- Bạn của anh làm gì thế?
Dương Phàm thật ra đang thầm than hồi học đại học tên Vệ Biên này đúng là rất im hơi lặng tiếng, nếu không phải bước vào trong chốn quan trường thì có lẽ cả đời này cũng không có cơ hội gặp mặt, càng không thể biết được chi tiết của Vệ Biên. Nhắc đến người này thì bề ngoài cũng không nhìn ra cái gì nhiều. Nhiều lắm Dương Phàm lúc đó chỉ cảm thấy Vệ Biên chững chạc hơn những người bạn học khác mà thôi.
- Một trưởng phòng ở văn phòng tỉnh ủy tỉnh Nam Việt.
Dương Phàm đơn giản trả lời một chút, tay đặt trên đùi Tùng Lệ Lệ theo quán tính gõ gõ vài cái tỏ vẻ Dương Phàm đang có vấn đề cần suy nghĩ. Tùng Lệ Lệ lập tức ngậm miệng lại không nói, kiên nhẫn chờ đợi.
Một lát sau khi Dương Phàm ngẩng đầu lên liền rút điện thoại di động ra gọi cho một số:
- Chào Trữ thúc, cháu đã đến Dương Thành.
Tâm trạng Trữ trung tướng dạo này rất tốt. Gần đây mấy âm thanh xuất hiện trong quân đội đã biến tăm biến tích khi lão thủ trưởng gọi mấy cuộc điện thoại. Sau khi vị trí ổn định, Trữ trung tướng đang lo lắng không có cơ hội thể hiện lòng cảm ơn thì kết quả Dương Phàm lại gọi điện tới.
- Ha ha, đến nhanh thật, chú sẽ lập tức tới.
Trữ trung tướng lập tức tỏ vẻ mình muốn đến chơi. Dương Phàm vội vàng nói:
- Không cần phiền như vậy, cháu vừa lúc muốn nghỉ một chút. Như vậy đi, tối cháu mời Trữ trung tướng ăn cơm.
Cao Thắng Lợi là phó tham mưu trưởng sư đoàn, chủ yếu là dựa vào kinh nghiệm trong quân đội mà đạt được hàm đại tá. Trong quân đội cũng không phải không có chỗ dựa, chẳng qua người bên trên đã không ngồi trên vị trí nữa. Hai ngày nay khi em gái Cao Lỵ đến bệnh viện dưỡng bệnh, Cao Thắng Lợi liền ở lại chơi hai ngày. Sau khi về trong doanh trại mông còn chưa ngồi ấm chỗ thì Sư trưởng bình thường không để ý đến Cao Thắng Lợi đã cười hì hì đi vào phòng làm việc của Cao Thắng Lợi.
- Lão Cao à, đồng chí đúng là giữ bí mật công việc thật tốt.
Sư trưởng bắt tay Cao Thắng Lợi không chịu bỏ ra, giống như quan hệ của hai người rất thân thiết vậy.
- Sư trưởng, sao ngài lại nói như vậy?
Cao Thắng Lợi có chút hồ đồ. Có trời mới biết đã xảy ra chuyện gì mà Sư trưởng lại thân thiết nhiệt tình như vậy, đây không phải chuyện tốt đâu.
Cũng may lúc này Sư trưởng đã công bố câu trả lời. Sư trưởng cười ha hả rồi nói:
- Trữ trung tướng – Trữ tham mưu trưởng của Quân khu gọi điện tới báo tôi thông báo anh đến chỗ ngài một chút, báo tôi chuyển lời đến cho anh. Khi anh gặp thủ trưởng nhớ hỏi thăm giúp tôi.
Cao Thắng Lợi thầm nói có chuyện gì thế này? Mình hình như không có quan hệ gì với Trữ trung tướng mà. Đang khi Cao Thắng Lợi nghi hoặc thì Sư trưởng lại còn tưởng hắn đang cố giữ khoảng cách. Sư trưởng thầm nghĩ trước kia mình không quá để ý đến tên phó tham mưu trưởng này. Chẳng qua hình như cũng không làm khó người thành thật này. Sư trưởng thầm cảm an tâm không ít, vội vàng giục:
- Xe tôi đã cho người chuẩn bị cho anh, anh mau đi đi.
Thói quen có chuyện gì là phải làm thật nhanh của Sư trưởng, Cao Thắng Lợi biết. Nhưng phàm một khi tỏ vẻ thân cận với ai thì Sư trưởng luôn phóng túng.
