Lúc này Thôi Tế Tế đứng ngoài cửa nghe lén liền đi vào, nhìn Dương Phàm, mỉm cười nói:
- Phó bí thư Dương, yêu cầu của ngài có phải là ép người không?
Dương Phàm không thèm để ý đến Thôi Tế Tế, từ từ đứng lên nói:
- công ty rượu Uyển Lăng có 40% cổ phần của tập thể. Phó giám đốc Thôi nếu cảm thấy thị ủy đang cưỡng ép, vậy cô có thể nghĩ cách khác tốt hơn.
Trong nháy mắt cả Thôi Tế Tế và Vương Hữu Minh đề biến sắc. Dương Phàm có thể nói quá cứng rắn, tỏ rõ thái độ. Muốn phát triển lớn mạnh thì chính quyền có thể duy trì. Nhưng nếu muốn thoát khỏi sự khống chế về hành chính và kinh doanh của nhà nước, đúng là nằm mơ giữa ban ngày.
- Phó bí thư Dương, ngài có cảm thấy mình đang dùng ánh mắt người ngoài ngành để quan sát sự phát triển của công ty không?
Thôi Tế Tế có chút không nhịn được, khuôn mặt cũng đỏ bừng lên vì tức giận.
Dương Phàm thản nhiên nói:
- Phó giám đốc Thôi, cô nếu có tư cách xem bản báo cáo sáu bảy năm về trước mà viện khoa học xã hội Bắc Kinh đề xuất cho Ủy ban Kế hoạch và Phát triển và chính phủ, cô sẽ không nói như vậy. Ánh mắt của cô khi nhìn nhận vấn đề không cùng cấp bậc so với tôi. Điều cô có thể thấy, tôi cũng có thể thấy. Nhưng những điều tôi thấy, cô có khi chưa bao giờ nghĩ đến. Nếu thật sự không phục thì có thể tìm một vài bài báo nói về nguy cơ khủng hoảng kinh tế thế giới mà đọc. Trong đó có mấy bài mà tôi và giáo sư Chu Minh Đạo cùng ký tên. Nhìn tác giả của bài báo đó.
Đối phó với loại người như Thôi Tế Tế cũng chỉ có một biện pháp. Mày kiêu ngạo thì tao kiêu ngạo hơn. Đương nhiên muốn làm như vậy mày cũng phải có cái mà kiêu ngạo. Lúc Dương Phàm đang nghiên cứu mấy đề tài về phương hướng phát triển của quốc gia, lúc đó Thôi Tế Tế vẫn đang làm chân chạy rửa chén bát ở nước ngoài.
Nói về quản lý và kinh doanh công ty, Dương Phàm hiển nhiên không bằng Thôi Tế Tế. Nhưng nếu bàn về chính sách quốc gia và phương hướng phát triển, như vậy Thôi Tế Tế cưỡi ngựa cũng không bằng Dương Phàm.
Thôi Tế Tế đứng ở góc độ phát triển công ty mà nhìn nhận vấn đề. Nhưng Dương Phàm lại đứng trên góc độ khác. Công ty sao có thể so sánh được với tình hình quốc tế và chính sách quốc gia được chứ. Mà nhân tố quan trọng nhất trong đó không phải là thị trường mà là con người. Công ty rượu Uyển Lăng là công ty nhà nước, vấn đề con người càng quan trọng hơn. Ông chủ các công ty nhà nước bị bắt còn ít sao?
Lời Dương Phàm nói, Thôi Tế Tế cũng không hiểu hết nhưng Vương Hữu Minh lại hiểu một chút. Cho nên Vương Hữu Minh mặt mày nhăn nhó ngồi im không nhúc nhích. Thôi Tế Tế vẫn còn đang khiếp sợ vì lời nói của Dương Phàm.
Thôi Tế Tế quả thật là đã xem một vài tạp chí, bài báo về lĩnh vực kinh tế. Thôi Tế Tế cũng biết tên tuổi của Chu Minh Đạo. Chẳng qua cô ta không bao giờ ngờ được Dương Phàm trong mấy bài viết đó lại là Phó bí thư Dương trước mặt.
