Biện Vĩ Cường thở dài một tiếng, kích động kể lại cuộc nói chuyện với Dương Phàm trước bữa ăn ra. Dư Phượng Hà nghe xong rất vui, nói:
- Lão Biện, sao trước đó anh không nói với em? Đừng để phó bí thư Dương có suy nghĩ khác.
Biện Vĩ Cường lắc đầu nói:
- Anh không nói là sợ em lộ ra trên mặt. Anh cũng chỉ là đột nhiên nghĩ đến, không ngờ phó bí thư Dương nghĩ xa như vậy, đã chuẩn bị sẵn thành tích cho anh. Em nói, nhà ta nợ ơn của phó bí thư Dương, đến bao giờ mới báo hết.
Dư Phượng Hà nghe xong không khỏi khẩn trương, khẽ đánh vào người Biện Vĩ Cường:
- Anh nghĩ linh tinh gì thế? Phó bí thư Dương nhất định đi ngàn dặm, theo sát phó bí thư, nhất định sẽ rất được. Hơn nữa phó bí thư cũng không cần anh báo đáp, chỉ mong anh làm tốt công việc trong huyện là được. Nguồn: https://truyenfull.vn
Biện Vĩ Cường thở dài một tiếng:
- Chính là như vậy anh mới bất an. Anh là một bộ đội xuất ngũ, sợ năng lực của mình không đủ, làm lỡ chuyện của phó bí thư Dương.
Dư Phượng Hà vừa nghe thấy thế liền yên tâm, cười nói:
- Em còn tưởng rằng anh đi vào đường sai, có suy nghĩ này là tốt nhất. Thực ra em cảm thấy chỉ cần tận tâm hết sức làm tốt nhất công tác mà lãnh đạo giao phó, lãnh đạo nhất định sẽ thấy. Suy nghĩ nhiều như vậy làm gì? Không còn sớm nữa, mau đi ngủ thôi.
Dư Phượng Hà cười cười lộ ra vẻ quyến rũ của người thiếu phụ. Biện Vĩ Cường đang hưng phấn, lập tức *** dâng lên trong lòng, cầm tay Dư Phượng Hà, cười cười nhỏ giọng nói:
- Đám nhỏ ngủ chưa?
Vừa thấy ánh mắt này, Dư Phượng Hà liền hiểu tâm tư của Biện Vĩ Cường. Mặt hơi đỏ lên, nhỏ giọng nói:
- Đều ngủ rồi, chẳng qua phải nhỏ chút, ở đây đi, em cũng muốn....
Hai người vừa nói liền ôm chầm lấy nhau, nằm xuống ghế, không lâu sau tiếng thở dốc nặng nề vang lên, những tiếng óc ách vang lên. Trong bóng tối chỉ thấy một bóng người màu trắng lắc lư, còn có tiếng thở dốc của nam và nữ.
Sáng hôm sau Biện Vĩ Cường báo cáo với Hạ Tiểu Bình, chạy lên tỉnh.
Dương Phàm vẫn đi làm như bình thường. Đến giờ nghỉ trưa, Lưu Thanh gọi điện tới, nói có một phó chủ tịch huyện Vĩ Huyền đi lên. Dương Phàm cười cười giải thích một chút, Lưu Thanh không nói gì thêm, tỉnh đoàn vốn chỉ làm những chuyện này, lần trước Dương Phàm đưa đến một triệu, lần này lại thêm một triệu nữa, cứ như vậy là làm xong chuyện này.
Đến giờ nghỉ trưa, Tiểu Vương nói xe Santana lại hỏng, đề nghị Dương Phàm đổi xe. Bây giờ trưởng phòng đi xe tốt hơn xe của Dương Phàm. Dương Phàm lập tức đáp ứng. Vĩ Huyền bây giờ đã khởi sắc, không cần phải lo lắng nữa.
Không có xe, Dương Phàm không thể làm gì khác hơn là đi bộ. Trời rất nóng, đi khoảng mười phút sau lưng đã đẫm mồ hôi. Đã lâu rồi không đi bội như vậy, đi một lát Dương Phàm cảm thấy mệt mỏi. Vào cửa hàng tạp hóa ven đường mua chai nước lạnh, ngửa đầu uống hết nửa chai mới thoải mái hơn.
