Lúc này ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng người nói chuyện. Không lâu sau một người đàn ông trung niên đi vào. Sau khi vào thấy Trì Dũng liền hừ một tiếng, sau đó chỉ vào cậu sinh viên dẫn đường và nữ sinh:
- Hai người các em không đi học, chạy đến đây làm gì? Coi chừng về tôi sẽ xử các em. Bây giờ lập tức về ngay cho tôi.
Hai người có chút khẩn trương. Nữ sinh rất dũng cảm nói:
- Thầy Tạ, em đến chăm sóc Trì Dũng, em đã xin nghỉ học. Ngô Cường chỉ dẫn chị Trì Dũng đến đây, tại sao lại xử cậu ấy?
Trưởng khoa Tạ bị nói thế khiến vẻ mặt khó coi, hừ một tiếng:
- Các em quan hệ với sinh viên xấu là Trì Dũng, coi chừng sẽ xấu theo. Tôi phải có trách nhiệm với các em.
Trì Ảnh lúc này đã có phản ứng, xông lên:
- Trưởng khoa Tạ, dựa vào cái gì mà ông nói Trì Dũng là sinh viên xấu.
trưởng khoa Tạ bị dọa, vội vàng lui ra sau, sợ Trì Ảnh nóng giận mà túm lấy mình, lấy tay ngăn lại, nghiêm mặt nói:
- Cô đừng có khóc. Tôi đến tuyên bố quyết định xử lý của trường đối với Trì Dũng.
Dương Phàm đi lên, giữ Trì Ảnh:
- Yên tâm, đừng gấp, nghe xem hắn muốn nói gì.
Trưởng khoa Tạ hừ một tiếng:
- Đảng ủy trường đã có quyết định, Trì Dũng đánh người, hậu quả rất lớn, vì vậy quyết định đuổi học.
Trì Ảnh lại gấp muốn xông tới, Dương Phàm ngăn nàng lại, cười nói:
- Để anh.
Cũng không biết tại sao, Trì Ảnh thấy Dương Phàm cười cười liền cảm thấy an tâm, nghe lời đứng lại.
Dương Phàm đi lên, nói:
- trưởng khoa Tạ hả? Tôi muốn hỏi anh một câu, quyết định này của các người đã trải qua điều tra chưa vậy? Chuyện này có chứng cứ chính xác để đưa ra quyết định không?
Trưởng khoa Tạ thấy Dương Phàm bình tĩnh như vậy, trong lòng có chút lo lắng. Chẳng qua nghe giọng Dương Phàm thì là người tỉnh khác, liền ưỡn ngực nói:
- Anh là ai? Dựa vào cái gì mà hỏi tôi?
Dương Phàm không thèm để ý câu hỏi của hắn, mà cười cười, nhìn hắn đầy khinh bỉ:
- anh tưởng rằng một tay có thể che cả bầu trời sao? Tôi nói cho anh biết, chỉ cần trên đời còn có pháp luật, thì đừng mơ.
Dương Phàm nói như vậy, trưởng khoa Tạ bị nói đến độ mặt đỏ lên, chột dạ lui về sau hai bước, hét về phía cửa:
- Đồng chí cảnh sát, tên lưu manh này này là đồng bọn của Trì Dũng. Sao đồng chí để hắn vào?
Dương Phàm không tức mà còn cười, chỉ vào mũi mình nói:
- Anh nói tôi là lưu manh? Tôi làm lưu manh cho anh thấy.
Cảnh sát ngoài cửa đã cầm bao thuốc của Dương Phàm, nên không để ý. Chẳng qua cũng sợ trưởng khoa Tạ đi tố cáo, không thể làm gì khác hơn là đi vào khuyên Dương Phàm. Chẳng qua hắn hơi chậm chút. Bởi vì Dương Phàm vừa nói xong đã vung tay lên, đấm vào mũi trưởng khoa Tạ.
Sau một quyền còn hai cú đá, Dương Phàm còn mắng to:
- Tao đánh vì mày là thằng tay sai, đánh vì mày dám há mồm nói dối.
Cảnh sát trẻ tuổi trợn trừng mắt nhìn, vội vàng ôm Dương Phàm nói:
- Người anh em, đừng đánh, đừng đánh.
