Giọng điệu Dương Phàm phi thường nghiêm khắc, hoàn toàn không hề có ý thương lượng chút nào. Dương Phàm chỉ có thể thầm bi ai cho lão Mã & lão Trịnh. Hắn cũng thực sự không hề có ý hoài nghi Dương Phàm chủ tâm sửa trị hai người. Vừa rồi hắn còn cố ý hỏi Dư Hữu Dung tình hình thế nào, kết quả nghe nói Dương Phàm vốn đi tìm mình. Hiện giờ hắn lại nghe thấy Dương Phàm muốn đề bạt Dư Hữu Dung, lại thêm một phó trưởng phòng mới, còn các phòng khác thì không có ý nhúng tay vào. Tổng hợp mấy điểm đó lại, chỉ có thể thầm than mấy người lão Mã xui xẻo mà thôi.
Liễu Chính Dương chán nản cáo từ, trước khi đi còn cười nói rất chừng mực:
- Tôi gọi đồng chí Dư Hữu Dung tới nhé.
Dương Phàm gật gật đầu, trên mặt vẫn không có gì thay đổi, dường như không hề phản ứng đối với ám chỉ của Liễu Chính Dương. Liễu Chính Dương ít nhiều cũng hơi vui lên một chút, khi ra khỏi cửa thì nhẹ nhàng lau mồ hôi trán, thở dài một tiếng. Dương Phàm đề bạt Dư Hữu Dung, đương nhiên không phải coi trọng cô mà Liễu Chính Dương cảm nhận thấy đó chỉ là hành động tức thời của Dương Phàm mà thôi. Đề bạt Dư Hữu Dung cũng chẳng phải chuyện gì xấu đối với Liễu Chính Dương. Trừ việc cô ta hơi mạnh mẽ một chút thì bình thường cũng rất đúng mực. Hơn nữa, một người đàn bà có thể làm được trò trống gì trong văn phòng cơ chứ?
Sau khi Liễu Chính Dương ra ngoài, Dương Phàm cười đầy tự đắc. Dương Phàm đã sớm để ý tật xấu của hai người lão Mã và lão Trịnh, chẳng qua chưa cần phải động nên vẫn lờ đi. Hiện giờ Ứng Tự Cường tới đây, cần thiết phải động rồi. Bí thư tỉnh ủy để công tử ở bên cạnh mình, phải làm cho người ta tiến bộ mới được chứ. Rất nhiều chuyện đều là như vậy. Dù bên trên không nói nhưng cấp dưới phải tự biết.
Về phần Dư Hữu Dung, có lẽ là nhân vật dạng cảm tử quân. Nghĩ tới đây, Dương Phàm thầm cười lạnh trong lòng.
Dư Hữu Dung đang giúp Ứng Tự Cường xử lý thủ tục, vẫn chưa làm xong thì Liễu Chính Dương trở lại với vẻ mặt âm trầm.
- Dư Hữu Dung, đến văn phòng Phó bí thư Dương một chút đi.
Lời này nói thật không minh bạch, nghe rất có vẻ dọa dẫm, nhất thời khiến Dư Hữu Dung bị dọa không nhẹ. Cô ta thầm nhủ mỗi tháng mình được cử mua đồ dùng văn phòng, chẳng lẽ bị phát hiện gian lận gì sao?
Mang theo nghi vấn không yên, Dư Hữu Dung run rẩy đi tới trước cửa phòng Dương Phàm. Đừng nhìn phó bí thư Dương này trẻ tuổi mà coi thường, khi anh ta muốn thu thập ai thì cũng đủ tàn nhẫn lắm. Điểm này chỉ cần nhìn sự việc đánh Cát Kính Tùng ngay tại tòa nhà thị ủy năm xưa là biết. Mấy năm nay mặc dù Dương Phàm ở Bắc Kinh lâu không về Uyển Lăng nhưng vừa trở về liền thu thập con gái rượu của chủ tịch tỉnh. Con người quyết đoán như vậy muốn thu thập một nhân viên nho nhỏ chẳng phải là dễ như bỡn sao?
- Vào đi!
Sau khi gõ cửa, từ trong phòng truyền tới giọng của Dương Phàm. Dư Hữu Dung vừa nhắm mắt vừa đi vào, trong lòng thầm miên man suy nghĩ. Quả thật mấy năm vừa rồi, cô ta phụ trách việc mua sắm văn phòng phẩm linh tinh, cũng kiếm chác được mấy chục ngàn tệ.
- Phó… Phó bí thư Dương, ngài tìm tôi?
Dư Hữu Dung đứng mà cảm giác chân run lấy bẩy, tay cũng không biết đặt ở chỗ nào. Kẻ hậu sinh mà mình có thể tùy tiện đùa giỡn năm xưa giờ không ngờ có thể uy nghiêm, đạo mạo như thế.
- Chị Dư, ngồi xuống nói đi.
Dương Phàm cười vẻ ôn hòa, chỉ chiếc sô pha đối diện.
Nhìn thái độ có vẻ không phải là mắng chửi người của Dương Phàm, Dư Hữu Dung cũng hơi thả lỏng tinh thần một chút, cẩn thận ngồi nửa mông lên chiếc sô pha, hai mắt hơi cụp xuống, chờ Dương Phàm nói.
- Chị Dư làm ở văn phòng thị ủy được mấy năm rồi?
