La Thành gật đầu nói:
- Được, vậy cậu về phòng trước. Vừa nãy có một ông chủ cũng được đến đây, lát nữa tôi sẽ đưa hắn vào phòng nói chuyện. Ba tên kia, cậu cũng đừng để ý, tốt xấu gì trong túi bọn họ cũng có tiền. Chỉ cần đầu tư vào khu của cậu, cái khác đều dễ nói chuyện mà.
Dương Phàm nghe xong cười hắc hắc nói:
- Nói gì thế, nhà đầu tư thì sao tôi có thể đắc tội. Chỉ cần bọn họ đến Uyển Lăng đầu tư, điều kiện gì cũng có thể nói chuyện.
Dương Phàm vào phòng. Lúc này Dương Phàm ở trong mắt ba người bọn họ đã trở nên cao hơn rất nhiều.
Thi Vận Trường thấy La Thành không về, liền to gan cầm chén rượu lên cười nói:
- Phó bí thư Dương, vừa nãy có chỗ không đúng, mong bỏ qua cho.
Dương Phàm cầm chén lên cười nói:
- Đừng khách khí như vậy. Các người đối với tôi mà nói, chỉ cần đến Uyển Lăng sẽ là khách quý. Ai lại giận khách bao giờ.
- Được nếu như vậy thì tôi nhất định sẽ đến Uyển Lăng xem một chuyến. Tôi làm bạn với ngài.
Vừa nói Thi Vận Trường liền ngửa mặt uống cạn cốc rượu. Dương Phàm cười cười chờ hắn uống hết cũng uống cạn chén mình.
Lạc Vạn Thắng lúc này cười nói:
- Phó bí thư Dương đúng là sảng khoái. Cả gan hỏi một câu, ngài lúc trước làm ở ngành nào trong Hiệp hội giám sát chứng khoán?
Dương Phàm cảm thấy người này không biết điều nên định chơi xỏ hắn hai câu. Nhưng nghĩ thằng này có thể xuất hiện ở chỗ La Thành, vừa nãy Trương Uy cũng không làm hắn quá mất mặt, có thể thấy người này có năng lực nào đó. Dương Phàm cũng không định gây phiền phức cho La Thành, liền cười nói:
- Tôi lúc trước chỉ là phó cục trưởng cục Giám sát Hiệp hội giám sát chứng khoán, còn đâu chủ yếu học ở trường Đảng.
Nghe thấy hai chữ trường Đảng, mặt Lý Hiểu Khanh liền lộ rõ vẻ vui mừng, cười nói với Dương Phàm:
- Phó bí thư Dương, tôi nhất định sẽ đến Uyển Lăng.
Lúc này cửa được mở ra, La Thành dẫn một người đi vào. Người này đi vào thấy Dương Phàm, mặt hơi đổi, chẳng qua rất nhanh cười cười đi tới, từ xa đã chủ động đưa tay ra.
- Ồ, thật đáng kinh ngạc, không ngờ có thể gặp ngài ở đây.
Vương Siêu bắt tay Dương Phàm, dáng vẻ của hắn trông đầy cảm kích. Lần này ba người trong phòng càng thêm khó coi.
Người làm ăn đương nhiên là so ai nhiều tiền hơn. Mấy người ở đây nếu nói về tài sản hiển nhiên không ai bằng Vương Siêu – CEO tập đoàn Thiên Mỹ chiếm 10 % cổ phần trong tập đoàn. Tập đoàn của Thi Vận Trường và Lý Hiểu Khanh nếu so sánh với Thiên Mỹ đứng thứ 5 trong 10 tập đoàn lớn nhất cả nước, đúng là không cùng một cấp bậc. Ba người này biết Vương Siêu, nhưng Vương Siêu không biết bọn họ.
Quan trọng chính là Vương Siêu ở trước mặt Dương Phàm lại mơ hồ có vẻ người dưới, điều này quá quái dị. Ai có thể khiến Vương Siêu có thái độ thấp hơn một bậc như vậy? Dù là tổng giám đốc Thiên Mỹ, Vương Siêu cũng không có vẻ mặt này.
