Chu Hữu Mai hoài nghi nhìn cậu ta, nhìn đến lúc thấy trên mặt anh ta bắt đầu đổ mồ hôi từng giọt thì bà mới thả lỏng và nói: "Vậy lúc nào thì mới là thời cơ thuận lợi?"
Có hy vọng rồi, Long Húc Hàng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, vội trả lời: "Việc này chúng ta phải theo dõi lão đại mới biết." Chỉ cần hiện giờ, chuyện này lão đại không biết thì những chuyện sau đó chính anh tự diễn thuyết là được.
"Phải vậy không? Chờ đến lúc tiểu tử thúi kia chủ động mở lòng mình thì bà chỉ sợ cháu dâu bị người khác cướp mất rồi. Nếu vậy bây giờ chúng ta mau chóng chủ động bắt cô ấy về nhà từ từ bồi dưỡng tình cảm, dù sao hai người cũng đã từng có khoảng thời gian kịch liệt như vậy rồi." Nói xong, bà nội mạnh mẽ đứng dậy, vẻ mặt không có chút thương lượng.
"Không đâu, tuyệt đối sẽ không như vậy, lão đại chắc, chắn sẽ suy nghĩ kỹ về việc đứa bé được sinh ra, như vậy được không bà nội?" Anh vội thề thốt bảo đảm nói.
"Thật không?"
"Thật, tuyệt đối là thật."
Lúc này, gương mặt Chu Hữu Mai mới vừa rồi còn là không thể thương lượng mà giờ bà quay trở về chỗ ngồi, cầm lại dao nĩa hài lòng gật đầu nói: "Đây chính là lời cháu nói, vậy bà sẽ chờ đến khi cháu có thể khiến thiếu gia rước người về nhà. Được rồi, ăn cơm đi, món ăn đều đã nguội."
Tôm tép?
Long Húc Hàng nhìn gương mặt vô cùng tao nhã của bà nội mà trong lòng bắt đầu hóa đá.
Bởi vì đột nhiên anh có cảm giác mình đang bị gài bẫy. Mà khi thấy bà khẽ nhếch môi nở nụ cười thì anh xác định chắc chắn rằng mình thật sự bị gài bẫy.
Ô ô...... Không thể bị người khác gài bẫy như thế mãi được. Ngoài mặt thì tỏ vẻ buồn rầu nhưng trong lòng anh cũng âm thầm quyết định, chờ chuyện này giải quyết xong, anh sẽ rời khỏi đây, tuyệt đối không muốn ở chỗ này chút nào. Trong lòng luôn tự hỏi tại sao anh luôn bị người khác tính kế?
Xá Cơ Hoa đang ở trong phòng bệnh, cô nhàm chán vùi trên ghế sa lon đếm đầu ngón tay. Thật ra chuyện này cũng không liên quan đến cô thì cô nán lại ở đây làm gì?
Từ sau bữa ăn tối do quản gia Liễu đem tới cho cô, cô cảm thấy thật hạnh phúc. Sau khi ăn xong nghe lời nhờ vả ở lại trông coi thiếu gia, cô mềm người chấp nhận đồng ý ở lại chỗ này trực đêm.
Mẹ kiếp, anh ta là ai mà tại sao cô phải ở lại đây trông chừng chứ?
Liếc nhìn người đàn ông nằm trên giường bệnh, cô y tá cũng mới vừa vào kiểm tra tình hình sức khoẻ của anh ta, như vậy cho thấy ở đây cũng không cần cô phải ở lại trực đêm làm gì. Thái độ phục vụ bệnh nhân ở bệnh viện này thật sự rất tốt, cứ cách hai mươi phút đều có y tá bước vào, thậm chí họ còn tươi cười rót trà cho cô, ân cần hỏi han đủ chuyện khiến cô cảm thấy mình giống như bệnh nhân vậy. Bây giờ còn hào phóng đặt thêm một ghế salon cạnh giường bệnh nhân để cô có thể tuỳ ý ngủ nghỉ hoặc tự do muốn làm gì thì làm.