Dương Phàm đã sớm nhìn ra một điểm đó chính là người nắm quyền chính của công ty rượu Uyển Lăng chính là hai người này. Đối phó được hai người này sẽ có tác dụng rất lớn đối với chuyện sau này.
Thôi Tế Tế trợn mắt há mồm nhìn Dương Phàm, một lúc lâu sau mới nói:
- Ngài chính là Dương Phàm đã đưa ra câu hỏi về chính sách kinh tế của nước Mỹ, nói kinh tế thế giới khủng hoảng là vì nền tài chính Mỹ?
Dương Phàm lắc đầu cười khổ nói:
- Tôi thật sự phải nghi ngờ bằng cấp của cô làm sao mà có? Quan điểm của tôi chẳng có gì là mới lạ, không phải chỉ là tổng hợp các tài liệu trong và ngoài nước thành một vài kết luận thôi sao. Thực ra việc nước Mỹ muốn độc quyền cả thế giới đã xuất hiện từ những năm 70, 80 thế kỷ trước.
Nghe Dương Phàm nói như vậy, Thôi Tế Tế chỉ muốn có một lỗ mà chui vào.
Hai năm sau.
Laura đúng là giống như Dương Phàm dự đoán, đó chính là không lựa chọn Uyển Lăng mà quyết định đầu tư vào khu Khai Phát tỉnh thành. Đương nhiên cô ta cũng đưa ra điều kiện rất ngặt nghèo. Chẳng qua vấn đề này Dương Phàm không buồn quan tâm.
Công ty rượu Uyển Lăng nhờ sự ủng hộ của Dương Phàm đã thành công lên thị trường chứng khoán.
Hôm chính thức lên thị trường chứng khoán, tất cả lãnh đạo chủ yếu của thành phố Uyển Lăng đều có mặt. Tập đoàn rượu Uyển Lăng chính thức thành lập. Trong hai năm, kinh tế Uyển Lăng đúng là giống như lời phát biểu to gan của Dương Phàm. Thành phố Uyển Lăng đã thu hút được nhiều nhà đầu tư hơn nữa, giá trị GDP tăng liên tục trong hai năm liền.
Trong thời gian này Chúc Vũ Hàm đã sinh con. Đáng tiếc Dương Phàm vẫn không thể đi thăm. Nguyên nhân là sau khi Chúc Vũ Hàm sinh con không lâu đã đi nước ngoài du học, con đương nhiên sẽ được mang theo. Mặc dù Trương Tư Tề rất cố gắng nhưng vẫn chẳng có phản ứng gì. Hai vợ chồng đã đến bệnh viện kiểm tra nhưng kết quả hai người đều khỏe mạnh. Chưa có con là do không may mắn mà thôi.
Khi thị ủy và ủy ban thành phố Uyển Lăng đang ăn mừng vì kinh tế phát triển mạnh. Bí thư tỉnh ủy Hác Nam đang tiếp đón một vị khách đến từ tỉnh Thiên Nhai – bí thư tỉnh ủy Triệu Việt.
Triệu Việt là người Giang Nam, lần này lên Bắc Kinh báo cáo công tác. Có một điểm đáng chú ý đó là đường đi của Triệu Việt. Triệu Việt đầu tiên là đến tỉnh Nam Việt hai ngày, sau đó bay đến tỉnh Giang Nam, cuối cùng bay lên Bắc Kinh.
Hác Nam tiếp đón Triệu Việt ở nhà mình. So sánh với Hác Nam, mặt Triệu Việt đang nhăn nhó, mây đen đầy mặt. Một tháng trước tỉnh Thiên Nhai xảy ra một vụ án rất lớn. Yhành phố Hải Tân – thành phố du lịch quan trọng của tỉnh Thiên Nhai có vấn đề về cán bộ. Có 28 cán bộ dính dáng vào vụ án này. Lúc này Triệu Việt có thể nói đang rất đau đầu.
- Lão Hác, như vậy lão cũng biết rồi đó. Trước khi đến đây tôi đã dừng lại tỉnh Nam Việt hai ngày.
Triệu Việt cũng không cần giấu diếm mà đi thẳng vào vấn đề.
