Câu nói này của Vệ Biên đã nói rõ rất nhiều chuyện, Dương Phàm mặt không chút cảm tình nói:
- Vệ Biên, tìm mấy người có thể tin tưởng giám sát chặt khách sạn này. Miễn cho xảy ra chuyện gì đấy.
- Có cần gọi điện cho chánh văn phòng Mạnh không?
Vệ Biên có chút khẩn trương, việc này quan hệ đến lợi ích của bản thân, nên chút hưng phấn vừa nãy của hắn đã sớm không còn. Dương Phàm cười hắc hắc mắng:
- Nhìn ông đó, chẳng có chút tiền đồ gì cả. Ông nếu không làm được thì tôi sẽ để đoàn Khảo sát đến nhà khách Quân khu ở.
Dương Phàm vừa nói thế làm cho Vệ Biên khẩn trương. Dương Phàm không phải đang làm khó hắn, mà là đang nhắc nhở Vệ Biên. Muốn đứng vững thì phải kiên quyết một chút, đừng nghĩ đông nghĩ tây do dự không quyết.
- Được rồi, người ta ngay cả tôi mà cũng dám tính kế, nếu không phải thiếu úy Cao nhắc nhở một chút, thì tôi lần này đúng là đã ngã đau. Muốn chơi tôi hả, hừ hừ, tôi cũng không phải kẻ dễ chọc vào đâu.
Vệ Biên hung hăng nói một câu như vậy, sau đó hắn rút điện thoại di động ra đi sang bên cạnh, càu nhàu vài câu với người đầu bên kia. Lúc về thì vẻ mặt Vệ Biên đã bình tĩnh hơn.
Lúc này Cao Thắng đã thay đổi đồ dân sự, rất tự giác thành người lái xe. Dương Phàm cười cười lên xe trước, Vệ Biên khẽ cắn môi theo sau. Khi ngồi cùng hàng ghế phía sau với Dương Phàm, Vệ Biên không khỏi phì cười rồi nói:
- Tôi đúng là có tật nhát gan, nếu không bây giờ cũng chẳng kém như thế này.
Dương Phàm nghe thấy thế không nói gì. Vệ Biên nói địa chỉ, Cao Thắng lái xe đến một câu lạc bộ rồi dừng lại. Khi Dương Phàm và Vệ Biên xuống xe, Vệ Biên cười ha hả nói:
- Đến nơi này thì nghỉ ngơi một chút, nơi này làm ăn chân chính. Tôi cũng không tin bọn chúng dám làm loạn ở chỗ này.
Khi Dương Phàm lên lầu, Cao Thắng không đi theo mà tìm một chỗ ngồi uống nước ở tầng dưới. Người này trên đường đi không nói một câu, thoạt nhìn khá chất phác. Trong lòng Dương Phàm hiểu rất rõ, quan quân như Cao Thắng không phải đám quan quân bình thường. Nếu không Trữ tướng quân sẽ không để Cao Thắng làm lái xe cho Dương Phàm. Cao Thắng nói rằng Trữ trung tướng có việc không thể đến, nhất định là nói cho qua chuyện. Về bản chất Cao Thắng biết chuyện này nhưng không tiện nói ra. Dương Phàm cũng biết nguyên nhân nhưng không nói. Đương nhiên thật sự có việc nên Trữ tướng quân mới bố trí Cao Thắng như vậy. Tóm lại địa phương không thể nhúng tay vào quân đội. Nếu chọc vào một vị trung tướng thì đúng là không mấy người dám.
Câu lạc bộ đúng là thuộc hàng cao cấp, các cô gái phục vụ bên trong ai cũng xinh đẹp. Dương Phàm cùng Vệ Biên đi vào trong phòng. Một thiếu phụ xinh đẹp khoảng 25, 26 tuổi cười hì hì đi vào, mời hai người ngồi xuống ghế sô pha. Sau đó người phụ nữ này hạ ghế xuống một chút, bộ ngực đầy đặn hẩy hẩy vào vai Vệ Biên, nhỏ giọng nói:
- Vệ thiếu gia, đã chuẩn bị như ngài phân phó.
