- Bí thư Dương! Giám đốc Sở Thông tin tuyên truyền tỉnh ủy Phương Tuyết Đình tới.
Lý Thắng Lợi mở cửa vào thông báo, vẻ mặt Tào Dĩnh Nguyên thoáng hiện một tia bất mãn khó có thể phát hiện. Thấy người của CCTV tới đây, kẻ nào cũng như thể ruồi bọ phát hiện trứng thối vậy. Rất rõ ràng, so sánh như vậy không quá thỏa đáng nhưng Tào Dĩnh Nguyên thật sự có cảm giác, người của sở Thông tin tỉnh làm như vậy rõ ràng là có ý muốn thơm lây.
Nhưng lời này cũng chỉ có thể nghẹn trong lòng. Tào Dĩnh Nguyên liếc trộm Dương Phàm một cái theo bản năng. Vị Bí thư thị ủy trẻ tuổi này vẫn mỉm cười như trước, dường như không thèm để ý tới. Tào Dĩnh Nguyên thật sự không có ý gì với người của CCTV, tuy nhiên nếu có thể lộ diện một chút trên màn ảnh thì thật sự rất tốt.
- Đến phòng họp nói đi. Lão Tào cùng đi.
Dương Phàm vung tay lên, trong nháy mắt phát ra khí thế của kẻ mạnh, nhưng cũng là chỉ trong nháy mắt. Tào Dĩnh Nguyên còn chưa kịp phản ứng, Dương Phàm đã khôi phục biểu tình bình thản như nước. Lúc này, Tào Dĩnh Nguyên đột nhiên sinh ra cảm giác nhìn xa không thể nào bì kịp. Lão đã bị khí thế thu phát tự nhiên của Dương Phàm đả kích, trở nên hơi ủ rũ.
Sáng sớm ba vị lãnh đạo tỉnh ủy thức dậy, sau đó tụ tập trong phòng của Triệu Việt. Nghe hai người Lý Xán và Nguyễn Tú Tú báo cáo, nội dung đều là khảo sát về tổ tiếp đãi. Thấy thời gian không còn sớm nữa, người của thành phố Hải Tân đang chờ mới cho Chương Vũ Ninh tiến vào.
- Bí thư Triệu, phóng viên của CCTV muốn tới phỏng vấn.
Triệu Việt nghe vậy trở nên hứng khởi, khẽ tựa vào sô pha. Hầu Tiếu Thiên vẫn cúi đầu chợt mở to hai mắt theo bản năng. Giang Thượng Vân đang cúi đầu hút thuốc cũng ngẩng đầu lên.
Vì sao người của CCTV tới, trong lòng Triệu Việt biết rất rõ. Cũng chính vì người này biết rõ nên thái độ đêm đã đối với Dương Phàm đã xảy ra biến hóa. Đương nhiên biến hóa này hiện tại thoạt nhìn còn không quá rõ ràng. Lão vốn tưởng rằng sáng sớm nay Dương Phàm sẽ tới, không ngờ lại là phóng viên CCTV tới.
- Mau mời!
Triệu Việt nói nhanh, quay sang nhìn gương theo bản năng rồi cười nói với hai người bên cạnh:
- Mọi người cùng ra đón nhé.
Trong phòng họp nhỏ của thị ủy, dù tóc đã hơi bạc nhưng Phương Tuyết Đình vẫn bước chân vững vàng như trước. Ở tuổi năm mươi tám này, không còn ôm nhiều hy vọng về tiền đồ nữa, chỉ mong yên ổn ngồi tại vị trí cho tới khi về nghỉ là được. Trước khi tới đây, Triệu Việt đã gọi Phương Tuyết Đình tới nói chuyện hơn mười phút, nhấn mạnh rằng sở Thông tin tuyên truyền phải phát huy tầm quan trọng của mình. Có những lời chỉ điểm tới là thôi, còn nghe hiểu tới mức nào là do ngộ tính của từng người. Đương nhiên Phương Tuyết Đình rất hiểu ý tứ của Triệu Việt nên sáng sớm đã phát huy tầm quan trọng đó, tìm tới đây.
- Bí thư Tiểu Dương. Tuy rằng Bí thư Triệu lần nữa nhấn mạnh rằng lãnh đạo sở Thông tin phải định hướng dư luận nhưng tôi không phải tới để giám sát. Tôi hoàn toàn tin tưởng năng lực chính trị của các đồng chí CCTV.
Một câu "bí thư Tiểu Dương" này của Phương Tuyết Đình chính là hơi cậy già lên mặt. . Tuy nhiên Dương Phàm không để trong lòng. Người phụ nữ này còn già hơn cả mẹ mình, chỉ cần không phải tới gây náo loạn thì có thể thương lượng được.