Tình hình của Hác Nam gần đây rất được. Bên phía Hà Thiếu Hoa chưa từng có ý đấu tranh đến chết với mình. Hai bên đang tiến hành cuộc thỏa hiệp. Thằng ranh Dương Phàm có thể gây chuyện nhát bên phía Uyển Lăng, trước đây khá mạnh mẽ nhưng bây giờ lại một lòng tập trung phát triển kinh tế. Hơn nữa thằng ranh này làm quả thật rất tốt. Kinh tế Uyển Lăng bây giờ đang đứng thứ hai trong toàn tỉnh, có thể nói đã đạt được thành tích quá tốt. Điều duy nhất làm Hác Nam khó chịu đó là việc lão vẫn ở chức ủy viên dự khuyết. Tháng trước bí thư tỉnh ủy tỉnh Tương Trần Chính Hòa đã được lên làm thư ký trung Ương đảng, hai chữ dự khuyết đã được bỏ đi. Trần Chính Hòa đã đi trước Hác Nam một bước.
- Lão Chúc, lão tới chỗ tôi là định nói ý của lão Chúc sao?
Hác Nam mỉm cười, đối với việc dùng người của cấp trên, Hác Nam cũng đã biết. Nếu không Chúc Đông Phong tại sao có thể bò lên trên đầu lão cơ chứ? Không phải chỉ là chiếm được chút tiện nghi thôi sao?
Triệu Việt nặng nề gật đầu nói:
- Lão Chúc nói tôi đến nhờ lão, mượn hai cán bộ mạnh mẽ một chút đi khống chế thành phố Hải Tân. Ngoài ra còn muốn bổ sung thêm cán bộ ở bên ngoài làm phong phú cán bộ lớp giữa thành phố Hải Tân.
Hác Nam trong lòng vừa động, lão suy nghĩ một lần các nhân vật trong toàn tỉnh, liền cười cười nói:
- Lão Triệu, lão đã mở miệng vậy tôi sẽ đề cử hai nhân vật rất giỏi cho lão. Nói thật tôi cũng không nỡ. Hai người này một là kỳ tài về phát triển kinh tế, một người đứng đầu trong việc chống tham nhũng.
" Hoàng thử lang cấp kê bái niên, một an hảo tâm."
(Chồn cáo chúc tết gà, rắp tâm ăn gỏi. Giả vờ thân thiện nhằm thực hiện mưu đồ xấu).
Trong hậu viện Trần gia ở Bắc Kinh, trước khi ngày đông giá rét về, buổi chiều vạn vật tiêu điều. Ba lão già về hưu ngồi cùng một chỗ uống trà tán dóc.
Kết luận của Trần lão gia mang theo mùi vị quỷ tử (Nhật Bản) vào thôn.
- Hác Nam vẫn muốn nắm Uyển Lăng trong tay, nhất là trong tình hình hiện giờ, lại càng muốn trăm phương ngàn kế để thâu tóm. Có điều hắn sợ lão Trần, cho nên làm một phương pháp dối trá, để Triệu Việt tìm tới chỗ chúng ta.
Chu Minh Đạo cười nhạt, ánh mắt hướng về nơi xa. Lá rụng trong gió từ từ phất phới, mấy cây mây khô trên tường đung đưa, tạo ra âm thanh xào xạc.
Nghe câu nói này Trần lão gia vẫn bất động như núi, vẻ mặt không hề có chút hoang mang, sau khi nhấc ấm trà lên tiếp trà cho hai người kia, hớp một ngụm rồi mới từ từ nói:
- Tên Triệu Việt này đưa ra điều kiện gì không?
- Bí thư thị ủy thành phố Hải Tân.
Chu Minh Đạo tựa hồ còn đang thất thần, ánh mắt không kịp thu hồi lại.
- Tôi nghĩ có lẽ làm bí thư thị ủy - người đứng đầu Hải Tân cũng không có mấy người trước sau vẹn toàn cả. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Trương đại tướng đột nhiên nói một câu như vậy, Chu Minh Đạo nghe xong quay đầu lại, trừng mắt nói với lão Trương:
- Lão cũng biết không ít đúng không?