Từ ngoài mặt thì thấy Vương Siêu không phải giả vờ như vậy. Vẻ mặt Vương Siêu có được là sau khi hắn đi thăm một lão già, lúc nhắc đến chuyện Thiên Mỹ bị Hiệp hội giám sát chứng khoán điều tra, lão già đó nói một câu như sau.
- Chuyện lần trước nếu người bên kia thực sự muốn giết chết Thiên Mỹ, lời của tôi chưa chắc đã có tác dụng. Cho nên người ta vẫn là để lại một tay đó. Sau này nhất định phải quản con cái mình cho tốt.
Người thông minh tự nhiên sẽ dễ dàng nghĩ ra. Cho nên Vương Siêu cũng không khó gì để nghĩ đến Dương Phàm. Người thanh niên trông rất khiêm tốn và trầm tĩnh đó không ngờ còn có năng lực lớn như vậy ở sau lưng. Kết hợp với chuyện xảy ra ở Uyển Lăng. Lúc ấy Vương Siêu còn định rút Thiên Mỹ khỏi Uyển Lăng, sau đó Dương Phàm đã thả tay ra. Người trong chốn quan trường mặt mũi là quan trọng hơn trời, nhất là người ngồi trên vị trí, như vậy càng quan tâm đến thể diện. Cho nên Vương Siêu không khỏi thầm bội phục bụng dạ của Dương Phàm, đồng thời cũng cảm thấy hơi sợ người thanh niên này. Lần này đột nhiên gặp mặt ở đây, Vương Siêu nghĩ đến phiền phức gần đây mà Thiên Mỹ gặp phải, thầm nói có lẽ đây là cơ hội tốt.
- Có thể gặp được Vương tổng ở đây, đúng là ngạc nhiên.
Dương Phàm thấy Vương Siêu ân cần với mình như vậy, hắn khá bình tĩnh, thậm chí còn có chút thản nhiên chấp nhận thái độ đó của Vương Siêu.
Sau mấy câu khách khí, Vương Siêu ngồi xuống cạnh Dương Phàm. La Thành giới thiệu ba người kia, Vương Siêu cũng ra vẻ khách khí. Chẳng qua khách khí này chỉ là xã giao mà thôi, căn bản không thể nào cung kính giống như Dương Phàm. Đúng thế thật, một người có thể quyết định sống chết của tập đoàn Thiên Mỹ đúng là đáng để Vương Siêu cung kính như vậy.
La Thành thấy biểu hiện này của Vương Siêu, trong lòng cũng rất khiếp sợ. Chẳng qua rất nhanh cũng cảm thấy bình thường. Thiên Mỹ bây giờ đang gặp rắc rối lớn. Nếu như có thể quan hệ với Trần lão, có lẽ chỉ cần Trần lão gọi một cuộc điện thoại là có thể cứu sống Thiên Mỹ.
- Phó bí thư Dương, lần này đúng là trùng hợp. Tiểu Vũ cũng mới về Bắc Kinh, đang ở phòng khác, sang đấy cùng ngồi chứ?
Vương Siêu bắt đầu động não, nghĩ xem làm như thế nào mới có thể lợi dụng cơ hội này để lên thuyền của Dương Phàm. Đương nhiên, lúc này Vương Siêu đúng là đang rất lo lắng. Tình hình của Thiên Mỹ tạm thời còn chưa công bố ra ngoài. Nếu đã công bố, như vậy Thiên Mỹ sẽ tổn thất vô cùng lớn, không thể tính toán.
- Vương tổng, ngài đây rõ ràng là đào góc tường nhà người ta mà. Chúng tôi đang nói chuyện đầu tư vào Uyển Lăng với phó bí thư Dương mà.
Lý Hiểu Khanh ỷ mình là đàn bà nên cười duyên cắt lời. Điều này liền làm Thi Vận Trường hưởng ứng. Thi Vận Trường thầm nói chuyện công ty phải nằm hết trong tay tên phó cục trưởng cục Giám sát này.
Vấn đề của Thi Vận Trường thực ra cũng không phức tạp, chỉ là thắp hương không đốt đến cửa miếu mà thôi. Kết quả bỏ qua phó chủ tịch Lý, điều này làm phó chủ tịch Lý rất mất mặt. Phó chủ tịch Lý tức giận nên tự nhiên muốn làm chút chuyện cho mày xem chút. Đương nhiên trong đó còn có cuộc tranh chấp quyền lực trong nội bộ Hiệp hội giám sát chứng khoán, đều là phó chủ tịch cả. Mày là một công ty muốn lên thị trường chứng khoán mà không rõ ai là người có thể quyết định, không phải quá đen đủi sao?
