Không khí trong phòng bệnh dần thay đổi, ngôn ngữ đã hoàn toàn biến mất, biến thành cục diện đôi nam nữ đang tranh đấu. Hiển nhiên Trương Tư Tề không phải đối thủ.
Hay ngón tay sờ sờ, cả người Trương Tư Tề vô lực, bàn tay bên dưới không ngừng lên xuống, mắt nhìn Dương Phàm với vẻ cầu khẩn, mắt sắp chảy nước đến nơi. Dương Phàm lúc này mới hậm hực rút tay khỏi hai vú nàng về, nhắm mắt dựa vào thành giường, lặng lẽ hưởng thụ.
Trước khi phụt ra, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng, mặt Trương Tư Tề đỏ hồng sắp chảy nước. Hắn định thu tay về thì nghe thấy tiếng thở hổn hển của Dương Phàm, cắn răng tăng nhanh tốc độ.
Lúc này tiếng gõ cửa vang lên, Trương Tư Tề hoảng loạn thu dọn một chút, đứng dậy ra mở cửa, chạy ra ngoài thật nhanh.
Người thứ nhất xuất hiện trong phòng chính là Hồng Thành Cương, đi cùng chính là phó bí thư Hạ Tiểu Bình. Hai người đang rất vui vẻ, nói rõ Vĩ Huyền tiến vào một thời kỳ hoàn toàn mới. Sau khi mọi người đều đạt được điều mình muốn, không hẹn mà cũng nghĩ đến người đưa đến việc này.
Đồng minh ngày xưa, khi vị trí dưới mông thay đổi, có xảy ra biến hóa gì không?
- Phó chủ tịch Dương vất vả.
Hồng Thành Cương và Hạ Tiểu Bình đi vào đều nắm chặt tay Dương Phàm, hình như muốn thể hiện tình cảm trong lòng. Mâu thuẫn giữa chủ tịch và bí thư, việc này luôn diễn ra trong hệ thống chính trị Trung Quốc. Vĩ Huyền có thể là khả năng đặc biệt không? Trên thực tế trong lòng trong lòng hai vị lãnh đạo này đều cho rằng tình huống Vĩ Huyền sẽ càng thêm phức tạp vì sự tồn tại của phó chủ tịch này.
- Hai vị lãnh đạo, sau này dưới sự lãnh đạo của hai anh, tôi nhất định làm tốt công việc của mình, phục tùng sự điều động của tổ chức.
Dương Phàm nói một câu, làm cho hai vị không biết làm sao. Thật tâm hay giả vờ? Đó là một vấn đề. Chẳng qua Hồng Thành Cương hiểu rất rõ, phó bí thư Tào tìm Dương Phàm nói chuyện trước, sau đó mới tìm hai người nói chuyện, trong đó có phải ẩn chứa điều gì?
Trong lòng Hạ Tiểu Bình lại hiểu rất rõ, có thể ngồi vào vị trí chủ tịch huyện, công đề cử của Dương Phàm không thể không có. Từ một ý nghĩa nào đó mà nói, Hạ Tiểu Bình sau này sẽ không ra vẻ cấp trên trước mặt Dương Phàm. Nhưng có một phó chủ tịch mạnh như vậy, đối với lãnh đạo mà nói, đều là một chuyện hao tâm tổn trí.
Hai vị trường kỳ bị chèn ép, hôm nay coi như xoay người từ nông dân thành quý tộc. Dương Phàm hiểu rõ, sau này nếu muốn làm tốt công việc ở Vĩ Huyền, nhất định phải thay đổi cách làm, dưới sự lãnh đạo thì thể hiện mình, với điều kiện kiên quyết là tôn trọng lãnh đạo, như vậy hai vị này sẽ không làm khó dễ mình.
Hồng Thành Cương hơi căng cứng, cười nói:
- Lúc nói chuyện với ban tổ chức, tôi đã kiến nghị với thị ủy, gia tăng trọng trách của phó chủ tịch Dương. Phó chủ tịch Dương là nhân tài hiếm có, công việc trong huyện sau này cần phó chủ tịch nỗ lực.
Dương Phàm cười cười nói:
- Tôi còn trẻ, sau này phải hết lòng với công việc, dưới sự chỉ đạo chính xác của lãnh đạo, phát triển kinh tế Vĩ Huyền.
Dương Phàm nói giống như một hòn đá ném xuống mặt hồ yên tĩnh, tạo thành những tia rung động phía xa xa.
- Chú ý nghỉ ngơi.