Trương đại tướng thở dài nói:
- Lão cũng không phải không biết, nhưng phàm là nơi có lục quân và hải quân cùng tồn tại, chỗ nào mà không thường xuyên xảy ra xung đột chứ? Trâu bình thường thì không phục nhau, hơn nữa Hải Tân là hậu cần để vận chuyển tiếp tế cho toàn bộ tiền tuyến Nam Hải, lúc này tình hình Nam Hải đang loạn, không muốn chú ý cũng khó.
- Hác Nam sợ chúng ta không đáp ứng, trực tiếp để Dương Phàm tiến lên hai bước, miếng mồi này thật sự không nhỏ. Bỏ đi, sĩ diện đều có đủ cả rồi, cũng đừng đem cái thói đó ra làm khó vãn bối nữa.
Đặt chén trà xuống, Trần lão gia kết luận một câu cuối cùng.
- Vậy không tốt lắm đâu? Bên cạnh Dương Phàm không có ai giúp đỡ, tỉnh Thiên Nhai kia cũng chẳng sáng sủa gì.
Trương đại tướng bất mãn nói thầm một câu, ánh mắt nhìn vẻ mặt biến hóa của Trần lão gia.
Trần lão gia đương nhiên là biết ý tứ của hắn, nhưng cũng không nói gì, trái lại lại nhìn sang Chu Minh Đạo. Chu Minh Đạo bất đắc dĩ cười khổ nói:
- Dương Phàm là học trò của tôi đó, thằng bé đó làm như thế nào. Tôi cũng không có thể đoán được toàn bộ đúng không? Có điều, chỉ có thể khẳng định một điều, thằng bé này có bản lĩnh rao giá trên trời. Thực sự là được chân truyền từ lão Trần.
Ba người nhìn nhau chỉ chốc lát, cùng nhau cười ha ha.
Lúc Tào Dĩnh Nguyên từ phòng Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy đi ra, trong đầu có phần hơi loạn. Sao lại đẩy mình tới làm thị trưởng thành phố Hải Tân chứ? Ở Giang Hoài đang làm rất tốt mà, sao lại điều tới đó. Xem ra, mấy năm giơ cao ngọn cờ phản đối chế độ mục nát đã đắc tội không ít người đây.
Trên đường quay về khách sạn, Tào Dĩnh Nguyên đột nhiên nhớ tới một việc, sau khi thở dài một tiếng, lắc đầu cay đắng. Nửa năm trước sau khi thị ủy xử lý một cán bộ. Lúc đó bí thư thị ủy ngã bệnh phải phẫu thuật, thị trưởng Tào Dĩnh Nguyên chủ trì toàn diện công việc, kiên quyết chủ trương muốn nghiêm khắc điều tra, trong quá trình đó có một vị lãnh đạo gọi điện thoại xuống ám chỉ muốn lỏng tay một chút. Lúc ấy Tào Dĩnh Nguyên mới mở lập trường, muốn nhận cũng không thể nhận được. Về sau nghe nói vị lãnh đạo đó có quan hệ khá tốt với bí thư Hác, trong lòng Tào Dĩnh Nguyên hết sức lo lắng. Bây giờ xem ra, mầm tai họa là chô xuống từ lúc đó.
Thời xưa, tỉnh Thiên Nhai đều là nơi lưu vong của quan viên. Tào Dĩnh Nguyên ngồi trên xe cười khổ, trong lòng tự nhủ mình không phải là bị lưu vong rồi sao? Đáng tiếc mình không phải là văn nhân thi sĩ, nếu không có thể viết thơ từ. Hoài cảm một phen, mấy năm này ở Giang Hoài, thành tích của Tào Dĩnh Nguyên cũng bình thường. Là một quan chức xuất thân từ bí thư Đảng ủy công an, về mặt phát triển kinh tế thì Tào Dĩnh Nguyên cũng không có nhiều phương pháp. Cho nên mấy năm làm thị trưởng, hắn chỉ có thể làm mấy cái công trình tiện lợi cho dân. Nói ngắn lại, so trên thì không thiếu, so dưới thì không thừa.