Xe đỗ ngoài cửa đúng là xe mà Sư trưởng ngồi. Đây là một chiếc xe Audi Q7 mới mua. Trước khi lên xe, Sư trưởng còn bắt chặt tay Cao Thắng Lợi đang lọt vào sương mù, một lần nữa tỏ vẻ tôn kính Trữ trung tướng.
Trữ trung tướng có uy tín như thế nào trong Quân khu phía Nam, Cao Thắng Lợi hiểu rất rõ. Trữ trung tướng chủ quản hậu cần ở trong thời đại hòa bình này đúng là một miếng thịt quá béo. Chẳng qua danh tiếng của Trữ trung tướng rất tốt, Cao Thắng Lợi vẫn không nghe nói đến Trữ trung tướng kiếm tiền gì hết.
Trên đường đi Cao Thắng Lợi càng nghĩ càng không hiểu. Thấy sắp đến Quân khu, Cao Thắng Lợi thở dài một tiếng trong lòng. Cũng may sư đoàn cách Quân khu chỉ có mấy tiếng, nếu không mình chạy tới chạy lui đúng là mệt muối chết.
Cuối cùng đã đến trụ sở Quân khu, xe vừa đến cửa thì một tham mưu của Quân khu đã ngăn xe lại rồi đi lên hỏi bên trong có phải là đồng chí Cao Thắng Lợi hay không? Cao Thắng Lợi vội vàng tỏ vẻ mình ở trên xe, đồng chí tham mưu cũng không khách khí. Sau khi chào rồi lên xe cười nói:
- Thủ trưởng bảo tôi đến đón anh, đầu tiên đi dùng cơm đã.
Dương Phàm bên này thật sự là đang nghỉ ngơi cả một buổi chiều. Sau khi dậy và rửa mặt thì ngoài cửa vang lên tiếng cốc cốc.
Cao Lỵ ở trong phòng dành cho cán bộ cao cấp. Cao Thắng Lợi có bạn ở trong bệnh viện Quân khu, nếu không cũng chưa chắc đã vào được nơi này. Sở Giao thông tỉnh là một cơ quan nhà nước giàu có nên tiền dành cho giám đốc Cao Lỵ ở sẽ không phải lo lắng gì. Hơn nữa Cao Lỵ bị bệnh là tự giác nhường đường cho người khác, vì thế dùng bao nhiêu tiền chữa bệnh thì có ai dám nói ba nói bốn chứ?
Chuyện là như thế này, Khương Thanh Bình sau khi từ Bắc Kinh đến thì Dư Phi Vũ liền tìm đến sở Giao thông tỉnh mời Cao Lỵ ăn căm. Sau khi ăn cơm xong, Cao Lỵ hiểu rõ người ta muốn làm gì nên thầm nghĩ không thể bị cuốn vào vòng nước đục này. Vì thế Cao Lỵ chủ động bị bệnh xin đi chữa. Lẽ ra giám đốc sở Giao thông tỉnh có vấn đề khó xử không phải có thể phản ánh lên trên hay sao? Nhưng vấn đề quan trọng vị trí giám đốc sở của Cao Lỵ là do hai bên tranh nhau, chị ta may mắn được rơi trúng đầu. Người phái Dân chủ muốn được đề bạt trong chốn quan trường là rất khó. Cho nên phó chủ tịch tỉnh Khương là người mạnh mẽ, vì thế Cao Lỵ chỉ có thể nhắm mắt lại mà nghe.
Đương nhiên Cao gia cũng là một gia tộc có bối cảnh lớn, nhưng hai anh em Cao Thắng Lợi lại thuộc về bên nhánh, không thuộc dòng chính. Ông anh trai Cao Thắng Lợi lăn lộn trong quân đội, cô em gái Cao Lỵ thuộc phái Dân chủ trong chốn quan trường, đây đều là có ý như thỏ khôn ba hang.
Đến tận trưa mới có ánh mặt trời, Cao Lỵ tâm trạng không quá tốt mặc bộ đồ bệnh nhân đi bộ trong sân bệnh viện. Nếu nói giám đốc Cao cam tâm tình nguyện nhường quyền lực chính là trò cười. Chém giết gần 30 năm trong chốn quan trường là vì sao? Giám đốc Cao tâm trạng khá nặng nề nên bước đi hơi trầm trọng, trên trán lộ ra một tia không cam lòng.