Lạc Vạn Thắng ở trong này chính là giống như Trương Uy nói, chỉ là tay môi giới, mà còn là tên môi giới kém cỏi, làm không tốt còn làm hỏng chuyện của người ta. Đây là chuyện ngầm ở bên dưới nên không thể đưa lên trên mà nói thẳng. Nếu không tại sao Lạc Vạn Thắng thấy Trương Uy lại ngoan như cháu vậy.
- Đúng thế, Vương tổng, nếu không ngài cùng ngồi lại với chúng tôi.
Thi Vận Trường tự nhiên phải nói giúp Lý Hiểu Khanh, hôm nay dù như thế nào cũng phải lấy lòng Dương Phàm. Không thấy Trương Uy khách khí với Dương Phàm như vậy sao?
La Thành thấy như vậy không khỏi cười lạnh một tiếng trong lòng. Thầm nói vẻ kiêu ngạo vừa nãy đi đâu hết rồi? Chẳng qua hắn là chủ nơi này nên không thể nói lời khó nghe được. Nếu không mất danh tiếng thì còn làm ăn gì được nữa. La Thành chỉ có thể im lặng xem Dương Phàm có quyết định gì. Trong lòng chỉ mong Dương Phàm cho ba tên này một bài học.
Dương Phàm lúc này lấy mấy tờ danh thiếp trong ví ra đưa cho ba người, mỗi người một tấm, sau đó mới cười nói:
- Mọi người nếu đến Uyển Lăng thì gọi điện cho tôi. Tập đoàn Thiên Mỹ đang đầu tư vào Uyển Lăng, đóng thuế cho chúng tôi, đây là nguồn ngân sách của chúng tôi. Cho nên yêu cầu của Vương tổng tôi phải nghe theo. Nếu không mọi người sẽ nói tôi là một phó bí thư phụ trách thu hút các nhà đầu tư mà không làm tròn trách nhiệm. La ca, ba vị, xin lỗi, đi trước một bước.
Vương Siêu vốn tưởng rằng Dương Phàm sẽ không do dự từ chối lời mời của mình, đang định quay về gọi Thu Vũ Yến đến đây cùng ngồi. Có một cô cháu gái xinh đẹp như vậy, không biết chừng dễ nói chuyện hơn. Sau đó sẽ hẹn Dương Phàm gặp riêng mình, nói chỗ tốt ra, như vậy chuyện hỗ trợ cũng như nước chảy thành sông. Không ngờ Dương Phàm lại làm ba tên kia mất mặt, thậm chí còn không nể mặt La Thành, rất dễ dàng đồng ý lời mời của mình.
- Ồ, xin lỗi La tổng.
Vương Siêu vội vàng gật đầu xin lỗi với La Thành. La Thành phất tay cười nói:
- Dương Phàm đến đây là làm quen mấy người làm kinh doanh. Vương tổng là tập đoàn lớn, ngài yêu cầu Dương Phàm, tôi sao có thể có ý kiến.
Lúc này thấy vẻ mặt xấu hổ của ba người Thi Vận Trường, La Thành đang rất thoải mái trong lòng. Tao bảo bọn mày đến, trước khi đến cũng không hỏi thăm hỏi thăm một chút. Người mà tao còn phải đi theo chẳng lẽ đơn giản như vậy sao?
Dương Phàm đi theo Vương Siêu ra ngoài, đến một phòng khác. Ở bên trong Thu Vũ Yến đang cầm chén rượu ngồi ngẩn ra. Thấy Vương Siêu đi vào, Thu Vũ Yến liền đi lên chào, nhỏ giọng nói:
- Cậu, bên kia còn không đến, điện thoại cũng không...
Thu Vũ Yến đột nhiên thấy Dương Phàm đang cười cười với mình, nàng giật mình há hốc mồm, nhìn Dương Phàm một lúc lâu không nói thành lời.
Dương Phàm chủ động đưa tay ra cười nói:
- Thu tổng, đã lâu không gặp.