Dương Phàm thấy cảnh này trong lòng không khỏi buồn cười. Sau khi đi vào Vệ Biên không hề giới thiệu, có lẽ điều này làm người phụ nữ kia lo lắng, ánh mắt không ngừng lướt nhìn Dương Phàm.
- Bố trí lúc trước bỏ đi, tối nay còn phải tham gia cuộc gặp mặt nữa.
Vệ Biên vừa nói liền không khách khí dùng tay ôm eo người phụ nữ. Người phụ nữ biết ý cúi đầu xuống nói nhỏ vào tai Vệ Biên. Vệ Biên nói thầm một lát, mặt người phụ nữ hơi đổi ngẩng đầu nhìn Dương Phàm.
- X X X, có lầm không đó.
Vừa nói người phụ nữ liền cười cười xin lỗi với Dương Phàm:
- Rất xin lỗi, tôi có việc phải đi ra ngoài.
Chờ người phụ nữ này đi ra, Dương Phàm nhìn Vệ Biên đang có chút đắc ý, không khỏi cười mắng:
- Ông lại làm cái gì đó? Tôi thấy ông rất quen thuộc người này, có phải là có một chân không. Người này cũng được đó.
Vệ Biên nghe xong mỉm cười nói:
- Chiếm chút tiện nghi tay chân thì có, còn nếu bảo cô ta lên giường với tôi, tôi không có cái gan đó. Vừa nãy tôi nói với cô ta là có người muốn làm loạn câu lạc bộ này.
Có thể mở một câu lạc bộ như thế này, có lẽ người phụ nữ này cũng không đơn giản. Vệ Biên cũng không dám đụng chạm đến thì đây chắc là người tình của nhân vật lớn nào đấy. Cụ thể Dương Phàm không muốn hỏi, ý của Vệ Biên rất rõ ràng, cho một vài người thuốc đau mắt. Kế ly gián này chưa chắc có bao nhiêu hôm qua, nhưng đủ để làm loạn đám người đó.
Hai người cười cười nói nói một lát, rất nhanh người phụ nữ lúc nãy dẫn hai cô gái trẻ tuổi đi vào, trên tay mỗi người còn cầm một bộ quần áo.
- Mời hai ngài thay quần áo rồi xông hơi một chút, sau đó để các em đấm bóp.
Dương Phàm mặt không đổi sắc thay quần áo, lúc này người phụ nữ đang nhỏ giọng nói với Vệ Biên. Dương Phàm dùng ánh mắt có thể thấy trên mặt người phụ nữ này có chút khẩn trương, xem ra người làm chuyện này có lai lịch không nhỏ.
Có thể do thời gian vẫn còn sớm nên cả phòng xông hơi chỉ có Dương Phàm và Vệ Biên, hai người ngồi tắm không nói gì, một mực dùng ánh mắt trao đổi với nhau. Vào trong phòng xông hơi, một cơn sóng nhiệt đánh tới, lỗ chân lông mở ra làm Dương Phàm sảng khoái hừ một tiếng. Những nơi này nói thật ra Dương Phàm rất ít đến.
Khi Vệ Biên và Dương Phàm ngồi cạnh nhau, Vệ Biên thấy xung quanh không có ai khác và có thể nói chuyện, hắn lúc này mới nhỏ giọng nói:
- Người phụ nữ vừa rồi đã đi hỏi thăm, quả thật có người hỏi về lịch trình của tôi. Cũng may phát hiện kịp thời, nếu không phiền phức to.
Dương Phàm nhắm mắt lại nhỏ giọng nói:
- Ông bố trí thế nào?
- Hai con bé học sinh cấp ba mà thôi, để ông giải trí.
- Cầm thú. Nói thẳng với ông, nếu tôi cảm thấy hứng thú với chuyện này, tôi muốn phụ nữ thì loại nào mà không được?
Dương Phàm nói như vậy làm cho Vệ Biên cười hắc hắc nói:
- Nói thì là nói như vậy, nhưng đây là ông đến địa bàn của tôi mà? Vì thế tôi muốn chiêu đãi ông một chút. Có ai ngờ ông vừa xuống máy bay đã bị người theo dõi rồi.
