Sau chuyện lần này Khương Thanh Bình đã thành thật hơn rất nhiều, đến khi cuộc khảo sát kết thúc cũng không dám gây loạn. Sau này Dương Phàm mới biết trong bữa cơm tối hôm đó mặt Khương Thanh Bình rất khó coi thì ra là Triệu Việt và Hầu Tiếu Thiên phân biệt gọi điện cho hắn. Hai người Triệu Việt và Hầu Tiếu Thiên còn nghiêm khắc phê bình hành vi sơ suất không để ý đến đại cuộc của Khương Thanh Bình.
Trần Chính Minh cùng Chu Minh Đạo thiên vị mặc dù rất hàm súc, nhưng chẳng qua chỉ giống như hoàng đế thay áo mới mà thôi, chuyện này muốn không truyền ra ngoài cũng khó. Kết quả toàn bộ đám lãnh đạo cao cấp ở tỉnh Thiên Nhai bị một lần rung động không lớn không nhỏ. Dương Phàm đã thoát ra khỏi vỏ bọc mang theo một khí thế không thể cản nổi đã xuất hiện trước mặt mọi người.
Phó chủ tịch tỉnh Khương cũng không bởi vì bị bí thư tỉnh ủy Triệu Việt và chủ tịch tỉnh Hầu Tiếu Thiên cảnh cáo nên mới ngoan ngoãn hơn chút. Mà là tối hôm xảy ra chút chuyện đó, phó chủ tịch tỉnh Khương còn nhận được một cuộc điện thoại từ trên Bắc Kinh tới. Cuộc điện thoại này mới là nguyên nhân chủ yếu mà phó chủ tịch tỉnh Khương không tiếp tục làm khó dễ thành phố Hải Tân trong quá trình đoàn khảo sát có mặt ở đây.
Nội dung cuộc điện thoại đường dài rất đơn giản:
- Anh muốn đắc tội với tất cả quan chức tỉnh Thiên Nhai sao?
Mặc kệ phó chủ tịch tỉnh Khương có đắc tội với quan viên cả tỉnh Thiên Nhai hay không, tóm lại đã đắc tội với người ở thành phố Hải Tân.
Cuộc khảo sát làm cả thành phố Hải Tân khẩn trương cuối cùng đã kết thúc. Ngày cuối cùng mọi người ngồi họp, Trần Chính Minh đứng trên đài phát biểu khoảng nửa tiếng. Dương Phàm chỉ nhớ một câu:
- Công việc của đoàn Khảo sát dưới sự coi trọng cao độ của tỉnh ủy tỉnh Thiên Nhai và thị ủy thành phố Hải Tân đã hoàn thành tốt đẹp.
Trong lòng Dương Phàm cảm thấy việc này quá vô vị, chẳng qua vẫn phải dẫn đầu vỗ tay. Dương Phàm phát hiện mình không quá hưng phấn, thậm chí đầu óc đang như muốn ngủ, Dương Phàm một lần nữa nhận ra mình không thích đóng kịch. Đôi khi chính là như vậy, không cần biết anh có thích hay không, có chuyện nên làm như thế nào thì vẫn phải làm như vậy. Trên thế giới này rất nhiều lúc suy nghĩ và lời nói, hành vi không đi liền với nhau.
Thành phố Hải Tân tổ chức một buổi lễ mừng công, sau khi buổi tiệc kết thúc Chu Minh Đạo gọi Dương Phàm vào phòng. Sau khi thư ký rót nước rồi đi ra ngoài, Chu Minh Đạo không lập tức nói chuyện mà vẫn ngồi im ở đó. Tình hình này không thường xảy ra, Dương Phàm cảm thấy có chút khác lạ liền theo bản năng lấy thuốc ra châm hút. Hắn rất kiên nhẫn chờ Chu Minh Đạo mở miệng nói.
- Em có định vào Bắc Kinh làm hai năm không?
Chu Minh Đạo nói ra làm cho Dương Phàm trợn mắt há mồm. Lúc này Chu Minh Đạo nói như vậy làm gì? Dương Phàm nghĩ đến cuộc nói chuyện không đầu không cuối của Trần Chính Minh, cả người hắn không khỏi run lên một chút.
- Nửa năm nữa Trần Chính Minh sẽ bị bệnh lui về, mà Ủy ban Kế hoạch và Phát triển trung ương quá quan trọng, cần có một người gánh vác.
Cũng may Chu Minh Đạo kịp thời đưa ra câu trả lời, Dương Phàm cuối cùng coi như thở dài một tiếng. Suy nghĩ xấu nhất của Dương Phàm đó là bị ép buộc bỏ qua thắng lợi, bây giờ xem ra hắn đã quá đa nghi.