Dương Phàm hỏi rất tùy ý, ánh mắt cũng không nhìn Dư Hữu Dung mà xem tài liệu. Dư Hữu Dung thầm nhủ hỏng rồi, đây có thể coi như là tính sổ chăng.
- Dạ, 8 năm rồi.
Dư Hữu Dung vừa lo lắng vừa sợ hãi nhưng vẫn phải trả lời câu hỏi của Dương Phàm.
Lúc này Dương Phàm mới buông tài liệu trong tay, ngẩng đầu nhìn Dư Hữu Dung nói:
- Vừa rồi tôi thương lượng một chút với trưởng ban thư ký Liễu…
Vừa nói tới đây, Dư Hữu Dung đã quỳ xuống trước mặt Dương Phàm, khóc lóc nói:
- Phó bí thư Dương, ngài đừng sa thải tôi. Hiện giờ đàn ông trong nhà tôi đều sa sút, cả nhà chỉ dựa vào tiền lương của một mình tôi.
Dương Phàm thất thần, vội vàng cười nói:
- Ai nói là sa thải chị? Mau đứng lên. Chú ý ảnh hưởng đó. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https://truyenfull.vn
- Thật là không sa thải tôi chứ?
- Tôi sa thải chị làm gì?
Dương Phàm vừa nói vậy liền xóa tan sự lo sợ của Dư Hữu Dung.
- Vậy ngài gọi tôi tới là để?
Sức tưởng tượng của phụ nữ đều siêu cấp phong phú. Dư Hữu Dung chính là đại biểu điển hình của loại này. Nếu không muốn chỉnh tôi, chẳng lẽ ngài còn ý tưởng nào khác. Một bà già bốn mươi tuổi, chẳng có ưu điểm gì, chẳng lẽ Phó bí thư Dương coi trọng mình…
- Là thế này, gần đây có đồng chí phản ánh, cần phải điều chỉnh công tác của lão Mã và lão Trịnh một chút, đến đơn vị có thể phát huy tác dụng của bọn họ, đồng thời văn phòng thị ủy cũng nên bổ sung một vài gương mặt mới. Tổng hợp hai điểm trên, tôi và trưởng ban thư ký Liễu đã thương lượng với nhau một chút, tính cho chị phụ trách công tác của phòng tổng hợp. Tiểu Ứng mới tới sẽ làm trợ thủ cho chị. Chị thấy sao?
Dư Hữu Dung cảm thấy tâm tình của mình giống như là một con thuyền nhỏ trong cơn bão lớn, bị sóng cuốn lên cao hơn mười thước rồi thả rơi thẳng xuống, rồi lại tiếp tục bị cuốn lên. Lãnh đạo muốn đề bạt mình, có ngốc mới nói không muốn.
Gật đầu! Mãnh liệt gật đầu! Mãnh liệt gật đầu với ánh mắt cảm kích. Dư Hữu Dung kích động tới mức không nói được gì.
- Ha ha, chị Dư là người kỳ cựu ở văn phòng thị ủy, kinh nghiệm công tác phong phú, tôi tin tưởng chị nhất định sẽ không phụ lòng tin tưởng của tổ chức đối với chị. Việc bố trí cụ thể thì chị cứ đi tìm trưởng ban thư ký Liễu.
Dương Phàm vừa dứt lời, không đợi Dư Hữu Dung biểu lộ chút lòng trung thành đã cúi mặt tiếp tục đọc tài liệu.
"Ồ, chắc là Phó bí thư Dương muốn tránh nghi kị đây!". Sau khi ra khỏi phòng, Dư Hữu Dung xem như tìm được cho mình một lý do để giải thích. Người gặp việc vui thì tinh thần phấn khởi, Dư Hữu Dung cũng ngẩng mặt cao lên, không còn cúi mặt đi như mọi ngày, ngực cũng hơi ưỡn về phía trước, chậm rãi trở lại phòng. Lãnh đạo đã cho mình cơ hội, vậy phải dùng hành động để biểu đạt lòng trung thành.
Vừa lúc lúc này Lâm Đốn đã trở lại, khi nhìn thấy Dư Hữu Dung, phát hiện người phụ nữ này đột nhiên mặt mũi sáng ngời, những nếp nhăn trên mặt như thể được dùng bàn ủi là phẳng bớt đi rất nhiều.
- Thư ký Lâm, bận lắm không?
Đối mặt với nhân viên thân tín của lãnh đạo vừa đề bạt mình, khuôn mặt Dư Hữu Dung tươi cười đầy chân thành. Lâm Đốn không hiểu ra sao cả, thầm nhủ bà này chẳng lẽ uống nhầm thuốc kích thích sao. Lâm Đốn chỉ vội vàng gật đầu rồi trở lại văn phòng.
- Phó bí thư Dương, vừa rồi tôi thấy Dư Hữu Dung đi qua, dường như chị ta gặp được việc gì vui lắm thì phải. Vui tới mức trên mặt chẳng còn thấy nếp nhăn nào.
Lâm Đốn vừa cười vừa nói.
Dương Phàm nghe xong không khỏi mỉm cười:
- Ha ha, tôi đề nghị chị ta tiếp nhận vị trí của lão Mã.
Lâm Đốn lập tức vui vẻ cười nói:
- Khó trách, vừa rồi tôi còn tưởng chị ta uống nhầm thuốc cơ.
Dương Phàm cười chỉ vào Lâm Đốn nói:
- Anh cứ mở mồm ra là ăn nói vô đạo đức! Phải chú ý giữ gìn quan hệ tốt với các đồng chí.
