Lãnh đạo chủ yếu thị ủy trước đây không ngờ ở trong cục Công an thành phố cũng bị còng tay, tố chất của đội ngũ công an thật đáng làm cho người ta lo lắng. Nói khó nghe một chút, bí thư quản cán bộ, chuyện mà truyền lên trên tỉnh, tỉnh ủy sẽ hỏi một câu:
- Đồng chí là bí thư thị ủy mà chỉ huy đội ngũ như thế nào?
Đến lúc đó mặt mũi Chu Hàng để đâu bây giờ?
Mọi người có cùng chung lợi ích, chuyện này ít nhất phải khống chế trong phạm vi thành phố Uyển Lăng.
- Tôi cũng nên gọi điện yêu cầu lão Tống trực tiếp đến cục Công an. Người cởi chuông là người đeo chuông. Lão ta phải ra mặt mang theo con trai tự mình xin lỗi. Tôi thấy đồng chí Dương Phàm cũng sẽ không phát tác.
Triệu Kha có vẻ như đang an ủi chính mình. Chu Hàng cau mày mà nói:
- Hy vọng là như vậy.
Trong phòng làm việc của Lưu Chính Khôn, trên mặt Tào Ny Ny lộ rõ vẻ tươi cười, hai mắt nhìn lướt qua mặt Dương Phàm. Dương Phàm bị nhìn như vậy đúng là không thích ứng, gãi gãi đầu cười nói:
- Em có ý gì? Nhìn anh như vậy, chột dạ mất thôi.
- Sao em trước kia không nhìn ra anh cũng xấu như vậy nhỉ? Đường đường cán bộ cấp phó tỉnh, chỉ cần nói rõ thân phận thì ai dám động anh? Anh thì hay rồi, cố ý làm cho người ta còng tay mình. Anh đang hãm hại người khác.
Dương Phàm nghe xong trên mặt không khỏi lộ ra vẻ nhăn nhó, cười khổ một tiếng rồi nói:
- Lời này anh không dám đồng ý. Mỗi người đều phải phụ trách với việc mình làm. Thằng Tiểu Tống kia khi muốn còng người khác, sao không nghĩ đến hiệu quả chứ? Chẳng lẽ nói nếu anh là một quần chúng nhân dân bình thường, hắn ta có thể làm như vậy sao? Đạo lý cũng nói không thông.
Tào Ny Ny không khỏi phì cười một tiếng, sau đó nói:
- Được rồi, em nói không lại anh, đạo lý thuộc hết về anh.
Dương Phàm thầm nghĩ cô đây là thường xuyên hưởng thụ do quyền lực mang tới, tự nhiên sẽ không có suy nghĩ giống như những quần chúng nhân dân bình thường, cảm thấy việc này không có gì lớn sao? Trong lòng nghĩ như vậy nhưng Dương Phàm không nói ra, cũng không tiếp tục đề tài này.
- Chuyện của em xử lý như thế nào rồi?
- Cũng còn may, chỉ là trên tay một người bị một vết thương nhỏ, không phải khâu. Lại nói thằng bé kia cũng quá sốt ruột, nhà cậu ta không nói chuyện xong với bên thương nhân, vì thế liền làm một hộ dân cố chấp. Chính quyền thành phố lại mạnh mẽ giải tỏa. Mẹ của cậu ta bị người chính quyền đánh, kéo và đẩy ngã xuống đất. Thằng bé gấp gáp liền cầm dao xông lên. Thật không nhìn ra được.
Tào Ny Ny vừa nói vừa thở dài một tiếng, không biết là thở dài cho ai.
Dương Phàm nghe xong trong lòng không khỏi cảm thấy có chút khó chịu. Thân là người trong nhà nước, Dương Phàm khi so sánh giá nhà tăng lên cùng với tiền lương công chức, đúng là một chuyện nực cười. Từ góc độ của Dương Phàm mà nhìn vấn đề, hiện tượng này rất không bình thường. Quan điểm của Dương Phàm rất rõ ràng, giá nhà tăng lên, đây là do chính quyền địa phương dung túng. Nói dễ nghe một chút là kéo kinh tế địa phương phát triển một chút. Nói khó nghe một chút đó chính là chính quyền liên hợp với các nhà đầu tư mà cướp đoạt.
