Liễu Diệp còn nói thêm:
- Có cần báo cáo với Bí thư Dương không?
Liễu Diệp nói như vậy làm cho Tào Dĩnh Nguyên nghe xong không khỏi cảm thấy có chút không thoải mái. Nhưng Tào Dĩnh Nguyên lập tức có phản ứng, Liễu Diệp cũng không nói chuyện này trước với Dương Phàm, điều này coi như đã tôn trọng thị trưởng, hơn nữa đây còn là thiện ý.
Suy nghĩ một chút, Tào Dĩnh Nguyên phát ra một tiếng ừ nhỏ thông qua lỗ mũi. Liễu Diệp biết mình hơi lỡ lời một chút, lời này đáng lẽ không nên nói ra.
Ý tốt phải biểu đạt nhưng há thường không phải mang theo khuynh hướng tư tưởng của bản thân sao?
- Nếu không có việc gì thì tôi xin phép về.
Liễu Diệp cười cười một tiếng, Tào Dĩnh Nguyên không nói gì, khẽ gật đầu.
Ra ngoài cửa, Liễu Diệp không khỏi cười khổ một tiếng, làm người đã khó, làm quan càng khó hơn.
Trong phòng làm việc, Tào Dĩnh Nguyên gọi điện cho Dương Phàm nói chuyện này ra một chút. Dương Phàm suy nghĩ rồi nói với Tào Dĩnh Nguyên ở đầu bên kia:
- Chuyện này lão cứ quyết định đi. Nếu thực sự khó khăn thì lão đến tìm tôi.
Dương Phàm thể hiện mình đủ tin tưởng, đồng thời cũng lại đang ám chỉ Tào Dĩnh Nguyên, đây là chuyện trong phạm vi nhiệm vụ của chính quyền thành phố, thị trưởng Tào không nhất định chuyện gì cũng xin chỉ thị của tôi. Hơn nữa chuyện lần này xử lý như vậy là được.
Dập máy, Tào Dĩnh Nguyên mới cẩn thận suy nghĩ. Mặc dù Dương Phàm không tỏ thái độ gì, nhưng không có ý kiến gì hơn nữa tỏ vẻ tin tưởng, điều này không phải là một loại đồng ý hay sao? Đây không thể nghi ngờ là Dương Phàm đang thừa nhận về hành động cứng rắn lần này của Tào Dĩnh Nguyên. Xem ra mình trước đây vẫn không hiểu gì nhiều về Dương Phàm. Sau một thời gian hợp tác, Tào Dĩnh Nguyên nhận thấy Dương Phàm thực ra rất dễ ở chung. Chỉ cần một lòng vì công việc, Dương Phàm sẽ không bao giờ đưa khuỷu tay ra chắn đường. Nói về tranh đoạt quyền lợi, Dương Phàm có tranh quyền, nhưng đoạt lợi thì không. Một bí thư thị ủy nếu trong tay không nắm quyền thì làm ăn gì được nữa? Sau khi suy nghĩ ra điểm này, trong lòng Tào Dĩnh Nguyên cũng dần dần thư thái hơn.
Dương Phàm bỏ điện xuống nhưng vẻ mặt đang cau có khó chịu. Khương Thanh Bình là phó chủ tịch thường trực tỉnh, về công tác bên phía chính quyền mà nói sau khi Khương Thanh Bình được Hầu Tiếu Thiên thả lỏng nên từ trên xuống dưới bắt đầu làm khó chính quyền thành phố Hải Tân, nhưng thật ra điều này cũng không có gì khó khăn cho mấy. Mặc dù nói Khương Thanh Bình lấy lý do sửa đường để làm cho bên dưới bất mãn, nhưng trong giai đoan này cũng sẽ không có ai đứng ra trực tiếp chống đối hắn ta.
Dương Phàm cẩn thận phân tích vì sao Khương Thanh Bình lại nhìn chằm chằm vào thành phố Hải Tân, Dương Phàm liền đưa ra một kết luận đó là bởi vì có mình tồn tại ở thành phố Hải Tân này. Trong lòng Khương Thanh Bình cảm thấy chỉ cần trấn áp được Dương Phàm, các nơi khác tự nhiên sẽ dễ dàng bình định, không còn có chút lực cản nào nữa.