Trước mặt Dương Phàm, bình thường thì Lâm Đốn cũng không nói nhiều, hôm nay thấy tâm tình Dương Phàm không tồi liền cười nói tiếp:
- Mấy bà già này chẳng có nhiều bản lĩnh nhưng buôn chuyện thì rất giỏi. Bình thường muốn thông báo tin tức gì ra ngoài thì nhanh lắm. Ngoài ra làm mấy cái báo cáo nhỏ thì cũng rất lành nghề.
Dương Phàm vừa nghe vậy, trong lòng hơi động, thầm nhủ có phải Lâm Đốn có ý tưởng gì hay không? Lâm Đốn cũng mới tới đây, chưa có chức tước gì.
- Lâm Đốn, cho anh thêm trọng trách nhé. Kiêm phó chánh văn phòng thị ủy được không?
Lâm Đốn lập tức hiểu rằng Dương Phàm hiểu lầm, khẩn trương nói:
- Phó bí thư Dương, vấn đề của tôi cứ gác lại đó đã. Ngài mới tới thị ủy làm chưa lâu, tôi an tâm làm thư ký cho ngài.
Dương Phàm cười nói:
- Xét biên chế thì văn phòng thị ủy còn thiếu một phó chánh văn phòng, anh đừng khách sáo nữa, cứ làm đi. Nắm lấy công việc của phòng tổng hợp và mấy phòng nữa.
Lâm Đốn cười nói:
- Tôi thì chẳng nói gì, chính là lo người khác nói ngài có tư tâm khi điều chỉnh nhân sự.
Dương Phàm tâm tình không tồi, cười mắng:
- Nói hươu nói vượn. Anh đi tìm Liễu Chính Dương, nói anh ta tới đây một chút. Tôi định chiều nay tổ chức họp văn phòng thị ủy sẽ nói.
Lâm Đốn đang muốn xoay người đi chợt dừng lại nói:
- Có cần mời đồng chí phó trưởng ban thư ký Uông Ái Dân đến nói trước một chút không.
Lâm Đốn nói rất có ý, đương nhiên Dương Phàm hiểu ý của hắn.
- Liễu Chính Dương là trưởng ban thư ký, không phải việc gì cũng nắm hết được. Mặc dù trong chính quyền nhưng chỉ có thể mỗi cấp nắm một cấp dưới. Chuyện Dư Hữu Dung hôm nay là đúng dịp, mấy người lão Mã chỉ là vô tình gây họa cho Liễu Chính Dương thôi.
Ý tứ của Dương Phàm rất minh bạch. Tốt xấu gì thì Liễu Chính Dương cũng là trưởng ban thư ký thị ủy, đường đường là thường ủy thị ủy, có việc gì cần thương lượng cũng nên tôn trọng hắn ta một chút. Phó trưởng ban thư ký, thậm chí là một số trưởng phòng thì có thể không cần phải hỏi tới công tác cụ thể. Hôm nay Dương Phàm đưa Ứng Tự Cường tới phòng tổng hợp thuần túy chỉ là trùng hợp, tùy tiện tìm người hỗ trợ cho Ứng Tự Cường. Không ngờ mấy người lão Mã xui xẻo, vừa lúc Dương Phàm động tâm, chiếm luôn vị trí cho Ứng Tự Cường.
Lâm Đốn vừa mới đi ra ngoài, chỉ lát sau Liễu Chính Dương và Uông Ái Dân cùng đi vào.
- Phó bí thư Dương, tôi có chút việc muốn báo cáo với ngài.
Uông Ái Dân gân cổ lên, có lẽ trong lòng đang đấu tranh kịch liệt. Chuyện này cơ bản là trong dự liệu, kỳ thật khi đuổi Dư Hữu Dung đi, Dương Phàm cũng hơi hối hận.
- Mời phó trưởng ban thư ký Uông nói!
Dương Phàm thản nhiên nói.
Uông Ái Dân mãnh liệt rít mấy hơi thuốc rồi nói:
- Con người lão Mã quả thật có chút vấn đề, nhưng ngòi bút của lão cũng đã vượt qua nhiều thử thách, mấy năm nay phòng tổng hợp cũng không có gì sai lầm lớn. Ngài quyết định như vậy có phải hơi quá nghiêm khắc hay không? Mặt khác, đồng chí Dư Hữu Dung tuy rằng là cán bộ kỳ cựu ở phòng tổng hợp nhưng bút pháp của cô ấy rất bình thường, chủ yếu làm công tác sao chép, nhập dữ liệu. Hơn nữa, đồng chí Ứng Tự Cường mới chỉ tốt nghiệp một năm, liệu có thể đảm nhiệm chức vụ phó phòng được sao? Phòng tổng hợp là một đơn vị rất quan trọng trong việc ghi chép và truyền đạt các chỉ thị của lãnh đạo thị ủy.
Uông Ái Dân thật ra không nói rõ rằng Dương Phàm an bài không thỏa đáng, tuy nhiên ý tứ cũng rất rõ rồi. Trước đó Dương Phàm cũng dự kiến sẽ bị cản trở rất mạnh, tuy nhiên nếu đã nói ra, cho dù là không hợp lý, Dương Phàm cũng không tính toán sửa nhiều lắm. Nếu không sao có thể giữ uy tín của lãnh đạo được chứ?
- Trưởng ban thư ký Liễu thấy thế nào?
