Tình cảm không thể biến thành tiền, không thể làm cơm ăn, nhưng thân thể thì có. Trên thế giới này, mỗi ngày đều diễn ra giao dịch như vậy. Rất nhiều cô gái đều sẽ dùng biện pháp này đổi lấy vật chất mình cần.
Dương Phàm cũng không nghĩ nhiều, hắn có rất nhiều chuyện phải làm. Chiều còn có hai cuộc họp. Bây giờ các cán bộ trong huyện hầu như đều thích Dương Phàm xuất hiện chủ trì cuộc họp. Bởi vì Dương Phàm ít nói nhảm, chỉ nói trọng tâm của vấn đề, sau đó khi kết thúc chỉ nói một hai câu. Cuộc họp như vậy, các phòng ban không thích mới là chuyện lạ. Kỳ quái chính là Dương Phàm bố trí công việc, người bên dưới không biết làm như thế nào, làm cũng không tệ. Thực ra cũng không khác gì trước kia mấy, chỉ là đỡ tốn thời gian họp, khiến cho các cuộc họp giảm đi.
Có quan chức đã so sánh Dương Phàm với Hồng Thành Cương. Cuộc họp trước kia kéo dài ba ngày, do Dương Phàm chủ trì, tốc độ chỉ kéo dài một ngày. Cuộc họp hai ngày, tối đa chỉ còn nửa ngày. Cuộc họp một ngày, tối đa chỉ hai tiếng là xong. Hồng Thành Cương chủ trì cuộc họp, nhất định nói ba câu:
- Trước đây thành tích không ít, bây giờ khó khăn rất nhiều, tương lai rất nhiều hy vọng.
Ba câu này, Hồng Thành Cương có thể nói suốt ba tiếng, một buổi sáng coi như xong.
Dương Phàm đang xem báo cáo, một đại hán da ngăm đen xông vào. Lâm Đốn đưa tay ra chặn lại, nói:
- Anh làm gì thế?
Đại hán da đen thở hổn hển, đứng ở cửa lớn tiếng nói:
- Tôi tìm lãnh đạo các người, có chuyện quan trọng muốn nói.
Dương Phàm đang ở bên trong, nghe thấy rõ, nhỏ giọng nói:
- Để anh ta vào.
Đại hán da đen sạm ăn mặc chiếc áo sơ mi nhăn nhó, dính đầy mồ hôi, hai khuy bên dưới không đóng lại. Quần thì ống thấp ống cao, đều sắn cả lên.
Ngồi xuống trước mặt Dương Phàm, bởi vì hôm qua trời mưa, không bật điều hòa nên hơi nóng. Lúc này đại hán không đóng khuy cũng tốt. Chỉ thấy hắn cầm vạt áo quạt quạt. Cầm cốc nước mà Lâm Đốn đưa cho, uống một hơi cạn sạch, sau đó nói:
- Cảm ơn.
Bỏ cốc xuống, Dương Phàm đã mở điều hòa, ngồi xuống ghế, Dương Phàm cười nói:
- Chào anh. Anh tìm tôi có chuyện gì?
Đại hán ngăm đen lấy vạt áo lau mồ hôi:
- Ngài là lãnh đạo huyện ủy? Vừa nãy dưới lầu có người chỉ tôi lên phòng của ngài, tôi cứ chạy tới. Chuyện là thế này, tôi là người của đội địa chất. Gần đây chúng tôi vẫn đang tra xét vùng núi Vĩ Huyền. Ngài biết chúng tôi phát hiện được gì không? Một mỏ than rất lớn, ít nhất có sản lượng ba trăm triệu tấn. Nhưng trong quá trình chúng ta tra xét, lại phát hiện trong huyện có những mỏ khai thác lậu. Nếu việc này tràn lan, nhất định sẽ phá hủy hoàn cảnh sinh thái, gây ô nhiễm nguồn nước, gây hậu quả nghiêm trọng, lãng phí tài nguyên mỏ than. Phản lập tức đình chỉ mấy mỏ nhỏ đó lại, làm như vậy chính là phạm pháp.
Dương Phàm nghe xong giật mình, thầm nói: "Mấy mỏ lậu không phải đều đã bị đóng cửa sap?" Hai mỏ nhà mình từng thắng chỉ được có mấy trăm khối.
- Anh nói địa điểm cụ thể. Anh phát hiện mấy mỏ lậu ở xã nào?