Hồng Thành Cương không thể xác định được tình hình, lựa chọn rời đi. Cả quá trình Hạ Tiểu Bình ngoại trừ nói hai câu khách sáo, không nói thêm câu nào, chỉ trước khi đi bắt tay Dương Phàm, cầm hơi chặt, nhìn hắn với ánh mắt cảm kích.
Lãnh đạo thứ ba xuất hiện là Tô Diệu Nga. Thực ra năm phút trước Tô Diệu Nga đã tới, nhưng thấy xe của hai vị lãnh đạo, nên tìm một góc kiên nhẫn chờ đợi.
Trương Tư Tề vẻ mặt oán giận đi vào trong phòng, trừng mắt nhìn Dương Phàm, nhỏ giọng nói:
- Đều tại anh, làm người ta mất mặt.
Đang nói chuyện, ngoài cửa liền xuất hiện Tô Diệu Nga.
Trương Tư Tề quay đầu lại cười cười, lại vội vàng chạy ra.
- Trưởng phòng Tô. Ồ, không đúng, nên gọi là phó bí thư Tô.
Lúc bắt tay, Dương Phàm nói với giọng chúc mừng. Trong mắt Tô Diệu Nga mặc dù có tia hưng phấn, nhưng trên mặt vẫn rất bình tĩnh, lúc bắt tay khẽ mỉm cười:
- Quyết định chính thức vẫn chưa có, chưa thể nhận.
Dương Phàm mời nàng ngồi xuống, cười nói:
- Ban bệ Vĩ Huyền sau này nhất định là một mối đoàn kết. Điều này phù hợp với lợi ích của quần chúng Vĩ Huyền, phù hợp với sự kỳ vọng của lãnh đạo thị ủy.
Tô Diệu Nga mặc dù biết mình được tăng lên chức phó bí thư. Nhưng không hề lộ ra vẻ xúc động trước mặt Dương Phàm, sự thành thục nữ tính của được thể hiện rõ ràng. Hiển nhiên Tô Diệu Nga đến cũng là xem thái độ của Dương Phàm, người trẻ tuổi này có muốn áp đảo cấp trên không? Hay còn có suy nghĩ gì khác? Lúc Dương Phàm nói chuyện, ánh mắt rất chân chính. Tô Diệu Nga cảm thấy mình đã có được đáp án.
- Phó bí thư Tào tìm phó chủ tịch Dương nói chuyện trước đúng không?
Tô Diệu Nga đột nhiên hỏi như vậy, Dương Phàm cười cười một chút, nhỏ giọng nói:
- Điều này không quan trọng, hoàn toàn bởi vì tôi được điều từ thị xuống. Lãnh đạo cho rằng ý kiến của tôi khá công bằng.
Lời giải thích của Dương Phàm hơi gượng ép, nhưng vẫn có thể chấp nhận được. Tô Diệu Nga cũng không ở lại lâu, đạt được mục đích liền khách sáo mấy câu rồi rời đi.
Võ Cương xuất hiện rất đúng lúc, gần như Tô Diệu Nga rời đi có mười mấy giây, hắn đã cầm một túi hoa quả đi vào, đặt xuống, cười nói:
- Phó chủ tịch Dương đã khỏe lên chưa?
Vĩ Huyền chỉ trong thời gian ngắn có nhiều vị trí trống như vậy, mỗi người đều có suy nghĩ của mình. Võ Cương cũng có suy nghĩ, phòng nông nghiệp rất nghèo. Lúc Võ Cương đến thì thấy Tô Diệu Nga. Võ Cương cũng không cảm thấy có gì xấu hổ, chỉ gật đầu cười cười.
Võ Cương bây giờ đang thuộc nhánh Dương Phàm, cho nên sau khi tiến vào rất cung kính chủ động rót nước trà cho Dương Phàm, sau đó từ từ ngồi xuống đối diện với Dương Phàm.
Thời gian này Võ Cương gần như thay thế Dương Phàm, sắp xếp gọn gàng ngăn nắp các công tác chuẩn bị của cơ sở trồng dược liệu. Bây giờ cơ sở trồng dược liệu đã chính thức triển khai. Võ Cương không đề cập đến vấn đề nhân sự, mà là ra vẻ nghe chỉ thị. Điều này làm Dương Phàm rất thoải mái. Hệ của mình là hệ của mình, chỉ cần làm tốt công việc, cái có đương nhiên sẽ có.