Cảnh sát trẻ tuổi này nói chuyện cũng rất khách khí.
Trưởng khoa Tạ nhân cơ hội chống tường đứng dậy, chỉ vào Dương Phàm, quát:
- Đồng chí cảnh sát, đồng chí cũng thấy đó, là hắn đánh tôi. Đồng chí nếu dám bao che cho hắn, tôi sẽ tìm lãnh đạo của đồng chí.
Cảnh sát cũng tức, quát lên với hắn:
- Câm miệng lại. Có cảnh sát ở đây, anh còn nói cái gì.
Quát trưởng khoa Tạ xong, cảnh sát trẻ tuổi giơ ngón tay cái lên với Dương Phàm, cười khổ nói:
- Người anh em, anh rất giỏi, chẳng qua chuyện này tôi phải phiền anh em.
Dương Phàm cười cười nói:
- Tùy anh, tôi nghe anh xử lý. Chẳng qua người anh em, tôi thấy anh rất chính trực, tôi nhắc anh một câu, có người muốn đen đủi.
Vừa nói Dương Phàm quay đầu lại nhìn mấy người, lúc này tất cả đều ngẩn ra, nhất là Trì Dũng, vẻ mặt càng thêm sùng bái. Trì Ảnh lại lo lắng đi lên, cầm tay Dương Phàm nói:
- Anh là đồ ngốc.
Dương Phàm cười cười, rút điện thoại di động ra, gọi cho một số, ở ngay trước mặt mọi người nói:
- Mẹ, con đến rồi, chẳng qua bây giờ không thể đến, mẹ chờ chút.
Vừa nói Dương Phàm bịt ống nói, hỏi cảnh sát trẻ tuổi:
- Sẽ cùng anh về phân cục sao?
Cảnh sát cảm thấy có chút không đúng, gật đầu. Dương Phàm lúc này mới nói tiếp với Dương Lệ Ảnh đã có chút nóng nảy:
- Đến phân cục Nhạc Sơn đón con đi. Con phải theo bọn họ.
Từ đầu đến cuối Dương Phàm trông rất trấn tĩnh. Người hơi có đầu óc là nhìn ra, đây là biểu hiện vô cùng tự tin. Nói thật Dương Phàm cũng là một thanh niên đầy nhiệt huyết. Đừng thấy ngồi ở vị trí lãnh đạo một thời gian, nhưng lúc cần vẫn sẽ ra tay. Lại nói thằng trưởng khoa Tạ kia cũng đáng bị ăn đòn.
Cảnh sát trẻ tuổi chờ Dương Phàm dập máy liền đưa tay ra:
- Người anh em, cho mượn chứng minh.
Dương Phàm cười cười rút ví, lấy chứng minh, đưa cho cảnh sát trẻ tuổi nhìn. Người này xem xong đưa trả lại cho Dương Phàm:
- Người anh em, đợi đồng nghiệp của tôi tới, phiền cậu đi một chuyến.
Dương Phàm cười nói:
- Yên tâm, không làm khó anh.
Lúc này trưởng khoa Tạ đứng ngoài cửa đang nhỏ giọng nói vào điện thoại. Dương Phàm nhìn hắn một cái, cười cười với cảnh sát trẻ tuổi. Cảnh sát trẻ tuổi nhỏ giọng nói:
- Cậu cứ yên tâm, tôi đảm bảo cậu không có chuyện gì. Nếu thấy tôi đáng làm bạn, chúng ta sau chuyện này sẽ ngồi uống với nhau.
Cảnh sát trẻ tuổi cũng không ngu, thấy Dương Phàm còn bình tĩnh như vậy, đương nhiên đoán người ta có chỗ dựa. Chẳng qua hắn vẫn tốt bụng nhắc:
- Người anh em, ông già của thằng Triệu Lực kia là lãnh đạo của sở Giáo dục, cậu của hắn là phó cục trưởng công an thị. Cậu có đè được không?
Dương Phàm đưa tay vỗ vỗ vai cảnh sát trẻ tuổi, ý bảo cứ yên tâm.