- Là quần chúng nhân dân yếu ớt, khi bọn họ cho rằng lợi ích bản thân bị thương tổn, lại không có chỗ nào để mà phản ánh, thì dùng hành vi quá khích là có thể giải thích. Nhưng anh không đồng ý hành vi quá khích, vì như vậy cái được không bù nổi cái mất.
Dương Phàm vừa nói như vậy, trên mặt Tào Ny Ny lộ ra một tia kinh ngạc, rất giật mình mà nói:
- Anh nói như vậy có vẻ không giống một bí thư thị ủy thì phải.
- Anh đây là nói theo thực tế.
Dương Phàm cười nói như vậy. Tào Ny Ny một lần nữa lộ ra ánh mắt giảo hoạt, nhìn Dương Phàm mà nói;
- Xem ra chúng ta cần phải làm quen một lần nữa mới được. Em phát hiện lần này gặp lại anh thì cảm thấy trước kia mình có rất nhiều điểm không hiểu anh.
Cảm thấy ánh mắt Tào Ny Ny bắt đầu có chút mập mờ, Dương Phàm quyết định nói sang chuyện khác. Quan hệ giữa hai người theo Dương Phàm thấy, rất nhiều chuyện lúc trước đáng lẽ không nên xảy ra.
Lưu Chính Khôn lúc này đã đi vào, cười nói với Dương Phàm:
- Lão lãnh đạo, cục trưởng Tề nhiều nhất 5 phút đồng hồ nữa sẽ đi xuống. Cục trưởng Tề đang họp.
Dương Phàm đoán được Tề Vân đang làm gì, mặt không chút thay đổi mà nói:
- Tôi có kiên nhẫn mà.
Không lâu sau Tề Vân đã đi xuống, sau khi vào liền đưa tay ra bắt tay Dương Phàm. Kết quả Dương Phàm giơ hai tay lên để lộ còng trong tay mình. Tề Vân mặt mày đầy xấu hổ, hai tay khó khăn thu lại, nhỏ giọng nói xin lỗi:
- Bí thư Dương, trách nhiệm là của tôi, không quản lý đội ngũ được tốt.
Trên mặt Dương Phàm lộ ra vẻ lạnh nhạt, giọng nói có chút lạnh lùng, lạnh nhạt nói:
- Khi tôi còn công tác ở thành phố Uyển Lăng nếu như xảy ra chuyện này, tôi nhất định sẽ đình chỉ chức vụ của cục trưởng cục Công an thành phố.
Trên mặt Tề Vân càng thêm xấu hổ, không ngờ Dương Phàm nói cứng rắn như vậy. Trong lòng mặc dù có chút bất mãn, nhưng Tề Vân không dám lộ ra. Quan cao một bậc đè chết người, Dương Phàm lớn hơn mình không ít mà, vung hai chân đá mình cũng là chuyện bình thường, nói hai câu có gì chứ?
- Ngài đừng nóng giận, tôi sẽ gọi thằng kia xuống, làm cho nó nhận lỗi trước mặt ngài.
Tề Vân tiếp tục cười cười làm lành mà nói. Trên mặt Dương Phàm không có một chút tươi cười, nhìn chằm chằm Tề Vân mà nói:
- Chịu nhận lỗi là được sao? Tôi cảm thấy trong đội ngũ công an mà có loại người như thế này thì lập tức khai trừ, vĩnh viễn không dùng đến nữa.
Tề Vân vô cùng kinh ngạc, trợn mắt há mồm nhìn khuôn mặt lạnh nhạt của Dương Phàm.
Xem ra Dương Phàm thực sự rất giận. Tề Vân thầm nói nếu là mình còn giận hơn nữa. Thành phố Uyển Lăng là nơi mà Dương Phàm đã từng chiến đấu, lại là quê hương, một cán bộ cấp phó bộ ở quê hương không ngờ lại bị người nghi ngờ là tội phạm truy nã, lại còn xảy ra ngay trong cục Công an thành phố. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https://truyenfull.vn
- Bí thư Dương, ngài đứng tức giận. Thằng bé Tiểu Tống có chút không được giáo dục, làm việc không có suy nghĩ.