Thu Vũ Yến lúc này mới lấy lại tinh thần, vội vàng bắt tay Dương Phàm, có chút vui mừng nói:
- Phó bí thư Dương. Ngài đúng là xuất quỷ nhập thần, như thế nào có thể gặp ngài ở đây chứ.
Vương Siêu vừa nghe thấy thế liền nhíu mày nói:
- Tiểu Vũ, sao ăn nói như vậy? Một chút lễ phép cũng không có.
Dương Phàm cười nói:
- Ha ha, Vương tổng đừng khẩn trương, tôi và Thu tổng đã sớm là bạn.
Vương Siêu nghe Dương Phàm nói như vậy, trong lòng vừa động, mời Dương Phàm ngồi xuống. Vương Siêu cầm chén rượu lên nói:
- Phó bí thư Dương, trước đây chúng tôi có chỗ nào không đúng, mong ngài đừng để bụng. Chén rượu này coi như tôi nhận lỗi với ngài.
Vương Siêu vừa nói liền uống cạn. Dương Phàm ngồi im không nhúc nhích cười cười không nói gì. Vương Siêu vội vàng dùng chân đá đá Thu Vũ Yến. Thu Vũ Yến lúc này mới bình tĩnh lại, cầm chén lên nói:
- Trước kia không hiểu chuyện nên đắc tội phó bí thư Dương. Tôi xin tự phạt ba chén.
Dứt lời Thu Vũ Yến uống một hơi ba chén, bỏ chén xuống thì trên mặt đã đỏ hồng như màu rượu.
Dương Phàm lúc này mới cười cười cầm chén rượu lên nói:
- Việc không cần nói tôi sẽ không nói, chuyện quá khứ sẽ biến mất cùng chén rượu này.
Vừa nói Dương Phàm ngửa đầu uống cạn chén rượu, bỏ chén không xuống Dương Phàm cười nói:
- Tôi nghe người ta nói uống rượu vang không phải như vậy mà phải nhâm nhi từng chút một. Chúng ta uống thế này có khác gì trâu uống nước tiên.
Câu nói đùa của Dương Phàm làm cho Vương Siêu và Thu Vũ Yến ngồi trước mặt yên tâm. Xem ra người ta không muốn so đo chuyện quá khứ, nếu không vài chén rượu sao có thể hòa giải được. Trên đời không có chuyện tốt như vậy đâu. Vừa nãy Vương Siêu đang định chuẩn bị quà đưa cho Dương Phàm, không ngờ Dương Phàm lại rộng lượng như vậy, căn bản không muốn so đo với mình. Chẳng qua cẩn thận suy nghĩ chuyện này đã có từ trước. Chuyện đã lâu như vậy cũng không thấy Dương Phàm ra tay với Thiên Mỹ mà? Nói trắng ra người ta làm thế chỉ là dọa mình mà thôi, hoặc là nói có mắt không tròng nhìn lầm người.
Nói là nói như vậy, Vương Siêu vẫn rút một phong bì đã chuẩn bị từ trước. Trong ánh mắt hoảng hốt của Thu Vũ Yến, Vương Siêu nhẹ nhàng đặt phong bì đến trước mặt Dương Phàm:
- Chuyện lúc trước chúng tôi vẫn rất lo lắng. Đây là chút lòng thành ngài nhất định phải nhận, coi như là tôi xin lỗi.
Thu Vũ Yến ở bên cạnh không khỏi cười khổ trong lòng, thầm nói đây có thể là chút lòng thành sao? Năm triệu đó. Cậu có phải nhầm không vậy? Đây không phải để đưa cho người khác sao?
Dương Phàm cười cười nhìn phong bì, hai tay khoanh lại nhìn Vương Siêu. Nhìn đến khi Vương Siêu cảm thấy khó xử, cúi đầu, hắn mới hạ giọng nói:
- Cầm về đi, tôi không hy vọng có lần nữa.
Vương Siêu không dám nhận, chẳng qua trong lòng cũng hơi lạnh giá. Thầm nghĩ Dương Phàm nhất định biết Thiên Mỹ gặp phiền phức lớn, đây là có ý không muốn chuốc họa vào mình. Nghĩ đến người khách mình mời nhưng không đến, trong lòng Vương Siêu dâng lên chút buồn bã.