Khi thấy vẻ mặt Dương Phàm hơi tái đi, Chu Minh Đạo kinh ngạc nhìn chằm chằm Dương Phàm, sau đó lập tức lắc đầu cười khổ nói:
- Thằng bé này, cứ tiếp tục như vậy thì em còn có thể tin tưởng ai nữa chứ?
Chu Minh Đạo hiểu khá rõ về Dương Phàm, một lời đã nói trúng tâm trạng của Dương Phàm lúc này.
- Em không có biện pháp mà, em cũng không thích cảm giác này. Nhưng sau mấy năm rèn luyện, em đã rất khó thay đổi thói quen này.
Dương Phàm có chút bất đắc dĩ lắc đầu nói, trong lòng sinh ra một cảm giác lo được lo mất.
- Không nói chuyện này nữa, nói ra suy nghĩ của em một chút đi?
Chu Minh Đạo lộ ra vẻ mệt mỏi, dựa lưng vào thành ghế sô pha, ngửa đầu lên nhìn trần nhà.
- Vấn đề này em đúng là chưa từng nghĩ đến. Nói thật lòng em không thích hoàn cảnh ở Bắc Kinh. Sân khấu ở Bắc Kinh quá lớn, em cũng không quen làm một con rồng giấy. Nếu như có thể, em hy vọng có thể có sự lựa chọn khác. Ủy ban Kế hoạch và Phát triển trung ương quá mẫn cảm.
Trên thực tế sau khi nói chuyện với Trần Chính Minh, Dương Phàm đã theo bản năng mà tự hỏi nếu mình ngồi ở vị trí kia sẽ như thế nào? Câu trả lời này của Dương Phàm tóm lại là đã trải qua suy nghĩ cẩn thận.
Giữa hai thầy trò khi nói chuyện thường có thói quen có gì nói đó, điểm này làm cho Chu Minh Đạo cảm thấy rất thoải mái. Từ trước đến nay tình cảm mà Chu Minh Đạo dành cho Dương Phàm cũng không ít hơn những người khác bao nhiêu. Trong mắt Chu Minh Đạo, Dương Phàm như một đứa bé, chính mình nhìn Dương Phàm lớn lên từng ngày, nhìn Dương Phàm dần dần trở nên thuận lợi, hiểu biết trong chốn quan trường, nhìn thấy tâm cơ của Dương Phàm càng lúc càng thâm trầm hơn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https://truyenfull.vn
- Chuyện này là do Trần Chính Minh tự mình đưa ra. Mấy ông lão bọn thầy đều cho rằng sau này không can thiệp vào bất cứ quyết định nào của em nữa. Nếu em cảm thấy không thỏa đáng thì không nhắc đến nữa.
Chu Minh Đạo nói xong liền nhắm mắt lại, nhẹ nhàng xua xua tay.
Dương Phàm biết đã đến lúc đứng dậy ra về, đứng lên nhẹ nhàng nói:
- Thầy nghỉ ngơi sớm một chút.
Khi tiễn đoàn Khảo sát, Dương Phàm phát hiện ánh mắt Hầu Tiếu Thiên nhìn mình có chút kỳ quái. Dương Phàm cũng không biết Trần Chính Minh đưa ra đề nghị này là có liên quan đến Hầu Tiếu Thiên. Khi chui vào trong xe rời đi đi, ánh mắt Khương Thanh Bình lạnh như băng thủy chung nhìn chằm chằm vào Dương Phàm. Dương Phàm có thể cảm nhận được nhưng không thèm để ý. Chẳng qua trước khi lên xe, Dương Phàm vẫn quay đầu lại nhìn một cái, giơ tay lên làm động tác dùng dao chặt đứt.
Mặt Khương Thanh Bình lập tức đỏ bừng lên, cảnh này không thể tránh khỏi ánh mắt của Chương Vũ Ninh. Khi xe trên đường tiến về trụ sở tỉnh ủy, Chương Vũ Ninh giống như không có việc gì quay đầu lại nói với Triệu Việt:
-Bí thư Triệu, phó chủ tịch tỉnh Khương vừa nãy nhìn Dương Phàm ghê thật đó.
Triệu Việt mặt không chút thay đổi nhắm mắt nghỉ ngơi đột nhiên mở mắt ra, không chút biểu cảm nói:
- Ồ, vậy à?