Dương Phàm không nóng vội tỏ thái độ mà ngược lại đá quả bóng sang chân Liễu Chính Dương.
Liễu Chính Dương âm thầm kêu khổ trong lòng, tâm nói nếu ủng hộ Dương Phàm, chắc chắn sẽ gặp phải lực cản và oán giận rất lớn từ bên dưới, ngược lại sẽ đắc tội Dương Phàm. Nghĩ tới nghĩ lui, Liễu Chính Dương đành nói:
- Phó trưởng ban thư ký Uông là lãnh đạo trực tiếp của văn phòng, hay là trước hết cứ nghe ý kiến của anh ấy một chút!
"Tên xảo quyệt!" Dương Phàm thầm mắng trong lòng, thản nhiên nhìn Uông Ái Dân nói:
- Vậy ý tứ của Phó trưởng ban thư ký Uông là thế nào?
Uông Ái Dân ngẫm nghĩ một chút nói:
- Vốn văn phòng có kế hoạch đề cử đồng chí Mã Lực đảm nhiệm phó chánh văn phòng thị ủy, hiện tại chỉ có thể hủy bỏ. Liệu có thể giữ lại anh ta và Trịnh Huy, mở một hội nghị phê bình một chút hay không? Về phần đồng chí Dư Hữu Dung, điều làm trưởng phòng thông tin. Trưởng phòng thông tin hiện tại cũng sắp nghỉ hưu, chỉ cần cho nghỉ hưu là được. Đồng chí Ứng Tự Cường mới tới, có thể theo dõi thêm một chút được không?
- Rầm!
Dương Phàm đập mạnh bàn, trừng mắt nhìn Uông Ái Dân, cười lạnh nói:
- Phó trưởng ban thư ký Uông quả nhiên bao che cho cấp dưới nhỉ. Vậy làm sao anh có thể quản lý văn phòng được chứ?
Uông Ái Dân ỷ vào có Đổng Trung Hoa là chỗ dựa, luôn không phục Dương Phàm, nếu không sao dám tới gặp Dương Phàm đề nghị phủ quyết toàn bộ? Dương Phàm vừa vỗ bàn, Uông Ái Dân cũng có chút luống cuống. Đừng nhìn Dương Phàm bình thường không hề nhúng tay vào chuyện của văn phòng thị ủy mà coi thường. Dù gì Dương Phàm vẫn là lãnh đạo trực tiếp, cho dù có Đổng Trung Hoa che chở thì thế nào? Muốn thu thập mày thiếu gì lý do? Mà không có lý do chẳng lẽ không nhặt được một cái xương nào trong quả trứng gà sao?
- Văn phòng thị ủy là địa phương nào? Không cần tôi nói hai vị cũng hiểu. Những đồng chí có thái độ làm việc lơ là như Mã Lực sẽ bôi xấu hình tượng của thị ủy. Người như vậy mà anh còn muốn đề bạt sử dụng. Vớ vẩn! Đồng chí Uông Ái Dân! Làm chánh văn phòng thị ủy, cấp dưới xuất hiện loại chuyện này, anh chẳng lẽ không tự kiểm điểm lại mình chút nào sao?
Uông Ái Dân nhất thời rối loạn, đứng lên nói:
- Phó bí thư Dương, tôi…
- Được rồi, anh đừng nói nữa, trở về tự suy xét lại đi.
Dương Phàm nói vậy khiến câu nói của Uông Ái Dân nghẹn trở lại. Tiếp đó Dương Phàm cười lạnh nhìn Liễu Chính Dương:
- Trưởng ban thư ký Liễu, anh ở lại một chút.
Uông Ái Dân và Dương Phàm vốn không có xung đột. Trên thực tế lần này Dương Phàm điều chỉnh không hề ảnh hưởng gì tới người của Uông Ái Dân mà toàn động vào người của Liễu Chính Dương. Vốn có động cơ hạ thấp uy tín của Dương Phàm, Uông Ái Dân tự cho là mình cần phải nói giúp cho Liễu Chính Dương. Lúc ấy Liễu Chính Dương hẳn là sẽ nói giúp mình, không ngờ Dương Phàm đập bàn, thể hiện quan uy, Liễu Chính Dương đường đường là thường ủy thị ủy mà không dám ho he chút nào.
Bởi vì gặp phải sự việc chênh lệch quá lớn so với dự đoán, sau khi đi ra khỏi văn phòng của Dương Phàm, tâm tình Uông Ái Dân vẫn rối bời, cố gắng tới tìm Đổng Trung Hoa để báo cáo.
Đổng Trung Hoa nghe Uông Ái Dân báo cáo xong, trong lòng tức giận, lạnh lùng nhìn Uông Ái Dân nói:
- Đồ lợn! Đúng là đồ óc lợn! Bị người ta dùng làm súng còn không biết xấu hổ đến đây báo cáo!
Một câu này của Đổng Trung Hoa xem như nói toạc ra tâm tư của Liễu Chính Dương. Đúng là khi trở về, tên xảo trá này cũng cực kỳ bất mãn với quyết định của Dương Phàm nhưng lại không dám đắc tội Dương Phàm, miễn cho mình cũng bị vạ lây, bởi vậy mới tìm tới Uông Ái Dân để nói chuyện. Kết quả có thể nghĩ được ngay, Uông Ái Dân còn tưởng rằng người của Liễu Chính Dương bị động chạm nên muốn nói giúp để phản đối. Lúc đó Liễu Chính Dương mày chắc hẳn cũng sẽ nói giúp tao mấy câu chứ? Ai ngờ đây là Liễu Chính Dương muốn mượn tay Uông Ái Dân tới thử quyết tâm và sự quyết đoán của Dương Phàm, cũng là điểm mấu chốt xử lý chuyện này.