- Nghĩ tốt đẹp quá nhỉ.
Sau khi cười lạnh một tiếng, Dương Phàm cầm điện thoại di động gọi cho Tùng Lệ Lệ rồi nói:
- Cô lại đây một chút.
Tùng Lệ Lệ rất nhanh đi vào, lắc lắc vòng eo xinh đẹp theo thói quan. Đầu tên Tùng Lệ Lệ rót trà mới cho Dương Phàm, sau đó mới đứng bên cạnh nhỏ giọng nói:
- Làm sao thế? Em nghe giọng của anh không tốt cho lắm.
Năng lực nghe giọng đoán tâm trạng của Tùng Lệ Lệ quả thật rất mạnh. Mà phụ nữ vốn có ưu thế về phương diện này. Dương Phàm cũng không nói nhảm mà đi thẳng vào vấn đề:
- Tên Phương Bình – phó giám đốc sở Giao thông tỉnh là như thế nào? Sao lại ra sức làm chân chó cho Khương Thanh Bình như vậy?
Tùng Lệ Lệ nghe xong cười khổ một tiếng rồi nói:
- Có phải anh coi em là chỗ cung cấp tình báo cho mình không đó?
Dương Phàm lúc này mới để ý thấy vẻ mặt Tùng Lệ Lệ không tốt cho lắm, vội vàng nói lời xin lỗi:
- Sao vậy? Không được khỏe sao?
Dương Phàm không hỏi vào chuyện chính mà ngược lại quan tâm đến sức khỏe của Tùng Lệ Lệ. Biến hoá này làm cho trong lòng Tùng Lệ Lệ cảm thấy ấm áp. Cảm thấy Dương Phàm tôn trọng mình, Tùng Lệ Lệ cũng không hề có ý tiếp tục chuyện kia. Tùng Lệ Lệ thầm nghĩ một người đàn ông đặt hết tâm trí vào công việc là chuyện bình thường. Một người đàn ông không dồn tâm trí vào công việc thì có mấy người phụ nữ thèm để mắt đến chứ?
- Em không có chuyện gì, nói chuyện của anh đi.
Tùng Lệ Lệ muốn chuyển đề tài, Dương Phàm hơi nhíu mày lại, bỏ bút trong tay xuống rồi ngẩng đầu nhìn Tùng Lệ Lệ, nhẹ nhàng nói:
- Đi đóng cửa lại.
Tùng Lệ Lệ sửng sốt một chút nhưng vẫn quay đầu lại đi làm theo lời Dương Phàm. Tùng Lệ Lệ thuận tay còn đóng rèm cửa sổ màu trắng hơi mỏng lại. Rất rõ ràng Tùng Lệ Lệ đã nghĩ quá xa, sau khi làm xong mặt cũng hơi đỏ lên.
- Nói đi, cô gặp chuyện gì không vừa ý sao?
Dương Phàm cười rất tươi nhưng trong mắt lại lộ ra một tia không thể chống cự. Tùng Lệ Lệ ngoài miệng nói:
- Anh thật tò mò.
Nhưng trong lòng cô đang thầm cao hứng. Người đàn ông mình thích quan tâm đến mình, dù là bất cứ người phụ nữ nào cũng vui vẻ.
Dương Phàm vẫn nở nụ cười và nhìn chằm chằm vào Tùng Lệ Lệ, ánh mắt giống như thủy ngân thấm vào thể xác và tinh thần của Tùng Lệ Lệ. Tùng Lệ Lệ không chịu được nữa, đứng ở đó không nói gì, khóe miệng hơi cong lên, một bộ có đánh chết cũng không nói. Im lặng kéo dài khoảng mười phút, cuối cùng Tùng Lệ Lệ không chịu được, nhỏ giọng nói:
- Anh thật đáng ghét, chuyện riêng của em mà.
Dương Phàm vẫn không nói gì nhưng ánh mắt vẫn rất kiên quyết.
- Em muốn ly hôn, tên kia đưa ra yêu cầu hai căn nhà ở Bắc Kinh thuộc về hắn.