Cầm phong bì, Vương Siêu cười khổ:
- Phó bí thư Dương, cũng không sợ ngài chê cười. Tôi vẫn nghĩ tiền không phải vạn năng nhưng tiền là vô địch. Quy mô của Thiên Mỹ không phải là nhỏ, số tiền của tôi đủ để tôi ăn cả đời. Nhưng con người vốn là như vậy, cả đời khó khăn lắm mới gây dựng được sự nghiệp, chỉ trong một đêm lại bị cuốn theo dòng Trường Giang, cảm giác này rất đau lòng. Không giấu gì ngài, Thiên Mỹ bây giờ đang rất nguy ngập. Tôi cả gan xin ngài đưa tay ra giúp chúng tôi một lần. Ngài muốn bất cứ điều kiện gì, chỉ cần có thể làm được tôi đều đáp ứng.
Vương Siêu nói như vậy, trong lòng Dương Phàm cũng kinh ngạc. Thầm nói lúc trước mình gây chuyện với Thiên Mỹ, không phải là Chu lão nể mặt người đứng ra nói chuyện sao? Sao Thiên Mỹ đột nhiên lại gặp chuyện này.
- Vương tổng, anh nói gì tôi không hiểu.
Dương Phàm thản nhiên nói một câu, ý rất rõ ràng, ông giải thích đi. Dương Phàm tỏ ý muốn nghe, điều này làm Vương Siêu có chút ngạc nhiên.
Vương Siêu vội vàng nháy mắt với Thu Vũ Yến. Thu Vũ Yến đỏ mặt, vội vàng cúi đầu xuống. Vương Siêu lúc này mới thở dài một tiếng nói:
- Tai bay vạ gió, lần này đúng là khốn khổ.
Theo Vương Siêu nói, Dương Phàm dần dần hiểu rõ chuyện ba lão già nói trưa hôm qua. Mấy năm nay có mấy người giàu nhất Trung Quốc bị công an bắt. Chuyện này chẳng qua chỉ là mồi lửa mà thôi, ngay cả mấy quan chức cao cấp cũng bị lộ ra. Thiên Mỹ chẳng qua chỉ vì có liên quan đến chỗ dựa phía sau nên bị cuốn vào. Trong cuộc đấu tranh chính trị đó sẽ có những vật thí mạng, có những người đạp lên xác người khác mà tiến tới. Bề ngoài là duy trì hình ảnh công bằng, nhưng trên thực tế chỉ là che đậy mà thôi. Việc này người bình thường thì thấy bắt được rất nhiều quan tham. Nhưng Dương Phàm lại thấy một cuộc chém giết đáng sợ. Không có súng, không có khói nhưng vẫn là một chiến trường căng thẳng. Khó trách ba lão già lại muốn bày ra bàn cờ đó, chính là muốn Dương Phàm bước ra khỏi cục bộ Uyển Lăng, đưa mắt nhìn toàn cục.
"Đúng là vất vả" Dương Phàm nghĩ nghĩ một chút, không khỏi thầm than trong lòng. Thiên Mỹ gặp chuyện này mình có nên xen vào hay không?
- Sao không thấy chủ tịch Thu?
Dương Phàm trầm ngâm một chút, thản nhiên nói.
- Tối hôm qua ở trụ sở Thiên Mỹ tại Nam Kinh, bố tôi bị cảnh sát mời đi điều tra. Tôi và cậu vội vàng về Bắc Kinh chính là vì chuyện này. Chuyện này tạm thời vẫn giữ bí mật, chẳng qua không có tường nào cản được hết cả gió.
Thu Vũ Yến cuối cùng cũng nói ra điểm quan trọng, nàng trông rất buồn bã.
Vương Siêu lúc này hơi đá mạnh vào chân Thu Vũ Yến, đến khi Thu Vũ Yến khẽ gật đầu. Vương Siêu mới miễn cưỡng cười cười đứng lên:
- Phó bí thư Dương, tôi ra ngoài gọi điện. Ngài ngồi nói chuyện với Tiểu Vũ. Tiểu Vũ, tiếp phó bí thư Dương cho tốt.