Đằng trước truyền đến tiếng bước chân vội vàng. Cao Lỵ theo bản năng ngẩng đầu nhìn thoáng qua thì phát hiện Cao Thắng Lợi đang đi vào. Cao Lỵ có chút kỳ quái, không phải anh trai Cao Thắng Lợi nói hôm nay mới về doanh trại sao? Sao bây giờ lại đến. Từ nụ cười đầy hưng phấn trên mặt Cao Thắng Lợi, Cao Lỵ thấy khác hẳn so với tâm trạng buồn bực bất đắc chí ngày hôm qua. Cao Lỵ còn tưởng rằng mình nhìn lầm nữa chứ.
Khi thấy một nam một nữ đi theo phía sau Cao Thắng Lợi, mặt Cao Lỵ liền đọng lại.
- Em gái, đồng nghiệp của em đến thăm em.
Lúc Cao Thắng Lợi nói chuyện vô cùng đắc ý, điều này làm cho zCao Thắng Lợi không khỏi có chút lo lắng bất an. Cái này chưa chắc đã là chuyện tốt. Nói như thế nào nhỉ, Cao Thắng Lợi là người đã 50 tuổi, tuổi này nếu không gặp được kỳ tích gì thì cuối cùng sẽ ảm đạm rời đi, bị người ta coi như là cái giá đỡ.
Trong lòng mặc dù có chút đề phòng nhưng tiếng tăm của bí thư thị ủy trẻ tuổi như sấm vang vọng bên tai Cao Lỵ, vì thế trên mặt liền nở nụ cười, hơn nữa Cao Lỵ còn chủ động đưa tay ra:
- Bí thư Dương, cơn gió nào thổi ngài tới đây vậy?
Rất hiển nhiên giọng điệu của Cao Lỵ nói đã thể hiện mình biết rất rõ tin tức Bí thư Dương này sẽ vào thường vụ tỉnh ủy. Dương Phàm cũng yên tâm thoải mái hưởng thụ đãi ngộ này của Cao Lỵ. Dù nói như thế nào thì nếu so sánh giữa giám đốc sở Giao thông tỉnh và bí thư thị ủy thành phố Hải Tân, mặc dù không vào thường vụ tỉnh ủy sẽ là cùng cấp, nhưng bên nào nặng bên nào nhẹ thì trong lòng mọi người đều hiểu rõ.
Dương Phàm cũng không có qua lại gì nhiều với Cao Lỵ. Từ chức năng nhiệm vụ mà nói thì Tào Dĩnh Nguyên phải thật ra có nhiều quan hệ với Cao Lỵ.
- Tôi đến Dương Thành có việc, thuận tiện đại biểu thị ủy thành phố Hải Tân thăm giám đốc Cao, chúc giám đốc Cao sớm ngày bình phục.
Thật là thuận tiện thôi sao? Cao Lỵ không khỏi cười lạnh một tiếng trong lòng. Cao Lỵ lại nhìn vẻ mặt của ông anh, xem ra Cao Thắng Lợi đã bị đối phó. Về vấn đề sớm ngày bình phục, bệnh của mình chẳng lẽ tên Dương Phàm kia không hiểu sao, nếu không hiểu thì sao lại đến đây? Muốn để mình làm con chim xuất đầu sao, tên Bí thư Dương này còn non lắm.
Trong lòng mặc dù đang thầm mắng mỏ, nhưng nụ cười trên mặt lại rất chân thành, thậm chí Cao Lỵ còn nắm chặt tay Dương Phàm hơn. Cao Lỵ tỏ vẻ cảm ơn sự quan tâm của Bí thư Dương và các đồng chí thành phố Hải Tân.
- Bí thư Dương và các đồng chí thành phố Hải Tân quá khách khí, tôi cũng không làm được bao nhiêu chuyện cho thành phố Hải Tân, thật không dám nhận đãi ngộ này.
Cao Lỵ căng cứng thể hiện ý không có công không nhận lộc. Dương Phàm nghe thấy thế nhưng nụ cười trên mặt không hề thay đổi, chẳng qua ánh mắt nhìn lướt qua Cao Thắng Lợi một chút. Nguồn truyện: Truyện FULL
- Em gái, em lại đây, anh có chút chuyện cần nói với em.
Cao Thắng Lợi kéo Cao Lỵ sang bên, thoạt nhìn có chút thất lễ nhưng mọi người ở đây đều thông minh mà, nên có ai trách đâu.
Sau khi thì thầm to nhỏ một phen trong góc, mặt Cao Lỵ liền giật mình sợ hãi, theo bản năng quay đầu lại nhìn Dương Phàm, nhỏ giọng nói với Cao Thắng Lợi:
- Trữ trung tướng gọi anh đến Quân khu? Hơn nữa Trữ trung tướng còn tỏ vẻ cho anh quản lý hậu cần sư đoàn?