Giám đốc sở Thông tin tới đây tự nhien không phải là chơi, Dương Phàm cũng đoán được ý đồ của cô ta nên mỉm cười nói:
- Vừa rồi tôi và Sử sư huynh đang nói tới cốt yếu của nội dung CCTV phỏng vấn. Tôi đưa ra ba điểm nhấn.
Gương mặt Phương Tuyết Đình hơi nhăn lại, nháy mắt liền nhoẻn miệng cười hỏi:
- Ồ, ba điểm nhấn gì?
Nụ cười của Dương Phàm khiến trong lòng Phương Tuyết Đình bình thản trở lại, đồng thời cũng không kìm nổi hơi chua xoát, thầm nói cả đêm qua mình ngủ không ngon, lo lắng suy nghĩ xem nên nói gì khi gặp vị Bí thư thị ủy trẻ tuổi này, không ngờ bao nhiêu câu nói đã chuẩn bị kỹ nhưng chưa nói ra thì người ta đã đưa ra kết quả mà mình muốn. Trí tuệ chính trị của người thanh niên này không ngờ làm cho người ta có cảm giác rất toàn vẹn. Thật sự là khiến người ta phải đố kỵ. Khi mình bằng tuổi cậu ta… thôi, quên đi, đừng có nghĩ nữa làm gì.
Phương Tuyết Đình nghĩ vậy, liền giãn khuôn mặt ra, nụ cười cũng nở ra một cách tự nhiên.
- Thành tích mà thành phố Hải Tân đạt được đều do sự lãnh đạo dẫn dắt của tỉnh ủy và sự cố gắng của nhân dân toàn thành phố mới có được. Cho nên ba điểm nhấn này của Bí thư Dương chính là đại biểu cho tiếng lòng của toàn bộ chính quyền và nhân dân thành phố Hải Tân.
Tào Dĩnh Nguyên nắm bắt cơ hội rất nhanh, kịp thời chen vào một câu. Tâm tình vui vẻ của Tào Dĩnh Nguyên xuất phát từ điểm nhấn thứ ba mà Dương Phàm đưa ra. Là thị trưởng thành phố Hải Tân, có được thành tích như hôm nay, đương nhiên lão cũng có công lớn.
- Bí thư Tiểu Dương có trình độ chính trị rất cao. Trình độ lãnh đạo cũng khiến người ta phải vui mừng phục tùng.
Câu nịnh bợ của Phương Tuyết Đình khiến người ta hơi buồn nôn nhưng thái độ của cô ta rất nghiêm trang, pha thêm chút cảm thán, bề ngoài trông rất thật.
Bí thư Dương ho khan, quay đầu đi chỗ khác. Làm tin tức đã mười năm, có chuyện gì mà chưa gặp chứ? Loại chuyện này y thấy thường xuyên.
Tuy nhiên nghe những câu thế này từ miệng một bà già sắp sáu mươi, quả thật phải có năng lực chịu đựng, nếu không sẽ chết sặc mất. Không xem lại mình bao nhiêu tuổi rồi sao? Dù làm bà nội Dương Phàm có khi cũng đủ. Sử Đạt Lâm nghĩ thầm.
Không khí nói chuyện tiếp theo trở nên hài hòa. Đang nói chuyện, giám đốc sở Phương lấy di động ra, đọc tin nhắn, sau đó nhắn trả một tin tới Chương Vũ Ninh. Chương Vũ Ninh đưa cho Triệu Việt nhìn. Đối mặt với phóng viên, biểu tình của Triệu Việt càng thêm tự nhiên, thể hiện khí độ bất phàm của Bí thư Tỉnh ủy.
- Đảng và chính quyền thành phố Hải Tân được tỉnh ủy lãnh đạo….
Khi đoàn người của thành phố Hải Tân tới nhà khách để đón lãnh đạo tỉnh ủy, Dương Phàm và Tào Dĩnh Nguyên đi lên, những người khác chờ ở dưới lầu. Phỏng vấn chấm dứt, phóng viên đang thu thập đồ đạc thì có tiếng gõ cửa. Tiếp theo, ngoài cửa vang lên tiếng tiếp đón nhiệt tình của Chương Vũ Ninh:
- Đồng chí Dương Phàm đến đây!
Khi ân cần thăm hỏi, Dương Phàm có thể cảm nhận được trong ánh mắt của Triệu Việt có sự nóng bỏng, lực bắt tay cũng tăng hơn trước ba phần. Trong lòng Dương Phàm hơi cảm khái, cuối cùng cũng đạt được mục đích, thật sự là rất khó khăn.