Loại chuyện này Dương Phàm ít nhiều đã hơi tê dại, chẳng muốn nói với Vệ Biên nữa. Chẳng qua Dương Phàm vẫn có ý tốt nhắc nhở một câu:
- Sau này ít làm loại chuyện này đi. Học sinh cấp ba mới bao nhiêu tuổi chứ? Chẳng may bị người bắt được một lần thì tiền đồ của ông sẽ bị hủy. Nguồn: https://truyenfull.vn
- Ừ, sau này muốn thì gọi em lớn một chút. Chuyện hôm nay nghĩ đến là thấy sợ. Biết là ai muốn hại ông không?
Vệ Biên vừa nói liền nhìn Dương Phàm, phát hiện hai mắt Dương Phàm không buồn mở ra, có vẻ không thèm để ý. Vệ Biên cười khổ một tiếng rồi nói:
- Xem ra tôi quá lo lắng rồi, ông căn bản không thèm để ý.
- Người ngay không sợ ma quỷ dòm ngó. Chẳng qua bị người theo dõi cũng chẳng hay ho gì. Lát nữa ông ám chỉ người phụ nữ kia, làm cho cô ta nói với bên kia chúng ta đã biết. Bọn người bọn chúng sẽ tự động biết ý.
Vệ Biên nghe xong không khỏi cười khổ một tiếng:
- Ông thật sự không muốn biết là ai sao?
Dương Phàm trừng mắt nhìn Vệ Biên một cái, cầm lấy khăn lông lau mồ hôi trên người, một lúc sau mới thoải mái lẩm bẩm nói:
- Người làm chuyện này dù biết kẻ làm cũng không quan trọng gì mấy. Lát nữa tôi sẽ gọi điện cho Mạnh Quang Viễn, ám chỉ một chút là xong. Mạnh Quang Viễn tự nhiên biết nên làm như thế nào.
Sau khi cảm thấy cảnh giới khác biệt nhau, Vệ Biên không nói gì, cười ha hả học theo Dương Phàm nhắm mắt dưỡng thần. Dương Phàm đương nhiên biết phương hướng đại khái là gì, chẳng qua lo lắng toàn cục nên chuyện này Dương Phàm quyết định coi như chưa xảy ra. Chuyện nhỏ không nhịn được sẽ làm ảnh hưởng đến toàn cục, những lời này luôn luôn chính xác. Chúc Đông Phong muốn đuổi Đinh gia ra khỏi tỉnh Nam Việt, vì thế hai bên mới hợp tác. Khi chiến lược lớn này thi triển, các thủ đoạn nhỏ căn bản không cần để ý. Đương nhiên người Đinh gia cũng không ngồi im chịu chết, nếu không cũng không cần phải thuận thế Vệ Biên mà đào hầm định chôn mình. Nếu thật sự làm theo bố trí của Vệ Biên, đến lúc đó cảnh sát lao vào bắt ngay tại trận. Cái khác không nói, chỉ riêng việc chơi mấy cô gái này đã đủ để cả đời không ngóc đầu lên nổi. Không thể không nói chiêu này quá hiểm, không thể không nói Vệ Biên hồ đồ. Xem ra Vệ Biên ở thành phố này quá an nhàn nên thiếu cảnh giác với nguy hiểm.
Trên thực tế lúc này Vệ Biên đang có vẻ như giả vờ trấn định. Chuyện nhỏ nhặt này đương nhiên Dương Phàm không để trong lòng. Nhưng việc này có nghĩa Dương Phàm đã tiến vào chiến trường với Đinh gia. Chiến trường này bề ngoài không nhìn ra, nhưng trên thực tế luôn chực chờ mọi nguy hiểm. Chuyện hôm nay nếu là người thanh niên bình thường không biết chừng sẽ tự nhiên làm theo bố trí của Vệ Biên. Dù sao loại chuyện này cũng thường thấy mà, ít nhất hầu hết người đều suy nghĩ như vậy. Có lẽ bên phía đối phương cũng nghĩ như vậy. Bên phía Trữ trung tướng cũng nghĩ như vậy cho nên mới ra lệnh cho Cao Thắng làm lái xe. Mặc kệ nói như thế nào thì lời nhắc nhở này cũng là có, ân tình này coi như đã có, quan hệ cũng gần lại một chút. Sau khi cuộc khảo sát kết thúc, Dương Phàm lấy thân phận vãn bối đến thăm cũng là chuyện nước chảy thành sông. Bởi vậy có thể thấy phong cách làm việc của Trữ trung tướng rất chu đáo và cẩn thận. Về phần tin tức từ đâu mà có, Dương Phàm có hỏi cũng không được.
