- Ba mươi như sói, bốn mươi như hổ.
Chúc Vũ Hàm ngồi trên hông Dương Phàm điên cuồng lắc lư. Dương Phàm cười cười nói ra câu này.
- Chị không cần biết là sói hay hổ. Chị chỉ biết, chị muốn ăn no, sau đó không cần biết gì hết.
Giọng nói của Chúc Vũ Hàm thật ngọt ngào, động tác không ngừng tăng lên.
Sau khi bình tĩnh lại, Dương Phàm nằm xụi lơ trnee người Chúc Vũ Hàm. Chúc Vũ Hàm run lên một chút, vội vàng nhỏ giọng nói:
- Chết rồi, quên mất đang thời kỳ nguy hiểm.
Sau khi bình tĩnh lại, Dương Phàm nhắc đến chuyện ngân hàng nông nghiệp tỉnh. Chúc Vũ Hàm rúc vào lòng Dương Phàm nghe, một lúc sau mới cười lạnh nói:
- Người trong hệ thống ngân hàng đúng là ngưu đó. Còn ngưu hơn một phó bí thư thị ủy. Theo lời chị nói, thái độ của em quá khách khí, trực tiếp đi tìm ngân hàng công thương, nói cho bọn họ, nếu không cấp tài chính cho công ty rượu, sau này xảy ra vấn đề gì, em không chịu trách nhiệm.
Dương Phàm không khỏi cười cười, xoa xoa mông của nàng, nói:
- Chị làm như vậy không sợ đắc tội người của ngân hàng sao?
Chúc Vũ Hàm hừ lạnh một tiếng:
- Cái này em không hiểu. Thân là phó bí thư thị ủy, có đôi khi em nhất định phải ra vẻ mạnh một chút. Nếu không có người còn thầm nghĩ em là con giun. Nhiều lúc không thể im hơi lặng tiếng được.
Dương Phàm cười ha hả nói:
- Em còn im hơi lặng tiếng sao? Em đến Uyển Lăng có một thời gian, chị cảm thấy em như vậy sao?
Chúc Vũ Hàm cười nói:
- Hác Nam đưa em lên vị trí phó bí thư, mục đích rất rõ ràng. Em muốn không thể hiện cũng không được. Đã như vậy cứ ra vẻ kiêu căng một chút.
Chúc Vũ Hàm nói như vậy, Dương Phàm lại cảm thấy hứng thú, ngồi dậy châm điếu thuốc, hút hai hơi, suy nghĩ một chút rồi nói;
- Lựa chọn bí thư huyện ủy Sơn Thành, gần đây đã được đưa ra hội nghị thường ủy. Chị cảm thấy em có nên tranh hay không?
Chúc Vũ Hàm ngồi dậy dựa vào ngực Dương Phàm, nhỏ giọng nói:
- Quan trọng là trên tay em có người lựa chọn thích hợp không. Uyển Lăng và huyện Sơn Thành coi như là một. Vị trí này Đổng Trung Hoa và Nguyên Chấn nhất định sẽ đánh đến mày chết tao sống.
Dương Phàm nói:
- Người em không phải không có. Đám thân tín ở Vĩ Huyền em có. Vấn đề là nếu em mà tranh, nhất định sẽ khiến Đổng Trung Hoa và Nguyên Chấn hợp sức lại.
Chúc Vũ Hàm khẽ vén mấy sợi tóc rơi trên mặt, suy nghĩ một chút rồi nói:
- Không nhất định, Nguyên Chấn là người của Lý Thụ Đường. Lý Thụ Đường bây giờ đang bị Hà Thiếu Hoa bài xích.
Một bài phát biểu lên trên báo Uyển Lăng cùng một bức thư cảm ơn đã tạo thành tiếng vang không nhỏ ở thị ủy và ủy ban. Làm chuyện này tự nhiên chính là cục trưởng Diêu Kiến Quân muốn vuốt mông ngựa. Mọi người trên thế giới này đều nói làm quan rất sướng, nhưng theo Diêu Kiến Quân thấy đây chỉ là một quan niệm mà thôi. Diêu Kiến Quân từ một người tốt nghiệp cấp ba, lăn lộn đến cán bộ cấp chính như hôm nay, khó khăn như thế nào chỉ mình hắn biết. Hơn nữa quan chức từ đầu đến cuối đều là núi cao còn có núi cao hơn. Ít nhất như hiện nay Diêu Kiến Quân đang cố gắng muốn dựa vào thân cây lớn Dương Phàm, tranh thủ có thể rời khỏi cơ quan nhà nước nghèo đói này là cục Cựu cán bộ này.