Lúc này Trì Ảnh cũng nghe thấy, kéo Dương Phàm sang bên, nhỏ giọng nói:
- Anh không sợ bọn họ?
Dương Phàm cười nói:
- Phó cục trưởng công an thị thôi mà, nhiều nhất là trưởng một phân cục, có gì phải ngại. Đừng nói là một tên trưởng phân cục, mà là giám đốc sở Công an, ở trong tỉnh này, anh cũng không để vào mắt.
Trì Ảnh còn tưởng rằng Dương Phàm an ủi nàng, đoán đoạn đầu Dương Phàm nói đúng, nhưng phía sau là giả. Nghĩ đến đây Trì Ảnh, khẽ đá vào chân Dương Phàm:
- Lúc này còn khoác lác.
Dương Phàm không nói gì. Cảnh sát rất nhanh đã đến, ngoài cửa xuất hiện hai cảnh sát, vừa vào đã nói:
- Thằng nào to gan đánh người ngay trước mặt cảnh sát?
Dương Phàm cười ha hả nói:
- Là tôi.
Hai cảnh sát kinh ngạc nhìn nhau, thấy cảnh sát trẻ tuổi đang nháy mắt ra hiệu với bọn họ, lập tức trở nên khách khí:
- Xin lỗi, mời theo chúng tôi về điều tra.
Trì Ảnh đứng lên, cầm tay Dương Phàm:
- Tôi cùng đi.
Hai cảnh sát nhìn nhau một chút:
- Không được, cô muốn đi thì tự bắt xe đến phân cục. Có thể thấy hay không là phải xem may mắn của cô.
Vừa nói hai cảnh sát liền mang Dương Phàm rời đi. Đến phân cục liền đẩy Dương Phàm vào trong một phòng làm việc, kéo ghế cho Dương Phàm ngồi, sau đó ngồi ở đối diện hỏi cung.
- Tên?
- Dương Phàm.
- Tuổi?
- 23 tuổi.
- Công tác ở đâu?
- Huyện ủy huyện Vĩ Huyền, thị xã Uyển Lăng, tỉnh Giang Nam, Trung Quốc.
Ừ? Hỏi đến đây, hai cảnh sát nhìn nhau, thầm nói thì ra ông bạn này là trong nhà nước, nhưng ở ngoại tỉnh mà còn bình tĩnh và kiêu ngạo như vậy, nhất định là bà con của lãnh đạo nào đó.
Có cảm giác này, giọng điệu của hai người cũng hòa hoãn hơn nhiều.
- Chức vụ.
- Phó bí thư huyện ủy kiêm phó chủ tịch huyện Vĩ Huyền.
Hai cảnh sát không ngồi vững, ngã xuống đất. Còn trẻ như vậy mà đã là phó bí thư huyện ủy. Nếu không phải là nói dối, chức vụ của người ta còn cao hơn mình hai bậc.
Dương Phàm lúc này đứng lên, rút thẻ công tác đặt lên bàn:
- Đây là thẻ công tác của tôi.
Lúc này, một tên cảnh sát bậc úy đi vào, nhìn Dương Phàm liền nói:
- Là mày đánh trưởng khoa Tạ?
Dương Phàm cười cười, gật đầu nói:
- là tôi, chẳng qua là do hắn nói tôi là lưu manh trước.
Tên này sa sầm mặt, túm áo Dương Phàm, sau đó hung hăng nói:
- Đến đây, mày tốt nhất ngoan ngoãn một chút, nói rõ quá trình đánh người ra, mày là đồ lưu manh.
Lúc này hai cảnh sát vừa hỏi cung Dương Phàm đang không ngừng ho khan, ý muốn nhắc nhở tên này. Nhưng người này đang ra vẻ ta đây, căn bản không có nghe thấy.
ấn Dương Phàm xuống ghế, tên này đi đến ngồi xuống đối diện, không nhìn hai tên cấp dưới đang nháy mắt ra hiệu, lạnh lùng nhìn Dương Phàm, vỗ bàn nói:
- Tên, tuổi.
- Dương Phàm, 23 tuổi.
Dương Phàm vẫn cười cười trả lời, tên này thấy Dương Phàm không sợ hãi, càng thêm tức giận, vung tay lên tát. Hai tên cấp dưới muốn ngăn lại nhưng không dám.
