- Thật sao sau này chị sẽ thương em nhất đó! -
Chúc Vũ Hàm nhìn thấy Dương Phàm cố gắng dấu đi vẻ khẩn trương của mình, vì sao lại khẩn trương đây? Bởi vì trong lòng Dương Phàm có ý muốn gặp gỡ Chúc Vũ Hàm, lúc trước thì không muốn nhưng giờ tâm tính lại thay đổi. Lúc này Chúc Vũ Hàm đã có tâm thuật bất chính (1), trong đầu chỉ xoay quanh một ý niệm mà thôi, vạn nhất hắn nghĩ tới chuyện yêu thương ở trên giường kia, thì phải làm thế nào cho phải? Chị cùng em trong lúc đó, làm tới cái gì đây? Do tâm thuật bất chính nên hậu quả là tự nhiên Chúc Vũ Hàm lầm tưởng nụ cười mỉm trên mặt Dương Phàm là bởi vì do thiếu tiếp xúc nam nữ, ngẫm lại Trương Tư Tề xinh đẹp như vậy sao lại có thể bỏ đi. Dương Phàm lại không biết tình hình của mình. Bởi vậy, có thể thấy được, ấn tượng ban đầu thật đáng sợ.
Một người có tật giật mình, một người có tâm thuật bất chính, hai người không hẹn mà trăm miệng một lời nói sang chuyện khác hỏi:
- Chị (em) làm gì vậy?
- Ta hỏi trước, trước tiên nói về em đi! - Chúc Vũ Hàm xấu hổ nói.
- Rõ ràng là hai người nói cùng nhau, chị xấu lắm! - Dương Phàm dở khóc dỡ cười.
Nhìn khuôn mặt anh tuấn linh lợi của đứa em mới quen này, một hơi thở đầy nam tính vừa thoảng tới trước mặt, làm cho hai má của Chúc Vũ Hàm không khỏi hồng lên, thân mình tự nhiên nghiêng nghiêng tới Dương Phàm, đầu vú nhẹ nhàng chạm lên trên vai hắn, miệng nghé vào tai hắn thấp giọng nói:
- Ta thì xấu lắm, em muốn thế nào?
Tình trạng này làm cho Dương Phàm nhớ tới lần đầu tiên cùng Du Nhã Ny tương hợp, thầm nghĩ nữ nhân này lòng xuân đã động, không ngờ dám đùa bỡn mình? Bất quá, tự vị này, làm cho lòng người có chút say.
Dương Phàm cuối cùng cũng sáng suốt mà giơ tay đầu hàng nói:
- Em đầu hàng, trước tiên nói về chuyện của em vậy.
Dương Phàm nói qua loa về hướng đi của mình sau này một chút, thuận tiện cũng đem chuyện của thầy Chu Minh Đạo nói qua. Đương nhiên giấu diếm quan hệ với Trần Gia, Chúc Vũ Hàm nghe xong cũng không biết có chuyện kì quái, cười nói:
- Với địa vị cùng khả năng của Chu lão tiên sinh, an bài như vậy cũng chỉ là một cái nhấc tay mà thôi. Nhưng điểm khó hiểu chính là lão nhân gia này mười mấy năm không có mang theo nghiên cứu sinh, năm đó chị muốn dựa vào quan hệ mà làm học trò theo ông ấy đọc sách, nhưng ông tìm đủ mọi cớ không đáp ứng, như thế nào lại thu nhận em chứ? Thật là làm cho người khác phải đố kị mà!
- Có lẽ là vận khí của em tốt! - Dương Phàm không giải thích cụ thể, lúc nói chuyện bả vai hơi rụt lại một chút, động tác này làm cho Chúc Vũ Hàm có chút thất vọng, giống như hai ngươi đã căn bản đã tới gần đến quan hệ đảo điên rồi, nhưng trong nháy mắt lại xa cách nghìn trùng. Chúc Vũ Hàm thu hồi lại vẻ tình tự thân thiết có điểm hơi quá của mình …, đoan chính ngồi kể chuyện của mình, ý tứ đại khái là nguyên quán nàng cũng không phải người Giang Nam, mà theo phụ thân sống ở Giang Nam hai mươi năm, hiện tại đang công tác ở Vu Thành, làm trong ngành sản xuất ô tô. Hai người duy trì trò chuyện một cách thoải mái, bất tri bất giác đã đã tới sân bay của tỉnh Giang Nam rồi, Chúc Vũ Hàm lúc đứng ở bãi đỗ xe sân bay để bay đi thủ đô, biết Dương Phàm quay về Uyển Lăng, liền chủ động muốn mời hắn đi cùng.