- Đây chẳng phải là tôi muốn hạ thấp uy tín của hắn sao? Hơn nữa hai người mà hắn đề bạt, một kẻ chỉ giỏi chửi bới, một kẻ là gà mờ mới tới. Tôi nghĩ…
Uông Ái Dân tự biện hộ cho mình.
Đổng Trung Hoa lập tức nổi nóng, chỉ vào mũi Uông Ái Dân nói:
- Người mà hắn đề bạt không tốt, vậy người mà anh che chở thì sao? Thường xuyên đi làm muộn. Tôi nể mặt Liễu Chính Dương nên từ trước tới giờ không động tới. Tôi… cút đi.
Đổng Trung Hoa im miệng lại đúng lúc, trong lòng mơ hồ nuối tiếc. Vốn Đổng Trung Hoa đã nhắm chuyện này, định chờ Dương Phàm làm một thời gian thì nói chuyện này trong hội nghị thường ủy để gõ cho Dương Phàm một trận. Chẳng phải mày là chủ quản văn phòng sao? Văn phòng thị ủy tồn tại tác phong làm việc lơ là thế này, phó bí thư thị ủy khó tránh khỏi trách nhiệm.
Quả là ngẫu nhiên, sau khi Dương Phàm tới đây, cũng chưa làm gì đối với người của văn phòng thị ủy. Nếu không có chuyện của Ứng Tự Cường thì rất có thể Dương Phàm đã bị Đổng Trung Hoa nắm lấy đó làm nhược điểm công kích.
Đổng Trung Hoa càng nghĩ càng tức giận, cầm chén trà lên định uống thì phát hiện bên trong không còn nước trà, bực mình ném bộp chén trà lên bàn.
Sau khi đưa Uông Ái Dân ra đứng mũi chịu sào, lúc này trong lòng Liễu Chính Dương đang âm thầm kinh hãi. Nghĩ lại lúc đối mặt với Ứng Tự Cường, sát khí của thằng nhãi này quả thật là mãnh liệt. Uông Ái Dân tốt xấu gì cũng là tướng lĩnh thân cận của Đổng Trung Hoa, phó trưởng ban thư ký kiêm chánh văn phòng thị ủy, Dương Phàm dám vừa nói vừa đập bàn. Lá gan của người này quả thật không phải là nhỏ.
- Phó bí thư Dương, công tác của văn phòng thị ủy không được tốt, tôi cũng phải chịu một phần trách nhiệm.
Liễu Chính Dương vừa nói vậy, Dương Phàm lập tức xua tay ra vẻ phủ định:
- Chuyện này không quan hệ gì lớn tới anh. Anh là một trưởng ban thư ký, phía dưới còn có bốn cấp phó, cũng đều có phân cấp phân quyền xử lý công việc cả. Nói gì thì nói, về vấn đề nhân sự của các phó trưởng ban thư ký thị ủy cũng như lãnh đạo các cục, quyền phát ngôn của anh cũng không phải là quá lớn.
Dương Phàm nói lời này hoàn toàn đứng về phía Liễu Chính Dương mà xét. Trưởng ban thư ký thị ủy quản lý cả một mảng lớn, trên đầu thì có bí thư và phó bí thư thị ủy. Đối với bí thư và phó bí thư thị ủy thì văn phòng thị ủy chính là bên cạnh giường. Tuy rằng trưởng ban thư ký cũng là thường ủy nhưng nhiều khi chỉ là cái loa để phát ra lời lãnh đạo. Nhất là ở thời Lý Thụ Đường, hiện tượng này lại càng nghiêm trọng. Hiện tại Đổng Trung Hoa đúng là tôn trọng Liễu Chính Dương rất nhiều, tuy nhiên đến khi đủ quyền thế và uy tín, có lẽ cũng sẽ dùng chiêu giống như Lý Thụ Đường. Nếu Liễu Chính Dương làm không tốt sẽ đổi người của mình vào thay ngay.
Liễu Chính Dương hơi giật mình nhưng cũng không coi đó là thật, tuy nhiên vẫn cảm thấy vị lãnh đạo trẻ này cũng khá hiểu tình cảnh của mình mà thôi. Hiện giờ nói đỡ trách nhiệm cho mình, ai biết tiếp theo sẽ là mưu mẹo gì đang chờ đây?
- Năng lực của đồng chí Uông Ái Dân rất không tồi. Xuất phát điểm của anh ta cũng là vì công việc. Đồng chí Dư Hữu Dung tiếp nhận chức vụ trưởng phòng tổng hợp, tôi thấy…
Liễu Chính Dương còn đang suy nghĩ dùng từ thế nào để hòa hảo cả hai bên, không ngờ thấy Dương Phàm nhìn mình với ánh mắt đầy thâm ý, hơn nữa còn có thái độ châm chọc, lập tức khiến lời nói của Liễu Chính Dương bị nuốt trở lại trong lòng.
- Buổi chiều tổ chức một cuộc họp, chỉnh đốn lại tác phong làm việc của văn phòng thị ủy cho tốt. Uông Ái Dân là chánh văn phòng thị ủy, không thể trốn tránh trách nhiệm được. Tôi sẽ đề xuất điều chỉnh công tác của anh ta trong hội nghị thường ủy.