Dương Phàm rất nhanh tránh được, sau đó nhảy lại một bước, cười lạnh nói:
- Anh còn ra tay đánh người lần nữa thì đừng trách tôi.
- Con mẹ mày, đến đây còn mạnh miệng? Dương Phàm hả, ông hôm nay đánh cho mẹ mày cũng không nhận ra mày.
Nói đến đây hắn liền lao tới, nhưng cửa phòng làm việc đã bị đẩy ra. Có người đang đứng trước cửa, lạnh lùng nói.
- Anh muốn đánh đến mức tôi cũng không nhận ra? Có bản lĩnh anh thử một cái xem?
Người nói đương nhiên là Dương Lệ Ảnh, quay đầu lại nói với thư ký Lý:
- thư ký Lý, lời này anh có nghe thấy không? Phân cục Nhạc Sơn bọn họ chấp pháp như vậy đó? Còn đánh cho mẹ cũng không nhận ra con, lợi hại thật.
Lúc này một người đàn ông trung niên hói đầu đầy mồ hôi, bỏ mũ xuống lau mặt, đi lên, nhỏ giọng nói:
- Hiểu lầm, nhất định là hiểu lầm.
Thư ký Lý đâu có thèm nghe, cười lạnh nói với tên cảnh sát trung niên:
- Ý của anh là tai chúng tôi có vấn đề? Có cần tôi và Dương tỷ đến bệnh viện kiểm tra tai không?
Dương Lệ Ảnh đi lên, nhìn Dương Phàm nói:
- Con trai, con không sao chứ?
Dương Phàm cười cười lắc đầu:
- Không sao ạ, chỉ thấy chán ghét mà thôi.
Lúc này thư ký Lý cười lạnh nói với cảnh sát trung niên:
- Phân cục trưởng Long, tôi hy vọng anh có thể có giải thích hợp lý với chủ tịch Trần.
Dương Lệ Ảnh thấy Dương Phàm không sao, cũng bớt lo lắng, cười nói với Dương Phàm:
- Đi, về nhà.
Dương Phàm cười cười lắc đầu:
- Chưa được ạ, con còn phải làm xong lời khai. Hơn nữa đúng là con đã đánh trưởng khoa Tạ. Theo luật hành chính con coi như phạm pháp. Mẹ và thư ký Lý ra ngoài chờ chút, con lấy xong lời khai sẽ ra ạ.
Dương Phàm rất nhanh đã làm xong, xác định chỉ là mâu thuẫn, bồi thường trưởng khoa Tạ 500 tệ tiền thuốc men, nộp tiền phạt, Dương Phàm cười ha hả đi ra.
Dương Lệ Ảnh đi tới, Dương Phàm cười nói:
- Đến bệnh viện một chút ạ, con để hành lý ở đó.
Đám người Dương Phàm rời đi, phân cục trưởng Long về phòng làm việc. Phân cục trưởng Long đang mắng tên cảnh sát và trưởng khoa Tạ:
- Con mẹ chúng mày, hại chết ông.
Trời mới biết hắn đang mắng ai, chẳng qua khi hắn biết chuyện này có nguyên nhân từ Trì Dũng, cả người đẫm mồ hôi. Lập tức giơ chân lên, quát to tên cảnh sát:
- Sao mày không nói sớm.
Ra ngoài cửa, Trì Ảnh đi taxi đến đang rất sốt ruột, đi qua đi lại trước cửa. Thấy Dương Phàm và Dương Lệ Ảnh đi ra, Trì Ảnh vội vàng đi tới, cầm tay Dương Phàm nói:
- Anh không sao chứ?
Dương Phàm cười nói:
- Không sao, đây là mẹ anh.
Trì Ảnh nghe Dương Phàm giới thiệu, trợn mắt há mồm. Nhìn Dương Lệ Ảnh một chút, một lúc lâu mới nói:
- Em gọi là chị thôi, gọi bác hơi quá.
Dương Phàm trừng mắt nhìn nàng:
- Em chiếm tiện nghi của anh.