Điều đến tỉnh Thiên Nhai, tâm tình của Tào Dĩnh Nguyên hiển nhiên có chút chán nản, tỉnh Thiên Nhai chịu ảnh hưởng hoàn cảnh địa lý, trình độ kinh tế so với quốc nội không cao. Lần này đến đây làm thị trưởng thì về cơ bản là làm xong có thể về hưu. Bây giờ nhớ lại, Tào Dĩnh Nguyên cảm giác được mình nóng vội quá, chuyện nửa năm trước mình thể hiện quá nóng vội, cũng mượn cớ để tranh đoạt bí thư thị ủy. Đáng tiếc không như mong muốn, kết quả là bị người đày đi biên cương.
So với việc đối đãi Tào Dĩnh Nguyên, bên Dương Phàm thì lại khác biệt rất lớn. Một ngày đang ở trong phòng làm việc xem văn kiện, đột nhiên nghe thấy Lâm Đốn nói chuyện với người khác ngoài cửa, trong lòng Dương Phàm tự nhủ người nào ầm ĩ ngoài cửa như vậy, một chút quy củ cũng không hiểu.
Kết quả là Chu Tử Dương nghênh ngang tiêu sái tiến vào, nhìn thấy Dương Phàm cười như tên trộm:
- Phó bí thư Dương, tới chúc mừng ngài đây.
Ba mươi tuổi mà thoạt nhìn Dương Phàm không thay đổi nhiều so với trước kia, vẫn là bộ dáng 26, 27 tuổi, chỉ trầm ổn hơn so với trước mà thôi. Có thể nói trên thế giới này, chỗ rèn luyện con người tốt nhất hiển nhiên là trong thể chế. Sau 8 năm, từ một chàng thanh niên 23 tuổi đầy bất mãn, cho tới bây giờ là phó bí thư thị ủy, tâm cảnh của Dương Phàm đã xảy ra biến hóa long trời lở đất. Chàng thanh niên ngây ngô ngày nào đã trở thành ký ức xa xôi. Nhiệt huyết và sôi nổi cũng đã là quá khứ. Nếu như muốn nói còn có gì không thay đổi, đó chính là nguyên tắc đối nhân xử thế của Dương Phàm.
Chu Tử Dương đột nhiên tới, Dương Phàm tự nhiên quan sát kỹ, phát hiện ánh mắt tên này có phần trốn tránh. Dương Phàm thở dài trong lòng, Chu Tử Dương cũng đã hơn bốn mươi, nhưng vẫn có một tật xấu. Mỗi lần trong lòng có quỷ, ánh mắt không thể thản nhiên, nhất là chỗ mi tâm (ấn đường), luôn luôn để lộ ra nếp nhăn, theo tuổi tác ngày càng tăng, nếp nhăn này càng ngày càng rõ ràng.
Đứng lên, Dương Phàm bước ra bắt tay, hai người ngồi xuống ghế sa ***. Trà nước cũng đã bưng lên nhưng Dương Phàm chỉ nhìn Chu Tử Dương cười mà không nói.
Chu Tử Dương thở dài lắc đầu nói:
- Chú em này, có thể đừng như vậy được không? Tại sao mỗi lần trong lòng tôi có quỷ, dường như chú cũng có thể sớm biết trước vậy? Biết rằng chú sẽ biết sao? Mỗi lần cũng là cái vẻ mặt này, mỉm cười bí hiểm, khiến người khác nhìn mà sợ.
Dứt lời, Chu Tử Dương vừa chắp tay vừa cầu xin tha thứ nói:
- Chú em, cho một con đường sống được không?
- Nói đi, tốt nhất anh cứ đi thẳng vào vấn đề, không nên đi vòng tròn.
Dương Phàm thu hồi ánh mắt, trong lòng cảm giác được, mình có thể phải rời khỏi Uyển Lăng rồi.
- Ông cụ nhà tôi lên tiếng rồi, để cho tôi tới làm công tác tư tưởng cho chú. Nếu thông thì sẽ giúp tôi lên phó chủ tịch. Nếu không thông tôi lại ở nguyên tại chỗ.