Lưu Chính Khôn vội vàng nói giúp, loại chuyện tốt này ai cũng muốn làm mà.
Dương Phàm nhướng mày, có chút không hài lòng mà nói:
- Các đồng chí đây là dung túng. Dung túng một thằng làm hỏng hình tượng đội ngũ công an. Bây giờ tôi mặc dù không phải phó bí thư thị ủy thành phố Uyển Lăng, nhưng tôi vẫn có thể mời thị ủy xử lý các hành động mà các người không muốn xử lý.
Hai người nghe Dương Phàm nói như vậy liền á khẩu, không nói được gì. Lời này của Dương Phàm là thật, thật sự muốn thu thập hai người này thì đối với Dương Phàm mà nói đúng là không phải chuyện gì khó. Hai người đưa mắt nhìn nhau, không ai dám nói giúp thằng Tiểu Tống kia nữa.
- Ý của ngài là?
Tề Vân không thể làm gì khác hơn là hỏi rõ thái độ của Dương Phàm.
Dương Phàm thản nhiên nói:
- Ý của tôi rất rõ ràng, khai trừ công chức, viết vào tài liệu. Sau này trong hàng ngũ công an tuyệt đối không được sử dụng.
- Lão Lưu, lão và Bí thư Dương ngồi một chút, tôi đi tìm thằng ranh kia.
Tề Vân tìm cớ rời đi, xuống dưới lầu chờ lãnh đạo đến, báo cáo trước thái độ của Dương Phàm.
Tề Vân rời đi từ góc độ mà nói coi như không tôn trọng Dương Phàm. Nhưng từ các loại quan hệ mà nói, Dương Phàm có thể giải thích cách làm của Tề Vân. Quan to không bằng quan bây giờ. Mày quan dù to đến đâu nhưng không quản đến mảng này mà. Bí thư thị ủy và thị trưởng người ta cấp bậc mặc dù thấp một điểm nhưng quản mũ của Tề Vân mà.
Tề Vân đứng trong bãi đỗ xe dưới lầu chờ hai vị lãnh đạo Chu Hàng và Triệu Kha đến. Ra vẻ vô cùng lo lắng và đau lòng, Tề Vân đi lên tự kiểm điểm mà nói:
- hai vị lãnh đạo, tôi quản đội không tốt.
Chu Hàng ít nhiều có chút đồng tình với Tề Vân. Trong tay ai có một thủ hạ như vậy mà không phải mắt nhắm mắt mở chứ. Chỉ là Tề Vân đen đủi một chút, thằng ranh Tiểu Tống càng đen đủi mà thôi. Quay đầu lại nhìn lướt qua Triệu Kha, Chu Hàng không khỏi thầm nói trong lòng:
- Thằng ranh Dương Phàm này làm cái gì vậy hả? Về quê quán mà không thông báo một tiếng, khiêm tốn một chút là được mà, không ra mặt một chút thì chết người sao?
- Lão giới thiệu một chút tình hình đi.
Chu Hàng nói xong liền nhìn lên trên lầu một chút.
Tề Vân giới thiệu một chút tình hình. Chu Hàng nghe chuyện này còn liên lụy đến công tác giải tỏa, còn động đao đến chảy máu. Từ trước việc giải tỏa nhà dân đều không bao giờ yên ổn. Đám thương nhân luôn tính toán chi li, sau đó lại cấu kết với chính quyền, muốn mượn thế đè một chút quần chúng nhân dân không hiểu chuyện. Chuyện này thường thường đều có chút sinh sự, sau đó chính quyền ra mặt hòa giải, cuối cùng thường thường cũng có thể thuận lợi giải quyết. Chỉ là chuyện giải tỏa lần này là do Triệu Kha phụ trách, bên trong nghe nói có những nội dung không tiện công bố với bên ngoài. Năm đó ở Uyển Lăng, Dương Phàm thực tế là người nắm quyền to nhất, Triệu Kha không biết gặp phải tà hay sao mà hai chuyện này đều liên quan đến Dương Phàm.