Đại hán nói:
- Mấy xã đều có, đều mở ở sâu trong núi, sau đó lén khai thác.
Dương Phàm lập tức đứng lên, gọi Lâm Đốn vào, lấy giấy bút cho đại hán, bảo hắn vẽ sơ đồ. Đại hán làm chuyện này quá thành thạo, không đến năm phút đã vẽ ra một bản đồ. Dương Phàm nhìn những điểm đánh dấu trên đó, không khỏi giật mình. Mười mỏ lậu tồn tại, liên quan đến năm xã. Những mở này xuất hiện từ lúc nào? Sao không có tin tức gì?
Sau khi xem xong, Dương Phàm sa sầm mặt nói:
- Tin này có chính xác không?
Đại hán nói:
- Vô cùng chính xác. Các mỏ lậu này đều ở trong núi, rất bí mật. Đến tối là các xe tải liền vận chuyển than ra ngoài.
Dương Phàm cầm tay đại hán nói:
- Cảm ơn tin tức của anh, anh đưa đến rất kịp thời.
Bảo Lâm Đốn tiễn chân đại hán. Dương Phàm suy nghĩ một chút, cảm thấy không thể trì hoãn. Mấy mỏ lậu đó không có một khoản tiền thì không thể mở ra. Chuyện lớn như vậy, trong xã không thể không biết. Nhưng không có xã nào báo cáo lên trên, nói rõ đám cán bộ xã nhất định thu được chỗ tốt.
Nghĩ đến chuyện liên quan cán bộ năm xã, Dương Phàm không khỏi cẩn thận. Suy nghĩ một chút, cảm thấy phải lập triệu tập hội nghị thường ủy, tra rõ tình hình, xử lý thật nhanh.
Dương Phàm bảo Lâm Đốn lập tức dựa vào lời nói của đại hán, làm thành tài liệu, in ra. Hắn cầm điện thoại lên, nghĩ thế nào lại bỏ xuống, lên lầu đi đến phòng làm việc của Hồng Thành Cương. Không nghĩ đến Hồng Thành Cương đã lên thị báo cáo công việc.
Nhịn sự không hài lòng xuống, Dương Phàm gọi điện cho Hồng Thành Cương, bên trong truyền đến giọng nói lạnh nhạt của Hồng Thành Cương:
- Phó bí thư Tiểu Dương à? Có chuyện gì thế?
Dương Phàm nói chuyện này ra, Hồng Thành Cương trầm ngâm một chút, nói:
- Chuyện này, các đồng chí triệu tập hội nghị thường ủy trước, đưa ra phương án giải quyết. Tôi còn có chuyện phải làm ở trên thị.
Dương Phàm không nghĩ đến Hồng Thành Cương lại nói như vậy, trong lòng càng thêm khó chịu. Nhưng dù sao Hồng Thành Cương cũng là cấp trên, Dương Phàm không thể nói lời khó nghe, chỉ có thể lạnh nhạt nói:
- Tôi đã biết.
Dương Phàm gọi điện cho Trần Thái Trung, bảo hắn lập tức về nội thành. Sau đó Dương Phàm gọi điện cho Hạ Tiểu Bình, báo lại chuyện này.
Hạ Tiểu Bình nghe xong rất tức giận:
- Đám cán bộ xã đó vì một chút chỗ tốt mà dám làm chuyện này, gan không nhỏ. Chuyện lần này không thể dễ dàng bỏ qua cho bọn họ.
Dương Phàm suy nghĩ một chút:
- Chủ tịch Hạ, đồng chí xem nên xử lý chuyện này như thế nào?
Hạ Tiểu Bình nói:
- Xử lý như thế nào? Xã nào có mỏ lậu, tức là xã đó có bom. Cán bộ không giải quyết được, trực tiếp bắt lấy. Ngoài ra, bảo các đồng chí công an huyện, lập tức xuống dưới xác minh tình hình.
Dương Phàm suy nghĩ một chút rồi nói:
- Tốt nhất nên triệu tập hội nghị thường ủy, bàn bạc một chút. Tôi đã báo với bí thư Hồng, đây là ý của bí thư. Anh thấy chiều nay triệu tập hội nghị được không? Do anh chủ trì.
Hạ Tiểu Bình lập tức đồng ý:
- Cứ quyết định vậy đi, tôi lập tức bảo thư ký đi thông báo.