Nói ra lời thật, trong ánh mắt Chu Tử Dương lóe lên sự vui mừng, xem ra đã trông mong mấy ngày nay rồi.
Trong đầu Dương Phàm suy nghĩ đến mấy khả năng cơ bản, kết quả cũng chỉ có vài loại như này. Xem ra tỉnh Giang Nam này không chứa được mình nữa rồi, Hác Nam phỏng chừng cũng làm công tác thông suốt với lãnh đạo. Mấy năm này về cơ bản thì Hác Nam không hề ngó ngàng gì tới Dương Phàm, nhất là mấy lần báo cáo công việc, câu từ trong đó đều ám chỉ Dương Phàm chủ động đề xuất chuyển khỏi Uyển Lăng. Uyển Lăng là nơi Dương Phàm sinh ra và lớn lên, nên muốn tiến thêm một bước trên con đường làm quan. Kết quả là lại bị điều đến tỉnh khác. Lấy tư cách làm phó bí thư ở quê hương mà nói, nếu thật sự muốn làm người đứng đầu, trên nguyên tắc là phải biết né tránh một chút. Mặc dù có rất nhiều người thế mạnh nhưng đó cũng không phải là nguyên tắc quan trọng.
Trong thâm tâm, Dương Phàm cũng không thích lão già Hác Nam này. Ham muốn không chế của lão quá mạnh, lại ưa thích quyền mưu. Sống tại Uyển Lăng suốt 2 năm qua, Dương Phàm đã hết sức cúi thấp, chủ yếu là dồn tinh lực vào việc phát triển kinh tế. Mặc dù là như thế nhưng Hác Nam vẫn coi Dương Phàm là một quả bom hẹn giờ, tìm đủ trăm phương ngàn kế điều Dương Phàm đi.
Từ một góc độ khác mà nói, Dương Phàm của hiểu được tâm tư của Hác Nam, chẳng ai thích có một thủ hạ có bối cảnh mạnh lại không thể nào sai khiến cho tốt. Nếu động thì sợ đắc tội với người. Nếu không động thì chẳng biết lúc nào có thể gặp phải cái chấn động hai năm trước hay không.
- Ông cụ nhà anh có phải muốn lui hay không?
Dương Phàm thản nhiên hỏi một câu, Chu Tử Dương cười khổ gật đầu nói:
- Đúng vậy, ông ấy mà không lùi thì tôi sao có thể lên? Cục Giao thông đâu phải dễ vào như vậy chứ?
- Anh Chu, anh vẫn không hiểu ông cụ nhà anh rồi. Ông ấy cho anh đến không phải để làm thuyết khách, mà chẳng qua là tới nói cho em biết một tiếng. Kết cục chuyện này đã được định rồi. Chỉ muốn em sớm chuẩn bị tâm lý thôi.
Dương Phàm nói có phần hơi mất mát. Đi tới bên cửa sổ dõi mắt về nơi xa, cái thành phố này là nơi Dương Phàm phấn đấu trong rất nhiều năm. Đến lúc thật sự phải rời đi thật đúng là có chút khó khăn.
Chu Tử Dương nhất thời ngẩn cả người, Dương Phàm cười thản nhiên nói:
- Không tới hai ngày nữa. Ý tứ trên tỉnh có thể xuống đến đây, tôi sẽ chính thức từ chức phó bí thư thị ủy.
- Chú cho rằng chú là Dương bán tiên à. (Ám chỉ người có khả năng tiên đoán)
Chu Tử Dương lầm bầm nói, Dương Phàm cười nhạt:
- Có những thứ, chỉ có người ngồi trên vị trí đó là có thể nhận ra. Không ngồi trên đó thì không thể biết được. Kỳ thật chuyện phải điều đi, em đã sớm biết, hai tháng gần đây, Hác Nam luôn ám chỉ cho em. Em cảm thấy lão chỉ đang chờ cơ hội thôi, đi thì nhất định phải đi, chỉ là để xem đi nơi nào mà thôi. Chẳng qua, dựa theo cảm giác, địa phương tới lần này chắc cũng không phải chỗ tốt gì.