Lúc đầu Dương Phàm nghĩ nữ nhân Chúc Vũ Hàm này có chút hơi lỗ mãng, nhưng sau này tiếp xúc mới phát hiện ra không phải như vậy, lúc ăn nói rất thành thục và chững chạc, nhất là vấn đề ở Trần gia, Chúc Vũ Hàm lại không hề nhắc tới, điều này làm cho Dương Phàm có chút tán thưởng, nữ nhân có thể mạnh bạo một chút, nhưng nếu không thể đều tiết mình có thể làm cho người ta chán ghét. Có thể có người đi cùng đương nhiên là chuyện tốt, huống chi có một mỹ nữ là bạn đường cho bớt hiu quạnh, Dương Phàm tự nhiên sẽ không từ chối, vui vẻ đáp ứng mời Chúc Vũ Hàm.
Cầm hành lý ra đường đi ra ngoài sân bay, từ xa đã thấy người giơ bảng tên Chúc Vũ Hàm rồi. Dương Phàm phát hiện mặt của Chúc Vũ Hàm có hơi sầm xuống một chút, cũng không có nói gì mà đi theo.
- Đáng ghét thế! - Chúc Vũ Hàm lẩm bẩm một câu, không hiểu gì nhưng tóm lại là mất hết hứng thú. Dương Phàm không nói gì, thản nhiên cười.
Chúc Vũ Hàm quả nhiên đúng như Dương Phàm đoán, không thèm nhìn tiểu tử đang giơ bảng tên mình mà đi thẳng ra bên ngoài, không nghĩ được vừa mới tiến ra cửa lối ra, một nam tử mặc bộ đồ trắng đã chờ ở bên ngoài, từ xa đã gọi:
- Tiểu Vũ!
Lông mày Chúc Vũ Hàm liền cau lại, miễn cưỡng cười rồi đi qua. Có người theo đuổi Chúc Vũ Hàm là chuyện không hề kì quái, nhưng là làm sao biết được hành trình của nàng mà chờ ở sân bay, phỏng chừng cũng không phải là một nhân vật bình thường, rõ ràng Chúc Vũ Hàm không có báo cho ai việc nàng đến ngày hôm nay.
Dương Phàm dùng tâm nhãn của mình mà đánh giá người đang đến này. Trước mặt người này tướng mạo không tồi, cao gần 1 mét 9, người cũng có vẻ khoẻ mạnh, râu tóc rậm rạp, theo tướng mạo mà xem xét thì người này có một khí chất rất nam tính, nhưng chính là tròng mắt có chút chuyển động, làm cho người ta cảm thấy không thể nào dùng mắt mà đánh giá người này được. Nam nhân bình thường rất khó mặc một bộ đồ màu trắng, bởi vì nó yêu cầu khí chất rất cao. Trước mắt người này mặc một thân nguyên bộ đồ màu trắng, không những không làm cho Dương Phàm có cảm giác tăng thêm phần tuấn tú nho nhã, ngược lại có một loại cảm giác vượn đội mũ người giết heo vậy(2). Cố tình làm ra cảm giác mình tốt bụng, đứng ở một nơi mà nhìn chung quanh, tạo một bộ dáng trông rất đỏm dáng.
Dương Phàm nhớ rõ Chu Minh Đạo đã từng nói, người có phẩm hạnh ngay thẳng khi đứng trước người khác đều nhìn thẳng vào mắt nhau, ánh mắt luôn né tránh phía trước thường thường là người có tâm thuật bất chính.
- Ngươi làm sao biết hôm nay ta trở về? còn nữa, mọi người đều là đồng nghiệp của nhau, hãy gọi tên ta hoặc là chức vụ đi.
Chúc Vũ Hàm đi qua, tức giận nói như vậy, nhưng ngầm nói sau lưng chính là " Ngươi phái người tìm hiểu ta sao? Quan hệ chúng ta không phải thân thiết để cho ngươi gọi ta như vậy."
- Chúc tổng, nàng chớ hiểu lầm, ngày hôm qua phía Bắc Kinh vừa đưa tới kế hoạch bán hàng tháng này, ta nghĩ tới nàng đang làm việc ở Bắc Kinh, thuận miệng hỏi một câu, mọi người nói cho ta biết chuyến bay này, dù sao hôm nay ta cũng phải đi về, vừa lúc thuận tiện đón nàng đi một đoạn, trên đường có bạn cũng tốt.
Lời giải thích này rõ ràng là đã tính toán từ trước, đại khái mọi việc đều được giải thích thông suốt, bất quá Chúc Vũ Hàm trên mặt rõ ràng lộ vẻ không tin, nhưng là chỉ thờ ơ mà thôi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https://truyenfull.vn
Một nam nhân thân mặc một bộ đồ trắng nhưng lại trong như một tên đồ tể cố làm ra vẻ tốt bụng, khẳng định là có chút lo lắng, cho nên khi Dương Phàm thấy Chu Vũ Hàm quay đầu lại nhìn mình mà cười cười tính toán nên giới thiệu mình như thế nào, đã lo lắng mình trở thành tấm lá chắn cho nàng nên liền giành lấy tiên cơ, tiến tới trước vòng tay chào nói:
- Xin chào, ta tên là Dương Phàm là em của chị Chúc.