Dương Phàm đương nhiên sẽ không nói thẳng vấn đề nhân sự, mà bình tĩnh cười nói:
- Chuyện cơ sở trồng dược liệu, sau này cần dựa vào anh làm các công việc cụ thể. Vấn đề tài chính, dưới ba trăm ngàn, anh có thể ký tên. Điểm này tôi sẽ nói với bên tài chính. Anh cứ việc phóng tay làm, không cần lo lắng nhiều.
Trong chốn quan trường, quyền quyết định nhân sự và quyền về tài chính đều là bộ phận rất quan trọng. Lời của Dương Phàm chẳng khác nào tăng quyền tài chính của Võ Cương lên rất nhiều. Võ Cương thấy tiến bộ không nhỏ, càng thêm cúi thấp người, nói:
- Xin phó chủ tịch yên tâm, anh an tâm quản lý các việc khác, có bất cứ tình hình gì tôi đều kịp thời báo cáo anh.
Võ Cương nói xong, Dương Phàm cười cười. Võ Cương biết ý đứng dậy, lấy một phong bì trong túi ra, nhẹ nhàng đặt lên đầu giường.
Dương Phàm không khỏi cười khổ, chỉ vào Võ Cương, lắc đầu, nhỏ giọng nói:
- Giữa tôi và anh không cần làm chuyện này, mang về đi.
Võ Cương sửng sốt một chút, vẫn nhỏ giọng giải thích:
- Một chút tâm ý mà thôi.
Dương Phàm kiên quyết lắc đầu, không thèm nhắc lại, mà chỉ mỉm cười. Chẳng qua ánh mắt đã có biến hóa, nhiệt độ đã hạ xuống.
Võ Cương không kiên trì, cầm lại phong bì, nhỏ giọng nói:
- Vậy anh nghỉ ngơi, tôi không quấy rầy.
Dương Phàm cười hài lòng, nói:
- Mấy hôm nay anh vất vả chút, chịu khó đi quanh mấy xã. Tôi hy vọng trong vòng một tuần thấy được năm xã bắt đầu trồng dược liệu.
Võ Cương cảm kích gật đầu, nghiêm giọng nói:
- Phó chủ tịch Dương yên tâm, tôi nhất định làm tốt.
Võ Cương ra chưa được một phút, Trầm Ninh béo ú lúc này mới như một con rùa từ từ tiến vào, thấy Dương Phàm liền cười đắc ý:
- Thời gian của bạn thân kín nhỉ? Đều là các lãnh đạo tới chơi?
Dương Phàm nhìn thấy vẻ mặt của thằng này, liền mỉm cười nói:
- Sao? Cảm thấy thế nào?
Trầm Ninh không hề có chút khách khí, ngồi xuống giường, lúc lắc thân hình béo mập, nhìn ra sau cửa, nhỏ giọng nói:
- Khúc Hướng Đông bị mời đến khách sạn Vân Lĩnh uống trà, còn có hai phó phòng bị đưa đến đó. Bây giờ công an huyện đều là đám cỏ rác. Trưởng phòng tao đã đề nghị thị tăng viện. Danh sách ở đây, mày nhìn xem.
Trầm Ninh vừa nói liền đưa một tờ giấy sang, Dương Phàm xua tay ngăn lại.
- Giả thần giả quỷ, chúng ta là ai chứ? Coi trọng công an huyện của mày đi, tao không nhúng tay vào.
Trầm Ninh cười hắc hắc, đến gần, nhỏ giọng nói:
- Người mày không sao chứ? Tao phái mấy cảnh sát xuống về đều nói quần chúng xã Liên Hoa đều khen mày đó.
Dương Phàm lắc đầu, cười nói:
- Không vấn đề gì, ngủ một ngày một đêm, chỉ là vết thương nhỏ mà thôi.
Trầm Ninh ngửi ngửi một cái, nói:
- Có mùi gì à nghe?
Dương Phàm không khỏi thầm xấu hổ trong lòng, thầm nghĩ mũi thằng béo thính như chó, có khi còn hơn cả chó đặc vụ, mặt không đổi sắc vội vàng mắng:
- Mùi thuốc khử trùng trong bệnh viện. Đúng, liên quan đến chỉnh đốn phong cách cảnh sát, mày phải làm sớm. Nhất là ở các xã, mày có suy nghĩ cụ thể gì không?