Tùng Lệ Lệ rốt cuộc nói ra nguyên nhân. Dương Phàm lập tức cười nói:
- Không nhìn ra đó, cô cũng thích tiền đó nhỉ.
- Cái gì chứ, hai người cùng đứng tên trong quyền sở hữu, em cũng không có bao nhiêu tiền riêng. Nhà đều là mười năm trước lấy tiền tiết kiệm của bố mẹ em mà mua, có một căn là cho thuê, một năm thu được một triệu rưỡi, tiền đều bị hắn ta lấy hết. Tính mấy năm nay thì hắn thu gần 10 triệu rồi.
Tùng Lệ Lệ rất không cam tâm giải thích. Đáng tiếc thứ như tiền bây giờ Dương Phàm hoàn toàn không có khái niệm. Chẳng qua nếu Tùng Lệ Lệ quan tâm như vậy, Dương Phàm tự nhiên sẽ không thể khoanh tay đứng nhìn.
- Cô liên hệ với người này, nói là tôi bảo, đảm bảo cô không bị thiệt.
Dương Phàm vừa nói vừa viết số điện thoại của Trần Xương Khoa rồi đưa cho Tùng Lệ Lệ, bỏ bút xuống rồi cười nói:
- Còn vấn đề gì khác hay không?
Tùng Lệ Lệ do dự một chút rồi nói:
- Hắn ta tìm quan hệ chuyển quyền sử dụng nhà sang tên của hắn, anh có chắc chắn không?
Dương Phàm cười cười không nói gì chỉ yên lặng nhìn Tùng Lệ Lệ, một bộ không muốn nói gì. Tùng Lệ Lệ có phản ứng liền biết đây là mình không tin tưởng Dương Phàm, có chút xấu hổ nhẹ nhàng nói:
- Nghe nói hắn ta có quan hệ với đám xã hội đen, ngày hôm qua lúc cãi nhau trong điện thoại hắn ta đã uy hiếp em. Hắn ta nói nếu em đến Bắc Kinh tìm hắn, hắn sẽ cho người dùng axit tạt em.
Trong nháy mắt mặt Dương Phàm sa sầm lại, cười lạnh một tiếng rồi nói:
- Có muốn cho hắn vào viện nằm nửa năm hay không? Đánh gãy hai chân, gãy xương thì có lẽ cũng cần nằm viện nửa năm đó.
- Như vậy tàn nhẫn quá không?
Tùng Lệ Lệ không khỏi biến sắc, người lại đi đến gần, từ phía sau ôm Dương Phàm, nhỏ giọng nói.
- Loại người cặn bã như vậy có gì mà phải khách khí với hắn ta cơ chứ. Tôi chưa bao giờ nương tay với những thằng đàn ông thích ăn hiếp phụ nữ.
Dương Phàm trả lời rất dứt khoát. Tùng Lệ Lệ dán sát mặt vào mặt Dương Phàm, thở dài một tiếng rồi nói:
- Bỏ đi, một ngày vợ chồng, trăm ngày ân nghĩa, lấy lại được nhà là đủ rồi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https://truyenfull.vn
Dương Phàm gật đầu đưa tay sờ sờ khuôn mặt trơn mịn của Tùng Lệ Lệ rồi nói:
- Sau thời gian này, tôi và cô cùng về Bắc Kinh xử lý chuyện đó.
Tùng Lệ Lệ há mồm hôn mạnh lên mặt Dương Phàm một cái, sau đó cô ta lập tức rên lên một chút. Thì ra đùi non đã bị tập kích đầy nguy hiểm, ngọn lửa trong lòng lập tức nhảy lên. Sau đó vội vàng cầm lấy khăn tay lau mặt Dương Phàm, vừa lau vừa cố nhịn cười mà nói:
- Không thể để anh như thế này mà ra ngoài được.