Chương Vũ Ninh không nói gì nữa, Triệu Việt cũng không có ý tiếp tục với đề tài này. Cảm giác này làm cho Chương Vũ Ninh nhớ đến một cảnh trong bộ phim mình đã xem. Khi đó hoàng đế đang phê duyệt tấu sớ, có tờ sớ chỉ phê mấy chữ "đã biết", còn về phần trong lòng hoàng đế nghĩ như thế nào thì không ai dám hỏi.
Chương Vũ Ninh tự nhiên sẽ không hỏi tiếp, cho dù là đi vòng vo cũng không. Dựa vào kinh nghiệm đi theo Triệu Việt hơn 5 năm, Chương Vũ Ninh biết tâm trạng của Triệu Việt bây giờ đang khá vui vẻ.
Sau khi về đến trụ sở tỉnh ủy, Triệu Việt bảo Chương Vũ Ninh đi mời Dương Phàm đến phòng làm việc. Sau đó Triệu Việt mặt mỉm cười ngồi xuống, nhìn Dương Phàm đang rất bình tĩnh rồi nói:
- Lần này thị ủy thành phố Hải Tân làm rất tốt. Về vấn đề lựa chọn người cho chức phó thị trưởng còn thiếu, ban Tổ chức cán bộ đề cử đồng chí Trầm Ninh.
Nói đến nước này đối với Triệu Việt đã là rất khó được. Ý của Triệu Việt rất rõ ràng, trước khi có quyết định, ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy nhất định sẽ trưng cầu ý kiến của bí thư thị ủy thành phố Hải Tân. Trầm Ninh không phải là người của Dương Phàm sao? Vì thế mặt mũi này Triệu Việt cho Dương Phàm.
- Bí thư Dương vẫn luôn chủ trương đề bạt sử dụng cán bộ, nhất định là xuất phát từ vấn đề công việc. Điểm này thị ủy thành phố Hải Tân vẫn luôn coi là yêu cầu cơ bản nhất. Toàn bộ Thị ủy thành phố Hải Tân luôn tin tưởng dưới sự lãnh đạo chính xác và ủng hộ của bí thư Triệu, thành phố Hải Tân nhất định sẽ có thể đạt được thành tích lớn hơn nữa.
Chiêu vuốt mông ngựa quá đường hoàng, nhưng trên mặt Dương Phàm vẫn duy trì nụ cười cung kính.
Nói thì rất dễ nghe, nhưng cũng không thể đả động được trái tim cứng như đá của Triệu Việt.
- Ha ha, anh bạn này ..
Triệu Việt chẳng qua chỉ cười cười một tiếng, đây chỉ là một cuộc giao dịch mà thôi. Triệu Việt lúc này có thể cười chủ yếu là do Chương Vũ Ninh phát hiện và nói ra thái độ của Khương Thanh Bình. Sau đó Triệu Việt kịp thời dừng lại, chẳng khác nào đứng ngoài sáng nói cho Dương Phàm, thằng ranh này, tôi biết cậu là người như thế nào đó.
Kết quả chỉ có thể cười cười ở trong lòng, Dương Phàm kịp thời đứng dậy cáo từ, Triệu Việt cũng không có ý tiễn hắn. Chẳng qua Chương Vũ Ninh vẫn rất ân cần đưa Dương Phàm đến đầu cầu thang. Trước khi Dương Phàm xuống lầu, Chương Vũ Ninh nhỏ giọng nói:
- Có việc thì liên lạc một chút.
Trong mắt Chương Vũ Ninh mang theo một tia nóng bỏng, Dương Phàm đột nhiên nhận ra có vấn đề gì đó. Dương Phàm không khỏi cười cười một tiếng đứng lại, thấy xung quanh vắng vẻ không có ai liền nhỏ giọng nói:
- Còn có ba, bốn tháng nữa bí thư đảng ủy cục Công an thật ra có thể tranh thủ một chút.
Dương Phàm để lại một mầm mống hy vọng rồi bắt tay chào tạm biệt Chương Vũ Ninh. Ở trong chốn quan trường mấy năm, Dương Phàm học được cách làm lợi cho mình khi nói cười này.
Khi Chương Vũ Ninh trở lại phòng làm việc liền lập tức đi vào phòng trong. Triệu Việt ngẩng mắt lên nhìn rồi nói:
- Cậu ta nói gì?
- Tôi nói sau này liên lạc nhiều hơn một chút. Cậu ta nhắc đến Lưu Đông Ba.
Chương Vũ Ninh trả lời rất có kỹ xảo, Triệu Việt ừ một tiếng rồi từ từ nói:
- Tạm thời để đó đã, cuối năm xem tình hình rồi nói.