Sáng sớm hôm nay, trận mưa bên ngoài cửa sổ đã có xu thế ngớt dần, không còn nhỏ giọt làm quấy nhiễu giấc ngủ ngon của con người nữa.
Xá Cơ Hoa nằm tựa ở trên ghế sa lon để ngủ, để cằm tì vào mép của chiếc chăn, thoải mái mà khẽ thở dài một hơi, thân thể mở rộng thoải mái ở dưới chăn, cho dù gã con trai ở trên giường kia có kêu gọi, cũng không thể có biện pháp quấy rầy giấc ngủ của cô.
Tối hôm qua, thấy chiếc ghế sô pha lúc đầu được đặt ở sát bên cạnh song song với giường, DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn nhưng bây giờ thấy nó đã bị rời khỏi chỗ cũ, cách mép giường một khoảng xa, Huyền Vũ Thác Hàn khó chịu đến mức sắc mặt thối đen. Người phụ nữ kia cứ nhất định phải tránh anh như tránh mãnh hổ hay sao? Ý nghĩ này càng làm cho trong nội tâm của anh thấy không được thoải mái.
"Này cô gái kia, mau thức dậy cho tôi, bản thiếu gia muốn đi vệ sinh rồi..."
"Này, mau thức dậy cho tôi."
"Xá Cơ Hoa..."
Nhìn Xá Cơ Hoa vẫn còn nằm ngủ khò khò ở trên ghế sa lon phía đằng kia, Huyền Vũ Thác Hàn ở trên giường liền vén chăn lên, sau đó thong thả xuống giường, trực tiếp đi đến bên cạnh ghế sô pha, đưa tay nhéo mạnh một cái.
Kỳ thật năm ngày qua, vết thương của anh cũng đã lành miệng rồi, việc thong thả đi đi lại lại cũng không gây ảnh hưởng gì. Chẳng qua là, anh lại cứ muốn cô gái kia phải phục vụ mình, cho nên người đàn ông keo kiệt nào đó mới có thể một mực nằm trên giường, bắt đầu nổi lên cái tính đại thiếu gia, cơm đến há miệng.
"A! Đau quá đau quá..."
Xá Cơ Hoa còn trong mộng đẹp bị cảm giác đau đớn làm cho tỉnh dậy. Mỗ nữ bị đau hai mắt đẫm lệ, từ trên sô pha ngồi bật dậy mạnh mẽ, hai tay bụm lấy hai bên mặt đau rát đang nóng rực lên, bắt đầu lời rít gào đầu tiên lúc sáng sớm:" Tên khốn kiếp nào lại dám đánh lén tôi chứ?" Đau chết cô rồi.
Nhưng khi nhìn rõ ràng khuôn mặt tuấn tú đáng giận ở trước mắt mình, thì xem ra sự “tra tấn” suốt mấy ngày qua, cộng với bị quấy rầy trong mộng đẹp, làm cho mỗ nữ kia thật sự không thể nhịn được nữa, liền một quyền đánh tới.
Đây không phải là lần đầu tiên bị đánh thức trong tình trạng như vậy, cho nên tối hôm qua Xá Cơ Hoa đã đợi sau khi anh đã ngủ rồi, cô liền trực tiếp chuyển sô pha rời đi một khoảng rất xa, không nghĩ tới, mẹ nó, vậy mà cô lại còn bị nhéo một cái. Rõ ràng bây giờ đã có thể tự mình rời giường rồi, vậy mà lúc trước vừa nói một câu, lúc sau đã động đến nắm tay rồi.
"Cô đánh tôi sao?" Huyền Vũ Thác Hàn bị một quyền quét qua khóe mắt, mặt mũi có chút không nhịn được, cũng đột ngột quát lên một câu.
"Con mẹ nó, tôi muốn đánh chính anh đấy!" Nói xong, một nắm đấm khác cũng trực tiếp bay đến. Cô đã nhịn nhiều ngày như vậy rồi, anh thật sự coi cô một quả hồng mềm sao, TMD, hôm nay cô liền đánh cho anh để cho ngay cả đến bà nội anh cũng không nhận ra được.