Dương Phàm cười cười không nói gì, Tùng Lệ Lệ sau khi lau xong mới nhỏ giọng nói:
- Trước Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc tỉnh Thiên Nhai, vấn đề nhân sự của sở Tài chính và sở Giao thông tỉnh vẫn là tâm điểm. Sau đó không biết làm như thế nào mà bên phía tỉnh ủy không kiên trì nắm lấy hai vị trí này. Bên phía sở Tài chính trên thực tế do Lâm Mục kia làm chủ. Bên phía sở Giao thông tỉnh, Phương Bình là do Khương Thanh Bình đề cử. Mặc dù Phương Bình là phó giám đốc thường trực nhưng giám đốc sở Giao thông tỉnh Cao Lỵ sau khi nhận chức đã vào viện nằm, nói là người suy nhược. Nhưng theo tình hình mà em biết thì bệnh của Cao Lỵ không nghiêm trọng như vậy.
- Cao Lỵ là người của ai?
Dương Phàm hỏi một câu, Tùng Lệ Lệ cười nói:
- Khó mà nói, người phụ nữ này trên cơ bản không ngả về bên nào cả. Cô ta là người bên phía dân chủ. Được phó chủ tịch tỉnh phái dân chủ bồi dưỡng.
Dương Phàm đã hiểu rõ ràng, vì thể hiện dân chủ người của phái dân chủ nhất định sẽ chiếm một hai vị trí không ảnh hưởng đến đại cục trong chính quyền. Chỉ là sở Giao thông tỉnh là một ngành rất quan trọng, sau khi hai bên tranh đoạt cuối cùng người đạt được lại là Cao Lỵ của phái dân chủ. Vấn đề là giám đốc sở Giao thông tỉnh không dễ làm. Cao Lỵ có lẽ nghe nói gì đó, hoặc là bị người ta ám chỉ gì đó, cuối cùng đã bị bệnh. Mà lần bị bệnh này coi như là tiến hành nhường đường cho người nào đó.
- Phương Bình có phải là có ý thay thế vị trí?
Dương Phàm hỏi một câu. Tùng Lệ Lệ nghe xong suy nghĩ một chút rồi nói:
- Cái này khó mà nói. Chẳng qua tôi cảm thấy người phụ nữ có thể làm lãnh đạo bề ngoài luôn ra vẻ mềm yếu. Cao Lỵ có thể làm đến vị trí này mặc dù có nguyên nhân là đầu cơ mưu lợi, nhưng cũng không hề đơn giản.
- Ha ha, tôi đã biết. Ngày mai cô đại biểu thành phố Hải Tân đi an ủi giám đốc Cao một chút, sau đó ám chỉ một chút tình huống có thể xảy ra biến hoá, bảo giám đốc Cao chuẩn bị tốt việc về nhà như Hồ Hán Tam.
Dương Phàm cười nói, Tùng Lệ Lệ nhưng vẫn đang suy nghĩ, nhẹ nhàng nói:
- Khẳng định như vậy sao? Cao Lỵ cho dù có trở về thì có lẽ các vị trí bên dưới cũng đã bị chiếm mà?
Dương Phàm cười nói:
- Cô cho rằng Cao Lỵ là đứa ngu sao? Có thể bị bệnh mà không cò kè mặc cả gì sao? Khương Thanh Bình nếu là người biết tiến thối thì đúng là không dễ gì mà nói. Bây giờ người này sai Phương Bình làm bậy. Tôi thấy Phương Bình muốn đổi đơn vị rồi, bên dưới chính là những cánh chim không chỗ dựa. Cao Lỵ đi về chẳng qua chỉ cần giơ tay lên là giải quyết được.
- Vậy không phải sẽ đắc tội với Khương Thanh Bình sao?
Tùng Lệ Lệ lại hỏi, Dương Phàm cười giải thích:
- Chuyện này cô không cần lo lắng nhiều. Sở Giao thông tỉnh một khi tiến hành điều chỉnh nhân sự, nhất định là do chủ tịch tỉnh Hầu Tiếu Thiên lên tiếng mới có thể thành công. Có lẽ bí thư tỉnh ủy Triệu Việt cũng sẽ không nói gì ở vấn đề này. Thực ra Hầu Tiếu Thiên càng hy vọng có thể duy trì tình hình này, nhưng tên Khương Thanh Bình quá không an phận. Hầu Tiếu Thiên điều chỉnh cũng là một việc làm bất đắc dĩ. Bên trong ủy ban nhân dân tỉnh xuất hiện chuyện này, bí thư tỉnh ủy Triệu Việt còn thấy làm mừng nữa là.