Dương Phàm không bị dọa đến độ cả người đầy mồ hôi lạnh, nhưng lại bị xông hơi làm cho người đầy mồ hôi. Dương Phàm ra ngoài tắm rửa một lát rồi nằm trên giường đấm bóp. Cô gái ăn mặc gợi cảm lăn qua lăn lại đấm bóp một chút, xương cốt cả người đều thoải mái hơn. Dương Phàm về khách sạn ăn cơm với mọi người trong đoàn Khảo sát, sau đó Dương Phàm yêu cầu mấy người phụ trách tổ chức cuộc họp nhỏ. Dương Phàm một lần nữa nhấn mạnh phải giữ gìn kỷ luật, cấm ra vào các câu lạc bộ. Bất cứ ai một mình hành động đều bị xử lý thích đáng.
Bố trí xong, Dương Phàm mới cùng Vệ Biên đi ra ngoài.
Địa điểm là một biệt thự xa hoa có cả bể bơi. Trong sân có ban nhạc và ăn uống, nam nữ túm năm tụm ba nói chuyện với nhau. Người có thể ngôi biệt thự trong thành phố như thế này, chủ nhân tự nhiên sẽ không đơn giản.
Xem ra Vệ Biên không ít lần đến đây, xe dừng lại ở cửa vào, một người đàn ông khoảng 30 tuổi rất có phong độ đang đứng ở cửa bắt chuyện một chút, nhiệt tình bắt tay nói chuyện. Bên cạnh còn có một người đẹp cao ráo.
Thấy Vệ Biên và Dương Phàm xuất hiện, người đàn ông đi lên nhiệt tình bắt tay Vệ Biên rồi nói:
- Người anh em, nghe nói trà trộn vào trong tỉnh ủy làm việc, không tồi đó. Là người được chánh văn phòng Mạnh coi trọng, sau này phải chiếu cố nhiều vào đó.
Dương Phàm đứng bên cạnh không hề lên tiếng, hắn cũng không hề khó chịu vì không được để ý tới. Dương Phàm đến nơi này là vì nể mặt Vệ Biên, cũng coi như cho tên này cơ hội báo đáp mình.
- Giới thiệu một chút, người này là Dương Phàm – bạn học cũ của tôi....
Khi Vệ Biên nói đến đây, Dương Phàm khẽ giẫm chân Vệ Biên. Vệ Biên kịp thời dừng lại.
Người đàn ông đưa mắt nhìn Dương Phàm đang đứng ở chỗ tối, trên mặt không khỏi ngẩn ra đôi chút. Dương Phàm mỉm cười khẽ lắc đầu. Người đàn ông lập tức hiểu ý cười cười một tiếng thản nhiên nói:
- Hạ Bình Nam, ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu.
Khi bắt tay hai người đều hơi dùng chút sức, tỏ vẻ kính trọng đối phương. Dương Phàm không ngờ chủ nhân hôm nay lại là người này. Lúc trước Dương Phàm vẫn nhớ Hạ Bình Nam ở Bắc Kinh rất khủng hoảng và cô độc. Không ngờ người này cũng lên xe của Chúc Đông Phong. Chúc Đông Phong cho Dương Phàm tấm danh thiết chính là viết tên và số điện thoại của Hạ Bình Nam.
- Rất vui vì được gặp anh.
Dương Phàm khách khí nói một câu. Vệ Biên ở bên cạnh cười nói:
- Lần đầu tiên gặp mặt mà lão Hạ nói ngưỡng mộ đã lâu là thế nào? Ông quá giả đó, lát nữa gặp ai cũng như vậy nhé.
Dương Phàm và Hạ Bình Nam nhìn nhau mà cười. Vẻ mặt Hạ Bình Nam rất bình tĩnh nhưng trong mắt lộ ra một tia kích động, nhỏ giọng nói:
- Còn có khách khác, lát nữa nói chuyện với hai anh.
