bụp một tiếng, gần giống như tiếng mở champagne.

- Anh đừng nhúc nhích, để em!

Trương Tư Tề dịu dàng nói, tay đè người chồng đang muốn đứng dậy.

Không hề lau rửa, Trương Tư Tề liền bò lên, quỳ gối trên giường cúi người với lấy bao thuốc và bật lửa ở trên đầu giường. Một dòng chất lỏng nhầy nhầy chảy dọc theo bắp đùi xuống, ánh mắt Dương Phàm lại trợn ngược lên. Nghĩ Trương Tư Tề không phải cố ý đó chứ? Nếu là như vậy, tối nay nhất định chỉ có một kết cục, đó chính là cúc cung tận tụy.

Dương Phàm đoán không sai, sau khi tiếp nhận điếu thuốc do Trương Tư Tề châm, hai vợ chồng tiếp tục sát vào nhau hàn huyên một hồi việc nhà cửa, cái chân dài của Trương Tư Tề liền rục rịch, khẽ cọ cọ vào "thằng em" của chồng. Cái loại ám chỉ này, nếu là ở quá khứ thì khó mà gặp, Dương Phàm cũng đã nghỉ ngơi tốt, nhớ tới màn kiều diễm ban nãy, thò tay xuống thăm dò. Bên này Dương Phàm vừa mới có chút động tác, Trương Tư Tề liền nằm ngang dang rộng để tiện cho động tác của người đàn ông, nhịp hít thở từ mũi và miệng dần dần đứt quãng, rên rỉ ư hử theo nhịp ra vào của đầu ngón tay….

……….

Một đêm "êm dịu" trôi qua, rèm cửa sổ bị gió thổi tốc lên, ánh mặt trời thỉnh thoảng chiếu lên mặt Dương Phàm. Dương Phàm vừa mở mắt liền nhìn thấy khuôn mặt xinh xắn cùng đôi mắt to tròn đang nhìn mình.

- Trần Vũ Dương, con nhìn gì thế?

Dương Phàm cười cười hỏi con gái, khi đưa tay muốn vuốt ve mặt của con thì con bé lại nhanh nhẹn trượt xuống giường, sau đó nhìn Dương Phàm rất cảnh giác nói:

- Nhất căn thảo, không được động, đàn ông không được lừa gạt phụ nữ.

- Cái gì mà lộn xộn vậy?

Dương Phàm cười nghẹn ngào. Cái loại vè thuận miệng này khi còn bé thường xuyên nghe thấy, phỏng chừng đứa bé này học được từ bà nội đây.

Trần Vũ Dương chỉ cao tới giường ra vẻ một tiểu quan, nói hết sức nghiêm túc:

- Bố! Thầy giáo nói rồi, ngủ nướng không phải một đứa bé ngoan.

Dương Phàm cười ha ha, cô bé thấy Dương Phàm cười đến mức khó chịu, thở dài một tiếng:

- Ba hết thuốc chữa rồi! Không chơi với ba nữa!

Rồi xoay người đi.

- Thật sao? Thế thì để bố dẫn Dương Tư Thuận đi ra chơi vậy.

Cô bé con liền dừng lại, quay lại đầu giường trừng mắt nhìn Dương Phàm, sau một lúc nhìn chằm chằm ra đều tức giận, nói:

- Con cũng muốn đi!

Dương Phàm vui mừng ngồi dậy, một tay ôm lấy con gái, lớn tiếng nói:

- Được, bố sẽ đưa con đi.

Trần Vũ Dương vui vẻ cười khanh khách, hai chân khua loạn lên.

Trương Tư Tề mở cửa vào nhìn thấy cảnh này liền khoanh tay tựa vào cửa cười tủm tỉm nhìn.

Trải qua một đêm tưới tắm, trên mặt Trương Tư Tề hồng hào mịn màng trơn bóng, cả khuôn mặt càng thêm sống động và tươi rói.

Chờ hai cha con náo loạn một lúc, Trương Tư Tề lại gần ôm con gái nói:

- Con ngoan, để bố con đi đánh răng rửa mặt đã, nếu không sẽ thành con mèo hoa lớn đó.

Trước mặt Trương Tư Tề, Trần Vũ Dương rõ ràng ngoan hơn rất nhiều, nằm im không nhúc nhích, chẳng qua mắt vẫn nhìn Dương Phàm chằm chằm.

Rửa mặt xong đi ra, phòng ăn dưới nhà đã chuẩn bị xong bữa sáng, hai đứa trẻ đã không còn ở đây.

Dương Phàm thấy lạ liền cười hỏi người vợ đang bận rộn trước bàn ăn:

- Bọn nhỏ đâu rồi?

- Mẹ vừa mới dẫn chúng ra ngoài chơi rồi! Mau ăn đi, sắp 9h rồi, đừng để ông phải chờ.

Vội vã ăn xong bữa sáng, Dương Phàm ra cửa. Trong sân, Lâm Chí Quốc đang lau xe, Dương Phàm liếc mắt một cái liền nhìn thấy Lý Thắng Lợi và Trần Minh Dương đang chờ ở ngoài cửa lớn.

- Sao hai người không vào?

Dương Phàm tiến lên cười hỏi. Lý Thắng Lợi thì khá hơn một chút, cười cười không nói gì. Trần Minh Dương hơi lộ vẻ khẩn trương khẽ giải thích:

- Phu nhân mời chúng tôi đi vào chờ, Chí Quốc nói ngài đi ra ngoài bây giờ, chúng tôi không muốn vào quấy rầy ngài cảm thụ không khí ấm áp của gia đình.