Dương Phàm dứt lời, Chu Tử Dương tự vả vào miệng, hơn nửa ngày mới nói:
- Thằng em nhà chú có phải là người hay không.
Lắc đầu, Dương Phàm không muốn giải thích rõ ràng. Oán khí của Hác Nam đối với mình, ha ha, không đề cập tới cũng được. Có thể điều khỏi Uyển Lăng, từ một góc độ khác cũng chưa chắc đã là chuyện xấu. Chuyện trên quan trường, cấp trên luôn là như vậy, nếu không có biện pháp nắm mày, tao mời mày biến đi.
- Tây hay là Bắc?
Lần này Dương Phàm đúng là tính sai lầm rồi, Chu Tử Dương nghe xong rốt cuộc không nhịn được, sau khi cười to dương dương đắc ý, nói với vẻ tiểu nhân đắc chí:
- Sai, là Nam. Chính là cực Nam.
Dương Phàm ngây ra một lúc, thản nhiên nói:
- Chỗ đó cũng tạm được.
Vừa dứt lời, điện thoại vang lên dồn dập, Dương Phàm quay về vị trí, cầm lấy điện thoại "Alô" một tiếng, trong điện thoại vang lên giọng nói nặng nề của trưởng ban Chu:
- Dương Phàm, Chu Tử Dương tới hay chưa?
- Trưởng ban Chu, mấy năm nay địa phương này cũng được ngài chiếu cố rất nhiều, ngài cũng đừng xấu hổ.
Dương Phàm vừa nói như vậy, trưởng ban Chu thở dài trong điện thoại nói:
- Chuyện tới khá đột nhiên, lần này trung ương điều hai người xuống tỉnh Thiên Nhai, một người đã lên đường nhậm chức tuần trước. Tình huống của cháu khá đặc biệt, cho nên tỉnh ủy để chú nói chuyện với cháu trước, về cơ bản là nhanh chóng từ chức, bàn giao lại công việc, bên tỉnh Thiên Nhai thúc dục rất gấp.
Còn có một người là ai? Dương Phàm chỉ nghĩ đến việc cộng tác này có một lần, chứ không nghĩ nhiều.
- Được, bây giờ cháu sẽ thu dọn hành lý một chút rồi lên tỉnh.
Mặc dù đã biết Dương Phàm bị điều đi, khi Đổng Trung Hoa nghe thấy giọng nói ngoài cửa, vẫn ra tận cửa đón. Sau khi bắt tay khách khí một lúc muốn kéo Dương Phàm vào trong, Dương Phàm cười xua tay nói:
- Không cần vào đâu, tôi chỉ tới sớm để chào hỏi thôi. Bên ban tổ chức Tỉnh ủy mời lên nói chuyện, e là tôi sẽ phải rời khỏi Uyển Lăng rồi.
Cho dù trong lòng vui như mở cờ, Đổng Trung Hoa vẫn cố tạo ra vẻ mặt khổ sở nói:
- Quá đáng tiếc, Uyển Lăng sao có thể khai trừ đồng chí chứ.
Trong lòng Dương Phàm cười khổ, tự nhủ không ngờ thằng cha này còn dối trá như vậy.
Xe đã ra khỏi sân thị ủy, Đổng Trung Hoa vẫn đứng nguyên tại chỗ. Nhịp tim vẫn đập rất nhanh. Một tuần trước, Hà Thiếu Hoa đã ám chỉ Dương Phàm bị điều đi, chắc chắn tin tức này Nguyên Chấn cũng phải biết rồi. Cảm giác được mồ hôi chảy ròng ròng trên trán, bắp chân còn hơi nhũn ra, Đổng Trung Hoa không khỏi dậm chân ảo não.
Dù mất mặt, nhưng cũng phải thừa nhận, đây là một tâm lý quán tính. Hai năm đã qua, mặc dù Dương Phàm không thể nào nhúng tay loạn vào mọi mặt của Uyển Lăng, thế nhưng vẫn tồn tại như thể một pho tượng thần. Nếu nói Đổng Trung Hoa ăn ngủ không yên cũng không quá. Bây giờ thằng này đã đi, sự vui vẻ khó có thể nói bằng lời, niềm hân hoan bao phủ toàn thân Đổng Trung Hoa trong nháy mắt.