Vệ Biên hình như nhìn ra điểm gì đó, lúc vào cửa liền vội vàng đuổi theo Dương Phàm, nhỏ giọng nói:
- Các người quen nhau từ trước sao? Lão Hạ khi nói chuyện đều không rời mắt khỏi ông.
Dương Phàm cười cười không nói gì, có chuyện đúng là không tiện nói với Vệ Biên.
- Vệ thiếu gia.
Các đó không xa có người nhận ra Vệ Biên, cười cười đi tới bắt chuyện. Vệ Biên vội vàng quay đầu lại nói với Dương Phàm:
- Cùng đến đó chứ?
Dương Phàm lắc đầu nói:
- Thôi, cứ để mặc tôi.
Vệ Biên hiểu rõ tính cách của Dương Phàm, gật đầu nói:
- Trong này có không ít người đẹp, chia nhau hành động.
Dương Phàm đi lại trong sân một chút, hoàn cảnh nơi đây rất được. Xem ra sau khi Hạ Bình Nam tạo được quan hệ với Chúc Đông Phong, nguy cơ chẳng qua mất đi, còn làm ăn rất được.
Trong sân có những cô gái phục vụ không mặc áo lót cầm khay đi tới đi lui. Dương Phàm ngăn một người lại lấy chai bia rồi từ từ đi vào trong sân, nghe ban nhạc diễn tấu. Dương Phàm thầm nói Hạ Bình Nam đúng là rất biết hưởng thụ.
Trong sân có khu đất trống, mấy người nam nữ đang nhảy theo điệu nhạc, rất nhanh chỗ ngồi bên cạnh có nhiều người ngồi xuống, không ngừng có các đôi nam nữ gia nhập vào điệu nhảy. Dương Phàm nhìn xung quanh một chút không thấy thằng ranh Vệ Biên đã chạy đi đâu. Dương Phàm thấy trong sân này đúng là có không ít người đẹp mặc quần áo dạ hội. Dương Phàm đã trải qua thời kỳ tình một đêm nên tự nhiên sẽ không chủ động đi chào hỏi. Dương Phàm chuồn vào trong góc tìm một vị trí ngồi xuống, từ từ uống bia và xem người ta nhảy múa.
Người đàn ông như Dương Phàm ngồi một chỗ đúng là rất khó làm người ta không chú ý đến. Chỉ lát sau một người phụ nữ khoảng 30 tuổi mặc chiếc váy dạ hội màu đỏ lộ ra cả lưng xuất hiện. Người phụ nữ này thoạt nhìn khá gợi cảm, chẳng qua trang điểm quá đậm làm Dương Phàm không thích mà thôi.
- Chào anh, mời anh nhảy một điệu được chứ?
Xuất phát từ lễ độ, Dương Phàm cũng không tiện từ chối, đứng lên khách khí một tiếng:
- nhảy không tốt lắm.
Sau đó Dương Phàm ôm cô gái áo đỏ mà nhảy. Người phụ nữ này trông khá đẹp, nhảy cũng giỏi, vừa nhảy vừa nhỏ giọng nói:
- Anh tên gì vậy? Lần đầu đến đây sao?
Loại phụ nữ đến nơi này mặc dù hay ra vẻ, nhưng một chút lễ tiết cũng không có. Người phụ nữ nhìn trúng Dương Phàm nên dán vào khó chặt, điều này làm cho Dương Phàm có chút không quen, hắn hơi rụt ngực lại giữ khoảng cách. Dương Phàm khẽ cười cười một tiếng rồi nói:
- Đúng thế, lần đầu đến đây. Cô gọi tôi là Dương Phàm cũng được.
Lúc này Dương Phàm không để ý thấy tay người phụ nữ này để sau lưng theo hình chữ V. Khi Dương Phàm nhảy qua trước mặt một chiếc bàn, ánh mắt của đám nam nữ ở đây nhìn tới đây quái dị. Chẳng qua Dương Phàm không thấy mà thôi, cúi đầu thì thấy người phụ nữ này đang nhìn mình đầy quyến rũ, hắn không khỏi có chút khó chịu thầm nghĩ đối phương coi mình là người tình một đêm sao?