Chu Hàng nhìn Triệu Kha một chút, quả nhiên thấy Triệu Kha mặt mày ngưng trọng. Chu Hàng nói:
- Thị trưởng Triệu, tôi thấy không gấp đi lên, chờ đồng chí Tống Vũ Đình đến, ngay lúc đó mở một cuộc họp tạm thời, thống nhất tư tưởng một chút.
Triệu Kha như đang ngồi trên bàn chông, chẳng may Chu Hàng túm chặt chuyện này không tha thì phiền phức to. Triệu Kha không ngờ Chu Hàng lại có thái độ này, trong lòng âm thầm cảm kích. Triệu Kha liên tục gật đầu nói:
- Tôi nghe lãnh đạo.
Xe Tống Vũ Đình cũng đã đến, vừa xuống xe đã chạy thật nhanh đến. Tống Vũ Đình hơi béo một chút, chạy mấy bước đã thở hổn hển.
- Bí thư Chu, thị trưởng Triệu, tôi đã mang thằng ranh con kia tới, đang nhốt trên xe. Nó không ngờ gan to hơn trời, một lời không hợp là bắt người. Tôi mãnh liệt yêu cầu lãnh đạo thị ủy nghiêm túc xử lý.
Lời lẽ của Tống Vũ Đình đầy chính nghĩa, tỏ vẻ kiên quyết không gây phiền phức cho lãnh đạo.
Hai vị lãnh đạo đương nhiên hiểu rõ tâm tư của Tống Vũ Đình. Chu Hàng ho khan một tiếng rồi nói:
- Vấn đề Tiểu Tống tốt nhất giao cho đồng chí Dương Phàm và Đảng ủy cục Công an thành phố xử lý. Thành phố Uyển Lăng là quê quán của đồng chí Dương Phàm. Đồng chí Dương Phàm về nhà nghỉ ngơi gặp phải chuyện này, như vậy thị ủy đúng là không còn chút mặt mũi nào cả. Tôi mất mặt, tất cả mọi người đều mất mặt. Mất mặt thì nên làm như thế nào? Thái độ đoan chính, xin đồng chí Dương Phàm phê bình, Đảng ủy cục Công an thành phố phải tiếp thu bài học này, họp nghiên cứu một chút, tập thể viết một bản kiểm điểm đưa lên cho tôi. Thị trưởng Triệu có gì cần nói không?
Chu Hàng nói hai câu đã làm cho mình sạch sẽ, Triệu Kha làm sao nghe không ra mùi vị ở trong đó. Chỉ là người ta không bỏ đá xuống giếng đã là tốt lắm rồi. Bây giờ đang chọc vào một người không dễ dây vào. Cả Trung Quốc có mấy người hơn 30 tuổi đã là cấp phó bộ chứ?
Triệu Kha ho khan một tiếng, hơi lớn tiếng mà nói:
- Chỉ thị của bí thư Chu rất đầy đủ, tôi cũng không nói nhiều. Chuyện giải tỏa kia, tôi sẽ cẩn thận hỏi rõ một chút, sau đó giải thích với đồng chí Dương Phàm.
Triệu Kha tỏ thái độ, chuyện giải tỏa nhà dân sẽ do tôi phụ trách. Thái độ này làm Chu Hàng khá hài lòng gật đầu nói:
- Cứ như vậy đi, mọi người lên lầu.
Tống Vũ Đình bi ai phát hiện, mình không được ai để ý đến. Đây là thủ đoạn mà Chu Hàng tỏ vẻ bất mãn. Chuyện này do con anh gây ra, anh ít nói đi.
Một đám người lên lầu, phát hiện Dương Phàm đang đeo còng bình tĩnh uống trà, trên mặt không nhìn ra chút cảm xúc, trong lòng mọi người lại bắt đầu lo lắng. Tâm tư của người trẻ tuổi luôn luôn khó có thể cân nhắc.