Mặc dù có chút khẩn trương, nhưng mà giọng nói của Trần Minh Dương đã có thay đổi so với trước kia.

Dương Phàm trước sau như một cho rằng, có đôi khi thân cận với thuộc hạ cũng không phải là chuyện xấu, như vậy có vẻ càng có tình cảm, miễn là không bị biến thành loại quan hệ lợi ích đơn thuần, như vậy sẽ không thú vị!

Xe Audi ra khỏi sân, Trần Minh Dương may mắn ngồi cùng với Dương Phàm ở phía sau.

- Phó bí thư Dương, vừa nhận được một tin tức, 8h sáng nay chủ tịch tỉnh Đỗ vừa mới bay tới Bắc Kinh!

Trần Minh Dương thấp giọng báo cáo. Dương Phàm nghe xong lông mi có hơi giật giật, thầm nghĩ thật đúng là không nhìn ra, Trần Minh Dương này làm việc thật sự là cẩn thận, mình không hề yêu cầu, hắn lặng lẽ thu xếp một số chuyện.

Đỗ Trường Phong chắc chắn là cũng ngồi không yên, nguy cơ của Hác Nam chính là cơ hội của hắn. Trước đó hắn hoặc là không có ý nghĩ gì, chẳng qua có thể leo lên vị trí kia, ai mà không có tin tức với bên trên cơ chứ? Có tin tức mà không tìm cách thì đó chính là không có lòng cầu tiến. Thế nhưng hắn có thể toại nguyện sao?

Ở trước mặt Dương Phàm thì Trần Minh Dương có vẻ hết sức bình tĩnh, nói xong một câu cũng không có ý nói tiếp, kiên nhẫn chờ lãnh đạo hỏi. Dương Phàm sau một lúc nhíu mày, thản nhiên nói:

- Biết rồi!

Lúc này Lý Thắng Lợi quay đầu lại cười nói:

- Lãnh đạo, vừa rồi Na Mẫn có gọi điện thoại đến, bí thư Hác muốn gặp mặt cùng ăn một bữa cơm, tôi nói ngài còn đang nghỉ ngơi!

- Ừ, biết rồi! Lát nữa nói sau!

Dương Phàm đáp một câu, quay đầu hỏi Trần Minh Dương:

- Phản ứng của người trong hai bộ máy như thế nào?

Trần Minh Dương cẩn thận đắn đo từ ngữ một hồi mới từ từ nói:

- Khó mà nói được, lời đồn đại cũng rất nhiều, lòng người có phần hỗn độn.

- Thời buổi rối ren!

Dương Phàm thở dài một tiếng, ngẩng đầu nói với Lý Thắng Lợi ở đằng trước:

- Thắng Lợi, anh nói với Na Mẫn, tối nay tôi rảnh.

Dương Phàm mặc dù cũng không nói rõ lý do, nhưng trong lòng Lý Thắng Lợi cùng Trần Minh Dương đều suy nghĩ về quyết định có phần đột ngột này của lãnh đạo.

Nghiền ngẫm ý lãnh đạo là việc cần làm của mỗi một thuộc hạ, Lý Thắng Lợi và Trần Minh Dương đồng thời nghĩ đến, chuyến trở về Bắc Kinh này xem ra lãnh đạo đã nhận được tin tức rất chấn động. Cụ thể là cái gì nhỉ?

Chiếc xe gian nan xuyên qua dòng xe chật chội ở Bắc Kinh được một lúc, lượng xe lưu thông phía trước dần dần ít đi. Xa xa dần hiện ra núi non, tốc độ chiếc xe Audi càng lúc càng nhanh.

Qua một cái trạm kiểm tra, chạy dọc theo một đường xuyên rừng tùng một đoạn, một tòa biệt thự xuất hiện trong sự bao phủ của cây xanh.

Trần lão gia tử ngồi ở trên xe lăn lim dim ngủ gật, một mình Dương Phàm đi ra phía trước, nữ y tá đằng sau lão gia tử cúi xuống nói một câu bên tai ông cụ:

- Thủ trưởng, có khách tới.

Nếu như nói mới vừa rồi Trần lão gia tử tựa như một ông già bình thường ngủ gà ngủ gật, thì trong nháy mắt giật mình tỉnh giấc hai mắt mở bừng ra, lưng ưỡn thẳng, trong phút chốc một cỗ khí thế lại trở về trên người. Cái loại khí thế này tựa như vừa mới đi theo lão gia tử đánh đuổi người ngủ gật kia!

Lão gia tử nhìn thấy Dương Phàm cũng không hề sốt ruột hỏi han mà trước tiên đưa tay tiếp nhận chiếc khăn lông ấm từ y tá, sau khi nhẹ nhàng lau lau mặt thì nói với Dương Phàm đang tiến lên:

- Tới đây!

- Dạ vâng!

Dương Phàm cười cười, tiến lên ý bảo y tá tránh ra, từ từ đẩy xe lăn lên con đường mòn trong rừng. Khí trời ngày hôm nay khá tốt, bầu trời vùng này cũng không mờ mịt tối tăm như ở thành phố, có thể nhìn thấy rõ trời xanh thẳm.

- Chính Hòa đã nói gì với cháu?

Lão gia nói với giọng trầm trầm, bầu không khí yên lặng bị câu nói bình thản này phá vỡ.