La Đạt Cương gần đây rất buồn bực. Nỗi buồn bực này không phải là bởi vì biết mình chỉ được thăng nửa cấp, mà là bởi vì biết Dương Phàm bị điều đi. Một tảng đá to đè trên đầu bị dời đi, nhưng La Đạt Cương không có cảm giác vui vẻ chút nào, mà ngược lại lại có một cảm giác khuất nhục. Con người là như thế, coi một người là một mục tiêu, đối thủ. Khi cố gắng muốn đánh bại đối thủ, thì đột nhiên phát hiện đối thủ lại mạnh tới mức bản thân mình không có biện pháp lay động. Cái loại thống khổ này thật sự rất hành hạ con người ta. La Đạt Cương tự xưng là tài cao, nếu không phải năm đó Sơn Tây xảy ra chuyện, hôm nay e rằng đã leo lên phó chủ tịch tỉnh rồi. Vốn định ở Uyển Lăng rối rắm này hai năm làm phó thị trưởng lấy bước đệm. Kết quả là cái thằng ôn thần Dương Phàm lại đến, đủ làm chậm trễ ba năm quý giá của mình. Đối với La Đạt Cương mà nói, thống khổ lớn nhất trong cuộc sống cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi.
La Đạt Cương cảm giác được mình mạnh hơn Dương Phàm rất nhiều, chỉ là do vận khí kém một chút thôi. Cũng không phải là kém một chút rối tung rối loạn, hay kém như kiểu trên trời dưới đất. Đều cùng là phó thị trưởng thường vụ, mình lại đến thị ủy Giang Hoài làm nhân vật số hai. Còn thằng ôn kia thì nghe nói đến tỉnh Thiên Nhai. Làm người đứng đầu. Gia thế mọi người đều tương đương, vì sao phải kém thằng nhóc đó một bước chứ?
La Đạt Cương rất muốn hét một tiếng "Ông trời bất công quá.". Kết quả là nhìn thấy mây đen trên đỉnh núi, tuy nói đã qua mùa mưa giông, sấm sét, nhưng nên cẩn thận một chút vẫn hơn.
Khi Trương Tư Tề nhận được điện thoại của Dương Phàm thì tâm tình tự nhiên vui lên. Từ trước tới nay, Trương Tư Tề cũng rất ao ước có được căn biệt thự ở cạnh biển, ngồi bên cửa ngắm hoàng hôn mỗi ngày, nhìn những bãi cát trắng và biểm khơi xanh thẳm, thực là một điều tuyệt vời biết bao. Cho nên Trương Tư Tề cười vui vẻ hết sức thật tình, tự động loại bỏ nỗi sầu lo thoáng trong lời nói của Dương Phàm.
Hoạt động của ban Tổ chức cán bộ lúc này rất nhanh, từ đầu tới cuối không quá năm ngày làm việc, trưởng ban Chu đích thân tới Uyển Lăng tiễn Dương Phàm và La Đạt Cương, có thể thấy được mức độ coi trọng của Tỉnh ủy đối với chuyện này.
Mấy câu nói khách sáo trên nghi thức bàn giao vẫn như thế, chỉ có câu "đồng chí Dương Phàm đã có những cống hiến to lớn trong việc phát triển kinh tế Uyển Lăng" của Đổng Trung Hoa có thể xem như là phát ra từ đáy lòng.
Đến phiên Dương Phàm nói, cả hội trường đều đổ dồn ánh mắt về phía Dương Phàm. Nhìn thấy cảnh này mà La Đạt Cương phải nhắm chặt mắt lại đau đớn, đây chính là ảnh hưởng mà hắn để lại.
Sau một hồi khách sáo, Dương Phàm nói một câu cuối cùng:
- Tôi phải đi rồi, tất cả đều là quá khứ, mọi người có thể cười cho qua được không?
Thật sự có thể cười một cái xóa hết ân cừu hay không? Vấn đề này, La Đạt Cương từ vẻ mặt lãnh đạo bị Dương Phàm áp bức trong thời gian dài là có thể nhận ra được một chút đầu mối.