Đừng nhìn Dương Phàm trẻ tuổi, nhưng ở thành phố Uyển Lăng và thành phố Hải Tân làm rất xuất sắc, người này không hề đơn giản. Trong lòng Chu Hàng âm thầm nhắc nhở mình như vậy, trên mặt lộ ra nụ cười rụt rè, vội vàng đi nhanh tới trước, không nhìn còng trên tay Dương Phàm, vẫn như trước tỏ thái độ bắt tay.
- Lão lãnh đạo về quê sao không thông báo với thị ủy một chút, đây là tôi không tròn chức trách. Có thể ở thành phố Hải Tân gặp được Bí thư Dương mà toàn bộ quần chúng nhân dân thành phố luôn ngợi ca, đây là may mắn của tôi.
Chu Hàng vừa đi lên đã là thái độ này, trong lòng Dương Phàm không khỏi cảm thấy bội phục, thầm nói người này khá rộng lượng. Nhất là cách xưng hô, ba chữ lão lãnh đạo rất có chú ý. Một là chỉ rõ quá khứ của Dương Phàm, đây là có ý nịnh nọt. Hai là tỏ rõ Chu Hàng hiểu rõ tình hình của Dương Phàm.
- Tôi chỉ là không muốn làm phiền mọi người nên mới không thông báo. Nhưng không ngờ vẫn kinh động các đồng chí thị ủy.
Dương Phàm cũng không ra vẻ ta đây, Dương Phàm không có thói quen đó.
Triệu Kha phía sau Chu Hàng lúc này đi lên bắt tay Dương Phàm rồi nói:
- Lão lãnh đạo đúng là tấm gương sáng để mọi người noi theo, về nhà không muốn kinh động địa phương, thật sự làm cho mọi người kính phục. Chẳng qua nói đi lại nói lại, ngài phong cách cao, chúng tôi đúng là thất lễ.
Triệu Kha cũng đi theo nịnh nọt một chút.
Dương Phàm cười cười rồi nói:
- Xem ra đây là tôi quá sơ suất, không đủ tôn trọng các đồng chí địa phương.
- Đâu có, đâu có.
Chu Hàng và Triệu Kha cùng đồng thanh mà nói.
Cuối cùng coi như đến lượt Tống Vũ Đình. Thằng nhãi này coi như thông minh, đầu tiên lấy thìa khóa ra, vẻ mặt có chút xấu hổ mà nói:
- Lão lãnh đạo, tôi trước tiên mở còng cho ngài.
Dương Phàm cười cười nhìn Tống Vũ Đình, gật đầu không nói gì. Tống Vũ Đình vội vàng mở còng. Dương Phàm vặn vặn cổ tay, cười cười một tiếng rồi lạnh nhạt nói:
- Đây là lần đầu tiên bị còng trong đời này, tôi coi như đã có một kinh nghiệm không sai.
Dương Phàm nói ra lời này, mặt Tống Vũ Đình càng thêm nhăn nhó. Tống Vũ Đình cười cười làm lành với Dương Phàm:
- Lão lãnh đạo đây là phê bình tôi. Tôi dạy con không tốt, trách nhiệm là của tôi. Xin lãnh đạo lên tiếng, xử lý như thế nào cũng được.
Dương Phàm kinh ngạc mà cười nói:
- Lời này không đúng. Tôi bây giờ không phải phó bí thư thị ủy thành phố Uyển Lăng nữa, xử lý như thế nào tự nhiên là do lãnh đạo cục họp rồi quyết định. Nếu thật sự không được thì còn lãnh đạo thị ủy mà.
Dương Phàm vừa nói ra lời này, trong lòng Triệu Kha, Tống Vũ Đình, Tề Vân đều thở dài một tiếng, thầm nói tâm tư lãnh đạo quả nhiên là nhất trí. Bí thư Chu thì ra đã tính tới Dương Phàm sẽ xử lý như vậy. Thực ra đây chỉ là vấn đề tâm trạng. Vị trí Chu Hàng khá gần Dương Phàm. Nếu đổi lại là Chu Hàng thì hắn ta cũng làm như vậy.