Chẳng lẽ đây là cách họ đối xử khác biệt giữa người có tiền và người nghèo sao?
Phòng bệnh chỉ chừng trên trăm mét vuông, nhưng phòng được trang trí xa hoa. Ai nhìn vào cũng có thể nói nó giống như "phòng dành riêng cho tổng thống".
Chờ mọi người đã rời khỏi đây, cô ngồi ngẩn người rên ghế sa lon, ánh mắt phức tạp lướt nhìn Huyền Vũ Thác Hàn đang nằm trên giường bệnh. Đến bây giờ cô cũng còn chưa nghĩ ra, tại sao anh ta biết rõ ly trà có hương vị lạ thì sao anh ta còn uống?
Chẳng lẽ vị giác của anh ta có vấn đề? Nghĩ lại, cũng giống như lần nếm thử gia vị thịt bò bít tết, cô nghĩ vị giác của anh ta không có vấn đề, vậy tại sao hôm nay lại bị? Lòng cô quả thật bối rối, không cách nào yên ổn được.
"Chẳng lẽ do anh uống quá nhanh nên không phát hiện ra mình đang uống gì?" Không ai có thể giải đáp thắc mắc cho cô về vấn đề này, trong phòng chỉ còn lại mình cô và tiếng thở đều đặn của người nào đó đáp lại.
Tại sao lại vậy chứ?
Xá Cơ Hoa nhìn người đàn ông đang nằm trên giường, đây là lần đầu tiên cô có thể nhìn anh gần như thế. Đôi gò má trắng nõn làm lộ ra nét anh tuấn lạnh lùng trên gương mặt anh, đôi lông mi rậm rạp che giấu đôi tròng mắt thâm thúy, đôi lông mày đậm kết hợp với hai cánh mũi cao cùng đôi môi tuyệt mỹ khiến khuôn mặt anh ngời sáng. Anh giống như một tác phẩm tuyệt vời mà thượng đế đã tạo ra. Không ngờ người đàn ông này lại hoàn mỹ như thế.
Nhưng dáng vẻ đang ngủ cùng hơi thở yếu ớt như thế này lại hấp dẫn cô khiến cô không thể rời mắt khỏi anh ta.
Trong khi đó, ở bên cạnh vách phòng, tuy không có bệnh nhân nào ở trong nhưng lại có mười hai nữ y tá đứng chờ một bên. Những vị này đều được Chu Hữu Mai đặc biệt trả lương cao để thuê họ về làm hộ lý cho cháu trai bà, chăm sóc cho cậu 24/24.
Như vậy một nửa y tá ở bệnh viện này có nhiệm vụ chăm sóc sức khoẻ cho cháu trai bà.
Mà trong phòng kia, chiếc bàn lớn giữa phòng có một màn ảnh cực lớn, có thể xem được mọi thứ bên trong phòng cậu.
Lúc này Chu Hữu Mai ngồi trên ghế sa lon, nhìn vào màn hình trong clip này chỉ thấy một người phụ nữ đang chăm chú nhìn vào gương mặt của một tên con trai, bà nhất thời cười ha ha: "Cũng may tiểu tử thúi này không bị mất mặt, khiến cháu dâu phải mủi lòng, ha ha......"
Long Húc Hàng đứng bên cạnh chợt nhếch khóe miệng, thầm nghĩ lão phật gia thật sự có chiêu bài rất đặc biệt?
Có người làm bà nội nào lại nói vậy chứ? Lời lẽ tựa như mẹ ghẻ…
"Bà nội, lão đại cũng không sao rồi, vậy cháu cũng về trước, ngày mai cháu lại đến thăm lão đại." Lúc này anh phải tìm mọi cách để nhanh chóng tránh xa lão phật gia này mới được, cũng tránh lại bị liên luỵ.
Bà cũng đừng hòng hãm hại trẻ con.