Người vốn là như vậy, sống an nhàn một thời gian dài, thể lực sẽ kém đi. Có suy nghĩ này, Dương Phàm không khỏi bất đắc dĩ cười khổ. Bây giờ ngồi quá lâu trong phòng điều hòa, người sắp phát phì lên rồi.
Chiều tiếp tục đi làm, trước khi hết giờ Biện Vĩ Cường gọi điện tới. Biện Vĩ Cường nói đang trở về, đã xong việc. Tỉnh đoàn đã đồng ý kế hoạch xây mười trường tiểu học Hy vọng.
Chuyện này vốn đã được Dương Phàm đoán trước nên không chú ý nhiều. Thời gian bận rộn rồi đến cuối tháng. Chuyện thu hút sinh viên về nông thôn do Hồng Thành Cương chủ trì được tiến hành rất thuận lợi. Nhóm sinh viên đầu tiên về Vĩ Huyền có tổng cộng hai mươi người. Huyện ủy Vĩ Huyền một lần nữa tổ chức đại hội, lục tục phân phối đến các thôn. Dương Phàm không hề nhúng tay vào chuyện này, giống như quan hệ giữa hắn và Hồng Thành Cương hòa hoãn hơn rất nhiều.
Hồng Thành Cương gần đây rất hay lên thị. Lý Thụ Đường đã mấy lần biểu dương bộ máy huyện ủy Vĩ Huyền trong hội nghị thường ủy. Sau khi việc kia kết thúc, Hồng Thành Cương đã có lần phát biểu trong hội nghị: "Đồng chí Khổng Thắng Đông đạt được thành tích trong công tác thu hút sinh viên về nông thôn".
Kết quả Hồng Thành Cương vừa mới khen ngợi Khổng Thắng Đông xong, phó bí thư Tô Diệu Nga đã cười nói:
- Gần đây đồng chí Biện Vĩ Cường công tác rất tốt. Đầu tiên đã phá vỡ tình hình trì trệ trong ngành du lịch của huyện ta, hơn nữa còn lấy được khoản tiền hai triệu từ tỉnh đoàn về xây dựng trường tiểu học Hy vọng, giải quyết vấn đề khó khăn khi đi học của các em học sinh vùng núi.
Đối đầu vô tình này bề ngoài giống như không liên quan đến Dương Phàm. Nhưng trên thực tế đó là kết quả sau mấy lần Dương Phàm và Tô Diệu Nga lén bàn bạc qua điện thoạt. Hồng Thành Cương nếu biểu dương Khổng Thắng Đông, bên này tự nhiên sẽ có người nói tốt cho Biện Vĩ Cường. Chuyện này diễn ra trong hội nghị thường ủy, đám cán bộ đều rất thính tai, mũi cũng thính, dễ dàng nhận ra mùi thuốc nổ trong đó.
Trước ngày quốc khánh còn có một cuộc hội nghị thường ủy. Vấn đề thêm một ghế thường ủy rốt cuộc đã được đưa ra bàn bạc. Hồng Thành Cương chưa thể nắm chắc nên định không đề cập chuyện này ra. Nhưng Hạ Tiểu Bình không cho hắn thời gian chuẩn bị, đã đưa chuyện này ra trong hội nghị. Lý do của Hạ Tiểu Bình cũng rất đầy đủ, vị trí này để trống đã lâu, cần phải được bổ sung.
Về vấn đề chọn người đã diễn ra một cuộc tranh luận. Cuối cùng vẫn là dùng biện pháp cũ, bỏ phiếu giải quyết vấn đề. Kết quả tự nhiên có thể hiểu được. Biện Vĩ Cường đạt thành tâm nguyện, trở thành phó chủ tịch thường trực.
Sau cuộc giao tranh này, Hồng Thành Cương coi như đã gần như bỏ đi cái suy nghĩ....
Đêm trước ngày quốc khánh, mẹ Dương Phàm gọi điện tới, muốn Dương Phàm đến chỗ bà ở mấy ngày. Yêu cầu này Dương Phàm không thể từ chối, thu dọn hành lý, Dương Phàm do dự một chút có phải nên làm theo lời mẹ, dẫn bạn gái đến, hắn vừa suy nghĩ vừa lên đường.
Đến sân bay trên tỉnh, ngồi trong khoang hạng nhất, nhắm mắt lại ngủ một lát. Dương Phàm đột nhiên cảm thấy có người khẽ chạm vào mình. Mở mắt ra nhìn thì ra là cô tiếp viên hàng không lần trước.
- Mời thắt dây an toàn.