Chỉ có thái độ này thì quyền chủ động mới hoàn toàn nắm giữ trong tay, đây là kết luận sau quá trình Chu Hàng tự hỏi. Chu Hàng thầm cảm thấy may mắn vì suy nghĩ của mình không khác mấy so với Dương Phàm. Trong lòng Chu Hàng không khỏi thầm bội phục đối phương còn trẻ tuổi như vậy mà suy nghĩ vấn đề lại chu toàn như vậy, cử chỉ hành vi cũng rất bất phàm. Trong lòng không khỏi cảm thấy ghen ghét. Chu Hàng đột nhiên cười thầm mình, mình tâm tư không chính, cấp bậc của Dương Phàm bây giờ còn cao hơn mình, không có chút năng lực thì sao có thể làm đến như vậy?
Câu hỏi khó lưu lại cho Tề Vân. Cũng may trước đó Tề Vân đã được Chu Hàng làm tư tưởng từ trước một chút. Vì thế lúc này Tề Vân rất tự nhiên đứng ra tỏ thái độ:
- Đảng ủy cục sẽ suốt đêm họp thảo luận, nhất định nghiêm túc xử lý, đồng thời yêu cầu các đồng chí lấy đó làm tấm gương.
Nói xong lời này, Tề Vân dùng ánh mắt liếc nhìn Tống Vũ Đình một chút, ý là tiết mục của tôi xong rồi. Tống Vũ Đình mặc kệ trước đó nói dễ nghe như thế nào, nhưng trong lòng vẫn hy vọng con trai có thể qua được cửa này. Chẳng qua Tống Vũ Đình không tiện mở miệng nói vấn đề này, không thể làm gì khác hơn là dùng ánh mắt nhờ vả Triệu Kha. Chu Hàng ngồi bên cạnh thấy thế không khỏi cười lạnh một tiếng trong lòng, nhưng trên mặt lại đang cười cười gật đầu với Dương Phàm.
Triệu Kha do dự một chút rồi vẫn nói khẽ với Dương Phàm:
- Lão lãnh đạo, con của đồng chí Vũ Đình đang ở bên ngoài, có cần bảo nó vào nhận lỗi một chút không?
Triệu Kha vừa nói lời này làm ánh mắt mọi người đều có ý thức rơi vào người Dương Phàm. Nếu như Dương Phàm đồng ý cho Tiểu Tống vào xin lỗi, cục Công an cũng có hướng mà xử lý vấn đề. Đây là Dương Phàm không có ý quá so đo, chỉ tạm thời xử lý nghiêm khắc một chút, tương lai như thế nào lại là chuyện khác. Tóm lại về nguyên tắc chính là giơ lên cao, sau đó nhẹ nhàng thả ra.
Dương Phàm nếu không đáp ứng, vậy đời này của đồng chí Tiểu Tống đừng mong lăn lộn trong hệ thống công an.
- Tôi thấy không cần. Người trẻ tuổi không hiểu chuyện, làm việc xúc động là có thể giải thích. Tốt nhất lấy công tác phê bình giáo dục là chính, nhiệm vụ này giao cho lãnh đạo cục Công an thành phố đi.
Dương Phàm nói xong cười cười một tiếng, quay đầu lại nhìn Tào Ny Ny rồi nói:
- Phó hiệu trưởng Tào, chuyện của cô xử lý như thế nào rồi?
Tất cả mọi người đều thở dài một hơi. Triệu Kha lập tức nghiêm mặt lại, ra vẻ tức giận mà nói Tào Ny Ny:
- phó hiệu trưởng Tào, chuyện học sinh của cô tôi biết. Người giải tỏa đúng là không ra thể thống gì. Lần trước trong hội nghị tôi đã nhấn mạnh phải văn minh chấp pháp. Xin lão lãnh đạo yên tâm, học sinh kia lập tức sẽ được thả ra. Ngày mai tôi nhất định triệu tập các nhân viên liên quan, nghiêm túc xử lý vấn đề.
Chu Hàng sau khi tiến vào không tỏ thái độ gì, lúc này lại nghiêm mặt, ra vẻ tức giận mà nói:
- Lão Triệu, chuyện này chẳng những lão phải họp phê bình, tôi họp cũng cần nghiêm túc phê bình. Lão lãnh đạo đã tạo dựng hình tượng đội ngũ cán bộ thành phố Uyển Lăng, chúng ta càng phải phát huy hơn nữa.