Việc này đúng là Tùng Lệ Lệ không nghĩ đến. Đây là do vị trí khác nhau nên khó có thể giải thích được tâm tư của người bên trên mà thôi
Dương Phàm lẽ ra cũng rất khó giải thích triệt để như vậy, chẳng qua sau nhiều năm đi theo Chu Minh Đạo, loại chuyện này đã nghe thấy rất nhiều. Những năm gần đây theo thực tế đã trải qua nên ánh mắt của Dương Phàm cũng cao hơn những người khác.
- Cao Lỵ đang nằm ở trong bệnh viện đại học Quân y Dương Thành. Nghe nói anh trai Cao Lỵ là phó tham mưu trưởng một sư đoàn ở Quân khu phía Nam, có hàm hai gạch, bốn sao (đại tá)
Năng lực tìm hiểu của Tùng Lệ Lệ đúng là không bình thường, phụ nữ ở phương diện này đúng là có thiên phú. Dương Phàm vừa nghe thấy liền cười cười một tiếng, đứng dậy đi quanh một vòng rồi nói:
- Xem ra tôi nhất định phải đi thăm bệnh tình của giám đốc Cao Lỵ rồi. Cô có quan hệ với chị ta như thế nào? Tôi đi có tiện không?
Tùng Lệ Lệ không rõ ý nghĩ của Dương Phàm lắm, hết lần này đến lần khác tên Dương Phàm này cũng không nói rõ ràng. Vì thế Tùng Lệ Lệ liền cười cười đầy quyến rũ, kề sát miệng vào tai Dương Phàm, hơi ngậm lấy tai hắn mà nói:
- Anh nói chuyện có thể nói rõ ràng một chút không?
Dương Phàm cười cười nói:
- Ý của tôi là làm cho Hầu Tiếu Thiên dựa vào suy nghĩ của tôi mà xử lý vấn đề này thôi. Cho nên Cao Lỵ - giám đốc sở Giao thông tỉnh là người phái Dân chủ có tác dụng quan trọng. Cô cẩn thận suy nghĩ một chút, Cao Lỵ vào viện cũng đến Bắc Kinh của Quân khu phía nam tại Dương Thành, có thể thấy được tình cảm anh em thân thiết như thế nào. Tục ngữ nói tham mưu dù đánh rắm cũng không vang. Cao phó tham mưu trưởng nhất định sống không tốt cho lắm, tính tuổi cũng vài năm nữa là chuyển ngành. Cán bộ sư đoàn đi đến nước này kiểu gì cũng phải tính đường lui. Ý của tôi là trong mấy năm này làm cho Cao phó tham mưu trưởng có chút thực quyền, tạo cơ sở kiên có khi đi đến nơi khác trong tương lai. Cứ như vậy hai bên đều quản còn lo lắng giám đốc Sở không báo đáp một phen hay sao?
Mặc dù Dương Phàm cũng không nói cụ thể sẽ sử dụng như thế nào, nhưng Tùng Lệ Lệ nghe xong không khỏi hít sâu một hơi mà nói:
- Anh thật là đáng sợ. Có đối thủ như anh đúng là ngủ mở một con mắt cũng không đủ.
Dương Phàm thản nhiên nói:
- Tôi chưa bao giờ chủ động gây chuyện, đây là lý do tôi không thò loạn tay ra. Nhưng ai nếu thò tay vào địa bàn của tôi, như vậy phải xem tay của hắn cứng, hay là đao của tôi nhanh.
Tùng Lệ Lệ gật đầu, trên mặt cười tươi như hoa, nhỏ giọng nói:
- Được, em sẽ về bố trí một chút, hỏi thăm rõ ràng một chút.
Tùng Lệ Lệ nói xong liền xoay người muốn đi, kết quả bộ ngực cao vút bị tập kích một chút. Cả người Tùng Lệ Lệ khẽ run lên một chút, một tay chống lên bàn, đỏ mặt nói:
- Đây đang là phòng làm việc đó.
Dương Phàm ra vẻ không có chuyện gì nói:
- Tôi biết, đây là tuyên bố chủ quyền mà thôi.