Dập máy, thấy đã hết giờ, Dương Phàm thu dọn chút rồi về khách sạn. Từ xa đã thấy đạo diễn đi đi lại lại trước cửa. Thấy Dương Phàm xuất hiện, đạo diễn lập tức chạy lên đón.
- Phó bí thư Dương, chào ngài.
Đáng tiếc không đợi đạo diễn Trang Tiểu Lục nói, tên cảnh sát Nhã Dịch An trông rất bỉ ổi đã đi lên chào hỏi trước.
- Phó bí thư Dương, tôi...
Trang Tiểu Lục đi đến vừa định nói chuyện thì thấy Dương Phàm sa sầm mặt, Nhã Dịch An liền giơ tay ngăn lại nói:
- Anh làm cái gì? Lãnh đạo làm việc rất mệt mỏi, không có thời gian nói nhảm với anh, mau tránh sang bên.
Hành động này làm Dương Phàm cảm thấy Nhã Dịch An cũng đáng yêu. Ít nhất có thể ngăn cản tên đạo diễn đáng ghét, xem ra cũng không bỉ ổi gì.
- Vất vả rồi.
Dương Phàm khen một câu sau đó vỗ vai Nhã Dịch An, không nhìn Trang Tiểu Lục, đi thẳng vào trong. Trang Tiểu Lục muốn đuổi theo, gọi:
- Dương....
Nhã Dịch An đã nhanh tay bịt miệng hắn lại, hung ác nói:
- Không được quấy rầy lãnh đạo nghỉ ngơi, nếu không tao đưa mày về đồn.
Thoáng cái Dương Phàm đã biến mất. Nhã Dịch An vừa buông Trang Tiểu Lục ra, Trang Tiểu Lục thấy Dương Phàm đã đi xa, lập tức trừng mắt nhìn Nhã Dịch An:
- **** mày, mày biết tao là ai không? Tao là đạo diễn nổi tiếng, tao là người nổi tiếng trong xã hội, tao...
Bốp một cái tát đã trúng mặt Trang Tiểu Lục. Nhã Dịch An cười lạnh nói:
- Tao không cần biết mày là ai, miệng không sạch sẽ, tao đánh gãy chân mày.
Dương Phàm vừa biến mất ở hành lang đột nhiên xuất hiện, trừng mắt nhìn hai người. Hai người liền dừng ngay hành động, cười cười nhìn Dương Phàm. Dương Phàm cười nói với Nhã Dịch An:
- Người này mà còn đi loạn, đồng chí cứ việc xử lý.
- Vâng.
Nhã Dịch An nghe thấy chỉ thị của lãnh đạo, đứng nghiêm.
Dương Phàm cười cười quay đầu lại rời đi. Dương Phàm rất chán ghét tên đạo diễn, thầm nói sao Trần Xương Khoa lại dùng toàn những thằng như vậy chứ? Chẳng qua Dương Phàm suy nghĩ ở một góc độ khác thì cảm thấy tên đạo diễn này mặc dù đáng ghét nhưng rất nghe lời, đồng thời có khi là nhân tài trong lĩnh vực này. Nhân phẩm và tài năng không cơ sở quan hệ trực tiếp. Trần Xương Khoa là người làm ăn, chỉ cần đạo diễn có thể kiếm tiền, hắn nhất định là cần.
Thoát được một thằng, vừa mới đi đến quầy lễ tân, thấy Hiểu Vân đang đứng ở trong quầy, đang đưa mắt nhìn chằm chằm cửa phòng hắn. Tần Hinh đang cúi đầu đứng đó, không biết nàng đang suy nghĩ cái gì.
Dương Phàm vừa thấy Tần Hinh, mắt co rút lại, lập tức ngoắc ngoắc Hiểu Vân. Hiểu Vân có chút mất tự nhiên, cười cười:
- Anh có phải làm chuyện gì táng tận lương tâm với cô bé kia? Ngay cả người cũng không muốn gặp?
Dương Phàm trợn trừng mắt, nhướng mày nói:
- Không được nói linh tinh. Tôi bây giờ không muốn gặp cô ta. Chị dẫn tôi đến phòng chị. Nguồn: https://truyenfull.vn
Hiểu Vân nói:
- Làm gì mà hung dữ như vậy. Có tật giật mình.
Dương Phàm nhìn xung quanh không thấy ai, nhỏ giọng nói:
- Còn kêu nữa, ông sẽ táng tận lương tâm với chị.