Chỉ một câu nói của Dương Phàm đã khiến nhiệt độ không khí trong phòng như giảm đi mười độ. Cho dù đánh chết Liễu Chính Dương cũng không ngờ Dương Phàm vẫn đang không hề có động tĩnh gì trong thời gian này lại đột nhiên rút dao ra với văn phòng thị ủy. Không sai, mày là phó bí thư thị ủy, đúng là có quyền làm như vậy, nhưng bên trên chẳng phải vẫn còn có bí thư thị ủy sao? Thật sự không muốn duy trì mối quan hệ ôn hòa nữa hay sao?
Nếu hỏi Dương Phàm vấn đề này, khẳng định rằng Dương Phàm sẽ không khách khí đáp lại: "Duy trì cái rắm ấy!"
Từ sau khi ra khỏi nhà Hác Nam, Dương Phàm vốn không còn lựa chọn nào khác. Trừ phi không còn muốn tiếp tục ở lại Uyển Lăng nữa, nếu không nhất định phải thọc dao vào sườn Đổng Trung Hoa. Từ việc xây dựng đường cao tốc, có thể thấy Nguyên Chấn và Đổng Trung Hoa đang có dấu hiệu giảng hòa. Phải thừa dịp hai thế lực này chưa hoàn toàn đạt tới sự ăn ý, chủ động ra tay trước. Sự tình hôm nay tuy chỉ là bất chợt nhưng lại có tác dụng một mồi lửa dẫn.
Mấu chốt nhất, đây chính là điều mà Hác Nam hy vọng trông thấy.
- Mặt khác, Dư Hữu Dung có lẽ điều đến phụ trách phòng thông tin đi. Ứng Tự Cường thì không thay đổi. Tôi đã xem qua hồ sơ của cậu ta. Cậu là là học Trung văn, hơn nữa sau khi tốt nghiệp đã làm việc ở Bắc Kinh một năm, đã có kinh nghiệm nhất định. Nếu bồi dưỡng tốt một chút, chính là người rất có năng lực, sẽ hỗ trợ đắc lực cho văn phòng thị ủy.
Dương Phàm nói tới đây thì dừng lại. Việc lĩnh hội thế nào thì do Liễu Chính Dương mày thôi. Về phần các tin tức khác, mày có thể tự xem hồ sơ. Cơ quan công tác trước đây của Ứng Tự Cường ở Bắc Kinh đã được ghi rõ ràng trong đó rồi.
Dù sao Dương Phàm cũng để cho Liễu Chính Dương một nước xuống thang, ít nhất là cũng thỏa hiệp trong việc điều chỉnh Dư Hữu Dung.
- Vậy công tác của hai đồng chí Mã Lực, Trịnh Huy thì sao?
Cuối cùng Liễu Chính Dương cũng tranh thủ dò xét đỡ cho mấy tay chân của mình.
Dương Phàm ngẫm nghĩ một chút nói:
- Từ việc không thể ở lại phòng tổng hợp, việc khác của Mã Lực và Trịnh Huy sẽ do anh tự xử lý. Mặt khác, hội nghị chiều nay sẽ do anh chủ trì, trên hội nghị không phê bình đích danh.
Dương Phàm muốn đạt được mục đích, không thể quét sạch đám tay chân của Liễu Chính Dương được, nếu không rất có thể sẽ khiến tên xảo trá Liễu Chính Dương này ngả hẳn về phía Đổng Trung Hoa, cho nên chỉ có thể thỏa hiệp thích đáng.
Đã đạt được mục đích, khi ra khỏi cửa, Liễu Chính Dương cũng cảm thấy hơi tự đắc vì mưu kế nhỏ của mình đã thực hiện được. Thằng ngốc Uông Ái Dân này thì kệ, chẳng thèm quan tâm. Tuy nhiên nếu Dương Phàm thật sự đề xuất vấn đề điều chỉnh Uông Ái Dân trong hội nghị thường ủy, việc lấy đủ phiếu thông qua là không khó. Đến lúc đó sẽ nảy sinh vấn đề đưa ai lên thay, mình cũng có quyền lên tiếng. Chỉ có điều quyền lên tiếng đó nên dùng thế nào thì cần phải chú ý một chút.
Liễu Chính Dương vừa mới đi ra ngoài, một cuộc điện thoại xa lạ liền gọi tới. Dương Phàm nhìn thấy dãy số lạ, lại là số trên tỉnh, trong lòng thật sự chẳng nghĩ ra ai cả.
- Xin chào, là ai đó?
- Là Dương phó bí thư thị ủy Uyển Lăng à? Tôi là Hoàng Huy ở Sở thương vụ tỉnh!
Dương Phàm nghe vậy không khỏi hơi hơi sửng sốt, thầm nhủ sao Sở Thương vụ tỉnh lại gọi điện cho mình làm gì nhỉ?
- Ồ, chủ nhiệm Hoàng gọi tới có việc gì à?
Dương Phàm hỏi rất khách khí, thầm nói mình chẳng hề biết kẻ này là ai.
Trong điện thoại, giọng của Hoàng Huy điệu coi như là khách khí, không quá mang theo một chút khí thế lãnh đạo tỉnh:
- Là thế này, tôi vừa điện thoại cho thương nhân Mỹ là cô Laura. Cô ấy nói đang ở Uyển Lăng các anh. Tôi nói này Phó bí thư Dương, anh đừng đào góc tường nhà người khác thế. Các đồng chỉ ở khu khai phá đã làm đủ công tác để cô Laura có thể ở lại khu khai phá của tỉnh. Anh không thể lợi dụng quan hệ cá nhân để chặn ngang thế được.