Nhảy hết một điệu, Dương Phàm bỏ người phụ nữ này ra, khẽ gật đầu rồi về góc lúc nãy mà ngồi xuống. Vừa ngồi xuống thì trên vai đã có ai đó nhẹ nhàng vỗ vỗ, phía sau có người nhỏ giọng nói:
- Dương Phàm?
Dương Phàm quay đầu lại không khỏi ngẩn ra, Hà Tiểu Mai mặc một bộ trang phục lễ hội mầu trắng đang cười cười với mình:
- Ồ, thật là anh sao, có phải quá trùng hợp không?
Hà Tiểu Mai vốn còn không dám xác định, bây giờ ánh mắt liền trở nên nóng bỏng. Dương Phàm vội vàng đứng lên mời Hà Tiểu Mai ngồi xuống nói chuyện.
- Tôi đến đây công tác, bạn dẫn đến nơi này.
Thái độ của Dương Phàm với Hà Tiểu Mai đã khác hẳn lúc trước, không có kiểu người cách xa ngàn dặm, mà bây giờ thêm một tia tùy ý. Dù sao Hà Tiểu Mai cũng là người quen cũ mà.
Sau nhiều ngày không gặp, Hà Tiểu Mai có thêm một tia thành thục, trên mặt mang theo vẻ tươi cười khiêm tốn kết hợp với lớp trang điểm nhạt nên trông dễ nhìn hơn nhiều.
- Làm ở tỉnh Thiên Nhai thế nào?
Vẻ vui mừng trên mặt Hà Tiểu Mai không phải là giả vờ. Dương Phàm thầm nghĩ như vậy.
- Cũng bình thường. Còn cô?
Dương Phàm không muốn tốn nhiều nước bọt với bản thân mình, vì thế chỉ nói cho qua chuyện. Hà Tiểu Mai cười cười một tiếng rồi nói:
- Anh nói chuyện luôn như vậy, bỏ đi, không so đo với anh nữa. Tôi bây giờ chẳng có gì đặc biệt cả. Ông già đang muốn lên chức nên hai năm qua quản rất chặt. Tôi cũng chẳng muốn làm liên lụy đến ông già nên quyết định đến phía Nam. Tôi cũng mới đến đây. Người ở đây rất kiêu ngạo, chê tôi là nhà quê. Ra ngoài mới biết dựa vào chính mình mà lăn lộn không dễ dàng gì.
Lời này của Hà Tiểu Mai, Dương Phàm không dám coi là thật. Ai có ông bố là chủ tịch tỉnh thì cuộc sống sao khó khăn được chứ.
- Được rồi, đừng tố khổ với tôi.
Dương Phàm cười cười trêu chọc một câu, Hà Tiểu Mai bĩu môi lên mà nói:
- Tôi đúng là không lừa anh mà. Ở tỉnh Giang Nam nhân cơ hội kiếm vài chục triệu thì cảm thấy mình rất có tiền. Nhưng đến đây mua một căn nhà tạm được cũng không đủ.
Nói thì nói như vậy nhưng nhà ở trong miệng Hà Tiểu Mai có lẽ là biệt thự như của Hạ Bình Nam vậy. Dương Phàm và Hà Tiểu Mai đang nói chuyện thì người phụ nữ kia đã đi tới.
- Anh Dương, cô Hà, không ngại tôi ngồi cùng bàn chứ?
Hà Tiểu Mai vừa thấy người phụ nữ này, vẻ mặt liền hơi đổi, chẳng qua vẫn cố giữ tươi cười rồi nói:
- Tôi đã lâu không gặp Dương Phàm, thật xin lỗi chị Nam.
Người phụ nữ được gọi là "chị Nam" hơi biết sắc một chút, lập tức cười cười một tiếng rồi nói:
- Xin lỗi đã quấy rầy rồi.
Vừa nói người phụ nữ này liền đưa tay ra trước mặt Dương Phàm:
- Làm quen một chút, Nam Trân Trân.