Vừa nói Dương Phàm liền dùng tay tiếp tục vuốt ve. Tùng Lệ Lệ tức tối dậm chân nói:
- Anh còn có để em ra ngoài hay không?
Dương Phàm lúc này mới thu tay lại, có chút lưu luyến cười nói:
- Hình như lớn hơn trước một chút, nhưng lại mềm hơn rất nhiều.
Thời gian một ngày rất nhanh trôi qua, sắp đến hết giờ làm buổi chiều thì Tân Cầu Quân xuất hiện trước cửa phòng làm việc của Dương Phàm. Tân Cầu Quân mặt mày tươi cười bắt chuyện với Lý Thắng Lợi:
- Thư ký Lý, tôi tìm Bí thư Dương báo cáo công việc.
Phòng làm việc của Dương Phàm bình thường rất hiếm khi có lãnh đạo các cục bên dưới lên báo cáo. Nguyên nhân chính là Dương Phàm không thích hiện tượng vượt cấp báo cáo này, cho nên lãnh đạo các cục có thể đến đây báo cáo công việc, thì đều là rất vinh dự. Rất nhiều người tìm mọi cách, tìm lý do đến báo cáo, ở tình hình bình thường Dương Phàm đều trực tiếp làm cho Lý Thắng Lợi hỏi rõ xem có chuyện gì, cảm thấy nếu không thích hợp gặp mặt thì bảo người ta trực tiếp đến bên phía lãnh đạo chủ quản. Loại chuyện này đã có nhiều, lãnh đạo các cục đến chỗ Dương Phàm báo cáo công việc cũng ít đi.
- Có chuyện gì quan trọng hay không?
Lý Thắng Lợi vẫn rất khách khí. Lý Thắng Lợi biết Tân Cầu Quân là lãnh đạo cục đầu tiên mời được Dương Phàm dùng bữa. Hơn nữa ai chẳng biết cục trưởng Tân Cầu Quân cục Giao thông thành phố Hải Tân hận không thể khắc một chữ "Dương" thật to ở trên trán mình.
Tân Cầu Quân ra vẻ muốn nói lại thôi, sau đó vô cùng cẩn thận mà nói:
- Phiền anh vào thông báo một tiếng.
Lý Thắng Lợi do dự một chút, nghĩ nghĩ rồi xoay người gõ cửa. Dương Phàm đang xem báo cáo liền ngẩng đầu lên hỏi:
- Chuyện gì thế?
- Cục trưởng Tân cục Giao thông đến.
Lý Thắng Lợi lo lắng hỏi một câu, dù sao lần này Tân Cầu Quân không nói rõ ý đồ đến.
- Ồ, bảo đồng chí đó vào đi.
Dương Phàm tiếp tục xem báo cáo. Tân Cầu Quân vào thì phát hiện ra lãnh đạo đang "học tập", trái tim trong lúc nhất thời co thắt lại. Tân Cầu Quân thầm nói không phải là lãnh đạo có ý kiến gì với mình đó chứ? Tâm trạng tốt vì được Bí thư Dương gặp mặt trong nháy mắt đã biến thành lo lắng bất an. Nói như thế nào nhỉ? Dương Phàm mặc dù là một lãnh đạo rất thân thiện, nhưng khi thu thập người khác lại là kẻ có lòng dạ độc ác. Tân Cầu Quân bề ngoài rất vinh dự vì thấy lãnh đạo, trên thực tế trong lòng lại luôn luôn nhắc nhở bản thân mình không nên ra vẻ trước mặt Bí thư Dương.
Tân Cầu Quân đi vào chỉ dám đứng mà không dám ngồi, Dương Phàm dường như không phát hiện thấy hắn. Khoảng 2 phút sau, trên trán Tân Cầu Quân bắt đầu đổ mồ hôi, Dương Phàm buông tờ báo cáo trong tay xuống ngẩng đầu lên nhìn, không khỏi cười cười một tiếng.
- Anh khẩn trương gì thế, sao còn không ngồi xuống?
Dương Phàm vừa nói ra lời này, Tân Cầu Quân xem như hiểu rõ mình đã nghĩ nhầm, mất công lo lắng một trận. Thì ra Bí thư Dương không phải đang "học tập" mà thật sự có việc cần xử lý.