Trầm Ninh bị làm chuyển sự chú ý. Hắn hiển nhiên đã sớm có chuẩn bị về vấn đề này, vì thế nói một cách đầy tự tin:
- Tao chuẩn bị nhân lúc thế mày tạo ra, thay trời đổi đất. Tao sẽ điều động tất cả trưởng công an xã, đông chuyển đến tây, nam chuyển đến bắc. Nghe lời thì tiếp tục làm, không nghe lời thì cút, không đủ tuổi nghỉ hưu thì điều lên công an huyện, hồ sơ vụ án đang đầy bụi bặm, phải quét dọn một lần.
Xuất thân của Trầm Ninh là gì, Dương Phàm hiểu rõ. Thấy hắn đã có biện pháp rõ ràng, trong lòng cũng an tâm. Nói hết chuyện chính sự, Dương Phàm rất tự nhiên chuyển sang chuyện khác.
- Bộ Yên kia, tao đã nắm được. Bây giờ có hai ngành hái ra tiền là trang trại chè và hai mỏ quặng. Về phần Lưu Thiết, tao không muốn hắn dính dáng đến mỏ quặng. Mày tham gia một mỏ, tao định bảo đám Trần Thái Trung tham gia một mỏ. Mày về nhất định phải sắp xếp trưởng công an xã Thỏ Lĩnh một cách thỏa đáng.
Dương Phàm nhẹ nhàng nói, Trầm Ninh lập tức hiểu ý.
- Việc này, mày cứ sắp xếp, nói một tiếng là được, không cần thông báo từ trước.
Vị trí Trầm Ninh như vậy, Dương Phàm rất an tâm, ngoài miệng lại mắng:
- Rắm ý, hai ta bây giờ là chung một chiến thuyền, cùng tiến cùng lùi, có chuyện gì tao không thể nói trước với mày sao?
Trầm Ninh cười rất vui, gật đầu nói:
- Chuyện trang trại chè, mày định làm sao? Một năm mấy chục triệu tiền lời đó?
Dương Phàm cười nói:
- Tao đã hỏi Bộ Yên, trong trang trại chè, thực ra không phải toàn bộ của cô ta, đều kinh doanh theo danh nghĩa cổ phần. Người phụ nữ này cũng được, trang trại chè có biển Vĩ Huyền, đều chiếm ba mươi phần trăm cổ phần, tất cả đều là nguồn cung cấp của cô ta. Mày cần làm chính là làm nhẹ tay, để cho người ta sống yên ổn vài ngày. Người thu mua lá chè đều là của Bộ Yên, tạm thời duy trì tình hình hiện tại. Chờ Bộ Yên ra, từ từ quá độ.
Trầm Ninh gật đầu, đứng lên, nhìn Trương Tư Tề một chút, ra vẻ tỉnh ngộ, sau đó cười cười bỉ ổi với Dương Phàm:
- Hôm nay. Chậc chậc.
Dương Phàm cầm gối lên, ra vẻ muốn đánh, Trầm Ninh vội vàng chạy ra ngoài. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https://truyenfull.vn
Cung cấp mọi người đều đã đi, bầu trời đang âm u cũng bắt đầu tỉnh lại, mặt trời lộ ra, một tia nắng chiếu vào trong phòng bệnh. Trương Tư Tề chu miệng đi tới trước mặt Dương Phàm, nhỏ giọng nói:
- Người đã bị bệnh còn không chịu khó mà nghỉ ngơi.
Dương Phàm trêu nàng:
- Em ở đây, anh không thể nghỉ ngơi được.
Trương Tư Tề ra vẻ oan ức, trừng mắt nhìn, đưa tay cấu đùi Dương Phàm một cái:
- Là do anh lưu manh, quan hệ gì với em?
Dương Phàm đau kêu lên một tiếng, lập tức nghiêm mặt nói:
- Cô bé, em muốn tạo phản hả? Cái này em học ai thế?
Trương Tư Tề thấy Dương Phàm mất hứng, vội vàng đưa tay vuốt đùi hắn, nói:
- Anh thật vô dụng, chị dâu em cấu anh trai cả đêm, anh em đều nói thoải mái.
Dương Phàm không khỏi cười khổ nói:
- Da trên người ông anh em nên gọi là gì? Nói da trâu cũng không quá đáng. Anh cảnh cáo em, thói quen này không tốt, sau này còn như vậy, anh đánh mông em đó.
Trương Tư Tề ngoan ngoãn gật đầu, Dương Phàm lúc này mới cảm thấy yên tâm, khi vừa có ý phản động cần phải dập ngay. Nếu không sau này động cái là cấu véo, mình không biết chết như thế nào.