Lúc này tâm tình của Chu Hữu Mai rất vui vẻ, bà híp mắt nhìn anh ta, không để ý đến việc cậu ta đang đề phòng mình, rộng lượng gật đầu nói: "Cháu cũng nên trở về đi thôi."
"Vậy cháu đi trước đây, bà nội ngủ ngon." Sau khi Long Húc Hàng lấy được lệnh đặc xá, anh cũng không để ý đến hình tượng của mình mà nhanh chóng phóng tới cửa phòng, cũng không kịp nghe bà nói gì mà bóng dáng anh dần mất hút sau cánh cửa phòng.
Chu Hữu Mai nhìn bóng lưng cậu ta dần biến mất tựa như bị quỷ đuổi thì nhất thời tức giận liếc mắt, thầm nghĩ bà kinh khủng đến thế sao? Đồ tiểu tử thúi, nhưng sau đó bà cũng không suy nghĩ nhiều mà vui vẻ trở về ngồi lại trên ghế salon, hướng mắt nhìn thẳng vào màn ảnh.
Ồ! Chu Hữu Mai phóng đại màn ảnh, thấy cháu trai bà cứ ngủ thϊế͙p͙ đi như vậy thì lo lắng. Bà vội vàng xoay người về phía một y tá dặn dò: "Cô mau đưa chăn vào phòng, còn nữa tăng nhiệt độ của máy điều hòa lên một chút, với lại đừng quá mạnh tay để tránh việc đánh thức cháu tôi."
"Dạ, lão phu nhân." Nghe xong mệnh lệnh, cô y tá vội cầm chăn chuẩn bị đi vào phòng bên kia.
Mắt bà vẫn nhìn chằm chằm vào màn ảnh, không ngừng phóng to đoạn video kia. Cuối cùng, bà cũng nhìn thấy một bộ y phục dày cộp cố tình che giấu vùng bụng của cô gái nằm trên salon kia.
Nghĩ tới cô ấy sẽ là cháu dâu mình, bà nhất thời cười đến nỗi không thể khép miệng lại được.
......
Sáng sớm, một luồng ánh sáng mặt trời từ rèm cửa sổ chiếu nghiêng vào phòng. Ánh sáng giống như bó kim tuyến sáng long lanh, tiện thể chiếu ánh sáng ấm áp đánh thức người đàn ông tuấn mỹ đang nằm trên giường.
Hàng lông mi hẹp dài run lên, tròng mắt vốn đóng chặt nhất thời mở ra làm lộ ra hai tròng mắt hẹp dài ẩn chứa sắc bén khiến người khác không thể nhìn ra dấu vết tỉnh táo trong đôi mắt đó.
Lúc này trong đầu Huyền Vũ Thác Hàn trống rỗng, nhưng cũng rất nhanh hiện lên hình ảnh anh bị ngất vì quá đau đớn.
Nhớ lại chuyện tối hôm qua, điều đầu tiên trong đầu Huyền Vũ Thác Hàn đó là không biết người phụ nữ ngốc nghếch kia có lo lắng cho anh hay không.
"Ha ha......"
Trong phòng đột nhiên vang lên một tràng cười, Huyền Vũ Thác Hàn nghe thấy tiếng cười nên anh quay đầu nhìn. Khi anh nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đang đắp tấm chăn mềm mại thì trong nhất thời anh sửng sốt một chút. Cũng rất nhanh chóng, trong khoé mắt anh ánh lên tia nhu tình, trong lòng bỗng cảm thấy rung động.
Trong mơ, Xá Cơ Hoa nhìn thấy Huyền Vũ Thác Hàn với bộ dáng nhếch nhác lẫn đau khổ đang cầu xin thì cô hả hê vui mừng. Trong lòng cảm thấy thoải mái không ít đến nỗi cô bật cười thành tiếng.
Huyền Vũ Thác Hàn nhìn Xá Cơ Hoa ngây ngô cười đến chảy nước miếng, nên anh thầm nghĩ có lẽ cô ấy đang rơi vào mộng đẹp. Anh lành lạnh cười một tiếng, rón rén ngồi dậy từ trên giường bước xuống, không quan tâm vết thương vẫn còn đau đớn trên bụng mình.