Tân Cầu Quân quyết định tiếp tục cẩn thận, cười cười ngồi nửa mông rồi nhỏ giọng nói:
- Phó thị trưởng Liễu bảo ngày mai tôi lên sở Giao thông tỉnh họp, nhưng lại không nói rõ nên làm như thế nào. Vì thế tôi đến xin chỉ thị của Bí thư Dương một chút.
Dương Phàm nghe xong sửng sốt một chút, lập tức cười cười. Trong lòng Dương Phàm hiểu rõ suy nghĩ của Liễu Diệp, người phụ nữ này đúng là cẩn thận. Liễu Diệp biết rõ Tân Cầu Quân là người luôn một lòng một dạ đi theo lãnh đạo, tự nhiên muốn cho Tân Cầu Quân cơ hội đến trước mặt lãnh đạo xin chỉ thị, cường điệu quyền uy của lãnh đạo. Ý của Liễu Diệp chẳng khác gì:
- Bí thư Dương, ngài đúng là hiểu tôi, tôi nhớ kỹ ai là người đề bạt tôi.
Thực ra Liễu Diệp đây là làm hơi quá, hoàn toàn có thể nói cho Tân Cầu Quân, sau đó gọi điện đến báo cáo một chút là được. Chẳng qua phụ nữ làm quan đều là người có năng lực, hơn nữa rất chú ý đến các chi tiết nhỏ nhặt. Nếu không cho dù xinh đẹp đến đâu cũng không thể nào làm to được.
Đương nhiên người có năng lực đến đâu chỉ cần một hai lần trong mắt không có lãnh đạo, có lẽ chỉ cần lãnh đạo còn ở địa phương một ngày, cô cũng đừng mong có ngày thò đầu ra. Duy trì uy tín quyền lực, đây là điều mà mọi lãnh đạo coi trọng nhất.
- Ừ, chuyện này tôi đã biết, anh chỉ cần đến đó là được, mang theo tai đến nghe là được. Nếu có ai hỏi gì, anh cứ ba không là được.
Dương Phàm đối với Tân Cầu Quân coi như khách khí, năng lực bản thân của vị cục trưởng cục Giao thông này rất mạnh, cũng rất biết làm người. Người bản địa thành phố Hải Tân theo Tân Cầu Quân dẫn dắt nên hầu hết người đều đoàn kết về bên phía thị ủy. Điểm này Dương Phàm rất coi trọng. Ngoài ra Tân Cầu Quân cảm kích Dương Phàm thì không cần phải nói. Vị trí vốn có của mình đáng lẽ không thể giữ nổi, bây giờ còn có thể ngồi yên ổn và tăng lên nửa cấp theo thuyền. Cái ơn giữ ghế của Dương Phàm còn quan trọng hơn cả đề bạt sử dụng mấy phần. Trong chốn quan trường Trung Quốc từ trước đến nay đều là có tiến không lui, một khi đã lui xuống mà muốn lên lại thì khó hơn lên trời.
Thấy Tân Cầu Quân đang gật đầu như gà mổ thóc, Dương Phàm không khỏi cười cười một tiếng mà nói:
- Được rồi, nếu không có vấn đề gì khác thì anh về đi.
Tân Cầu Quân lập tức đứng lên nói:
- Xin Bí thư Dương yên tâm, tôi nhất định giữ gìn lợi ích của thành phố Hải Tân.
Những lời này của Tân Cầu Quân coi như nói trúng tâm lý của Dương Phàm, hắn gật đầu đầy hài lòng. Chân Tân Cầu Quân cũng nhẹ hơn nhiều, từ từ ra khỏi phòng làm việc của Bí thư Dương, cằm cũng hơi ngẩng lên. Ý của Tân Cầu Quân rất rõ ràng, khi tôi đến lãnh đạo tự mình chỉ đạo. Lý Thắng Lợi thấy Tân Cầu Quân như vậy cảm thấy rất buồn cười. Cán bộ các cục đi ra khỏi phòng làm việc của Bí thư Dương thường thường có hai tư thế. Một loại chính là như Tân Cầu Quân, có lẽ được Bí thư Dương nhắc nhở vài câu nên tâm trạng tốt như nhận được thánh chỉ. Một loại khác chính là các tên bị Bí thư Dương trực tiếp gọi đến đây, không có bất cứ chỉ thị thực chất nào hết, tâm trạng tự nhiên không tốt, còn tưởng rằng lãnh đạo không coi trọng mình. Mà loại thứ hai này sau khi ra khỏi phòng làm việc của Dương Phàm lại nhiều hơn, thường thường đều là những người cảm thấy nguy cơ.