Vừa nghe vậy, trong lòng Dương Phàm rất không thoải mái, thầm nói chuyện này đã có quái gì mà lại nói mình có vẻ đáng căm phẫn như thế. Hơn nữa Laura ở đâu, tôi có thể quyết định được sao? Lại còn cái gì mà lợi dụng quan hệ cá nhân nữa? Cuộc điện thoại này nói năng rất không chừng mực, người trên tỉnh quả là to mồm thật!
- Chủ nhiệm Hoàng, có lẽ là anh hiểu lầm rồi. Cô Laura đến Uyển Lăng là đi một mình, tôi không hề thấy cái gì gọi là đoàn khảo sát cả. Mặt khác, cô Laura và tôi là bằng hữu bình thường, không tồn tại cái gì là lợi dụng quan hệ cá nhân cả. Về phần cô ấy định đầu tư vào đâu, tôi cũng chẳng có ảnh hưởng gì cả. Thế nhé, công việc của tôi đang bận. Hẹn gặp lại.
Dương Phàm bộp một cái tắt luôn điện thoại. Ở đầu bên kia, Hoàng Huy vô cùng ngạc nhiên, không ngờ Dương Phàm lại dám ngắt điện thoại của hắn. Hoàng Huy thầm nhủ, một phó bí thư thị ủy, không ngờ dám cắt điện thoại của mình như vậy? Hoàng Huy là Phó giám đốc sở, xét về cấp bậc thì cùng cấp với Dương Phàm, nhưng dù sao Sở Thương vụ tỉnh cũng là đơn vị trực thuộc chính quyền tỉnh, đi xuống cơ sở chính là đại biểu cho tỉnh, tất cả mọi người bên dưới đều phải khách khí, lễ phép. Vốn đã quen được bên dưới nể nang, trong lúc nhất thời, Hoàng Huy thật sự khó có thể chấp nhận nổi việc Dương Phàm ngắt điện thoại của mình.
Nguyên nhân Hoàng Huy gọi điện tới thì rất đơn giản, giám đốc khu khai phá của tỉnh là người thân của hắn. Laura đến khảo sát ở tỉnh Giang Nam, Hoàng Huy cũng có chiếu cố thêm đối với khu khai phá của tỉnh, các thành phố và huyện khác muốn làm cũng không tiện nhúng tay vào. Hôm nay khi ra tiễn đoàn khảo sát, không phát hiện thấy có Laura nên hắn cố ý hỏi một chút. Người trong đoàn khảo sát nói Laura ở lại với tư cách cá nhân, tuy nhiên không rõ là tiếp tục khảo sát hay là để du lịch.
Hoàng Huy có số điện thoại di động của Laura, cho nên liền điện thoại tới để hỏi tình huống một chút. Laura không hề che giấu, nói tới Uyển Lăng tìm phó thị trưởng Dương Phàm, còn nói là do Dương Phàm mời tới với tư cách cá nhân. Câu nói này là do Laura tự đưa ra. Dương Phàm chẳng phải là em trai của Trần Tuyết Oánh sao?
Hoàng Huy vừa nghe thấy vậy liền bực tức, thầm nhủ: Cái gì mà phó thị trưởng? Dám cướp miếng ăn từ miệng khu khai phá của tỉnh sao? Mới đầu hắn còn tưởng rằng Dương Phàm là phó thị trưởng, kết quả gọi điện thoại đến thành phố Uyển Lăng hỏi một chút, không ngờ hắn là phó bí thư chủ quản chiêu thương. Tuy rằng đều là cấp phó như nhau nhưng Hoàng Huy thật sự không coi Dương Phàm ra gì, bởi vậy mới gọi điện thoại với giọng điệu của lãnh đạo trên tỉnh, muốn gõ Dương Phàm một chút, đừng có câu cá trong ao của tao!
Mấu chốt là trong điện thoại, hắn không nói rõ thân phận. Dương Phàm không lui tới gì với sở Thương vụ tỉnh, càng không biết Hoàng Huy là kẻ thế nào. Nếu mày nói chuyện không dễ nghe, tao cũng sẽ không khách khí đáp lễ. Hơn nữa, quả thật Dương Phàm cũng rất bận.
Buổi chiều đi làm, văn phòng thị ủy triệu tập cuộc họp các lãnh đạo từ cấp phòng trở lên. Dương Phàm là người cuối cùng đi vào và phát biểu đầu tiên. Trước hết là nhằm vào thái độ công tác và tác phong làm việc của một số đồng chí trong văn phòng thị ủy, hung hăng xát xà phòng một trận. Theo những gì đã nói lúc trước, Dương Phàm không phê bình đích danh. Sau khi phát biểu xong, Dương Phàm liền rời đi, trả lại quyền điều hành hội nghị cho Liễu Chính Dương. Việc điều chỉnh nhân viên văn phòng thị ủy, cứ để cấp dưới tự nói là được rồi, lãnh đạo chỉ cần cho định hướng là đủ.