Vừa nãy Dương Phàm không chủ động hỏi tên Nam Trân Trân là vì không muốn dây dưa nhiều. Không ngờ rằng người phụ nữ này lại chủ động tiếp cận mình. Chẳng qua người ta vẫn nói không ai tát người đang cười cả. Hơn nữa Hà Tiểu Mai thoạt nhìn cũng kiêng kỵ người phụ nữ này, Dương Phàm vẫn lễ phép đứng lên bắt tay
- Xin lỗi, tôi đang nói chút chuyện trước đây với Tiểu Mai.
Nam Trân Trân gật đầu rời đi, mặt Hà Tiểu Mai từ từ hòa hoãn lại. Hà Tiểu Mai đến gần Dương Phàm mà nói:
- Người phụ nữ này nghe nói có bối cảnh là hắc đạo. Tôi nghe nói nuôi mười mấy thằng. Tôi thấy cô ta nhìn trúng anh rồi.
Đàn ông bao gái thì Dương Phàm thấy nhiều, nhưng nuôi trai thì là lần đầu tiên Dương Phàm nghe nói. Nhìn theo bóng lưng Nam Trân Trân thì thấy có một người đàn ông đang nói chuyện với ả. Nam Trân Trân hình như có chút không yên lòng, thi thoảng lại quay đầu nhìn Dương Phàm.
- Cụ thể làm gì vậy?
Dương Phàm không đổi sắc nhỏ giọng nói. Hà Tiểu Mai nhỏ giọng nói:
- Làm ngành xây dựng, rất có thế lực ở Dương thành. Là em trai của phó chủ tịch thường trực tỉnh. Trước đây làm trong ngành công an, sau này ra khỏi nhà nước, làm ăn lớn.
Vừa nói, ánh mắt Hà Tiểu Mai nhìn Dương Phàm có chút không đúng, nói với giọng đùa giỡn:
- Anh không phải coi trọng cô ta đó chứ?
Khì khì. Dương Phàm thiếu chút nữa phun bia trong miệng ra khỏi mồm. Hắn nghẹn đến độ khuôn mặt đẹp trai đỏ bừng lên, một lúc sau mới lấy lại hơi. Hà Tiểu Mai cười đến độ không ngậm mồm lại được.
- Không nói chuyện này nữa, tôi là người như thế nào chẳng lẽ cô không biết sao?
Dương Phàm cười nói. Hà Tiểu Mai dần dần bình tĩnh lại, nhỏ giọng nói:
- Vậy anh phải cẩn thận đó. Người phụ nữ đó coi trọng anh chàng đẹp trai nào là trăm phương ngàn kế muốn đoạt đến tay.
- Cô ta sao?
Dương Phàm khinh thường cười lạnh một tiếng:
- Cô quên xuất thân của tôi rồi sao?
Hà Tiểu Mai cười hắc hắc nói:
- Cô ta đoạt vài hợp đồng của tôi. Tôi còn mong anh thu thập cô ta, tốt nhất chờ chút cô ta không quyến rũ được anh thì cho anh dùng thuốc hoặc là buộc anh lại, cho anh làm một Phách Vương cung.
Hà Tiểu Mai cười cười đầy lạnh lẽo, xem ra người phụ nữ Nam Trân Trân này đã làm Hà Tiểu Mai bị thiệt hại không ít. Hơn nữa Hà Tiểu Mai rất nhớ thù. Hà Tiểu Mai trước mặt Dương Phàm không hề che lấp tâm trạng và quyến rũ của mình. Nhưng thật ra Dương Phàm cũng không có cảm giác gì nhiều chỉ thấy vị trí bạn bè bình thường mà thôi. Hà Tiểu Mai biết Dương Phàm là người như thế nào. Trong lời nói của Hà Tiểu Mai rõ ràng là không che giấu sự chia rẽ Dương Phàm và Nam Trân Trân, chẳng qua có trời mới hiểu tại sao lại thế. Hà Tiểu Mai hơi nhích ngồi gần Dương Phàm, thực ra cũng không có ý đồ nào khác. Hà Tiểu Mai bây giờ đã rất thu liễm không còn xằng bậy như lúc ở tỉnh Giang Nam nữa, càng không dám suy nghĩ với Dương Phàm.
- Người không phạm tôi, tôi không phạm người.