Tân Cầu Quân vừa mới ra khỏi phòng Dương Phàm, Ngô Địa Kim đã chân sau đi tới. Vừa thấy Ngô Địa Kim liền cười cười một tiếng nói:
- Bí thư Dương, tối có bố trí gì không?
Dương Phàm đang thu dọn đồ chuẩn bị về nghe thấy thế liền cười nói:
- Lão Ngô đừng nói như vậy với tôi, nói xem ai mời đã.
Giữa Ngô Địa Kim và Dương Phàm coi như hòa hợp. Điều này có quan hệ đến tính cách tỉnh táo, cẩn thận của Ngô Địa Kim. Sau một thời gian, Dương Phàm cũng ít khi ra vẻ trước mặt Ngô Địa Kim. Ngô Địa Kim cũng dẫn dần tùy ý hơn một chút. Chẳng qua nói tóm lại Ngô Địa Kim vẫn phải rất chú ý, bởi vì hôm nay là bởi vì muốn mời khách mà.
Ngô Địa Kim lắc đầu cười khổ nói:
- lãnh đạo, lời này nói như thế nào nhỉ? Thật đúng là quá oan uổng. Vợ chồng Hầu tổng đến thành phố Hải Tân, muốn mời ngài dùng cơm.
Dương Phàm suy nghĩ một chút cười cười lắc đầu nói:
- Chuyện này để tạm đó, gần đây tôi rất nhiều việc. Anh nói với Hầu Phương Minh, qua một thời gian nữa tôi sẽ mời anh ta.
Dương Phàm nói như vậy, Ngô Địa Kim nghe cũng không hiểu gì mấy. Nhưng Dương Phàm từ chối yêu cầu này của Hầu Phương Minh là điều khẳng định, mặc dù giữ lại đường sống nhưng cũng là không cho mặt mũi. Con trai của chủ tịch tỉnh Hầu Tiếu Thiên, nói từ chối là từ chối. Ngô Địa Kim không khỏi thầm than trong lòng, thầm nói ban đầu mình có thái độ tránh ra ba bước bây giờ xem ra là hoàn toàn chính xác. Tên Lữ Ngọc Phương ra vẻ cứng rắn, kết quả bị thu thập ngã xuống. Con người quý ở chỗ phải biết mình là ai.
Ngô Địa Kim không tiện nói gì thêm, xoay người rời đi. Vừa về đến phòng, Ngô Địa Kim gọi điện cho Hầu Phương Minh nói lại ý của Dương Phàm. Hai vợ chồng Hầu Phương Minh nghe điện, Lâm Sơ Ảnh sau khi nghe xong liền suy nghĩ một chút mà nói:
- Người này quá lợi hại.
Hầu Phương Minh không khỏi giật mình nói:
- Sao lại nói lợi hại? Hắn ta không cho anh mặt mũi, em còn khen hắn ta sao?
Lâm Sơ Ảnh trừng mắt nhìn chồng:
- Ghen linh tinh, em có phải loại phụ nữ sớm ba chiều bốn không? Mặc dù Dương Phàm rất xuất sắc nhưng em và anh ta không có duyên phận. Nói như vậy anh đã hiểu chưa?
Lời nói này đúng là rất đả kích người, chẳng qua tính cách của Lâm Sơ Ảnh vốn lạnh nhạt, hôm nay phải nói như vậy là do rất bực mình. Hầu Phương Minh nghe xong không dám nói gì nữa, nếu không tích cách của Lâm Sơ Ảnh mà tức sẽ rất khó chống.
- Em nói xem hắn ta lợi hại ở đâu?
Hầu Phương Minh cười cười một tiếng nói sang chuyện khác.