Dương Phàm thấy tờ báo và bức thư cảm ơn trên bàn làm việc, trong lòng đang dở khóc dở cười. Đây là có ý gì? Đây không phải là đang tát vào mặt người nào ở thị ủy sao? Không sai, các cựu cán bộ vốn là do Triệu Đức Minh phụ trách. Nhưng là bí thư thị ủy và thị trưởng, vì sao mà nhận chức một năm, chuyện nhỏ đó cũng không giải quyết được. Thành phố Uyển Lăng hàng năm phát nhiều tiền như vậy, sao không thể bỏ ra được một hai triệu cho cục Cựu cán bộ?
Bây giờ Dương Phàm không đi theo con đường lấy tài chính từ thị. Danh dự là do Dương Phàm có được, như vậy kẻ có tiếng xấu trong mắt các cựu cán bộ tự nhiên là rơi xuống đầu hai vị lãnh đạo.
Đổng Trung Hoa và Nguyên Chấn cũng đang đọc báo Uyển Lăng ngày hôm nay. Chẳng qua tâm trạng hai người bọn họ hoàn toàn khác nhau.
Nhìn bài viết trên báo, đọc qua đã biết là do một ngòi bút cứng cỏi viết. Trên bài báo viết rất công bằng nhưng không thiếu tình cảm mãnh liệt:
- Lãnh đạo thị ủy và ủy ban, khi thành phố gặp khó khăn về tài chính đã thông qua con đường các công ty xí nghiệp tài trợ, giải quyết được khó khăn trong cuộc sống của các cựu cán bộ.
Bọn chúng không phải nói mỗi năm kinh tế thành phố Uyển Lăng ta tăng trưởng rất nhiều sao. Mà bên thuế không phải cũng thu được nhiều lên sao? Sao lại thiếu phần của các cựu cán bộ? Nói trắng ra chính là ngậm cát mà bắn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https://truyenfull.vn
Các cựu cán bộ mặc dù đã lui về, nhưng vẫn rất nhiệt tình, toàn tâm toàn ý học tập và công tác. Phó bí thư thị ủy – đồng chí Dương Phàm, trong cuộc trao đổi với các cựu cán bộ, trăm phương ngàn kế tìm con đường khai thác lòng nhiệt tình và trí lực của các cựu cán bộ.
Câu nói này không khác gì một cái tát. Vấn đề cựu cán bộ, vì sao đến tay phó bí thư Dương mới giải quyết được?
- Trưởng ban Niếp, đọc báo Uyển Lăng ngày hôm nay chưa?
Đổng Trung Hoa mặc dù gọi điện cho Niếp Vân Lam, nhưng Niếp Vân Lam vẫn có thể cảm nhận được hắn đang rất tức giận. Niếp Vân Lam cũng rất ủy khuất. Dương Phàm là phó bí thư thị ủy, hắn giải quyết vấn đề cựu cán bộ, không phải là công lao của thị ủy sao? Sao Nguyên Chấn gọi điện đến mắng cho một trận, Đổng Trung Hoa cũng làm như vậy chứ?
- Bí thư Đổng, tôi đã xem, có vấn đề gì sao?
Niếp Vân Lam chỉ có thể giả vờ ngu ngơ. Hơn nữa Niếp Vân Lam là người biết điều.
- Bài báo này sao có thể phát biểu như vậy? Trong mắt còn có lãnh đạo thị ủy hay không?
Đổng Trung Hoa tức giận dập máy xuống, hắn cũng chỉ có thể thông qua cách này mà phát tiết.
Liễu Chính Dương nhẹ nhàng gõ cửa đi vào. Sau khi vào liền cười nói với Đổng Trung Hoa:
- Bí thư Đổng, Phó bí thư Dương đến thăm đồng chí bí thư huyện ủy Sơn Thành – Hồng Thành Cương.
- Hả?
Đổng Trung Hoa nghe xong dựng hết lông tóc lên, thầm nói không phải chứ, lại xảy ra vấn đề gì sao? Bây giờ phó bí thư huyện ủy Sơn Thành – Giang Hoa đang đi lại với lãnh đạo thị ủy, không ngừng báo cáo công việc.
- Biết rồi.
Thái độ của Đổng Trung Hoa đối với Liễu Chính Dương rõ ràng khách khí hơn trước nhiều. Sau khi Triệu Đức Minh bị bắt, Liễu Chính Dương đã đến gần Đổng Trung Hoa nhiều.