Chiêu vuốt mông ngựa này của Chu Hàng rất rõ ràng, chẳng qua lại có quan niệm rất đường hoàng.
Chuyện thoạt nhìn mọi người đều vui mừng. Nhưng trên mặt Dương Phàm lại không chút thay đổi, Tào Ny Ny vẫn luôn nhíu mày.
- Bây giờ không còn sớm nữa, tối nay các lãnh đạo dùng cơm với cục Công an chứ?
Tề Vân không khỏi cảm thấy nhẹ nhàng trong lòng, vội vàng tỏ vẻ một chút. Đây cũng là một cơ hội, nếu không cố gắng thì mới là người ngu.
Dương Phàm đứng lên cười nói với mọi người:
- Không được rồi, tôi đã đáp ứng lời mời của lớp trưởng, cũng chính là ăn tối với phó hiệu trưởng Tào.
Chu Hàng thấy thế liền lập tức cười nói:
- lão lãnh đạo lưu lại phương thức liên lạc, cũng tiện chúng tôi đến nhà chào hỏi.
Triệu Kha cũng nói theo:
- Đúng vậy, phải đến nhà chào lãnh đạo.
Yêu cầu này Dương Phàm từ chối, hỏi số điện thoại của Chu Dĩnh sau đó gọi lại. Những người khác cũng muốn nhưng thân phận không đủ. Dương Phàm không nói cho, chỉ có thể đỏ mắt nhìn hai vị lãnh đạo trao đổi số máy với Dương Phàm.
Đoàn người tiễn Dương Phàm lên xe, đứng ở ven đường nhìn Dương Phàm lái xe rời đi.
- Kết quả này quá ngạc nhiên, anh là vì chuyện của em sao?
Tào Ny Ny cười nói. Dương Phàm lắc đầu, thản nhiên nói:
- Vì đứa nhỏ.
- Vì đứa nhỏ? Nhưng anh còn chưa thấy mặt đứa bé cơ mà.
Trong giọng Tào Ny Ny mang theo một tia nghi hoặc, trong mắt đột nhiên trở nên quái dị, đây là tín hiệu nghi ngờ rõ ràng. Dương Phàm dường như không phát hiện, chăm chú lái xe, ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía trước. Dương Phàm giống như nói với không khí.
- Anh vì không muốn thấy đứa bé này mà ảnh hưởng đến cuộc đời sau này của nó. Đường của mỗi người đều là do mình lựa chọn, anh không hy vọng sự xuất hiện của anh làm ảnh hưởng đến nó.
Tào Ny Ny im lặng, ngơ ngác nhìn về phía trước không nói gì. Mãi cho đến khi xe đi đến Nhất Trung mới chợt tỉnh ra mà kêu lên một tiếng "a", sau đó nói:
- Đến rồi, anh ở bên ngoài chờ một chút, em vào một chút rồi ra ngay.
Tào Ny Ny vừa nói rồi vội vàng đi vào trong trường. Lần này rốt cuộc là bao lâu, Dương Phàm rất nhanh đã biết đáp án. 10 phút trôi qua, bên trong như trước vẫn không xuất hiện bóng dáng của Dương Phàm. Dương Phàm thở dài một tiếng châm điếu thuốc, ngồi xổm xuống ven đường mà hút thuốc lá.
Đám học sinh đi qua đi lại có chút kỳ quái nhìn một bóng hình cô đơn giữa trời chiều. Nam sinh còn đỡ một chút, nhiều lắm là cảm thấy tò mò mà thôi. Nữ sinh thì đủ loại tâm tư, đoán đủ thứ. Nhất là một hai cô giáo chưa chồng tự tin mình có chút nhan sắc, trong lòng không nhịn được nghĩ nghĩ một chút.
20 phút trôi qua, dưới chân Dương Phàm đã có bốn đầu lọc thuốc lá, trên miệng hơi mấp máy, Dương Phàm không khỏi cười khổ một tiếng. Dương Phàm đang chuẩn bị quay về xe bật đài lên chờ, thì một chiếc xe Porsche vội vàng phanh gấp trước mặt, làm cho Dương Phàm đổ mồ hôi lạnh.