Thấy cô tiếp viên hàng không đưa tay ra dấu, Dương Phàm không khỏi nghĩ đến cái đêm đó, giữa sống và chết cùng với đêm điên cuồng đó. Dương Phàm lúc này mới đột nhiên phát hiện gần đây quá bận nên đã nửa tháng không chạm vào phụ nữ.
Mỉm cười với nàng, Dương Phàm thắt dây an toàn, máy bay cất cánh. Cả chặng bay, cô tiếp viên hàng không luôn cố tình đi ngang qua Dương Phàm, hai người không nói gì, chỉ nhìn nhau cười, trông rất ăn ý.
Máy bay hạ cánh, trước khi xuống máy bay thì cô tiếp viên hàng không đã đứng cạnh cửa, nàng lặng lẽ nhét vào túi hắn một tờ giấy. Sau khi xuống máy bay, Dương Phàm mở ra nhìn thấy là một số điện thoại. Dương Phàm dở khóc dở cười, lúc trước cô gái này không cho mình cách liên hệ.
Ra khỏi sân bay, xách túi hành lý, Dương Phàm đứng ở cửa, do dự một chút rồi nhắn một tin:
- Gặp nhau ở đâu?
Rất nhanh cô tiếp viên hàng không nhắn lại:
- Trạm trung chuyển.
Không đến năm phút sau, cô tiếp viên hàng không kéo theo vali xuất hiện. Dương Phàm đứng ở cửa nhìn, đưa tay ra mời. Lên xe, hai người không biết tên nhau, ngồi cạnh nhau.
Sau đêm hôm đó, trong đầu Trì Ảnh luôn xuất hiện hình bóng Dương Phàm. Hôm nay gặp lại Dương Phàm, hai người như bạn lâu năm chỉ dùng ánh mắt và nụ cười là hiểu ý nhau. Trì Ảnh rất thích cảm giác này, nên không nhịn được mà nhét một tờ giấy vào túi Dương Phàm.
- Anh tên Dương Phàm hả? Làm quen chính thức nhé, em tên Trì Ảnh.
Dương Phàm không nói gì mà nhìn nàng đầy nghi hoặc. Trì Ảnh bị nhìn đến xấu hổ, nhỏ giọng nói:
- Đừng lo lắng, em sẽ không quấn lấy anh đâu.
Dương Phàm nhún nhún vai đầy vô tội nói:
- Sao em thấy anh lo lắng.
Trì Ảnh có chút xấu hổ nói:
- Thế sao anh nhìn người ta như vậy?
Dương Phàm ngửa đầu lên trời thở dài một tiếng, sau đó mới nhỏ giọng nói:
- Anh không phải là đang muốn em giải thích cho anh. Em xinh như vậy, chẳng lẽ không sợ anh quấn lấy em không tha sao?
Bị hỏi ngược lại như vậy, Trì Ảnh không khỏi bật cười, nhỏ giọng nói:
- Miệng lưỡi, vừa nhìn đã biết người không thành thật.
Dương Phàm chỉ có thể nhún vai vô tội lần nữa, thở dài một tiếng:
- Em chuyên chuyến bay này sao?
Thực ra Dương Phàm cũng không biết Trì Ảnh có cơ hội thay đổi đường bay. Chẳng biết trời xui đất khiến thế nào mà nàng vẫn giữ lại. Giống như trong mơ hồ xác định hai người sẽ gặp lại nhau.
Trì Ảnh gật đầu nhỏ giọng nói:
- Anh rốt cuộc làm gì? Từ bề ngoài anh giống như một sinh viên đại học, nhưng lại có khí chất khác thường.
Dương Phàm không nghĩ Trì Ảnh sẽ hỏi như vậy, do dự một chút rồi nói:
- Anh? Chỉ là một cán bộ nhà nước nhỏ bé, không đáng để nhắc đến.
Trì Ảnh nhìn chằm chằm Dương Phàm, nói:
- Lời này em tin, anh trông có chút uy của quan chức.
Dương Phàm không khỏi trợn mắt nhìn Trì Ảnh:
- Ngất mất, cái này em cũng có thể thấy?
Trì Ảnh cười nói:
- Bọn em gặp nhiều người, lúc anh nói chuyện, hai mắt anh rất thích nhìn vào mắt người khác, giọng điệu khi nói chuyện không nhanh không chậm, đây là thói quen trong chốn quan trường.