Liễu Chính Dương báo cáo xong, cười cười đi ra ngoài. Vừa về phòng làm việc liền nhận được cuộc điện của em trai là Liễu Chính Khôn.
- Anh, tên Hầu Đại Dũng đó nói vị trí phó cục trưởng không cho em lên ngồi. Anh không tỏ vẻ một chút sao?
Lời này đã nói rõ bức xúc trong lòng Liễu Chính Khôn. Bộ máy cục công an Uyển Lăng, sau khi Nam Bình bị hạ đã tiến hành điều chỉnh một loạt. Kết quả phó phân cục trưởng Thành Nam Liễu Chính Khôn vốn có sức cạnh tranh rất lớn. Ai ngờ một tên Trầm Ninh được điều từ Vĩ Huyền về còn không tính, đến ngay cả cái tên Liễu Chính Khôn cũng không được báo lên ban Tổ chức cán bộ.
- Đây là kết quả mà đảng ủy cục công an Uyển Lăng đã thảo luận.
Đây là lời nói của Hầu Đại Dũng dành cho Liễu Chính Khôn. Câu nói này khiến cho Liễu Chính Dương không dám đánh rắm lấy một cái. Hơn nữa gần đây hình như Hầu Đại Dũng đi lại rất gần Dương Phàm. Bộ máy mà Lý Thụ Đường lưu lại ít nhiều có ý tự làm tự chịu. Lý Thụ Đường có thủ đoạn khống chế cấp dưới rất cao, nhưng khi biết Lý Thụ Đường sẽ rời đi, mọi người bắt đầu xa rời tập thể.
Hồng Thành Cương trên giường bệnh đã gầy đi rất nhiều. Đứng trước giường là vợ và con gái, trông cũng rất tiều tụy. Hồng nhan tri kỷ của Hồng Thành Cương là Giang Tâm Hà không hề xuất hiện, có lẽ cũng không tiện xuất hiện.
- Lão Hồng bị bệnh lâu như vậy, nhưng chỉ có anh là lãnh đạo thị ủy đến xem lão ấy. Mấy hôm trước lão ấy không nhận ra ai hết, bác sĩ nói nhiều nhất chỉ còn nửa tháng nữa.
Vợ Hồng Thành Cương nước mắt nước mũi quấn lấy nhau, nhỏ giọng kể khổ. Ngày xưa là đối thủ tranh giành quyền lợi, hôm nay thê thảm như vậy, trong lòng Dương Phàm cũng có chút đau lòng.
- Công việc của con bé vốn có thể đến cục Thuế. Nhưng sau khi lão Hồng bị bệnh liền bốc hơi. Đều nói con người như chén trà lạnh. Bây giờ người còn chưa đi, trà đã hết lạnh.
Vợ Hồng Thành Cương hiếm khi gặp được một vị lãnh đạo, một mực kể khổ. Con gái bà hơi giật mình, vội vàng khẽ đẩy đẩy mẹ, nói:
- Mẹ, nói mấy cái đó làm gì chứ?
Dương Phàm móc một phong bì trong túi ra, kín đáo đưa cho vợ Hồng Thành Cương:
- Tôi đã cùng làm với bí thư Hồng nhiều năm, đây là chút lòng thành, xin nhận lấy.
Vợ Hồng Thành Cương cũng không từ chối, khom lưng cúi đầu, vội vàng nói:
- Cảm ơn lãnh đạo, cảm ơn lãnh đạo.
Hồng Diễm Diễm tiễn Dương Phàm đi ra, trước khi Dương Phàm đi còn vội vàng hỏi hắn:
- Phó bí thư Dương, tôi có thể nhờ ngài một chuyện không?
Dương Phàm đứng lại, mỉm cười nhìn Hồng Diễm Diễm, nói:
- Tôi không quản cục Thuế. Nhưng đến thị ủy hoặc cục Chiêu thương làm thì tôi có thể nghĩ cách. Cô chắc là đã thi công chức rồi hả?
Hồng Diễm Diễm gật đầu, do dự một chút rồi nói:
- Phó bí thư Dương, tôi sẽ đến cục Chiêu thương, cảm ơn ngài.
Dương Phàm gật đầu nói:
- Cô về chờ thông báo.
Về lại phòng bệnh, Hồng Diễm Diễm nói chuyện ra với mẹ. Kết quả bà ta nghe xong vừa khóc vừa nói:
- Lúc trước là do ba con không phải với phó bí thư Dương. Nhưng người ta còn đến thăm bố con, còn giúp đỡ con.