Khó khăn bước đi, Vương Siêu ra ngoài. Dương Phàm mặc dù không nói gì nhưng có thể thấy rõ mọi chuyện. Thu Vũ Yến vừa định ngẩng đầu lên nói chuyện, Dương Phàm đã nói:
- Đừng làm mấy cái đó. Ở Uyển Lăng tôi không ngủ với cô, ở đây cũng càng không.
Thu Vũ Yến lấy được chút dũng khí bây giờ như quả bóng xì hơi, chán nản ngồi cuộn mình trên ghế, ôm đầu nấc. Dương Phàm thấy thế không khỏi thở dài trong lòng. Đây là điểm đặc biệt của Trung Quốc. Một gia tộc phát triển quá nhanh, nhất định phải có vô số quan hệ với quan trường. Một khi bị cuốn vào cuộc phân tranh quyền lực chính trị, tập đoàn nhìn như rất mạnh lại bị sụp đổ trong một hai tháng. Thiên Mỹ không có chỗ dựa cũng giống như một cô gái đẹp bị lột hết đồ trước mặt đám lưu manh, muốn không bị hiếp cũng khó.
- Dương Phàm, nói ra anh đừng cười tôi. Từ trước đến nay tôi vẫn rất kiêu ngạo, cho rằng trên đời này không có chuyện gì tôi dùng tiền mà không mua được. Tôi được gia đình nuông chiều khiến tôi cảm thấy mình không gì không làm được. Từ lúc gặp anh, tôi mới biết mình thực ra chẳng là gì, trong lòng tôi lúc đó rất khó chịu. Mãi về sau khi một lần nữa gặp anh, từ trong mắt cậu, tôi biết anh có thể cứu Thiên Mỹ. Tôi mới phát hiện mình thực ra chẳng là gì cả.
Thu Vũ Yến lau nước mắt, từ từ nói. Sau đó nàng đứng dậy đi đến trước mặt Dương Phàm, nhìn chằm chằm vào Dương Phàm đang ngồi im bất động.
Thu Vũ Yến quỳ xuống trước mặt Dương Phàm, nhìn Dương Phàm vẫn im lặng, nhỏ giọng nói:
- Tôi biết, tiền không thể khiến anh mạo hiểm tiền đồ của mình. Ngay cả tiền cũng không có tác dụng, tôi thực sự không nghĩ ra còn thứ gì có thể đánh động được anh. Bây giờ tôi muốn nói chính là chỉ cần anh muốn tôi, anh nói tôi sẽ cho.
Dứt câu Thu Vũ Yến cười khổ một tiếng, nói:
- Hình như thứ mà tôi có thể bỏ ra chính là thân thể trong trắng này. Anh nếu muốn, tôi sẽ làm tình nhân của anh cả đời.
Dương Phàm vẫn không nói gì, vẫn không đưa tay ra đỡ Thu Vũ Yến lên, trong phòng rơi vào trạng thái im lặng. Dương Phàm vẫn không nhúc nhích nhìn Thu Vũ Yến. Thu Vũ Yến cũng ngẩng đầu nhìn vẻ mặt của Dương Phàm.
Từng giây từng giây một trôi qua. Nửa tiếng sau Dương Phàm đã nghĩ rõ ràng.
- Chuyện này tôi không thể lập tức có câu trả lời cho cô. Nhưng tôi có thể hiểu. Tôi bây giờ chỉ có thể nói chính là như vậy, cô nếu không hài lòng tôi cũng không có biện pháp. Cô quỳ cũng vô dụng. Được rồi, không còn sớm nữa, tôi phải về đây.
Dương Phàm vừa nói liền đứng lên, từ từ xoay người đi ra ngoài. Thu Vũ Yến đang quỳ trên mặt đất liền đứng bật dậy, ôm lấy eo Dương Phàm từ phía sau.
- Dương Phàm, em biết anh là người tốt. Anh nhất định sẽ giúp em.
Ngực mềm mại của Thu Vũ Yến dán sát vào lưng Dương Phàm nhưng không thể kích thích Dương Phàm. Ngược lại càng làm Dương Phàm cảm thấy nặng nề.
- Đừng nghĩ chuyện gì cũng tốt. Tôi là người trong nhà nước, chuyện không thể đưa tay ra, tôi tuyệt đối không làm.