Dương Phàm thản nhiên nói một câu. Lúc này một người đàn ông đeo kính khá đẹp trai cười cười đi tới rồi nói:
- Tiểu Mai, em gặp bạn sao?
Hà Tiểu Mai cười cười đứng lên giới thiệu:
- Giới thiệu một chút, ông xã tôi Quế Thanh Hoa. Vị này là bạn cũ ở tỉnh Giang Nam – Dương Phàm.
Dương Phàm cười cười bắt tay nói:
- Ha ha, sao không báo một tiếng chứ?
Lời này của Dương Phàm làm cho Hà Tiểu Mai nhìn hắn với ánh mắt khá chua xót:
- Vậy khi anh lên chức sao không nói gì với tôi. Hòa nhau mà.
Mọi người cũng không so đo chuyện này, ba người ngồi với nhau khá vui vẻ. Dương Phàm lúc này mới biết hôn nhân giữa Hà Tiểu Mai và Xa Đỉnh đã không được diễn ra. Sau đó Hà Tiểu Mai xuống phía Nam kinh doanh thì quen Quế Thanh Hoa; rất nhanh hai người yêu nhau và nói chuyện kết hôn. Dương Phàm thấy ánh mắt của Quế Thanh Hoa nhìn Hà Tiểu Mai khá âu yếm, thầm nghĩ coi như Hà Tiểu Mai bây giờ đã tìm được một chỗ dựa đáng có. Khó trách người phụ nữ Hà Tiểu Mai này không về tỉnh Giang Nam nữa. Sợ là không thích Quế Thanh Hoa nghe mấy lời không dễ nghe về mình.
Đột nhiên trong sân vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, ba người cũng bị hấp dẫn nhìn sang. Lúc này có một cô gái xinh tươi không nhiễm bụi trần từ từ đi vào. Dương Phàm ngẩn ra một chút thầm nói không phải là Tần Hinh sao?
- Hạ Bình Nam thật có bản lĩnh, làm như thế nào mà có thể mời được Tần Hinh đến đây chứ?
Hà Tiểu Mai hâm mộ nhỏ giọng nói một câu. Quế Thanh Hoa cười nói;
- Cuộc gặp mặt tối nay chuyên môn thực hiện vì Tần Hinh mà. Nghe nói Tần Hinh mới từ nước Ý về. Mấy năm nay Hạ Bình Nam làm ăn càng lúc càng lớn, nếu không sao có thể ở nhà tốt như thế này chứ?
Hà Tiểu Mai nói tiếp:
- Tất cả người phụ nữ ở trong biệt thự này đều không thể sánh bằng cô nữ minh tinh Tần Hinh này.
Quả nhiên một đám đàn ông rất nhanh vây quanh bên cạnh Tần Hinh. Trên mặt Tần Hinh mang theo nụ cười thản nhiên, gật đầu chào hỏi. Đột nhiên Tần Hinh ngẩn ra một chút, trong lòng hơi mẫn cảm, hai mắt quay sang nhìn được Dương Phàm.
Khi ánh mắt nhìn nhau, trên mặt Tần Hinh lộ rõ vẻ mừng như điên. Dương Phàm kịp thời lắc đầu, vẻ mặt Tần Hinh lập tức khôi phục thái độ bình thường. Chỉ là nụ cười trên mặt từ khách khí đã thêm vài phần chân thật.
Cuộc gặp mặt tiếp tục diễn ra, Tần Hinh từ từ đi về phía Dương Phàm. Kết quả trên đường đi không ngừng có người ngăn lại nói chuyện. Tần Hinh không ngừng ứng phó, chỉ có vài chục bước mà đã đến nửa tiếng, gần như là đứng im tại chỗ.
Dương Phàm thấy thế thở dài một tiếng, giơ chén lên nói với vợ chồng Hà Tiểu Mai:
- Bị Hà Tiểu Mai nói trúng rồi.
Lúc này Nam Trân Trân lại cầm chén rượu đi tới, cười hì hì đến gần Dương Phàm, đưa tay ra theo kiểu Châu u rồi nói:
- Anh Dương, nhảy một điệu chứ?
Dương Phàm cười cười lắc đầu, không hề đứng lên nói:
- Xin lỗi, uống nhiều quá nên không thích động.