Đúng vào lúc tình hình lửa cháy mạnh mẽ thì cửa phòng đột nhiên bị đá ra, Long Húc Hàng bưng vào một hộp cơm to tướng vọt tới giữa hai bọn họ.
"Ha ha! Chào buổi sáng, lão đại, chào buổi sáng." Trên gương mặt tuấn dật là một nụ cười đến sáng lạn cùng với lời chào hỏi.
Một quyền kia còn chưa kịp vung xuống, Xá Cơ Hoa nhìn sang Long Húc Hàng đang cản trở mình liền nổi giận, "Cút ngay, bằng không đến ngay cả anh, tôi cũng đánh luôn cùng với anh ta." Tức chết cô, cơn tức giận mạnh như bão tố.
“Cái người phụ nữ này, cô..." Huyền Vũ Thác Hàn cũng rất khó chịu, cơn tức giận cũng bốc thẳng lên trên không trung!
"Lão đại, chẳng phải anh đang muốn đến nhà vệ sinh sao? Đi nào, để tôi đỡ anh đi." Hai người này có thể đừng ở đó mà làm mấy cái trò quái quỷ kia được không? Mấy ngày nay, anh đều phải ở thế bị kẹp ở giữa hai người như vậy đến tiều tụy cả người rồi. Quả thực, có đôi khi anh suy nghĩ, ngày ấy anh trở lại Italy thì có thể được may mắn hơn một chút không.
Trước khi đi vào trong nhà vệ sinh, mỗ Hàng vẫn không quên vội vàng đưa vào tay cho Xá Cơ Hoa bình cháo tổ yến đang cầm trong tay.
Nhìn thấy bữa sáng được mang đến, cơn tức giận của Xá Cơ Hoa liền tiêu tan, chỉ là ngược lại, cô lại vượt lên chạy vào toilet trước.
Nhìn cô gái kia đoạt mất nhà vệ sinh, tuy ngoài miệng Huyền Vũ Thác Hàn nói thầm hai câu đầy sự bất mãn, nhưng mà trên mặt anh lại không nhìn thấy có bất kỳ điều gì không được vui. Anh ngồi trở lại ở trên giường, đưa mắt nhìn về phía nhà vệ sinh, sau đó tự mình xoa xoa lên khóe mắt vừa mới bị quét đến.
"Hàng, đi lấy giúp cho tôi một cục đá lạnh đi." Cô gái kia ra tay thật sự cực kỳ hung ác.
Huyền Vũ Thác Hàn quay đầu nhìn về phía Long Húc Hàng nói, nhưng lại thấy ánh mắt kỳ quái của Long Húc Hàng đang nhìn thẳng vào anh. Thấy như vậy, toàn thân của anh cảm thấy không được tự nhiên: "Cậu đang nhìn cái gì?"
Long Húc Hàng nhìn anh, không biết là đang suy nghĩ gì, mãi đến lúc thấy Huyền Vũ Thác Hàn bắt đầu nổi da gà, lúc này anh mới quyết định tiến lên đặt mông ngồi vào bên cạnh Huyền Vũ Thác Hàn, thần thần bí bí ghé lên trước nhỏ giọng nói: "Lão đại à, tán gái không thể chỉ dùng sự cứng ngắc được đâu, có muốn tôi dạy cho anh mấy chiêu hay không? So với cái cách của anh bây giờ sẽ hoàn hảo hơn."
Đã quan sát nhiều ngày như vậy, đến ngày hôm nay cuối cùng cũng nhìn ra được một chút manh mối. Quả thực, Long Húc Hàng có muốn khóc cũng không ra nước mắt... Hiện tại, anh chỉ cần hai người bọn họ đừng ở đó mà “tra tấn” anh là đã là tốt lắm rồi.
"Long Húc Hàng, có phải thời gian gần đây cậu đã quá rảnh rỗi rồi không, ai nói với cậu là tôi muốn “cưa cẩm” cô gái chết tiệt kia chứ?" Nghe vậy, Huyền Vũ Thác Hàn nghiêm mặt lại hùng hổ quát to.