Dương Lệ Ảnh lại rất vui, nói với Trì Ảnh:
- Đừng để ý đến thằng bé này, chúng ta đi.
Trì Ảnh rất thông minh, lúc này đã đoán được Dương Phàm có bối cảnh rất lớn. Lúc này nàng cũng yên tâm hơn. Dương Phàm ngồi bên cạnh thấy hai người nói chuyện vui vẻ, hắn không có cơ hội xen miệng vào.
Xe vào trong bệnh viện, rất nhiều người có mắt tinh ranh liền phát hiện ra vấn đề, lập tức báo cho viện trưởng. Lúc đám người Dương Phàm đi đến phòng của Trì Dũng, cảnh sát trẻ tuổi thấy Dương Phàm yên ổn ra về, liền cười cười đi lên đón:
- Được đó, người anh em, cậu được.
Dương Phàm cười nói:
- Nhớ cùng nhau uống rượu.
Vừa nói Dương Phàm đưa tờ danh thiếp ra. Cảnh sát cười hì hì cho mọi người vào. Cảnh sát này liền nhìn danh thiếp của Dương Phàm, không khỏi há hốc mồm.
- Phó bí thư huyện ủy?
Lau mồ hôi.
Điều càng rung động hơn là thư ký Lý lại lấy thẻ công tác đưa cho hắn nhìn, nói:
- Chào anh, tôi là Lý Kiến, phụ trách tổng hợp ở văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh, có việc muốn hỏi anh.
Cảnh sát còn chưa kịp có phản ứng thì đã có bốn năm người đang đi tới, người dẫn đầu là viện trưởng. Đừng nhìn lão đã sáu mươi, nhưng đi rất nhanh.
- Anh có phải thư ký Lý không? Có người bảo xe *** dừng ở dưới, tôi còn tưởng là nhầm.
Viện trưởng chỉ là lấy lý do, giả sao lão đi nhanh vậy?
Lý Kiến cười cười, nói đầy ẩn ý:
- Tôi đi cùng Dương tỷ đến thăm bệnh nhân.
Hả? Vợ chủ tịch tỉnh tự mình đến thăm một người bênh? Viện trưởng ngẩn ra, lập tức có người đi tới nói nhỏ vào tai. Viện trưởng nghe xong, tức giận nói:
- Các người quá hồ đồ, vô trách nhiệm. Thương nặng như vậy sao có thể ở trong phòng này? Chuyển, lập tức chuyển phòng cho tôi.
Không thể không nói rất nhiều cán bộ Đảng ta ở các tình hình có tính giác ngộ rất cao. Dương Lệ Ảnh ở trong phòng bệnh chưa đến nửa tiếng, một đám người ở trường đại học Z do phó hiệu trưởng Hà cầm đầu đã kịp thời xuất hiện trong phòng bệnh.
Ngay trước mặt Dương Lệ Ảnh, phó hiệu trưởng Hà đã chỉ trích trưởng khoa Tạ, sau đó chuyển mười ngàn vào tài khoản bệnh viện, coi như tiền chữa trị cho Trì Dũng. Thú vị chính là bên phía Trì Dũng lại ra vẻ tức giận, tiền này không tới lượt đại học Z bọn mày bỏ ra. Muốn bỏ sao lúc trước mày không bỏ ra đi?
Dương Phàm và Dương Lệ Ảnh lên xe rời đi, một đám người đứng xa xa nhìn theo, đầu đầy mồ hôi.
Dương Phàm trước khi lên xe liền quay đầu lại vẫy chào Trì Ảnh. Sau khi lên xe, Dương Phàm nhắn cho Trì Ảnh một tin:
- Anh còn nợ em hơn hai mươi tiếng làm bạn trai.
Trì Ảnh nhận được tin, đứng ở cổng bệnh viện khóc. Người đàn ông từng có *** với mình, không ngờ lại cách xa mình như vậy.
Chuyện này bởi vì vợ của chủ tịch tỉnh Trần đột nhiên xuất hiện nên rất nhanh đã thay đổi hoàn toàn. Đầu tiên là phó cục trưởng công an thị, kiêm phân cục trưởng Long Khánh Dương phải suy nghĩ một lời giải thích. Sau đó đảng ủy đại học Z triệu tập hội nghị suốt đêm, thảo luận một vấn đề quan trọng. Quyết định sai lầm với sinh viên Trì Dũng, nhà trường phải sửa chữa.