Dương Phàm càng thêm giật mình. Từ trên xe nhảy xuống một thằng ranh đầu bóng mượt khoảng 30 tuổi, ăn mặc sang trọng đứng ở cửa, trên người còn lộ ra mùi nước hoa.
- Cầm lấy ít tiền.
Không hề xin lỗi mà lấy ví ra đưa cho Dương Phàm tờ 100 tệ. Dương Phàm kinh ngạc nhìn hắn một chút, trong đầu không còn lửa giận, ngược lại còn cảm thấy đáng thương cho tên này.
- Xin lỗi, nếu không anh đen đủi đó.
Dương Phàm thản nhiên nói.
Thằng ranh trợn trừng mắt lên mà nói:
- Anh nói gì? Tôi không nghe rõ, không cần tiền sao? Ngại ít, anh không cho nữa đâu.
Dứt câu thằng ranh dừng xe ở bên cạnh, xuống xe còn lớn tiếng cười nói:
- Anh chờ mày đến làm anh đen đủi đó. Đừng có mà khoác lác, ha ha ha.
Nói xong thằng ranh này ôm bó hoa hồng đi vào trường học. Lúc qua phòng bảo vệ, hình như thằng ranh có vẻ rất quen thuộc với bảo vệ, ném cho một bao thuốc lá, sau đó còn nói với bọn họ vài câu. Sau đó thằng ranh quay đầu lại nhìn Dương Phàm với ánh mắt không đúng, bên trong còn lộ ra một tia lạnh lùng. Thằng ranh này cười lạnh một tiếng với Dương Phàm rồi đi vào trường học.
Dương Phàm lặng lẽ rút điện thoại di động ra, nếu thằng ranh này không biết điều, không ngại lấy quyền lực trong tay dùng vào việc riêng một chút. Dương Phàm trực tiếp điện thoại cho Mẫn Kiến. Dương Phàm vừa mở miệng đã nói:
- Mẫn Kiến, phái mấy cảnh sát đến cổng trường trung học Nhất Trung, tôi nghi ngờ có người định hại tôi.
- Cái gì.
Điện thoại di động trong tay Mẫn Kiến thiếu chút nữa rơi xuống đất, tức giận lớn tiếng nói:
- Ai dám ăn gan hùm như vậy? Ngài chờ một chút, tôi tự mình dẫn đội đến. Tôi muốn xem kẻ đó ai mà dám làm như vậy.
Dương Phàm vừa gọi điện xong, bảo vệ trong trường cười hì hì đi tới rồi nói:
- Ông anh này, tôi có ý tốt khuyên anh một câu, anh mau đi đi. Người vừa nãy là thái tử gia của công ty xây dựng Hồng Vận. Ở thành phố Uyển Lăng ngoại trừ tập đoàn Thiên Mỹ thì tập đoàn Hồng Vận có nhiều tiền nhất. Anh đấu không lại tên đó đâu. Anh đừng gọi người, mất công thôi.
Dương Phàm nghe xong cười lạnh một tiếng rồi nói:
- Vậy à? Tôi muốn xem ai là rồng, ai là giun.
Nói xong Dương Phàm đột nhiên căm tức trừng mắt nhìn bảo vệ, khí thế kinh người. Bảo vệ sợ hãi theo bản năng lui về sau hai bước. Bảo vệ không dám nói nữa, lẩm bẩm với mình mà nói:
- Bỏ đi, ý tốt mà không biết.
Vừa nói lại đi làm việc của mình. Dương Phàm nhìn theo bóng lưng của hắn mà nói:
- Hôm nay làm cho cậu biết có tiền chưa chắc đã là ông chủ.
Rất rõ ràng Dương Phàm có chút tức giận. Chuyện ở cục Công an cùng với chuyện của Tào Ny Ny, Dương Phàm xuất phát từ đủ loại lo lắng nên không phát tác, nhưng trong lòng đang rất không hài lòng. Không ngờ chưa tiêu hóa chút bất mãn trong lòng, bên này lại xuất hiện một tên cho mình trút giận.