Khách sáo chấm dứt, mọi người ngồi xuống, Triệu Việt vung tay đầy hưng phấn nói:
- Tất cả mọi người, tôi xin tỏ thái độ. Thành phố Hải Tân có thuận lợi thông qua kế hoạch Hoa Đan Liệt hay không, quan hệ tới vinh dự và cơ hội phát triển của toàn bộ tỉnh Thiên Nhai. Đảng và chính quyền tỉnh đều ủng hộ hết sức. Ở đây tôi cũng nói luôn, nếu có một số đồng chí không cùng ý kiến và cách nhìn thì mời giữ lại trong lòng, đừng có lấy ra nữa. Nếu có người bởi vì ân oán mà ảnh hưởng tới việc thành phố Hải Tân không thể được thẩm định thông qua, nếu để phát hiện thì chỉ có một con đường.
Lời nói này nói cho ai nghe, trong lòng mọi người đều hiểu nhưng không ai nói ra. Nếu nói lúc trước ở tỉnh thành, Triệu Việt và Dương Phàm nói chuyện riêng, Triệu Việt tỏ vẻ ủng hộ Dương Phàm hơi miễn cưỡng thì hiện tại, lời nói này của Triệu Việt đã không hề có chút thương lượng nào. Nguyên nhân rất đơn giản: Dương Phàm đã làm rất tốt, có thể nói là rất chu đáo. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https://truyenfull.vn
Hầu Tiếu Thiên lơ đãng liếc Giang Thượng Vân một cái, chậm rãi nói:
- Bí thư Triệu chỉ thị rất đúng lúc. Trong chúng ta có một số đồng chí dù không liên can tới việc của mình nhưng lại thích gây phiền toái thêm cho các đồng chí khác.
Nói tới đây, Hầu Tiếu Thiên chuyển đề tài nói:
- Đồng chí Dương Phàm, bộ máy mới của thành phố Hải Tân đã lập được thành tích, tất cả mọi người đều thấy là tố chất chính trị của cả bộ máy đều đủ vượt qua thử thách. Có thể nói là chính trị kinh tế hai tay đều nắm cả, còn nắm rất tốt.
Nếu từng huyện, thành phố đều giống như thành phố Hải Tân, vậy bộ máy Đảng chính quyền tỉnh hoàn toàn có thể yên tâm giao nhiệm vụ cho các đồng chí. Tỉnh ủy cũng có thể không cần phải lo lắng về thế cục trước mắt nữa. Tuy rằng kinh tế thành phố Hải Tân phát triển một cách tốt đẹp nhưng vẫn còn không ít đối thủ cạnh tranh, vẫn còn có sự chênh lệch. Cần phải cố gắng bắt kịp họ.
Hầu Tiếu Thiên nói tới đây thì dừng lại, ít nhiều phối hợp với Triệu Việt để đóng vai chính diện và phản diện. Đây là sự ăn ý nhiều năm qua của hai người. Đương nhiên, sự ăn ý này cũng không mấy khi xuất hiện.
- Cảm tạ lãnh đạo tỉnh ủy cổ vũ và động viên. Bộ máy Đảng và chính quyền thành phố Hải Tân nhất định ghi tạc trong lòng. Ha ha, sắp tới thành phố Hải Tân còn có một dự án lớn nữa, cũng tin tưởng rằng trong vòng ba, năm năm, sẽ đưa một công ty lên thị trường chứng khoán. Cụ thể thì xin mời đồng chí Tào Dĩnh Nguyên nói.
Dương Phàm khiêm tốn hai câu, chuyển giao quyền phát ngôn cho Tào Dĩnh Nguyên, thể hiện sự rộng lượng, đồng thời đổi lấy ánh mắt kinh ngạc của ba vị lãnh đạo. Tuy nhiên Triệu Việt rất nhanh bình thường trở lại, thầm nhủ, ngay cả cơ hội phỏng vấn trên CCTV mà Dương Phàm còn cho thì đây đã là cái gì?
Hầu Tiếu Thiên thì nao nao trong lòng, có cơ hội ra mặt không ngờ lại đưa cho người khác. Quả nhiên là rất khí độ. Tuy nhiên Hầu Tiếu Thiên rất nhanh bình tĩnh lại. Hiện giờ việc ra mặt hay không có ý nghĩa gì đối với Dương Phàm đâu.
Giang Thượng Vân thì ánh mắt ánh mắt biến đổi hơi phức tạp, lặng lẽ chuyển từ Dương Phàm tới gương mặt hơi kích động của Tào Dĩnh Nguyên.