Dương Phàm rốt cuộc cũng đi vào cánh cửa nhà này. Trần Chính Hòa đang đứng ở cửa chờ. Trên đường về đã được thư ký Lý báo cáo. Với đầu óc của Trần Chính Hòa đâu có gì khó để đoán ra chuyện này.
Thấy Dương Phàm đi vào, Trần Chính Hòa cười rất tươi, nói:
- Chào mừng về nhà.
Dương Phàm gật đầu, chẳng qua yết hầu hơi giật giật.
- Con không muốn gọi thì thôi, vào trong nói chuyện.
Vào trong phòng, Trần Chính Hòa và Dương Phàm ngồi xuống, Dương Lệ Ảnh thò đầu vào nhìn một chút, sau đó rời đi.
Người giúp việc mang nước lên, Trần Chính Hòa cười cười mở miệng nói trước:
- Con gần đây làm không sai. Chúc Đông Phong rất coi trọng con.
Dương Phàm khẽ cười cười, lắc đầu nói:
- Tôi chưa có ý rời khỏi Vĩ Huyền. Kinh tế Vĩ Huyền vẫn chưa thay đổi về bản chất, tất cả thành tích mới chỉ là hình thức bên ngoài, không có gì đáng để nhắc đến. Nói thật, từ lúc nhận chức đến nay, tôi toàn phải tự bỏ tiền ra chùi mông cho khóa trước, nhằm phát triển kinh tế.
Trần Chính Hòa suy nghĩ một chút thấy cách nói của Dương Phàm có chút *** Nhưng Trần Chính Hòa không nói gì, chỉ kiên nhẫn nói:
- Quan trường Trung Quốc, thành tích nhiều lúc chỉ là mặt ngoài. Ví dụ như tổng kết đưa ra điển hình tiên tiến. Mọi việc đều là như vậy. Trên thực tế mấy thứ đó đâu có thay đổi gì về đời sống nhân dân. Nhưng rất nhiều người lại dựa vào cái này để thăng quan tiến chức.
Lời Trần Chính Hòa, Dương Phàm hiểu rõ. Với những chuyện mà Dương Phàm đã làm ở Vĩ Huyền, tổng kết một chút, đưa ra kinh nghiệm, đề cử là chuyện hiển nhiên. Nguồn truyện: Truyện FULL
- Ông đang dạy tôi làm quan như thế nào sao? Ha ha, tôi thực ra muốn làm ra chút chuyện, thăng quan đối với tôi lại là chuyện nhỏ,
Dương Phàm nói ra lời này rất thành tâm.
Trần Chính Hòa thầm cảm khái. Thằng bé này từ nhỏ đã không ở bên cạnh lão, đầu tiên học lý luận Nho gia, sau lại học Chu Minh Đạo. Mấy người này khiến cho Dương Phàm suy nghĩ hơi khác lạ.
- Lần trước Điền Trọng đã nói với bố một lần. Ý của lão là ở chức phó làm ra thành tích lớn đến đâu nhưng cũng bị người khác lấy hơn phân nửa. Cho nên lão đề nghị năm sau tăng con lên một bậc, làm lãnh đạo một phương. Con thấy thế nào?
Trần Chính Hòa nói với giọng thương lượng nên Dương Phàm cảm thấy dễ dàng hơn nhiều. Trong lòng cũng cảm thấy có lý. Tên Hồng Thành Cương quá đáng ghét.
- Tăng một bậc tôi không phản đối. Chẳng qua chuyện trong tỉnh Giang Nam, ông có thể nói vào sao?
Dương Phàm dứt lời, Trần Chính Hòa không khỏi ngửa mặt cười lớn, một lúc sau mới nói:
- Câu hỏi rất hay. Bố nói với con như thế này, ở tỉnh Giang Nam, bố có thể cho con làm lãnh đạo ở bất cứ một thị nào cũng không có gì khó khăn. Mọi người đều nói quan chức liên hệ chặt chẽ, lợi dụng lẫn nhau mà.