Chúc Vũ Hàm không ngờ được Dương Phàm lại ra tay trước như vậy, tính toán ở trong lòng nhất thời mất tác dụng, đồng thời cũng hơi thất vọng, bất quá tâm tư cũng nảy sinh ra một chút ý nghĩ: "chúng ta cứ chậm rãi mà chơi đùa với nhau."
Dương Phàm cười rất thành khẩn, vừa giáp mặt liền tỏ thái độ hơi sợ sệt một chút, tên này lập tức tươi cười nắm lấy tay Dương Phàm nói:
- Xin chào, ta tên là Chu Tử Dương, là đồng sự của Chúc Tổng.
Cái gọi là thà đắc tội với quân tử còn hơn trêu chọc tiểu nhân, Dương Phàm đương nhiên không sợ hắn mà là sợ phiền toái. Chu Tử Dương nhìn qua đã biết là hạng người khẩu phật tâm xà (3), Dương Phàm không muốn đắc tội với những người như vậy nhưng cũng không muốn kết giao.
- Cảm ơn ngươi đã tới đón ta, nhưng ta đã có xe đón ở sân bay, lại phải cùng về với em ta, ngươi nên về trước đi! - Chúc Vũ Hàm lời nói mang theo một chút tức giận, Dương Phàm đoán chắc là do mình đã làm hỏng tính toán của nàng ta, liền cười cười tạ lỗi với Chu Tử Dương mà không nói gì.
Chu Tử Dương cũng có con mắt nhìn người, tự biết tướng mạo thua Dương Phàm một bậc, nhìn người ta mặc một bộ quần áo Armani. Tuổi trẻ nhưng rất có khí độ bất phàm, chắc phải là con em gia đình quyền quý ở tỉnh đây. Lại nhìn ra Dương Phàm có vẻ có ý tứ né tránh, chắc không có tư tình với Chúc Vũ Hàm làm tâm tư của hắn cũng an tâm đi rất nhiều.
- Ha ha, nếu em trai của Chúc tổng đã chào ta, vậy để hôm nay ta làm chủ, mời hai người ăn uống một bữa rồi hãy lên đường! - Chu Tử Dương tỏ ra vẻ khí độ, biểu tình trên mặt cũng không giống như giả bộ.
Chúc Vũ Hàm nghe xong không hề khách khí mà nói:
- Miễn đi, ngươi ngoại trừ chơi bời ra thì còn biết làm cái gì? Đừng làm hỏng em ta, chúng ta trực tiếp quay về Vu Thành, ta có thể không đón tiếp chu đáo cho em trai ta sao?
Chu Tử Dương cười khổ nhìn Dương Phàm, ánh mắt một chút tránh né cũng không có, Dương Phàm phát hiện ra chỉ lúc đối mặt với Chúc Vũ Hàm thì hắn mới có ánh mắt né tránh mà thôi, thầm nghĩ hắn một lòng sau mê Chúc Vũ Hàm lên mới lo lắng như vậy?
- Chị, anh Chu cũng có ý tốt, không nên nói với người ta như vậy chứ. - Dương Phàm cười cười, làm dịu đi không khí giúp Chu Tử Dương.
Chu Tử Dương lập tức phụ hoạ theo: - Chú em của ta nói đúng lắm!
- Cái gì mà kêu em của ta? Quên đi không thèm so đo với ngươi, Dương Phàm chúng ta đi. - Chúc Vũ Hàm đến cuối vẫn không lộ ý tức giận, lôi Dương Phàm tới bãi đỗ xe, Chu Tử Dương vẫn theo sau, người lái xe phía trước lúc nãy đã giơ bảng tên cũng chạy như điên theo sau.
Thấy xe BMV của Chúc Vũ Hàm, Dương Phàm nhớ tới một lượng lớn như vậy ở Thủ đô, kẻ có tiền thật là tốt, có thể tuỳ ý đi xe tốt. Đi theo Chúc Vũ Hàm lên xe, không đợi ngồi lâu, Chúc Vũ Hàm đã mở miệng nói:
- Em thật là một tên gian xảo, không thèm giúp chị chút nào, cha của tên Chu Tử Dương kia là bí thư tỉnh uỷ của Vu Thành, từ nhỏ đã lớn lên trong đại viện, người thật ra không xấu, nhưng học đã dốt cả ngày lại chỉ cùng lũ bạn chẳng ra gì ăn chơi đàng điếm, em không được theo hắn học cái xấu.
Dương Phàm luôn miệng cười khổ nói:
- Có người chị nào như vậy không? Còn chưa làm chị được đủ một ngày đã đem thằng em này ra làm súng, em chỉ là một dân đen vừa có tí chức, làm sao dám đắc tội với Chu Tử Dương?
Chúc Vũ Hàm nghĩ lại cười nói: - Nói em gian xảo cũng không oan, chỉ bằng người thân của ông Chu, em…, quên đi, chị không muốn mất vui.
Xe vừa mới nổ máy thì đối diện có một thanh âm vang lên, Chu Tử Dương thò đầu ra ngoài một chiếc xe đỗ ở bên đường, ngoắc tay về phía hai người nói:
- Ta đi trước mở đường nha!.