Anh đi chậm về phía chiếc ghế sa lon mà người phụ nữ vẫn còn ngủ say, đưa tay giúp cô kéo chiếc chăn đã bị văng ra, sau đó lại đưa tay vén lọn tóc đã dính đầy nước miếng sang một bên.
Xá Cơ Hoa ậm ừ hai tiếng, nghiêng sang góc độ thoải mái, trong miệng vừa phun nước bọt vừa cười ha ha. Có lẽ niềm vui vẫn còn tồn tại trong giấc mộng đẹp của cô.
Anh ngẩn người một chút, sao người phụ nữ này lại đáng yêu đến như vậy? Nhìn khuôn mặt cô ấy ửng đỏ, anh nhất thời nhịn không được nên dùng chút sức lực vuốt ve cô ấy. Đến khi tỉnh táo lại, anh mới giật mình buông tay, trở về ngồi, ngắm nhìn cô một lúc lâu, sau đó làm ra bộ dáng giống như mình cũng mới vừa tỉnh ngủ.
"Đau... Đau quá......" Nhìn thấy Xá Cơ Hoa nằm mơ đang cười đến hả hê, anh độc ác vươn tay bóp mạnh khuôn mặt nhỏ bé khiến cô khổ sở mở mắt.
Trong đầu còn trống rỗng nhưng khi nhìn thấy người đàn ông đang ngồi trước mặt mình thì cô bỗng tỉnh táo hẳn. Trong phút chốc, cô nhảy dựng lên và hét lớn: "Này, sao anh lại bóp mặt tôi?"
Nhìn thấy ai đó đang xoa gương mặt mình, dáng vẻ mờ ảo mông lung có chút tức giận loé lên trong ánh mắt thậm chí khóe miệng còn dính đầy nước miếng, tay chống nạnh trợn mắt trong bộ dáng đáng yêu khiến người đàn ông kia sửng sốt không ít.
"Nhìn gì vậy? Nói cho anh hay, đừng tưởng rằng không nói gì mà thoát tội đâu nhé." Anh ta làm cô đau chết mất.
"Tôi khát, cô rót cho tôi ly nước." Giọng nam trầm thấp khêu gợi vang lên, át đi tiếng thở phì phò và tiếng la hét của người phụ nữ kia.
Có lẽ đến lúc này, anh cũng không phát hiện ra bản thân mình đang nhìn cô với ánh mắt nhu tình biết bao, thậm chí còn ánh lên ý cười dịu dàng nơi khoé mắt.
Lau nước dãi đang chảy nơi khoé miệng mình, Xá Cơ Hoa định nói: “Anh không có chân à?” nhưng lúc này cô mới nhớ ra rằng người ta đang là bệnh nhân nên trong lòng có chút tự trách. Dù không muốn nhưng cô vẫn đứng lên rót ly nước ấm đưa cho anh.
Lúc này, lão phật gia đang ngồi ăn điểm tâm ở phòng bên cạnh, cô y tá muốn đi vào phòng bệnh để chăm sóc bệnh nhân nhưng lão phật gia vừa cười tủm tỉm vừa xem video và nói với quản gia Liễu: “Lát nữa, bà đem chút cháo cho A Hoa đi. À, mà lát nữa, bà bảo những người khác đừng nói gì cả, tốt nhất là ngoan ngoãn giữ im lặng cho tôi."
"Dạ, phu nhân, bà có muốn tôi đưa chút cháo cho thiếu gia hay không?" Cũng là để bồi dưỡng dạ dày.
"Bác sĩ nói hai ngày nay không được cho nó ăn những chất quá bổ dưỡng. Bà đem cháo này cho A Hoa ăn thôi, còn tên tiểu tử thúi kia chỉ cần ăn cháo trắng là được." Bà đang xem cảnh tượng gần gũi giữa hai người. Xem ra bọn chúng rất tốt, Chu Hữu Mai vui vẻ nói.