Dương Phàm mạnh mẽ đẩy Thu Vũ Yến ra, từ từ đi ra ngoài. Thu Vũ Yến đứng tại chỗ, mỉm cười nhìn Dương Phàm rời đi.
Vương Siêu đi vào thấy Thu Vũ Yến như vậy, không khỏi tức giận thở dài một tiếng nói:
- Xin lỗi, Tiểu Vũ, cậu quá ích kỷ, không nên bắt cháu hy sinh như vậy. Chuyện này sau này không nhắc đến nữa, cậu sẽ nghĩ cách khác. Cùng lắm không cần tập đoàn Thiên Mỹ, chỉ cần có thể đưa bố cháu ra là được.
Thu Vũ Yến lúc này mới cười cười, thản nhiên nói:
- Cậu, cậu hiểu lầm rồi. Không phải cháu không muốn, mà là Dương Phàm không cần. Chẳng qua cháu có thể thấy hắn đã mềm lòng, chuyện này chưa chắc đã không còn khả năng cứu vãn.
Dương Phàm quả thật đã mềm lòng, nhưng nhiều năm làm quan làm Dương Phàm mềm lòng rất ít, hơn nữa còn đứng trên lợi ích của mình mà suy nghĩ. Tìm La Thành chào từ biệt, Dương Phàm lái xe về nhà mới. Trên đường đi Dương Phàm vẫn suy nghĩ, rốt cuộc không nhịn được quay ngoặt xe lại, đổi hướng.
Xe vào biệt thự Chu gia, người giúp việc che miệng ngáp nói:
- Anh sao lại đến muôn như vậy. Lão gia sắp ngủ rồi.
Dương Phàm cười nói:
- Xin lỗi, làm chị không ngủ được.
Vào phòng khách, Chu Minh Đạo mặt không đổi sắc ngồi trên sô pha. Lão đang xem quyển sách gì đó.
- Thầy. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https://truyenfull.vn
Dương Phàm đổi dép, cười cười cúi đầu chào.
- Muộn như vậy rồi sao còn đến đây?
Chu Minh Đạo bỏ sách xuống, một cái nói.
- Em có chút việc, sau khi phân tích xong em vẫn không yên tâm, cho nên muốn đến hỏi ý thầy.
Dương Phàm nhanh nhẹn tìm được chè, pha cho mình và Chu Minh Đạo, sau đó ngồi xuống.
- Ừ, em nói đi.
Dương Phàm từ từ nói chuyện tối nay gặp Vương Siêu ra một lần, sau đó kết hợp với một loạt tin tức chấn động cả nước ra, rồi đưa ra kết luận của mình.
- Không đầy nửa năm nữa cục diện cục trưởng ở Nam Việt sẽ thay đổi rất lớn. Tình hình không ổn kéo dài quá lâu, bên trên tuyệt đối không cho phép diễn ra. Thiên Mỹ không bị dấn quá sâu vào chuyện này, em có một suy nghĩ, thầy xem có được hay không.
Dương Phàm nói ra suy nghĩ của mình, Chu Minh Đạo suy nghĩ một lúc lâu, hút hết ba điếu thuốc mới từ từ nói.
- Chuyện này, cách làm tốt nhất là tránh ra ba bước. Chẳng qua suy nghĩ của em có chỗ tốt rất lớn với tiền đồ sau này của em. Đồng thời còn có thể làm cho những người đó thấy trí tuệ của em. Nếu làm tốt chuyện này cũng là hợp tình hợp lý. Lão Trần nói chuyện đúng là cây ngay không sợ chết đứng. Em có thể thấy được toàn cục, thầy rất vui mừng. Như vậy đi, thầy sẽ cho em một gợi ý. Em liên hệ với Hác Nam, còn liên lạc với Chúc Đông Phong xem có ý đồ gì khác không. Hai người này có thể gật đầu, chuyện này coi như thành công một nửa.
Dương Phàm khẽ cười nói:
- Cảm ơn thầy đã chỉ điểm, thò tay vào ngọn lửa đúng là không dễ.
- Em biết là tốt rồi. Chuyện này tạm thời không nói với lão Trần vội, ngay cả bố em cũng đừng để lộ ra. Đợi đả thông Hác Nam và Chúc Đông Phong, em lúc đó nói cũng không muộn.