"Lão đại..."
Chẳng lẽ không đúng là như vậy? Anh đã nhìn lầm rồi sao? Long Húc Hàng ngắm nghía Huyền Vũ Thác Hàn một lúc, không ngờ lại nghiêm túc như ậy, trong nội tâm thầm kêu thảm, vội lau mồ hôi: "A, ha ha, anh cứ coi như tôi chưa nói gì hết..."
Lời nói của Long Húc Hàng còn chưa dứt, một giọng nói nhàn nhạt thổi qua ở ngay bên tai: "Đỡ tôi một chút, đi cùng với tôi đến nhà vệ sinh."
Nhà vệ sinh? Quay đầu nhìn sang, bắt gặp trên khuôn mặt tuấn tú của người nào đó đang cố làm ra vẻ nghiêm túc nghiêm chỉnh kia, mơ hồ thoáng hiện ra sắc đỏ phơn phớt nhìn rất khả nghi.
Long Húc Hàng sững sờ, cuối cùng, khóe miệng cứ mấp ma mấp máy, nếu như không phải do ánh mắt của người nào đó quá mức khủng bố, có lẽ lúc này anh đã không nhịn được mà phun ra một tràng cười, bất quá, phải nhịn cười quả thực quá vất vả rồi...
"Lão... lão đại, tôi có một quyển sách rất quý đã cất kỹ, chuyên môn dùng để đối phó với những người như A Hoa này. Hay là để tôi về lấy ngay bây giờ mang đến cho anh nhé?" Long Húc Hàng nhìn Xá Cơ Hoa từ trong toilet đi ra, đột nhiên tiến sát lên trước với vị thiếu gia nào đó đang làm vẻ mặt nghiêm chỉnh nhỏ giọng nói ra một câu, ý cười nơi khóe miệng dù cố nhẫn nhịn nhưng vẫn không thể giấu được cứ thế thoải mái bật ra.
"Khụ khụ! Đi nhanh về nhanh, không được phép để cho người khác biết được, có nghe rõ hay không!" Huyền Vũ Thác Hàn mặt không đổi sắc, lạnh lùng quát lên, nếu như không phải anh nhìn thấy trên vành tai kia đỏ rực lên, Long Húc Hàng thật đúng là bị hù dọa rồi.
"Trời biết đất biết, anh biết tôi biết." Người có tên là Hàng kia liền nhỏ giọng xuống, vừa nói dứt lời, ngay lúc thấy vẻ mặt của người con trai nào đó đầy sự hài lòng, vội hấp tấp vọt ra khỏi phòng.
"Nhìn cái gì vậy, đến lượt anh rồi đấy, chẳng phải anh muốn đi nhà vệ sinh hay sao? Còn không mau đi đi." Bị người khác nhìn như muốn ăn luôn, thật sự đã gây cho cô một cảm giác cực kỳ khó mà nuốt xuống được.
Xá Cơ Hoa vùi người ở trên ghế sa lon để ăn cháo, bắt gặp phải ánh mắt từ trên giường bắn tới, liền vội ôm tô cháo vào trong lòng mình, rụt rụt nói.
Nếu như bình thường, vị thiếu gia nào đó nhất định sẽ cãi lại vài câu, bất quá, hôm nay tâm tình của anh lại rất tốt, cũng không còn hạ mệnh lệnh đến mệnh lệnh đi, đối với cô nữa. Anh trực tiếp tự mình đi vào toilet, sau đó cũng ngoan ngoãn trở lại nằm trên giường, đến ngay cả việc uống nước gì gì đó, anh cũng tự mình rời giường xoay người đến rót nước uống.
Điều này quả thực làm cho người con gái nào đó hết sức vui mừng, trong nội tâm thầm nghĩ, công lao này là do một quyền kia của mình, sớm biết kết quả sẽ như thế này, mấy ngày hôm trước cô đã tặng thưởng cho anh một quyền rồi.