Việc Dương Phàm chỉnh đốn văn phòng thị ủy đã gây lên chấn động không nhỏ trong khắp thị ủy. Buổi chiều trước khi hết giờ làm, Đổng Trung Hoa gọi điện thoại tới văn phòng của Dương Phàm, nói với giọng rất bất mãn:
- Phó bí thư Dương, chiều nay văn phòng thị ủy có hội nghị sao không báo cáo cho tôi biết? Trong mắt còn có lãnh đạo nữa hay không vậy?
Đổng Trung Hoa cố ý nhấn mạnh chữ "phó", làm sao mà Dương Phàm không hiểu ý tứ của lão ta chứ?
Dương Phàm sớm có chuẩn bị, trả lời không kiêu ngạo không siểm nịnh:
- Sau khi có kết quả hội nghị, tôi sẽ báo cáo bí thư Đổng. Bí thư Đổng trăm công ngàn việc, tôi cũng không thể mọi chuyện đều trước tiên báo cáo xin chỉ thị được phải không? Nếu cứ như thế thì còn phân cấp phân quyền cho các lãnh đạo chủ quản làm gì nữa?
Ngụ ý rất rõ, đây là phạm vi chức trách của tôi! Anh chỉ cần biết kết quả là được rồi. Không phải là bí thư thị ủy thì có thể định đoạt tất cả mọi việc! Anh không thể lấy thúng úp voi được! Ít nhất với chức vụ bí thư thị ủy, Đổng Trung Hoa cũng không thể lấy thúng úp voi được!
̀m một tiếng, Đổng Trung Hoa dập điện thoại.
Dương Phàm nói vậy cũng quá mức đáng giận! Đổng Trung Hoa muốn tìm một khuyết điểm: sao mày không báo cáo cụ thể việc điều chỉnh công tác ở văn phòng thị ủy? Trong mắt còn có kỷ luật của tổ chức nữa hay không? Cái mũ này rất lớn, chụp đâu cũng có thể được. Nhưng Dương Phàm lại rất có lý. Anh bí thư Đổng à, anh bận rộn trăm bề, quản những việc lớn là được rồi.
Chuyện này, muốn nói trong mắt Dương Phàm không có lãnh đạo cũng không oan uổng, nhưng Dương Phàm nghĩ thầm, tôi không để lãnh đạo vào mắt chẳng phải mới chỉ một hai lần. Anh có thể làm gì tôi nào? Không sai, anh có quyền nói, anh muốn gõ, muốn phê bình thì cứ đưa ra lý do thích hợp đi nào.
Đổng Trung Hoa vừa mới ngắt điện thoại thì chuông điện thoại lại vang lên. Vừa thấy là Nguyên Chấn gọi tới, Đổng Trung Hoa đang bực tức nhưng vẫn cố nén giận nghe điện thoại.
- À, thị trưởng Nguyên, có chuyện gì vậy?
- Bí thư Đổng, hiện giờ quy hoạch bước đầu của công trình an cư đã được vạch ra. Tôi muốn báo cáo anh một chút, không biết khi nào thì tiện cho anh nhỉ?
- Ha ha, anh là người của chính quyền, chuyện này cần gì phải báo cáo chứ?
Đổng Trung Hoa đương nhiên hiểu ý của Nguyên Chấn. Đây chính là nhắc nhở Đổng Trung Hoa rằng, tôi đã nhả việc xây dựng đường cao tốc, vậy anh phải ủng hộ tôi chuyện công trình an cư. Bệnh tim của Lý Thụ Đường đã nặng lên rồi, đã rất khó trở lại cương vị công tác. Chỗ dựa của Nguyên Chấn đã ngã, nghĩa là trên quan trường chỉ còn cách tự dựa vào bản thân. Cho nên Nguyên Chấn rất quyết đoán trong việc xây dựng đường cao tốc, nhả ra cho Đổng Trung Hoa. Đương nhiên Nguyên Chấn cũng hiểu rằng, trong công trình đó có bóng dáng của Hà Tiểu Mai. Ả đàn bà này cứ ngửi thấy nơi nào có mùi tiền là mò tới. Hà Thiếu Hoa đã dính vào đây, sớm hay muộn gì cũng phải nhả ra thôi.
Nếu muốn tiếp tục phát triển trên con đường chính trị, hoặc có thể tiếp tục ngồi lại vị trí này, nhất định phải làm ra một ít chiến tích. Công trình an cư là một động tác mới của Nguyên Chấn, cho nên thỏa hiệp là không thể tránh khỏi. Hiện tại Nguyên Chấn và Đổng Trung Hoa đều cần lẫn nhau, cho nên tạm thời bắt tay, không khí giương cung bạt kiếm dường như đã không còn thấy đâu nữa.
Về phần Dương Phàm có quan hệ thế nào với Đổng Trung Hoa ở thị ủy, Nguyên Chấn tạm thời không để ý. Hiện giờ không có rảnh để quản sang việc khác, khi nào có cơ hội sẽ ra tay gõ thằng nhóc kia một nhát.
Phải nói Dương Phàm là phi thường mẫn cảm mới ý thức được quan hệ giữa hai người này đã xuất hiện trạng dịu đi. Tuy nhiên Dương Phàm thật sự không ngờ, sự tình cũng không nghiêm trọng như hắn dự đoán. Đổng Trung Hoa và Nguyên Chấn là kẻ thù cũ, hiện giờ gặp phải kẻ thù mới nhạy cảm nên mới tạm gác mối thù sang một bên. Cho dù tạm thời bắt tay giảng hòa cũng không phải một ngày, hai ngày là được, cần phải có một quá trình.