Dương Phàm nghe xong không khỏi mỉm cười nói:
- Kế của thầy, em xin nghe.
Chu Minh Đạo thản nhiên nói:
- Em là người đứng đầu thế hệ thứ ba của Trần gia, không phải ai cũng nên phục. Em có năng lực khống chế cả cục diện trong tương lai, đây mới là quan trọng nhất. Chuyện này thầy vốn không đồng ý cho em dính vào. Chẳng qua thầy nghĩ đến điểm này mới ủng hộ em.
Những lời này của Chu Minh Đạo làm Dương Phàm chấn động. Hắn ngồi tại chỗ suy nghĩ một chút, sau đó mới cười khổ nói:
- Xem ra em vẫn chưa đủ cay, không tính toán sâu sắc và xa như thầy.
Chu Minh Đạo cười nói:
- Đừng có mà nịnh nọt. Sau này đối tốt với Tiểu Dĩnh một chút. Cô bé kia vẫn chưa chịu yên, bố mẹ nó lại ở suốt nước ngoài, thầy nghĩ đến lại đau lòng. Dựa vào cái gì mà học trò của thầy lại tiện nghi cho lão Trương kia.
Dương Phàm vội vàng quay đầu lại nhịn cười. Có thể nghe thấy Chu Minh Đạo nói như vậy, thật hiếm có. Dương Phàm cũng không thể dùng từ nào để hình dung.
Ra khỏi biệt thự Chu gia thì đã là một giờ sáng. Lặng lẽ đẩy cửa phòng ra, bên trong vẫn có ánh đèn ngủ chiếu ra ngoài. Trương Tư Tề và Chu Dĩnh đang ôm nhau ngủ, bốn cái chân trắng nõn làm người ta hoa mắt. Dương Phàm lặng lẽ đi tới đắp chăn cho hai người, hôn nhẹ lên mặt Trương Tư Tề rồi đi ra ngoài.
Buồi sáng tỉnh lại, Dương Phàm thấy có hai người ở bên cạnh mình, ôm lấy mình. Trương Tư Tề càng như con bạch tuộc, một chân gác lên đùi Dương Phàm. Chu Dĩnh bên phải thì ôm tay mình, ngủ rất ngon.
Dương Phàm không khỏi cười khổ, thầm nói Trương Tư Tề sao dễ dàng chấp nhận như vậy nhỉ. Khó trách lúc mình ngủ thì mơ thấy bị con chuột cắn tay, thì ra là cô bé Chu Dĩnh này. Cái miệng gợi cảm kia đang ngậm ngón tay Dương Phàm, cái mông nghiêng về phía Dương Phàm, bên dưới áo ngủ lộ ra một mảng lưng trắng nõn, mùi thơm con gái đập vào mũi.
Hiển nhiên Chu Dĩnh vẫn còn khách khí. Một tay Trương Tư Tề đang đặt ở háng Dương Phàm, bảo bối đàn ông đang ngóc đầu lên.
- Mẹ nó chứ. Đúng là thua rồi.
Dương Phàm cười khổ một tiếng, nhẹ nhàng rút tay ra, bỏ chân và tay trên người ra, lặng lẽ chuồn vào toilet.
Hai người phụ nữ trên giường cùng mở mắt ra. Trương Tư Tề ra vẻ thắng lợi, nhỏ giọng nói:
- Em thua, sau này phải ngoan ngoãn nghe lời chị.
Dương Phàm từ toilet đi ra, hai người phụ nữ vẫn giả vờ ngủ. Dương Phàm ra khỏi phòng rút điện thoại di động ra.
- Bí thư Hác ạ? Có một chuyện tôi muốn nói chuyện với ngài. Nếu được thì chiều tôi sẽ về. Đúng, tôi đang ở Bắc Kinh.
Dập máy, Dương Phàm trầm ngâm một chút, gọi cho Chúc Vũ Hàm.
- Chị, có chuyện lớn, em muốn chị giúp em gặp bố chị. Cái gì? Chị đang họp ở Bắc Kinh. Vậy tốt quá, em đang ở Bắc Kinh. Vâng, chị nói đi... em nhớ rồi.